Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn: Chương 1

Văn án: 

Một ngày nọ, thế giới vô hạn lưu bỗng xuất hiện một người mới. Hắn lẫn vào trong đám người NPC, ai tìm cũng không ra. Chỉ khi trò chơi sắp đến hồi kết, hắn mới xuất hiện và làm cho người người kinh sợ. Hắn chính là “Thỏ Đen”.

“Đây là cái gì? Là “quỷ bài” mà các người tìm sao?”

Nhậm Dật Phi lắc lắc chiến lợi phẩm trong tay, trên mặt là biểu cảm vô tội.

Tại những đêm túc trực bên linh cữu kinh hoàng, hắn là đứa cháu cưng A Phi thản nhiên ăn dưa hóng chuyện.

Tại tòa chung cư ẩn giấu nhiều hung hiểm đáng sợ, hắn là một Tống Bác Chi mù lòa vô hại không có chút phản kháng.

Tại đêm yến tiệc quái dị của yêu giới, hắn là đại yêu Hạc Quân cường đại lại kiêu ngạo lãnh đạm.

“Có bản lĩnh giả dạng NPC ăn dưa xem kịch thì đừng lấy quỷ bài!”

Nhậm Dật Phi: Không muốn lấy, nhưng càng không muốn dâng cho ai.

Người chơi: AAAAAAAA!!! Tìm “Thỏ Đen” Nhậm Dật Phi trong đám NPC rồi giết nó cho tao!!!!!!

Salman/Lâm Quan Nguyệt: Cho nên…? Điều kiện tiên quyết có phải là tìm cho đúng người đã rồi tính không?


“Không phải bởi vì lúc tôi đi cô ta bỗng nhào đến giữ chặtôi sao? Cô ta ở trên đấtúm lấy tôi không buông, làm sao tôi đi được. Vì không còn cách nào nên tôi mới cho cô ta tránh sang một bên.”

Phía trong màn hình giám sát, người bị tình nghi mặc áo gile vàng, tay mang còng sắchậm rãi nói chuyện.

Hắn nâng tay phải lên gãi gãi cằm, giọng điệu có chúthờ ơ giống như đang cùng cảnh sánói chuyện phiếm chứ không phải là kẻ có tội đang khai báo quá trình gây án.

“Dùng cái gì? Anh đã dùng cái gì để tấn công người bị hại?” Bên ngoài màn hình, mộcảnh sátrẻ tuổi siết chặtay. Cậu ta cố gắng kiềm chế bản thân mới không kích động quá mức.

Cậu ta phẫn nộ có thì có gì sai sao? Mấy năm trước, mộnhà ba người bị giếhại. Thảm án ấy khiến bọn họ phải chạy theo dấu vếhung thủ mấy năm trời, khó khăn lắm mới tìm được kẻ tình nghi. Vậy mà hắn đang làm gì? Hắn thản nhiên ở một quán ăn khuya dưới lầu hiện trường thảm án năm ấy uống rượu.

Nhận ra viên cảnh sárấtức giận, người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chợnhìn sang, trên mặhắn là nụ cười méo mó quái dị không rõ ý tứ.

“À… cái gì hả? Tôi lấy cái ghế xếp bên cạnh.” Nói rồi hắn chậm rãi chỉnh lại quần áo, điều chỉnh tư thế rồi tiếp lời, “Chó thậnhỉ, cái thứ đồ chơi kia cũng không tốmấy. Tôi mới đánh có mộchúđã gãy rồi. Dù sao cũng đã như vậy, tôi không biếcô ta chếhay chưa nữa, tôi đành phải tìm cái ghế khác…”

“Cắt!”

Theo sau tiếng hô lớn của đạo diễn, cả phim trường bỗng chốc yên tĩnh. Mọi người ngơ ngác xoay qua nhìn xem, lúc nhìn đến camera mới chợnhớ ra… Đúng rồi, bọn họ đang quay phim mà.

Lại quay đầu nhìn sang người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế, bọn họ thấy hắn gật đầu mỉm cười, dường như khí chấhung ác tàn nhẫn của tên tội phạm giếngười trong chớp mắkia là của một người khác vậy. Tuy trái tim đang đập điên cuồng nhắc nhớ bọn họ đây chỉ là mộcảnh quay nhưng cảm giác tức giận kia chân thậđến độ khiến bọn họ không tránh khỏi hoảng sợ.

Trợ lý ở phía xa cũng cầm khăn bông chạy tới.

Mặc dù bên trong có điều hòa nhưng mọi người vẫn cảm thấy cả người bị đông cứng. Nhấlà những diễn viên chính ăn mặc đơn bạc, so với mấy ngày hè oi bức thì mùa đông khắc nghiệcòn phải càng vất vả, nhìn thế nào cũng thấy lạnh tê người.

Quay qua một lần song đạo diễn vẫn thậhài lòng, ông ta niềm nở tươi cười như tiếp đón quan lớn: “Vấvả cho thầy Nhậm quá. Mau, trà đâu, mau đem trà gừng tới đây.”

“Ngài khách khí rồi.” Diễn viên chính khoác khăn bông bước tới. Vẻ mặhắn trầm tĩnh, thân thể lại có chúrun run như mèo mắc mưa. Cho dù xung quanh hắn là đèn đuốc ấm áp, hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo không thôi.

Diễn viên chính tên là Nhậm DậPhi, một người trẻ tuổi có vẻ ngoài tuấn tú xinh đẹp nhưng lại được xếp vào hàng ngũ “diễn viên gạo cội”, bởi vì hắn vào nghề đã mười mấy năm, có khi còn hơn cả thế.

Kĩ thuậdiễn xuấcủa hắn rấtự nhiên, tự nhiên đến nỗi hắn đã cầm được hai cúp ảnh đế cao quý trong nước. Trong cuộc sống bình dị thường ngày, Nhậm DậPhi cũng rấkhiêm tốn. Hắn chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo không thèm để mắđến ai, vậy nên già trẻ lớn bé đều rấyêu thích hắn.

Mà quan trọng nhất là Nhậm DậPhi được giới đạo diễn yêu thích bởi vì hắn luôn tận tụy hếmình với công việc. Nói Nhậm DậPhi là mộkẻ liều lĩnh, là một diễn viên sống chếvới nghiệp diễn cũng không sai.

Tóm lại, khi nói đến ảnh đế Nhậm DậPhi, mọi người có thể đưa ra cùng mộkếluận: Hắn là một diễn viên không bao giờ khiến ai phải lo lắng hay bận tâm.

“Tôi còn có vài túi làm ấm ở bên kia, lấy lại đây dùng đi. Trời ạ, hôm nay đúng là lạnh thật.” Nhậm DậPhi nhận ly trà gừng từ tay trợ lý, hắn nhẹ giọng nói.

Xung quanh người tốp ba tốp năm, trợ lý cùng với mấy diễn viên đều đang sưởi ấm, một bên xoa xoa tay rồi hà hơi tán gẫu với nhau. Phim trường lúc nào cũng náo nhiệnhư thế, chỉ khi vào cảnh quay mới có thể yên ắng được.

Diễn viên đóng vai cảnh sácởi mũ ra. Cậu ta vươn tay sờ trán, thì ra mồ hôi đã tuôn ra nhiều như thế, chẳng trách cậu ta cứ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo: “Lúc nãy tôi đã cho rằng anh ấy thật sự là tội phạm giếngười.”

Thản nhiên khinh rẻ mạng sống kẻ khác, coi thường pháp luật, làm cho người đối diện không rét mà run.

“Nếu không sao có thể cầm hai cúp ảnh đế được? Chỉ tiếc là vẻ ngoài của anh ấy quá mức xuấchúng, làm chậm trễ nghiệp diễn.”

“Tôi thấy không hẳn. Diễn xuấcủa Nhậm lão sư càng ngày càng tiến bộ kinh người, nhưng mà… anh ấy cũng càng không giống một người có thể đảm nhận một vai diễn trung hậu hiền lành. Anh ấy nhận mộívai, toàn là vai nam phụ biến thái, không phải sánhân thì cũng là nhân vậmắc bệnh tâm thần.”

“Đáng tiếc thật.”

Phía bên kia, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ đã bọc khăn bông tiến vào xe bảo mẫu. Hắn cẩn thận để không cọ trôi lớp phấn trên mặt. Bởi vì da Nhậm DậPhi khá trắng, trợ lý phải đánh cho hắn chúphấn tối màu.

“Tôi ngủ chúđây. Khi nào đạo diễn muốn chỉnh sửa thêm thứ gì thì gọi tôi.” Nhậm DậPhi chịu đựng mệt mỏi mà nằm xuống. Hắn nghiêng người tắđèn xe.

“Cậu cứ yên tâm ngủ đi, khi nào có việc tôi sẽ báo cho cậu.”

“Ừm, cậu vất vả rồi.”

Trợ lý ở bên ngoài giữ cửa, bên trong xe liền trở thành mộkhông gian tư mậnho nhỏ của riêng Nhậm DậPhi. Tấcả hương vị trên đệm giường hắn đều quen thuộc. Mà phàm là nghệ sĩ có chúthời gian nghỉ ngơi íỏi, bọn họ đều đã luyện được cho mình kỹ năng ngã đâu ngủ đấy. Nhậm DậPhi cũng không ngoại lệ. Hắn vừa đặlưng xuống giường đã lập tức ngủ ngay.

Nhậm DậPhi bọc kín mình trong chăn, bên ngoài chỉ lộ ra gương mặmệt mỏi và một đoạn vếsẹo mờ nhạở cổ tay.

Vếsẹo trên cổ tay hắn là một dây tơ hồng nhỏ, lúc bình thường có cảm giác tồn tại rấthấp, còn trong bóng đêm lại phára chúánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.

“A Phi? Cậu tỉnh rồi à? Bộ không ngủ chúhả?”

Mộtia séđánh xuống cảnh trong mơ của hắn, Nhậm DậPhi muốn tránh mà ngồi dậy, sau đó cả người hắn lập tức nghiêng sang một bên, kéo theo hắn từ nơi đang ngủ té mạnh xuống đất.

Ngón tay Nhậm DậPhi chạm vào sỏi cácùng bùn đất, hắn cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua da thịt. Nhậm DậPhi rùng mình, đầu óc mơ hồ không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biếcả người cảm thấy đau đớn.

Ai vừa mới kêu hắn?

Đã xảy ra chuyện gì?

Trước mắNhậm DậPhi xuấhiện chúánh sáng lập lòe. Trong đêm tối, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạcủa nến sáp theo không khí bay đến.

Xung quanh yên ắng không có chút tiếng động khiến Nhậm DậPhi nhớ đến một vài kí ức vụn vặmà hắn không vui vẻ mấy. Nhậm DậPhi lắc đầu, hắn sờ trên nền đấmuốn ngồi dậy, đột nhiên lại sờ được một vậcứng khá trơn nhẵn, dường như là một tấm danh thiếp.

Nhậm DậPhi còn chưa kịp suy nghĩ, một bóng dáng bỗng xuấhiện trước mặhắn. Nhậm DậPhi ngẩng đầu.

Người đến là mộthanh niên trẻ đứng ngược sáng, Nhậm DậPhi không nhìn rõ bộ dáng cho lắm, nhưng hắn đoán được đối phương tầm hơn hai mươi tuổi. Người nọ mặc quần áo bình dân của thời dân quốc, có phần xưa cũ, cúc áo khoác ngoài đều đã phai màu, ngay khuỷu tay còn có vài tấm vải chắp vá, chứng tỏ điều kiện kinh tế có vẻ rấkhó khăn.

Thậra quần áo này rấcó giá trị nghiên cứu đó, Nhậm DậPhi theo bản năng suy nghĩ. Nhưng rồi hắn lại cảm thấy không đúng cho lắm. Hình như nơi này không phải là phim trường, mà hắn, cũng không phải là đang đóng phim.

Thanh niên trước mặnhìn Nhậm DậPhi bằng ánh mắkinh ngạc: “Không phải chứ, đừng nói là cậu nhágan tới vậy luôn nha?” Cậu ta vươn tay muốn kéo Nhậm DậPhi dậy rồi cười một tiếng áy náy, có điều trong ý cười lại mang theo chúkhí chấương ngạnh của thanh niên không muốn cúi đầu trước ai.

Nhậm DậPhi rũ mi. 

Nếu đây là phim trường, với kỹ thuậdiễn như thế này thì ínhấhắn cũng là một vai phụ quan trọng. Môi của Nhậm DậPhi đều đã khô nứvì lạnh, hắn chậm rãi vươn tay đón lấy bàn tay người kia, còn một tay nhanh chóng cầm lấy danh thiếp dưới đấlên. Hắn tự nhiên cử động rồi nhédanh thiếp vào trong ống tay áo, động tác lưu loáđến nỗi người kia cũng không để ý thấy.

Nhậm DậPhi đứng lên. Hắn cúi đầu phủi đi bụi bẩn trên người, cũng tiện nhìn xem nơi hắn vừa mới nằm.

Đó là hai cái ghế dài đã cũ kĩ không biếbao nhiêu tuổi đời, chúng đặsong song làm thành mộ“chiếc giường nhỏ” đơn giản. Dưới đấcũng không phải là nền xi măng hay đá phiến mà là đầm bùn đất, xung quanh mọc đầy cỏ dại không tên.

Không đúng.

Mùa này không đúng.

Rõ ràng trước khi Nhậm DậPhi ngủ thiếp đi là mùa đông, nhưng bây giờ cơ thể hắn lại rấấm áp.

Không phải là không khí ấm áp xung quanh sưởi ấm hắn. Nhậm DậPhi dường như có thể cảm nhận được nhiệđộ của sinh mệnh mình rấdồi dào.

Đây là mùa hè.

Nhậm DậPhi đưa ra kếluận.

Hắn đang đứng ở mộnơi khá trống trải, trên đầu có mái hiên che nhưng cũng không thể nào che được gió lạnh từ xung quanh thổi tới, thổi bay cảm giác oi bức của ngày hạ. Bên tai Nhậm DậPhi là tiếng muỗi vo ve song lại không nhìn thấy chúng. Hắn cẩn thận nghe, dường như ngoài tiếng muỗi vờn quanh còn có tiếng gõ mõ tụng kinh, và cả tiếng khóc văng vẳng khi xa khi gần.

Nhậm DậPhi khẳng định đây không phải không khí vắng lặng của phim trường. Nơi đây có chúmùi sáp dầu của nến sau khi cháy tàn, có cả mùi khói giấy và vàng mã sau khi đốđi.

“Cuối cùng đây là nơi nào…”

Nhậm DậPhi nhìn đến phía xa, con ngươi hắn hơi co rút.

Vậy mà nơi sáng nhấtrước mặlại là một cái linh đường. Hai bên linh đường có câu đối phúng điếu rũ xuống, xung quanh là vải trắng đong đưa trong gió.

Ngược lại với thế giới tối đen như mực, nơi này lại có đèn đuốc sáng trưng, giống hệnhư ánh lửa đang bốc cháy trong mắt của loài mèo đen hoang dại.

Đây là gì? Đêm túc trực bên linh cữu sao?

“Hình như hôm nay cậu hơi lạ.” Thanh niên trẻ tuổi đánh giá Nhậm DậPhi, thanh âm của cậu ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nụ cười trên mặcũng chậm rãi biến mất.

Cậu ta tiến gần về phía Nhậm DậPhi, da mặgiống như đấhoang nứnẻ vì thiếu nước lâu năm, đôi mắkhông có tròng trắng nhìn chằm chằm người trước mặt, như vừa hồ nghi vừa tìm tòi nghiên cứu thứ gì.

Nhậm DậPhi cố kiềm chế bản năng lùi về phía sau, tay hắn cũng đã run nhè nhẹ.

“Lạ chỗ nào? Tại anh dọa em trước mà.” Lúc này Nhậm DậPhi ngược lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Hắn thử dùng một loại ngữ khí thân mậoán trách, “Té một cái muốn mấtrí nhớ rồi nè.”

Nhậm DậPhi vừa xoa xoa nơi bị ngã vừa làm bộ trấn tĩnh nhíu mày với gương mặquỷ dị kia: “Mà anh tới kêu em làm gì? Làm người ta giậhếcả mình.”

Người kia không nói không rằng đánh giá Nhậm DậPhi từ trên xuống dưới như bức tượng đất, cậu ta nhìn thấy Nhậm DậPhi vẫn cau mày không vui như cũ. Qua mấy giây, đối phương mới mỉm cười, trên mặdần khôi phục bộ dáng ban đầu của thanh niên trẻ tuổi.

“A Lượng bảo anh lại đây kêu cậu á.”

Nhậm DậPhi biếhắn đã qua được cửa ải đầu tiên. Hắn hơi xoay cánh tay rồi trừng mắt nhìn thanh niên đối diện: “Vậy anh hù em giậmình làm gì hả? Quay qua một cái mà em muốn xỉu tại chỗ, mắc công em lại tìm anh đòi tiền thuốc men.”

Thanh niên trẻ tuổi nhịn không được huých vai hắn bậcười: “Cậu xem cậu lúc nào cũng tay chân yếu ớvậy đó, không hiểu các trưởng bối thích cậu ở điểm nào nữa.”

À, thì ra người này đang cho hắn gợi ý. Nhậm DậPhi bỗng nhớ đến thời điểm các đạo diễn đang xem buổi thử vai, cảm giác cũng giống hệnhư bây giờ.

Nhậm DậPhi nhéo nhéo cánh tay, dè dặnói: “Tại em đẹp chứ bộ, ai nhìn mà hỏng thích.”

Thanh niên kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cậu ta nhìn chằm chằm Nhậm DậPhi, tức mà không nói nên lời, cuối cùng đành tức giận đẩy hắn tới phía trước: “Đi đi, cậu đi nhanh đi, cho anh mày tranh thủ ngủ chút.”

Nhậm DậPhi sờ mặmình, đây là một gương mặcủa thiếu niên mười mấy tuổi, “Nhưng mà A Lượng tìm em để làm gì?”

“Tìm cậu chơi bài chứ làm gì.” Thanh niên trẻ thờ ơ nằm xuống ghế, cậu ta đưa lưng về phía linh đường rồi phất tay một cái, “Chứ không lẽ tìm cậu dọn dẹp đồ vậnày nọ? Mà thôi đi, tìm như không tìm.”

Sau mấy đoạn đối thoại ngắn ngủi, mục đích là thăm dò cốtruyện mở màn, Nhậm DậPhi cũng đại khái biết được nhân vậmà mình sắm vai. “Hắn” là mộthiếu niên thanh tú có chúbạc nhược, được mọi người cưng chiều, được trưởng bối yêu thích, quần áo trên người cũng không có nửa chỗ chắp vá.

Nhậm DậPhi đánh giá thiếu niên này. Hắn bình tĩnh tặng cho cậu ta “phiếu bé ngoan” rồi đi về phía trước.

Trước mặhắn là đại sảnh nằm ở trung tâm. Đại sảnh lúc bấy giờ là linh đường, gần bên linh đường là một cái lều trúc, trong đó có một đám người trẻ tuổi đang chơi bài, hình như là gác đêm. Những người gác đêm ở linh đường phần lớn là con cháu thân thích của người chết, A Lượng cũng ở trong đó.

“A Lượng, anh tìm em chi vậy?” Nhậm DậPhi còn chưa đến gần đã mở miệng nói chuyện. Hắn bước nhẹ nhàng tới, càng lại gần với người đã cho hắn thông tin.

Nghe tiếng Nhậm DậPhi, một người trẻ tuổi có tóc chẻ làm đôi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn vẫy tay: “A Phi, chú mau tới đây đi, anh chơi với A Kiệthua không ngóc đầu nổi luôn.”

Người trẻ tuổi tên A Kiệở phía đối diện bĩu môi, giả vờ hờn dỗi nói: “Anh Lượng à, anh không thể trách em được đâu. Tại hướng gió hôm nay không tốchứ bộ.”

Mấy thanh thiếu niên lập tức ồn ào lên tiếp chuyện, quả thật là mộnhóm người gác đêm bình thường không thể bình thường hơn.

Song ngay khi Nhậm DậPhi vừa tiến tới bàn bài, nhóm người trẻ tuổi bỗng đồng loạquay đầu nhìn về phía hắn.

Trên mặbọn họ đều tráđầy phấn trắng, khóe mắnứra, giống như có thứ gì bên trong muốn thông qua con mắmà âm trầm nhìn xem Nhậm DậPhi, khiến hắn nổi da gà mộtrận.

Nhậm DậPhi lập tức nhắm mắt, ước chừng một giây lại mở mắt ra.

Má, đúng là quá kích thích thị giác người ta.

Lúc này, Nhậm DậPhi như nhìn thấy từng gương mặbọn họ chấchồng lên biểu cảm hà khắc của mấy vị đạo diễn, ngay cả khóe mi hay đuôi lông mày đều muốn dán chồng vào cùng mộchỗ.

Quả thậchỉ cảm thấy đáng sợ thêm thôi, nhưng không hiểu sao Nhậm DậPhi cũng tìm được trong đó chúcảm giác quen thuộc khiến hắn an tâm.

“Em mới ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ đâu, cho em lấy lại tinh thần đã nha, lát nữa vào ván em giếsạch bọn họ cho anh coi.” Nói rồi Nhậm DậPhi tự nhiên chen vào trong đám người, hắn đứng ở bên cạnh A Lượng xem bài.

Đám thanh niên đang cầm bài nghe xong lập tức thở ngắn than dài không ngừng. Những người bên trong đại sảnh nghe được thanh âm bên này đều quay sang nhìn, song lại phát hiện bên đó chỉ là một đám con cháu đang chơi bài thì bình tĩnh dời mắt.

“Quyếđịnh vậy đi, ván này xui nữa là anh đổi người.” A Lượng vừa sờ bài vừa đáp.

Nhậm DậPhi liếc nhìn bài anh rồi buồn cười nhìn thêm mấy lần, trong lòng nghĩ thầm anh không thua thì còn ai thua. Nếu muốn trách thì trách tay anh quá thúi, bài vừa rác rưởi vừa xúi quẩy thế này sao có thể đội cho người đối diện một cái nồi to?

Trong lúc mọi người đều đang tập trung tinh thần xem bài, Nhậm DậPhi yên lặng liếc nhìn xung quanh. Hắn cẩn thận nghiêng người mộchútạo thành góc nhỏ với lều trúc ở sau lưng rồi duỗi tay rút ra tấm danh thiếp không biếtên mà hắn nhặđược lúc nãy.

Đây là một tấm thẻ bài hình chữ nhật, hình dáng giống hệnhư mấy tấm thẻ trò chơi ma pháp lừa gạcon níở trước cổng trường.

Phía bên trái tấm thẻ là một hình chữ nhậđen nhánh như quan tài, ngón tay Nhậm DậPhi vừa lướnhẹ phía sau thì chính giữa tấm thẻ vốn trống không lập tức xuấhiện một dòng chữ hoa hồng màu vàng kim:

[Bên trong người chơi có quỷ giếngười. Tìm ra nó, hoặc sống qua bảy ngày].

Thân phận: Người chơi.

Nhân vật: Người gác đêm.

Từ ngữ then chốt: Hỉ tang.

[9]*

* là số lượng người chơi trong màn này.
-Chương 1+

Lượt xem: 585

Thể loại: Đam Mỹ, Linh Dị, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 306/306

Hồng Nhung Hà Thu giải trí Cô Úc Thanh Mai Tâm An Anh Sa Momo Sakura Min Do-yoon xem gì Ai Sayama nghe gì vl79 Đình Huy Đình Soạn Nguyễn Hoa phim79 vtvgo tv Bảo Linh Mayuki Ito Nguyễn Huy Minami Aizawa iptv m3u8 Kim Thanh Kana Momonogi Nguyễn Thành Yui Hatano Karen Yuzuriha Đình Soạn Yu Shinoda Quàng A Tũn Miu Shiromine vlxx Tuấn Anh giải trí tổng hợp Đình Duy link tối cổ Tú Quỳnh radiotruyen Viết Linh Yua Mikami Thu Huệ Đang cập nhật Suzu Honjo truyenngontinh truyen79.xyz phim79.com