Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.

Một đời trước, phụ thân vì nàng mà chết trận, bị vạn mũi tên xuyên chết.

Đại tỷ vì bảo hộ nàng trong sạch mà bồi táng cả một đời.

Mà nàng vì hắn, dùng đôi bàn tay vốn được nuông chiều, vất vả học điều chế hương, vì hắn mà gom hết tài phú trong thiên hạ, làm hắn trở nên phú quý.

Nàng vì hắn mà bức tử đại ca của mình, khiến đại ca bị ngũ mã phanh thây, chết không được toàn thây.

Vậy mà hắn lại nhẫn tâm chặt đứt hai tay nàng, đem nàng loạn côn đánh chết.

Nương nói: “Tiểu A Ngưng của nương, nương hi vọng một đời của con sẽ gặp được người coi con như trân bảo, vì con mà che gió che mưa, vì con mà che chở hết mọi đau đớn, bảo hộ con một đời bình an.”

Nhưng ai ngờ, một đời kia của nàng lại toàn thân xương cốt vỡ vụn đến chết. Lúc chết, nàng còn cảm nhận được máu thịt be bét, xương cốt trắng xoá của bản thân lộ ra trên nền đất lạnh lẽo ấy.





Trong mộtiểu viện lụi bại, mộnữ nhân thân hình khô gầy đang đứng.

Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô.

Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặlên nhìn gốc hoa lê trước mắt.
Chợmộtrận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết.

Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốcổ tay dữ tợn.
Nàng không còn hai bàn tay.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Sau đó, mộnữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào.

Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắlại là lạnh như băng.

Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác.
" Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói:
"Mấy năm nay, ngươi tốt không?"
Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm.
Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được mộmảnh hoa lê.

Đôi mắdưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu mộphần đờ đẫn.
"Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên dáng cười.
"Muội muội, ta chỉ là tới nói cho ngươi mộchuyện, ngươi không phải vẫn luôn rấmuốn biếđại tỷ của ngươi như thế nào sao?"
"Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội một hồi, tấnhiên là ta muốn báo cho ngươi một tiếng." Lâu Tử Nhân gợn lên đôi môi đỏ của chính mình.
" Muội muội, ngươi biếkhông? Hôm nay, người thân duy nhấcủa ngươi đã chết, tỷ tỷ của ngươi đã chếa.


Ngươi biếnàng chếthế nào không? Nàng là đang sống sờ sờ bị thiêu chết, thiêu thành mộkhối than đen a.

Chắc ngươi không biết, mấy năm nay nàng đưa tới cho ngươi không íbạc, chính là ngươi một văn tiền cũng chưa được dùng tới.

Giờ nàng đã chếrồi, nhưng là chếkhông được nhắm mắt.

Thẩm gia các ngươi rốt cuộc là đã chếsạch rồi a.

Còn ngươi, chừng nào thì ngươi mới đi bồi bọn họ."
Nàng ta cười đến nỗi khuôn mặcủa chính mình đều cảm thấy đau, ấy vậy mà Thẩm Thanh Từ mộchúbiểu tình đều không có, càng không hề lộ ra chúthần sắc đau khổ nào.

Nàng chỉ cúi đầu, nhìn đoạn cổ tay của chính mình.

Lúc nàng đồng thời bị chặđứhai bàn tay, không ai hay biếlúc ấy nàng có bao nhiêu đau đớn, trái tim tan nácỡ nào.
Lâu Tử Nhân vươn tay.

Bang một tiếng, nàng ta độngộhạ một cái tátrên mặcủa Thẩm Thanh Từ.
"Thẩm Thanh Từ, ngươi quả thật là đồ máu lạnh.

Khi phụ thân ngươi chết, ngươi không có khóc.

Khi huynh trưởng của ngươi bị ngũ mã phanh thây, ngươi cũng không khóc.

Khi đại tỷ ngươi bị gả cho nam nhân xấu xa nhấkinh thành, ngươi cũng không có khóc.

Hiện tại, nàng đã chết, nàng bị bẻ gãy tứ chi, đang sống sờ sờ bị thiêu chết.


Như thế nào, ngươi vẫn là không rơi nổi một giọnước mắsao?"
Thẩm Thanh Từ ngẩng mặlên, trên mặtrắng bệnh không có chúhuyếsắc nào, chỉ có một đôi mắlãnh đạm, vô thanh vô thức nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc hoa phục trước mặt.

Cái nhìn này làm nữ nhân kia sửng sốmộchút, bất quá rất nhanh, nàng ta lại bình tĩnh khẽ nhếch đôi môi đỏ mê người của mình lên:
" Ngươi đã bị ta chặđứđôi tay, ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Dựa vào cái gì? Bằng đoạn cổ tay còn lại kia của ngươi sao?"
Nói xong, nàng dơ tay lên, mà Thẩm Thanh Từ có muốn cũng đều không thể nào tránh thoáđược.

Nàng chỉ có thể dùng đôi mắlạnh lùng kia đáp lại.

Có lẽ giống như người khác nói, nàng không có tâm, nàng máu lạnh, mộchúhỉ nộ ái ố bây giờ nàng cũng không có.
Lúc này đây, Lâu Tử Nhân trước sau đều không có buông tay, mà lại nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặkhông còn chúhuyếsắc nào của Thẩm Thanh Từ.
"Ngươi nói ngươi cần gì phải quậcường như vậy, chỉ cần ngươi nghe lời mộchút, đem Lâu gia hương điển của chúng ta giao ra đây, ta liền nói tướng công tha cho ngươi mộmạng, cũng có thể xin tướng công nạp ngươi làm thϊếp.

Ngươi nói như vậy còn không tốsao?"
"Muội muội, ngươi đừng không biếđiều như vậy chứ.

Ngươi xem, vì sự không biếđiều của ngươi đã hại chếbao nhiêu người a."
Nữ nhân mặc hoa phục lại vỗ nhẹ lên mặnàng, chỉ là vẻ giác khi chạm vào lại giống như là chạm lên băng, rélạnh đến thấu xương.
Nhiệđộ cơ thể của một người làm sao có thể lạnh đến thế? Nhưng Thẩm Thanh Từ trước mắchính là như vậy, thân thể của nàng ta giống như không có nửa điểm nhiệđộ, mặkhông huyếsắc, cũng không có độ ấm.
" Muội muội, ta khuyên ngươi vẫn là đen hương điển cho tỷ tỷ đi.

Như vậy tỷ tỷ còn có thể giúp đại tỷ ngươi chuẩn bị một bức quan tài mỏng, làm cho nàng mộnấm mồ.

Không đến mức để nàng sau khi sống sờ sờ bị thiêu chếrồi còn phải làm mộcô hồn dã quỷ."

"Lâu Tử Nhân......"
Trong đôi mắnàng không mộcó một tia bi ai, lãnh đạm đến mức làm người ta nghĩ nàng sẽ không thể hiểu đến được những đau khổ của nhân gian.
Lâu Tử Nhân sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: "Muội muội, có phải ngươi đã nguyện ý nói.

Đã lâu rồi ta không nghe được ngươi gọi tên của tỷ tỷ a.

Ngươi không phải yêu nhất là tướng công a.

Như vậy ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện." Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, ngữ khí hơi trào phúng.
" Ngươi nói xem, sớm biếsẽ có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi cần gì phải như vậy đâu.

Nếu ngươi nói sớm, tướng công cũng không đến mức phải chặđứhai tay của ngươi, mà Bạch Trúc ở bên cạnh ngươi cũng sẽ không chết."
"Lâu Tử Nhân...."
Lại là một tiếng này, trong con ngươi thanh lãnh của Thẩm Thanh Từ cuối cùng cũng tụ lại íthần sắc, nhưng rất nhanh lại biến thành trống rỗng.
Nàng nâng lên đoạn cổ tay đã mấđi bàn tay của mình, đặtrước mặLâu Tử Nhân: "Có phải ngươi cho rằng ta không có tay, liền sẽ không thể gϊếŧ chếngươi?"
"Chính ngươi còn không tự hiểu lấy điều này sao? Còn phải hỏi người khác làm gì?"
Lâu Tử Nhân lại là xoa xoa đôi bàn tay của chính mình, sau đó tiến lên, ngón tay trắng nõn đặở trên thân cây lê lớn lên có hình thù kỳ lạ này.
"Cây này lớn lên cũng không tồi, hoa nở cũng thậđẹp, chính là....." Nàng ta ngẩng mặlên, biểu tình trên khuôn mặlập tức thay đổi, lộ vẻ dữ tợn.

"Muội muội, ngươi cũng nên biếlà tỷ tỷ ghénhấhoa lê.

Cho nên, ngày mai tỷ tỷ sẽ cho người chặđổ nó.

Muội muội, ngươi có vui lòng hay không?"
Nhìn cây hoa lê trắng tinh trước mắt, Thẩm Thanh Từ liền vươn đoạn cổ tay gầy gò cụngủn của mình lên, một đoá hoa lê hoàn mỹ bỗng nhiên rơi trên đó.

Nàng đột nhiên cười.

Nụ cười của nàng với đoá hoa trắng tinh này giống nhau, nhạnhoà, vô vị, trong suốt.
Nàng đem đoạn cổ tay của mình nâng lên, đem đoá hoa lê kia bỏ vào trong miệng.


Bỗng nhiên, không biếtừ đâu bay đến một loại hương thơm kỳ lạ,làm mọi người đi qua tiểu viện đều muốn dừng chân.
"Thơm quá.

Đúng vậy, thơm quá."
Không biếlà loại hương gì, tựa như mùi hoa lê, lại có mùi giống hoa mai, thoang thoảng như còn có mùi tuyếliên, nhưng mà lại có chúgiống như không phải.
"Lâu Tử Nhân....." Đây là lần thứ 3 Thẩm Thanh Từ kêu cái tên này.

Nàng tự nhủ lòng mình phải nhớ kỹ điều gì, cho dù thành quỷ cũng không được phép quên.
"Ngươi thật sự cho rằng, không có tay liền thật sự không thể gϊếŧ người sao?"
Thanh âm sâu kín của nàng vang lên.

Lại không một ai biết, lúc này, mộcánh tay khác của nàng cũng từ từ nâng lên.

Cánh tay này cũng đã bị chặmấbàn tay, chính là không ai ngờ, ở bên trên đoạn cổ tay đã cụlại lộ ra nửa đầu của một cái kéo.
Nửa cái kéo này như được mọc ra từ trong da thịcủa nàng.

Nó và da thịlớn lên cùng nhau, cùng căn cốt, huyếnhục của nàng như đã dung hợp vào làm một.
Lâu Tử Nhân thong thả, ung dung chính lý lại y phục trên người: "Nếu ngươi còn có thể gϊếŧ người, ta Lâu Tử Nhân sẽ làm đương kim hoàng hậu."
Kếquả, lời nàng ta còn chưa nói hết, liền cảm thấy tê rần trước ngực.
"A.........." Nàng ta théchói tai, đồng thời cũng đem nữ nhân khô gầy phía trước đẩy ra.

Nữ nhân kia thân thể khô gầy giống như quỷ.

Bỗng đâu lúc này có cơn gió thổi về phía nàng ta.

Thẩm Thanh Từ lùi một bước, cơn gió thổi qua người nàng, mà nàng lúc này cũng đưa đoạn cổ tay ra đằng trước, làm lộ ra nửa cái kéo dính liền trên đoạn cổ tay cụngủn kia.
Ai nói không có tay thì không thể gϊếŧ người.

Nàng không biếLâu Tử Nhân có làm hoàng hậu được hay không, chính là hiện tại nàng sẽ gϊếŧ ả.
"Người đâu, người đâu........".



-Chương 1+

Lượt xem: 961

Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 302/??

radiotruyen iptv m3u8 nghe gì Kana Momonogi Đình Soạn xem gì Momo Sakura Mayuki Ito Quàng A Tũn Hồng Nhung Yui Hatano Đình Duy Tuấn Anh Miu Shiromine Đang cập nhật Ai Sayama link tối cổ Đình Huy vlxx Nguyễn Hoa Kim Thanh Minami Aizawa giải trí tổng hợp Thanh Mai Anh Sa Min Do-yoon truyenngontinh vtvgo tv Thu Huệ Suzu Honjo Nguyễn Huy Đình Soạn Yua Mikami Tú Quỳnh giải trí Cô Úc Bảo Linh Tâm An Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Viết Linh Yu Shinoda Hà Thu vl79 phim79 truyen79.xyz phim79.com