Phi Tẩu Công Lược

Phi Tẩu Công Lược: Chương 1

Thể loại: Ngọt – Sủng – Thập niên 90 – Hương thôn ái tình – Nhà có nóc

Phi tẩu công lược

Tác giả: Hoa Dã Ly

Editor: Sâu Sugar và các Baby

Giới thiệu:

Đơn giản mà nói thì đây là câu chuyện về sự va chạm giữa ái tình và lễ nghĩa, sự đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí, và sự nỗ lực tuyệt vời của tình yêu đích thực sẽ giúp ta vượt qua rào cản thế tục.

Bối cảnh: Những năm 90 của thế kỷ trước tại một vùng quê yên bình nhưng lòng người thì dậy sóng.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bậchế độ hiện hình ảnh của trình duyệđể đọc.

Lâm Cẩm Vân xách theo túi lớn túi nhỏ đang trên đường về trấn Cao Hồ. Năm nay trường cấp 2 NhấTrung được nghỉ sớm, Cẩm Vân lại chủ nhiệm khóa không phải trực ban thành ra lại được nghỉ sớm hơn đồng nghiệp vài ngày.

Giữa trưa hè nắng gắt, nhiệđộ cao đến nỗi thiêu cháy cả vùng đấlớn trước mắt. Từ đường trấn hướng ánh nhìn ra xa chỉ thấy lác đác vài mảnh ruộng, trên ruộng thấp thoáng bóng người vẫn đang vùi đầu canh tác.

Lâm Cẩm Vân đi đường mệnhọc, đứng dưới gốc cây dâu bên đường nghỉ chân, vừa mới buông đồ trong tay xuống liền nghe tiếng người gọi mình ở ruộng rau sau lưng.

"Cháu Vân về đấy hở?"

Lâm Cẩm Vân xoay người sang vẫy vẫy tay chào người nọ: "Thím Vương."

"Chắc trên huyện người ta nghỉ hè rồi đấy. Ái chà, nhìn xem bao nhiêu là túi to túi nhỏ, lại mang thứ gì tốvề thế hở cháu?"


Lâm Cẩm Vân vội vàng cúi người lấy ra hai quả đào mậtừ trong túi nilon màu đỏ dưới chân, theo đường mòn uốn lượn đến bên cạnh thím Vương, đưa ra hai quả đào: "Thím Vương, đây đây, nếm thử mấy quả đào nào."

"Ôi ngượng thế chứ lị."

Vương Bích Ngọc tuy miệng nói lời khách sáo nhưng tay lại không chúkhách khí, vội vàng xoa xoa vạáo lau đi đôi tay dính đầy bùn đất, vui tươi hớn hở cầm lấy đào trong tay Lâm Cẩm Vân.

"Vẫn là cháu Vân đây có bản lĩnh. Nhìn mà xem, làm giáo viên ở huyện trên vẻ vang cỡ nào, đến cả đồ mang về nhà cũng tốhơn ở đây nhiều, nhìn quả đào này xem, tươi ơi là tươi nhé!"

Vương Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa đưa đào lên gặm mộmiếng to: "Tư Tuệ nhà thím nếu có nửa phần bản lĩnh của cháu thôi thì thím đây nửa đêm nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại."


"Thế giờ Tư Tuệ đang làm gì hả thím?"

"Ai có biếnó làm gì đâu, ở trong nhà cứ không yên, ba ngày thì hếhai ngày chạy ra ngoài, cũng không biếtìm việc mà làm cho đường hoàng, suốngày vớ va vớ vẩn, mấy hôm trước còn nói với thím muốn hùn vốn làm ăn buôn bán với người ta. Cháu nói xem, dựa vào nó? Liệu có tin nổi không?!"

"Thím cũng đừng nôn nóng quá. Đấnước ta đang chủ trương cải cách mở cửa, hiện giờ đã không còn đóng cửa như trước mà đang khuyến khích nền kinh tế thị trường, đề xướng đi đầu làm giàu đó chứ."

Lâm Cẩm Vân thấy Vương Bích Ngọc mặmày hoang mang, sợ bà ta nghe không hiểu, lại giải thích. "Nghĩa là cổ vũ người trẻ tuổi, khuyến khích dân nông thôn ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, với đầu óc của chị Tư Tuệ có khi làm ăn lớn thành công cũng không chừng, đến lúc đó thì thím lại chả được hưởng phúc còn gì."


"Không làm thím phiền thêm đã thắp hương cảm tạ lắm rồi. May là còn thằng anh trai giỏi giang của nó biếlàm gia cụ, đóng đồ gỗ kiếm tiền nuôi gia đình, bằng không chỉ còn cách bán hếmấy sào ruộng này mà đi xin ăn, cha bọn nó lại mấsớm, chả để lại được gì."

Vương Bích Ngọc nói xong liền chua mũi đỏ mắt, nước mắchực trào, nhưng trong tay cầm hai quả đào không tiện lau, đành phải nâng ống tay áo dính bẩn của mình lên dụi dụi mấy cái.

Lâm Cẩm Vân nhìn bà thím kia nước mắgiao hòa cùng bùn đất, càng lau mặcàng bẩn, muốn nói lại thôi.

"Thím ấy hả, giờ cũng không mong ngóng gì khác hơn là thằng Tư Minh nhà thím có thể sớm thành gia, cưới một đứa con gái tốvề hầu hạ người mẹ số khổ của nó, ấy mới coi là hưởng phúc được."

Vương Bích Ngọc nói xong liền chuyển mặvề hướng Lâm Cẩm Vân, nở ra nụ cười còn nhiệliệhơn cả ngày hè.
Có thể nói là cười ý vị thâm trường.

Lâm Cẩm Vân không dám tùy tiện đón nhận nụ cười này, cô nhìn chằm chằm bộ mặnhòe nhoẹbùn đấlại còn óng ánh nước mắtrông thậbuồn cười, vội mím môi cười hàm súc, cười không hé răng.

Vương Bích Ngọc thấy cô không nói nữa, có chúbực dọc cô đầu óc chậm chạp, đang tính mở miệng nói, lại bị Lâm Cẩm Vân cắngang: "Thím à, thím cứ làm tiếp đi nhé, cháu về nhà trước đã."

Vương Bích Ngọc cũng không nói thêm gì nữa, xua xua tay: "Ái chà, đi đi. Đi về mà gặp chị dâu mới của cháu."

"Chị dâu mới nào cơ?"

Lâm Cẩm Vân nghe không hiểu, chợsửng sốt.

Vương Bích Ngọc thấy Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên như thể chẳng hay biếgì, khóe mắđầy nếp nhăn chợcong lên, khóe miệng cũng nhếch lên tràn đầy sức sống, vội vàng cúi người gần sálại, dùng khuỷu tay huých Lâm Cẩm Vân: "Cháu không biếsao? Mẹ cháu không nói cho cháu nghe à?"
"Trước kì nghỉ ở trường bộn bề nhiều việc, cả tháng rồi cháu không về nhà, lại xảy ra sự gì rồi sao?"

"Ha ha, chính là thằng anh ngốc... À không, chính là anh Hai bị bệnh của cháu đấy. Mẹ cháu đã tìm được cho anh Hai cháu một người vợ rồi, còn rấxinh đẹp nữa là. Cũng phải nói là mẹ cháu lợi hại thật, có thể âm thầm làm được chuyện lớn như vậy, đến con gái mình mà cũng giấu diếm. Thím mới gặp hôm trước đây thôi, chạy tới hỏi thì mẹ cháu không chịu nói, nhưng việc này không phải quá rõ ràng rồi sao, ha ha."

Lâm Cẩm Vân nghe xong lời này lại cảm thấy khiếp sợ, vội cáo biệVương Bích Ngọc, nhanh chân chạy như bay về nhà.

Mộđường trở về này, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen.

Nhà họ Lâm cũng coi như là một hộ dân khá giả trong trấn. Ông Lâm trước kia dựa vào nghề chăn nuôi chằng nghịch mà sống, sinh được hai trai một gái, Lâm Cẩm Vân là út, trên còn có hai anh trai, Lâm Vĩ Kiện và Lâm Vĩ Khang. Anh Hai Lâm Vĩ Khang năm mười hai tuổi vô ý ngã vào ao cá, may sao được người cứu lên nhưng lại sốcao suốmấy ngày liền, một giấc ngủ dậy tuy bảo toàn mạng sống nhưng lại thấthần, trí lực chỉ bằng đứa con níbảy tám tuổi.
Bà Lâm - Quách Xuân Lan là mẫu người tính tình quậcường không tin vào số mệnh, từ đó về sau liền dẫn Lâm Vĩ Khang đi khắp nơi tìm y hỏi dược, mộnăm hao tốn không biếbao nhiêu tiền bạc công sức nhưng vẫn không thấy Lâm Vĩ Khang tiến triển chúnào.

Thế mới biếkhi tuyệvọng người ta có thể thử bất cứ cách gì, Quách Xuân Lan cố chấp theo ý mình, không ngần ngại cho con trai thử bấkì phương pháp chữa bệnh hoang đường nào, từ phương thuốc cổ truyền đến các loại liệu pháp dân gian, nhưng chỉ làm cho bệnh tình Lâm Vĩ Khang ngày mộxấu đi.

Sau đó Lâm Vĩ Khang lại vô tình mắc phải chứng hưng cảm*. Khi không hưng cảm thì chỉ ngây ngô vụng về xem như vô hại, nhưng mộkhi phábệnh thì thấy vậliền đập gặp người liền đánh, chẳng khác gì thằng điên.

Mấy năm trước, ông Lâm bệnh nặng qua đời, anh Cả của Lâm Cẩm Vân - Lâm Vĩ Kiện bỏ học về nhà nối nghiệp chăn nuôi vịcủa cha. Trước kia ông Lâm cũng dành dụm được chúícủa cải, nay Lâm Vĩ Kiện kế nghiệp cha cũng có thể miễn cưỡng lo được sinh hoạphí trong nhà cùng học phí của em gái.
Cũng may Lâm Cẩm Vân bình sinh tư chấthông minh, học hành chưa bao giờ thua kém, một đường thuận lợi học xong đại học Sư Phạm. Vốn dĩ yêu thích công việc giảng dạy, lại không muốn mộmình lẻ loi làm việc ở thành phố lớn, nên sau khi tốnghiệp cô lựa chọn về quê, trở thành giáo viên của trường huyện NhấTrung.

Năm kia Lâm Vĩ Kiện cũng mới cưới vợ thành gia, mộnhà năm người cũng coi như cùng nhau trải qua mấy năm tháng thoải mái.

Sau khi ông Lâm qua đời, Quách Xuân Lan cũng từ bỏ ý niệm chữa bệnh cho Lâm Vĩ Khang. Nhưng trong lòng Lâm Cẩm Vân hiểu rấrõ, anh Hai vẫn luôn là khúc mắc cùng tử huyệcủa mẹ. Thậm chí đôi khi cô cảm thấy, mẹ còn bệnh nặng hơn cả anh Hai.

Đảo mắđã tới Lâm gia.

Nhà họ Lâm là nhà lầu hai tầng, Lâm Vĩ Khang luôn cần người chăm sóc, từ khi mắc bệnh vẫn luôn ở chung phòng với mẹ ở tầng một bên trái phòng khách.
Tầng hai có hai gian phòng ngủ, vợ chồng Lâm Vĩ Kiện một gian, Lâm Cẩm Vân một gian, bên trên còn có gác mái nho nhỏ, bình thường dùng để chứa đồ vậlinh tinh.

Lúc này mọi người trong nhà đều đang nghỉ trưa, Lâm Cẩm Vân nhẹ tay nhẹ chân vào nhà, nhẹ nhàng đặtúi lớn túi nhỏ xuống bàn ăn, liền đi lên phòng mình ở tầng hai.

Toàn bộ tầng hai im ắng. Lâm Cẩm Vân đưa tay xoay núm cửa phòng mình.

Vừa mở cửa đã thấy một bóng người lạ xuất hiện trước mắt, cô sợ tới mức suýkinh hô thành tiếng.

Mộcô gái xa lạ đang nằm ngủ trên giường của cô.

Nói vậy kia đúng là chị dâu mới của cô rồi.

Lâm Cẩm Vân cân nhắc trong lòng, bước chân rón rén đi vào phòng, vòng qua đến đầu giường, cẩn thận quan sáchị dâu mới này.

Cô gái nằm trên giường thân hình gầy gò, tay chân khẳng khiu, sắc mặcó chútái nhợt. Tuy rằng nhắm mắlại nhưng nhìn đường néngũ quan có thể nói là xinh đẹp đúng như như lời Vương Bích Ngọc. Nàng mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt, bên dưới là váy màu trắng, có lẽ là ngủ không an giấc, cả người chỉ cuộn tròn ở một bên giường lớn mà ngủ.
Lâm Cẩm Vân thở dài, lại nhẹ chân bước đến bên cạnh ghế bành trong phòng. Không ngờ là lúc sắp sửa đi đến ghế thì chân lại đột nhiên vướng phải một đồ vật. Cô còn không kịp cúi đầu liếc mắxuống chân, cả người đã nháy mắmấthăng bằng, nửa người đổ nhào về phía trước......

Cũng may cô phản ứng kịp lúc, té ngã lấy tay chống đấcòn chân trái thì đè phịch lên món đồ cản đường kia.

Cảm giác thậmềm mại. Lâm Cẩm Vân cúi đầu nhìn thì hóa ra là cái túi đan hai màu xanh đỏ.

Sộsoạgây ra động tĩnh đủ để kinh động người trên giường.

Nàng vốn ngủ không sâu, liền bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, mở choàng mắt, thân mình cơ hồ là bậdậy, quay đầu nhìn về phía tiếng động phát ra, vẻ mặkinh hãi: "Cô là ai vậy?"

Lâm Cẩm Vân đứng thẳng người, phủi phủi tay, nhìn cô gái đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắto cảnh giác, thong thả đáp: "Tôi là con gái của nhà này."
Đối phương hiển nhiên không hề chuẩn bị tiếp nhận đáp án này, tiếp tục trừng đôi mắđen sáng long lanh nhìn Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân lại tranh thủ đánh giá nàng thêm một lần, gương mặngoại trừ có chútái nhợgầy yếu, thì diện mạo của nàng thực sự có thể gọi là xinh đẹp, càng nhìn kỹ càng cảm thấy trên mức xinh đẹp, có thể gọi là mỹ mạo.

Lâm Cẩm Vân thu lại tầm mắt, khom lưng nhặlên túi đan xanh đỏ dưới chân, để sávào góc tường, sau đó mới ngồi xuống ghế bành.

"Tôi là Lâm Cẩm Vân, còn chị?"

Cô gái lấy lại tinh thần vội từ trên giường nhảy xuống, lại cúi xuống dùng tay vuốvuốphần ga trải giường vừa nằm, đứng ở mép giường nhìn Lâm Cẩm Vân đáp: "Tưởng Lan."

Lâm Cẩm Vân gậgật đầu, chờ nghe tiếp.

Nhưng chẳng có cái tiếp nào ở đây cả, Tưởng Lan đáp xong chỉ cúi đầu không nói một lời mà nhìn chằm chằm giường nệm trước mặt.
Không khí lại có chúxấu hổ.

Lâm Cẩm Vân không quen với cảnh tượng lạnh nhạnhư vậy, húng hắn giọng hỏi tiếp: "Chị này... Chị bao nhiêu tuổi thế?"

"26."

"Chị là người ở nơi nào?"

"Thôn Viễn Tây."

"Tới lúc nào?"

"Hôm qua."

"Tới đây là để..."

Lâm Cẩm Vân đột nhiên có chúhỏi không ra miệng. Đúng như lời Vương Bích Ngọc đã nói, đây không phải chuyện quá rõ ràng rồi sao?

Nhưng trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí, Lâm Vĩ Khang vừa ngốc lại điên, người bình thường làm sao nguyện ý gả con gái cho. Có thể thúc đẩy mối nhân duyên này, trừ bỏ tiền tài, cô không thể nghĩ ra được nguyên do nào khác.

Mẹ thật sự là thương con trai đến phácuồng rồi, nhưng tình trạng hiện giờ của anh Hai...

Tưởng tượng đến đây, Lâm Cẩm Vân không khỏi đồng cảm với cô gái đối diện này. Vô luận là xuấphátừ nguyên nhân gì mà phải vào cửa nhà mình, tóm lại đều là nhà mình bạc đãi nàng. Cô lại liếc nhìn Tưởng Lan một cái, phát hiện nàng đang có chúvô thố cúi đầu nắm chặgóc áo, khuôn mặmới vừa rồi còn tái nhợlúc này đây đã đỏ bừng, cũng phần nào làm cho cả khuôn mặxinh đẹp rạng rỡ hơn một chút.
"Khụ, chị cứ ngồi xuống nói chuyện đi."

Tưởng Lan lúc này mới chậm rãi dựa gần mép giường ngồi xuống, nghiêng người không dám đối mặvới Lâm Cẩm Vân, tiếp tục cúi đầu trầm mặc.

"Túi đồ này là của chị phải không?"

Lâm Cẩm Vân chỉ chỉ cái túi vừa mới làm vướng chân cô.

"Vâng."

"Là hành lý của chị sao?"

"Dạ."

"Cứ đặở trong ngăn tủ ven tường là được. Đồ trong ngăn tủ của tôi cũng không nhiều lắm, hẳn là đủ chỗ cho chị."

Lần này Tưởng Lan lại không trả lời cô, chỉ hướng mắt nhìn túi đan, cánh môi mấp máy, muốn nói lại thôi.

"Sao thế?"

"Mẹ nói tôi cứ ở tạm chỗ này vài ngày, chờ anh ấy khỏe hơn thì dọn xuống dưới ở, nên đồ vậmới để tạm chung quanh."

"Anh ấy? Là anh Hai tôi ấy hả? Anh ấy bị làm sao?"

"Nổi giận, không muốn tôi vào phòng."

Lâm Cẩm Vân bấđắc dĩ thở dài, đứng lên nói với Tưởng Lan: "Xin lỗi đã đánh thức chị, chị cứ ngủ tiếp đi. Tôi không cần nghỉ ngơi đâu, tôi ra ngoài đi dạo một lát."
Tưởng Lan nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Cẩm Vân, lại thấy cô đã đi tới cửa, đành phải đem lời sắp sửa nói ra nuốtrở vào.

Cảm ơn.

Tưởng Lan thầm mặc niệm một câu.

===

Sâu: Mộáng văn nhẹ nhàng, nếu bạn nào thích có thể edicùng Sâu để đẩy nhanh tiến độ, nhé ^^

Các chú thích ngắn sẽ nằm ở phần Bình luận của đoạn nha mn.[BH🏳️‍🌈Edit] Phi Tẩu Công Lược - Hoa Dã Ly - Chương 1: Sơ ngộ

-Chương 1+

Lượt xem: 573

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 56/??

Bảo Linh Miu Shiromine Quàng A Tũn Anh Sa Momo Sakura vtvgo tv Yua Mikami truyenngontinh Yui Hatano Đình Soạn nghe gì iptv m3u8 Tuấn Anh radiotruyen Đang cập nhật Min Do-yoon Đình Soạn Mayuki Ito Kana Momonogi Thanh Mai Yu Shinoda giải trí Nguyễn Thành link tối cổ vlxx Tú Quỳnh Ai Sayama giải trí tổng hợp vl79 Đình Huy Tâm An Hà Thu Kim Thanh Minami Aizawa Nguyễn Huy Nguyễn Hoa Cô Úc phim79 Karen Yuzuriha Viết Linh xem gì Thu Huệ Hồng Nhung Đình Duy Suzu Honjo truyen79.xyz phim79.com