Quỷ Còn Ngán Tôi

Quỷ Còn Ngán Tôi: Chương 1

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng.

Văn án

Cố Mông không nhớ gì cả. Tỉnh dậy đã phát hiện mình nằm trên giường, thân thể gầy trơ xương, mọi thứ xa lạ, mọi người xa lạ.

Cô không có ký ức, nhưng cô vẫn còn sống, cơ thể tràn đầy tử khí, không biết sẽ duy trì bao lâu, nhưng cô có thể làm việc tốt, chỉ cần làm việc tốt cô sẽ tồn tại…

*Lời của editor: truyện khá hay và mạch lạc. Nam nữ chính đều là người mạnh mẽ…..


Trời sáng trăng, ánh trăng làm nhân gian sáng bừng nhưng lại không chiếu lọvào khu rừng này.

Tuy có bóng cây nghiêng ngả, nhưng khu rừng này lại không có mộchúánh sáng nào, tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay.

Tiếng thở dốc trong rừng rậm vang lên, Thẩm Cường nóng nực lau mồ hôi, nói “Đội trưởng, khu rừng này thậkì quái, chẳng có lấy mộchúánh sáng nào.”

Diêm La ngẩng đầu lên, rõ ràng trêи đầu họ là mặtrăng nhưng tuyệnhiên không có tia sáng nào rọi vào, bốn phía tối đen như mực, đứng cạnh nhau còn không thấy rõ.

Từ khi đuổi theo bọn buôn ma túy vào đây, Diêm La liền cảm thấy không đúng rồi, khu rừng này đúng là có chúkì lạ.

Từ bên ngoài nhìn vào, cây cối ở nơi này đều trụi lá, cành cây trơ trọi vươn ra bốn phương tám hướng. Giống hệnhư là thân người gầy gò, xấu xí.

Trong lòng Diêm La nổi lên dự cảm chẳng lành, anh ổn định tâm thần, nói “Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặtay nhau tụm vào mộchỗ, dù thế nào cũng đừng tách ra.”

Đoàn người nghỉ ngơi tại chỗ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, mộchúđộng tĩnh đều không có.

“A!”

Từ hướng nào đó, độnhiên vang lên héthảm thiết, lòng Diêm La căng thẳng lên, theo bản năng nắm chặvũ khí trong tay.

Tiếng sộsộsoạsoạvang lên, một giọmồ hôi nóng từ trán lăn xuống.

Có mộnỗi sợ hãi khiến da đầu hắn tê rần đi, dự cảm của anh luôn chính xác. Anh cảm giác nơi này rấnguy hiểm giống như có vô số ánh mắđang nhìn chằm chằm họ từ tứ phía.

Tiếng kêu thảm thiết còn vang lên, sau đó thanh âm ấy dần dần nhỏ đi, cuối cùng mọi thứ yên tĩnh trở lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Diêm La lại cảm giác được có thứ gì đang lặng lẽ lại gần chỗ họ, lông tơ của anh dựng lên.

“Đội trưởng, ánh sáng! Phía trước có ánh sáng!” Tên Nhị Cẩu trong đội độnhiên kϊƈɦ động la lớn.

Cũng khó trách hắn kϊƈɦ động, cho dù là đêm tối, hẳn là cũng là có thể thấy chúmờ mờ. Chỉ tại khu rừng này quá quỷ dị, mộchúánh sáng còn không nhìn thấy, làm người ta nổi hếcả da gà.

Ở nơi như thế này, độnhiên thấy mộchúánh sáng, sao có thể không làm người ta không kϊƈɦ động được cơ chứ?

Nhưng nơi này vốn dĩ đã rấkì quái, tự nhiên có ánh đèn lại càng quái lạ.

Diêm La sờ cánh tay, lông tơ trêи cánh tay đã hạ xuống, dường như sự nguy hiểm kinh khủng đó đã biến mất.

Anh ngẩng đầu lên, thấy giữa cánh rừng tối tăm đúng là có ánh sáng nhưng tia sáng cực kì yếu ớnhư sắp tắt.

Từ từ tiến gần, phía sau ánh sáng là 1 bóng người, thì ra là mộngười cầm đèn lồng, ánh sáng ban nãy là từ nó mà ra.

Đoàn người của Diêm La lập tức cảnh giác, chờ ánh đèn lại gần, bọn họ ngạc nhiên phát hiện người cầm đèn lồng lại là mộcô gái vô cùng xinh đẹp.

Cô ta mặc đồ của người dân tộc thiểu số, nhưng trang phục thậlạ, lại còn hở hang nữa, trước ngực khá trễ, da thịtrắng trẻo như sáng lên trong đêm.

“Các anh là người dưới núi à?” Cô gái mở miệng, giọng nói trong trẻo như hoàng oanh đến mức làm cho người ta thấthần.

Diêm La nheo nheo mắt, nói “Chào cô, đúng là chúng tôi từ dưới núi lên. Tôi muốn hỏi đây là đâu? Sao khu rừng này lại lạ vậy?”

Cô gái cắn môi, nói “Các anh là người dưới núi sao lại vào đây làm gì? Đến dân ở đây còn không dám bén mảng, nơi này ăn thịngười đấy. Haizz, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh ra ngoài.”

Cô gái xoay người, đám Nhị Cẩu nhìn Diêm La, Diêm La gậgật đầu, mọi người mới đi theo cô ấy.

Chiếc đèn lồng trong tay cô gái tỏa ra ánh sáng lay lắchiếu sáng con đường phía trước.

Diêm La để ý, hình như cây cối xung quanh đều có màu đỏ. Nhưng vì quá tối nên anh cũng không chắc chắn.

“Lúc nãy cô có nói rừng này ăn thịngười? Chuyện này là như thế nào vậy?” Diêm La lại hỏi.

Cô gái tập trung xuống đường dưới chân, nói “Cánh rừng này tên là Rừng Ăn ThịNgười, Người tiến vào đây đều bị nơi này ăn mất.”

“Vậy sao cô dám mộmình đi vào đây? Cô không sợ mình bị ăn thịà?”

“Tôi khác họ.” Giọng của cô ta nhẹ bẫng, cô nói “Tôi cầm đèn lồng theo là được, có đèn lồng thì rừng sẽ không động đến tôi.”

“Cái đèn lồng này có gì đặc biệsao? Vừa rồi tôi để ý, ánh trăng còn không chiếu xuống nổi khu rừng này vậy mà đèn này lại có thể.”

“Từ trước đên giờ vẫn vậy, người dân ở thôn chúng tôi giỏi làm đèn lồng nhất. Chỉ cần có đèn thì chúng tôi sẽ không bị rừng ăn thịt.” Ngữ điệu của cô ta có vài phần đắc ý, liếc thoáng qua đám người Diêm La, nói “Những người dưới núi như các anh đi lung tung, may mà tôi vào đây hái nấm không thì cũng bị ăn mấrồi.”

Hái nấm?

Diêm La còn muốn hỏi nữa nhưng nghe cô ấy nhẹ nhàng nói “Được rồi, phía trước chính là thôn của chúng tôi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”

Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trước mắcó ánh đèn. Ánh trăng trải dài trêи mặt đất, ánh sáng bạc dù không chói chang như ánh mặt trời nhưng lại làm người ta thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta đi nhanh đi!” Bước chân của cô gái nhẹ nhàng ra ngoài, đèn lồng trong tay đã sắp tàn.

Diêm La tiến thêm 1 bước thấy bóng dáng của thứ gì đó, anh dừng lại, nói “Từ từ!”

“Làm sao vậy, đội trưởng!” Thẩm Cường hỏi.

Cô gái cũng xoay người lại, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Diêm La nói “Cô gái, phiền chiếu đèn về phía bên kia mộchút.”

Dù khó hiểu nhưng cô ấy vẫn chiếu đèn lồng về phía đó. Dưới ánh sáng mỏng manh, cảnh tượng nơi đó làm người ta rợn tóc gáy.

Trêи mộcành cây khô có xiên mộthân thể, người khô quắlại như chỉ còn da bọc xương.

Cô gái bị giậmình kêu lên một tiếng rồi nói “Đây chắc chắn là người dưới núi rồi, đấy cứ đi lung tung là bị rừng ăn thịđó.”

Mọi người nhìn cảnh này có hơi hoảng sợ, cảnh tượng này đúng là hơi kinh dị, không biếngười đó bị cắm ở đó bao lâu rồi? Hình như đã tắthở.

“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, dầu sắp cạn rồi, chờ đèn tắt, chúng ta đều sẽ bị cánh rừng này ăn mấđó.” Cô gái có hơi sốruộgiục, đèn trêи tay cô ta đúng là sắp tắt.

“Đội trưởng, chúng ta mau đi thôi!” Những người khác cũng có chúsốruột.

Diêm La đang muốn gật đầu, trong ánh mắlại nhìn thấy gì đó. Ánh sáng trong mắt anh ơi lóe lên, độnhiêu bước đen cành cây treo thi thể đó.

Thẩm Cường hỏi “Đội trưởng, làm sao vậy?”

Diêm La rúcon dao trêи chân nhanh nhẹn leo lên cây, đồng thời mở miệng nói “Người này chưa chết!”

Cái gì? Chưa chết?

Đám Thẩm Cường kinh ngạc mộchút, vội vàng giúp anh đem người nọ từ trêи cây cứu xuống.

“Đội trưởng, quả nhiên còn thở!” Nhị Cẩu kiểm tra, tuy rằng mỏng manh, nhưng đúng là vẫn còn sống.

“Sao mấy người còn dám leo lên cây?” Phía sau độnhiên vang lên tiếng cô gái hélên giận dữ, thậm chí còn có chúsắc lạnh.

Diêm La liếc qua thấy gương mặcô ta đã nhíu chặlại như thể việc này làm cô ta cực kì bực bội khiến nhìn cô ta dữ tợn hơn hẳn.

“Làm sao vậy, có gì không được sao? Chúng tôi đang cứu người, sao cô lại tức giận như vậy?” Diêm La giọng điệu bình tĩnh hỏi.

Cô ta sửng sốt, độnhiên phát hiện mình phản ứng thái quá, sắc mặthay đổi.

“Tôi, tôi muốn bảo các anh, các anh  làm như thế rấnguy hiểm, sẽ chọc giận cánh rừng.” Cô gái lại dịu dàng nở nụ cười, nói “Được rồi, người cũng cứu rồi, chúng ta đi nhanh đi, thậsự đèn sắp tắt.”

Diêm La không nói gì nữa, vươn tay bế thân xác khô gầy không nhìn ra hình người kia lên.

Vừa ôm vào lòng, anh liền có cảm giác kinh dị. Người ở trong ngực gầy đến đáng sợ, giống như máu thịtrong cơ thể đều bị húhết, chỉ còn da bọc xương.

Mà càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là thân thể như vậy mà người này vẫn còn sống sờ sờ.



Sau khi ra khỏi cánh rừng, tất cả mọi người nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Mộcơn gió thổi qua, cuối cùng chiếc đèn lồng cũng tắt.

Ánh trăng rọi tới, Diêm La quay đầu đi, rừng cây phía sau trơ trọi chỉ có cành cây không hề có một cái lá nào.

Mà Diêm La để ý, thân cây dường như đang vươn về phía bọn họ nhưng đã bị mộrào cản vô hình ngăn lại.

Giống như bọn chúng có sinh mệnh vươn những cành cây khẳng khiu về phía họ rồi sau đó dùng cành cây xuyên thẳng vào lồng ngực họ vậy.

Nhưng bởi vì mộsố nguyên nhân, chúng nó chỉ có thể nhìn bọn họ mà không thể ra tay, cho nên chúng mới có hình thù kì quái như thế.

Nghĩ vậy, trong lòng Diêm La trở nên lạnh lẽo.

Cô gái đã xoay người lại, cô cười tủm tỉm nói “Người dưới núi, hoan nghênh các anh đến thôn Lê gia!”
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 488

Thể loại: Dị Năng, Linh Dị, Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 66/??

Tinh Môn Tinh Môn

AUX 346/346 3984 Theo dõi 4
Đang cập nhật Viết Linh Cô Úc Yu Shinoda Yui Hatano Anh Sa Hồng Nhung Mayuki Ito truyenngontinh Nguyễn Thành Đình Soạn Karen Yuzuriha link tối cổ Nguyễn Hoa giải trí vlxx iptv m3u8 Quàng A Tũn Hà Thu Min Do-yoon Bảo Linh Ai Sayama nghe gì Đình Soạn Tâm An Đình Duy Thanh Mai Yua Mikami Suzu Honjo Kim Thanh Tú Quỳnh Thu Huệ Kana Momonogi vl79 Trần Vân Nguyễn Huy vtvgo tv Momo Sakura phim79 Minami Aizawa radiotruyen Tuấn Anh giải trí tổng hợp xem gì Đình Huy audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com