
Xuyên Không Người Ta Thích Là Đại Ác Ma
TXT 7/??
987 Theo dõi 0
Tiến Về Phía Nhau
TXT 94/94
348 Theo dõi 0
Nhất Sanh Hữu Hỉ
VGA 72/??
1100 Theo dõi 0
Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi
TXT 20/??
969 Theo dõi 0Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh: Chương 1
Bạn đang đọc truyện Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh của tác giả NSFM. Nguyệt Minh, nữ chủ tịch trẻ tuổi của một công ty lớn, luôn bận rộn với công việc và thường xuyên phải đi công tác xa. Cuộc sống của cô thay đổi đột ngột khi nhận được tin chị gái qua đời. Sự ra đi đột ngột của chị khiến Nguyệt Minh rơi vào trạng thái sốc và không thể chấp nhận sự thật. Trong cơn đau khổ, cô gặp Gia An, một nữ bác sĩ tận tâm, người đã giúp cô đối mặt với nỗi đau và dần dần vượt qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Gia An không chỉ hỗ trợ Nguyệt Minh về mặt y tế mà còn trở thành người bạn đồng hành, lắng nghe và chia sẻ. Sự ấm áp và quan tâm của Gia An giúp Nguyệt Minh mở lòng, từ từ thoát khỏi vỏ bọc cô đơn và tìm lại niềm tin vào cuộc sống. Mối quan hệ giữa hai người phát triển từ tình bạn thành tình yêu sâu sắc, mang đến cho cả hai những trải nghiệm mới mẻ và hạnh phúc. Tuy nhiên, tình yêu giữa Nguyệt Minh và Gia An không hề dễ dàng khi họ phải đối mặt với những định kiến xã hội và áp lực từ gia đình. Cả hai phải cùng nhau vượt qua những thử thách, chứng minh tình cảm chân thành và xây dựng một tương lai hạnh phúc bên nhau.
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh là câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng giữa hai người phụ nữ, mang đến cho độc giả những cảm xúc chân thật về tình yêu, sự mất mát và hành trình tìm lại hạnh phúc. Bên cạnh đó, còn có những bộ truyện cùng thể loại hấp dẫn như Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo và Duy Nhất Là Em.
Những ngày cuối năm bộn bề, con người dường như vội vã hơn hẳn.
Ai ai cũng trở thành một tay đua trên cung đường mang tên Thời gian.
Trên những tuyến đường huyếmạch tại thành phố X, tình trạng kẹxe vẫn diễn ra dù đã mười giờ tối.
Ở một đoạn đường nào đó, tiếng xe cứu thương cứ thế lạnh lẽo vang lên, các phương tiện lưu thông vội vàng nép sang một bên để nhường đường.
Tài xế điêu luyện đánh vô lăng hếsang phải lại sang trái, chỉ mong có thể đưa người gặp nạn đến bệnh viện sớm nhấcó thể.
Trong xe, các y bác sĩ gắng sức làm hếnhững bước sơ cứu cần thiếnhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân.
Dù cho lớp khẩu trang đã che đi gần hếkhuôn mặnhưng không thể nào giấu đi được nỗi lo lắng của họ lúc này.
- Đây không phải là...!Chủ tịch sao...- Mộy tá len lén hỏi đồng nghiệp cạnh bên mình.
Người kia chần chừ đưa tay lau mồ hôi trên trán, gật đầu thay cho đáp án.
Lời nói của nữ y tá như mộmũi tên bắn thẳng vào nội tâm của tất cả mọi người có mặtrên xe, sự căng thẳng từ đó mà tự nhiên tăng lên gấp bội.
Thà không ai nói thì còn tốt, nói ra rồi, lại trở thành một loại áp lực vô hình cho họ.
- Đến rồi!
Người tài xế gấp gáp nhảy xuống, cửa xe rất nhanh được mở ra.
Hành động này khiến các cá nhân có mặtại đó thầm cảm ơn, vì chỉ chậm một chút nữa thôi, có thể họ đã bị bầu không khí bi thương này nuốchửng.
Các y bác sĩ trên xe vội vàng đẩy giường bệnh xuống.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang trắng, lại có thêm một vài bác sĩ trực ca đêm chạy đến đẩy giường bệnh đi, hướng thẳng về phòng cấp cứu.
- Tình hình thế nào?- Mộbác sĩ nam với thân hình cao lớn, gương mặgóc cạnh, thoạnhìn rấphong độ, đậm néđàn ông cấtiếng hỏi người đồng nghiệp.
- Bệnh nhân mấmáu nhiều, đầu tổn thương nặng...!và...!cái thai...!e rằng khó giữ...!Tình hình rấtệ.- Bác sĩ trực trên xe cấp cứu nói sơ tình hình với nam bác sĩ.
Người kia từ lúc nghe báo tình huống, némặvẫn không có chúbiểu tình.
Đây là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu cả nước, là niềm tự hào của bệnh viện này nói riêng cũng như của cả ngành y tế nói chung - Trọng Nhân.
Bác sĩ Nhân không quyếđoán đưa ra câu trả lời ngay lập tức như mọi khi mà trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng quay sang nói với một người y tá.
- Gọi bác An khoa sản đi, vào thẳng phòng cấp cứu.
Đấnước Tự Do - Nước A.
Thành phố N lúc này đang là giữa trưa.
Những tòa nhà cao tầng chọc trời sừng sững đứng chiếm lấy cả mộkhoảng trời.
Bên dưới mặt đất, xe cộ hối hả, dòng người tấp nập bước thậnhanh qua những dãy phố đầy những cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, cứ thế tạo thành một bức tranh chuẩn mực cho nhịp sống hiện đại.
Nước A - Đấnước có nền kinh tế đứng đầu thế giới.
Thành Phố N - Thành phố trong mơ của biếbao con người trên trái đấnày.
Quả là thánh đường trong lý tưởng của những kẻ mộng mơ.
Trái ngược với sự hối hả bộn bề bên dưới, trên tầng cao nhấcủa mộtòa nhà hoa lệ, vững vàng nằm giữa thành phố tỷ đô, là nơi hai cô gái xinh đẹp đang dùng bữa.
Cô gái bên phải có mái tóc nâu bồng bềnh bao lấy gương mặtrái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo như mộtác phẩm nghệ thuật, kếhợp lại với nhau tạo nên mộnéđẹp ma mị đến không ngờ, khiến người khác nhìn vào có cảm giác đẹp đến khó thở.
Néđẹp tự nhiên đã hơn người, nàng còn chọn cho mình lối trang điểm quyến rũ, đặc biệnhấn mạnh vào đôi mắđầy cuốn hút.
- Đi ăn với tớ, cậu không vui?- Đôi môi đỏ mọng cấlời, lộ ra lúm đồng tiền thậsâu bên má phải.
Giọng nói nàng đầy hờn dỗi, chỉ cần nàng dùng giọng điệu này, bao người đều nguyện quỳ xuống dưới chân.
Nhưng với người đối diện thì hoàn toàn vô dụng, người đó vẫn như mộkhúc gỗ cứng ngắt, chỉ chăm chú cắthịt, cho vào miệng nhai đầy tao nhã.
Nàng bực bội đứng dậy, chặn động tác từ tay người đối diện, ngăn không cho cô ấy ăn nữa.
- Selina! Hoàng NguyệMinh!- Nàng gằn giọng.
Cô gái được gọi là Selina Hoàng NguyệMinh bị giậnĩa khỏi tay nhưng không hề tỏ ra bực bội.
Cô chỉ đơn thuần lấy khăn chậm rãi lau miệng mình, xong hếthảy, mới ngẩng mặlên nhìn người đối diện.
- Sao đây Fuyu?
Đúng như ước muốn của nàng, cô gái được gọi là Selina Hoàng NguyệMinh lúc này đã để ý nàng.
Cô ngẩng mặlên, vẻ đẹp trái ngược hẳn với nàng.
Bề ngoài thanh tú, sáng sủa với mặmộc hoàn toàn nhưng lại chẳng kém cạnh người đối diện là bao.
Hai néđẹp đối lập vậy mà đứng kế nhau lại như thể tạo ra tuyệtác nghệ thuật.
Cô không quen dùng son môi đỏ tươi, cùng lắm là mộchúson dưỡng đắtiền hơi ánh hồng mềm mại để chống chọi lại cái lạnh mùa đông.
Đôi mắt hai mí với đường đuôi mắdài chẳng cần kẻ eyeliner như người đối diện vẫn phảng phấvẻ băng giá, lạnh lùng.
- Nãy giờ tớ nói gì cậu cũng không có nghe!
- Xin lỗi, đang bận suy nghĩ chúchuyện.- NguyệMinh tựa người vào lưng ghế dựa êm ái, hai tay khoanh lại, ánh mắmông lung hướng về cửa sổ nhìn từng bông tuyếnhẹ nhàng rơi xuống, trắng xóa một vùng trời.
Cô nàng được gọi là Fuyu vuốmặthấvọng, người đối diện hẳn là lại có tâm sự nên mới trưng ra cái mặt đáng ghéthế này đây.
Nàng đặnĩa của NguyệMinh lại vị trí cũ, rướn người ngồi hẳn lên mép bàn.
Áo lông thú trắng tuyếtrượdài để lộ ra đôi vai gầy quyến rũ, váy da đen bó sávào người tôn lên từng đường cong chếngười của nàng.
- Nói xem, chuyện gì có thể khiến Sel nhà ta vò đầu bứtóc như vậy?
Cả hai đã quá thân thiết, nên không bao giờ dông dài với nhau.
Trong lúc chờ NguyệMinh mở miệng, nàng nhìn một lượđánh giá người bạn đã lâu không gặp này mộphen.
Vẫn phong cách nghiêm túc quen thuộc, nhưng do mùa đông mà được biến tấu khác mộchúdo với thường ngày.
Áo sơ mi nâu cài núhững hờ, nhưng ẩn bên trong lại là chiếc áo len cổ lọ.
Lúc nãy khi vừa bước vào, NguyệMinh còn khoác chiếc áo măng tô đen đầy sang trọng.
Đừng nhìn quần áo của người này đơn giản như vậy mà vội đánh giá.
NguyệMinh với phương diện trang phục rất khó tính, từng chiếc áo, chiếc quần của NguyệMinh đều được nhà tạo mẫu có tiếng cắmay riêng.
Trên hết, thứ quan trọng nhấluôn được NguyệMinh mang bên mình chính là sợi dây chuyền bằng bạch kim hình trăng khuyếđầy tinh xảo được khảm hàng chục viên kim cương nhỏ, do chính tay nhà thiếkế nổi tiếng của hãng T&C làm dành riêng cho chị em nhà họ Hoàng.
Mỗi lần Fuyu hẹn gặp NguyệMinh, không phải là một bộ suiôm sátôn body thì cũng là mộthân váy công sở chỉn chu.
Mái tóc dài đen nhánh khoẻ khoắn bao nhiêu người ao ước, nhưng chẳng được mấy lần thỏa sức tung mình phấphơ trước gió, NguyệMinh thường chỉ cộnó ra sau kiểu đuôi ngựa.
Mặc dù Fuyu công nhận là đẹp thật, phong cách này khiến cô bạn mình trông tao nhã và giỏi giang biếbao nhiêu, nhưng nói thẳng là nàng phángán khi cứ phải nhìn kiểu ăn mặc này rồi.
Đối với nàng, đã xinh đẹp thì phải khoe ra, đời người con gái có bao nhiêu lâu cơ chứ? Đây còn chẳng phải họ đang trong lứa tuổi xinh đẹp nhấsao?
- Chị hai nói muốn lùi về sau.- NguyệMinh nói, ngón tay để trên bàn, vẽ vẽ gì đó.
- Chẳng phải cậu ấy vốn lùi từ lâu rồi sao?
Fuyu nhìn theo hướng tay bạn mình, NguyệMinh vẽ một hình mặcười.
Nhưng rõ ràng nụ cười này không phải vì vui sướng gì cả, ẩn sâu trong đó lại chứa đựng tâm tư vô vàng.
- Lần này sẽ từ từ chuyển giao quyền lực, tớ sẽ nắm toàn bộ công ty.
Fuyu trầm ngâm một chút, nhắc đến chị hai của NguyệMinh, nàng không khỏi cảm thán.
Giỏi giang, thông minh, lại dịu dàng, là người mà bạn thân của nàng thương yêu nhấtrên cõi đời này.
Mà nàng, đối với cô ấy cũng rất thân thiết.
Dù sao cũng cùng nhau trưởng thành mà.
Thật ra thì NguyệMinh tính tình cũng không quá tốt, lúc thì quá lạnh, lúc lại nóng hừng hực như lửa, cũng thông minh đấy, biếsuy tính chu đáo mọi chuyện như NhậMinh, nhưng nếu ví NhậMinh là mặhồ tĩnh lặng đầy nội hàm thì NguyệMinh lại là mặbiển gợn sóng.
Tính cách của NguyệMinh không hoàn hảo như NhậMinh.
Nhưng như vậy mới mang cho nàng cảm giác chân thật, chứ nếu cả hai chị em nhà họ Hoàng đều thần thánh quá thì nàng lại cảm thấy như mộng ảo.
- Tớ nghĩ Nhậchọn như vậy vì muốn tốcho đứa con sắp ra đời, cậu cũng nên thông cảm một chút.- Fuyu vỗ vỗ vai khuyên nhủ.- Người ta có thai còn nghỉ thai sản sáu tháng, chị cậu cả tuổi trẻ vất vả,đến gần sinh vẫn còn bận việc công ty, cậu không cho nghỉ à? Dù Nhậcó giỏi thật, vẫn là người thôi nha bé Nguyệt.
NguyệMinh trầm ngâm, không phản đối cũng chẳng đồng ý.
Cô chỉ đơn giản là ngẩng người ra đó, Fuyu nhìn mà chẳng thấu được tâm tư.
Nhưng mà, vấn đề này cũng không phải là chuyện Fuyu có thể xen vào sâu.
Nàng mỉm cười nhẹ, má lúm đồng tiền liền xuất hiện, tiếp đó lại lảng sang vấn đề khác.
- Lâu rồi không gặp, cậu cứ lạnh lùng với người ta, thật không hiểu sao Thanh Phương kia chịu nổi cậu.- Fuyu nghiêng đầu, mái tóc xoăn dài cũng vì thế rũ qua một bên, để lộ ra bờ vai trần quyến rũ của nàng.
Nhắc đến tên người kia, NguyệMinh vốn định đưa ly lên uống liền khựng lại vài giây.
Lâu rồi không nghe đến.
Fuyu lại đỡ trán tập hai, được rồi, được rồi, là nàng không tốt, lại nói sang cái chủ đề dở hơi cám lợn rồi.
Mặngười đối diện kia vốn đã không tốt, bây giờ thì có khác gì cái bánh bao bị nhúng nước đâu.
- Đôi lúc tớ cảm thấy việc nhận lời yêu cô ấy là sai lầm.
- Giờ mới biếluôn?- Fuyu nhướng mày.
Nhưng mà nghe chuyện tình cảm của người khác cũng không tồi, chuyện nhà khó chen vào, chứ chuyện bồ bịch của bạn thân thì dễ dàng rồi.
Huống hồ gì năm ấy, nàng vì chuyện tình cảm của NguyệMinh mà tự vả mặmình, giờ nghĩ lại thấy mấmặghê! Nhớ đến chuyện năm đó, rõ ràng là nàng có ngăn cản, nhưng vẫn không làm lay chuyển được NguyệMinh.
Yêu đương mà như ký hợp đồng thế, kiên quyếđến cứng nhắc!
- Băng...- NguyệMinh khẽ gọi.
Fuyu bị người kia gọi tên cúng cơm liền cảm thấy rợn da gà.
Nàng tên thật là Hạ Băng, nhưng nàng lại ghét cay ghét đắng cái tên này, rấíkhi muốn nghe thấy nó.
Rấíngười nàng chấp nhận được dùng tên này gọi nàng.
NguyệMinh cũng hiểu, nên chỉ những lúc thật sự cần nói chuyện nghiêm túc, mới gọi tên thậcủa bạn thân mà thôi.
- Thậxin lỗi.- NguyệMinh nhìn vào mắbạn thân, chân thậnói.
Giọng nói trầm thấp, thể hiện rõ nỗi khổ tâm.
- Lúc trước cho cô ấy cơ hội, cứ ngỡ cũng sẽ là cho bản thân cơ hội, nhưng có lẽ đây là hố chôn dành cho tớ.
Tớ cảm thấy...!cảm thấy thậtội lỗi.
-...- Hạ Băng mím môi, nghĩ đến một người là bạn thân, một người là người khiến nàng chướng mắt, rốt cuộc cũng dễ dàng mà chốmột câu.
- Yêu không được thì bỏ đi!
Nàng vẫn là nên về phe bạn thân của mình, không cần biết ai đúng ai sai, bạn thân mình thì mình bênh, thế thôi!
NguyệMinh không đáp, chỉ khẽ mỉm cười buồn bã.
Khúc mắc giữa cô và Thanh Phương thật khó mà nói ra hết.
NguyệMinh thông minh cả đời nhưng về phương diện tình cảm xem ra thật sự ngu muội.
Lẽ ra cô nên biếyêu là cảm xúc xuấphátừ trái tim, không phải là thứ để thử, cũng chẳng phải là thứ để chơi đùa.
Tình cảm là tự thân mình cảm nhận, chẳng phải chỉ vì người khác mong muốn, mình liền cho đi.
Bao năm trôi qua, dần dà cả hai cũng chán nản vì cảm giác mới lạ ban đầu đã không còn như lúc trước.
Nhưng càng làm NguyệMinh đau đầu là, Thanh Phương không muốn giải thoácho cô.
- Giờ cậu ta đâu?
Hạ Băng thấy NguyệMinh trong phút chốc chuyển từ buồn bã sang chán nản pha cùng hối hận, trong con ngươi lạnh lùng vốn có tự lúc nào vươn thêm mộtầng phiền não.
- Vài ngày trước có nói với tớ là ở nước F.
- Thậbiếhưởng thụ.
Nghe Hạ Băng cảm thán, NguyệMinh nhún vai.
- Đừng nói về tớ nữa, khi nào cậu về nước đây?- NguyệMinh đưa tay xoay xoay nghịch ly nước lọc trước mặt.
- Cũng không thể nói về là về ngay được.- Hạ Băng nhún vai.
- Mẹ cậu đã xây dựng sẵn cả cơ ngơi, bây giờ phải nói là một tay che trời, chỉ việc về tiếp nhận vẫn không muốn?- NguyệMinh nhíu mày, khó hiểu nhìn cô nàng tham vọng trước mặt.
Cô, Hạ Băng cùng NhậMinh là bạn từ thuở nhỏ, do mẹ cô và mẹ Hạ Băng là chị em kếnghĩa.
Hạ Băng lớn hơn hai chị em cô 3 tháng tuổi, nhưng tính theo năm sinh lại hơn nhau 1 tuổi, vì Hạ Băng sinh vào tháng 12 buốgiá, hai chị em cô lại sinh vào tháng 3 đầy nắng xuân.
Tính tình Hạ Băng phóng khoáng, thêm nữa nàng không muốn già đi, trực tiếp xem bản thân ngang hàng với chị em nhà NguyệMinh.
NguyệMinh nghe mẹ kể qua, mẹ của Hạ Băng năm đó vất vả một mình sinh Hạ Băng ở nước A.
Vì là chị em thân thiết, không đành nhìn bạn mình như vậy nên mẹ của NguyệMinh cũng vác bụng bầu, một hai cãi lời chồng mà bay sang nước A, hai chị em lo lắng cho nhau, cùng nhau chăm con mọn.
Mối duyên ấy cứ thế nối dài đến đời của họ.
Có thể nói các cô gặp nhau từ khi còn mặc bỉm sữa, nhưng vì gia đình Hạ Băng có chúđặc thù, nên lúc bé tí bọn họ không thường gặp nhau, chỉ lễ tếmới có thể gặp gỡ.
Mãi cho đến khi NguyệMinh cùng NhậMinh lên mười hai tuổi, Hạ Băng mười ba tuổi, gia đình liền đưa họ sang nước A du học.
Tình bạn mới nâng lên mộtầm cao mới.
Cả ba cùng nhau trải qua sinh hoạchung, vui buồn đều có nhau.
Hạ Băng vốn đã sang đây từ sớm, về văn hoá, lối sống cũng như con người, nàng giúp đỡ hai chị em cô rấnhiều.
Tuy bề ngoài Hạ Băng phóng đãng, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thay người yêu như thay áo, đối xử với người ngoài rấtùy hứng nên có không íkẻ thù, nhưng là bạn thân, NguyệMinh biếHạ Băng thật ra không phải như thế...!cậu ấy như vậy, là vì đối với tình yêu đã cảm thấy quá thấvọng mà thôi.
Chuyện xưa tóm gọn thì nghe màu hồng như vậy, để nhớ lại sâu xa từng chi tiết, chỉ e phải dành mộkhoản thời gian không nhỏ.
NguyệMinh khẽ mỉm cười nhẹ khi ngẫm lại.
- Cậu nghe câu "nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng" chưa?- Hạ Băng nhấp ngụm rượu đỏ, nhìn NguyệMinh bằng ánh mắphong tình.
NguyệMinh bắt lấy ánh mắđó, chợphóng về bạn thân một tia nhìn cảm thông, hơn ai hết, cô biếý nghĩa ẩn sâu trong đó là gì.
- Muốn lúc về nhà làm một trận tàn sásao? Kiểu như giếmẫu hậu chiếm ngai vàng.
- Ha ha.- Hạ Băng nghe NguyệMinh nói liền bậcười, ngã người về phía NguyệMinh, đưa môi mình kề sátai cô thì thầm.
- Chiếm ngai vàng thì không hứng thú, nhưng giếmẫu hậu nghe có lý đấy.
NguyệMinh nghe xong có chúrùng mình, loại âm mưu này cô không chắc thành công, mẹ của Hạ Băng là ai cơ chứ? Nhưng hiện NguyệMinh cũng không muốn làm Hạ Băng mấhứng.
Cô né sang một bên, khẽ thở dài một hơi rồi đưa tay lấy ly nước lọc.
Xoảng—
Âm thanh khô khốc của sự đổ vỡ vang lên, ly nước NguyệMinh muốn lấy giờ đã vỡ thành trăm mảnh dưới mặsàn.
NguyệMinh nheo mày, đây là lần thứ tư cô làm bể ly nước trong hai ngày nay rồi.
Nhiều lúc cô còn không hiểu vì sao những chiếc ly này có thể rơi xuống được.
NguyệMinh cắn nhẹ môi mình, mỗi lần nhìn những mảnh thuỷ tinh kia, lòng cô nóng như lửa, cảm giác cồn cào khó nói.
Lúc này chợchuông điện thoại của NguyệMinh reo lên, là số của quản gia nhà cũ của cô.
- Xin lỗi.- NguyệMinh siếtay, nhấc máy.
Hạ Băng lúc này đang đùa nghịch vài lọn tóc xoăn mình, thì nghe một tiếng cạch vang lên, lại có vậgì rơi nữa rồi hay sao đây? Nàng ngẩng mặt thì thấy điện thoại của NguyệMinh rơi xuống đất, hai mắbạn thân tự lúc đã thấm đẫm mộtầng nước, từng sợi tơ máu cứ thế nổi lên.
Từ lúc ba mẹ NguyệMinh qua đời, chỉ còn một người duy nhấcó thể khiến NguyệMinh rơi nước mắt.
Đó là NhậMinh.
Nhận thấy không ổn, Hạ Băng nhảy xuống bàn.
Nàng cúi người nhặđiện thoại lên, đầu dây bên kia vẫn chưa tắt, bởi vì nghe thấy tiếng động lớn mà lo lắng hỏi không ngừng.
Hạ Băng đưa một tay đặt lên đôi vai cứng ngắcủa NguyệMinh vỗ về, một tay đặđiện thoại áp vào tai.
- Alo.- Nàng bình tĩnh cấtiếng.
Đầu dây bên kia rất nhanh hồi đáp, tiếp theo đó là hàng loạsự quan tâm hỏi han về NguyệMinh.
Hạ Băng nghe qua cũng hiểu được chuyện xảy ra, bàn tay nàng cũng run run theo.
Nàng cắn môi, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, vì nếu lúc này nàng hoảng, chắc chắn NguyệMinh cũng sẽ hoảng theo.
Hạ Băng đặđiện thoại NguyệMinh xuống bàn, nàng ôm bạn mình vào lòng, gương mặlạnh lùng lúc trước của NguyệMinh lúc bấy giờ dần trở nên ngây dại.
Hạ Băng suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại NguyệMinh, ấn một dãy số.
- Ừm, xem hộ tôi vé sớm nhấvề nước? Sao? Lâu như vậy? Thế thì điều ngay một chiếc chuyên cơ được không? Ừm, tôi chịu trách nhiệm.- Hạ Băng nói xong liền cúp máy, đưa đôi tay run run xoa nhẹ lưng NguyệMinh.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta về nước nha.- Hạ Băng ôn nhu nói.
NguyệMinh đau đớn vùi mặvào lòng Hạ Băng.
- Bác Nhân, tình hình sao ạ?- Trong buồng cấp cứu, nữ bác sĩ vừa mặc lên người đồ phẫu thuậmàu xanh, gấp gáp hỏi.
- Trước mắlà mấmáu và đa chấn thương.
Dù bị thương nhưng bệnh nhân vẫn ôm khư khư bụng mình...!Tình hình không khả quan lắm, em xem chút đi, anh nghĩ khó mà...- Bác sĩ Nhân thuậlại toàn bộ cho vị nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ cầm lấy tập số liệu, cau mày.
Trong tình huống sinh tử như thế này vẫn cố gắng bảo vệ cho cái thai, quả là mẫu tử thiêng liêng.
- Người nhà bệnh nhân?
- Còn chưa đến.
- Em nghĩ là, chúng ta cứ cố hết sức, không bỏ ai cả.
Bác sĩ Nhân nhìn người con gái quả quyếtrước mặt, đấy chính là điểm mà nàng khiến hắn mê đắm.
Mộngười con gái vừa xinh đẹp lại tài đức thế này, ai mà chẳng mơ mộng được nắm tay cùng nàng đi cả đời cơ chứ?
Bác sĩ Nhân khẽ gật đầu rồi bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật.
- Trước tiên chúng ta sẽ mổ cứu thai nhi trước, vì là sinh non nên phải hết sức cẩn thận.
- Ừm.
Suốmột ngày ngồi ròng rã trên máy bay, Hạ Băng không dám rời mắkhỏi NguyệMinh giây phúnào.
NhậMinh đối với NguyệMinh mà nói vừa là người chị, vừa là cha là mẹ, nói đúng hơn là một loại tín ngưỡng.
NhậMinh nói một, chắc chắn NguyệMinh không dám nói hai.
Chuyện NguyệMinh quen Thanh Phương, có chăng cũng vì một câu nói của NhậMinh mà ra.
Mấy năm gần đây tuy chị em họ không thân nhau như trước, nhưng NguyệMinh chưa bao giờ ngừng quan tâm đến chị hai của mình, chỉ là từ công khai trở nên âm thầm hơn thôi.
Bởi vì là tín ngưỡng, là tinh thần, nên mộkhi có chuyện gì liên quan đến NhậMinh, NguyệMinh hầu như không thể giữ bình tĩnh, cái đầu lạnh trước nay liền bốc hỏa, ngông cuồng thấy rõ.
Nhớ năm đó lúc đến hôm bảo vệ khóa luận lại nghe tin NhậMinh bị bệnh, NguyệMinh liền bỏ hết tất cả mà bay về nước, dù chị gái đã nói chỉ là cảm thông thường.
Hạ Băng nhớ như in lúc nàng nắm tay kéo NguyệMinh lại, cô bạn đang vội vàng chỉ để lại cho nàng một câu: "Bảo vệ khóa luận bây giờ không được thì lần sau làm lại, chị hai chỉ có mộmà thôi, không bảo vệ bây giờ thì khi nào bảo vệ? "
Kể từ lúc đấy, Hạ Băng biếrằng NhậMinh là giới hạn cuối cùng NguyệMinh.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, NguyệMinh ngồi im tại đó, tay phải không ngừng gõ lên thanh tựa của ghế máy bay.
Liên tục.
Không ngừng nghỉ.
Đây là thói quen của cô khi rối trí.
Hạ Băng nắm lấy bàn tay ấy, cô bạn của nàng càng gõ lực càng mạnh, chẳng mấy chốc có khi tổn thương đến tay.
- Sẽ không sao đâu.- Nàng thỏ thẻ.
NguyệMinh đến một cái liếc mắcũng không nhìn Hạ Băng.
Bàn tay bị giữ chặlại, cô không thể gõ vào thanh tựa tay nữa, chỉ đành chuyển sang cắn môi, phóng tầm mắt ra cửa sổ nhìn bầu trời xanh rộng lớn.
Trước đây, khi còn đi học, cô cũng thường bay đi bay về thế này, nhưng chưa bao giờ cảm thấy giống địa ngục như bây giờ.
Bác quản gia gọi điện báo chị hai cô không may gặp phải tai nạn giao thông.
Nhưng dựa theo thời gian bác quản gia nói, chị hai sao lại ra đường muộn như thế?
Bỏ đi, thứ NguyệMinh quan tâm bây giờ chỉ là tình trạng nguy kịch của chị mình.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy không thở được, trái tim cứ thế càng đập nhanh và mạnh.
- Chị hai nhấđịnh không sao.- NguyệMinh cúi đầu tự an ủi chính mình.
Đôi môi mỏng manh hồng nhuận như hoa đào lúc nào đã bị cắn chặđến sắp rướm máu.
Cô vô thức siếchặhai tay trong, vô tình làm tay của Hạ Băng bị đau theo.
Hạ Băng thở dài, nhìn cô bạn thân cúi đầu, nước mắrơi ra như những hạtrân châu trong suốt, lòng nàng cũng rối bời.
Lúc xuống máy bay, Hạ Băng đã khéo léo thu xếp hếmọi chuyện.
Dựa vào thế lực gia đình nàng, chúthủ tục máy bay là chuyện nhỏ.
Vậy nên, vừa đặt chân về đấtổ là đã có ngay xe đón NguyệMinh tại sân bay đi thẳng về bệnh viện.
Nhưng chỉ e là việc này sẽ làm kinh động đến người mẹ cường thế của nàng mấrồi.
Dù sao cũng điều động chuyên cơ riêng, gia sản nhà nàng mà...
- Nhớ có gì thì gọi tớ, xin lỗi vì chỉ đưa cậu được đến đây.- Hạ Băng đứng ở ngoài, nhìn vào trong xe, một đêm không ngủ khiến NguyệMinh trở nên tiều tuỵ thấy rõ.
- Ừm...- NguyệMinh yếu đuối ậm ừ một tiếng.
Giờ phút này cô còn hơi sức đâu mà để ý mấy thứ lặvặcơ chứ?
- Đi đi.- Hạ Băng gõ gõ thân xe.
Tài xế nghe lệnh liền chuyển số, lao đi vun vútrên đường.
Giữa phi trường nắng gió, hếmáy bay này đáp xuống lại đến máy bay kia cấcánh, Hạ Băng đứng đó nhỏ bé lọthỏm giữa cả đấtrời rộng lớn.
Mãi cho đến khi chiếc xe đã rời tầm mắt, nàng mới dời ánh mắt hướng lên trời xanh trong vắt.
Bầu không khí ở nơi mà nàng phải gọi là nhà, hạnh phúc thì ímà đắng cay thì nhiều.
Vậy nên, không ai được quyền hạnh phúc cả, những người mà nàng gọi là người nhà, nàng sẽ không để ai hạnh phúc.
Kể cả là chị ta.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để quay về.
Dù Hạ Băng cũng rấmuốn chạy ngay đến bệnh viện thăm NhậMinh, nhưng vẫn chỉ có thể ở đây chắp tay cầu nguyện cho cả hai mẹ con được bình an chứ không thể làm gì khác được...
Hạ Băng nhếch môi chua chát, lúm đồng tiền nơi má phải lún sâu vào.
Cứ thế, tiếng giày cao gónện lên mặcầu thang lạnh lẽo vang lên.
Cánh cửa khép lại, phi cơ một lần nữa cấcánh bay lên bầu trời.
- ----------------
Mẹ ruộcó lời muốn nói:
NguyệMinh: Sao mình là nhân vật chính mà cứ bị con báo Hạ Băng chiếm sì pólai ý nhể?
Hạ Băng: Tại tui là con gái cưng á bà hihihi..