
Tiết Trời Ngày Mai Có Nắng
TXT 8/8
815 Theo dõi 0
Giải Nghệ Ta Về Kế Thừa Trăm Toà Nhà
TXT 524/524
629 Theo dõi 0
Hoá Ra Anh Giả Ngốc
TXT 70/70
151 Theo dõi 0Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo: Chương 1
Tác giả: Chưởng Thượng Minh Trư
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, tình cảm, ngọt sủng, hào môn thế gia, ngược luyến, thiên chi kiêu tử, ấm áp, duyên trời tác hợp, ngược tra, vả mặt, nam nữ ngược, 1v1
Văn án:
Vụ tai nạn của sáu năm trước đã làm cuộc đời Thẩm Mặc hoàn toàn thay đổi, đêm hôm đó mất đi người yêu thanh mai trúc mã, mất đi người thân nhất của mình, còn không hiểu tại sao lại hạ sinh một đứa con trai, cho đến khi thiếu gia nhà họ Tiêu, Tiêu Bắc về nước.
Tiêu Bắc cho rằng đời này anh sẽ không bao giờ thích người con gái khác, cho đến khi ngày về nước hôm đó, trên đường đi anh gặp được một người con trai giống anh ý như đúc, trong lòng có chút rung động, theo manh mối tra được, một sự thật kinh hoàng đã hé lộ, thì ra sự thật của việc năm đó lại nực cười như vậy.
Mộcơn đau độngộtruyền tới, làm cho Thẩm Mặc cảm thấy đau đến không muốn sống, toàn bộ cơ thể bị xe đè lên, sự đau đớn lan ra khắp cơ thể, khiến cô cắn chặđầu lưỡi, vết máu của Ân Hồng theo khóe miệng rơi xuống, nhỏ giọtrên tấm trải giường màu trắng, vô cùng chướng mắt.
Không, không được...
"Không nên tới đây, đừng..." Theo một tiếng théchói ta, Thẩm Mặc bấngờ từ trên giường ngồi bậdậy...
Nhìn xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cô mới buông lỏng tay đang nắm chặchăn.
Chỉ là một giấc mơ.
Lúc này, bên cạnh cô, một người trong bộ đồ ngủ màu trắng có họa tiếgấu mèo, Tiểu Manh mơ mơ màng màng từ chăn bò dậy.
"Mẹ, mẹ lại gặp ác mộng?" Giọng nói non nớvang lên làm cho người khác không khỏi ấm áp.
Cậu bé ước chừng năm sáu tuổi, ngây ngốc ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, mộcánh tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay của Thẩm Mặc, một tay khác lại dịu dàng xoa lưng cô.
Thấy đứa con trai bảo bối của mình, Thẩm Mặc ánh mắdần dịu đi.
"Mẹ không sao, mẹ làm con sợ sao? Bảo bối?"
"Không có, chỉ là thấy mẹ bị ác mộng làm cho hoảng sợ, có chúđau lòng." Tiểu Manh vừa uống sữa vừa nói, làm tim của Thẩm Mặc như muốn tan ra.
Đứa trẻ này, thật là hiểu chuyện, lại còn biếdùng những từ ngữ quan tâm như vậy.
Sáu năm qua, cuộc sống dù có khó khăn, dù có không thuận lợi, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặnhỏ nhắn củ con trai, cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng, đây là tình mẫu tử lớn lao.
"Ngoan, con mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, mẹ đi hóng mámộchút."
Sau khi trấn an con trai, Thẩm Mặc khoác chiếc áo ngủ màu trắng, đi tới cửa sổ ở phòng khác.
Đây là tầng mười hai, từ nơi đây nhìn xuống, nhìn xe cộ tấp nập bên dưới, dòng người qua lại, rấdễ làm cho người buồn.
Cô cũng đã từng có mộtình yêu đẹp, có người đàn ông mình yêu thương.
Nhưng kể từ sự việc sáu năm trước, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, cô từ mộthiếu nữ hai mươi tuổi, bằng cách nào đó liền trở thành mẹ của một đứa trẻ, mọi thứ cùng người biến mất, đứa trẻ trở thành ngọn nguồn của tội ác, nhưng cô đối với anh ta không mộchúcăm ghét, bởi vì đứa nhỏ này dù sao cũng là cô mang thai khổ cực mười tháng sinh ra, cũng như trên thế giới này cha mẹ cô, những người thân ruộthịgắn bó máu thịvới chính mình...
Sáu năm trước, vùng biển đó, trên chiếc du thuyền, người đàn ông bí ẩn đó, tựa như trở thành cơn ác mộng trong lòng cô không thể xóa đi, sáu năm qua, cô không một giây nào ngừng nghĩ về nó, không một giây nào không suy tư, nếu như cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn, cô sẽ còn ngu ngốc như vậy, làm như vậy sao?
Không ai có thể trả lời, bởi vì đời người không có nếu như, có mộsố việc, cơ hội chỉ đến một lần, sai thì chính là sai rồi, mà người làm sai phải yên lặng chịu đựng toàn bộ hậu quả.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mặc liền châm một điếu thuốc, ánh mắmơ hồ nhìn bóng tối, trên mi mắđã đọng vài giọlệ.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Thẩm Mặc lái chiếc BUICK màu trắng, đưa đứa trẻ đến trường.
"Mẹ, đi xe cẩn thận, lái chậm mộchút." Tiểu Manh không hổ là mộcậu bé ấm áp, luôn không quên dặn dò mẹ.