Mầm Xấu

Mầm Xấu: Chương 1

Cảnh báo về nội dung: Truyện xảy ra trong một bối cảnh và thời điểm không xác định. Những sự kiện và nhân vật trong truyện không hề có thực, và không ám chỉ đến bất kì điều gì trong thực tế. Mặc dù vậy, đây là một câu chuyện đề cập đến những mặt tối và nhân cách méo mó của những người trẻ tuổi. Trong truyện có ám chỉ và mô tả (một cách nhẹ nhàng) đến những chi tiết nhạy cảm. Khuyến cáo các bạn trẻ nên cân nhắc khi quyết định đọc, nhưng mình khuyến khích mọi người đọc nó với một tinh thần vững vàng và sáng suốt. Mọi tội lỗi dù cho có được bao biện bằng lí do hay hoàn cảnh gì thì vẫn là tội lỗi. Chúng ta có thể hiểu nhưng chúng ta không được đồng cảm hay tệ hơn là đồng tình với nó.

Giới thiệu truyện: Đó là một ngôi trường trong mơ đối với bất kì một đứa trẻ nào. Những đứa trẻ hăm hở bước qua cánh cổng trường, và ngay lập tức nhận ra nơi này là một cái bẫy lớn. Trường trung học chưa bao giờ là một nơi đơn giản, nhưng ở đây, chúng sẽ được đưa lên một cấp độ hoang mang hoàn toàn mới. Chúng sẽ làm gì đây? Cố gắng tìm cho ra câu trả lời, trốn chạy khỏi nỗi sợ của chúng, tìm cách sửa chữa lại những sai lầm… Dù thế nào đi nữa, đây không phải là câu chuyện của những anh hùng trẻ tuổi, sẽ không có một cuộc chiến giữa cái thiện và cái ác nào xảy ra ở đây. Lí do ư? Đó là vì: Tất cả bọn chúng đều xấu xa!


"Cuộc sống vốn dĩ không hề tốđẹp hay xấu xa, nó chỉ là mộsàn diễn cho cả người tốvà kẻ xấu đứng cùng."

- Marcus Aurelius-

Có rấnhiều cách để bắt đầu câu chuyện này, nhưng cách tốnhấđể mở màn cho bấkì câu chuyện nào là hãy bắt đầu từ những khởi đầu mới. Hôm nay là mộkhởi đầu mới cho cặp song sinh CáAnh và Ngọc Quí. Hôm nay là ngày họ chuyển trường. Đối với một học sinh, chuyển trường cũng giống như là tái khởi động lại toàn bộ cuộc sống của mình, đôi khi nó sẽ trơn tru hơn, nhưng đôi khi nó sẽ vụtắt. CáAnh và Ngọc Quí đang đứng trước một bước ngoặtrọng đại như thế.

- Họ thậsự phải làm cái cổng to như thế?! Dù gì thì nó cũng đóng im ỉm suốtuần.

Ngọc Quí mỉm cười đồng tình với chị mình trong khi CáAnh với tay vơ lấy hai cái túi. Miệng cô ấy vẫn tiếp tục nói kháy khi họ bước qua cánh cổng.

- Họ sẽ mời gánh xiếc ghé qua biểu diễn mỗi cuối tuần chắc.

Hôm nay chỉ mới là đầu tuần, nhiều đứa học sinh khác cũng đang trở lại trường sau ngày nghỉ cuối tuần. Hai chị em sóng vai bước qua cánh cổng, họ đang đứng trong sân trước, nơi có một bức tượng hình thù như hai bàn tay đang nâng niu thứ gì đó. Rõ ràng là ở đây, mọi thứ đều được chăm sóc rấkỹ. Nhiều đứa học sinh, nhấlà bọn lớp dưới, cứ nhìn họ chằm chằm. Có kha khá lí do cho những ánh mắtò mò đó. Họ là người mới, họ là mộcặp song sinh, hoặc giả sử như đối với chúng, họ là những cô gái xinh xắn. Dù cho chúng đang nhìn họ theo kiểu nào, CáAnh chỉ cần dùng ánh mắlà cũng đủ để đá chúng đi. Cô ấy có cái nhìn của con chó canh cổng địa ngục. Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Cô ấy là một vận động viên, cô ấy cao to, nở nang và nhiều cơ bắp hơn hẳn cô em của mình rấnhiều. Ngọc Quí thì thấp bé hơn, và tấnhiên là cũng ngọt ngào hơn, cô ấy chỉ đang mỉm cười trước bộ dạng bị xua đuổi của bọn nam sinh lớp dưới. Dù hai chị em khá là khác nhau, cả hình thức lẫn tính cách, trái với nhiều suy nghĩ sáo rỗng rằng các cặp chị em song sinh thường không hòa thuận và hay ganh ghénhau; trong thực tế, chị em họ rấthân thiết. Như mộcặp chị em, như một đôi bạn thân, như những người giám hộ lẫn nhau...

Mộthanh niên chạy đến chào họ. Anh ta không phải học sinh mà là mộnhân viên của trường đang làm nhiệm vụ đón tiếp học sinh mới.

- Chỉ có hai em à? Thông thường, vào ngày đầu tiên nhập học, phụ huynh thường đi theo cùng con em của họ.

- Nếu họ có thể đi theo thì ngay từ đầu bọn em đã không cần đến đây học. Nếu như thầy chưa đọc kỹ hồ sơ, ba em đang trong tình trạng cần điều trị dài hạn. Còn mẹ em thì đang được chăm sóc tâm lí đặc biệở một cái viện nào đó.

-...Vậy tôi đoán là hai em sẽ íkhi về thăm nhà mỗi cuối tuần. Dù sao thì trường luôn sẵn sàng phục vụ chuyện ăn ở cuối tuần cho các em. Chỉ cần nhớ thông báo với ban quản lí kí túc xá...

Ba người bọn họ tiến vào sâu bên trong trường. Sự nhiệtâm và số từ anh ta nói tỉ lệ thuận với số phòng ốc và hành lang của trường. CáAnh cảm thấy như mình đang đi trong một đường hầm sâu hun húkhông biếđiểm dừng cộng với những âm thanh vô nghĩa cứ văng vẳng vào tai. Cô ấy muốn nhéđống giấy tờ vào mồm anh ta để chấm dứnó. Nhưng may mắn là họ đã tới nơi.

- Đây là khu kí túc xá của nữ sinh cấp ba. Các khu phòng học và phòng bộ môn là nơi ta vừa đi qua. Nếu các em đi lối này, thì sẽ đến khu nhà ăn và sinh hoạchung, còn lối này là đến khu thể thao và các phòng câu lạc bộ... À mà các em nhanh chóng đăng kí câu lạc bộ đi nhé. Nếu không có chúng, cuộc sống ở đây sẽ rấchán chường đấy...

CáAnh ôm lấy đống giấy tờ rồi kéo Ngọc Quí vào trong. Íra anh ta vẫn còn nhớ đây là khu kí túc xá nữ nên đã chào tạm biệhọ thay vì tiếp tục hộ tống họ với vô số lời giới thiệu về đủ thứ tuyệvời họ có ở đây. Phòng của họ ở ngay tầng trệt, cả hai đều không có nhận xékhó chịu nào về phòng ốc. Vậy nên họ bắt đầu dỡ đồ.

- Vậy hai người là chị em à? Thực sự không có cơ hội nào để tách phòng hai người à?

CáAnh ngước lên và thấy một con bé đang đứng ở cửa phòng họ. Mộcon nhỏ nhí nhảnh giả tạo thích làm ra vẻ dễ thương với một đống phục trang và phụ kiện to bè sặc sỡ. Cộng thêm cái giọng đó, cái kiểu nhíu mắđó, cái kiểu bặm môi đó; CáAnh cứ nghĩ cái thể loại đó không tồn tại ở trường nội trú chứ. Cô ấy trừng mắt nhìn và gật đầu với ý hỏi: Mày đang làm cái trò quái gì ở phòng tao?!

-... Chỉ là tui cứ hi vọng sẽ có cơ hội đổi bạn cùng phòng... Con nhỏ cùng phòng của tui là một con khốn chán ngắt. Chỉ cần nhìn cách nó đi lại trong phòng, tui đã cảm thấy như mình già đi mười tuổi.

Với bộ dạng của mày thì già đi mười tuổi là giải pháp sáng suốt, con ranh ạ. CáAnh thầm nghĩ. Vị khách không mời vẫn tự nhiên ngồi lên giường và vẫy tay.

- Không sao. Hai người cứ thong thả dỡ đồ tiếp đi, đừng bận tâm đến tui. Họ luôn dành nửa buổi sáng thứ hai cho các học sinh thu xếp lại ngày nghỉ cuối tuần của họ.

- Thế cô không có gì để dọn dẹp à?

-... Không. Tui trải qua mấy ngày cuối tuần ở trên yên xe và các buổi tiệc. Không hành lí, chỉ có mộtờ ghi chú các địa chỉ.

Cô ta đang phe phẩy tờ giấy ghi chú của mình. Cuối cùng cô ta cũng có biểu lộ gì đó chứng tỏ cô ta không phải là một đứa nhóc mười hai tuổi. Nhưng khốn thay, lại không phải là theo chiều hướng lành mạnh gì. Cô ta vò tờ giấy lại và quăng nó vào sọrác.

- Thế là xem như tui đã thu dọn hếhành lí của cuối tuần qua. Các bồ sắp xong chưa? Nếu kịp, tui có thể dẫn các bồ đi xem một vòng quanh trường.

- Cám ơn. Bồ thậtử tế.

Là người thân thiện hơn, Ngọc Quí gật đầu với cô ta. Trong khi CáAnh thì chỉ biếlắc đầu trong lòng.

- Nhân tiện, tui là Đan Thanh, ở phòng đối diện. Chào mừng đến trường nội trú!

XXX

Trong lúc đó, ở phòng của ban đại diện học sinh, họ lại có cuộc họp hàng tuần của mình. Và vẫn như mọi tuần, không khí ở đây lúc nào cũng đầy sự thù địch tao nhã.

- Mọi người có nghe thông báo rằng họ sắp thu phụ phí tiền điện ở khu kí túc xá nữ không? Ai đó đang lạm dụng phòng tự học quá mức. Như ai đó nói, "Đọc quá nhiều sách là rấnguy hiểm".

Trúc Đào làm ra vẻ nghiêm trọng khi nói điều đó. Nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắcủa Vĩ Diệp, cô ấy ngay lập tức trở lại điệu bộ thông thường của mình. Nở mộnụ cười sảng khoái, cô ấy tựa lưng vào ghế và dùng những ngón tay xinh đẹp vuốve những lọn tóc xoăn bồng bềnh của mình. Thậlà mộcô gái đáng yêu và hài hước làm sao.

Ở phía đối diện, Tú Cầu đã bỏ mắkính của mình. Cô ấy muốn ả nhìn thấy cho rõ cái ánh mắsắc bén này là dành cho ai. Ồ, cô ấy hiểu lời nói của ả là nhắm vào ai. Nhưng cô ấy chẳng thấy nó hài hước tẹo nào cả.

- Điều nguy hiểm là đến cả bồ cũng biếtrích dẫn. Tui thừa biếlà có nói bồ cũng chẳng hiểu gì. Nhưng Mao Trạch Đông phábiểu câu đó trong cuộc cách mạng văn hóa.

-... Thì sao?

-... Bồ thực sự không bao giờ học môn sử à? Đó là mộsai lầm.

- Tui là người ái quốc. Phải thông thạo sử nước nhà trước khi mó đến sử Trung Quốc.

- Ồ, ínhấlà bồ cũng biếnó xảy ra ở Trung Quốc.

Bọn to mồm phiền phức. Quế Chi rấghéviệc đấu võ mồm. Trúc Đào là bạn thân của cô, nhưng đôi khi cô không chịu nổi thói mồm mép vặvãnh của nó. Sự thật là quá nửa số con gái và có lẽ là toàn bộ số con trai trong trường này đều ghéTú Cầu. Nhưng đối với mộsố loại người, họ sẽ dùng số gạch đá họ nhận được để xây tường. Vậy nên, lời khuyên đưa ra là trừ khi bạn biếđối phương là kẻ yếu đuối, đừng bao giờ dùng lời lẽ để hi vọng rằng có thể hạ bệ họ. Đặc biệáp dụng khi đối phương là con mọsách chuyên nuốmấy câu châm ngôn trong khi bạn là một con ngốc còn không đọc kịp phụ đề phim.

-... Tui thực sự không hiểu tại sao bồ lại độngộchuyển chủ đề như vậy?

-... Bồ biếđiều gì làm tui đau đớn khi nói chuyện với bồ không? Không phải vì lời lẽ sâu cay của bồ. Mà là vì bồ còn chẳng hiểu được một nửa những câu châm chích tui đã nặn óc suy nghĩ dành riêng cho bồ.

- Các quý cô! Ta có thể họp nhanh rồi đi ra không? Có ai đó vẫn đang tiệc tùng trong đầu tui.

Luôn trông nhếch nhác vào mỗi thứ hai, Tùng Lâm gục mặxuống bàn. Vẫn với nụ cười cố hữu, Vĩ Diệp hỏi anh ta:

- Trông như cuối tuần qua, có ai đó tiệc tùng suốtrên lưng anh?

- Đừng ngớ ngẩn cưng! Chỉ có anh tiệc tùng trên lưng kẻ khác thôi!

- Tởm quá!

- Mọi người! Chấm dứtất cả mọi thứ ngu ngốc trong đầu mình cho đến khi ta họp xong!

Quế Chi thích ra uy và kiểm soángười khác. Và cô ấy không đe dọa người khác chỉ bằng thái độ. Thậra, cô ấy có vài phương pháp để kiểm soángười khác. Thế nên, mọi người đều chú ý nghe điều cô ấy nói.

- Hôm nay chúng ta ở đây để bàn về việc tổ chức các hoạđộng nhân dịp lễ hội trường sắp đến. Chỉ cần nói ngắn gọn mấy bồ có ý tưởng gì khác năm ngoái không! Đi theo vòng tròn, bắt đầu với Trúc Đào!

- Lại nữa ư? Tui tưởng chúng ta vừa mới trải qua đợlễ hội rồi mà? Tui vừa tặng kẹo cho Vĩ Diệp cách đây mấy tuần?

Vĩ Diệp gật đầu cười trừ và khẽ nói với Trúc Đào: Nó rấngon, bạn yêu!

Tùng Lâm vội cướp lời:

- Tui chẳng biếlễ hội này là nhân dịp gì, nhưng cũng chẳng cần quan tâm chủ đề của nó là gì. Trong các dịp lễ, chúng ta chỉ cần đóng cổng suốcuối tuần, quây bọn học sinh trong các lều và tiệc tùng cho đến thứ hai!

- Em biếQuế Chi làm khó anh khi bắanh nghĩ ra các ý tưởng khác nhau cho mỗi năm. Nhưng ínhấanh cũng nên nghĩ ra ý tưởng gì khác với mỗi dịp cuối tuần của anh.

Vĩ Diệp vẫn muốn tiếp tục cuộc tranh cãi của mộcặp đôi đáng yêu. Quế Chi lườm cậu ta để cậu ta quay về vấn đề chính:

- Làm ơn đi! Đừng ra vẻ như bồ thậsự quan tâm đến những góp ý của bọn tui.

- Tốt! Vậy tui sẽ ghi nhận ý kiến của bồ, mặc dù tui chẳng nghe thấy bồ nói gì cả. Tiếp theo: Tú Cầu.

- Đi chếđi! Tui không có rành mấy chuyện chơi bời. Lẽ ra nhiệm vụ của chúng ta phải là nhắc cho chúng nhớ đến trách nhiệm và nghĩa vụ của mình chứ không phải là bày trò vui chơi vô bổ.

- Bồ muốn thứ gì bổ ích hơn à? Vậy ý kiến của bồ là đố vui! Cứ lập ra câu hỏi rồi đưa cho đội báo chí. Phần thưởng do bồ tự quyết. Tiếp theo: Vĩnh Lộc.

Thường giữ im lặng trong suốcác buổi họp, Vĩnh Lộc chỉ lên tiếng khi cô ấy bị bắbuộc.

-... Tui chỉ hi vọng là dù kế hoạch sắp tới thế nào, bồ đừng để cho mọi người đem quá nhiều chấcồn vào trường. Hậu buổi cắm trại lần trước là mộthảm họa, cả khối lớp dưới gần như tê liệtrong cả tuần sau đó.

- Ý kiến góp ý: không đón tiếp học sinh cấp dưới! Vậy bồ sẽ đứng ngoài cổng để soáthẻ học sinh hay thứ gì đó để bảo đảm chúng đủ tuổi. Tiếp theo và cuối cùng: Tuấn Anh.

- Chỉ cần đừng bắtui ngủ trong lều lần nữa! Mà đứa nào lo vụ thuê lều lần trước vậy?

Bảy người bọn họ nhìn nhau. Cuối cùng Tùng Lâm lên tiếng:

- Thậra tui không thấy mặnó từ mấy tuần nay rồi. Chắc ai đó cũng có sự phàn nàn như bồ nên đã xử nó rồi. Dù sao thì chuyện lều rấdễ giải quyết, chỉ cần ta thức suốđêm thì chẳng cần quan tâm là có lều hay không!

- Nhưng đôi khi anh sẽ cần lều. Ba đêm với anh là quá dài!

- Chấm dứthảo luận! Sau khi ghi nhận ý kiến của mọi người, tui đã có kế hoạch cho chúng ta!

Quế Chi trịnh trọng kéo tấm bảng ra. Sáu gương mặt còn lại nhìn nó với mộchúthảng thốrồi sau đó thì họ tự gậgù. Tấnhiên. Đó là Quế Chi.

- Tui không biếlà bồ có thể ghi nhận hếý kiến của mọi người mộcách nhanh chóng và ngay lập tức cho ra kế hoạch hoành tráng như thế... mặc dù tui chưa được thấy phần đố vui trong đó.

- Ôi Vĩ Diệp, tui không quan tâm lần trước ta đã làm gì. Những gì các bồ thích, nếu muốn tiếp tục thì cứ tự mình sắp xếp. Tui không muốn mấthời gian đã tái dựng bấkì thứ gì. Tui thích những thứ mới mẻ. Tui sẽ sắp xếp trò chơi này. Nó sẽ là hoạđộng chính của buổi cắm trại lần này. Có ai có ý kiến gì không?

XXX

- Cô ta đúng là một con khốn! Nhiều năm rồi mà chưa bao giờ cô ta thôi làm anh ngạc nhiên vì khả năng biến mọi thứ khốn nạn nhấthành mộkiệtác nghệ thuậcủa cô ta!

Vĩnh Lộc bậcười trước câu nói của Tuấn Anh. Đôi khi sự hằn học của anh ta được bộc lộ mộcách rấhóm hỉnh. Cô liếc nhìn xem có ai quanh đây không.

- Làm ơn. Dù sao chúng ta cũng sắp thoákhỏi cô ta mãi mãi rồi. Chỉ một học kì nữa là chúng ta sẽ thoákhỏi nơi này.

- Phải. Và em nên nhớ, em có thể dùng mọi sự linh hoạcủa mình để thoákhỏi bấkì rắc rối nào nhưng em sẽ không bao giờ thoákhỏi anh...

-... Nghe có vẻ đáng sợ. Nhưng anh nhớ là mình đã nói ra nó đấy...

Cặp đôi nắm tay nhau và bước ra khỏi phòng. Mãi mãi bên nhau là điều mà các cặp đôi đang yêu đều mong ước. Nhưng "cẩn thận với điều bạn ước" cũng là mộcâu khá nổi tiếng phải không?

XXX

Mộtrái cầu bay trúng đầu Ngọc Quí. Không có gì nghiêm trọng, nhưng CáAnh đang xộc vào thằng nhãi thủ phạm như thể em cô vừa bị thằng đó tông xe vậy. Đan Thanh vừa nghiến răng vừa trợn mắthích thú xem chuyện gì sẽ xảy ra. Từ ngữ mà CáAnh dành cho thằng đó thì không tiện thuậlại cho lắm. Mọi người trong nhà ăn bắt đầu chú ý nhìn họ. Ngọc Quí phải đứng ra xin xỏ giúp thằng đó dù cho cô là nạn nhân. Mộanh chàng bảnh trai chạy đến hòa giải giữa họ.

- Trung, em lại làm phậý gì các bạn gái dễ thương đây vậy... Này, hai người là học sinh mới! Tui biếmọi nữ sinh ở đây. Đặc biệlà những người khả ái! Hai người chắc chắn là mới đến!

CáAnh muốn đấm vào mặtên này. Nhưng đánh nhau ngay vào ngày đầu tiên ở trường học mới thì sẽ không được ổn thỏa cho lắm. Cô kéo Ngọc Quí đi, sẵn tiện đạp dẹp quả cầu khi đi ngang qua nó, xem như cô đã xử đẹp thủ phạm chính. Gã bảnh bao mặdày cũng kéo tên đồ đệ của hắn về bàn ngồi. Mộcặp nam nữ đã ngồi sẵn ở bàn đó nhìn hắn và lắc đầu thương cảm cho màn tán tỉnh không ăn nhập gì của hắn.

Đan Thanh nhận ra Ngọc Quí vẫn đang nhìn gã bảnh bao kia. Và như bấkì con bé nào cùng cảnh ngộ, cô ấy buông lời trêu chọc:

- Đông Giang. Trên chúng ta một lớp. Vài người gọi hắn là Don Juan. Lí do thì bồ có thể hiểu. Bồ nên tránh xa hắn, công chúa.

Bỗng nhiên, Đan Thanh nhìn vẻ mặcủa CáAnh và buộmiệng:

- Dù sao cũng chả đến lượtui bảo ban cho bồ.

- Anh ta có một gương mặt đẹp. Tui thích ngắm những ai đẹp.

- Ôi em gái, làm ơn đừng nói mấy lời như thế.

Nhưng hóa ra đây lại là chủ đề yêu thích của Đan Thanh. Từ bây giờ thì dù CáAnh có nhăn nhó thế nào, Đan Thanh và Ngọc Quí cứ bấtận với đề tài của họ. Với dáng vẻ mơ mộng, Đan Thanh tiếp tục chỉ về hướng đó.

- Anh ta cũng khá... Nhưng nhìn cậu trai ngồi đối diện anh ta kìa, có vẻ sẽ hợp với bồ hơn. Kiến Tường. Tử tế và ngọt ngào... nhưng hình như có lời đồn anh ta đang cặp với con khốn nào đó cùng câu lạc bộ với anh ta.

- Anh ta xinh thật!

- Nhưng bồ chưa thấy ai mới là quán quân ở đây đâu... Mặc dù đúng là hàng tốnhấtoàn là hàng trưng bày.

Đan Thanh thở dài chỉ về phía Vĩ Diệp. Cậu ta đang ngồi quấn lấy Trúc Đào. CáAnh không thể chịu thêm được nữa:

- Eo, ở đây học sinh được quyền công khai tình tứ đến thế à? Làm thế quái nào mà chúng ta bị thuyếphục đến học ở đây vậy?!

-... Bồ nói cái quái gì vậy? Họ ấy à?

Sau đó Đan Thanh ôm bụng cười một lúc rồi mới từ tốn nói:

- Người ta hay dùng câu gì nhỉ? "Mọi cô gái đều cần mộcậu bạn thân đồng tính."

CáAnh nhẹ nhõm. À ra là thế. Trong khi Ngọc Quí thì phấn khích:

- Bồ nói đúng! Anh ta đúng là người đẹp nhấở đây!

- Phải. Nhưng đáng tiếc cho chúng ta... Dù sao tui cũng thấy an ủi là sẽ không có con ngựa nào bám dính lấy anh ta.

- Ở đây có vẻ thoáng nhỉ. Trông anh ta... rấtự nhiên.

-...Đồng tính hay không. Đẹp đẽ hay xấu xí. Giàu hay nghèo. Thông minh hay ngu ngốc. Hay bấkì cái thước đo nào mà bồ từng biếở cái trường cũ của bồ. Không có các quy luậđó ở ngôi trường này, kẹo gòn à. Chỉ cần dùng hết tất cả mọi thứ bồ có, biến nó thành lợi thế...

Đan Thanh hạ thấp giọng xuống và cúi sálại bên tai của Ngọc Quí, cố gắng chia sẻ bí quyếsinh tồn của cô ta ở đây.

- Bồ biếđiều gì mới là sự thậkhông? Mọi người ở đây, ai cũng có vài vấn đề khó nói. Bới móc. Thi xem ai sẽ là người bới móc sâu nhấvà tìm được thứ kho báu dơ bẩn nhất. Đó là cách để bồ kiểm soánhững kẻ khác và thống trị ở đây.

Cả phòng ăn im lặng hẳn khi Quế Chi bước vào. Cô ấy không xinh đẹp nhất, không sành điệu nhất, không thông minh nhấvà chắc chắn là không được bạn bè yêu thích nhất. Nhưng cô ấy là kẻ thống trị ở đây.

- Mọi người tập trung! Tui muốn xin mọi người vài phút. Như mọi người đã biết, là người đứng đầu ban đại diện học sinh cấp ba, tui cũng là người chịu trách nhiệm chính cho các hoạđộng ngoại khóa của các bồ. Bây giờ, tui sẽ thông báo cho mọi người đôi điều sơ névề hoạđộng chính trong buổi cắm trại sắp tới của chúng ta. Các cậu! Kéo nó vào đi!

Vài cậu học sinh kéo tấm bảng vào giữa phòng ăn. Các học sinh nhốn nháo nhìn nó và họ chỉ thấy đó là tấm hình sơ đồ của toàn bộ ngôi trường. Quế Chi vẫn lảm nhảm vài điều mà chắc cô ta cũng chẳng quan tâm:

- Như mọi lần, buổi cắm trại sẽ diễn ra từ tối thứ sáu cho hếngày chủ nhật. Cổng trường sẽ đóng hếcuối tuần, không ai trừ các học sinh được phép vào khuôn viên trường. Năm nay đặc biệhơn là chúng ta cũng sẽ không cho các học sinh cấp dưới tham gia. Bởi vậy nên năm nay sẽ thực sự là cuộc chơi cho học sinh cấp ba chúng ta. Còn về trò chơi? Nó sẽ diễn ra trong khuôn viên trường chúng ta. Đừng lo, tui không gắn bom vào đầu các bồ và bắcác bồ giếlẫn nhau đâu. Bộ phim đó xưa rồi. Cứ xem như nó là một dạng "cuộc đua kì thú" hay gì đó. Thể lực mộchút, trí tuệ mộchút, tinh thần mộchút, nhưng sẽ có rấnhiều thử thách, phần thưởng, cạm bẫy và hình phạt.

Bọn học sinh có rấnhiều phản ứng khác nhau. Mộsố phấn khích húysáo reo hò, mộsố ngồi thừ người nhìn tấm bản đồ, số khác thì không thể giấu được sự kinh hoàng và căm thù khi nhìn Quế Chi. Ngọc Quí thấy chuyện này khá thú vị. Mộtrò chơi lớn khi vừa mới đặchân đến đây.

- Trong vòng tuần này, toàn bộ học sinh tự sắp xếp thành nhóm và gửi danh sách về cho ban đại diện, không ai là ngoại lệ. Nếu không đủ người hay kẻ thua cuộc nào đó không tìm được nhóm thì bọn tui sẽ giúp. Nhớ rõ là, không ai được từ chối tham gia.

Sau đó, Quế Chi vỗ tay và mỉm cười:

- Chỉ vậy thôi, chúc mọi người có mộtuần lễ tốđẹp. Nhớ là hãy chuẩn bị sẵn sàng và hếmình trong buổi cắm trại nhé!

XXX

- Em đi đâu mà lâu thế?

- Đan Thanh dẫn em xem khu vực nhà thể thao. Chị sẽ thích nó đấy!

Ngọc Quí chạy vội vào phòng, trên tay cô đang giữ thứ gì đó mà cô sợ sẽ đánh rơi, hay chính xác hơn là sẽ bay mất.

- Em bắđược nó khi đi qua một bồn hoa. Nó rấđẹp! Chị mang bộ sưu tập của em qua đây giúp em với!

CáAnh cầm tập tiêu bản quý giá của Ngọc Quí mộcách thận trọng và chuyền cho cô em. Ngọc Quí rúcây kim ra và dùng mộtay để giữ chặcon bướm. Cốlõi là đừng quá mạnh tay, nếu không vảy phấn sẽ bị phai.

- Em có cần giúp không?

- Không. Em quen rồi.

Mộtay ép chặlấy thân mà không để đôi cánh bị rách toạc, Ngọc Quí đâm cây kim xuyên qua thân con bướm. Khi đã đóng chặvào giấy, con bướm vẫn cố đập cánh mạnh hơn để thoára. Nhưng Ngọc Quí đã nhẹ nhàng giữ yên đôi cánh của nó. Vài giây sau thì nó cũng yên vị ở giữa tờ giấy. Chỉ với sự dịu dàng của mình, cô ấy hoàn thiện mộtiêu bản không chútì vếnào. Trông con bướm vẫn rực rỡ và lộng lẫy, như thể nó chưa từng trải qua cuộc vậlộn nào để giành lấy sự sống. Mộkỹ thuậđáng kinh ngạc phải không?

- Em thích nhìn những thứ xinh đẹp. Còn tuyệvời hơn nữa khi có thể lưu giữ nó làm của riêng mình. Em có thể mở ra và ngắm chúng bấkì lúc nào.

- Phải rồi...

CáAnh nhìn Ngọc Quí mê mẩn với bộ tiêu bản của cô ấy. Mắcô ấy đảo sang cửa và nhìn thấy mộmẩu giấy trước cửa.

- Thứ này của em à?

- Không. Em cũng nhìn thấy nó nằm trước cửa khi vào lúc nãy. Cái gì thế?

CáAnh mở tờ giấy ra và liếc xem. Ngọc Quí chưa bao giờ nhìn thấy chị mình lộ vẻ sợ hãi. Cô ấy té xuống sàn, tay bấu chặlấy tờ giấy, thậm chí Ngọc Quí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chị ấy.

- Đóng cửa lại!

Ngọc Quí làm theo lời rồi chạy đến bên cô chị. CáAnh đưa cho cô xem mẫu giấy. Điều ghi trên mẫu giấy rấđơn giản:

TAO BIẾT ĐIỀU MÀY ĐÃ LÀM.

TAO ĐANG DÕI THEO MÀY.

- Điều này có nghĩa là gì? Chị nghĩ là tên này đang ám chỉ điều gì?

-... Dù là chuyện gì, tốnhấkhông phải là chuyện chúng ta đã làm với bố mẹ mình.

CáAnh nhìn lại phía ngoài cửa. Chỉ vài phútrước, cô còn tưởng chị em cô sẽ an toàn ở đây. Đôi khi bạn muốn khởi động lại cuộc đời mình ở mộnơi hoàn toàn mới, để xóa bỏ đi vài rắc rối, vài sai lầm, và vài tội ác mình đã gây ra. Nhưng cũng đôi khi, có những thứ vẫn cứ tiếp tục đeo bám dai dẳng lấy bạn dù bạn đã đi xa thế nào.

- Với điều chúng ta đã làm, chúng ta có thể bị buộc tội cố ý giếngười đấy em gái à.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 250

Thể loại: Linh Dị, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 34/??

Kana Momonogi Karen Yuzuriha giải trí tổng hợp Yu Shinoda Đang cập nhật Viết Linh Hà Thu vlxx Đình Huy Anh Sa Bảo Linh Đình Soạn Quàng A Tũn Đình Duy Nguyễn Thành Tâm An Min Do-yoon iptv m3u8 giải trí Yua Mikami Trần Vân Ai Sayama vtvgo tv Cô Úc Thu Huệ truyenngontinh Minami Aizawa Yui Hatano nghe gì Hồng Nhung Nguyễn Hoa Momo Sakura Suzu Honjo phim79 xem gì link tối cổ radiotruyen Đình Soạn vl79 Kim Thanh Nguyễn Huy Tuấn Anh Thanh Mai Mayuki Ito Tú Quỳnh audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com