Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường: Chương 1

Truyện Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường của tác giả Niên Yến kể về Trần Ám Hương không nghĩ tới mình sẽ sống lại lần nữa, lại quay về thời điểm lúc đầu gặp sư đệ Tống Xuân Đường của mình.

Từ trước tới giờ chỉ dám thu mình trong thế giới nhỏ bé riêng, ngay cả tình cảm với sư đệ cũng chỉ là thầm lặng cất giữ, cũng chỉ biết quan tâm trong âm thầm, càng không dám để lộ một chút tình cảm nào ra ngoài.

Cho tới lúc y tử vong tại Vọng Niệm Hải, sư đệ còn không biết y, càng đừng nói tới việc biết người đã dành tình cảm sâu nặng cho mình như y mãi mãi không còn tồn tại, thậm chí sư đệ Mạc Hà cũng chỉ lạnh lùng nhìn y ngã xuống vực sâu vô tận

Con người, quả nhiên không thể hy vọng xa vời những điều mình không nên hy vọng, y nghĩ.

Sống lại một đời, y quyết định rời xa những người đó, chỉ một lòng muốn tu luyện.

Nhưng bạn tốt đời trước của Tống xuân đường là Lăng Tiêm Vân lại nơi chốn ép sát, vừa ôm lấy y vừa kêu: “Hương Hương tốt, sao ngươi không để ý đến ta?”

Cẩm Yên cung Dạ Vũ Tễ chưa từng quen biết mời y đi ngắm hoa, cứ cười như không cười mà nhìn y.

Thậm chí còn có loạn thế Ma tu Lê Hôn cưỡng bách nhận y làm đệ đệ.





Chốn sơn cốc thâm sâu, u ám đen kịđè lên phía chân trời, tuy rằng trời còn chưa mưa, nhưng trong không khí đã tràn ngập hơi ẩm của mưa.
Trần Ám Hương mở mắt ra, cảm giác được giọnước mưa dừng trên lông mi hơi lạnh, chớp chớp mắt, đại não chỗ trống hồi lâu mới phản ứng lại.

Y trọng sinh.
Kiếp trước phảng phấnhư một giấc mộng lớn, như một bức tranh lần lượlướt qua trước mặt.

Y vốn chỉ là mộphàm nhân, lại tam sinh hữu hạnh, một bái đã nhập tiên môn, Thiên Đạo trêu người, y một lòng muốn tu đạo, chỉ vì kinh hồng thoáng nhìn, thích một người không nên thích.

Từ đây tiên đồ hủy hết, cuối cùng rơi vào kếcục táng thân trong Vọng Niệm Hải.
Nhưng sau khi chết, Trần Ám Hương phát hiện bản thân đi vào mộcảnh hư vô, nơi đó trưng bày mấy cái ngọc giản, y nhìn vài lần, mới đầu cảm thấy ngọc giản có chúquen mắt, lại không nghĩ thứ viếtrên ngọc giản thế nhưng có quan hệ với y.

Quả thực mà nói, chuyện ngọc giản viếchính là một cái tên Tống Xuân Đường, thiên tài tu tiên đắc đạo.

Tống Xuân Đường được mọi người trên đời đuổi theo, con đường tu tiên càng thêm suôn sẻ, bấluận khó khăn gì đều sẽ được kẻ ái mộ hắn san bằng.
Bởi vì hắn là vai chính, mà y là pháo hôi đối với tất cả mọi người qua đường chỉ như câu chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Trần Ám Hương nhìn ngọc giản đó, đột nhiên cảm giác trước mắnhư đảo ngược ngã xuống đất, y vô lực mà xụi lơ tại chỗ, tay không khỏi run rẩy, cơ hồ không thể hô hấp, y bỗng nhiên phát hiện quá khứ của mình vô cùng buồn cười.
Y cho rằng là cả đời, thế nhưng từ đầu tới đuôi đều bị thao túng.
Y muốn tình yêu, từ lúc bắt đầu cũng đã viếxuống kếcục.
Nhưng, y thật không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Trần Ám Hương hồi phục lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía không trung, phía trên mây đen xám xịbao phủ.

Y đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên kiên định.
Trời cao cho y một cơ hội, y không muốn sống hèn mọn thêm nữa, cả thích cũng chỉ có thể giấu vào một góc không thấy ánh sáng.
Trần Ám Hương vỗ vỗ bụi đấtrên y phục, nhân lúc còn chưa mưa lớn, bắt đầu đi ra ngoài.

Kiếp trước lúc này y bị người mang đến cấm địa sau núi, lạc đường mấy ngày, cuối cùng thậvất vả lắm mới ra được, kết quả còn bị phạcấm đoán.


Y thở dài một hơi, mờ mịmà nhìn rừng cây trước mặliếc mắcái không thấy điểm cuối, mặc dù trọng sinh lại y vẫn là kẻ mù đường.

Hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, y sớm đã quên lúc đó làm thế nào để đi ra ngoài.

Đẩy nhánh cây rủ xuống ra, nhìn mộthân cây trước mắvừa xa lạ vừa quen thuộc, mặtrên còn có ký hiệu mà mộkhắc trước y để lại, Trần Ám Hương nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng vừa rồi đi chính là một hướng khác, tại sao lại vòng về chỗ cũ.

Y quay đầu nhìn sâu vào sườn rừng rậm bên kia, sương mù mờ mịt, y đi qua, chỉ mới đi không bao lâu, dưới chân vấp phải thứ gì đó té ngã, là một vò rượu.

Y mới đỡ thân cây đứng vững, trên đùi truyền đến đau đớn, còn chưa kịp xem miệng vếthương, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lười biếng.

"Hửm...? Nơi này sao lại có người?"
Trần Ám Hương đột nhiên ngẩng đầu, ở cành lá xum xuê bên trong cùng một đôi mắt phượng men say mông lung bốn mắt nhìn nhau.
"Mèo con ở đâu ra? Sao có chúquen mắt...." Chủ nhân cặp mắkia hoãn giọng nói, vung tay lên, vò rượu trong tay rơi trên mặt đất, lại người nhảy lên, như một chiếc lá rơi xuống đất.
"Sư tôn." Trần Ám Hương cúi đầu, y không ngờ vậy mà gặp được sư tôn Thôn Trần ở sau núi, nhưng y nhớ rõ sư tôn từ trước đến nay không uống rượu, nhưng dáng vẻ người này xác thật là giống sư tôn.

Cằm đột nhiên bị nâng lên, trước mắphóng đại một gương mặtuyệsắc, Thôn Trần nở mộcười, trong mắt phượng rực rỡ lung linh: "Mèo con thậđáng thương, lạc đường sao? Hửm?"
"Sư tôn." Trần Ám Hương cằm bị nắm có chúđau, dừng mộchốc mới nói, "Là đệ tử, Trần Ám Hương."
Sư tôn lão nhân ngài không nhớ mình cũng bình thường, dù sao sư tôn đem y ném vào tông môn thì liền không hỏi đến nữa.

Y tuy là đệ tử của Thôn Trần, nhưng Thôn Trần lại cho rằng y thiên tư kém, chỉ đưa y đến cho tông chủ, hơn nữa sau đó Thôn Trần lại thu mấy đệ tử thiên tư trác tuyệt, mọi người đều nhận y làm đồ đệ ngoại môn, để y ở ngoài cửa suốngày, bởi vậy y cũng không có cơ hội nào nhìn thấy sư tôn.
"Vậy ngươi cũng biếđây là nơi nào chứ?" Ngón tay Thôn Trần càng thêm dùng sức.
Trần Ám Hương sợ đau, giờ phút này bị ép đến khóe mắchảy ra nước mắt, y nhìn người hoa mỹ trước mặt, nhất thời có chút hoảng hốt, sư tôn từ trước đến nay íkhi nói cười, giống như trích tiên giáng thế, hôm nay lại rấkỳ quái.
Y đè xuống cảm xúc, bình tĩnh mở miệng: "Nơi này là cấm địa Thiên Linh Tông."
"Nếu đã biết, còn chạy tới nơi này làm gì?"
Trần Ám Hương rũ mắxuống, y là bị một để tử ngoại môn đưa tới nơi này, chờ lấy lại tinh thần thì đối phương đã rời đi, mà y lại không đi ra được: "Đệ tử không biếđường, đi nhầm nơi."
Thôn Trần cười cười: "Đi lầm đường? Đã làm sai chuyện, vậy phải nhận nghiêm phạt."
"Sau khi đệ tử ra ngoài sẽ đi lãnh phạt."

"Đi ra ngoài lãnh phạgì, không bằng hiện tại...." Thôn Trần đột nhiên dán vào bên tai Trần Ám Hương, ánh mắnhẹ chuyển, lại chạm phải hai mắbình tĩnh của Trần Ám Hương, hắn đột nhiên nhướng mi, cũng buông Trần Ám Hương ra, thân hình bấổn mà lui về phía sau.
"Thân thể sư tôn không khỏe sao?" Trần Ám Hương hỏi.
"Đáng chết! Tại sao lại là lúc này...." Thôn Trần đỡ cái trán thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng ném ra một câu liền rời đi, "Tiếp tục đi về hướng đông, đừng quay đầu, là có thể ra ngoài."
Trần Ám Hương thu hồi ánh mắt, đi về hướng đông, nhưng trên đùi có vếthương, bước chân y mộngắn một dài mà đi, tốc độ so lúc trước chậm hơn rấnhiều.
Trên người y cũng không mang thuốc, chỉ có thể mặc miệng vếthương chảy máu, cũng may đau ở lúc đầu, về sau thì không có cảm giác gì.
Cấm địa rấyên tĩnh, chỉ có tiếng gió gợi lên tiếng lá cây, làm bạn với y chỉ có một vầng trăng, nếu ở kiếp trước, y nhấđịnh sẽ sợ hãi, nhưng hôm nay đều đã là người chếqua một lần rồi, cũng chẳng có gì đáng phải sợ.
Mới ra khỏi cấm địa, liền có mấy đệ tử tuần tra phát hiện y, lập tức áp y đến gặp tông chủ.
Tông chủ nhàn nhạliếc y một cái, ánh mắlại đặvề trên sách: "Xông vào cấm địa? Ngươi cũng biếnơi đó an giấc ngàn thu bao nhiêu thần hồn của tổ tiên, quấy nhiễu tổ tiên, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
"Đệ tử biếtội." Trần Ám Hương cúi đầu, cung kính nói.

"Diện bích ba tháng." Tông chủ xua xua tay, "Lui xuống đi."
Trần Ám Hương lĩnh mệnh đi xuống, căn thạch thấdiện bích của Thiên Linh Tông chuyên môn dùng để trừng phạđệ tử, bên trong tốđen không ánh sáng, lại vô cùng lạnh lẽo.

Sau khi Trần Ám Hương bước vào, đệ tử dẫn đường liền khóa cửa thạch thất, che đi tia sáng cuối cùng ở bên ngoài.

Y nhắm mắlại, tìm mộchỗ khô ráo ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện công pháp.
Y rấsợ lạnh, nhưng chỉ cần tu luyện, tựa như có thể quên đi cái rélạnh ở nơi này.

Không biếqua bao lâu, có lẽ là mười ngày, cũng có lẽ là một tháng, bên trong thạch thấcăn bản không biết thời gian trôi qua.

Đói bụng y sẽ ăn Tích Cốc Đan, không có người đưa cơm cho y.

Độnhiên, cửa thạch thấvang lên tiếng động lạ, từ bên ngoài mở ra.
Trần Ám Hương thân thể giậgiật, vẫn quay lưng về phía cửa, đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người: "Ám Hương, vi sư cũng không muốn gặp sao?"
Nghe vậy, Trần Ám Hương mới từ trong bóng tốđứng dậy, chậm rãi xoay người, trước mặy có một vạch phân cách, chia rõ sáng và tối rành mạch, y rũ mắxuống nhìn lần vạch đó, nói: "Đệ tử đương nhiên là muốn gặp."
"Ngươi có thể ra ngoài."

Trần Ám Hương không động: "Xin sư tôn cho đệ tử biết, hiện nay đã qua bao lâu không."
"Mộtháng."
Trần Ám Hương nói: "....!Vậy vẫn còn hai tháng, những đệ tử khác xông vào cấm địa đều là ba tháng, đệ tử tấnhiên cũng không ngoại lệ."
Thôn Trần yên lặng nhìn y, mắlạnh băng giờ càng lạnh hơn: "Ngươi đang oán vi sư sao?"
"Đệ tử không dám." Trần Ám Hương cũng từng nghĩ tới nếu bản thân có sư tôn bảo hộ thì tốrồi, nhưng hôm nay y hoàn toàn không nghĩ nữa.

Chỉ mộphần tình, đã làm y vạn kiếp bấphục.
Y không dám lại có hy vọng xa vời.
Thôn Trần trầm mặc xuống, nhìn y trong chốc lát, phất tay áo rời đi.
Trần Ám Hương lần nữa ngồi xuống đưa lưng về phía thạch thất, sau một lúc lâu lại mở mắt ra, sờ sờ ngực mình, như có chúđau.
Hai tháng sau, cửa thạch thấmở ra, đột nhiên có ánh sáng hắvào khiến Trần Ám Hương nhắm mắlại, khi thích ứng được độ sáng, y mới xoa xoa đôi mắđỏ lên, đi về hướng phòng.
Y ở chỗ cùng đệ tử ngoại môn, ba người ngủ một gian phòng, ai ngờ y vừa đi tới cửa, hai người bình thường lời nói lạnh nhạvới y lập tức cười chào đón.
"Trần sư huynh, huynh cuối cùng cũng trở về rồi." Trần Ám Hương vào Thiên Linh Tông tương đối sớm, cho nên hai người đều gọi y là sư huynh.
Trần Ám Hương nghe vậy gậgật đầu, không nhiều lời cùng bọn họ, ngày thường giữa bọn họ cũng không có giao tình gì.

Y bước thẳng vào trong phòng như thường lệ, nhưng bị ngăn lại, y ngước mắt nhìn về phía hai người đang ngăn mình.

Đệ tử kia mặmang nụ cười: "Trần sư huynh, đồ của huynh đều được Thôn Trần sư thúc phái người lấy đi rồi." Hai người đó là đệ tử của Vân Hải Môn sư đệ Thôn Trần, cho nên xưng Thôn Trần là sư thúc.
Trần Ám Hương nghe lời này, bắt đầu thì nhíu nhíu mày, y nhớ kiếp trước sư tôn nữa con mắcũng không nhìn y, huống chi là đưa y tới bên cạnh.

"Đa tạ hai vị sư đệ cho hay." Trần Ám Hương nói xong, liền xoay người đi đến Sương Diệp Phong nơi ở của Thôn Trần.

Hai vị đệ tử phía sau vui cười đưa y đi ra ngoài: "Sư huynh đi thong thả, có rảnh trở về ngồi chơi."
Trần Ám Hương biết tại sao bọn họ lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với mình, sư tôn ở Thiên Linh Tông thực lực chỉ sau tông chủ, địa vị y vô cùng tôn quý, đệ tử môn hạ lại rấít, không giống Vân Hải sư thúc của Thủy Minh Phong, đệ tử mấy trăm người, cạnh tranh cực kì khốc liệt.
Có thể được Thôn Trần thu làm đệ tử, rấnhiều người mong muốn mà chẳng thể đạthành.

"Sư tôn." Trần Ám Hương hành lễ, an tĩnh đứng phía dưới.
Ngồi phía trên Thôn Trần im lặng mấy hơi, khẽ nâng tay, mộkhối ngọc bội xanh sẫm bay đến trước mặTrần Ám Hương: "Vi sư năm đó không cho ngươi lễ bái sư, hiện giờ bổ sung."
Trần Ám Hương nhìn ngọc bội, do dự mộchúmới nhận lấy, nói: "Đa tạ sư tôn."
Thôn Trần thấy do dự trong ánh mắt của y, đôi mắt hiện lên màu đỏ đậm, lại bị áp xuống: "Để ChiếLiễu mang ngươi đến chọn chỗ ở." Dứlời, y liền xua tay cho tất cả bọn họ lui ra.
"Sư huynh muốn đang ở nơi nào? Bây giờ còn có Mai Hương Uyển và Trúc Lâm Uyển là còn trống." ChiếLiễu cười cười, mặmày như cành liễu cong cong, tuy là y, nhưng lại vô cùng ôn hòa dễ thân, "Trúc Lâm Uyển cách Tẩy Trần Trai của sư tôn rất gần, hoàn cảnh cũng rấthanh nhã độc đáo."
Trần Ám Hương hơi suy tư, liền đáp: "Vậy chọn Mai Hương Uyển."

ChiếLiễu sửng sốt, dường như không nghĩ tới Trần Ám Hương sẽ chọn như vậy, lại mở miệng khuyên nhủ: "Mai Hương Uyển cũng không tồi, chỉ là hơi hẻo lánh một chút, cách nơi ngày thường đi học cũng xa."
"Vừa hay, thanh tĩnh như vậy.

Hơn nữa, Mai Hương Uyển cũng có duyên với tên của ta, ta rất thích."
ChiếLiễu thấy y khăng khăng vậy, cũng không nhiều lời nữa, lập tức phái người sửa sang Mai Hương Uyển lại ổn thỏa.

Thôn Trần không tự mình dạy đệ tử tu luyện, phần lớn thời gian bọn họ đều tự tu luyện.

Ngoại trừ nhị sư đệ ChiếLiễu, y còn có mộtam sư đệ Mạc Hà, chỉ là tam sư đệ này hàng năm bế quan, y tới Sương Diệp Phong mười mấy ngày, cũng chưa thấy mặtam sư đệ đâu.

Khi không có việc gì, y sẽ chạy đến Tàng Thư Lâu, không bao lâu, mọi người trông cửa ở Tàng Thư Lâu đều quen biếy.

Mộngày trời còn chưa sáng, Trần Ám Hương đi đến Tàng Thư Lâu, mọi người liền chào hỏi y: "Trần công tử, lại tới sao."
Trần Ám Hương gậgật đầu, đáp lễ.
Hiện giờ vừa vào đông, sáng sớm cũng lạnh rất, bọn họ so với thân thể phàm nhân cường tráng hơn nhiều, nhưng chung quy không phải tiên nhân chân chính, vẫn sẽ sợ lạnh.
Hôm nay y khoác mộáo choàng tuyếmàu lam, đường viền màu bạc tung bay theo từng bước đi vội.

Bước từng bước một lên thang lầu, đi vào nơi ngày thường hay đến, hôm qua y có một quyển sách chỉ xem được nửa, còn rấnhiều nghi vấn chưa có lời giải.
Nhưng đi tới trước giá sách, quyển sách kia lại không thấy đâu, y nhìn nhìn chỗ khác, phát hiện cũng không có, trong lòng lập tức có chúsốruột, càng muốn tìm ra.

"Sư huynh đang tìm cái này sao?"
Âm thanh như ngọc rơi trên bàn vang lên phía sau, Trần Ám Hương thân thể cứng đờ, từ từ xoay người lại, mộkhuôn mặnhư hoa sen, mi như dao khắc, môi tựa phấn đào tuấn mỹ ánh vào mắt.
Thấy Trần Ám Hương xoay người, Tống Xuân Đường vẫn còn giơ giơ vậtrong tay lên.

Lúc này nắng sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bên mặt, làm Tống Xuân Đường như mộkhối mỹ ngọc trong suốóng ánh.
Trước mắTrần Ám Hương lại đột nhiên xuất hiện ảo giác, y phảng phấtrong chớp mắđã về lại quá khứ, người kia và người trước mặt người dần dần hoà hợp.
Cách thời gian cùng hồng trần, hai người bọn họ trương dương mà nở nụ cười, cùng nhau nói: "Sư huynh."
_
Lan: Để mọi người không nhầm lẫn thì sư tôn của thụ tôi cũng sẽ xưng là Y nhé, vì sư tôn của thụ hình như còn một bản khác nữa hả gì á, tôi sẽ xưng người đó là hắn.

Thật ra truyện tôi chưa đọc nên không biếphải không, nhưng tôi đoán là vậy =))).



-Chương 1+

Lượt xem: 500

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 55/??

Kim Thanh Đình Soạn Nguyễn Hoa Đình Duy Min Do-yoon Anh Sa Hồng Nhung Karen Yuzuriha Miu Shiromine Mayuki Ito giải trí tổng hợp Kana Momonogi Nguyễn Thành Tâm An phim79 Yua Mikami Momo Sakura Yu Shinoda Đang cập nhật Tú Quỳnh Quàng A Tũn vlxx Thanh Mai Cô Úc Đình Soạn nghe gì Tuấn Anh Hà Thu xem gì vl79 Viết Linh link tối cổ Suzu Honjo vtvgo tv Yui Hatano radiotruyen iptv m3u8 Nguyễn Huy giải trí Minami Aizawa Đình Huy Ai Sayama Bảo Linh Thu Huệ truyenngontinh truyen79.xyz phim79.com