
Tro Tàn Của Yêu Thương
TXT 114/114
364 Theo dõi 0
Nữ Pháp Y Huấn Phu
TXT 50/??
450 Theo dõi 0
Cùng Nàng Đùa Mà Thành Thật
TXT 97/97
1076 Theo dõi 0
Âm Dương Quỷ Thuật
AUX 440/440
6249 Theo dõi 2Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng: Chương 1
Hán Việt: Trọng sinh chi mạt nhật độc sủng
Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Tình trạng: Hoàn thành
Trạng thái edit: lết từ từ. (Ediot: thuymama)
Thể loại: Ngôn tình HE, trọng sinh,Báo thù, Mạt thế, Dị năng, Ngọt sủng.
Văn án:
Tự sát kia một khắc, lòng cô tràn đầy vui mừng, chỉ vì đã báo đuợc thù, hoàn thành tâm nguyện.
Trời cao lại cho cô trọng sinh truớc khi mạt thế bắt đầu.
Kiếp trước, cô đối sự độc chiếm giam cầm của anh trai tâm còn sợ hãi.
Kiếp này, cô theo hắn, muốn đuợc bao bọc trong vòng tay hắn, yêu hắn.
Bọn họ cùng nhau đối mặt với những bóng ma tà ác, cùng nhau đi qua điạ ngục nhân gian, từ đây không bao giờ chia lìa.
Hàn Kiều Kiều thời điểm chếđã cảm thấy mỹ mãn.
trong lòng cô nghĩ: Rốcuộc có thể cùng anh trai ở bên nhau, thật sự... đã đợi rất lâu đâu......
Mang theo tâm tình này, Hàn Kiều Kiều nhắm ngay huyệThái Dương mình bắn.
Vào giây phúcuối cùng, gió bốn phía nổi lên, vô số luồng không khí khổng lồ đánh sâu vào thân thể của cô, cô lại không thèm để ý, dù sao, hiện tại đã không có cái gì có thể ngăn cản cô.
Cô muốn đi đến nơi có anh trai.
Anh trai đã đợi cô quá lâu, lòng đấtối như vậy, lạnh như vậy, làm thế nào cô có thể để cho anh trai lẻ loi một mình đâu? Cũng may, cô lập tức là có thể nhìn thấy anh.
............
Hàn Kiều Kiều cõi lòng đầy kỳ vọng chờ đợi tử vong, cô ở trong bóng tối giãy giụa, toàn bộ thế giới phảng phấnhư vũng bùn, ngấm đến cả người cô lạnh lẽo, cô nghĩ cô nhấđịnh là đã chết.
...... Này thật là, thậtốquá.
Rơi vào bóng tối chờ đợi, tựa hồ dài như mộthế kỷ lại gần như một cái nháy mắt.
Lại lần nữa mở hai mắt, ánh vào trong mắchính là mộmảnh đen nhánh.
Hàn Kiều Kiều cảm thấy đầu có điểm đau, chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, không khỏi mờ mịt.
Trong tay xúc cảm là giuờng mềm mại _ _cô đã bao nhiêu lâu không có ngủ quá giường? Có lẽ là nửa năm, có lẽ là mộnăm? Tựa hồ, từ sau khi anh trai chết, cô không còn ngủ Mộgiấc an ổn, trong một đoạn thời gian dài cô đều ở trong sơng động nhỏ trên sa mạc Gobi, lông của các loại thú biến dị rải trên mặt đấđó chính là giuờng của cô.
Chờ đến mắthích ứng đuợc đêm tối, Hàn kiều kiều đánh giá bốn phía xung quanh.
Vách tuờng trắng tinh, Rèm cửa trang nhã, bàn ghế đơn giản nhưng đẹp, sàn nhà phi thường sạch sẽ, đuợc phủ Mộlớp thảm da lông dày dọc theo góc giường,Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn giờng ngủ trên giá. Nơi này, cô thực quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra là chỗ nào.
Cô liền phát ngốc ngồi ở trên giường như thế, muốn sắp xếp rõ ràng suy nghĩ, sau đầu lại từng đợđau đớn.
Hàn Kiều Kiều sờ sờ đầu, chạm vào là mộtầng thậdày băng gạc.
Cô bị thương?
Chính là...... Cô không phải đã chếsao?......
Hàn Kiều Kiều càng thêm mờ mịt.
Chẳng lẽ hiện giờ dị năng đã lợi hại như thế, băng xuyên đầu còn có thể cứu sống lại ?...... Chỉ là, chưa bao giờ kếgiao với dị năng giả chữa bệnh a, ai lại phí sức lực cứu cô đâu?
Trên thế giới này, trừ bỏ anh trai sủng ái cô nhất, còn có ai là thiệtình đối tốvới cô? Còn có ai nguyện ý bấkể hồi báo cứu cô?
...... Không có, sẽ không có.
Hàn Kiều Kiều đôi tay ôm đầu, tùy ý nước mắmột giọmột giọrơi trên tuyết trắng chăn giuờng, thực mau thấm ướmộmảng lớn......
Có lẽ là bởi vì đêm quá yên tĩnh, cho nên giọng nức nở nhỏ như vậy cũng có vẻ phá lệ rõ ràng.
Trong nhà một bên cửa phòng bỗng nhiên mở ra, mộphụ nữ trung niên đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cô gái khóc thúthítrên giừơng nói: "Tiểu thư?...... Ngươi như thế nào khóc? Là đau đầu sao? Hay là nơi nào không thoải mái?"
vừa nói, vừa đi đến mép giường, ấn xuống đèn đầu giường, phòng trong lập tức thêm mộtầng ánh sáng ấm áp sáng ngời lại không chói mắt.
Hàn Kiều Kiều thấy rõ khuôn mặquen thuộc, tâm tình kích động không thể bình tĩnh lại!
Thế nhưng là chị Ngô! Chị Ngô không có chết?! Đây là chuyện gì ? Cô là đang nằm mơ sao? hoặc là, cô đã tới âm phủ, cho nên mới nhìn thấy nguời đã mấđi ?
"...... Chị Ngô........."Hàn Kiều Kiều kêu lên, thanh âm nhẹ nhàng, giống như lo lắng thanh âm lớn sẽ phá hư mộng đẹp.
Ngô tuyếlan thấy Hàn Kiều Kiều sắc mặtái nhợt, đôi mắt to đầy nước mắt, lập tức đau lòng nói: "Như thế nào lại khóc, có phải là đặc biệđau đớn hay không A? Đừng sợ, ta đây liền kêu bác sĩ tới......" nói xong, liền duỗi tay lấy máy gọi.
Hàn Kiều Kiều đột nhiên đem cái tay kia kéo trở về, bởi vì tốc độ quá nhanh, ngược lại làm Ngô tuyếlan hoảng sợ.
"...... Tiểu thư đừng sợ a, chúng ta kêu bác sĩ đến xem, chỉ là nhìn xem, không phải chích a......"
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, nước mắchảy càng thêm lợi hại.
Thậlà chị Ngô,giọng điệu dỗ trẻ con này, còn có giọng nói quen thuộc, thật là cô ấy, từ lúc tám tuổi cô đuợc đưa tới Hàn gia liền dốc lòng chăm sóc cô Ngô tỷ.
"Tiểu thư không cần sợ, bác sĩ nói não chấn động rấnhỏ, quan sáhai ngày liền không có việc gì, tiểu thư nếu không thích bệnh viện, chúng ta ngày mai liền về nhà đi, đến lúc đó kêu trần bác sĩ tới trong nhà lại cấp tiểu thư nhìn xem......" Ngô tuyếlan vốn đang muốn nói, thiếu gia thương thế tương đối nghiêm trọng, chỉ sợ còn ở bệnh viện mấy ngày, nếu tiểu thư một người về nhà, thiếu gia khẳng định không yên tâm. Bất quá, nghĩ đến quan hệ ác liệgiữa hai người liền thay đổi giọng khuyên nhủ, "Chỉ là cái nguời nổ súng kia còn chưa có bắt được, tiểu thư một người trở về có chút không an toàn...... Không bằng chờ thiếu gia khoẻ chúlại......"
-- đúng rồi, cô nghĩ tới.
Đã từng phát sinh sự Cố nổ súng, lúc ấy sự tình nháo thật lớn, tỉnh thành báo chí không ngừng liên tục đăng tin tức nửa tháng, nhưng với sự lây lan của virus, mạthế buông xuống, chuyện này cuối cùng không giải quyếđược gì.
Cô Vẫn nhớ ngày hôm đó là lễ khai mạc của các trường đại học, cô không muốn đi, là anh trai đưa cô đi, lúc ấy quan hệ bọn họ đã rạn nứt, cô tuy rằng chán ghéhắn, lại cũng sợ Hắn cực kỳ, nhẫn nại ngồi trong hội trường rất lâu, thậvất vả chờ đến lúc sắp kếthúc,bỗng nhiên nghe được tiếng súng vang, trong đám người có người nhắm vào anh trai nổ súng, toàn trường lập tức rối loạn, đám đông đã tụ tập về phiá Mộsố cửa hàng, hoảng loạn cô rơi từ trên bậc thang té xuống......
Cho nên, cô đã quay về vài ngày truớc mạthế?
Hàn Kiều Kiều quả thực không thể tin được.
Loại sự Tình này không thể tưởng tượng, như thế nào sẽ phát sinh ở trên người mình? Đây không phải là một giấc mơ đi? Bởi vì quá nhớ anh trai, cho nên mới mơ như vậy?
Hàn Kiều Kiều duỗi tay khẽ vuốmiệng vếthương trên đầu, miệng vếthương khâu gần tóc đã bị cạo. Cô còn nhớ rõ, lúc ấy chính mình tính Tình nóng nảy,trong lòng thậm chí oán hận anh trai mang cô đi khai giảng, nếu không phải tại anh, lễ khai giảng sẽ không lộn xộn, cô cũng sẽ không bị thuơng phải cạo mấđi mộnhúm tóc, cô tâm tâm niệm niệm chính mình như thế nào xui xẻo, lại căn bản không nghĩ tới anh trai có bị thương hay không. Mà kỳ thật, anh trai lúc ấy cánh tay trúng đạn. Cho dù bị thương hắn vẫn như cũ luôn che chở cô, lúc cô té ngã mới không có bị đám người dẫm đạp.
Nghĩ đến anh trai đối chính mình yêu quý, Hàn Kiều Kiều trên mặhiện ra tươi cười kỳ dị, như là hạnh phúc tới cực hạn, lại như cực kỳ bi ai tới cực hạn.
Trong lòng buồn vui đan xen, cô nước mắcũng rớđến càng thêm lợi hại, trong lòng nghĩ -- nếu này hếthảy, chỉ là một giấc mộng, để cô nhìn anh trai bây giờ đi. Nếu có thể gặp anh cô nhấđịnh sẽ hảo hảo hướng hắn xin lỗi, cô không bao giờ mắng hắn, cũng sẽ không đối nghịch với Hắn,cô nhấđịnh đối đãi hắn thậtốt, cô phải làm em gái tốt nhất trên đời này, làm anh trai của cô trở thành nguời hạnh phúc nhấtrên đời.
Ngô tuyếlan nhìn Hàn Kiều Kiều trên mặlại khóc lại cười, trong lòng sợ hãi Hàn Kiều Kiều đầu bị va đập để lại di chứng xấu.
"Tiểu thư...... Ngươi xảy ra chuyện gì?" Cô thấy Hàn Kiều Kiều vẫn luôn vuốmiệng vếthương mình, nghĩ thầm chẳng lẽ là tiểu thư đau lòng tóc? cô gái trẻ đúng là vì tóc khóc nháo cũng có thể, "Tiểu thư là lo lắng miệng vếthương sao? Không có việc gì, chỉ cạo rớmột chút, thực mau liền sẽ dài trở lại, ta cam đoan từ bên ngoài xem mộchúcũng nhìn không ra tới, tiểu thư ngươi không tin, lần sau đổi thuốc ta lấy gương cho ngươi nhìn a, thật sự mộchúcũng không thấy được......
Miệng vếthương còn đau không?
Chúng ta vẫn là kêu bác sĩ đến xem đi, nửa đêm cũng có bác sĩ trực ban......"
Chị Ngô lải nhải nói rấnhiều, làm mộng đẹp lại thêm mộchúcảm giác chân thật.
Hàn Kiều Kiều một bên cười, một bên lau nước mắt, "Ta không có việc gì, ta chỉ là...... Quá nhớ anh trai.
Lượt xem: 576
Thể loại: Dị Năng, Mạt Thế, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ
Thời lượng: 86/??