
Tiên Tuyệt
TXT 1063/1063 742 Theo dõi 0
Sát Thủ 567 – Scissor Seven
15 10/10 6959 Theo dõi 0
Không Bỏ Cuộc – Don’t Give Up
18 24/24 6118 Theo dõi 0
Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn
AUX 20/20
1837 Theo dõi 0Tôi Nhớ Em: Chương 1
Nỗi đau lớn nhất mà tôi phải từng chịu đựng là mất em
Truyện này do Trương Điền cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com
Năm ấy , tôi là một học sinh cá biệt . Không quậy thì ít nhất cũng là lười học , cả giáo viên hay ba mẹ đều ngán tôi cả , không ai dạy dỗ được và cũng không ai khuyên bảo gì được và tôi bắt đầu vô kỷ luật suốt những năm tháng cấp hai ấy .
Nhưng , có một cô bé không hề ngán tôi , đó là Phúc . Một cô bé có thể gọi là ngây thơ nhưng vô số tội , tôi còn nhớ cả nhà nó trong Bùi Tư Toàn , con đường gây '' Lú '' với nhiều anh Shipper . Nhưng với một thằng nhớ dai như tôi thì nó chẳng có gì là khó.
Trong cả đám bạn trong lớp nhường như tôi chỉ nhớ mỗi nó , vì không tin được nó ngồi cạnh tôi suốt những năm cấp hai mà vẫn chịu được cái tính lơ đãng hay quên của tôi :
'' Mày hay quên quá đấy ! ''
Đó là câu cửa miệng của nó khi tôi hỏi bài . Quả thật giọng nó đến giờ tôi cũng không thể nào mà quên được , Ôi ! Một cái giọng đáng yêu làm sao , một giọng mà tôi cũng không thể nhầm lẫn với một đứa con gái nào khác trong lớp .
'' Mày làm bài chưa ? cho tao chép với ''
Câu cửa miệng của tôi khi gặp nó trên lớp chỉ có thế , nhiều lúc nó chẳng cần đợi tôi nói mà mang hẳn sách vở , bài tập đầy đủ ra cho tôi chép .
'' Rồi mày chép có hiểu gì không đấy ? ''
Tôi cũng chỉ đáp qua cho có
'' Yên tâm ! Cô không kiểm đâu ''
Và hôm ấy ... cô bắt tôi lên bảng làm bài . Với bài tập Phúc đã giải trên tay tôi tự tin bước lên bảng cầm phấn để giải , đến cả giáo viên và những đứa tôi ghét cũng phải liếc nhìn . Với tinh thần tự tin thế , tôi chắc nịt rằng '' ăn ngay '' con mười vào vở .
Nhưng người tính thì chẳng bằng '' Phúc '' tính . Nó tính ba bình phương bằng sáu . Ôi ! Nguyên con sông quê hiện ra trước mặt tôi , và hôm ấy ... tôi ẵm con điểm một về trong vở .
'' Tao tính nhầm được chưa ? ''
Tôi cũng chẳng buồn mà trách nó , vì dù gì nó cũng '' cứu '' tôi vài lần mà.
Phúc đó giờ là một đứa rất yếu ớt , nhường như nó chả vận động tay chân gì ngoài bộ não siêu phàm tính toán của nó , trong lúc vẫn còn đang băn khoăn '' diếm con điểm một '' như thế nào thì Phúc đã gục thật mạnh một phát lên bàn .
'' mày sao thế !? ''
Hôm ấy , nhường như tôi phải chạy lên chạy xuống ba bốn tầng lẩu để có thể '' chăm '' ở phòng y tế . Tôi biết , hôm nào nó cũng học đến hơn mười một giờ đêm , nhiều lúc kiểm tra thì đến tận một hai giờ sáng là chuyện bình thường với nó . Việc ba má nó chẳng lo cho nó thì nhường như cả trường ai cũng biết .
Nó sinh ra trong một gia đình cũng phải gọi là khá giả , chả thiếu cái gì , trừ tình cảm mà ba mẹ dành cho nó . Quả thật , tôi chẳng ưa cái cách ba mẹ lạnh nhạt với con cái một chút nào . Đôi khi chỉ tán gẫu vài câu cho có với con cái , còn lại thì bắt nó phải tự lo hết mọi người của mình , kể cả những cảm xúc mà họ chẳng thèm để tâm đến . Môi trường sống khắc nghiệt ấy làm Phúc mạnh mẽ hơn những cô gái mà tôi biết rất nhiều .
'' Ơ ! ''
'' Ơ cái gì mà ơ mày ngủ gần 2 tiếng rồi ấy ''
Hai đứa to tiếng đến mức mà gây phiền đến hai thằng đang sốt đang nằm giường bên .
Tôi hơi bất ngờ vì gọi điện cho ba mẹ Phúc mãi chả thấy họ đến . Vì Phúc cũng vừa hồi phục nên cần nghỉ ngơi một thời gian với cả bổ sung nhiều nước , với định dưỡng . Phúc hằng ngày chắc chỉ gặm đại cái bánh nó mua trên đường ăn đại cho có , chứ nó chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của mình