
Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng
TXT 109/109
990 Theo dõi 0
Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh
TXT 16/??
886 Theo dõi 0
Thần Y Đại Nhân Chớ Ghẹo Ta – My Fairy Doctor
5 34/34
2627 Theo dõi 0Nếu Một Ngày Mình Yêu Nhau: Chương 1
Hiểu Vy và Bảo Duy, hai con người, hai thân phận có tính cách khác nhau. Nhưng vì một định mệnh nào đó mà đã đưa cả hai về bên nhau. Nhưng đâu dễ mà cạnh nhau một đời một kiếp chứ? Thử thách tình yêu khiến hai người xa nhau, tình yêu và sự chia ly cách nhau bằng một sợi dây mong manh. Tuổi học trò, yêu rồi bỏ lỡ nhau. Khi trưởng thành, liệu họ có bỏ lỡ nhau một lần nữa? Sẽ còn thử thách nào mà Hiểu Vy và Bảo Duy phải đối diện? 5 năm, một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn nhưng cũng hiểu rõ được tình cảm và có nhiều chuyện xảy ra làm đảo lộn cuộc sống. Sự trưởng thành có làm tình yêu trở nên phai nhạt hay một lần nữa quay về bên nhau?
"Em đã từng nghĩ rất nhiều. Nếu một ngày mình yêu nhau, em sẽ yêu anh hết mình, không phản bội anh, không cãi lời hay giận dỗi anh. Chỉ mong anh đừng xem tình cảm của em như một trò chơi để anh vui đùa vậy là đủ."
Truyện này do Natarine Thùy Linh cho phép phim79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.xyz
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Cô đã dậy từ sớm mà chuẩn bị đi học, cô bước xuống dưới nhà thấy dì và đứa em trai đã xuống dậy trước thì cười tươi mà đeo cặp. Dì cô mới lên tiếng kêu cô lại ăn sáng.
- Vy, không ăn sáng hả con? Giờ vẫn còn sớm mà. Con ăn một chút đi rồi đi học.
Cô vừa đi giày vừa hấp tấp nói với dì.
- Dạ thôi con không ăn đâu dì. Lát nữa cái Hoa nó đi cùng con rồi. Dì với em ăn sáng đi, Con đi trước đây dì. Trưa dì nhớ để phần cho con nha.
- Dì biếrồi, con đi cẩn thận đấy.
Nhận được câu ‘’Dạ’’ của cô dì mới an lòng mà để cô đi. Nhà cô cũng không phải giàu có gì nhưng giàu tình cảm và sự yêu thương. Ba mẹ cô mấtừ sớm mà không rõ nguyên nhân vì sao họ lại chết. Nhưng mà cô cũng phải bó tay thôi. Cô nghe dì kể là ba mẹ cô luôn muốn cô thành tài và sống hạnh phúc nên cô đang thực hiện tâm nguyện của ba mẹ. Mải nghĩ ngợi mà cô ngó đồng hồ trong nhà thì đã muộn giờ mấrồi. Cô lạch bà lạch bạch mà chạy vọđến trường. Khi đến nơi cô thở hổn hển ra làm nhỏ bạn thân của cô hếhồn mà suýngã xuống đất. Nó nhìn cô bằng ánh mắtrầm trồ.
-Gì đây bạn tôi ơi? 15 phúnữa mới vào lớp mà sao đến mà cứ như mày bị ai bắcóc thế? Chạy như con ma rồi làm tao giậcả mình lên. Lần sau đến báo tao trước cái để tao đỡ bị ngã. Mà sao làm gì mà hớhải như ma đuổi thế bạn?
Cô đến trường thì thở hổn hển mà giọng cũng gấp gáp nói với đứa bạn cô.
- Tao cứ tưởng là trễ giờ nên chạy đến. Hóa ra không phải à? Tốn bao nhiêu hơi. Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì đi cùng tao đi.
TuyếHoa không nói gì mà chỉ đưa cho cô bánh mì pate nó đã mua sẵn cho cô với bộ dạng kiểu mày muốn ăn gì thì ăn. Cô liếc nó rồi cười khúc khích. Đúng là từ bé đến giờ chỉ có nó là hiểu cô nhất. Cô vui vẻ cầm lấy ổ bánh mì mà ăn ngon lành.
- Sao biếtao chưa ăn mà mua sẵn luôn thế? Đúng là chỉ bạn hiểu mình thôi. Hehe.
Nó cũng chống tay ra mà nhìn cô với sắc mặtự hào.
- Mày phải nên biếơn vì mày có đứa bạn như tao. Suy nghĩ nằm ở cái đầu này nè. Tao ăn ở nhà rồi. biếtính mày không bao giờ ăn sáng ở nhà nên tao mua sẵn cho mày luôn đấy.
Cô vỗ vai nó như lời cảm ơn rồi bắt đầu ăn ngon lành. Đang ăn thì nhỏ lớp trưởng vội vã chạy vào mà hô lên như kiểu chuyện hệ trọng ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp vậy.
- Chúng mày, nam thần Bảo Duy đến rồi kìa. Ra nhanh không là không được ngắm kỹ dung nhan đâu.
Cả lớp nghe nhỏ lớp trưởng báo mà mau chóng xếp thành hàng ra mà ngắm vị nam thần đó vào trường. Ngày nào cũng thế, cô nghe mà pháchán. Bản thân cô không hiểu sao lại không thích trai đẹp, vì theo cô nghĩ trai đẹp kiểu gì nó cũng đào hoa nên không phải là gu của cô. Bỗng nhiên TuyếHoa kéo cô ra ngắm chung với vẻ mê trai đến mức không thể đầu thai của nó cô đành bấlực mà ngắm cùng. Cả lớp đứng thành một hàng ngang ở cửa lớp mà ngắm cho kỹ. Bảo Duy bước vào trước sư hò hécủa toàn trường. Cô nhìn mặanh ta mà chả có cảm tình gì cả, cô chuyên tâm vào miếng ăn của mình. Không ngờ cảnh đó lại lọt vào đôi mắtinh tường của Bảo Duy. anh nín cười mà vào lớp, không ngờ trường này lại sómộphần tử dị ứng với trai đẹp như thế. Sau khi anh đi vào lớp bọn con gái lớp cô vẫn luyến tiếc Cô vẻ mặkhông quan tâm mà đi vào lớp ăn nốbánh mì còn dang dở. Cô thầm cảm thán với đám con gái lớp này đúng là mê trai.
Còn trong lớp 12A6, Bảo Duy đang nhớ lại dáng vẻ cô nữ sinh gặm bánh mì ăn với gương mặngơ ngác. Không hiểu sao cô lại làm anh phải ngắm như vậy. Lúc này đứa bạn anh mới huých vai anh một cái.
-Gì sao mặt đần lên thế. Có ai lại chọc đến máu điên của mày à?
Anh cười mỉm mà nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Đứa bạn anh cũng phải nhìn anh bằng con mắlạ lẫm. Thằng này điên thậrồi. Bình thường nó không bao giờ cười vậy mà lần này nó cười như tên ngốc làm cả lớp 12A6 phải trầm trồ ngắm nhìn. Anh thì quay sang thằng bạn.
- Hình như tao biếrung động rồi.
- Mày hôm nay ăn phải gì đấy, tao tưởng phụ nữ đối với mày là phù du mà. Mày nổi tiếng là đào hoa, bao nhiêu em mê. Thế mà bữa nay lại bày đặtương với chả tư. Đúng là khùng nặng rồi con ơi.
Anh bỏ qua luôn lời của thằng bạn mà nhắn tin cho một ai đó.
- Gửi cho tôi sơ yếu lý lịch của lớp 12A4, tất cả từ hình ảnh đến thông tin cá nhân. Tôi có người muốn tìm. Nhanh nhanh giúp tôi. Tôi ghésự lâu la.
Đầu dây bên kia nói vâng một tiếng rồi cúp máy. Đúng là những người cao quý luôn có những suy nghĩ bí hiểm. Trong đầu anh bây giờ luôn ghi rõ vẻ mặăn bánh mì ngơ ngác của cô rồi. Còn bên cô thì cô cũng không quan tâm gì đến anh ta lắm vì cô không thích những kiểu người như vậy. Cô lại ngán ngẩm xem cái cảnh nhỏ bạn cô mê trai bấcần đời thế này. Không hiểu sao cô và nó khác nhau mộtrời một vực như vậy mà còn làm bạn thân được thì cô cũng ạ nó luôn. Nhưng duyên phận nó đưa đẩy rồi biếsao được bây giờ. Đã làm bạn thân nó rồi là phải chơi đến cùng. Cô đang suy nghĩ thì nó huých vai cô.
- Nay có tiếthể dục đấy. Mày đỡ mệchưa? Có gì tao xin cô cho mày nghỉ nha.
Mấy ngày nay cô luôn bị cảm vì thời tiếbên ngoài, sức đề kháng cô cũng yếu nên gặp phải những khó khăn về sức khỏe. Hôm nay cô muốn ra ngoài tập thể dục cho biếchứ cô khũng không muốn lỳ quá lại mệthân thêm.
- Thôi, bữa nay tao đi tập. Lười quá cô giáo lại than vãn với cô chủ nhiệm là tao phải thi lại, lúc đó càng nhọc hơn đấy. Nay tao đi tập với lớp.
TuyếHoa nghe cô nói thì cũng phải đồng ý thôi chứ bây giờ cô cũng phải học thể dục để nâng cao sức khỏe. Không có sức sao sau này còn đi muôn nơi với nó được. Lúc này tiếng chuông cũng vang lên. Cả lớp nhanh chân ra ngoài vì cô giáo thể dục rất khó khăn. Vì cô thấp bé nhấlớp nên đứng đầu hàng.Cô giáo thấy cô đã vào hàng thì hài lòng mà bắt đầu vào tiếdạy. Hôm nay lớp sẽ học mộchúnhảy xa, lát nữa sẽ xem trận thi đấu bóng rổ giữa lớp 12A4 của cô và lớp 12A6. Vì đã có năng lượng nên cô rấtự tin mà nhảy. Học được mộchúrồi sang đến phần xem trận bóng rổ. Cô thấy ai cũng cổ vũ cho Bảo Duy lớp 12A6 thì thắc mắc. Cả lớp cô cũng cổ vũ. Nhưng anh lúc này chỉ đợi cô vang lên mà cổ vũ vì trong khi chơi anh luôn theo dõi cô. Cô cũng theo cả lớp mà hò hécổ vũ. Anh thấy cô thì mỉm cười mà bắt đầu chơi hếcông suất. Lớp 12A6 thắng ngoạn mục. Đúng là mấy đứa con gái lớp mình mê trai muốn điên rồi. Khi về lớp cô cùng TuyếHoa đi dạo cho đỡ nhàm chán.
- Nè, tao thấy mày hò hécổ vũ 12A6 nha. Mà lớp mình đúng là mê nhan sắc. Ai cũng cổ vũ cho Bảo Duy.
Cô vừa rồi héto tới nỗi mà họng cô đã đau rálên rồi. Cô trả lời nó với giọng khàn khàn.
- Chúng nó cổ vũ vì cái gì tao không biết, nhưng mà tao thấy cậu ta chơi giỏi thì cổ vũ thôi. Với lại gu tao là hiền lành không đào hoa. Nhìn cậu ta đào hoa lắm.
Nhỏ kia thấy cô đau họng thì lắc đầu bó tay. Con nhỏ này héto đến nỗi mà viêm họng luôn rồi. Cô dặn nó vào lớp trước rồi để nó lấy thuốc cho cô. Cô nghe nó rồi vào lớp. Đúng là cuộc sống quá khó khăn khắc nghiệt. Cô thà sống yên lành còn hơn sa vào mấy cái thị phi khó gần.