Ngoan, Đừng Chạy

Ngoan, Đừng Chạy: Chương 1

Bạn đang đọc truyện Ngoan, Đừng Chạy của tác giả Dạ Tử Sân. 

Mục Sở và Cố Tích là khuê mật của nhau. 

Một hôm, bạn thân bỗng lôi kéo Mục Sở vào phòng ngủ, rồi đưa cho một bức thư tình.

Cô vừa cầm bức thư, anh trai của bạn thân vừa đi vào phòng.

Thân hình Cố Tần cao lớn, dáng vẻ tuấn tủ, khí chất tự phụ.

Cô có chút bối rối, vội giấu thư ra phía sau, nhu thuận gọi: “Anh.”

Cố Tần ngồi trên ghế sa lon, giọng điệu lười biếng: ” Có biết hậu quả của việc yêu sớm bị phát hiện là gì không?”

Mục Sở ngước mắt, anh vừa lúc nhìn qua, nhả ra từng chữ rõ ràng: “Đánh gãy chân!”

Mục Sở: “…”

******

Tốt nghiệp trung học, thoát khỏi trói buộc của Cố Tần, Mục Sở buông thả bản thân, dự định có một màn yêu đương oanh oanh liệt liệt.

Cô đảo trong hộp chứa đầy thư tình, khó khăn lựa chọn: “Nhiều người thích mình như vậy, nên nhận lời ai mới được?”

Cố Tần đem đống thư tình mà cô thu thập được đẩy qua một bên, nắm chiếc cằm thon, đặt xuống một nụ hôn.

Cố Tần: “Thư tình của anh, em cân nhắc một chút.”

***************

Cố Tích về nước, anh trai cùng khuê mật cùng đi đón.

Cô kích động ôm lấy Mục Sở: “Sở Sở, cậu tới đón mình làm mình rất cảm động.”

Cố Tần kéo cô ra, đem Mục Sở ôm về trong ngực: “Gọi chị dâu.”

Cố Tích:….???!!


Editor: Chanh

Ánh mặt trời chói chang gay gắt, không khí nóng nực, trên cây ve kêu ầm ĩ.

Trong phòng học mở điều hòa đầy đủ, Mục Sở hímột ngụm khí lạnh, đồng phục hai màu xanh trắng che kín người.

Răng cô run cầm cập, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, tay vẫn liên tục viếbài.

Tiếng chuông tan học bên ngoài reo lên.

Có người đặbúxuống, đứng dậy truyền đến tiếng ma ságiữa chân ghế và mặsàn.

Ủy viên ban Thể dục ngồi ở bàn cuối đứng dậy thông báo cho mọi người: "Hôm nay giáo viên thể dục có việc không lên lớp, tiếsau mọi người tự do hoạđộng, sợ nóng thì ở trong lớp tự học."

Nói xong, hắn từ dưới bàn lôi ra một quả bóng rổ, hô hào thêm mấy anh em tốnói nói cười cười đi ra khỏi lớp.

Đàm Di Nhiên soi gương chuốchuốmi, nháy mắmấy lần, nghiêng đầu nhìn về phía người cùng bàn đang ngồi gần cửa sổ: "Sở Sở, hay là tiếsau chúng ta đi đánh cầu lông đi?"

"Trời nóng, không đi."

Mục Sở đang đau đầu với một bài toán, cô vắóc mãi mà vẫn tính chưa ra, không ngẩng đầu.

Đàm Di Nhiên nhìn bộ dáng của cô, lắc đầu liên tục.

Là trường có tỉ lệ lên lớp cao nhấtrong thành phố C, trung học Gia Hưng luôn có hai bang phái:

Mộphái là gia cảnh bình thường phổ thông, nhưng có năng lực thành tích cao.

Phái còn lại là con ông cháu cha, gia cảnh không phú thì quý, suốngày ngồi ăn rồi chờ chết.

Hai bang phái này như nước với lửa, càng nhìn càng thấy ghénhau.

Mục Sở hếlần này tới lần khác như là quái nhân, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón đi học, thành tích vẫn yên ổn xếp thứ nhất không lung lay.

Mấu chốcòn sở hữu khuôn mặxinh đẹp, tinh khiếngọt ngào.

Đặở trong hai phái, quả thực —— trong ngoài không phải người!

"Hắxì!"

Mục Sở xoa xoa chóp mũi, mí mắkhẽ động: "Di Nhiên, cậu đang mắng tớ phải không?"

"..."

Đàm Di Nhiên ngượng ngùng cười hai tiếng, đóng hộp gương trang điểm, gậgù đắc ý than thở:

"Chuyện đáng sợ nhấtrên đời này là gì chứ?"

"Chính là người ta không chỉ ưu tú hơn mình, mà còn chăm chỉ cố gắng hơn cả mình!"

"Càng khiến cho tớ không có động lực học tập."

Đàm Di Nhiên lảm nhảm, thoải mái đứng lên, quay lại hô rủ tiếsau đánh cầu lông.

Trước khi đi, cô cởi áo khoác đồng phục ném lên bàn học.

Nhìn qua trời nắng gắbên ngoài, cô ngoảnh qua phía Mục Sở thương lượng: "Sở Sở, cho tớ mượn áo nắng của cậu mộchúđược không?"

Áo nắng của Mục Sở chấvải mềm mại, phía trên còn thêu vài bông hoa nhỏ, áp lên tay có cảm giác málạnh, vừa thoáng mávừa dễ chịu.

Cô lấy áo từ trong ngăn bàn ra, đưa tới.

"Cảm ơn bảo bối." Đàm Di Nhiên mỉm cười nhận lấy, cho cô mộnụ hôn gió.

"Cậu đi đi!"

Mục Sở nổi hếcả da gà.

Bên ngoài tuy nắng nóng, nhưng íkhi có thời gian hoạđộng ngoài trời, mọi người vẫn muốn ra ngoài vận động.

Trong phòng học dần dần không có mấy người, tốp năm tốp bảy đều bận việc riêng của mình.

Ủy viên học tập là nữ sinh ngồi ở giữa bàn thứ nhất.

Cô ta làm xong bài tập đang muốn đứng dậy, nhìn thấy Mục Sở đang vùi đầu học, cắn răng một cái, lại ngồi xuống.

Đem ra mộtập đề thi.

Mục Sở đối với mấy việc này cũng không có cảm giác.

Cô viếxong dòng lời giải cuối cùng, đặbúxuống, xoay xoay người, đi tới phòng vệ sinh.

Đến lúc ra, tại bồn rửa tay gặp Cố Tích ban ba.

Là khuê mậcùng nhau lớn lên của cô.

Cố Tích cười tủm tỉm đem nước trên tay vẩy vẩy vào mặcô, Mục Sở nghiêng đầu né tránh, nói: "Đừng quậy."

Gặp Cố Tích vẫn đứng ở phía sau đợi mình, Mục Sở ngoài ý muốn: "Vào học rồi, cậu vẫn chưa lên lớp?"

Cố Tích khịmũi xem thường: "Cậu tớ là cổ đông lớn nhấtrong hội đồng quản trị trường, ai dám quản tớ?"

Ba Cố Tích là chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy, mẹ là thiên kim tập đoàn Viễn Thương.

Hai gia tộc lớn liên hôn, khiến Đằng Thụy cùng Viễn Thương luôn đứng đầu, địa vị không thể lay động.

Mà cổ đông lớn nhấcủa trường trung học Gia Hưng, chính là giám đốc của tập đoàn Viễn Thương, cậu ruộcô.

"Đại tiểu thư, mặc dù cậu là thiên chi kiêu nữ* nhưng tớ vẫn khuyên cậu học tập cho tốt. Nếu không..."

Mục Sở lau khô tay, bóp bóp hai lần má cô: "Bộ dạng đẹp mắnày của cậu sẽ bị người ta ở sau lưng nói là bình hoa**."

*Thiên chi kiêu nữ: con gái cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

** Bình hoa: thuậngữ dùng trong giới điện ảnh, ở đây muốn nói về những diễn viên có gương mặkhả ái, nhưng lại không có khả năng diễn xuấhoặc diễn xuất rất kém, thiếu tự nhiên. Thay vào đó, họ chỉ biếphô diễn ngoại hình bắmắtrên những thước phim, chẳng khác nào một vậtrang trí để làm đẹp cho bộ phim.

Cố Tích che lấy mặmình, nhíu mày: "....Lý do này của cậu giống hệlời của ông anh tớ như đúc!"

Nói đến đây, Cố Tích chợnhớ ra một việc: "Sở Sở, anh tớ vừa về nước."

Mục Sở đang nhìn chằm chằm nước chảy sửng sốmột chút, chớp mắt, đóng nước lại, hỏi: "Về lúc nào?"

Cố Tích: "Tuần trước."

"Ồ." Mục Sở tùy tiện trả lời, vẩy vẩy nước trên tay, mi mắt hơi hạ xuống.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô đột nhiên đưa ra một quyết định: "Vậy thời gian này tớ sẽ không qua nhà cậu, chờ bao giờ anh cậu xuấngoại thì tớ lại sang."

Cố Tích kéo cô đến lan can, nằm sấp: "Cậu cũng không cần trông cậy vào việc này, anh tớ đã tốnghiệp, trực tiếp tới Đằng Thụy làm việc, cho nên sẽ ở lại thành phố C."

Đứng từ tầng ba nhìn xuống, đám hoa la đơn trong bồn hoa đỏ rực như một đám lửa, ánh mặt trời thiêu đốtrên phiến lá, hoa rũ xuống, hữu khí vô lực***.

***Hữu khí vô lực: bấlực.

Mục Sở tựa vào lan can, lấy tay chống cằm, nói: "Sau này tớ vẫn là nên không tới nhà của cậu."

Cố Tích dùng cùi chỏ chọc chọc cô: "Cậu gặp anh tớ sao như chuộthấy mèo thế?"

Mục Sở thở dài: "Người mà mỗi lần gặp đều gọi mình là Hoa Hoa***, cậu nguyện ý nghe?"

***Hoa Hoa (花花) Theo mình tìm hiểu thì từ 花 này một là "hoa" trong "cúc hoa" (Này bạn nào hủ chắc rõ nè, đúng như các bạn nghĩ đó:v), hai là hoa trong "hoa ngôn xảo ngữ", ý chỉ những người lừa dối bịp bợm, ba là chỉ các kĩ nữ (thời xưa) hoặc những thứ có liên quan đến kĩ nữ.

Mục gia cùng Cố gia quen biếnhau từ đời ông nội, bố mẹ hai bên cũng có mối quan hệ thân thiết.

Cho nên Mục Sở cùng hai anh em Cố gia là cùng nhau lớn lên.

Mục Sở và Cố Tích bằng tuổi, anh trai Cố Tần lớn hơn hai người bọn họ bốn tuổi rưỡi, lúc bé thường dắt hai người đi chơi.

Mục Sở có mộnhũ danh, gọi là bọsóng nhỏ.

Cố Tần lúc bé đọc không rõ, ba chữ bọsóng nhỏ không kêu được, liền gọi cô là Hoa Hoa.

Thói quen này đến giờ vẫn không chịu đổi.

Lớn lên Mục Sở có kháng nghị, nhưng không có hiệu quả.

Lý do là: gọi Hoa Hoa nghe êm tai, bằng không, cũng có thể gọi là Tiểu Hoa Hoa.

Đây là phẩm vị của một người thừa kế tương lai tập đoàn Đằng Thụy à?

Dung tục!

Tục không chịu được!

"Dù sao nếu anh ấy không đổi, tớ liền tận lực trốn." Mục Sở nói.

Cố Tích nhíu mày cười một cái, trong ánh mắmang theo vài phần đồng tình.

Cô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Mục Sở: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ về lớp, sắp thi cuối kì, lần này thi không tốchắc chắn anh tớ sẽ mắng chết."

Nói xong liền hùng hùng hổ hổ xông về phòng học.

Mục Sở lắc lắc đầu, cũng trở về lớp dự định làm mấy bài tiếng Anh.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, mấy bạn nữ cùng lớp từ bên ngoài đi tới, miệng còn nhỏ giọng thảo luận: "Những người kia có vẻ không phải học sinh cấp ba, có thể chạy tới trường ta chơi bóng rổ chắc cũng có "hậu đài", dáng vẻ không dễ chọc vào. Đàm Di Nhiên và Tư Niệm làn này có vẻ chọc vào phiền toái rồi."

"Nhưng mà trong đám người ấy có mộnam sinh rấđẹp trai, nếu không phải quên mang điện thoại, tớ nhấđịnh lén chụp lại rồi âm thầm liếm màn hình."

"Thôi đi, cậu không thấy thái độ của cậu ta đối với Đàm Di Nhiên sao? Thậdọa người."

...

Mục Sở ngồi nghe các cô ấy nói chuyện, lông mày nhíu lại, ghé mắt hỏi một câu: "Di Nhiên xảy ra chuyện gì?"

Mộnữ sinh tóc ngắn ngang tai nhìn về phía Mục Sở, nói: "Hai người bọn họ ở dưới kia đánh cầu lông, không biếsao lại đem vợđánh trúng mặmộnam sinh ngoài trường, Di Nhiên xin lỗi, nhưng những người kia không chịu buông tha, làm rùm beng lên."

Nói đến chỗ này, nữ sinh nuốmột ngụm nước bọt: "Trong đó có mộnam sinh cực kì đẹp trai, chỉ vào áo nắng của Đàm Di Nhiên, nói mộchữ: "Cởi ra.""

Nữ sinh bên cạnh nhắc nhở: "Là ba chữ."

"... À à ba chữ, tớ có chúkích động, bị bọn họ dọa sợ."

***** Cởi ra: 脱下来

Mục Sở nghe mà như lọt vào sương mù, lại lo lắng cho Di Nhiên, dứkhoácởi áo khoác xuống chạy xuống dưới.

Bên ngoài nắng chói chang không mở được mắt, Mục Sở đưa tay che, một hơi hướng tới sân thể dục mà chạy.

Đàm Di Nhiên cùng Tư Niệm đứng dưới cây đang tranh chấp túi bụi cùng nhóm nam sinh.

Đối phương có bốn người, đại khái chừng hai mươi, rõ ràng không phải học sinh trong trường.

Cũng không biếvì sao mà náo ầm ĩ như vậy, bảo vệ và giáo viên cũng không chạy tới.

Lúc Mục Sở chạy tới, Đàm Di Nhiên đã giận sắp phákhóc.

Trông thấy Mục Sở, cô đỏ mắnói: "Tớ đã xin lỗi, nhưng hắn không chịu buông tha, lại còn đem bật lửa đốvợcủa tớ."

Mục Sở liếc mắt nhìn vợcầu lông trong tay Di Nhiên, trên lưới đều là vếtích bị đốcháy.

Mộngười cao gầy, mắnhỏ chỉ chỉ vào vếđỏ trên mặmình: "Thấy gì không? Suýchút nữa là đã trúng mắt, vếthương này ba năm ngày cũng không tốlên được, xử lí không tốcó khi còn để lại sẹo, tôi còn chưa tính phí thuốc men là may đấy."

"Tôi đã nói là sẽ bồi thường tiền, bao nhiêu tiền cũng được, anh dựa vào đâu mà phá vợcủa tôi?" Đàm Di Nhiên nóng nảy.

"Ông đây không thiếu tiền, chỉ muốn xả giận, thì sao?"

Người cao gầy vuốquả bóng rổ trên tay, bộ dáng bấcần đời.

Mục Sở liếc qua quả bóng rổ trên tay hắn, dò xéhoàn cảnh chung quanh, hỏi Đàm Di Nhiên: "Sao cậu lại đánh trúng mặhắn?"

Đàm Di Nhiên: "Tớ và Tư Niệm ở đây đánh cầu lông, bóng rổ của hắn lăn tới, hắn chạy tới nhặt, kết quả đụng phải tớ, tay tớ buông lỏng, vợrơi xuống vừa vặn rơi trúng mặhắn, có trời mới biếsao lại trùng hợp như vậy..."

Cô càng nói càng thấy ủy khuất, đây là chiếc vợcô thích nhất, hốc mắngày càng đỏ, nước mắtựa hồ sắp chảy ra.

Tên cao gầy nhìn qua, giọng điệu không tốt: "Đừng tưởng rằng cô là con gái khóc là qua chuyện, không nhìn xem cô đánh trúng tôi thành cái dạng gì rồi?"

"Là anh đụng trúng tôi trước!" Đàm Di Nhiên cùng hắn ồn ào.

"Vậy thì sao? Hiện tại tôi là người bị thương thì chính là cô sai."

Mục Sở nhàn nhạnghe bọn họ cãi nhau, bỗng nhiên khoátay, đem bóng rổ trong tay tên kia lấy xuống.

Cô thuần thục đập đập mấy lần, vững vàng rơi vào tay.

Dưới con mắngây ngốc của tên cao gầy kia, cô hướng bóng về phía Bắc, dùng sức ném đi.

Bóng rổ rơi trên không vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, cuối cùng rơi vào mặhồ --Bõm!

Bọnước văng tung tóe.

Tên cao gầy mặt đen thành than, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Biếquả bóng rổ này bao tiền không?"

Mục Sở nhìn hắn, không chúsợ hãi: "Bóng rổ của anh đáng tiền, vợcủa chúng tôi không đáng tiền chắc?"

"..."

Tên kia nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Mục Sở: "Ông đây xưa nay không đánh con gái,nhưng hôm nay..."

"Hôm nay làm sao?"

Sau lưng truyền đến giọng nam nhàn nhạt, không có cảm xúc nhưng mơ hồ mang theo ý lạnh.

Tay tên kia vừa giơ lên, chậm rãi buông xuống.

Mục Sở nghe thấy âm thanh này có chúngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn qua.

Mộngười đàn ông cầm chai nước khoáng đi tới, tóc ngắn dính vào trán, trên ngũ quan góc cạnh rõ ràng dính vài giọnước, dọc theo cằm chảy xuống dưới, cuối cùng chảy vào trong áo.

Từ phương hướng hắn đi tới, có vẻ vừa tắm qua.

Mà trên cổ tay của hắn, cộmộmảnh vải trắng nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện, chính là áo nắng của Mục Sở.

- -----------

Nửa đêm tớ đào hố mới =)))Hi vọng bản thân đào được thì lấp được, không drop, không drop, không drop, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!!!!
-Chương 1+

Lượt xem: 1223

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 100/100

Bảo Linh giải trí Kim Thanh Tú Quỳnh Tuấn Anh Đang cập nhật xem gì Đình Soạn Anh Sa Ai Sayama Momo Sakura Yua Mikami Viết Linh Yu Shinoda iptv m3u8 phim79 Hồng Nhung Karen Yuzuriha giải trí tổng hợp Hà Thu Mayuki Ito vlxx Suzu Honjo Miu Shiromine Nguyễn Huy vl79 Đình Duy Thu Huệ Min Do-yoon nghe gì Tâm An Thanh Mai Đình Soạn Minami Aizawa Kana Momonogi Nguyễn Thành Yui Hatano vtvgo tv Nguyễn Hoa radiotruyen Cô Úc link tối cổ Quàng A Tũn truyenngontinh Đình Huy truyen79.xyz phim79.com