Mật Mã Mê Cung
113/??? 1624 Theo dõi 0Sweet Guy
76/?? 1372 Theo dõi 0Tại Chồng Tăng Ca
150 924 Theo dõi 0Getsuyoubi No Tawawa
86/?? 160 Theo dõi 0Thế Giới Sau Tận Thế
148/??? 1660 Theo dõi 0Ánh Trăng Sà Vào Lòng Tôi
Ánh Trăng Sà Vào Lòng Tôi
Vào truyện audio phun chấm com để nghe phun nhanh và nhiều nhất nhé. Hận Con mẹ nó, Tân Hoài Nguyệt hận chết đi được. Nếu đã phải sống lại thì tại sao không thể sớm hơn một chút? Nếu không thì sao cô có thể rước mối tai họa Tiết Cẩn Độ này về nhà được chứ? Cô nhớ rõ hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của cô, cô và Tiểu Đường đến quán bar nổi tiếng của thành phố mở rộng tầm mắt, uống được mấy hớp rượu, máu liều xộc lên não, cuối cùng lấy hết dũng khí đến bắt chuyện với anh đẹp trai pha rượu ở quầy bar đằng kia. Anh đẹp trai mặc một bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, cúi thấp, gương mặt ẩn trong bóng tối lờ mờ không nhìn rõ. Tốc độ pha rượu của anh ta rất nhanh, ngón tay thon dài xoay quanh cái ly rồi lượn một đường vòng cung mượt mà. Tân Hoài Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt anh đẹp trai đó đến mê mệt tâm trí. Lát sau cô phát điên rồi mới có thể mua một ly mocktail màu sắc sặc sỡ với giá năm trăm đồng chỉ vì muốn xin nick Wechat của anh đẹp trai. Bây giờ nghĩ lại, cùng lắm thì cô cũng chỉ là một con cá nhỏ trong cái ao rộng lớn của anh ta. Mùa đông năm ấy rất lạnh, nhiệt độ ngoài trời âm mấy độ. Tân Hoài Nguyệt không thấy anh ở trong quán bar, đến nhà tìm thì thấy anh đẹp trai đáng thương đang nằm co ro trên ván giường, ngay cả đệm và chăn cũng không có, sốt đến 39,8 độ, cả người nóng bừng lên. Cô nhìn mà đau lòng muốn chết. Lập tức đưa anh ta về căn nhà nhỏ của mình ngay trong đêm. Sau đó mở ra khoảng thời gian dây dưa suốt năm năm của bọn họ. Hồi ức kết thúc. Tân Hoài Nguyệt nhìn căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn bốn mươi mét vuông này mà lòng không khỏi hoài niệm. Căn phòng rất chật chội, phòng khách và nhà bếp nối liền với nhau, trong phòng ngủ có đặt một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo đứng, còn có bàn trang điểm, trên đó bày đầy đủ loại chai lọ đựng mỹ phẩm. Mỗi một căn phòng như vậy mà tiền thuê nhà hàng tháng mất đến hai nghìn. Tiền lương một tháng được sáu nghìn, tiền thuê nhà đã chiếm một phần ba trong số đó. Mỗi thế mà còn có bản lĩnh bao nuôi loại đàn ông bám váy kia nữa. Cô nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, cạnh giường lót một tấm thảm nhung màu xám, trên bàn trà nhỏ trải mấy tờ giấy, Tiết Cẩn Độ ngồi xếp bằng chăm chú giải bài tập. Làm rất nhanh, hầu như không cần viết nháp đã có thể viết được đáp án. Đúng vậy, anh ta rất giỏi. Nếu không phải vì ba của anh ta là kẻ giết người, người nhà nạn nhân tìm đến trường học, ngày ngày hất máu trước cổng trường thì anh ta cũng sẽ không bị nhà trường khuyên nghỉ học. Tân Hoài Nguyệt liếc nhìn, một hàng từ vựng tiếng Anh xếp dày ri dày rít, nhìn mà đau hết cả mắt. Ánh mắt của cô quay sang hướng về gương mặt của anh ta. Môi mím lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, có lẽ là gặp phải câu hỏi khó. Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nhấc bút viết liền mấy chữ, không lâu sau đã viết xong đáp án. Anh ta rất tỉnh táo và tự giác, đối xử với bản thân mình cũng đủ tàn nhẫn, nắm bắt tất cả cơ hội để có thể bò lên trên, không chừa cho mình bất cứ đường lui nào. Sau đó anh ta cũng thành công. Vì thế nên… cô hận. Hận anh ta quá giỏi giang và cũng hận chính mình không có tiền đồ để rồi cuối cùng người lưu luyến không quên chỉ có mình cô. Càng nghĩ càng thấy tức, lúc đó rõ ràng là Tiết Cẩn Độ ăn của cô, ở nhà cô, tại sao cô lại tự ti như vậy, tại sao mỗi ngày đều cảm thấy mình thua kém anh ta? Sau đó cô đạp Tiết Cẩn Độ một phát, đôi chân trắng nõn nghịch ngợm chọc vào lồng ngực của anh. Máy sưởi trong phòng bật nấc cao, Tân Hoài Nguyệt mặc một cái áo dài tay rộng thùng thình, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao màu hồng nhạt, bao bọc cái mông cong tròn. Đôi chân dài trắng nõn khẽ đong đưa trước mặt, Tiết Cẩn Độ ngẩng đầu lên, không thể không nhìn thấy chiếc quần lót ren lọt khe ẩn hiển dưới đũng quần rộng. Anh nắm lấy bàn chân đang lộn xộn trước ngực, dùng ngón tay cái chậm rãi xoa xoa lòng bàn chân cô.