VGA 89/89
1103 Theo dõi 0
TXT 163/163
429 Theo dõi 0
106
1395 Theo dõi 0
“Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?” Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ NhậBản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài vệtím đỏ.
Phương Tứ theo bản năng nắm chặchiếc giẻ lau đang giấu ở sau lưng, trả lời: “Tôi tên là Phương Tứ.”
“Cái tên này thậkỳ quái nha.
Chữ “Tứ” trong một hai ba bốn sao?” Liên Hạo nở nụ cười tươi rói, némặxinh đẹp trong nháy mắtrở nên sinh động hẳn lên.
“….
là “Tứ” trong càn tứ*.” Phương Tứ thanh âm trở nên có chútrầm thấp và chua cháhơn.
Cậu từ tận đáy lòng âm thầm nhỏ giọng phản bác: Tên của tôi mộchúcũng không kỳ quái!
*Càn tứ: tùy tiện, càn rỡ,…
“Ồ, như vậy à….” Liên Hạo cười tủm tỉm mà dùng khăn ướtừng chútừng chúlau sạch sẽ ngón tay non mịn của mình, sau đó hướng về phía Phương Tứ duỗi tay ra, “Em có khả năng còn phải ở chỗ này vài ngày, quấy rầy rồi.”
Phương Tứ ngập ngừng vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm mộchúvào tay Omega yêu kiều hào phóng ở đối diện rồi lại như bị điện giậvội rụvề.
“Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự chút.” Liên Hạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh cậu ta, tự nhiên đến mức phảng phấcảm giác cậu ta mới là chủ nhân tòa biệthự này được hai năm rồi.
Sau khi ngồi xuống Phương Tứ nỗ lực nhếch lên khóe môi, nỗ lực để khiến bản thân mình trông bớchậvật.
“Tối hôm qua thật sự là xấu hổ, em cũng không nghĩ tới A Cảnh sẽ trực tiếp đưa em về nhà anh ấy.
Chắc điều này không khiến cho anh cảm thấy phiền phức đâu nhỉ?” Liên Hạo mang vẻ mặxin lỗi nhìn cậu.
Phương Tứ chậm rãi lắc đầu, ánh mắnhưng vẫn nhìn chằm chằm vài chấm đỏ tía trên bàn đá cẩm thạch thuần trắng.
Không biếsau khi bị khô rồi thì làm cách nào để lau sạch sẽ đây?
“Không có thì thậtốquá rồi! Quả nhiên anh cùng với A Cảnh đều là người tốgiống nhau.” Liên Hạo có chúhưng phấn, khuôn mặtrắng nõn cũng vì vậy mà nhiễm mộtầng hồng nhạt, “Để em giải thích mộchúcho anh nghe, tối hôm qua em bị người xấu truy đuổi, thiếu chút nữa đã bị bắđược, may mắn em gặp được A Cảnh, là anh ấy đã cứu em, thật sự là phải cảm ơn anh ấy rấnhiều….”
Cứu …..cứu ai? Phương Tứ có chúhoảng hốt.
“….Anh Tứ!” Liên Hạo ở trước mặcậu quơ quơ tay, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong cõi thần tiên của Phương Tứ, “Anh suy nghĩ cái gì vậy? Em đang hỏi anh đó.”
“Hả?” Phương Tứ có chúngượng ngùng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Omega xinh đẹp trước mặt, ý bảo chính mình đang nghe.
“Anh là người giúp việc nhà A Cảnh sao?”
Lời nói vô tội lại thẳng thắn giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng Phương Tứ, nụ cười trên mặcậu càng thêm cứng đờ: “….Tôi, tôi là bạn bè của tiên sinh, ở nhờ tại nhà tiên sinh…”
“Ồ, như vậy à.” Liên Hạo gậgật đầu, trên mặlại rõ ràng lộ ra vẻ “không tin”.
Xác thực, tiên sinh sao có khả năng có loại bạn bè như cậu chứ.
Buổi tối tiên sinh cũng không có trở về ăn cơm, chỉ gọi điện thoại cho bé Omega mới quen biết được một ngày.
Phương Tứ ở phòng bếp nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe được Liên Hạo dùng giọng điệu vui vẻ hướng vào trong di động ngọt ngào gọi: “A Cảnh!”
Tuy rằng cuộc gọi này không đến hai phút, nhưng Phương Tứ vẫn tự hỏi: Vì sao tiên sinh chưa bao giờ gọi điện thoại cho mình, nói cho mình biếngài không trở về nhà ăn cơm mà chỉ bảo đặc trợ tiên sinh gửi tin nhắn tới…..
Phương Tứ cắn cắn môi dưới mềm mại, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình không thể tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của tiên sinh.
“A Cảnh gọi điện thoại cho em nói anh ấy không về nhà ăn cơm đâu, bảo em đừng chờ anh ấy.
Chúng ta tối nay ăn cái gì vậy?” Liên Hạo dùng ánh mắt hồn nhiên, vô tội nhìn Phương Tứ.
“… Cậu muốn ăn cái gì?” Phương Tứ khóe miệng giơ lên, nhưng vẻ mặảm đạm lại bán đứng cậu.
Liên Hạo cười, đôi mắnheo lại tựa như một con mèo nhỏ giảo hoạt: “Cái gì cũng được ạ! Anh Tứ thậtốt, ở nhờ tại đây lại còn nấu cơm cho A Cảnh.”
Bátrên tay Phương Tứ lập tức rơi xuống đất, mảnh sứ nhỏ sắc nhọn vương vãi khắp nơi, dọa hai người nhảy dựng.
“Tôi, tôi cầm không chắc…” Phương Tứ ngẩn người, sau đó hoảng loạn ngồi xổm xuống, không dám nhìn mặLiên Hạo, cậu vội vàng nói, “Cậu mau đi ra đi, cẩn thận đừng để bị thương!”
Phương Tứ tay không nhặcác mảnh sứ vỡ.
Đến khi bị thương ở tay cậu mới đột nhiên gãi gãi tai, nhớ tới hẳn là nên lấy cái chổi đem mảnh sứ vỡ quéđi, mà lúc này đã không thấy được bóng dáng Liên Hạo đâu nữa.
Không biếvì cái gì, rõ ràng Omega này thực đáng yêu cũng thực nhiệtình, nhưng cậu chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta, không muốn cùng cậu ta nói chuyện.
“Phương Tứ ….
Càn Tứ? Thậlà cái tên đặc biệt.” Nam nhân nở nụ cười, khóe miệng vẽ ra một vòng cung vừa phải, trong mắphảng phấnhư có một luồng sáng phát ra, khuôn mặgóc cạnh nguyên bản rõ ràng không hề có chúđộ ấm cũng phút chốc trở nên ôn hòa hơn một chút.
Lại nằm mơ ….
Tối nay tiên sinh không có về nhà, Phương Tứ nằm trên chiếc giường nhỏ đặcạnh giường của tiên sinh nhìn trần nhà mộmảng tối om, cậu thậvất vả mới chìm được vào trong giấc ngủ, lại vẫn không thể yên giấc.
Có thể là do hôm nay vì để phản bác lại Liên Hạo mà cậu còn nói dối.
Phương Tứ vẫn luôn nhịn không được nghĩ đến những lời Liên Hạo nói, trong lòng cấgiấu buồn bực lại không tìm được chỗ trút ra.
Cậu thật sự muốn lớn tiếng héto nói cho Omega đột nhiên đến nhà cậu ở kia biết: “Tên của tôi mộchúcũng không kỳ quái, tiên sinh nói là đặc biệt! Tôi cũng không phải bạn bè của tiên sinh, mà là vợ hợp pháp của tiên sinh, có các loại giấy hôn thú đoàng hoàng đây này!”
Đáng tiếc là cậu không dám.
Tiên sinh lần đầu tiên mang người xa lạ về nhà, cậu lần đầu tiên thấy tiên sinh đối đãi dịu dàng với một người như thế, cậu sợ một lời nói sai của mình hại người trong lòng tiên sinh chạy mất, vậy tiên sinh khẳng định sẽ càng chán ghét cậu.
Cậu không thể lại làm việc mà tiên sinh chán ghét được.
Bởi vì cậu cũng là do tiên sinh cứu về.
Ban đầu Phương Tứ không gọi Phương Tứ, cậu là một đứa con hoang, phía trên có hai anh trai và mộchị gái.
Cậu xếp thứ tư, Phương gia miễn cưỡng bố thí cho cái họ.
“Phương Tư* Phương Tư”, cái tên này đã gọi nhiều năm như vậy, sau mới đem chữ “Tư” đổi thành chữ “Tứ” thì cũng coi là có chúthể diện hơn mộtí.
*Chữ Tứ trong tên bé thụ về sau là “肆” đọc là /sì/ đồng âm với số 4 viế“四”
Phương Huy tuyên bố với bên ngoài Phương Tứ là do người vợ chính thấsinh ra, nhưng ông ta rấhiếm khi để cho Phương Tứ lộ diện, cực íngười biếPhương Tứ kỳ thực là một đứa con ngoài giá thú.
Chỉ là địa vị Phương Tứ ở nhà họ Phương so với người hầu còn thấp kém hơn.
Biệthự rất lớn, có rấnhiều phòng, cậu lại ở tại phòng nhỏ dưới gầm thang, thập phần chậchội bí bách.
Thời điểm người nhà họ Phương tâm tình tốthì mặc kệ cậu, tâm tình không tốthì coi cậu như bao cámặc sức đánh.
Loại cuộc sống ngộngạnày này kéo dài mãi cho đến lúc cậu 16 tuổi 6 tháng 11 ngày.
Phương Tứ đời này chắc chắn sẽ không quên ngày này.
Ngày mà người nhà họ Phương nhìn qua ai cũng đều rất bận rộn, người đứng đầu nhà họ Phương là Phương Huy —— cũng chính là ba cậu, gọi cậu và các anh chị của cậu từng người từng người một đến để dạy bảo.
Phương Tứ tránh ở phía sau cửa phòng nhỏ của mình, nghe trộm được hôm nay hình như có nhân vậbí ẩn nào đó muốn tới nhà làm khách.
Lục Hi Cảnh? Tên này thật là dễ nghe, ba và mẹ của người đó nhấđịnh thực yêu thương người đó đi.
Phương Tứ có chúhâm mộ.
Phòng nhỏ cũng không cách âm, Phương Tứ có thể nghe được rõ ràng tiếng vang bên ngoài.
Không lâu sau, bên ngoài xuất hiện mộâm thanh xa lạ lại dễ chịu, trầm thấp lạnh lùng lại uy nghiêm, khiến người khác không khỏi bội phục.
Thực muốn xem xem vị Lục tiên sinh này trông như thế nào mà.
Phương Tứ do dự hồi lâu, đánh bạo cho dù có bị làm sao thì cậu cũng sẽ mở cánh cửa gỗ nhỏ này, thò đầu nhỏ ra —— Lục tiên sinh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, đối diện cậu.
May mắn người nhà họ Phương đều quay lưng về phía cậu, vì thế cậu liền có thể to gan, yên tâm mà ngắm vị Lục tiên sinh ưu tú này.
Ánh đèn chói sáng chiếu lên cơ thể người đàn ông xa lạ.
Lục tiên sinh có đôi mày sâu đậm, trên mặnở mộnụ cười lịch thiệp, lại mộchúcũng không thể làm nhạđi vẻ thờ ơ và xa cách người khác vốn có của người này, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở cao quý, chả hợp chúnào với phong cách nhà giàu mới nổi trong căn biệthự này.
Thậlà đẹp trai mà, Phương Tứ nghĩ, cái vị Lục tiên sinh này quả đúng là người đẹp trai nhấmà cậu từng thấy trước giờ.
Không xong, Lục tiên sinh thấy cậu rồi, tim Phương Tứ lập tức đập thình thịch, cũng không biếlà bởi vì Lục tiên sinh nhìn chăm chú cậu bằng ánh mắmang theo trêu đùa hay là bởi vì bị phát hiện nên mới hoảng loạn.
Ngay sau đó, người nhà họ Phương liền phát hiện lực chú ý của Lục Hi Cảnh thay đổi, bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó đều vừa xì xào vừa thay đổi sắc mặt.
Phương Tứ cứng còng mà đứng đó, cậu không dám động, bằng không sẽ bị đánh đến càng thảm hại hơn, đối với chuyện này cậu rấcó kinh nghiệm.
Lục Hi Cảnh đứng lên, lập tức đi về phía cậu, người nhà họ Phương lập tức theo sáphía sau.
“Vị này chính là?” âm thanh Lục Hi Cảnh so với lúc bàn công việc vừa mới nãy còn muốn nghiêm túc hơn vài phần.
Lúc đến gần Lục Hi Cảnh mới thấy, phần da thịlộ ra ngoài của c ậu nhỏ đều đã bị thương.
“Nó là đứa con úcủa tôi……” Phương Huy bình tĩnh, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Phương Tứ, nói, “Mau chào tiên sinh.”
“Tiên, tiên sinh chào ngài ạ……” Phương Tứ không dám nhìn sắc mặt đáng sợ của các anh chị mình, trong âm thanh mang theo kinh hãi run rẩy.
“Em tên là gì?” Âm thanh Lục Hi Cảnh ẩn chứa sự dịu dàng khó hiểu.
“Phương Tứ…… Em tên là Phương Tứ ạ.”
“Phương Tứ ….
Càn Tứ? Thậlà cái tên đặc biệtên.”
Phương Tứ lần đầu tiên nghe được có người đánh giá tên của mình như vậy, không nhịn được nhìn về phía Lục tiên sinh……
Sao trên đời lại có người lớn lên trông đẹp trai như thế chứ?.
-Chương 1+
TXT 11/11
759 Theo dõi 0
TXT 30/30
1052 Theo dõi 0
TXT 84/??
980 Theo dõi 0
TXT 12/12
342 Theo dõi 0
TXT 5/5
388 Theo dõi 0

Angel Densetsu
VGA 89/89
1103 Theo dõi 0
Em Không Cần Lại Cô Đơn
TXT 163/163
429 Theo dõi 0
Peter Pan & Wendy
106
1395 Theo dõi 0Nhật Ký Hoa Hướng Dương: Chương 1
[Tác giả: Dược Dược Thiết Nháo Nháo]
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Hoa Hướng Dương của tác giả Dược Dược Thiết Nháo Nháo.
Hai người, Lục Hi Cảnh và phương Tứ, thỏa thuận với nhau về hôn nhân của cả hai, sau đó lập ra một bản thỏa thuận.
Trước đó, Lục Cảnh nói rằng đây là hợp đồng, trong đó đều ghi chi tiết, rằng họ sẽ không có dính líu tình cảm với nhau, sau một năm, Phương Tứ sẽ được thoải mái sống cuộc sống như mong muốn.
Sau khi kết hôn —— Phương Tứ: Em đi ngủ đây.
Lục Hi Cảnh: Không được, ảnh hưởng dậy thì.
Phương Tứ cuộn mình thành một quả bóng ngủ tiếp.
Lục Hi Cảnh đem người ôm vào trong lòng ngực: Đừng khom lưng ngủ, ảnh hưởng dậy thì.
Lục Hi Cảnh chưa đã thèm xoa xoa lưng Phương Tứ: Lại làm một lần nữa đi.
“Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?” Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ NhậBản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài vệtím đỏ.
Phương Tứ theo bản năng nắm chặchiếc giẻ lau đang giấu ở sau lưng, trả lời: “Tôi tên là Phương Tứ.”
“Cái tên này thậkỳ quái nha.
Chữ “Tứ” trong một hai ba bốn sao?” Liên Hạo nở nụ cười tươi rói, némặxinh đẹp trong nháy mắtrở nên sinh động hẳn lên.
“….
là “Tứ” trong càn tứ*.” Phương Tứ thanh âm trở nên có chútrầm thấp và chua cháhơn.
Cậu từ tận đáy lòng âm thầm nhỏ giọng phản bác: Tên của tôi mộchúcũng không kỳ quái!
*Càn tứ: tùy tiện, càn rỡ,…
“Ồ, như vậy à….” Liên Hạo cười tủm tỉm mà dùng khăn ướtừng chútừng chúlau sạch sẽ ngón tay non mịn của mình, sau đó hướng về phía Phương Tứ duỗi tay ra, “Em có khả năng còn phải ở chỗ này vài ngày, quấy rầy rồi.”
Phương Tứ ngập ngừng vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm mộchúvào tay Omega yêu kiều hào phóng ở đối diện rồi lại như bị điện giậvội rụvề.
“Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự chút.” Liên Hạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh cậu ta, tự nhiên đến mức phảng phấcảm giác cậu ta mới là chủ nhân tòa biệthự này được hai năm rồi.
Sau khi ngồi xuống Phương Tứ nỗ lực nhếch lên khóe môi, nỗ lực để khiến bản thân mình trông bớchậvật.
“Tối hôm qua thật sự là xấu hổ, em cũng không nghĩ tới A Cảnh sẽ trực tiếp đưa em về nhà anh ấy.
Chắc điều này không khiến cho anh cảm thấy phiền phức đâu nhỉ?” Liên Hạo mang vẻ mặxin lỗi nhìn cậu.
Phương Tứ chậm rãi lắc đầu, ánh mắnhưng vẫn nhìn chằm chằm vài chấm đỏ tía trên bàn đá cẩm thạch thuần trắng.
Không biếsau khi bị khô rồi thì làm cách nào để lau sạch sẽ đây?
“Không có thì thậtốquá rồi! Quả nhiên anh cùng với A Cảnh đều là người tốgiống nhau.” Liên Hạo có chúhưng phấn, khuôn mặtrắng nõn cũng vì vậy mà nhiễm mộtầng hồng nhạt, “Để em giải thích mộchúcho anh nghe, tối hôm qua em bị người xấu truy đuổi, thiếu chút nữa đã bị bắđược, may mắn em gặp được A Cảnh, là anh ấy đã cứu em, thật sự là phải cảm ơn anh ấy rấnhiều….”
Cứu …..cứu ai? Phương Tứ có chúhoảng hốt.
“….Anh Tứ!” Liên Hạo ở trước mặcậu quơ quơ tay, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong cõi thần tiên của Phương Tứ, “Anh suy nghĩ cái gì vậy? Em đang hỏi anh đó.”
“Hả?” Phương Tứ có chúngượng ngùng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Omega xinh đẹp trước mặt, ý bảo chính mình đang nghe.
“Anh là người giúp việc nhà A Cảnh sao?”
Lời nói vô tội lại thẳng thắn giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng Phương Tứ, nụ cười trên mặcậu càng thêm cứng đờ: “….Tôi, tôi là bạn bè của tiên sinh, ở nhờ tại nhà tiên sinh…”
“Ồ, như vậy à.” Liên Hạo gậgật đầu, trên mặlại rõ ràng lộ ra vẻ “không tin”.
Xác thực, tiên sinh sao có khả năng có loại bạn bè như cậu chứ.
Buổi tối tiên sinh cũng không có trở về ăn cơm, chỉ gọi điện thoại cho bé Omega mới quen biết được một ngày.
Phương Tứ ở phòng bếp nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe được Liên Hạo dùng giọng điệu vui vẻ hướng vào trong di động ngọt ngào gọi: “A Cảnh!”
Tuy rằng cuộc gọi này không đến hai phút, nhưng Phương Tứ vẫn tự hỏi: Vì sao tiên sinh chưa bao giờ gọi điện thoại cho mình, nói cho mình biếngài không trở về nhà ăn cơm mà chỉ bảo đặc trợ tiên sinh gửi tin nhắn tới…..
Phương Tứ cắn cắn môi dưới mềm mại, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình không thể tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của tiên sinh.
“A Cảnh gọi điện thoại cho em nói anh ấy không về nhà ăn cơm đâu, bảo em đừng chờ anh ấy.
Chúng ta tối nay ăn cái gì vậy?” Liên Hạo dùng ánh mắt hồn nhiên, vô tội nhìn Phương Tứ.
“… Cậu muốn ăn cái gì?” Phương Tứ khóe miệng giơ lên, nhưng vẻ mặảm đạm lại bán đứng cậu.
Liên Hạo cười, đôi mắnheo lại tựa như một con mèo nhỏ giảo hoạt: “Cái gì cũng được ạ! Anh Tứ thậtốt, ở nhờ tại đây lại còn nấu cơm cho A Cảnh.”
Bátrên tay Phương Tứ lập tức rơi xuống đất, mảnh sứ nhỏ sắc nhọn vương vãi khắp nơi, dọa hai người nhảy dựng.
“Tôi, tôi cầm không chắc…” Phương Tứ ngẩn người, sau đó hoảng loạn ngồi xổm xuống, không dám nhìn mặLiên Hạo, cậu vội vàng nói, “Cậu mau đi ra đi, cẩn thận đừng để bị thương!”
Phương Tứ tay không nhặcác mảnh sứ vỡ.
Đến khi bị thương ở tay cậu mới đột nhiên gãi gãi tai, nhớ tới hẳn là nên lấy cái chổi đem mảnh sứ vỡ quéđi, mà lúc này đã không thấy được bóng dáng Liên Hạo đâu nữa.
Không biếvì cái gì, rõ ràng Omega này thực đáng yêu cũng thực nhiệtình, nhưng cậu chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta, không muốn cùng cậu ta nói chuyện.
“Phương Tứ ….
Càn Tứ? Thậlà cái tên đặc biệt.” Nam nhân nở nụ cười, khóe miệng vẽ ra một vòng cung vừa phải, trong mắphảng phấnhư có một luồng sáng phát ra, khuôn mặgóc cạnh nguyên bản rõ ràng không hề có chúđộ ấm cũng phút chốc trở nên ôn hòa hơn một chút.
Lại nằm mơ ….
Tối nay tiên sinh không có về nhà, Phương Tứ nằm trên chiếc giường nhỏ đặcạnh giường của tiên sinh nhìn trần nhà mộmảng tối om, cậu thậvất vả mới chìm được vào trong giấc ngủ, lại vẫn không thể yên giấc.
Có thể là do hôm nay vì để phản bác lại Liên Hạo mà cậu còn nói dối.
Phương Tứ vẫn luôn nhịn không được nghĩ đến những lời Liên Hạo nói, trong lòng cấgiấu buồn bực lại không tìm được chỗ trút ra.
Cậu thật sự muốn lớn tiếng héto nói cho Omega đột nhiên đến nhà cậu ở kia biết: “Tên của tôi mộchúcũng không kỳ quái, tiên sinh nói là đặc biệt! Tôi cũng không phải bạn bè của tiên sinh, mà là vợ hợp pháp của tiên sinh, có các loại giấy hôn thú đoàng hoàng đây này!”
Đáng tiếc là cậu không dám.
Tiên sinh lần đầu tiên mang người xa lạ về nhà, cậu lần đầu tiên thấy tiên sinh đối đãi dịu dàng với một người như thế, cậu sợ một lời nói sai của mình hại người trong lòng tiên sinh chạy mất, vậy tiên sinh khẳng định sẽ càng chán ghét cậu.
Cậu không thể lại làm việc mà tiên sinh chán ghét được.
Bởi vì cậu cũng là do tiên sinh cứu về.
Ban đầu Phương Tứ không gọi Phương Tứ, cậu là một đứa con hoang, phía trên có hai anh trai và mộchị gái.
Cậu xếp thứ tư, Phương gia miễn cưỡng bố thí cho cái họ.
“Phương Tư* Phương Tư”, cái tên này đã gọi nhiều năm như vậy, sau mới đem chữ “Tư” đổi thành chữ “Tứ” thì cũng coi là có chúthể diện hơn mộtí.
*Chữ Tứ trong tên bé thụ về sau là “肆” đọc là /sì/ đồng âm với số 4 viế“四”
Phương Huy tuyên bố với bên ngoài Phương Tứ là do người vợ chính thấsinh ra, nhưng ông ta rấhiếm khi để cho Phương Tứ lộ diện, cực íngười biếPhương Tứ kỳ thực là một đứa con ngoài giá thú.
Chỉ là địa vị Phương Tứ ở nhà họ Phương so với người hầu còn thấp kém hơn.
Biệthự rất lớn, có rấnhiều phòng, cậu lại ở tại phòng nhỏ dưới gầm thang, thập phần chậchội bí bách.
Thời điểm người nhà họ Phương tâm tình tốthì mặc kệ cậu, tâm tình không tốthì coi cậu như bao cámặc sức đánh.
Loại cuộc sống ngộngạnày này kéo dài mãi cho đến lúc cậu 16 tuổi 6 tháng 11 ngày.
Phương Tứ đời này chắc chắn sẽ không quên ngày này.
Ngày mà người nhà họ Phương nhìn qua ai cũng đều rất bận rộn, người đứng đầu nhà họ Phương là Phương Huy —— cũng chính là ba cậu, gọi cậu và các anh chị của cậu từng người từng người một đến để dạy bảo.
Phương Tứ tránh ở phía sau cửa phòng nhỏ của mình, nghe trộm được hôm nay hình như có nhân vậbí ẩn nào đó muốn tới nhà làm khách.
Lục Hi Cảnh? Tên này thật là dễ nghe, ba và mẹ của người đó nhấđịnh thực yêu thương người đó đi.
Phương Tứ có chúhâm mộ.
Phòng nhỏ cũng không cách âm, Phương Tứ có thể nghe được rõ ràng tiếng vang bên ngoài.
Không lâu sau, bên ngoài xuất hiện mộâm thanh xa lạ lại dễ chịu, trầm thấp lạnh lùng lại uy nghiêm, khiến người khác không khỏi bội phục.
Thực muốn xem xem vị Lục tiên sinh này trông như thế nào mà.
Phương Tứ do dự hồi lâu, đánh bạo cho dù có bị làm sao thì cậu cũng sẽ mở cánh cửa gỗ nhỏ này, thò đầu nhỏ ra —— Lục tiên sinh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, đối diện cậu.
May mắn người nhà họ Phương đều quay lưng về phía cậu, vì thế cậu liền có thể to gan, yên tâm mà ngắm vị Lục tiên sinh ưu tú này.
Ánh đèn chói sáng chiếu lên cơ thể người đàn ông xa lạ.
Lục tiên sinh có đôi mày sâu đậm, trên mặnở mộnụ cười lịch thiệp, lại mộchúcũng không thể làm nhạđi vẻ thờ ơ và xa cách người khác vốn có của người này, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở cao quý, chả hợp chúnào với phong cách nhà giàu mới nổi trong căn biệthự này.
Thậlà đẹp trai mà, Phương Tứ nghĩ, cái vị Lục tiên sinh này quả đúng là người đẹp trai nhấmà cậu từng thấy trước giờ.
Không xong, Lục tiên sinh thấy cậu rồi, tim Phương Tứ lập tức đập thình thịch, cũng không biếlà bởi vì Lục tiên sinh nhìn chăm chú cậu bằng ánh mắmang theo trêu đùa hay là bởi vì bị phát hiện nên mới hoảng loạn.
Ngay sau đó, người nhà họ Phương liền phát hiện lực chú ý của Lục Hi Cảnh thay đổi, bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó đều vừa xì xào vừa thay đổi sắc mặt.
Phương Tứ cứng còng mà đứng đó, cậu không dám động, bằng không sẽ bị đánh đến càng thảm hại hơn, đối với chuyện này cậu rấcó kinh nghiệm.
Lục Hi Cảnh đứng lên, lập tức đi về phía cậu, người nhà họ Phương lập tức theo sáphía sau.
“Vị này chính là?” âm thanh Lục Hi Cảnh so với lúc bàn công việc vừa mới nãy còn muốn nghiêm túc hơn vài phần.
Lúc đến gần Lục Hi Cảnh mới thấy, phần da thịlộ ra ngoài của c ậu nhỏ đều đã bị thương.
“Nó là đứa con úcủa tôi……” Phương Huy bình tĩnh, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Phương Tứ, nói, “Mau chào tiên sinh.”
“Tiên, tiên sinh chào ngài ạ……” Phương Tứ không dám nhìn sắc mặt đáng sợ của các anh chị mình, trong âm thanh mang theo kinh hãi run rẩy.
“Em tên là gì?” Âm thanh Lục Hi Cảnh ẩn chứa sự dịu dàng khó hiểu.
“Phương Tứ…… Em tên là Phương Tứ ạ.”
“Phương Tứ ….
Càn Tứ? Thậlà cái tên đặc biệtên.”
Phương Tứ lần đầu tiên nghe được có người đánh giá tên của mình như vậy, không nhịn được nhìn về phía Lục tiên sinh……
Sao trên đời lại có người lớn lên trông đẹp trai như thế chứ?.
Bỗng Phát Hiện Vợ Không Yêu Tôi
TXT 11/11
759 Theo dõi 0
Bức Thư Tình Vô Danh
TXT 30/30
1052 Theo dõi 0
Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan
TXT 84/??
980 Theo dõi 0
[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê
TXT 12/12
342 Theo dõi 0
Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
TXT 5/5
388 Theo dõi 0Từ khóa: giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì Nhật Ký Hoa Hướng Dương vlxx vtvgo tv xem gì
Viết Linh Hà Thu giải trí tổng hợp Đang cập nhật giải trí Mayuki Ito phim79 vl79 vtvgo tv Nguyễn Thành Min Do-yoon Yua Mikami Cô Úc Suzu Honjo Yu Shinoda Đình Huy Tâm An iptv m3u8 Tú Quỳnh Minami Aizawa Yui Hatano Bảo Linh Quàng A Tũn Nguyễn Hoa nghe gì Hồng Nhung vlxx Tuấn Anh link tối cổ Ai Sayama Kana Momonogi Thanh Mai Miu Shiromine truyenngontinh Đình Soạn Đình Duy Thu Huệ Karen Yuzuriha Nguyễn Huy xem gì radiotruyen Đình Soạn Kim Thanh Anh Sa Momo Sakura truyen79.xyz
phim79.com