
Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!
TXT 17/17
544 Theo dõi 0
Anh Trai Là Thầy Giáo
TXT 55/55
572 Theo dõi 0
Sống Sót Tại Mạt Thế
AUX 229/229
230 Theo dõi 0Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư: Chương 1
Tác giả: Túy Cai Ngoạn Tử
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Thể loại: Trọng sinh, Xuyên không, Huyền học, Linh dị, Hài hước, Truyện sủng, Thị giác nam chủ, Bình dân sinh hoạt…
Văn án:
Văn Trạch Tài là một thầy đoán mệnh, tức vừa là thầy tướng vừa là thầy tử vi. Thầy tướng xem tướng mạo đoán vận mệnh. Thầy tử vi là dựa vào các thuật bói toán để tiên đoán tương lai và hoá giải kiếp nạn.Văn Trạch Tài vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình xuyên về thập niên 70 trở thành một nam thanh niên trí thức.
Điều đáng nói nam thanh niên trí thức này vốn là một gã chó chui gầm chạn, lại còn hay đánh vợ đánh con, có thể nói không có khốn nạn hơn chỉ có khốn nạn nhất!
Thở dài ngao ngán, đã tới nước này Văn Trạch Tài chỉ còn cách tự lực cánh sinh, dùng chính nhân phẩm của bản thân làm thay đổi cách nhìn của mọi người, đồng thời dựa vào bản lĩnh đoán mệnh giúp người nhà thoát nghèo làm giàu.
“Văn thanh niên trí thức trong thôn mấy người còn đánh vợ con không?”
“Cái gì mà Văn thanh niên trí thức, giờ người ta đã là Văn đại sư rồi!”
“Hả?!”
Chú ý:
1. Thị giác nam chủ.
2. Nam chủ là đại sư đoán mệnh, từ trong thôn cho đến trong thành.
3. Niên đại văn tư giả thiết hư cấu nhiều, dân thích săm soi không nên vào, hy vọng mọi người vui vẻ đọc truyện.
Tag: Trọng sinh,Ngọt văn,Sảng văn,Niên đại văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Văn Trạch Tài ┃Cái khác: Sinh hoạt bình dân, ngọt văn,….
Vừa có chúý thức, âm thanh đầu tiên dội vào tai Văn Trạch Tài là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.
Anh bấtrí bấgiác cau chặmày, thử cử động ngón tay xem thế nào, ui cha…đau quá!Đau toàn thân…đặc biệt là phần đầu!Văn Trạch Tài dùng sức hísâu một hơi rồi mở bừng hai mắt.Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng quátháo ầm ĩ của một người đàn bà lớn tuổi: “Năm đó cha mẹ đã không đồng ý chúng mày lấy nhau, nhưng mày nhấđịnh không nghe, khăng khăng đòi gả cho bằng được.
Bây giờ nhìn đi, nhìn xem hai mẹ con mày đang sống như thế nào, hả? Con ơi là con, cháu ơi là cháu, con cháu khổ sở như này thử hỏi mộmai cha mẹ chếđi làm sao nhắm mắđược đây?”Rõ ràng người đàn bà đang vô cùng kích động, không chỉ đau lòng vì thương con thương cháu mà còn giận điên bởi cái đứa con gái qua vô tri ngu muội này.Cơn đau trên đầu khiến Văn Trạch Tài híthở khó khăn, cả người như cạn kiệsức lực, muốn nhấc tay lên cũng không nổi, chỉ có thể nằm im nhìn chòng chọc lên nóc nhà.Nhưng! Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện ra vấn đề, một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đó là… anh đang nằm trong một gian nhà lá xiêu xiêu vẹo vẹo tưởng chừng sắp sập đến nơi!Âm thanh ồn ào ở bên ngoài vẫn chưa dứt, lần này tới lượmột người đàn ông lên tiếng: “Con nhìn đi, Hiểu Hiểu gầy trơ cả xương, rồi nhìn những vếthương trên người con đi.
Như thế này mà vẫn còn muốn sống cùng với cái tên táng tận lương tâm kia nữa hả?”Bởi vì giọng ông ta quá to quá hùng hổ khiến Văn Trạch Tài nằm trong này cũng phải giậmình đánh thót! Má ơi, tình huống máu chó gì đây?Ngay sau đó anh lại nghe thấy một giọng nữ khàn khàn cấlên: “Cha, mẹ, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại.
Nếu Văn Trạch Tài còn đánh con một lần nữa, con sẽ lập tức ly hôn.”Ly hôn?Văn Trạch Tài vừa nghe thấy hai chữ này là cả người tê rần, trời đấquay cuồng, đầu óc choáng váng suýt chúnôn hếcả ra.
Nhưng chưa kịp định thần lại thì trong đầu bỗng ập tới một loạký ức không thuộc về chính mình.Văn Trạch Tài, nam thanh niên trí thức tới từ Liêu Thành (*), tướng mạo đẹp trai, dẻo mồm dẻo miệng, có ăn có học.
Vì vậy khi bị điều xuống nông thôn tham gia sản xuất, rấnhiều thôn nữ chưa lập gia đình tranh nhau để ý tới hắn.[(*)Liêu Thành (chữ Hán: 聊城; bính âm: Liáochéng), hay còn gọi là Thành phố Nước, là thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc..
có kênh đào Đại Vận Hà nổi tiếng chảy qua trung tâm thành phố.]Là trai thành phố tấnhiên hắn cực kỳ dị ứng và coi thường những cô gái nông thôn quê mùa, íhọc.
Tuy nhiên ngờ đâu công việc đồng áng quá nặng nhọc, làm quần quậtừ sáng tới tối mà hếngày vẫn chưa hếviệc, thế là hắn liền ngấp nghé con gái đội trưởng đội sản xuất, nếu có thể thành công chui vào làm rể nhà ông ta quả đúng là thượng sách.Kiên trì theo đuổi ròng rã suốmộnăm trời, cuối cùng hắn cũng cưới được Điền Tú Phương về làm vợ.
Nào ngờ thay sự tình không theo kế hoạch, sau khi kết hôn chẳng có bất cứ một đãi ngộ nào, hắn vẫn phải tiếp tục làm việc như thường.Văn Trạch Tài cảm thấy bực bội vô cùng, đã thế cái đám thanh niên trí thức cứ suốngày chế nhạo hắn trộm gà không thành lại còn mấluôn nắm thóc.
Bực mình vì bị hố cộng thêm việc thấy cô vợ có thể làm được bảy phần công điểm mỗi ngày thế nên hắn bèn lươn lẹo giờ thủ đoạn hòng trốn việc.Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, tới tận khi Điền Tú Phương hạ sinh cho Văn Trạch Tài mộcô con gái xinh xắn, hắn vẫn không sửa đổi tính tình, thậm chí mỗi khi bực dọc trong người sẽ sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai mẹ con.Sở dĩ hắn ra tay đánh vợ đánh con còn mộnguyên nhân khác đó là lúc này bên trên ban hành chính sách mới, cho phép khôi phục thi đại học.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện thi đỗ đại học, quay trở về thành phố sống những ngày tháng ung dung tự tại là Văn Trạch Tài sướng rần người.
Mỗi lần cao hứng hắn lại ra ngoài tìm đám bạn lưu manh uống rượu.Và lần này cũng vậy, khi hắn lếvề được đến nhà thì người ngợm đã say mèm, nhìn thấy Điền Tú Phương đang lúi húi làm việc, Văn Trạch Tài càng thêm điên tiết, hắn lập tức lao vào đánh cô tới tấp.Thấy mẹ bị đánh, Hiểu Hiểu năm tuổi quýnh quáng chạy lại ôm lấy chân cha định ngăn cản.
Ai dè Văn Trạch Tài giơ chân đá nó ngã lăn ra đất.Nhìn thấy con gái bị ngã, Điền Tú Phương dường như mấhếlý trí, cô lập tức lao vào phòng chứa củi rúlấy mộthanh gỗ giáng thẳng xuống đầu Văn Trạch Tài.À, hoá ra là bị ăn đập! Rồi, giờ thì Văn Trạch Tài đã hiểu tại sao mình nằm ở đây rồi!Lúc này, ngoài sân bỗng nhiên im phăng phắc, không còn bất cứ tiếng mắng chửi hay khóc lóc gì nữa, chắc có lẽ vợ chồng Điền đội trưởng đã rời đi.Văn Trạch Tài một bên thầm mắng nguyên chủ quá khốn nạn, một bên nhắm mắlại nhẹ nhàng nâng tay phải lên bấm đốngón tay, miệng lẩm nhẩm tự xem cho mình một quẻ..