Quý Nữ Khó Cầu

Quý Nữ Khó Cầu: Chương 1

Truyện xoay quanh những bài học kinh nghiệm đã từng thất bại ở kiếp trước của nhân vật chính, khiến cho nàng luôn cảnh giác với từng lời nói của người khác, nhưng bản chất của nàng vẫn dần bị hắn dụ dỗ!

Cuộc sống hiền hậu của nàng đã bị tỷ tỷ chuốc rượu mà lấy đi tất cả những gì quý giá của nàng, dưới mặt nạ từ ái của mẹ kế là bộ mặt giả nhân giả nghĩa. Phu quân không phải là phu quân, nàng cứ ngỡ rằng mình đang hạnh phúc, thì ra tất cả đều là giả dối!

Uất hận chồng chất uất hận liệu nàng sẽ đối phó với loại người này như thế nào? Nàng sẽ chiến thắng được bản thân của mình hay không???


Từ miệng con hạc bằng đồng thau đặtrên chiếc bàn gỗ đàn hương nhả ra khói hương thơm ngábay lượn lờ, nến đỏ chập chờn trong cảnh hoan hỉ, rèm che cửa sổ được dệthành từ gấm Thu Hương thượng hạng phản chiếu ánh sáng đỏ tươi lung linh, tơ vàng bóng mịn thêu thành một bức tranh uyên ương nghịch nước, quả nhiên là phú quý hơn người. Mâm quay đặtrên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, hạsen bách hợp xòe ra thành hình dáng hoa mẫu đơn phú quý. Nến đỏ cháy rực trong đêm động phòng hoa chúc.

Cô gái cúi đầu ngồi ở bên giường, đồ trang sức bị khăn voan màu đỏ thêu chỉ vàng che khuất, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như ngọc nắm chặĐồng Tâm Kết, nhẹ nhàng mở miệng: "Cấp Lam, bây giờ là giờ gì?"

Nha hoàn mặc áo màu xanh mỉm cười tiến lên: "Là giờ tuất, tiểu thư chớ vội, Thế Tử sẽ tới nhanh thôi." Dứlời liền che miệng cười rộ lên.

"Cái người xấu xa này, tiểu thư là người ngươi có thể trên ghẹo sao? Thậlà không biếtrời cao đấrộng." Nha đầu mặc áo màu hồng phấn ở bên cạnh nghiêm mặlạnh lùng khiển trách, nhưng trong mắcũng không nhịn được hiện lên ý cười.

"Đều bớtranh cãi một chút đi ", Trần ma ma canh chừng nhìn ra bên ngoài cửa: "Vào Vương Phủ rồi, càng không được phép làm sai dù chỉ một bước, các ngươi nên để những lời này ở trong miệng nói cho sảng khoái, đừng để liên lụy tới tiểu thư. Không đúng, bây giờ phải gọi là Thế Tử Phi."

"Ma ma ", Trang Hàn Nhạn ngượng ngùng, khuôn mặxinh đẹp bên dưới khăn voan đỏ ửng lên, muốn nói gì đó để ngăn lời trêu ghẹo của bọn họ lại, nhưng lại nói không nên lời. Nhớ tới bóng dáng anh tuấn của thế tử, lại càng thêm xấu hổ tới mức hận không thể dúi đầu vào trong chăn gấm dải đầy hạthông bách hợp này.

Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong, mỗi khi nhớ tới hắn, trong lòng của nàng liền cảm thấy ngọt ngào. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở trên buổi tiệc của Dung Phi. Hàn Nhạn rấíkhi ra khỏi cửa, lần đầu tiên tiến vào cung, Ngữ Sơn liền chỉ vào một vị khách nam ở xa xa nói cho nàng biết: "Đó chính là Vệ thân vương."

Hắn mặc một bộ trường sam* trắng như tuyết, kiểu dáng vô cùng đơn giản, những vẫn không ngăn được khí chấcao quý hơn người. Mộđôi mắdịu dàng nhìn sang, ngoảnh mặvề phía các nàng khẽ mỉm cười.

* Trường sam: Áo dài nam kiểu xưa của Trung Quốc

Nụ cười kia, vừa thấy đã không thể quên được.

Bắđầu từ khi đó, Ngữ Sơn cũng thường xuyên nói cho nàng biếtin tức của Vệ Như Phong. Đều là thiên kim của Hầu phủ, tính tình Ngữ Sơn hoạbát, thường xuyên dạo chơi cùng với các phu nhân tiểu thư ngoại phủ. Các nữ quyến ở chung mộchỗ ínhiều gì cũng sẽ nghe được tin tức của các thanh niên anh tuấn tài giỏi trong kinh. Ngữ Sơn hỏi thăm được, cả nhà Vệ thân vương theo Tiên Hoàng gây dựng nửa giang sơn, chiến công vượt trội, là nguyên lão hai triều, rấđược Vua sủng ái. Mà Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong lại là thiếu niên có chí hướng, là một người văn võ song toàn. Tính tình cũng vô cùng ôn hòa, đối đãi với người khác rấchu đáo.

Cùng mộnăm ấy, không ngờ mẹ kế Chu thị lại giúp nàng tìm một cuộc hôn nhân tốt, đối phương chính là gia đình Vệ thân vương. Trang Gia từ đời tổ phụ đã bắt đầu bỏ võ theo văn, ở trên triều đình vẫn luôn nắm giữ một vị trí riêng. Vệ Trang kếthân, tuy nàng không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng biếđối phương là Vệ Như Phong, chỉ điều này thôi, cũng đủ khiến nàng cảm động Chu thị đến rơi nước mắrồi.

"Là Ngữ Sơn nói với mẹ, Vệ gia là mối hôn sự tố, " Hàn Nhạn còn nhớ rõ lời nói ngay lúc đó của Chu thị: "Tóm lại là cô nương không xuấgiá, lá gan dù lớn như thế nào cũng sẽ không có mặt mũi?" Tuy là nói như vậy, nhưng mà trên mặlại nở nụ cười dịu dàng. Ngữ Sơn ở bên cạnh làm nũng: "Con cũng muốn muội muội có thể xuấgiá tìm được phu quân, chẳng lẽ không tốsao?" Chính nàng cũng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại rấấm áp, người ta đều nói mẹ kế lòng dạ hiểm độc, nhưng mà mẹ kế nhà nàng lại luôn hy vọng cuộc sống của nàng có thể trôi qua thậtốt. Nghĩ tới điều này nàng lại càng thêm cảm kích, chủ động nói với cha nâng Chu thị lên làm chính thấphu nhân.

Rốcuộc cũng chờ đến ngày này, phu quân đang ở trước mắt, từ nay có thể sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nếu mẹ vẫn còn trên đời, có lẽ sẽ rấvui mừng.

Không biếđã ngồi bao lâu, chỉ nghe một tiếng "Kẽo kẹ——", cánh cửa đã bị đẩy ra.

Hàn Nhạn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống phía dưới khăn voan. Không phải là đôi giày lụa giống như trong dự kiến, mà là một đôi giày thêu tinh xảo. Trên mũi giày đỏ thẫm thêu bức tranh trăm tử ngàn tôn* nhiều màu sắc. Không hiểu vì sao, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt.

* Ngụ ý con đàn cháu đống.

"Sao Tam tiểu thư lại tới đây?" Giọng nói kinh ngạc của Cấp Lam truyền tới bên tai.

Ngữ Sơn?

Không biếvì sao, Hàn Nhạn lại không có dũng khí mở khăn voan ra, giờ khắc này, nàng cảm thấy tim đập nhanh mộcách khó hiểu. Chính là vào đêm trước ngày thành thân, một cơn ác mộng đã xuất hiện ở ngay trước mắnàng. Trong mộng, người con gái thành thân với Vệ Như Phong chính là Ngữ Sơn, nàng điên cuồng nhào tới, Ngữ Sơn lại dùng ánh mắlạnh lùng mà mỉa mai nhìn nàng. Sau khi tỉnh lại nàng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, trong lòng tự trách mình đã suy nghĩ lung tung. Giấc mộng này thật sự là quá hoang đường.

"Tứ muội", giọng nói mềm mại dịu dàng trong trí nhớ, đã không còn ngây thơ hoạbágiống như ngày thường, mà ngược lại còn có thêm một tia lạnh lẽo: "Thế Tử bảo thiếp thân đưa rượu đến đây."

Rốcuộc cũng không nhịn được nữa, Hàn Nhạn vén khăn voan lên, không để ý tới tiếng héhoảng sợ của Cấp Lam và Thù Hồng, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mắt.

Trang Ngữ Sơn mộthân mũ phượng khăn quàng vai*, mặmày xinh đẹp có mộkhông hai, áo cưới đỏ thẫm thế nhưng còn tinh xảo hơn cả áo cưới của nàng, dáng vẻ yểu điệu, khóe môi mỉm cười.

* Mũ phượng: Mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa; Khăn quàng vai: mộphần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.

Từ lâu nàng đã biếNgữ Sơn xinh đẹp, chỉ là Ngữ Sơn ở trước mặnàng vẫn luôn ăn mặc mộc mạc, không ngờ tới khi nàng ấy ăn mặc rực rỡ diễm lệ, lại giống như biến thành một người khác. Nhấlà thần sắc giữa lông mày, làm cho người ta cảm thấy hết sức xa lạ.

Ngữ Sơn nhìn nàng chằm chằm, nhàn nhạcười một tiếng, giọng nói êm tai dễ nghe giống như hoàng oanh rời hang: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ mặc áo cưới này trên người nhìn có đẹp không?"

Hàn Nhạn mấp máy cánh môi, nhưng lại nói không nên lời. Ngữ Sơn lại che miệng cười ha ha: "Xem tỷ kìa, đã quên mấchuyện chính rồi." Dứlời liền quay đầu lại, hai ma ma đi theo phía sau lập tức dâng chiếc khay bạch ngọc lên, chính giữa có đặt một chiếc bình nhỏ và hai chiếc ly để uống rượu.

"Đây là cái gì?"

"Đây là rượu của thế tử gia ban cho." Ngữ Sơn cầm bình rượu lên rómột ly rượu cho nàng: "Muội muội mau uống nhanh đi, làn trễ nải việc thiếp thân và Thế Tử gia động phòng hoa chúc, chính là tội đáng trách."

"Tỷ nói cái gì?" Đầu Hàn Nhạn choáng váng, Thù Hồng và Cấp Lam muốn xông tới dìu nàng, nhưng không biếtừ lúc nào trong phòng đã xuất hiện thêm mấy bà tử to khỏe cường tráng, mấy người này đè các nàng ngã xuống trên mặt đất.

Hàn Nhạn bị một bà tử vặn cánh tay ra sau, khuôn mặnhỏ nhắn tái nhợt: "Rốcuộc là tỷ đang nói cái gì?"

"Bảo vậvô giá dễ cầu, lại khó có được mộtình lang. Muội muội còn nhớ rõ câu thơ này chứ", Ngữ Sơn rảnh rỗi chơi đùa chiếc ly, "Lúc ấy ở bữa tiệc thưởng sen, chính Thế Tử đã tán dương câu thơ này của ta đấy."

Đó không phải là thơ do tỷ làm, là ta làm, Hàn Nhạn muốn mở miệng théchói tai, nhưng lại bị bà tử ở phía sau bịkín miệng.

"Ta quên mất, lần đó muội muội không có ở đó nhỉ, bình thường muội muội vẫn thích ở trong phủ thêu hoa viếchữ, đương nhiên là không biếnhững chuyện này rồi." Ngữ Sơn tiếp tục nói: "Người Thế Tử gia yêu mến chính là thiếp thân, nhưng mà thiếp thân chỉ là thứ nữ, đương nhiên không thể trở thành Thế Tử Phi."

"Muội muội có lẽ không biết, thiếp thân muốn vị trí dòng chính nữ của muội, nghĩ muốn nó đến đáy lòng cũng đau buốrồi. Đêm đại hôn, muội muội bệnh nặng không chữa được, tỷ tỷ xả thân gả thay muội muội, nghe qua thật sự là giống hệlời kịch bình thường đúng không." Ngữ Sơn giống như biến thành người khác, đó là một người nàng không hề quen biết, xinh đẹp mà hùng hổ dọa người, toàn bộ hồn nhiên chân thành của ngày thường đều không thấy nữa. Khí thế áp đảo người khác.

Miệng Hàn Nhạn bị bịkín nói không ra lời, trong lòng giống như lướtrên sóng to gió lớn. Ngữ Sơn điên rồi, nếu cha biếsẽ như thế nào. Thế Tử biết được sẽ như thế nào, người đời đều biếgả vào Vệ thân vương phủ chính là Trang Hàn Nhạn. Sao có thể ở trước mắbao nhiêu người thay xà đổi cột*, biến thành Trang Ngữ Sơn!

* Thay xà đổi cột: tương tự như câu nói trộm long tráo phượng.

"Muội muội không cần phải lo lắng cho Thế Tử gia, đêm tân hôn thấy máu là điềm xấu, thiếp thân đã sớm chuẩn bị một gian phòng mới khác thậtốt. Thế Tử gia biếnăm mười hai tuổi muội muội bị tặc nhân bắđi đánh mấtrong sạch, sẽ không để ý. Sợ là muội muội còn chưa biết, Thế Tử gia đã nói, chỉ cần thiếp thân vui mừng là tốrồi."

Hàn Nhạn đột nhiên trợn to cặp mắt, mười hai tuổi! Cơn ác mộng năm mười hai tuổi lại hiện lên ở trước mắt, hơn nữa, cư nhiên lại bị chàng ấy biết được.... Chàng ấy sẽ đối xử với mình như thế nào, chàng ấy nhấđịnh sẽ cho là mình không thanh không bạch, hết sức chán ghémình. Trong lòng Hàn Nhạn giống như tro tàn, hai hàng nước mắt trong suốtheo khóe mắchảy xuống.

Trang Ngữ Sơn lại rấvui khi nhìn thấy bộ dáng chậvậtuyệvọng của nàng, càng nhìn càng vui liền mỉm cười: "Muội muội cũng không cần lo lắng cho phụ thân, phụ thân tình nguyện mấđi một đứa con gái, cũng sẽ không nguyện ý mấđi cọc hôn sự này. Huống chi, phụ thân vẫn luôn không thích muội muội mà, bằng không, làm sao có thể để mặc cho nương của tỷ diệtrừ Vương thị?"

Nương! Nương là bị hại chếsao? !

Trang Ngữ Sơn cười rộ lên thành tiếng "khanh khách": "Muội muội có lẽ còn không biết, chỉ là cũng khó trách, Trang Hàn Nhạn từ trước tới giờ chỉ ở trong phòng đánh đàn thêu hoa, quanh năm không ra khỏi phủ, các phu nhân nhà khác cũng không biết được trong phủ của chúng ta có cái người này." Nàng giơ chiếc ly tới gần: "Mộngười ngay cả mặt mũi còn không nhớ rõ, vào đêm đại hôn lại chếthì cũng có làm sao? Nói không chừng, trong mắđám người phu nhân kia, thiếp thân mới đúng là dòng chính nữ đường đường chính chính!"

Sắc mặHàn Nhạn tái nhợt, cả người run lên, nàng cho là cuộc đời đã rấhạnh phúc mỹ mãn, nhưng hóa ra lại là mộâm mưu to lớn. Bên cạnh truyền tới tiếng kêu thảm thiếthê lương của Trần ma ma, lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện ra, kể từ sau khi Trang Ngữ Sơn đi vào, thì đã không thấy Trần ma ma đâu cả. Chẳng lẽ... Trong lòng nàng run lên, không thể tin nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn.

Trang Ngữ Sơn lại đi tới bên cạnh Cấp Lam và Thù Hồng: "Ta thấy dáng người của hai nha đầu trung thành này cũng không tồi, hôm nay sợ là thị vệ gác đêm cũng đã mệt mỏi muốn chếrồi, thưởng hai nha đầu này cho bọn họ chơi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho chủ tớ các ngươi gặp nhau."

Cấp Lam và Thù Hồng là hai nha hoàn mà mẫu thân để lại cho nàng, thuở nhỏ lớn lên cùng nàng tình như tỷ muội, cư nhiên bởi vì nàng, mà mấđi tính mạng, rơi vào cái kếcục như vậy! Tỷ tỷ tốcủa nàng! Mẹ kế tốcủa nàng!

Trang Ngữ Sơn nói nãy giờ hình như cuối cùng cũng đã mệt, ngồi xổm người xuống nắm chặcằm của nàng, đưa ly rượu trong tay tới róvào cổ họng của nàng.

Rượu độc trí mạng, Kiến HuyếPhong Hầu*. Hàn Nhạn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, từng giọmáu tươi chảy xuống từ khóe miệng.

*Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na - Vân Nam Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là ''Tiễn độc mộc'' (cây có chấđộc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vậbị dính chấnày vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặcho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyếphong hầu” (thấy máu đóng yếhầu).

Là sai lầm của nàng! Là nàng không biếnhìn người, nhận giặc làm cha! Là nàng quá mức ngây thơ, mới có thể đối đãi thật lòng thật dạ với mẹ kế và tỷ tỷ! Nếu như nàng không cả ngày ở trong phủ ngẩn người không hỏi đến thế sự, nếu như nàng có thể không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người kẻ khác, nếu như nàng không yêu Vệ Như Phong!

Có phải tất cả đều sẽ không xảy ra hay không?

Có lẽ là không! Cõi đời này khó lường nhấchính là lòng người, cho dù không có cái xuấthân này, mẹ con Chu thị cũng sẽ không bỏ qua cho mình, còn có người phụ thân vô tình vô nghĩa kia của mình.

Hàn Nhạn ngã xuống đất, một đôi đồng tử như hồ nước mủa thu bị máu và nước mắche kín, Trang Ngữ Sơn, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tân nương tử xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhả ra một câu nói độc ác như loài bò cạp: "Muội muội tốt, trên đường tới hoàng tuyền, nhớ xem tỷ tỷ làm Thế Tử phi thế nào nhé."

Vào thời điểm tất cả cảnh vậtrước mắđều trở nên mơ hồ, nhịp tim trong lồng ngực chậm dần lạnh thấu xương, ý thức từ từ biến mất, Hàn Nhạn nhìn thấy một đôi giày màu xanh thẫm dành cho quan lại bước vào.

Đó là phu quân của nàng, không ngờ kiếp này chưa kịp sống hạnh phúc trong tình cảm vợ chồng, mà lại mang họa sáthân.
-Chương 1+

Lượt xem: 594

Thể loại: Lịch Sử, Trọng Sinh, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 145/145

Anh Sa Ai Sayama Mayuki Ito Hồng Nhung Đình Soạn Yu Shinoda Viết Linh Momo Sakura Thanh Mai Đình Huy nghe gì Min Do-yoon Nguyễn Thành Hà Thu radiotruyen Suzu Honjo Đình Duy Tuấn Anh Tú Quỳnh link tối cổ vlxx Miu Shiromine iptv m3u8 phim79 Đang cập nhật Minami Aizawa Karen Yuzuriha giải trí tổng hợp Nguyễn Huy xem gì Tâm An Kana Momonogi Cô Úc Đình Soạn truyenngontinh vtvgo tv Thu Huệ giải trí Yui Hatano Quàng A Tũn Nguyễn Hoa vl79 Bảo Linh Kim Thanh Yua Mikami truyen79.xyz phim79.com