
Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
TXT 38/??
713 Theo dõi 0
Mỵ Khuynh Thiên Hạ
TXT 103/103
781 Theo dõi 0
Men Tình
AUX 7/7
1225 Theo dõi 0
Omega Nàng Là Tiểu Người Câm
TXT 62/62
225 Theo dõi 0Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh: Chương 1
Tác giả: Điềm Nhu
Thể loại: Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Trọng Sinh…
Giới thiệu:
Vì quan hệ giữa cả hai là liên hôn, gắn kết và ràng buộc theo mục đích thương nghiệp, thế nên Thư Lan cũng chưa từng đặt quá nhiều tâm tư, tình cảm lên Lệ Bắc Đình
Cô cũng lạnh lùng cự tuyệt sự quan tâm, hành động chăm sóc của anh ta, thậm chí còn bị người có âm mưu sắp đặt, xém hại chết chồng mình
Sau này Thư Lan đã rõ ràng hết thảy, Lệ Bắc Đình gặp nguy cơ, cô không ngần ngại mà thay anh chắn đi một đòn trí mạng.
Tới lúc gần tắt thở, cô ở trong ngực anh, run giọng nói:
“Lệ Bắc Đình, nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh”.Ai có thể ngờ, thế nhưng Thư Lan trọng sinh trở về vào năm kết hôn thứ hai với Lệ Bắc Đình, nhưng ngày này lại là rạng sáng hôm sau, sau khi cô đưa ra lời đề nghị ly hôn.
Thư Lan không quan tâm nhiều, chạy thẳng đến phòng ngủ của Lệ Bắc Đình, xốc chăn lên và ôm chặt lấy anh, giọng điệu khẩn thiết mà thấp thỏm: “Lệ Bắc Đình, chúng ta không ly hôn được không anh?”
Lệ Bắc Đình mất ngủ cả đêm bởi vì Thư Lan đưa ra lời đề nghị ly hôn, ai có thể nghĩ thế mà đợi đến khi cô vợ ngọt ngào ôm vào lòng, sửng sốt nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
Không cần biết em giở trò gì, chỉ cần ở lại bên cạnh là được rồi.
Editor: Miya + Beta: Mia
Ngân NguyệLoan là mộkhu tấc đấtấc vàng*, nơi được giới nhà giàu của Vân Thành chú ý nhiều nhất, nhưng rấíngười có thể mua được, chỉ có mấy nơi của trang viên tư nhân.
Sau khi màn đêm buông xuống, nơi này hiếm khi có sự yên tĩnh trong thành phố nhộn nhịp.
(*Tấc đấtấc vàng: Là một câu tục ngữ đã khẳng định giá trị của đất; đấquý như vàng, đấquý hơn vàng.)
Đêm nay mây đen giăng kín, không thấy ánh trăng, làm cho nơi này càng trở nên hiu quạnh.
Trong phòng ngủ tầng 3 của trang viên lớn nhất, Thư Lan hai mắmở to ngơ ngác nhìn trần nhà thậlâu.
Cô nắm chặhai tay, đặt lên bụng, nhéo nốban đỏ trong lòng bàn tay, móng tay cái trở nên trắng bệch.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, tim cô đập nhanh mấy lần, giống như là đang đánh trống.
Cô không thể tin mình còn sống.
Rõ ràng trước khi cô mở mắt, cô đã chết, chếdưới mũi dao của Lệ Nam Hi, máu chảy khắp người.
Cô còn nhớ rấrõ, áo sơ mi trắng của Lệ Bắc Đình dính đầy máu, nhớ rõ ánh mắbi thương của anh, đuôi mắđỏ lên, mơ hồ có tia nước.
Hiện tại, đã xảy ra chuyện gì?
Mới đầu, Thư Lan nghĩ trước khi chếchỉ là giấc mộng, nhưng cô nhéo tay mình, rất đau, hai tay để lên tim, tim vẫn đập, đầu óc tỉnh táo.
Chẳng lẽ những chuyện đó là cô nằm mơ? Hiện tại mới là thật?
Thư Lan nhớ tới một cái câu chuyện cổ —— Trang Chu Mộng Điệp*
Rốcuộc là Trang Chu Mộng Điệp, hay là Điệp Mộng Trang Chu.
(*Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặcho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc.
Đoạn văn này rấnổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và ViệNam.)
Cô không biết, cũng không dám nhúc nhích, sợ đây là một giấc mơ, cô sợ lúc mình tỉnh dậy thì nhận ra là mình đã chết.
Trước đây, cuộc hôn nhân không tình yêu của cô và Lệ Bắc Đình kéo dài bốn năm, trong bốn năm này, cô từng nghĩ tới cái chết, chỉ là khi thật sự đã “chết” qua một lần, cô mới nhận ra cuộc sống quý giá bao nhiêu, không gì sánh bằng.
Trước khi chết, cô mới nhận ra mình bỏ ra cho cuộc hôn nhân này quá ít, anh lại trả giá quá nhiều, tâm nguyện trước khi chếcủa cô là có thể bù đắp cho anh, cô nhấđịnh phải trân trọng nó.
Ông trời đang cho cô một cơ hội để làm lại sao?
Sau mười phúbình tĩnh, Thư Lan mới chậm rãi đứng dậy, muốn xem đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn bên cạnh gối, sau khi xem xong máy liền tắt, cô bậchế độ tự động tắt, từ 1 giờ sáng tới 5 giờ, thời gian cũng đã trôi qua được một lúc.
Sau khi khởi động lại máy, vừa nhìn thấy thời gian, cô thở nhẹ một hơi, cổ họng nghẹn lại, thời gian quay lại 2 năm trước, năm nay cô mới 23 tuổi, cũng là năm thứ hai kết hôn với Lệ Bắc Đình.
Qua ánh sáng điện thoại, cô có thể nhìn thấy rõ cách trang trí trong phòng, quả thật là năm đó, cô và Lệ Bắc Đình kết hôn bốn năm, nhưng vẫn chia phòng ngủ, kết hôn năm thứ năm thì thấy được quyếtâm của mình, cô còn mua một con thú bông cá heo cỡ lớn đặở vị trí bên cạnh giường.
Mà lúc này, con thú bông cá heo đang ở bên cạnh cô.
Cô trọng sinh?
Trong đầu Thư Lan liền hiện lên suy nghĩ này, cô không tin những chuyện xảy ra từ trước đến nay chỉ là giấc mộng, nơi nào lại có một giấc mơ giống thậnhư vậy, đau thật, hối hận cũng là thật.
Thư Lan vội vàng bước xuống giường, mở đèn lớn nhấtrong phòng ngủ, mọi thứ quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trong gương, hốc mắđỏ bừng với vẻ mặkhiếp sợ, đây là dáng vẻ của mình hai năm trước, so với dáng vẻ của cô hai năm sau thì có phần trẻ trung và sức sống hơn, hai năm sau cô đã bị cuộc hôn nhân này tra tấn và trở nên tiều tụy.
Cô vén áo lên tới bụng, liếc nhìn cái bụng trơn bóng trắng sáng, không có vếsẹo do dao hay vếthương.
Không phải là mơ, cô thật sự trọng sinh.
Nước mắThư Lan tràn ra, từng giọlại từng giọrơi xuống bồn rửa mặt, lại vội vàng lau sạch.
Cuộc gặp gỡ bấngờ như vậy mà cô còn có thể gặp được, có phải trước khi chếcô có nhiều điều không cam tâm, quá nhiều điều hối hận, nên ông trời mới cho cô một cơ hội khác.
Thư Lan nhỏ giọng nức nở, không dám để cho người khác biết, chờ phátiếxong rồi, cô lại lần nữa cầm điện thoại lên xem hôm nay là ngày nào.
Ngồi trên giường lớn mềm mại, cô đếm đếm trên đầu ngón tay tính kỹ, tâm trạng vốn đang kích động, hiện tại giống như bị dội mộchậu nước lạnh.
Cô chỉ nhớ rằng đêm qua mình đã cãi nhau Lệ Bắc Đình và đưa ra yêu cầu ly hôn với anh.
Tối hôm qua cô và Thư Dung đi uống rượu nên về hơi muộn, Lệ Bắc Đình quan tâm cô vài câu, nhưng cô lại cho rằng Lệ Bắc Đình đang cản trở cô, hai người cãi nhau một trận, cũng có thể nói là cô đơn phương cãi nhau, sau đó đưa ra đề nghị ly hôn.
Nghĩ đến đây, Thư Lan cảm thấy hối hận đến mức muốn cắn đầu lưỡi mình.
Tối hôm qua cô rấtức giận nên nói hơi nặng lời, Lệ Bắc Đình nhấđịnh rất khó chịu.
“Haiz!” Thư Lan nặng nề thở dài, câu nói cuối cùng của cô kiếp trước là “Nếu có kiếp sau, cô nhấđịnh sẽ đối xử tốvới Lệ Bắc Đình”, kết quả lại được trọng sinh nhưng lại khiến người ta tức giận.
Thư Lan cắn môi, sống lại một đời, cô đã biếrõ ai mới là người đối xử tốvới cô, ai mới là người lợi dụng cô, ai mới là người cô yêu quý.
Bởi vì hôn nhân của cô và Lệ Bắc Đình là liên hôn thương mại do ba cô đồng ý, hai người lúc trước chưa từng gặp nhau, không hề có tình cảm, Thư Lan vẫn luôn chán ghét cuộc hôn nhân này, mọi chuyện liên quan tới Lệ Bắc Đình cô đều chán ghét, kết hôn nhiều năm cô chỉ có chán ghét, trước khi chếthì mới nhận ra.
Ba vì muốn tốcho cô, Lệ Bắc Đình cũng rấtốvới cô, đáng tiếc cô nhận ra quá trễ.
Cô cho rằng mình không còn cơ hội để chuộc tội lỗi của mình, hiện tại cô trọng sinh, bi kịch vẫn chưa xảy ra cô vẫn còn cơ hội.
Cô phải thực hiện lời hứa của mình, phải đối xử với Lệ Bắc Đình thậtốt, mới có thể bù đắp cho anh.
Tuy rằng hiện tại quan hệ của hai người có chúxấu hổ, mấy tiếng trước cô còn đưa ra đề nghị ly hôn, hiện tại lại muốn đối xử tốvới anh?
Thư Lan ngã xuống giường, khuôn mặnhỏ nhăn thành bà già, đầu bù tóc rối, đúng là vấn đề khó giải quyết.
Thư Lan đang vắóc suy nghĩ làm thế nào để anh quên đi chuyện hôm qua.
Trên trời xẹmột tia chớp, rèm cửa không được kéo chặt, vừa lúc chiếu vào mắThư Lan, trong lòng cô sợ hãi, kiếp trước cô sợ nhất là sấm sét.
Có người nói rằng khi mình làm trái lương tâm thì mới sợ sấm sét, cô hình như cũng không có.
Hiện giờ ngẫm lại, đời trước cô làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, ví dụ như khi dễ Lệ Bắc Đình.
“Đùng đùng……” Mộtiếng sấm vang lớn, Thư Lan theo bản năng ôm chặcon cá heo, kiếp này cô cũng sợ sấm sét, nhưng trải qua một lần trọng sinh, tiếng sét đánh đối với cô cũng không còn sợ như trước.
Nhưng trong lòng cô lại hiện lên mộsuy nghĩ, đây không phải là cơ hội tuyệvời sao?
Thư Lan từ trên giường ngồi dậy, bước chân trần tới cửa phòng của Lệ Bắc Đình ở phía trước hành lang, căn phòng so với phòng cô thì nhỏ hơn và không đủ ánh sáng.
Trước kia Thư Lan rấchán ghéLệ Bắc Đình, cho dù Lệ Bắc Đình có làm gì thì cô cũng ghét.
Nhưng hôm nay cô đã thay đổi suy nghĩ của mình, cảm thấy anh chỗ nào cũng khiến cho người ta cảm động, trang viên lớn như thế, không biết có bao nhiêu phòng, nhưng anh khăng khăng chọn căn phòng nhỏ mà cô thường đi ngang qua.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, cho dù là tháng ba hay tháng tư, cô dù đi chân trần dưới đấcũng không cảm thấy lạnh.
Cầm nắm tay cửa, cô hísâu một hơi ổn định tâm lý, đợi lát nữa nhấđịnh phải giả vờ đáng thương, như vậy mới có bậc thang bước xuống!
Khi nắm tay cửa, Thư Lan nghĩ thầm, nếu cửa khóa thì mình phải làm sao? Đây là lần đầu tiên cô tới phòng anh sau khi kết hôn.
Những gì cô tưởng tượng đã không xảy ra, cửa không khóa.
Thư Lan đứng trong bóng tối một hồi, đôi mắđã thích ứng, hơn nữa căn phòng này thật sự rấnhỏ, liếc mắmột cái là có thể thấy được giường của Lệ Bắc Đình, cô chạy tới giường lớn của anh, không quan tâm xốc mền của anh lên.
Lệ Bắc Đình còn chưa kịp phản ứng, cô đã ôm chặcánh tay anh, như đã xảy ra chuyện gì rất lớn, muốn tìm kiếm sự quan toàn.
Thực ra lúc cửa được mở anh đã thức nhưng không nhúc nhích, hệ thống an toàn của trang viên rấtốt.
Khi trời tối, căn biệt thự này chỉ còn mình anh và Thư Lan.
Nhưng anh không tin nửa đêm Thư Lan sẽ tới phòng anh.
Nhưng anh không thể không tin chuyện này.
Nếu thật là cô, thì cô tới đây làm gì?
Mấy tiếng trước, cô còn đề nghị ly hôn với anh, một đêm này Lệ Bắc Đình chưa chợp mắt, anh không nghĩ mình sẽ ly hôn.
Nhưng khi nhìn ánh mắdứt khoát của cô, trong lòng xuất hiện đủ loại cảm xúc, ôm cô như thế, cô sẽ thích sao?
Trong nháy mắLệ Bắc Đình thậm chí có mộsuy nghĩ Thư Lan tới đây để —— giếanh.
Nhưng anh ngàn lần không nghĩ sẽ xảy ra tình huống thế này, Thư Lan giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, ôm chặlấy tay anh, tràn ngập sự ỷ lại.
Bộ đồ ngủ anh mặc là áo tay ngắn, lòng bàn tay mềm mại của cô dán sávào cánh tay của anh, giống như ngọn lửa đang bốc cháy.
Mùi hương trên cơ thể Thư Lan xộc vào mũi anh, hơi thở của anh theo bản năng nhẹ lại, sợ làm bay hếmùi hương của cô.
Lệ Bắc Đình nhắm mắlại, lông mi khẽ run, không dám nhúc nhích, sợ đây là một giấc mơ.
Thư Lan không nói lời nào, Lệ Bắc Đình cũng không nói lời nào.
Giờ phút này, bên ngoài sấm séầm ầm mưa to tầm tã, nhưng trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Thư Lan cau mày, chẳng lẽ động tĩnh của cô chưa đủ lớn sao? Vậy mà không làm cho Lệ Bắc Đình tỉnh dậy, người đàn ông này đang ngủ rấngon đi?
Cô bĩu môi, lại cố ý ôm chặtay anh cố gắng lay lay cánh tay của anh.
Nhưng anh vẫn không phản ứng.
Tuy nói Thư Lan là người có da mặdày, chính là người không có khả năng ăn một ngụm thành người mập mạp, da mặcũng không phải một ngày hai ngày có thể dày hơn.
Cô trước đây là người có da mặmỏng cô có thể làm được như bây giờ, đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Không thể nào, cách này không được, vậy thì cô làm cách khác.
Thư Lan dùng đầu ngón tay gãi gãi cánh tay Lệ Bắc Đình, cô không tin là anh không tỉnh.
Quả nhiên giây tiếp theo, bàn tay to lớn của Lệ Bắc Đình nắm lấy tay nhỏ của cô, “Đừng nhúc nhích.”
Giọng của anh trầm thấp, nhưng rấrõ và trong trẻo, không giống như người mới ngủ dậy.
“Anh tỉnh dậy rồi.” Trái tim nhỏ của Thư Lan đập nhẹ, đây là lần đầu tiên cô và Lệ Bắc Đình gần nhau như vậy.
Tâm lý đã ổn định nhưng có hơi sợ.
“Ừm.” Lệ Bắc Đình mở mắrồi nhắm lại, cô vùi mặvào mền, chỉ có thể thấy tóc rối của cô.
Thư Lan chờ Lệ Bắc Đình hỏi cô, như vậy cô mới có thể trả lời được.
Chỉ là anh không nói gì cả, không còn cách nào, Thư Lan đành phải mở miệng trước, “Em sợ sấm sét, có thể mượn giường của anh một lákhông?”
Lệ Bắc Đình không trả lời, bởi vì anh không biếnên trả lời như thế nào mới tốt.
Đây là lần đầu tiên, cô chủ động gần gũi với anh, hơn nữa tối hôm qua hai người vừa cãi nhau, cô còn muốn ly hôn với anh, anh không biếhiện tại cô đang giở trò gì.
Lệ Bắc Đình biếrõ Thư Lan không thích anh, thậm chí chán ghéanh, anh đối với cuộc hôn nhân này cũng không kỳ vọng gì, là anh đã dùng cách đê tiện nhấđể cô có thể gả cho anh.
Cho dù cô chán ghéanh, Lệ Bắc Đình chỉ cần thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cô cũng đã thỏa mãn rồi.
Thư Lan không nghe thấy Lệ Bắc Đình trả lời, nhăn mày, tên đã bắn ra cũng không thể thu lại, cô chỉ có thể căng da đầu tìm bậc thang cho mình.
Cô ngước mặlên, lộ ra khuôn mặnhỏ nhắn, giọng điệu có chúlo lắng: “Lệ Bắc Đình, chúng ta không ly hôn được không?”
Lệ Bắc Đình trợn mắt, ngạc nhiên nhìn cô, dường như không thể tin chuyện mình vừa nghe.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong bóng đêm, Thư Lan căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, còn Lệ Bắc Đình thì rấngạc nhiên, không biếnên phản ứng thế nào.
Sau một lúc lâu, hầu kếLệ Bắc Đình lên xuống, môi mỏng hơi mím: “Được.”
Mặc kệ em muốn giở trò gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.
So với chia tay, anh tình nguyện cho cô tất cả.
“Hihi, cảm ơn.” Tảng đá trong lòng Thư Lan buông xuống, đây cũng coi như là bậc thang để cô bước xuống đi?
Lúc này, lại một đợsấm vang lên, Thư Lan diễn cũng phải diễn cho trọn bộ, cố ý nói với giọng điệu sợ hãi: “Em ngủ với anh được không?”
Làm sao Lệ Bắc Đình có thể không đồng ý, anh khẽ lên tiếng, nhường nửa cái gối của mình cho cô.
Thư Lan vui vẻ nằm xuống, thậtốquá, cô trọng sinh, cô còn có thời gian đối xử tốvới Lệ Bắc Đình.
Chờ tiếng híthở đều đều của Thư Lan vang lên, Lệ Bắc Đình lại mở mắt ra, nhìn cô an tĩnh ngủ, anh giơ tay chạm vào cô, cuối cùng lại kiềm chế mà hạ tay xuống.
Đợi mưa tạnh, Lệ Bắc Đình mới nhắm mắchìm vào giấc ngủ, trong phòng vang lên tiếng thở khe khẽ.
Dường như có thứ gì đó đang bùng lên vào đêm mưa..