Thần Chết: Chương 1
Trên đời có ai mà không phải chết, nhưng chết rồi ta sẽ đi về đâu? chết rồi liệu có hết?
Truyện này do Tùy Tâm cho phép vl79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của vl79.xyz
Ta là Thần chết, người đến đưa những linh hồn đã làm nhiều điều sai trái về địa ngục khi họ tận số. Không giống như con người đi làm ở dương thế, họ có thể đến trễ vài phút, thậm chí là vài tiếng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều, còn ta thì không được như vậy, ta phải đến đúng giờ, một giây mộphúcũng chẳng được lệch tí nào, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Đương nhiên dưới địa ngục không chỉ có mộmình ta là Thần chết, có rấnhiều những Thần chếgiống như ta, thấy nhiều vậy chứ cũng thiếu nhân lực dữ lắm, con người thời nay chán đời quá hay sao mà kéo nhau đi chếhếkhông biết, làm bọn tay mệbở hơi.
Nói nào ngay, ta và cả bọn thần chết kia khi đương thời còn làm người đã làm mộsố việc không thể chấp nhận được cho nên Diêm Vương bắbọn ta ở đây làm khổ sai cho ông ấy.
Nếu như mọi người hỏi, tại sao bọn ta làm điều sai mà không bị đoạ địa ngục mà còn được làm thần chếthì dĩ nhiên là lúc còn sống bọn ta có tích đủ phước để cứu vớmình rồi, ở đây không có tồn tại mấy từ như thiên vị, đúlóđâu quý vị nha, đó là tội chếđấy, nên đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, tỉnh táo lại đi.
Sau khi chếta đã không còn nhớ rõ mọi chuyện nữa, nên ta cũng không biết mình có tội gì mà phải ở đây làm Thần chếvà dĩ nhiên ta cũng chẳng biếbao giờ mình mới được luân hồi nữa, bên trên nói, đủ duyên ắsẽ có lời giải.
Đôi khi ta thấy việc này cũng rấtốt, vì không nhớ được gì nên hông cần luân hồi chịu đủ nỗi khổ của trần gian, không cần uống canh Mạnh Bà chẳng biếmùi vị ngon dở ra sao, cũng chẳng cần ở trong bụng mẹ tự uống nước tiểu của mình.
Hơn nữa, luân hồi rồi ai biếta sẽ biến thành cái gì, với tội nghiệcủa ta mà ta nghe nói thì việc biến ta thành trâu, chó, heo, ngựa.....vân vân đều là chuyện bình thường, tệ hơn nữa là biến thành mộtên ăn mày khắp mình toàn ghẻ lở đi đến đâu cũng bị người ta xua đuổi, hay biến thành phụ nữ bị đời vùi dập, bị đàn ông chà đạp....thì ta nguyện ở đây làm Thần chếcho rồi.
Ta đã nói với Diêm Vương như vậy và ông ta đã trả lời ta như thế này.
"Nếu là nghiệp của ngươi thì ngươi có trốn tránh cách nào cũng vô ít, chẳng ai có thể tránh được nghiệp của mình cả, ngay cả PhậTổ cũng không tránh được huống chi là ngươi, nay ngươi mấtrí nhớ cũng là do nghiệp nhiều đời nhiều kiếp mà ra, cũng chẳng biếđó là phúc hay hoạ của ngươi nữa."
Ta coi lời nói đó như gió thoảng qua tai, bên ngoài kính cẩn nghe dạy bảo nhưng lại không để ở trong lòng dù chỉ mộchữ, ta không thích người khác nói nhiều.
Ông ta nhìn ta rồi thở dài, chấp hai tay ra sau lưng nhìn lên bóng đêm vô tận ở trên đầu, ta thật không biếông ta nhìn cái gì nữa, trên kia tối om thì có cái gì mà nhìn chứ.
Ta đi đến chỗ Mạnh Bà, bà ta đang nấu canh cho những hồn ma ở dưới đây chuẩn bị qua cầu Nại Hà.
Ta nghe nói, Mạnh Bà trước kia là mộcô nương rấxinh đẹp, cũng có người nói bà ấy là tiên nữ trên trời, ta ngẫm lại cũng thấy đúng, tiên nữ trên trời đều rấxinh đẹp.
Bà ấy vì yêu phải một người không nên yêu mà phạm phải luậtrời, bị trời phạt, còn người kia thì vì bà ấy mà náo động thiên đình, quậy cho chúng thiên binh thiên tướng và các đại tiên hay Ngọc Hoàng đều phải sức đầu mẻ trán vì hắn.
Sau nhờ sự trợ giúp của PhậTổ mới có thể trấn áp hắn nhốxuống địa ngục, đem hắn nhốở Vực Bóng Tối, nơi không bao giờ cũng không thể nào được thấp sáng, đời đời kiếp kiếp đều bị nhốtrong đó đối diện với bóng đêm vô cùng vô tận và nỗi sợ hãi sâu kín nhấtrong linh hồn.
Mạnh bà cũng vì người đó mà không chịu luân hồi, nguyện ở đây nấu canh Vong Tình cho những hồn ma, nguyện dân hếphước phần của mình cho người ở bên trong Vực Bóng Tối kia, để một ngày người kia lại một lần nữa thấy được ánh sáng.
Bà ta đã ở đây rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi không còn nhớ rõ thời gian nữa nhưng mà người kia vẫn không được thả ra, ta cũng không biếchừng nào người kia mới được thả ra nữa.
Lúc đầu bà ấy đáng lí không có như vậy đâu, tóc bà ấy rấđen dài và mượmà, nhưng không hiểu tại sao, chỉ sau ba ngày thì bà ta lại biến thành bộ dạng này, cả mái đầu xinh đẹp kia đều biến thành màu bạc, người ta nói vì trong tâm bà ấy đau khổ.
Lâu lâu đi qua đây ta sẽ nghe tiếng rống từ trong Vực Bóng Tối truyền ra, mới đầu ta còn không biết, tưởng đó là linh thú của Diêm Vương nhưng đồng nghiệp lại nói cho ta biếđó là tiếng rống của người bên trong vực kia.
Ta thắc mắc, ở bên trong vực không phải là con người sao, sao lại có tiếng rống như linh thú thế kia, một đồng nghiệp đã tốbụng giải thích với ta rằng.
"Người kia của Mạnh Bà vốn là Thần thú thượng cổ có pháp lực vô biên, thiên biến vạn hóa nhưng vì động tình với Mạnh Bà mà bấchấp náo loạn Thiên đình. Năm đó nếu không nhờ PhậTổ ra tay cứu giúp thì chắc Thiên đình phải bị hủy dưới tay y rồi."
Ta không cảm thấy việc người đó làm có gì sai, mà chỉ cảm thấy người ấy rất là ngầu. Vì người mình yêu mà phá hủy hết tất cả những thứ làm tổn thương nàng, bấchấp hếhậu quả cũng muốn bảo vệ nàng, thật sự là rấcảm động đó.
"Cô nương tại sao không muốn uống canh?". Tiếng Mạnh Bà nhẹ nhàng hỏi người con gái đang không ngừng khóc bên nồi canh của bà.
"Ta...ta không muốn quên đi chàng". Cô gái trả lời.
Mạnh Bà thở dài, cũng không nói gì nữa, có thể bà ta là người hiểu rõ thấtình lục dục nhấở đây, dù sao khi xưa những thứ đó có cái gì mà bà ta không trải qua.
Ở đây có rấnhiều người không muốn uống canh Vong Tình, mộphần vì không muốn quên đi người mình yêu, mộphần vì không muốn quên đi người mình hận, muốn giữ lấy phần trí nhớ này để không quên mặt người đó mà quay về báo thù.
Nhưng họ có không chịu uống như thế nào thì quỷ sai cũng phải ép họ uống cho bằng được, không nhẹ nhàng được thì sẽ dùng biện pháp mạnh. Đây cũng là vì muốn tốcho họ, dù là yêu hay là hận thì cũng đều đau khổ như nhau, nếu họ còn duyên còn nợ thì tự ông trời sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp lại nhau để trả thôi.
Nếu không uống canh thì phần kí ức tiền kiếp đó rấdễ bị ma quỷ quấy phá mà bước vào ma đạo.
Quả nhiên sau một lúc mềm mỏng thì cô gái đó vẫn không chịu uống, Mạnh Bà lại thở dài một cái, liếc mắt nhìn ai tên quỷ sai đứng cạnh đó, hiểu ý của bà, hai tên đó bước đến trói chặcô gái bắcô gái há mồm ra. Mạnh Bà ngay lập tức đổ ngay chén canh kia vào họng cô mặc cho cô ta có cố vùng vẫy, khóc lóc như thế nào.
Sau khi chén canh cạn cũng là lúc cô gái không còn nhớ gì nữa, ngơ ngác để cho quỷ sai chỉ qua cầu Nại Hà.