Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan: Chương 1

Văn án:

Nàng là thiên kim Hàn lâm phủ, thông tuệ động lòng người, dung nhan xuất chúng, đáng lẽ phải là một thê tử tốt, nhưng lại vì vô pháp quên đi cố sự mà cự tuyệt hôn nhân.

Bây giờ, tình thế bức bách, nàng buộc phải tuyển phu, đáng tiếc do một sai sót ngẫu nhiên mà nàng lại vào động phòng cùng với một nữ nhân phẫn nam trang.

Sau đó, khi nàng thật vất vả quên đi được chuyện xưa, thành tâm thành ý tiếp nhận đoạn nhân duyên này thì đột nhiên phát hiện “Như ý phu quân” cư nhiên là nữ nhân!

Đối mặt với cuộc hôn nhân kì lạ và chuyện cũ năm xưa, nàng đến tột cùng là xử lí như thế nào?



Vào đầu mùa xuân, trời trong nắng ấm. Tửu lâu của Hàn lâm phủ nhị công tử Minh Tử Hiên thuận lợi khai trương, trên dưới trong phủ người người chúc mừng không dứt, Hàn lâm đại nhân Minh Thì Trữ cùng thê tử Trịnh Hoa Băng, con dâu thứ hai Nhuế KhiếDĩnh cùng nhau bắchuyện với tân khách, vô cùng bận rộn.
Nói đến Minh Thì Trữ, mọi người không thể không nói đến nữ nhi của hắn. Ngoài trưởng tử Minh Vũ Hiên, tướng mạo xuấchúng, làm quan bố chính ở Lưỡng Quảng, từ sớm đã được Đương kim hoàng thượng chọn làm rể hiền; thứ tử Tử Hiên, biếcách đối nhân xử thế, được Hoàng đế quý mến; tiểu nữ nhi Ức Hàm, thiên sinh lệ chấ(vẻ đẹp trời sinh) cầm kì thi họa không gì không thông, vương tôn công tử đến cửa cầu thân đếm không xuể. Kì thực nàng vốn tên thật là "Lung Hiên", "Ức Hàm" là cái tên nàng lấy sau này. Quý phủ ngoại trừ phu thê Minh Thì Trữ thì cũng không có thêm một ai biết được nguyên nhân vì sao nàng đổi tên. Các huynh tẩu cũng đã từng hỏi nàng rốt cuộc là nguyên do gì, nhưng Minh Ức Hàm lại chỉ mỉm cười không nói, tiếp đó quay trở về phòng ngồi yên lặng, đóng cửa trầm tư. Có thể nói nàng có tính cách cổ quái nhưng nàng thực sự không muốn nhắc tới lí do mình đổi tên vì đó là một đoạn kí ức đau đớn, trong trí nhớ có một việc khiến nàng cho tới bây giờ đều không muốn nhớ, chỉ tiếc là người gây ra việc đó cũng đã qua đời.
Minh Ức hàm rất thích sự yên tĩnh, nàng cũng bằng lòng với cuộc sống cô đơn của mình. Hậu viện Hàn lâm phủ có mộ"Giản thảo viên", bên trong trồng rấnhiều cây cỏ quý, lúc này muôn hoa đua nở, càng lộ vẻ thoátục. Nhã cảnh như vậy thế nhưng lại lấy tên là "Giản thảo viên" (vườn trồng hoa cỏ mộc mạc, giản dị, các loại cây cùng tầm thường, không có gì đặc sắc) không phải là đáng tiếc sao? Cũng không phải. Vì cái mà người ta gọi là "Nguyệviên tắc dục khuyết, thủy mãn tắc tương dật"(trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy rồi lại vơi, ý chỉ việc đời lúc chìm lúc nổi), trong vườn cây và hoa đã đều là loại trân quý nhất, nếu lại thêm một cái tên hay nữa thì e rằng sẽ phát sinh sự chẳng lành "Nguyệviên thủy mãn" vậy nên mới lấy cái tên nghe tưởng chừng thấp kém này. Minh Ức Hàm mộthân y phục đơn giản, mộmình đi vào trong vườn thưởng thức phong cảnh. Không biếlà do cảnh sắc như tranh bội phần mê người của hoa viên hay là do ca ca khai trương tửu điếm thuận lợi mà nội tâm có phần vui vẻ, nàng lúc này trên mặxuấhiện mộnụ cười hiếm thấy. Nàng lớn lên đã mỹ mạo hơn người, cười rộ lên lại càng thêm phần xinh đẹp, hơn nữa còn đang mặc trên người bạch y trang nhã mà đạm bạc, đẹp tới xuấtrần, ánh mắvừa sâu vừa trong. Lúc này người và hoa đối diện như tôn lên vẻ đẹp của nhau, một câu "Khuynh quốc khuynh thành" e là vẫn chưa diễn tả đủ. Mộmình yên lặng trong chốc láđã thấy nha hoàn Thủy Nhi từ ngoài chạy vào gọi
"Tiểu thư"
Minh Ức Hàm dừng cước bộ, để nha hoàn tiến đến gần mình thi lễ rồi nói:
"Tiểu thư đã biếnhị công tử không đặtên tửu điếm là Mặc Hinh mà lại lấy tên là "Thính Nguyệt" chưa?"
Minh Ức Hàm có chúngạc nhiên, tinh tế cân nhắc thế nhưng lại nghĩ không ra "Thính Nguyệt" là có dụng ý gì:
"Đã là "Nguyệt" thì phải "Quan" (Xem) sao lại là "Thính"?"
Thủy Nhi gật đầu, nói:
"Có người nói đây đúng là của vị công tử nào đó sở đề, tiểu thư người xem." Vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra một tờ giấy Tuyên Thành có đề chữ" Đây chính là tự mà vị công tử kia lưu lại."
Minh Ức Hàm đưa tay cầm lấy, tỉ mỉ xem xét, ánh mắtựa hồ lộ ra ý tán thưởng, rồi lại quay người yên lặng bước tiếp.
Thủy Nhi không rõ tiểu thư nhà mình đang nghĩ gì, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi:
"Tiểu thư, 'Mặc búđan xanh dương tài khí, hài khúc thúy vận mộng mặc hinh', Thủy Nhi chính là vẫn cho rằng cái tên 'Mặc Hinh' là rấtốrồi a."
Minh Ức Hàm lắc đầu:
"Mặc Hinh mặc dù tốt, chỉ sợ trong mắvăn nhân tài tử, luận về phong vận, so ra vẫn kém 'Thính Nguyệt'. Cổ nhân thường lấy mặtrăng tròn và khuyếđể ám chỉ cuộc đời con người luôn luôn đổi thay, chỉ có thấu hiểu đạo lí này mới có thể bình thản mà đối nhân xử thế cũng như vượqua mọi thử thách, đối với 'Thính Nguyệt', cũng khó trách nhị ca như vậy vừa ý." Nói xong, nàng không nén nổi lộ ra mộmạcười tự giễu.
Thủy Nhi cúi đầu đi theo phía sau, không dám tiến lên nhiều lời.
Vừa mới đi đến cánh cửa phía đông của Giản thảo viên, Minh Ức Hàm thần sắc trở nên ủ rũ. Ở một góc cánh cửa kia là một gốc cây mơ mà nàng nhiều năm trước đã tự tay trồng. Gốc cây kia ínhiều cấgiữ những kỉ niệm thời thơ ấu ấm áp của nàng, cũng cấgiữ mộsự việc tang thương mà nàng không muốn ai biết. Mỗi lần nhìn thấy nó, chuyện cũ lại như hiện ra rõ ràng trước mắnàng. Hồi tưởng lại quá khứ, nhìn đến hiện tại, Minh Ức Hàm thần sắc lộ vẻ ngưng trọng. Mộlásau, nàng hímột hơi thậsâu, thấp giọng ngâm thơ:
"Bản tại thanh mai lâm trung lưu,
Thắng cư tiên cảnh ý vị hưu.
Vô nại kim thành viên trung cấm,
Nhẫn khán vị khô bấthắng sầu."
Dứlời, nàng cũng không còn hứng thú ngắm hoa, liền quay trở về phòng, lấy ra bức họa một bé trai luôn luôn được cấkĩ, yên lặng trầm tư.
Bức họa kia vẽ bé trai mộthân bạch y, trong tay cầm ngọc tiêu, trước ngực đeo một đôi uyên ương ngọc bội, mắngọc mày ngài, thần sắc như nhật, nhìn kĩ còn thấy ở bên tai trái có đeo hai cái khuyên nho nhỏ, thật là một bộ dáng đáng yêu động lòng người.
Phía trên bức tranh đề hai câu thơ:
"Tằng kinh thương hải nan vi thủy,
Trừ khước vu sơn bấthị vân."
Bé trai trong tranh rốt cuộc là ai? Minh phủ hạ nhân ai cũng không biết.
Chớp mắt, Thính Nguyệlâu đã khai trương được hơn mộtháng, ngân trang thiếu niên vẫn như trước vô tung vô ảnh, hai trăm lượng bạc tiền thưởng kia cũng vẫn chưa có ai làm chủ. Chỉ là Minh Tử Hiên cũng không từ bỏ việc tìm lại thiếu niên kia, còn đang phái người khắp nơi tìm kiếm.
Hôm nay, Thính Nhuyệlâu xảy ra một việc - mộthô hán tử uống rượu nhiều đến sắc mặchuyển đỏ đụng phải bậc thang lên lầu hai tại tửu điếm. Hán tử vì rượu mà loạn trí, dưới cơn giận ra sức đập phá tửu điếm, sau đó cơn tức chưa tiêu tan, lại không biếphátiếvào đâu, liền không biếtừ đâu lấy ra hai cái đỉnh (cái vạc lớn) chặn ở cửa, không cho khách nhân ra vào, khiến cho mọi người vô cùng giận giữ. Chưởng quỹ vô cùng nôn nóng sốruộnhưng lại ngại hán tử kia cũng không dễ gì khuyên bảo. Đành để mặc hắn đứng đó, xem hắn lát nữa bồi tội thế nào, thế nhưng hán tử kia đúng là mắđiếc tai ngơ, hoàn toàn thảnh thơi nhàn nhã mà đứng đó, làm ra bộ "Ngươi làm khó dễ được ta", trên mặbiểu lộ sự hung hăng.
Mọi người vây lại xung quanh tửu điếm xem náo nhiệngày càng nhiều, đối với hán tử kia thì chỉ chỉ trỏ trỏ, thảo luận sôi nổi, nhưng lại không một ai có đủ dũng khí đứng ra nói lời công đạo.
Mắthấy khách nhân tập trung tại tửu lâu ngày càng nhiều, mọi người làm việc trong tửu lâu ra sức tranh thủ thời gian dọn dẹp hếmấy thứ giá trị trong tửu điếm đi nơi khác, đáng tiếc là nhân lực không đủ, không thể làm xong được, chưởng quỹ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, vội vã tới Hàn lâm phủ, đem lão bản Minh Tử Hiên kéo đến.
Trên đường cùng lúc đó xuấhiện một bóng dáng huyền bí của ngân trang thiếu niên, hắn như cũ trong tay cầm ngân phiến (quạbạc), phiêu dậtiêu sái, một bộ dạng bình tĩnh như thường, bấđồng duy nhất là bên người hắn bây giờ có thêm một đôi nam nữ ăn mặc trang phục của hạ nhân, tuy nhiên có lẽ vì trên người mang kiếm, làm mọi người tâm sinh lãnh ý.
Ngân trang thiếu niên vốn là đi ra ngoài tản bộ giải sầu, nhưng lại ngoài ý muốn chứng kiến cảnh mọi người thi nhau đổ dồn về Thính Nguyệlâu, xuấphátừ tính hiếu kì, hắn liền đi theo dòng người. Hai hạ nhân cũng lập tức đi theo.
Đợi đến lúc Minh Tử Hiên chạy tới nơi, Thính Nguyệlâu đã bị vây chậcứng. Hắn cùng chưởng quỹ phải mấnhiều công sức mới len được đến đại môn tửu lâu. Thấy hai cái đỉnh to chặn ở cửa, Minh Tử Hiên trong lòng cực kì tức giận, cũng may hắn là con người lí trí, biếrõ trong trường hợp này có pháhỏa cũng không giải quyếđược gì, vì vậy liền bình ổn nộ khí, hướng hán tử gây ra vụ việc rối ren này thương lượng:
"Vừa mới nghe nói tửu điếm không phân biệphải trái mà xúc phạm huynh đài, tại hạ liền đến đây bồi tội với huynh. Thỉnh huynh đài giơ cao đánh khẽ, rộng lượng tha thứ, dẹp hai cái đỉnh ở đại môn đi."
Hán tử châm chọc khẽ cười, nghiêng thân đi, hướng trên mặt đấnhổ ra một bãi nước bọt, làm như không nghe thấy gì.
Minh Tử Hiên nhãn thần trong nháy mắtrở nên sắc bén, nhưng chẳng qua chỉ là trong giây lát, ánh mắlại trở về vẻ hòa nhã trước kia.
Ở trong đoàn người, thiếu niên trong lúc vô tình thoáng thấy được ánh mắkia, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: Nhãn thần hảo lợi hại, người này chắc chắn đã luyện qua nội công.
Chỉ nghe Minh Tử Hiên thanh âm có chútrầm, kiên nhẫn khuyên:
"Huynh đài xin rộng lượng bỏ qua cho, thỉnh đem hai cái đỉnh kia đi để môn khách ra vào."
Hán tử cười gằn:
"Thính Nguyệlâu tửu điếm khiến lão tử bị thương, Minh lão bản nên bồi thường chuyện này thế nào đây? Xem ra thậđúng là việc làm ăn buôn bán."
Không đợi Minh Tử Hiên kịp mở miệng, chưởng quỹ đã không thể nhịn được, lớn tiếng nói:
"Ngươi thật sự là quá đáng! Chính mình uống rượu say va đụng linh tinh bị té ngã không nói, động thủ đánh người vẫn chưa thôi, lại còn đem hai cái đỉnh lớn đến đây chặn trước cửa tửu lâu, quả thực khinh người quá đáng! Ngươi chẳng lẽ không biếThính Nguyệlâu là do chính Đương kim Hoàng thượng ngự phong "Thiên hạ đệ nhấtửu lâu sao"? "
Minh Tử Hiên giơ tay, ra hiệu cho chưởng quỹ không cần nói nữa. Kì thực hắn cũng có ý mặc kệ cho chưởng quỹ pháhỏa, nếu không vừa rồi sẽ không để hắn nói hếlời.
Hán tử thấy lão bản cũng chưa dám đối với mình làm ra cái gì, thế nhưng tên chưởng quỹ này dĩ nhiên lại hướng chính mình hélớn, làm hắn tức giận đỏ mặquálên:
"Hoàng đế ngự phong thì làm sao? Dù có là Thiên hoàng ngự phong lão tử đây cũng không để vào mắt!"
Ngân trang thiếu niên vừa nghe những lời này, tức khắc tuấn mi liền nheo lại, đôi mắbắn ra ánh nhìn sắc lạnh. Mà hai hạ nhân theo hầu bên cạnh lúc này khuôn mặso với hắn còn tức giận hơn.
"Công tử" nha hoàn xinh đẹp bên cạnh hắn kêu một tiếng, vừa định nói thêm thì ngân trang thiếu niên đã giơ tay, ý bảo nàng cái gì cũng đừng làm, tiếp tục nhìn tình huống đang diễn ra.
Minh Tử Hiên thấy hán tử kia ăn nói không để ý, ánh mắbiến đổi, lạnh lùng nói:
"Vị huynh đài này, lời nói ra cần phải có chừng mực."
Hán tử lại điềm nhiên như không có việc gì:
"Lão tử không quan tâm!"
Minh Tử Hiên mở lớn mắt, ánh nhìn hiện ra hàn ý sâu sắc:
"Xem ra, ngươi là không có dự định dọn đi cái đỉnh kia, đúng hay không?"
Hán tử cười khẩy, vỗ vỗ bả vai Minh Tử Hiên, nói:
"Muốn dọn đi cũng được, trừ phi ngươi đưa ta mộtrăm lượng bạc coi như là nhận lỗi, bằng không cũng không cần bàn nữa!"
Mộtrăm lượng bạc? Thậsự là quá đáng rồi.
Minh Tử Hiên cười lạnh, nhẹ nhàng hạ xuống bàn tay thô ráp đang ở trên vai mình kia, tiếp theo phủi phủi chỗ vừa nãy bị hắn chạm vào, dường như thập phần để ý đến y phục của mình bị hắn làm dơ:
"Cảm phiền không cần làm như vậy."
"Tốlắm, có bản lĩnh thì tự mình dọn đi, lão tử liền vui vẻ khoái hoạrời đi!"
Hán tử dứlời liền kiêu ngạo mà cười, làm ra vẻ mọi việc đều không liên quan đến mình, khiến người khác nhìn vào cảm thấy thực tức giận!
Lúc này, môn khách bị nhốbên trong tửu điếm cũng bắt đầu tức giận chửi mắng, Minh Tử Hiên thầm nghĩ:
Thằng nhãi này nói không để ý, xem ra nhiều lời vô ích, không bằng dọn luôn cái đỉnh kia đi. Nhưng mấy người thân thể khỏe mạnh ở tửu lâu vừa rồi đã bị đả thương bởi hán tử này nên giờ phải vào y quán. Minh Tử Hiên đành phải lên tiếng nhờ thanh niên quanh đây hỗ trợ. Song vì ngại hán tử kia, bách tính vây quanh không có một người nào đáp ứng.
Kì thực, Minh Tử Hiên thân mang tuyệkĩ, dọn cái đỉnh kia bất quá chỉ là việc nhỏ, nhưng khi thụ giáo, ân sư luôn căn dặn: Trừ phi vạn bấđắc dĩ, tuyệt đối không thể để lộ bản thân biếvõ. Vì thế khi không có người nào đồng ý giúp đỡ, hắn không khỏi có chút khó khăn.
Chính vào lúc này, trong đám người lại truyền tới mộthanh âm:
"Dọn sạch hai chiếc đỉnh kia là công việc chân tay nặng nhọc, há lại để Minh lão bản phải tự mình động thủ? Tại hạ nguyện ý làm thay!"
Tấcả mọi người đều theo hướng thanh âm truyền đến mà quay lại nhìn - người vừa nói ra những lời đó là mộthanh niên khoảng hai mươi tuổi tuấn tú, bên cạnh là mộnữ tử xấp xỉ tuổi này. Thanh niên này không phải ai khác mà chính là nam phó bên người ngân trang thiếu niên.
Minh Tử Hiên thấy thanh niên kia khí tiếchính trực, ánh mắminh duệ, lại đeo bên người mộthanh trường kiếm, đoán được người này nhấđịnh có võ công lão luyện, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, không phải ông trời giúp ta sao. Định thần nhìn lại, bỗng chốc sửng sốt. Bên cạnh thanh niên kia còn có một bóng người ngân sắc, Minh Tử Hiên mắsáng ngời: Là hắn?! Người đã vì tửu lâu đề danh: ngân trang thiếu niên! (Ếu gì mà chàng xuấhiện bí ẩn như nhân vậthời sự thế này)
Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, thanh niên kia đã đến bên hai cái đỉnh to lớn, một tay đưa ra phủi phủi, nghiêng mặt đối với hán tử gây sự kia nói chuyện, thần sắc so với hán tử khi nãy càng muốn ngạo mạn hơn:
"Đỉnh này quả thực rấnhẹ."
"Nhẹ?" Hán tử trợn mắt nhìn, mộphen cười nhạo. "Chỉ sợ ngươi dùng hết sức mình cũng không di chuyển nổi nó."
Minh Tử Hiên từ trong ánh mắt của thanh niên kia nhìn ra được nội công bấphàm, đối với hắn tràn đầy tin tưởng. Vì vậy sau đó liền hướng hán tử, khinh thường cười nói:
"Thế sự vô tuyệt đối" (Đời không có gì là chắc chắn, gì cũng có ngoại lệ) Nói rồi hướng thanh niên kia chắp tay bày tỏ lòng cảm kích.
Hán tử thấy người thanh niên thân hình mảnh khảnh, còn có điểm giống thư sinh, liền đoán rằng hắn cũng không có mấy khí lực. Vì thế mà vẫn tỏ ra dửng dưng, như cũ khoanh tay đứng nhìn, liếc mắt, nói:
"Dựa vào mồm mép có ích lợi gì? Có bản lĩnh, ngươi dọn sạch cho lão tử xem! Bấquá, hừ - hán tử cười khẩy một cái - Nếu như không được, ngươi cấp lão tử ba cái dập đầu mới được rời đi, thế nào?"
Thanh niên mỉm cười:
"Còn nếu ta đem cái đỉnh dọn đi?"
"Ngươi nếu như đem nó dọn đi được, lão tử để tùy ý các ngươi giải quyết!" Hán tử tựa hồ rấkhí phách nói.
"Ngươi không hối hận?"
Thanh niên cười:
"Vậy tốrồi."
Minh Tử Hiên tự biếđã nắm chắc phần thắng trong tay, đem nộ khí cùng nỗi lo như tảng đá đè nặng trong lòng toàn bộ xóa sạch, hướng thanh niên lễ phép chắp tay, nói:
"Làm phiền vị nhân huynh."
Thanh niên cũng chắp tay đáp lễ, tiếp đó xoay người sang, âm thầm vận ba tầng chân khí.
Nhấthời, mọi người xung quanh hồi hộp, thay hắn khẩn trương lo lắng.
Chỉ thấy thanh niên dùng tay phải hướng cái đỉnh to lớn khe khẽ vỗ hai bên trái phải ------- "Oanh oanh oanh"
Hai cái đỉnh đều bị vỡ làm đôi, lăn đến trước đại môn tửu lâu.
Mọi ngươi ngoại trừ chủ tớ ngân trang thiếu niên cùng Minh Tử Hiên đều choáng váng: Làm sao lại có thể như vậy?
Hán tử gây sự càng kinh hách, không thốra được tiếng nào.
Lúc này, các thực khách từ bên trong đi ra ngoài, hướng hán tử chửi ầm lên không dứt.
Nếu là theo tính cách của hán tử lúc trước, hẳn là đã làm cho bọn họ đầu rơi máu chảy, thế nhưng hiện tại, cơn căm phẫn dâng cao, lại có cao thủ ở đây, bản thân mình chắc chắn bấlợi. Vì thế liền nén nộ khí, xoay người muốn chạy.
Không ngờ lại bị nha hoàn bên ngươi ngân trang thiếu niên chặn lại.
"Đã quên chính mình vừa nói gì sao?"
Hán tử vẻ mặt đỏ bừng, tức giận quát:
"Tránh ra!"
Phía sau thế nhưng lại truyền đến thanh âm lạnh lùng của thanh niên khi nãy:
"Ngươi nghĩ mình có thể đi được sao?"
Hán tử suy nghĩ mộchút, đừng nói hiện tại biển người đông lợi hại như vậy, cho dù không có người, chính mình vẫn là không có cơ hội chạy thoát. Ai! Ai kêu tiểu tử kia công phu thượng thừa, so với mình tốhơn ngàn lần chứ? Cái này không tính là xui xẻo cũng không được. Lưỡng lự nửa ngày, rốt cuộc vẫn quay mình lại, miển cưỡng cao giọng:
"Ngươi muốn như thế nào?"
Thanh niên mỉm cười đi đến bên cạnh Minh Tử Hiên, nói thầm vai câu, rồi lại trở về vị trí bên cạnh ngân trang thiếu niên. Hán tử bắt đầu thấy lo sợ:
"Ngươi...các ngươi muốn thế nào?"
Thấy hán tử kia dáng vẻ kiêu ngạo không đổi, các vị thực khách cơn tức còn chưa tiêu tán hếbây giờ lại càng mắng chửi to tiếng hơn.
Minh Tử Hiên cũng không có đứng ra trấn an mọi người, bởi vì hắn hiểu rõ cái gì là: "Lúc này im lặng còn thắng người đang nói", nên đó là lí do hắn lui sang một bên, phân phó chưởng quỹ mang những người bị thương đến y quán.
Từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng, ngân trang thiếu niên lúc này mới cấtiếng nói:
"Lúc trước ngươi không phải nói tùy ý chúng ta sao?" Ngữ khí bình tĩnh, nhưng khi hắn nói, nhãn thần thâm thúy cùng khí chấbức người khiến hán tử khó có thể nhìn thẳng vào.
Hán tử tự biết mình đuối lí, ấp a ấp úng không dám nói thêm câu nào nữa.
Mọi người căm tức nhìn hắn, liên tục thóa mạ.
Ngân trang thiếu niên hàm ý mỉm cười, bước đến gần hán tử hai bước.
Hán tử lại bị vẻ ung dung khoan thai hào hoa vương giả của hắn làm cho thối lui mấy bước.
Thiếu niên thấy vậy, mỉm cười.
Mọi người vốn uấhận đang dâng cao, thế nhưng khi ngân trang thiếu niên tiến lại gần, lại tự nhiên nảy sinh kính nể. Những người đang chửi ầm lên lúc này đều không tự chủ được mà ngừng thở, bầu không khí xung quanh dần dần lắng xuống.
Chỉ thấy ngân trang thiếu niên thu lại chiếc quạtrong tay, thản nhiên nói:
"Ngươi vừa xuấkhẩu cuồng ngôn, mạo phạm thánh thượng, chúng ta muốn ngươi ------ đối thiên tam bái, triêu bắc tam bái, hướng những người vừa bị ngươi nhốbên trong tam bái, thế nào, ngươi có bằng lòng hay không?"
Hán tử do dự.
Mọi người thấy hắn như vậy, không hẹn mà cùng hélên:
"Quỳ xuống dập đầu!" Thanh thế động thiên.
Minh Tử Hiên cùng thanh niên mỉm cười ở một bên xem kịch hay. Ngân trang thiếu niên cũng nhìn hán tử kia, âm thầm lắc đầu.
Hàng trăm người giận dữ, hán tử đích xác không thể không quỳ, đối thiên tam bái, lại triêu bắc tam bái, cuối cùng cấp mọi người tam bái, sau đó ngay lập tức đứng dậy chán nản muốn li khai.
"Chậm đã!" Minh Tử Hiên đột nhiên gọi hắn lại.
Hán tử cước bộ mềm nhũn, xoay người có phần loạng choạng:
"Ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Minh Tử Hiên hướng hắn cười:
"Ngươi quên đem theo đồ vậcủa mình." Nói rồi chỉ hai cái đỉnh lớn ở đại môn.
Hán tử giậmình, cắn răng một cái, tiến nhanh đến, mộmình vác cái đỉnh, trong tiếng quácủa mọi người, thấthểu li khai Thính Nguyệlâu...

-Chương 1+

Lượt xem: 707

Thể loại: Bách Hợp, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 44/292

Minami Aizawa radiotruyen Hà Thu Tâm An Min Do-yoon Nguyễn Hoa Trần Vân Kim Thanh Nguyễn Huy link tối cổ Yu Shinoda Quàng A Tũn Đình Soạn Yua Mikami Đang cập nhật xem gì nghe gì Đình Huy Mayuki Ito giải trí Tú Quỳnh giải trí tổng hợp iptv m3u8 Bảo Linh Anh Sa Viết Linh Momo Sakura Cô Úc Tuấn Anh vtvgo tv vlxx vl79 Yui Hatano Đình Soạn Karen Yuzuriha Thu Huệ Đình Duy truyenngontinh phim79 Ai Sayama Kana Momonogi Hồng Nhung Suzu Honjo Nguyễn Thành Thanh Mai truyen79.xyz phim79.com