Một Nửa Anh Em

Một Nửa Anh Em: Chương 1

Tác giả: Yun Le

Thể loại: Truyện Teen

Giới thiệu:

Vốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biết đem về một thằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắt to long lanh lúc cũng ngân ngấn nước như chựt khóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra.
Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!”.
Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của một thằng bé 8 tuổi chưa biết hết sự đời lúc ấy chỉ nảy ra một thắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào?
***
Đọc truyện Một Nửa Anh Em nói về tình yêu cùng những mối quan hệ tay ba, tay tư vốn không có gì xa lạ, mình cũng đã viết kha khá chuyện tình cảm bình thường rồi. Cái khó ở đây là làm sao khắc họa được sự tinh tế trong những mối tình mà vẫn còn chịu sự kỳ thị từ nhân loại, cũng như cảm xúc của người trong cuộc sẽ như thế nào.
Câu chuyện lấy bối cảnh hiện đại, xoay quanh mối quan hệ của hai cậu con trai sống chung một nhà. Người anh tính tình thô lỗ, cộc cằn. Người em lại hiền lành, ngoan ngoãn. Mang danh phận có chung một nửa huyết thống, nhưng ở họ dường như luôn tồn tại rào cản vô hình.




Vốn là cậu trai quý tử được yêu thương cưng chiều từ nhỏ, bỗng một ngày, ba từ đâu không biếđem về mộthằng nhóc vóc người nhỏ nhắn, nước da trắng như nàng Bạch Tuyếtrong truyện cổ tích mà mẹ hay kể, đôi mắto long lanh lúc nào cũng ngân ngấn nước như chựkhóc, hai má bụ bẫm như có độn hai viên chè mà mỗi lần nhìn là cứ muốn nhéo cho chảy nước ra.
Ba ba nói “Đây là Xuyên – em trai của con, từ nay sẽ ở chung nhà với chúng ta!”
Cậu nhóc Hiệp lờ mờ không hiểu – bộ óc của mộthằng bé 8 tuổi chưa biếhếsự đời lúc ấy chỉ nảy ra mộthắc mắc: tại sao là anh em mà tới giờ mới ở chung nhà? Thằng bé này chỉ mới 4 tuổi, vậy 4 năm trước nó ở đâu? Được sinh ra như thế nào?

Hiệp kéo kéo tay áo mẹ cậu ra chiều muốn được giải thích, cậu hi vọng mẹ cậu cũng là đồng minh, bức xúc về thằng nhóc từ trên trời rơi xuống mà ba nhặvề này. Nhưng mẹ chỉ xoa xoa đầu cậu, cười dịu dàng thể hiện sự chấp nhận.
“Bé Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ với con!” – Ba đã giải thích rõ vấn đề khi Hiệp thu can đảm hỏi rõ. Cùng mộnửa huyếthống, nhưng Hiệp chẳng thấy bấkì điểm tương đồng nào giữa cậu với thằng bé này cả. Hiệp là cậu nhóc hiếu động, thích thể thao, hay nghịch phá lắm trò nên thường bị ba ba trách phạt. Trong khi Xuyên ngược lại hoàn toàn, nó khá ít nói, ícười, nhưng ngoan ngoãn và lễ phép, suốngày chỉ ru rú trong nhà không dám đi ra ngoài chơi, nó thích vẽ tranh và chơi trò ghép hình giấy mà theo Hiệp phán xélà nhạnhẽo và chán ngắt.
Trong nhận thức của Hiệp, cậu không cảm nhận được sự thân thích vốn tự nhiên có từ người thân chung máu mủ, dù rằng chỉ mộnửa nhưng cũng đủ gần rồi. Như Phong – anh họ trạc tuổi cậu thi thoảng vẫn được bác hai anh của ba chở đến chơi, vốn thân thiếvà hợp cạ nên gặp mặlà chơi đùa rấvui vẻ, cứ rũ nhau ra sân bóng chơi suốngày đến khi bị réo về mới thôi. Mẹ cậu thì khác, cậu cứ nghĩ mẹ phải là người khó xử nhất, vì không phải là người sinh ra Xuyên, nên chắc chắn không thể thương yêu cưng chiều nó như cậu được. Nhưng Hiệp đã lầm, mẹ yêu thương và chăm sóc cho Xuyên y như cậu, không khác gì con ruộcủa mình, hoàn toàn không có thái độ thờ ơ, ghébỏ hay thiên vị. Ba thì khỏi phải nói, ông nghiêm khắc với cậu bao nhiêu thì dịu dàng với nó bấy nhiêu, mà nó là con trai chứ có phải con gái đâu chứ?! Cớ sao lại đối xử khác biệnhư vậy?
Chính những sự khác biệlớn lao đó chỉ trong mộkhoảng thời gian ngắn, từ cậu nhóc công tử độc nhấtrong nhà, giờ đây phải san sẻ tình cảm cha mẹ với thêm mộthằng bé xa lạ khó lòng tiếp nhận, Hiệp lại càng thêm ức chế tức tối, vốn đã chẳng có tình cảm gì giờ lại thêm căm ghéXuyên hơn.
Sống chung nhà được hơn 1 tháng, Xuyên dần bớrụrè, cười nói nhiều hơn với ba mẹ thay vì chỉ vâng dạ như robolúc trước, nó cũng chịu theo mẹ dẫn ra ngoài chơi, và đặc biệlà chủ động lại gần Hiệp. Lúc đó Hiệp đang loay hoay lắp ráp mô hình nhà thu nhỏ mới tậu được nhờ tiền tiêu vặtiếkiệm. Những linh kiện đa màu sắc với nhiều công cụ đa dạng phong phú như vậy, bấkì đứa nhóc nào nhìn vào cũng thích mê, vì thế mà Xuyên thu hếcan đảm, mở miệng ngập ngừng nói từng chữ chậm chạp: “Cho em… em… chơi chung được không?
Thoáng bấngờ một chút, Hiệp đáp lại cụngủn ra vẻ địa chủ: “Biếráp không mà đòi chơi?”
Xuyên hơi lúng túng “Dạ… không, anh chỉ em nha!”

Hiệp vốn ngại phiền phức, chỉ muốn tự mình thực hiện, nhưng nhìn ánh mắlong lanh cầu xin của Xuyên, chẳng hiểu sao cậu lại gật đầu. Như chỉ đợi có thế, cậu bé nở nụ cười sáng chói hơn cả ánh bình minh. Giờ Hiệp mới phát hiện Xuyên có nụ cười rấđẹp, hồn nhiên trong trẻo, làm người đối diện cảm thấy vui vẻ theo.
Hiệp vừa thao tác vừa chỉ cho Xuyên phải làm theo thế nào cho khớp, cậu bé cũng rấcẩn thận làm theo. Nhưng tính Hiệp vốn nhanh nhảu, cộc tính, không bao giờ chịu chờ đợi người khác khi mình đang muốn hoàn thành nhanh tiến độ. Cứ thế cậu liên tục quátháo, hối thúc làm cậu bé cũng luống cuống theo. Căng thẳng xen lẫn áp lực, Xuyên rối rítay chân cả lên, trong lúc vô ý đã quơ trúng mô hình Hiệp đang hoàn tấgần xong, gẫy sụp hết. Khỏi miêu tả cũng biếcái mặcủa Hiệp đen xì lại như thế nào, dùng trí tưởng tượng hoạhình để miêu tả thì có cả khói phừng lên ở phía sau đỉnh đầu nữa. Xuyên sợ hãi lắp bắp: “Em… em xin lỗi… Em không…”
“Xin lỗi xin lỗi cái gì? Biếtao để dành bao lâu mới mua được bộ mô hình này không hả? Đã không biếlàm thì đừng có nhào nhào vào đòi chơi. Đúng là cái thứ vụng về ngu ngốc mà!~” Hiệp không để Xuyên nói đủ câu đã mắng xối xả vào mặcậu bé không thương tiếc.
Xuyên nhìn cậu đầy kinh ngạc và sợ hãi, nhưng biếlà lỗi của mình nên cậu loay hoay chồm tới nhặnhững vậlụn vụn lại. Hiệp liền hỏi: “Lại tính quậy gì nữa?!”
“Em… em… làm lại cho anh.”

Nhưng vì nỗi lo lắng cuống mấtri thức, cộng với bộ óc của đứa bé 4 tuổi chưa mấy linh hoạkhi đang trong trạng thái hoảng loạn, Xuyên chẳng làm được gì mà còn khiến những thứ có thể cứu vãn được thêm phần tanh bành tébẹ. Cái cũ chưa xong lại thêm cái mới, thù mới hận cũ chấchồng, vốn đã chẳng có thiện cảm giờ lại còn khiến người khác thêm tức giận. Hiệp cúi người gạphắtay Xuyên ra khỏi mớ linh kiện, rồi thô bạo xô cậu ngã ra sau.
“Mày là đồ hậu đậu vô dụng, nhìn mày tao chướng mắlắm. Biến đi cho khuấmắtao!!!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu bé bị mắng chửi thậm tệ đến vậy, nên đôi mắtựa dòng suối chựtrào thay nhau tuông xuống, Xuyên khóc nức nở như vừa bị ức hiếp – mà thực tế là đúng như vậy. Đã bực mình lại còn thấy cảnh mè nheo, tâm trạng Hiệp lại càng thêm bực bội.
“Đúng là đồ míướt, y như con gái vậy! Người thì nhỏ thó trắng bóc như cục bột, khóc thì giải quyếđược gì chứ. Có làm mô hình này của tao toàn vẹn như cũ không?!”


-Chương 1+

Lượt xem: 1186

Thể loại: Đam Mỹ, Truyện Chữ, Truyện Teen

TMDb: 7.9

Thời lượng: 77/77

Karen Yuzuriha radiotruyen Đình Huy Mayuki Ito Đình Soạn Tuấn Anh vlxx Yu Shinoda Momo Sakura Tâm An Đang cập nhật Anh Sa Nguyễn Thành Hồng Nhung Đình Duy Miu Shiromine iptv m3u8 Kana Momonogi Bảo Linh Viết Linh Nguyễn Huy Thu Huệ xem gì vl79 Minami Aizawa link tối cổ Min Do-yoon Đình Soạn Tú Quỳnh truyenngontinh Cô Úc giải trí tổng hợp Yui Hatano giải trí Nguyễn Hoa vtvgo tv Quàng A Tũn Yua Mikami Hà Thu nghe gì Ai Sayama Suzu Honjo phim79 Thanh Mai Kim Thanh truyen79.xyz phim79.com