Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư

Ta Là Pháo Hôi Ác Độc Trong Truyện Xuyên Thư: Chương 1

Tác giả: Nhập Loạn

Edit: Hoa Hồng Đào

Tag: Đam mỹ, cổ trang, trùng sinh, báo thù, sinh con, phản xuyên thư, 1 x 1, song khiết, chủ thụ, HE.

Văn án:

Hoàng đế ban một đạo thánh chỉ buộc La Thư Ngọc phải gả cho Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn tính cách nham hiểm cố chấp. Hai người kết hôn trong ba năm, nhìn chung Lý Minh Cẩn coi như y không tồn tại, thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Trong một tình huống ngoài ý muốn, hai người viên phòng, La Thư Ngọc mang thai.

Sau khi y sinh hạ một bé trai, Lý Minh Cẩn bị khép tội cấu kết với giặc rồi bị bắt giam vào ngục, bị phán tội chém đầu. Con trai của y ra đời mới tròn một tháng đã bị ban cho cái chết, còn y thì nhận được một chén rượu độc.

Không ngờ, Lý Minh Cẩn vượt ngục, liều mạng đưa y và con trai chạy trốn khỏi kinh thành, rồi lấy thân che chắn cho bọn họ, chết thảm dưới làn mưa tên.

Cả gia đình, không một ai sống sót.

——

La Thư Ngọc chết rồi mới biết hóa ra y là một vai phụ trong cuốn tiểu thuyết “Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão* đều tranh nhau cưới ta”, mà vị biểu đệ đến từ nông thôn kia là vai chính. Hắn ở thế giới khác xuyên vào, thân mang bàn tay vàng, một đường thông đồng với kẻ được gọi là đại lão trong sách, leo lên đỉnh cao, cuối cùng trợ giúp Tứ hoàng tử thăng tiến, trở thành Nam hoàng hậu đầu tiên của nước Ngô. Còn y và Lý Minh Cẩn là nhân vật phản diện, làm phiến đá lót đường cho nam chính bước lên đỉnh vinh quang, tất sẽ phải chết, không đáng nhắc tới.

(Đại lão: chỉ nhân vật tai to mặt lớn, có tiếng tăm trong một lĩnh vực nhất định)

——

La Thư Ngọc sống lại, trở về đúng ngày y và Lý Minh Cẩn được ban hôn.

Ba ngày sau, nhìn thấy nam nhân cùng mình vào sinh ra tử xuất hiện ngay trước mắt, hắn còn sống, còn trẻ trung tuấn tú, y đã khóc nghẹn ngào.

Thanh niên mười tám tuổi Lý Minh Cẩn mặt cứng đờ, nâng ống tay áo lau nước mắt cho y, trầm giọng nói: “Không cho khóc!” Mặc dù trông có vẻ hung ác nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.

Hạng mục cần chú ý:

1, CP chính: Lý Minh Cẩn x La Thư Ngọc, sinh con, HE.

2, Thụ trùng sinh, công không trùng sinh.

Tag: Sinh con, trùng sinh, sảng văn, làm mất mặt.

Giới thiệu vắn tắt: Pháo hôi* trở về báo thù.

(Pháo hôi: nhân vật phản diện hoặc nhân vật hi sinh, có tác dụng làm nền cho nhân vật chính)


Nguyên Thịnh năm thứ hai mươi, TếNguyên tiêu, ngày mười lăm tháng giêng.

TếNguyên tiêu được tổ chức mỗi năm một lần trên con đường chính Vân Thắng, hiếm khi có dịp được thấy nhà nhà đoàn viên, cả gia đình tụ họp cùng nhau đi dạo.

Trên đường phố sầm uấđầy đủ quầy đố đèn, biểu diễn ảo thuật, sạp bán đồ chơi bằng đường, quán bánh trôi. Tiếng vui đùa hò hénáo nhiệtừ tửu lâu không ngừng truyền ra, hếthảy đều giản dị đơn thuần, người người hân hoan. Chỉ có điều tất cả những thứ đó không hề liên quan tới khung cảnh tràn ngập máu tanh chếchóc tại cửa thành phía đông vắng lặng.

Mộchiếc xe ngựa phổ thông chia năm xẻ bảy xiêu vẹo trên nền đất, hầu như không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Người kéo xe bị trúng tên độc, ngã sõng soài, chân tay co quắp, đầu gục xuống, miệng rên rỉ.

Cách đó không xa là bốn mươi năm mươi kẻ mặc đồ đen đang gương cung, mộmũi tên tuyệtình bắn về phía nam tử mặc bộ quần áo phạm nhân ngã trên mặt đất. Lưng hắn cắm chi chítên, khóe miệng trào máu tươi, nhưng ánh mắvô cùng kiên cường. Hắn dùng chúsức lực cuối cùng ôm chặmộnam tử áo trắng – sắc mặtái nhợt, mà trong lòng nam tử áo trắng kia là một đứa bé thân thể đã cứng đờ, không còn hơi thở.

Máu ói ra từ miệng nam phạm nhân đã biến thành màu đen: “Xin lỗi, La Thư Ngọc, kiếp sau em nhấđịnh phải tránh xa ta, đừng để ta liên lụy em lần nữa.”

Nam tử mặc áo trắng bị cóng đến mức môi bầm tím, y dựa vào lòng nam phạm nhân, gió đông lạnh lẽo từ đâu ập tới cũng không thể ăn mòn thêm thân thể y nửa phần.

“Với ta, ngươi không có lỗi gì hết.” Nam tử áo trắng vươn tay bịmiệng hắn, muốn giữ không cho máu phun ra nữa, trong mắy toàn là tuyệvọng: “Chúng ta có thể trốn đi.”

Nam phạm nhân cảm thấy mí mắt của mình trĩu nặng, cái chếđã gần kề: “Có rấnhiều điều, muốn, nói cho em, nhưng đáng tiếc không còn thời gian nữa.” Lại mộmũi tên cắm phập lên lưng hắn, mạnh mẽ xuyên vào trái tim hắn: “La Thư Ngọc, kiếp sau nhấđịnh phải tránh xa ta…”

Nam tử áo trắng ôm lấy hắn, nức nở gọi tên hắn, nước mắchảy thành dòng: “Lý Minh Cẩn! Ngươi đừng chết! Ngươi đừng chếmà! Ngươi chếthì ta phải làm sao bây giờ?”

Lý Minh Cẩn vươn tay xoa gò má y: “…Đừng… Khóc… Không… Cho… Khóc…”

Ngón tay chưa kịp lau khô vệnước trên khóe mắthì sức lực đã bị rúcạn, cả người đẫm máu, hắn ngã vào lòng La Thư Ngọc.

“Ta không khóc.” Ta không khóc.



Từ ngày La Thư Ngọc tiếp thánh chỉ tứ hôn, y liền biếvận mệnh của mình và Tam hoàng tử Lý Minh Cẩn không thể tách rời. Y cũng chẳng hiểu vì sao Tam hoàng tử lại chọn mình, cho tới nay y vẫn nghĩ không ra. Có lẽ gia tộc hy sinh y để đổi lấy tiền đồ của phụ thân và các huynh trưởng chăng? Hay là vừa vặn bátự của y và Tam hoàng tử thích hợp? Nhưng bấkể lý do gì, y nghe xong đều sẽ cười tự giễu mộphen.

Khắp chốn kinh thành này ai mà không biếTam hoàng tử tính tình cố chấp nham hiểm, thủ đoạn tàn bạo, thái giám cung nữ chếtrong tay hắn vô số. Thường ngày hắn thích cầm roi, thấy ai không vừa mắliền quấtới, không đánh cho da tróc thịbong thì không chịu bỏ qua, người người đều biếhắn không phải kẻ tốlành gì. La Thư Ngọc là công tử La gia – con của người vợ cả, lúc y phải gả đi, khắp kinh thành đều cười nhạo, trông ngóng xem ngày hôm sau y bị đánh cho không bước ra khỏi cửa được thế nào. Nhưng mà, thành hôn ba năm, La Thư Ngọc vẫn bình yên vô sự. Lý Minh Cẩn làm việc phóng túng bừa bãi, lại chưa bao giờ động tới mộngón tay của y.

Sau đó, y và Lý Minh Cẩn động phòng ngoài ý muốn, thế mà y mang thai, vì hắn sinh hạ một bé trai. Đứa bé sinh ra tròn một tháng, Lý Minh Cẩn tư thông với địch, bị tống giam vào ngục, ngay cả phụ hoàng cũng không muốn bảo vệ hắn, cả gia đình cứ vậy bị tước đi tính mạng.

Nếu như La Thư Ngọc sau khi chếmà vô tri vô giác thì sẽ trở thành mộsợi linh hồn, trực tiếp đầu thai chuyển thế thành người, chấp nhận là kẻ có kiếp trước vô cùng bi thảm.

Nhưng y lại chưa đi đầu thai, trong hình dáng sợi hồn phách, y bay vào một gian phòng trắng vuông vức, bên trong đặquyển sách với tiêu đề “Sau khi xuyên thư bốn vị đại lão đều tranh nhau cưới ta”, La Thư Ngọc chỉ cảm thấy cái tên khá kỳ lạ, nhân lúc rảnh rỗi, y bèn lậra trang đầu.

Tiểu thuyếgói gọn trong khoảng tám mươi vạn chữ, La Thư Ngọc càng đọc càng nổi giận, sau khi xem xong cả sợi linh hồn tức đến mức trong suốt. Bởi vì vận mệnh bi thảm của y chẳng là gì trong con mắt của nhân vật chính, hoàn toàn không đáng nhắc tới, y và Lý Minh Cẩn sống chưa tới nửa cuốn tiểu thuyếđã đi đời nhà ma.

Vừa nhớ tới đứa con bé bỏng mới tròn tháng mấmạng giữa tiết trời giá révà Lý Minh Cẩn cả người đẫm máu ngã gục trong lòng, linh hồn y phảng phấnhư bị vô số sợi dây nhỏ lôi kéo, làm cho y đau đớn, linh hồn điên cuồng gào khóc, nhưng nửa giọnước mắcũng không chảy ra.

Hóa ra bọn họ chẳng qua chỉ là nhân vậphụ trong quyển sách, căn bản không thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, là phiến đá lóđường cho nhân vật chính trong cốtruyện, chếchưa hếtội.

Nhưng y đã làm sai điều gì?

Đứa nhỏ đáng thương của y đã làm sai điều gì?

Lý Minh Cẩn có thật sự cấu kếvới địch hay không?

Y biết, tất cả thư từ liên hệ với địch đều là giả tạo, bởi vì đó không phải chữ viếcủa Lý Minh Cẩn.

Nhưng mà, bọn họ chỉ là nhân vậphụ trong truyện, đó là sự thật không thể phủ nhận.

Đáy lòng La Thư Ngọc chấchứa oán hận, linh hồn của y chập chờn lúc sáng lúc tối, y hận! Y hận! Y hận!!!

Y muốn kẻ cướp đi tính mạng đứa con trai bé bỏng phải chôn cùng! Y hận không thể ăn sống nuốtươi, uống máu rúgân, lộda tróc thịkẻ khốn đó!

Đắm chìm trong tâm  trạng uấhận nên y chưa nhận ra không gian xung quanh bỗng vặn vẹo.

Trong chớp mắt, không gian hóa thành mộchấm đen nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất.



Tây viện La phủ ngày hè vang tiếng chim hóve ngân, mộthiếu niên úp quyển sách lên ngực, nằm ngủ say sưa trên chiếc ghế đặdưới tàng cây.

“Công tử, công tử, mau dậy, mau dậy đi!”

Có tiếng người gọi, tay khẽ đẩy đẩy bờ vai y.

Ầm ĩ quấy rầy giấc ngủ trưa của y.

Giấc ngủ trưa ư? Y không chếsao? Chẳng phải y đang đọc một quyển sách kỳ quái à?

La Thư Ngọc mở bừng mắt, đập vào mắlà một gương mặt thân thuộc non nớ– Khánh Vượng mới mười sáu, mười bảy tuổi.

Khánh Vượng có làn da hơi đen, tức giận vui buồn đều viếlên mặt, hắn đã theo y vào phủ tam hoàng tử mấy năm. Bởi vì chủ nhân không được sủng ái, Khánh Vượng dần dần trở nên ít nói, trong mộchiều đã trưởng thành, ở trong phủ luôn lên tiếng bênh vực y.

Nhưng mà, không phải Khánh Vượng đã chết rồi sao? Vì sao lại trông thấy hắn?

Còn nhớ khi quan binh đến phủ tam hoàng tử bắngười, mỗi kẻ đều mười phần hung hãn, Khánh Vượng tiến lên cản người cho y liền bị chúng đánh đập ngay tại chỗ mà mang thương tích. Sau đó hắn vào ngục cùng với y, đòi lính cấp thức ăn, kết quả bị tên cai ngục say rượu đánh chết, lúc ấy trong tay hắn còn nắm chặcái bánh màn thầu lem luốc.

Nhìn thấy người thân quen trước kia đang ở ngay bên cạnh quá đỗi chân thực, La Thư Ngọc hoảng hốt, cho tới lúc giọng Khánh Vượng nôn nóng vang lên: “Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”

La Thư Ngọc bị Khánh Vượng gào đến tỉnh, y mở mắt, vươn tay dùng sức nhéo mặhắn: “Có đau không?”

Khánh Vượng nhăn mặt, hắn vội ghé sávào La Thư Ngọc để giảm bớlực kéo: “Công tử, công tử, đau đau đau, Khánh Vượng đã làm sai điều gì, sao ngài lại làm thế?”

La Thư Ngọc lắc lắc đầu, không biếchuyện đã xảy ra trong ký ức chỉ là một giấc mộng hay gì khác, y hơi mơ hồ, nếu đó là sự thật, vậy mình đã tá thi hoàn hồn sao?

Nhưng từ trước tới giờ chỉ nghe nói  có linh hồn chui vào thân thể người khác thôi, còn y lại trở về đúng cơ thể mình, mà Khánh Vượng trẻ như vậy.

Được buông tha Khánh Vượng bắt đầu cuống quýt: “Công tử, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!”

La Thư Ngọc tỉnh táo lại, y hỏi hắn: “Chuyện nào? Hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì, để chủ mẫu nhìn thấy lại ăn gậy bây giờ, tới lúc đó ta cũng không giúp ngươi được.”

Khánh Vượng vội nhận lỗi: “Tiểu nhân biếsai rồi, mà việc rấgấp, ta vừa mới nghe lão gia và phu nhân nói hoàng thượng tứ hôn cho ngài và Tam hoàng tử đấy!” Cuối cùng cũng nói ra được chuyện làm hắn nóng ruột, nhưng sao công tử chẳng có vẻ gì là gấp gáp cả.

La Thư Ngọc cau mày: “Tứ hôn?”

Lần nữa nghe tới hai chữ này, trong lòng hơi chấn động, tuy nhiên y không phản kháng như kiếp trước: giận dữ uấức, không cam chịu nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.

Mà nghe đến ba chữ Tam hoàng tử, y hơi ngẩn ra.

Trước mắt hiện lên hình ảnh Lý Minh Cẩn bị vạn mũi tên đâm xuyên tim, còn có câu nói trước khi chếhắn nhiều lần nhấn mạnh kia.

“La Thư Ngọc, kiếp sau nhấđịnh phải tránh xa ta…”

Y đã từng cho rằng Lý Minh Cẩn không có chútình cảm nào với mình, bọn họ thành hôn đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ động phòng. Mộlần duy nhấdo Lý Minh Cẩn uống nhầm thuốc, rồi cùng y mây mưa, ký ức đêm đó còn khắc sâu, Lý Minh Cẩn rấdịu dàng, xong xuôi còn giúp y dọn dẹp, ôm y đi tắm, từ đầu tới cuối cũng chưa từng làm y bị thương.

Mộngười liều mình chắn đao đỡ tên cho y, làm sao lại không có cảm tình với y chứ?

Có lẽ vẫn luôn đắm chìm trong tâm trạng khổ sở, y chưa bao giờ hỏi Lý Minh Cẩn tại sao lại muốn lấy y, trên đời nhiều nữ tử và công tử có thể lựa chọn như vậy, vì sao lại chọn y.

Nước Đại Hạ phân ra ba kiểu người: nam tử, nữ tử và công tử.

Công tử có ngoại hình giống nam tử nhưng lại có thể sinh con như nữ tử, tuy nhiên năng lực sinh sản kém, không dễ thụ thai. Mộgia tộc muốn cháu chắnối dõi tông đường sẽ không tìm công tử làm chủ mẫu trong nhà, nhìn chung đều sẽ chọn nữ tử.

Địa vị của công tử tại nước Đại Hạ không cao, mặc dù lấy chồng cũng chưa từng được chọn làm chính thê. Nhưng Đại Hạ bây giờ khác trước, hiện nay hậu cung thánh thượng có một vị công tử được phong làm phi, thánh thượng rấcưng chiều, nhiều năm qua luôn giữ mộvị trí trong bốn phi tần, nhờ đó địa vị công tử ở Đại Hạ được nâng cao lên.

Vừa nghe phong thanh thì quản gia đột nhiên chạy tới thông báo La Thư Ngọc đến tiền thính nghênh tiếp thánh chỉ.

La Thư Ngọc thay bộ quần áo khác dưới sự nhắc nhở của Khánh Vượng, y không ngờ thánh chỉ lại tới nhanh như vậy, hệnhư đời trước, chẳng chừa cho y chúthời gian để chuẩn bị tâm lý.

Nhưng bây giờ, y không cần.

Tiền thính tụ tập đủ người, phụ thân y – La Nhân Thọ, đương gia chủ mẫu, lão thái thái đã qua sáu mươi, huynh đệ muội trong nhà đều có mặt.

La gia tương đối phức tạp, La Thư Ngọc là công tử con của người vợ cả, thế nhưng mẫu thân y là Trần thị bị bệnh qua đời vài năm trước, bây giờ đương gia chủ mẫu là Lưu thị đã theo La Nhân Thọ nhiều năm. Trần thị qua đời mộnăm thì Lưu thị được cấnhắc lên vị trí chính thê, dưới gối bà ta có một nữ tử và mộcông tử rấđược chiều chuộng, ngay cả lão thái thái cũng phải nể mặbà ta vài phần.

Mặc dù La Thư Ngọc không được phụ thân coi trọng, nhưng rốt cuộc y vẫn là công tử dòng chính, thường ngày tuy thiếu thốn chúínhưng vẫn có thể sống sót.

Ngồi trên ghế thái sư đặt ở chính đường là một vị hầu gia, thái giám đứng bên cạnh nâng thánh chỉ.

La Nhân Thọ đang nói vài lời khách sáo với Văn Xương hầu.

Văn Xương hầu đã nhiều tuổi, rấtinh mắt, vừa nghe có người nói “Tam công tử đến” liền đứng dậy,  bảo La Nhân Thọ: “La thượng thư, bắt đầu tuyên thánh chỉ được rồi.”

La Nhân Thọ nâng tay, cung kính nói: “Mời Hầu gia.”

Văn Xương hầu chờ người nhà họ La đồng loạquỳ xuống, liền dõng dạc:

“La Thư Ngọc tiếp chỉ.”

La Thư Ngọc nhanh nhẹn quỳ xuống, tư thế đoan trang đúng mực, Văn Xương hầu liếc mắt nhìn, ông cảm thấy đây là đứa trẻ tốt, dáng vẻ này phong thái này mà lại phải gả cho Tam hoàng tử, thậđáng tiếc.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: La Thư Ngọc – con trai Thượng thư bộ Lễ La Nhân Thọ đoan trang đúng mực, hiền từ nhân hậu, dung mạo xuấchúng, thái hậu và trẫm trong cung nghe thấy cũng vui mừng. Hiện giờ Tam hoàng tử đã hai mươi, tới độ tuổi kết hôn, dĩ nhiên nên chọn người có đức có tài. La Thư Ngọc công tử sánh cùng Tam hoàng tử là duyên trời tác hợp, tài tử giai nhân, đặc biệgả cho Tam hoàng tử làm phi. Toàn bộ lễ nghi giao cho bộ Lễ và phủ khâm thiên cùng chuẩn bị, chọn ngày lành tháng tốđể thành hôn. Khâm thử!”

La Thư Ngọc tai nghe thánh chỉ, nỗi lòng bay xa.

Lý Minh Cẩn, La Thư Ngọc ta đời này nhấđịnh đối với ngươi – không rời không bỏ.

– Hếchương 1 –
-Chương 1+

Lượt xem: 1046

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 16/??

Hà Thu radiotruyen Thanh Mai Hồng Nhung Quàng A Tũn Nguyễn Hoa Karen Yuzuriha xem gì iptv m3u8 vlxx Miu Shiromine Đình Soạn link tối cổ Tâm An Tuấn Anh Đang cập nhật Minami Aizawa truyenngontinh Min Do-yoon Đình Huy nghe gì vtvgo tv Yui Hatano Cô Úc Ai Sayama Yu Shinoda Momo Sakura Viết Linh Anh Sa Thu Huệ Nguyễn Huy Bảo Linh Kana Momonogi giải trí Mayuki Ito vl79 Suzu Honjo Đình Duy giải trí tổng hợp Yua Mikami phim79 Đình Soạn Kim Thanh Nguyễn Thành Tú Quỳnh truyen79.xyz phim79.com