
Đảo Tình Nhân
TXT 96/96
1233 Theo dõi 0
Cô Em Gái Cưng Bất Đắc Dĩ Của Đại Lão
VGA 46/??
1109 Theo dõi 0
Câu Chuyện Của Quỷ
AUX 15/15
1190 Theo dõi 0Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà: Chương 1
Truyện Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà của tác giả Nam Hòa Hòa Nhất kể về Giang Vãn năm mười sáu bị bệnh nặng. Tới khi hồi phục lại, cô đột nhiên phát hiện nhật ký trống trơn của mình lại bỗng có thêm hai hàng chữ.
Mà đây rõ ràng chính là nét chữ của cô
Nội dung như là một “cô” khác đang nói chuyện và nhắc nhở cô.
“Vợ tương lai của mình tên Bắc Hoè. Cô ấy là một cô gái cực kì tốt, mình yêu cô ấy vô cùng.”
“Nhanh đến trường trung học 13, làm bạn với cô ấy, bảo vệ cô ấy!”
Xuất phát từ nguyên nhân tò mò, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó nói, vì thế Giang Vãn chuyển tới trường Bắc Hòe học.
Trong ngày nhập học đầu tiên, cô tình cờ gặp được vài học sinh đang trèo tường. Trên người mặc nguyên một cây Smart nhìn như học sinh không đứng đắn.
Chú ý đến tầm mắt của cô, nữ sinh cầm đầu có bộ dáng bắt mắt nhất như không để ý híp mắt nhìn qua. Giọng nói cà lờ phất phơ nhưng đáy mặt cất giấu tia lạnh lẽo.
“Cậu nhìn cái gì?”
Editor: Nguyên Mạc
"Ké--
Tiếng phanh bén nhẹn chói tai.
Phanh --
Mộlực lớn tác động vào làm cửa kính xe vỡ vụn.
Chân bị cố định ở dưới tay lái, cơn đau như muốn xé rách cả người, xung quanh nồng nặc mùi máu tươi.
Đau quá...!Thậkhó ngửi...!
Cô cố hếsức ngửa đầu lên, máu ở trên mặchảy vào trong mắt, thoáng chống cả thế giới bao phủ mộmàu đỏ như máu, khói đen cuồn cuộn làm tầm nhìn trở lên mơ hồ.
Khung cảnh rời rạc, giống như cơ thể của cô bây giờ vậy.
Tiếng kim loại ma sáva chạm nhau cùng với những tiếng la hébỏ chạy tán loạn hếđợnày đến đợkhác.
Ồn ào...!
Người cô độnhiên trở nên lạnh lẽo, giống như đang ngâm trong khối nước đá, không ngừng run rẩy.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, dường như có mộbàn tay bóp chặcổ cô, từng chúmộdẫn cô vào hố đen không đáy.
Đừng...!Cô vùng vẫy, cố gắng mở mắnhìn về phía trước, vươn tay về phía hư không, cố gắng bắlấy thứ gì đó, nhưng cô chỉ túm được không khí.
"Không --
Mộtiếng hésợ hãi, cô gái giậmình từ trên giường bậdậy.
Mồ hôi làm ướđẫm tóc mái trên trán, đôi mắtrong veo sáng ngời, khuôn mặnhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi tái nhợkhông còn chúmáu.
Dường như cô còn chưa thoákhỏi giấc mộng, tim đập nhanh như trống, bắp chân vẫn lờ mờ cảm nhận được nỗi đau còn sólại.
Thùng thùng thùng
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Vãn, làm sao vậy? Con lại gặp ác mộng à?"
Đó là giọng nói dịu dàng của mẹ, trong giọng điệu ẩn chứa mộchúlo lắng.
Dạ, con không sao ạ." Giang Vãn hồi phục lại tinh thần, giữ tâm trạng bình tĩnh, cố gắng làm cho giọng nói của mình giống như ngày thường.
Có chuyện gì thì nói với mẹ, thời gian cũng không còn sớm, còn phải đến trường học báo danh, mau dậy đi." Giang mẹ dừng lại mộchúrồi nói thêm, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.
Giang Vãn đáp lại rồi rời giường thay quần áo.
Sau khi rửa mặsạch sẽ, cô lấy vài quyển sách có thể dùng được từ giá sách, khi lấy khuỷu tay cô không cẩn thận đụng phải chồng sách bên cạnh, có mộquyển sổ nhỏ ở giữa rơi xuống.
Đó là mộquyển nhậký.
Cô nhìn quyển nhậký có chúsững sờ, mộlúc sau mới cầm lên, hàng mi rũ xuống trong con ngươi hiện lên tia cảm xúc không rõ.
Lậđến trang cuối cùng của quyển sổ, trên đó chỉ có hai dòng.
— Vợ tương lai của tôi tên là Bắc Hoè, cô ấy rấtốt, vô cùng tốvà tôi rấyêu cô ấy.
— Hãy đến Trung học Thập Tam, đến bên cạnh Tiểu Bắc, bầu bạn với cô ấy, và bảo vệ cô ấy.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướnhẹ hàng chữ cuối cùng, không biếcó phải ảo giác không, ngón tay dừng lại ở dòng chữ ấy dường như đang nóng lên.
Giang Vãn thu tay về, ánh mắtrầm tư.
Néchữ rõ ràng và đẹp đẽ, không nghi ngờ gì nữa, đó là néchữ của cô.
Nhưng hai dòng chữ này không phải do cô viếra, càng không thể viếlúc mộng du.
Mộtháng trước, cô bị ốm nặng, cả ngày mơ mơ màng màng.
Sau khi hoàn toàn bình phục, trong đầu cô giống như đã quên mấđiều gì đó, ở trong nhậký lại pháhiện hai dòng chữ này.
Bắc Hòe?
Cái tên chưa bao giờ xuấhiện trong trí nhớ của cô.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cái tên này, cô luôn sinh ra cảm giác thân thiết.
Sau khi khỏi bệnh, cô bắđầu gặp ác mộng, trong mộng là hiện trường mộvụ tai nạn xe hơi thảm khốc, mà cô chính là người đáng thương đang kề trên bờ vực tử vong.
Nếu mộlần thì có thể coi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì việc mơ mộgiấc mộng trong nhiều ngày liên tiếp không phải là điều đơn giản.
Tấcả mọi thứ trong mơ đều thực tế đến mức, Giang Vãn thậm chí còn hoài nghi có phải cô đã trải qua mộvụ tai nạn xe hay không, chẳng qua cô lại quên mất.
Sau nhiều lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cha mẹ cô lo lắng sức khỏe của cô, còn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng kếquả không có vấn đề gì.
Về quyển nhậký, Giang Vãn không nói cho ai biết, kể cả cha mẹ mình.
Trong tiềm thức, cô không muốn người khác biếbí mậnày.
Lần theo dấu vếkhông có kếquả, cô cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, xoắn xuýkhông phải tính cách của cô.
"Tiểu Vãn, con không sao chứ?" Giọng nói thúc giục của Giang mẹ vang lên ngoài cửa.
Dạ, tới đây." Giang Vãn vội vàng nhéquyển nhậký vào giá sách, sửa soạn lại cặp sách rồi rời khỏi phòng ngủ.
Trên bàn cơm bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, rấđơn giản, bánh bao sữa đậu nành bánh quẩy.
Giang Vãn liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn chín giờ.
Cũng không còn sớm, may mà hôm nay cô đi báo danh, nếu không liền thảm rồi.
"Mẹ, con đi đây." Buổi sáng, cô không có cảm giác thèm ăn, Giang Vãn ăn thêm mấy miếng bánh bao rồi xách cặp lên chuẩn bị ra cửa.
"Ai, từ từ." Giang mẹ gọi.
Cô gái ngoan ngoãn dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại nhìn Giang mẹ.
"Con nửa đường chuyển đến Trung học Thập Tam, nếu có gì không hiểu thì hỏi Quan Quan, ài, cũng may có Quan Quan, nếu không mẹ thậsự không yên tâm con mộmình đến đó học.
Ở trong trường học mà bị bắnạt, thì không được giấu ở trong lòng, phải về nói với chúng ta..."
Giang mẹ bước đến, mộbên cẩn thận bẻ lại cổ áo cho con gái, mộbên lải nhải nói chuyện.
Giang Vãn cẩn thận kiên nhẫn lắng nghe.
"Con nói con xem đang học ở Trung học Số Sáu tốt, mộhai phải đi Trung học Thập Tam làm gì.
Tuy khoa học tự nhiên ở Trung học Số Sáu không tốbằng Thập Tam, nhưng nó cũng không tệ lắm a..."
Nói được mộnửa, Giang mẹ cũng không nói nữa, bà hiểu con gái mình.
Bề ngoài cô có vẻ hiền lành, ínói nhưng trong xương lại cứng đầu, chuyện mình đã nhận định sẽ không bao giờ từ bỏ.
Bà thở dài, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của con gái, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Sau đó, bà do dự nói: "Tiểu Vãn, hay để mẹ đưa con đi."
Trường số Sáu rấgần nhà, chỉ mấvài phúđi bộ.
Còn trường Trung học Thập Tam phải đi xe buýt, cả đi và về mấgần mộtiếng đồng hồ.
Thực lòng mà nói, bà không muốn Giang Vãn chuyển trường, nhưng bà không từ chối được khẩn cầu của con gái.
"Mẹ, con đã lớn vậy rồi, còn muốn người đưa đi, không phải bạn học sẽ chê cười sao.
Hơn nữa, mẹ định mặc kệ cửa hàng hoa à?" Giang Vãn có chúbấđắc dĩ nói.
"Mẹ đừng lo lắng, sẽ không sao đâu, tới trường học con sẽ gọi điện cho mẹ, tạm biệt." Cô gái hôn lên mặGiang mẹ, mỉm cười chào tạm biệt.
Giang mẹ nhìn chăm chú vào bóng dáng đang dần biến mấtrên đường, lâu sau, chỉ cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này."
***
Trung học Thập Tam
Không sai, chính là trường Thập Tam được viếtrong nhậký kia.
Thực ra, ngoài sự tò mò ban đầu, Giang Vãn không có ý định làm theo chỉ dẫn trong quyển nhậký.
Thậbuồn cười, cô còn không biếBắc Hòe là ai, vậy tại sao cô phải đi bảo vệ mộngười xa lạ.
Nhưng khi cô lựa chọn phớlờ nó, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Không rõ khó chịu ở đâu, trái tim ẩn ẩn đau đớn.
Cả người trở nên nôn nóng bấan, giống như bỏ lỡ mộthứ gì đó rấquan trọng.
Trong tình trạng này, cô không thể tập trung học được, điều kỳ lạ hơn nữa là cô đã đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe nhưng không có vấn đề gì.
Sau đó, Quan Quan đã gọi điện để hỏi thăm tình hình hiện tại của cô, và kể cho cô nghe nhiều chuyện thú vị ở trường Trung học Thập Tam, trọc cô buồn cười.
Chờ kếthúc điện thoại, cô nhận ra cơ thể mình đã không còn vấn đề gì, trái tim cũng không thấy khó chịu nữa.
Đó cũng là lúc Giang Vãn nhận ra rằng mình phải đến trường Trung học Thập Tam.
Quả nhiên, ngay khi nghĩ đến việc đi học ở Thập Tam, trong lòng liền không cảm thấy khó chịu.
Giang Vãn không thích cảm giác bị chi phối này, thay vì bị dắmũi, không bằng chủ động tìm ra sự thật.
Nhưng để tránh bố mẹ lo lắng và hỏi quá nhiều, cô quyếđịnh lấy cớ "Khoa học tự nhiên ở Trung học Thập Tam tốhơn Trung học số Sáu, rồi khăng khăng đòi đi Trung học Thập Tam.
May mắn có tiểu bằng hữu ở Trung học Thập Tam, cho dù cha mẹ miễn cưỡng nhưng họ vẫn đồng ý.
Họ không cảm thấy phiền phức khi chuyển trường, họ chỉ cảm thấy trường Trung học Thập Tam có hơi xa nhà và lo lắng cho con gái thôi.
Thời tiếhôm nay rấđẹp, ánh mặtrời chiếu trên người ấm áp, không nóng chúnào.
Có lẽ đây là thời gian học sinh đi học và mọi người đi làm nên không có nhiều người trên xe bus, Giang Vãn tìm mộchỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Cô mở cửa sổ ra, mộlàn gió thổi vào mặt, cô nheo mắlại, cảm nhận được làn gió như đang gộrửa.
Cô lấy trong túi ra mộviên kẹo, bóc lớp giấy gói rồi ném vào miệng.
Vị chua chua ngọngọcủa chanh bùng nổ kích thích vị giác, khoang miệng tràn ngập hơi thở ngọthanh khiến người ăn khá dễ chịu.
"Bắc Hoè..."
Hai má hơi phồng lên, Giang Vãn vừa trầm ngâm vừa lẩm bẩm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bắc Hòe người này có quan hệ gì với cô đây?
Dường như có mộsợi dây nào đó đã đưa hai người họ đến với nhau.
Sau khoảng hai mươi phút, xe đến bến.
Thậra, Giang mẹ có nói hơi quá, tuy rằng trường Trung học Thập Tam cách nhà rấxa, nhưng cũng không xa lắm, dù có tắc đường cũng không quá 30 phút.
Giang Vãn xuống xe, đi đến trước cửa sổ bảo vệ, giải thích tình huống cho nhân viên bảo vệ, mới có thể đi qua.
Sau khi bước vào trường Trung học Thập Tam, cô pháhiện ra ngôi trường này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cơ sở vậchấvà các tòa nhà rấhiện đại.
Cũng không có gì lạ khi là mộtrường tư thục, trường Trung học Thập Tam có tài chính dồi dào, đội ngũ giáo viên hùng hậu, môi trường giảng dạy và trang thiếbị hàng đầu.
Chính vì vậy mới có nhiều con em nhà giàu vào học.
Lúc này chắc đang là giờ học nên không có nhiều người trong khuôn viên trường.
Giang Vãn không vội đi tìm giáo viên hướng dẫn, cô muốn tranh thủ thừa lúc íngười đi dạo.
Chưa kể, trường tư thục và trường công rấkhác nhau, không thiếu những hòn non bộ, đình nghỉ mát, hành lang dài, nhưng cũng nhiều chỗ giống nhau.
Loanh quanh mộhồi, cô định tìm người để hỏi đường đến văn phòng dạy học.
Nhưng khi cô muốn tìm mộngười thì lại không thấy ai, đi gần hếquãng đường, cũng không đụng người nào.
Cảm giác phương hướng của Giang Vãn không tốlắm, đi tới đi lui liền lệch đường, không biếmình đang ở đâu.
Ngay khi cô quyếđịnh quay trở lại như cũ, thì nghe thấy mộgiọng nói ở phía trước không xa.
Có người.
Ánh mắcô sáng lên, bước nhanh đến.
Ninh Thị tháng chín, nắng vừa phải gió thổi nhẹ nhàng mámẻ.
Cây thường xuân xanh mướbò khắp bức tường, nhìn từ xa trông giống như mộhàng rào màu xanh.
Mộnhóm thanh thiếu niên đứng dưới bức tường, vừa cười vừa mắng chửi nhau, tùy ý tiêu sái, phong thái trẻ trung được tái hiện mộcách sinh động trên người họ.
"Phong Tinh, mày có làm được không, nhanh lên, lằng nhằng." Cô gái bên dưới nhìn nam sinh đang vắvẻo trên tường, cười mắng.
Nam sinh quay đầu lại cười ranh mãnh: "Tao làm được rồi, mày không thử thì làm sao mà biếđược?"
"Cúđi!" Nữ sinh trừng mắnhìn nam sinh kia.
Giang Vãn dừng lại, cau mày nhìn nhóm người.
Bọn họ đang...!trèo tường trốn học?
Cô nhìn lướqua đám đông, ánh mắtập trung vào nữ sinh có dung mạo đẹp nhất.
Nữ sinh có dáng người cao gầy, dựa lưng vào tường, mái tóc ngắn màu đỏ nổi bậnhấtrong đám người.
Dù màu sắc có chói mắnhư vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, ngược lại còn làm giảm bớsự lạnh lùng giữa chân mày và tăng thêm mộluồng nhiệhuyết.
Cô ấy có đôi mắthâm sâu, đuôi mắnhướng lên, đường nékhuôn mặhơi sắc, nhưng khóe miệng khẽ rũ xuống, lộ vẻ ủ rũ.
Cô ấy cụp mi xuống, hai tay đútúi quần, trên mặkhông có biểu cảm, trông rấlạnh lùng, bấcẩn nhân tình[1], thờ ơ lười biếng.
[1] bấcẩn nhân tình: không có tình người.
Giang Vãn nhìn đến thấthần, từ nhỏ đến giờ cô chưa gặp cô gái nào như vậy.
Kiêu ngạo và phóng khoáng.
Cô ấy cứ thản nhiên đứng đó, nhưng khí chấcô ấy tỏa ra hoàn toàn ngăn cách với những người xung quanh.
Khác biệlạ thường.
"Này, Hòe tỷ.
Tiểu nha đầu kia thậcan đảm, còn dám nhìn thẳng vào mặchị như vậy."
Cô gái vừa mắng người ban nãy nhảy đến bên cạnh Bắc Hoè, mộbên dùng ánh mắbắbẻ đánh giá Giang Vãn đứng cách đó không xa, mộbên trêu chọc cười đùa.
Bắc Hòe không nói lời nào, chỉ thờ ơ nhìn tảng đá dưới chân.
Cô ấy lại không phải kẻ ngốc, làm sao cô ấy không thể cảm nhận được tầm mắnhìn trắng rã như thế?
Không biếlà đứa lỗ mãng không hiểu quy củ nào, nếu là nam liền giáo huấn mộhồi cho xong việc.
Nhưng kếquả lại là tiểu nha đầu...!Chậc, quên đi.
Con gái khóc sướmướlên thậphiền.
Cô ấy nghĩ, từ từ ngước mắlên nhìn.
Cách đó không xa, trên người tiểu cô nương đeo mộchiếc cặp sách, da trắng nõn dựa vào tường, im lặng nhìn họ.
Cả người im lặng đến kỳ cục.
Nhìn khuôn mặnhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắhạnh trong suốđặc biệcó sức sống, như con nai trong rừng thuần khiếsạch sẽ.
Cách ăn mặc gọn gàng, mái tóc đen mượt, khuôn mặtrắng trẻo dịu dàng.
Vừa nhìn liền biếcô là mộtiểu ngoan ngoãn, tiêu chuẩn học sinh ba tốtrong mắgiáo viên.
Nhưng hóa ra cô gái ngoan ngoãn cũng lẻn ra ngoài trong giờ học? Hay là...!đi học muộn rồi?
Bắc Hòe nâng cằm lên,trong đôi mắtĩnh mịch nổi lên tia gợn sóng, cô ấy cong môi, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Cô ấy hỏi: "Cậu nhìn cái gì."
***
Editor: Nhìn vợ đấy ????????.