Kana Momonogi Nguyễn Hoa Tuấn Anh Bảo Linh Hà Thu Kim Thanh phim79 Mayuki Ito nghe gì Đang cập nhật Nguyễn Thành Suzu Honjo giải trí tổng hợp Đình Soạn Nguyễn Huy Yua Mikami Yu Shinoda Miu Shiromine Đình Soạn Quàng A Tũn Viết Linh Karen Yuzuriha Yui Hatano Tâm An Ai Sayama Anh Sa Hồng Nhung radiotruyen link tối cổ vl79 vtvgo tv Đình Huy xem gì Thu Huệ Đình Duy vlxx iptv m3u8 Minami Aizawa giải trí Tú Quỳnh Thanh Mai truyenngontinh Momo Sakura Cô Úc Min Do-yoon truyen79.xyz
phim79.com
Full
985 Theo dõi 0
Full
776 Theo dõi 0
VGA 48/??
353 Theo dõi 0
160
790 Theo dõi 0

Màu sắc của hoa hồng, đỏ, vàng, và cam.
Ba con điểu sư bay lượn phía trên đại dương chiếu sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn.Cảnh ban đêm từ phía đông mang đến cho bầu trời mộsắc màu tím.Và khi mặt trời lặn xuống ở phía tây, tỏa ra mộánh sáng đỏ rực, tạo thành một dải màu tô điểm cho khung cảnh tuyệdiệu.
Dẫn đầu đoàn điểu sư, người thanh niên trong bộ bạch giáp ngoảnh đầu lại và vẫy rộng đôi tay với nụ cười lớn trên mặanh ta, ra hiệu điều gì đó cho đồng đội anh ta.
Shiroe thấy tín hiệu của Naotsugu và nhẹ nhàng nói với quý cô ngồi sau cậu, “Hãy bám chặnhé.”
Shiroe ra hiệu cho con điểu sư khổng lồ cậu đang cưỡi bằng chân của cậu, và nó khẽ nghiêng đôi cánh của nó đi 3 mét.Con quái vậbăng xuyên qua bầu trời và nó chầm chậm lướthẳng đến mặt đấvà hạ cánh.
Năm người đã rời Susukino – là Shiroe, Akatsuki, Naotsugu, vị tu sĩ trẻ Serara của Liên Minh Bán Nguyệt, người đã được cứu mạng trong nhiệm vụ, và người bảo hộ Nyanta, mộnhân miêu, đã bay không ngừng kể từ vụ trốn thoácủa họ, xuyên qua bở biên của Ezzo, và đến thẳng lãnh thổ Eastal nơi Akiba từng có.
Ngay khi mặt trời đã lặn ở phía tây, bóng tối bao trùm cả thế giới.
Mặc dù họ sở hữu mộthú cưỡi hiếm không dành cho những phiêu lưu giả thông thường, nhóm của Shiroe vẫn muốn đi xa nhấcó thể khỏi Susukino và họ tiếp tục di chuyển bằng đường bộ vào buổi chiều tà.
Việc dựng trại yêu cầu rấnhiều nỗ lực.
Dựng lều và chuẩn bị thức ăn tốn rấnhiều thời gian.Bởi vì sự thiếu vắng hiểu biếvà kinh nghiệm cắm trại, kể cả việc kiếm củi đốlửa cũng có thể mấđến tận một tiếng.
Kể từ sau sự kiện Catastrophe, nhóm của Shiroe đã học cách để sống sóở nơi hoang dã trong thế giới này, và đã không cố quá sức trên đường đến Susukino. Nhưng sau khi giải cứu Serara, họ muốn băng qua biên giới càng sớm càng tốt, đi với mộtốc độ mà những kẻ theo dấu sẽ không thể đuổi kịp họ.
Ba con điểu sư phối hợp ăn ý với nhau và cùng thực hiện mộcú lượn tuyệđẹp để đáp xuống mộngọn đồi.
“Em không có sợ đâu đấy, ok?”
Nắm tay Shiroe khi đang bước khỏi con điểu sư, Akatsuki nói với đôi mắliếc.
Sự thật là, dĩ nhiên em ấy vẫn sợ sệt, mặc dù đã quen với cảm giác bay lượn.
Thứ mà em ấy sợ chính là con quái vật.
Điểu sư có phần thân trên của đại bàng, và phần thân dưới của sư tử, đôi cánh lớn mạnh sải rộng đến 5 hay 6 mét, với cặp vuốvà chiếc mỏ sắc nhọn cộng thêm thân hình to lớn, nó dễ dàng có thể cắn đứđầu Akatsuki ngay lập tức.
Ngay khi hạ cánh, Akatsuki lập tức giữ khoảng cách với con điểu sư. Shiroe bậcười, cẩn thận không để Akatsuki phát hiện, và lấy ra mộmiếng thịtừ chiếc Túi Chứa Đựng của cậu cho con điểu sư ăn.
Dù con quái thú này trông khá đáng sợ, nó rấtrung thành với các phiêu lưu giả,người triệu hồi chúng bằng chiếc sáo. Khi Shiroe vuốve cổ con điểu sư, nó tỏ vẻ sung sướng và nuốtrọn miếng thịngay lập tức.
“Nhiệm vụ thành công tốđẹp.”
Naotsugu bước tới chỗ Shiroe sau khi xuống khỏi con điểu sư của cậu ta.
“Chính xác, kế hoạch của cậu thậtuyệvời nya~.”
Nyanta và Serara tiếp cận Shiroe từ hướng ngược lại.
“Erm, cảm ơn mọi người rấnhiều! Em thực sự rấcảm kích!”
“Đừng để ý tiểu tiếlàm gì, bọn anh cũngi chẳng làm gì vĩ đại cả.”
Shiroe đáp lại Serara đang thành kính cú đầu.
Cậu cũng cảm thấy thái độ của mình quá lạnh lùng, thế nhưng vì cảm thấy khó nói, nên cậu đành đảo mắđi.
Shiroe mở hệ thống ra và dùng thần giao cách cảm để báo cáo cho Maryele.
Maryele, người đang chờ đợi mộcách đầy lo âu lúc này thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được báo cáo của Shiroe.
Nếu như nghĩ kỹ thì, nhóm Shiroe đã lấy mấnhiệm vụ giải cứu của Maryele và đi về phía bắc.
Từ sau sự kiện Catastrophe, cả thành phố luôn có một bầu không khí ảm đạm, gây ra sự phiền muộn cho phần lớn người dân ở đây.
Shiroe chiếm mấcái nhiệm vụ này bởi vì cậu không thể chịu được cái không khí phiền muộn này.
Cậu thật sự lo lắng về Liên Minh Bán Nguyệt, và rấsẵn lòng giúp đỡ Maryele và Henrietta, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Shiroe cảm thấy có mộsự khó chịu không tả được sâu trong tim cậu.
“Thậđấy, đừng bận tâm quá.”
Shiroe chỉ làm những gì cậu ta muốn cho bản thân cậu ta.
Nên cậu ta không thể chuyển đổi những ý nghĩ của cậu thành lời nói, và chỉ có thể nói qua các câu từ đứkhúc.
“Shiroe-chi đã luôn luôn là một người rấrụrè nya~.”
Nyanta nói với giọng đầy thư giãn và thoải mái.
“Đội trưởng Nyanta.”
“Shiroe-san và Nyanta-san biếnhau sao?”
“Đúng thế, và tôi cũng chính là bạn của họ.”
Naotsugu xen vào.
“Đúng vậy nya~, khi Elder Tales vẫn còn là mộtrò chơi, Shiroe-chi, Naotsugu-chi và tôi cùng mộtổ đội và phiêu lưu cùng nhau nya~.”
Khi nó vẫn còn là mộtrò chơi.
Những lời đó đọng lại sự buồn bã trong tim mỗi người.
Nhưng đây không còn là Elder Tales nữa.
Catastrophe xảy ra, và đây chỉ là mộthế giới giống với Elder Tales, nhưng khắc nghiệgấp mười lần.
Serara tỏ vẻ buồn bã, khiến cho Shiroe bối rối, nhưng cậu lại chẳng thể tìm được lời nào để an ủi cô cả.
“Chủ quân, chúng ta cần phải chuẩn bị trại cho đêm nay.”
Shiroe cảm thấy như vừa được cứu bởi lời gợi ý của Akatsuki và bắt đầu quá trình chuẩn bị cùng những người khác. Nyanta và Serara hiểu rằng nếu cứ tiếp túc buồn phiền cũng chẳng giải quyếđược gì, nên họ gạcảm xúc đó đi, và bắt đầu tìm kiếm mộnơi phù hợp để dựng trại.
Bầu trời tối mịt, nhưng không có một dấu hiệu gì của quái vậtrong khu vực cả.
Naotsugu và Serara dựng nên một chiếc lều nhỏ. Trong mùa này, chẳng có vấn đề gì với việc ngủ ngoài dưới bầu trời đầy sao trong chiếc túi ngủ cả, nhưng sẽ rất là phiền phức cho họ nếu trời đổ mưa.
Akatsuki cùng Nyanta im lặng tiến vào bên trong rừng, chắc là đi kiểm củi đốlửa trại.
Dựng trại vào thời điểm trễ thế này vào ban đêm thực sự không mấy hiệu quả cho lắm.
Dù với ma thuậsoi sáng cả khu vực, sẽ mấthời gian để dựng lều khi trời tối. Cả nhóm đào đấlên, đặnhững viên đá để chặn gió, và nhóm lửa trại hai tiếng sau khi họ hạ cánh.
Có thể họ sẽ không có được một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn, nhưng với năm người bọn họ đều trong tâm trạng vui tươi, bởi vì họ đã thành công mỹ mãn trong phần khó khăn nhấcủa nhiệm vụ giải cứu.
Không chỉ thế, họ đã băng qua rấnhiều nơi sử dụng các điểu sư, họ không hề lo lắng gì về những kẻ theo đuổi. Điều duy nhấcòn sótrên danh sách là an toàn trở về Akiba, nên không cần phải gấp gáp, không giống như chuyến hành trình đến Susukino.
Họ có thể dành cả một đêm nữa ở đây nếu họ muốn.
Tâm thế nhàn nhã, thoải mái thể hiện rõ trên khuôn mặcủa mọi người.
Nyanta và Akatsuki tiến vào khu vực trông giống như mộrừng um tùm để nhặcủi, Naotsugu đi tìm con sông để lấy nước, trong lúc đó Shiroe và Serara dựng trại. Những túp lều vải không phải là những vậphẩm ma thuật, nhưng chúng rấcần thiếcho các phiêu lưu giả. Chúng là những vậphẩm rấnặng, nhưng sức nặng đó biến mất khi chúng được đặvào trong chiếc Túi Chứa Đựng, nên vận chuyển không phải là một vấn đề đối với họ.
Trước khi dựng lều, Serara liên lạc cho Maryele sử dụng thần giao cách cảm.
Maryele luôn nở nụ cười trên mặt, nhưng điểu đó không có nghĩa là cô ấy không hề lo lắng. Khi cô nghe được báo cáo của Shiroe, giọng cô bỗng run lên vì xúc động, có lẽ là do cô cảm thấy nhẹ nhõm trong người.
Vì Maryele quá hạnh phúc khi lắng nghe cuộc gọi của Serara, ngay cả Shiroe, người đang sắp xếp đồ dạc bên ngoài lều có thể hình dung được biểu cảm của Serara.
“Tôi đã mang nước về rồi đây.”
Người đang đi lên ngọn đồi là Naotsugu.
Cậu ta đã đi đến hồ nước và bơm đầy chiếc bình. Mặtrời đã lặn hoàn toàn, và khu rừng đúc một hình bóng rõ rệdưới bầu trời đêm.
Nyanta và Akatsuki sẽ sớm quay lại từ khu rừng.
Dù thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ giải cứu là mộthành công mỹ mãn.
2
“Cái gì đây? Thậtuyệvời!”
Naotsugu thốlên đầy ngạc nhiên.
Trước mặnăm người là một lửa trại.
“Chủ quân, chủ quân, tôi phải diễn tả thế nào đây? Đây quả thật là mộniềm sung sướng!”
Kể cả Akatsuki vô cảm thường ngày cũng thốlên kinh ngạc với đôi má ửng hồng.
Naotsugu gật đầu lia lịa, và Shiroe không thể giữ được bình tĩnh. Nhưng với con người sống nội tâm của shiroe gần như không thể bộc lộ được niềm hạnh phúc của cậu với những người khác.
“Nyahaha, vẫn còn nhiều nữa mà nya~.”
Naotsugu vẫn chỉ chăm chú vào miếng thịcủa cậu ta, và không hề nghe thấy lời của Nyanta.
Thịhươu xì xào trên ngọn lửa, và tỏa ra một hương thơm ngọlịm.
Mộthứ đơn giản như thế quả là mộkhám phá tuyệvời.
Mở đầu của bấngờ này là việc Akatsuki và Nyanta hạ gục một con hươu trên đường nhặcủi.
Trong thế giới này, động vậhoang dã không hề hiếm thấy. Dân số con người chỉ là mộphần trăm so với tổng dân số NhậBản, nên động vậhoang dã có môi trường tốđể sinh sôi phátriển.
Trong các vùng đồi núi và các khu rừng nơi tự nhiên chiếm hữu, bạn có thể thấy các loài thú hoang như hươu, chim chóc, lợn và dê. Nhưng cũng có các loài nguy hiểm như chó hoang, sói, và cả gấu nữa. Đặc biệlà lợn rừng và gấu, chúng mạnh như goblin, nên cần cân nhắc kỹ lưỡng trước.
Nhưng nếu bạn tránh các loài thú nguy hiểm, nai và chim chóc sẽ rấdễ để xử lý, thích hợp cho các người chơi cấp thấp để tập luyện và là nguồn thức ăn quan trọng.
Akatsuki và Nyanta đã săn một con hươu trên đường đi kiếm củi đốlửa trại.
Nyanta lộxác, xẻ thịcon hươu trước những cặp mắt hoang mang của mọi người, và xiên miếng thịthành những que tạo thành những xiên kebab ngon miệng.
Nhìn những xiên que kebab đang xì xèo trên ngọn lửa nóng kìa, có thể thấy rằng nó hoàn toàn khác so với những đồ ăn mà họ đã nếm thử trước đây.
Hương vị của đồ ăn.
Chỉ có đồ ăn thậmới có thể tạo ra được mùi hương tuyệvời như thế, thứ khiến cho tất cả mọi người chếlặng.
Shiroe và đồng bọn đột nhiên cảm thấy cơn đói cồn cào làm họ không thể chịu nổi.
Cắn vào miếng thịđược tẩm với muối và gia vị bởi Nyanta, lưỡi của họ bị công kích bởi vị ngọlan tỏa khắp miệng. Đây không phải là thứ mà bạn ăn để sống. Đây là thứ mà bạn ăn để cảm nhận được rằng bạn đang sống.
Sự khác biệthật sự không thể diễn tả bằng lời nói được.
“Ngon quá… Nhưng tại sao?”
Shiroe cảm thấy lúng túng.
Naotsugu và Akatsuki cũng bối rối; chỉ có Serara và Nyanta mỉm cười đầy tự hào.
Đây chính là món ăn ngon nhấhọ ăn trong suốcả tháng.
‘Tấcả đồ ăn không hề có vị’ là mộtrong những hiện tượng tàn khốc nhấtrong thế giới này. Shiroe và cả bọn… không, ba mươi ngàn người chơi NhậBản đều cảm thấy đau buồn vì thứ này.
Không quan trọng dù bạn có cơm cuộn trứng, cà ri, súp hay cá nướng, vị của nó cũng sẽ luôn là ‘bánh quy ướsũng’ ; khi không có cả muối, nó còn tệ hơn cả bánh quy ướsũng nữa. Naotsugu miêu tả nó giống như đang ăn bìa các tông vậy.
Họ đã từ bỏ hy vọng sửa chữa hiện tượng này, và giờ vấn đề đó tự dưng đã được giải quyếngay trước mắt họ.
Nyanta không hề tạo ra mộmón ăn đặc biệnào cả,
cậu ta chỉ xẻ thịcon hươu, nêm nó với muối và gia vị, và nấu nó trong một cái chảo hơ trên đống lửa.
Nó không phải là món ăn hạng sang gì cả, nhưng nếu so sanh với cuộc sống của ‘bánh quy ướsũng vô vị’ ; đây chính là đồ ăn của thiên đường.
“Thậkỳ diệu! Tuyệvời quá, đội trưởng Nyanta, cậu là số một, người tuyệnhất! Tình yêu của tôi dành cho cậu là thứ hai chỉ sau đống pantsu mà thôi!”
“Cậu tâng bốc tôi hơi quá rồi, nya~.”
Nyanta lấy những chiếc que xiên từ túi của cậu ta ra và chuẩn bị thêm nhiều xiên kebab. Serara phụ giúp bên cạnh bắt đầu thái hành như mộmón phụ.
“Đội trưởng, không phải! Nyanta-sensei! Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao vị của nó lại như vậy? Tại sao nó không giống như bánh quy ướt? Yêu cầu bị cáo cung cấp lời khai!”
Naotsugu giữ xiên kebab ở hai tay và tra hỏi. Cậu ta có vẻ cảnh giác với lời của Nyanta rằng chắc chắn rằng vẫn còn rấnhiều thịnên đang bảo vệ phần ăn của mình trên tay.
Akatsuki người luôn gọi Naotsugu là mộkẻ biến thái cũng đã nói “ngon, tuyệvời, tuyệvời!” khi em ấy đưa miếng thịvào miệng.
Nyanta cẩn thận loại bỏ phần nội tạng vừa giải thích.
“Khi chuẩn bị một bữa ăn, cậu cần phải kiếm đủ nguyên liệu, sau đó mở hệ thống để chọn món ăn cậu muốn làm, đúng chứ nya?”
Ông ta miêu tả lại cách thức cơ bản của việc chế tạo vậphẩm trong Elder Tales.
“Sử dụng phương thức này, cậu sẽ luôn khiến đồ ăn có vị đó nya. Cậu chỉ cần thu thập nguyên liệu, nhưng đừng mở hệ thống. Thay vào đó, cậu tự tay chế biến món ăn, và nó sẽ xuất hiện như là mộmón ăn ở ngoài thế giới thực nya.”
Nyanta điềm tĩnh giải thích.
“Nhưng chúng tôi…”
Akatsuki nói nửa chừng với miệng đầy thịvà buộc phải dừng lại để nuốt. Shiroe đưa cho em ấy mộcốc nước, và nói:
“Chúng tôi đã thử, nhưng sử dụng cách đó, chúng tôi luôn nhận được kết quả là những món vậphẩm bí ẩn. Khi chúng tôi nướng cá, nó sẽ trở thành than đen hoặc chấnhầy… Việc nấu nướng thông thường là điều bất khả thi trong thế giới này, đúng không?”
Đó chính là kiến thức của Shiroe về thế giới này.
Vì đây là mộtrò chơi, nếu bạn không dùng kỹ năng có trong game, thì hành động sẽ thấbại. Đây là kiến thức cơ bản nhất.
“Nếu như cậu không phải là mộĐầu Bếp, hoặc cấp độ Đầu Bếp quá thấp, thì đó là điều sẽ xảy ra nya~. Cho dù cậu có tự chế biến, cậu vẫn cần những kỹ năng trong game. Nói cách khác, những ai có nghề phụ là Đầu Bếp có thể làm ra những món ăn ngon miễn là họ tự tay làm nó nya~.”
Những lời nói của Nyanta khiến cho Shiroe kinh ngạc, và cậu cuối cùng cũng đã có thể chấp nhận nó.
Nghĩ về điều đó, việc rắc muối lên thức ăn đã là một hiện tượng rất lạ rồi. Nếu bạn chỉ có thể làm đồ ăn thông qua hệ thống, kể cả hành động rắc muối vẫn cần phải được thực hiện qua hệ thống.
Cho dù nếu người chơi không chọn Đầu Bếp làm nghề phụ, họ vẫn sẽ được 5EXP vào đó. Kĩ năng rắc muối là mộkỹ năng mặc định tuyệnhấmà những người chơi không chọn nghề phụ Đầu Bếp có thể làm được.
“Đội trưởng, điều đó có nghĩa là…”
“Cậu đúng rồi đấy Naotsugu-chi, tôi là mộĐầu Bếp nya~. Muốn mộxiên kebab nữa không?”
Shiroe và đồng bọn ăn rấnhiều thịdưới lời đề nghị của Nyanta.
Mộcon hươu cỡ trung là quá dư dả cho mộnhóm năm người, và có thể dùng cho bữa ăn của ngày mai. Nyanta lấy ra mộchai rượu táo cậu đã làm ở Susukino để chúc mừng, và mọi người tiếp tục thưởng thức.
Nyanta giới thiệu Serara với bộ ba một lần nữa.
“Em thật sự rấvui khi gặp mọi người. Em xin lỗi vì đã giới thiệu trễ thế này và em rấcảm kích về sự trợ giúp của mọi người. Em là Serara, Tu sĩ cấp 19, nghề phụ là Người Giữ Nhà, một người chơi mới của Elder Tales.”
Serara cúi đầu chào.(Thậlà mộcô bé nhiệhuyết.)
Khuôn mặt đáng yêu của mộcô gái trẻ, bờ vai nhỏ nhắn thon với mái tóc buộc phía sau chính là ấn tượng đầu Shiroe có về cô bé.
“Có vẻ con bé là mộtrong top ba cô gái trong lớp, mà thực tế là thứ ba luôn đấy, nhưng lại là người nhận được nhiều thư tình nhất.”
“Hmm… Gì cơ?” -
Naotsugu nói điều gì đó rất khó để đáp lại với người mà cậu ta chỉ mới gặp lần đầu.
Serara đang lúng túng chọn lời lẽ để trả lời.
Đầu gối của Akatsuki phátiếng kêu rợn người khi gặp mặcủa Naotsugu.
“Đừng có đá vào người ta chứ! Nói không với bạo lực!”
“Chủ quân, có vẻ như vừa có ai đó rấthô lỗ, nên tôi đã cho hắn ta một cước.”
“Cô báo cáo sau khi làm chuyện đó sao?”
Lý do Naotsugu không bảo vệ mặcậu ta là bởi vì cậu ta đang bận bảo vệ những xiên kebab trên tay, khiến cho Serara bậcười.
“Heehee…”
“Ara, đây là Naotsugu, một hộ vệ, đáng tin và mạnh mẽ.”
“Nhưng không kém phần biến thái và ngu ngốc.”
Serara gật đầu vui vẻ với lời nói của Nyanta.
“Em đã thấy anh ấy chiến đấu trước đây. Em thật sự xin lỗi vì kĩ năng hồi máu cấp thấp của em.”
Naotsugu trả lời,
“Đừng lo lắng, đó đã là mộsự trợ giúp rất lớn rồi.”
Serara liên tục xin lỗi về cấp độ thấp của em ấy, nhưng Shiroe cũng cảm thấy y chang Naotsugu, công nhận hành động và quyếtâm của em ấy. Dù sao thì, những thứ như cấp độ có thể được cải thiện qua thời gian, nên không cần phải cảm thấy có lỗi.
“Naotsugu-cchi đã luôn như thế từ lúc tôi gặp cậu ấy, nên đừng bận tâm. Và cậu ta đang khen em đấy nya~.”
“Ah?”
Serara ngẩng đầu nhìn Nyanta, người đang mỉm cười nhẹ nhàng với đôi mắt híp.
“Ý Naotsugu-cchi là em chính là cô gái nổi tiếng nhấtrong lớp, tính cách của cậu ta hơi rụrè nya~.”
“Này đội trưởng, đợi chúđã, đó không phải ý của tôi, tôi thích quần chíp nhiều hơn là những cô gái xinh đẹp!”
Như là cắngang lời Naotsugu, Akatsuki lại tung cước vào mặcậu.
“Đau đấy đồ lùn, cô đang trở nên tàn nhẫn hơi rồi đấy!”
“Chủ quân, tôi đã phi cước vào mặtên biến thái và tịch thu thịcủa hắn.”
“Huh? Ah, ah!”
Akatsuki cắn miếng thịcô cướp từ Naotsugu.
“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…”
Nyanta đưa mộxiên kebab mới cho Naotsugu rầu rĩ và hỏi, “Thế còn quý cô trẻ này thì sao nya?” ông chuyển sự chú ý sang Akatsuki. Shiroe giới thiệu em ấy cho Nyanta.
Em ấy đã cùng phiêu lưu với Naotsugu và Shiroe. Akatsuki là mộSáThủ với nghề phụ Kẻ Truy Vếrất mạnh và đáng tin. Cô nghiêm túc nhìn về phía Nyanta và cúi đầu chào Nyanta.
“Thưa thầy, đệ tử là Akatsuki.”
Naotsugu phàn nàn về cách đối xử khác biệt, được nửa lời thì Akatsuki tọng vài miếng thịchín dở vào miệng cậu ta.
Cả hai người họ đang ẩu đả lẫn nhau với những từ như “lùn tịn” và “biến thái” những người còn lại chỉ có thể cười phá lên.
“Còn về phần Shiroe-chi, cậu ta là chiến lược gia của nhóm tôi từng góp mặvào nya~. Cậu ta là mộthanh niên tài ba nya~.”
Shiroe gật đầu với lời giới thiệu của Nyanta, Serara rối rícảm ơn Shiroe. Cậu cảm thấy em ấy là mộcô gái hoạbávà tốbụng.
Em ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Shiroe tự hỏi.
Trong thế giới này, khuôn mặcủa bạn ảnh hưởng bởi gương mặthậngoài đời, nhưng kích cỡ cơ thể và ngoại hình thì được quyết định bằng dữ liệu trò chơi. Nên, một người không nên đoán mò tuổi một ai đó bởi chiều cao vì như thế sẽ rấthô lỗ và có thể sẽ sai. Shiroe học được điều này từ Akatsuki.
Từ cách ăn nói của em ấy, em ấy không giống như người lớn tuổi cho lắm.
(Cao trung, hay có thể là sơ trung chăng?)
Elder Tales là mộtrò chơi đăng ký hàng tháng, nên nhóm tuổi người chơi trung bình cao hơn những trò chơi miễn phí.
Nhưng đó chỉ mới là trung bình, không ngạc nhiên mấy khi thấy học sinh sơ trung chơi trò chơi này.
Nếu mình nhớ đúng, cặp sinh đôi cũng trong độ tuổi này.
Mộchuỗi sự kiện trong nhiệm vụ giải cứu đã làm cho Shiroe căng thẳng, nên có thể bởi vì phần khó khăn nhấđã kếthúc, hoặc là do không khí của buổi ăn mừng và đồ ăn này, nhưng Shiroe hồi tưởng lại khoảng thời gian trước sự kiện Catastrophe.
3
Shiroe biếcặp sinh đôi khi Elder Tales vẫn chỉ là mộthế giới trò chơi.
Shiroe là một người chơi solo hiếm thấy, bởi vì mộThuậSư cấp cao chỉ có thể được miêu tả bằng từ độc đáo và đa dạng, dựa theo Akiba, sống cuộc sống đời thường của cậu trong Elder Tales.
Sau khi Debauchery Tea Party tan rã, Shiroe trở thành một người chơi rảnh rỗi thực sự.
Đây không phải là một điều tiêu cực, bởi vì cậu thích thú với lối chơi này.
Ở trung tâm thành phố Akiba, có rấnhiều người chiêu mộ hay tìm kiếm tổ đội cho các đợđánh boss khắp nơi, sử dụng kênh chacủa game.
Shiroe thỉnh thoảng gia nhập mộnhóm sử dụng phương thức này, hoặc tham gia cùng bạn bè như Maryele trong nhiệm vụ của họ, hoặc là tự đi khám phá hay thu thập kho báu.
Nghề phụ của Shiroe là Nhà ghi chép, mộnghề sản xuất, với khả năng sao chép các cuộn giấy, bản đồ và những quyển thư ma thuật. Trong Elder Tales, việc sản xuấchính là chuyển hóa các nguyên liệu thành vậphẩm, nên việc kiếm các nguyên liệu thô là bước rấquan trọng.
Với Nhà ghi chép, nguyên liệu chính là giấy và mực. Cho những cuộn phép thông thường, nguyên liệu rẻ tiền nhấvẫn sẽ có hiệu quả. Nhưng đối với các quyển thư ma thuậcấp cao, bạn sẽ cần mực và các tính chấma thuật. Chế tạo mực đặc biệcũng là việc của Nhà ghi chép, cần những nguyên liệu như máu rồng hoặc khoáng sản quý hiếm.
Nếu bạn muốn kiếm nguyên liệu hiếm, bạn cần phải đi đến các nơi khác nhau và tiêu diệquái vật. Kể cả với việc Debauchery Tea Party biến mấhoặc <cô ấy> không kéo shiroe đi khắp nơi nữa, Shiroe vẫn rất bận rộn với cả đống công việc.
Khi Shiroe đang tận hưởng cuộc sống trò chơi thường ngày, thì cặp sinh đôi tiếp cận cậu.
“Niichan, niichan, xin hãy đợi một chút!”
“Xin thứ lỗi, em rấxin lỗi. Anh có thể cho bọn em hỏi chút không ạ? Bọn em muốn tìm một vài thứ.”
Cặp sinh đôi chỉ cao đến vai của Shiroe.
Cậu con trai mặc bộ giáp rẻ tiền với chiếc kiếm sau lưng.
Còn bé gái mặc áo choàng trắng, giữ một chiếc trượng với chiếc chuông trên nó.
“Không thành vấn đề, có chuyện gì sao?”
Shiroe nhớ là điều đó xảy ra ở ngay giữa khu vực đông đúc của Akiba.
Dựa theo trang bị của chúng, cặp sinh đôi là những người mới chơi, sử dụng vũ khí mặc định. Từ cách ăn nói cho đến giọng điệu, chúng là những học sinh sơ trung hoặc nhỏ hơn, dựa theo hình dáng trẻ con.
“Ma thuậcủa em rấyếu; em không thể chữa trị cho vếthương của Tohya. Em vừa mới hỏi một người qua đường, và anh ấy nói em nên mua quyển thư tốhơn. Nhưng em không biếphải mua ở đâu. Anh có thể chỉ em nơi mua chúng được không?”
Qua cách chọn từ và giọng con bé, em ấy có vẻ rất là người lịch sự.
“Còn em thì muốn học kỹ năng mới, nếu anh biết, thì xin anh hãy chỉ cho em, Niichan.”
Thanh trạng thái màu xanh lục phía trên cặp sinh đôi cho thấy rằng cô bé gái là Minori, cậu con trai là Tohya, và cả hai đều ở cấp 6.
Nhiệm vụ đầu tiên của Elder Tales là phần hướng dẫn tân thủ. Người chơi chọn Akiba làm thành phố khởi đầu sẽ được đưa đến trại huấn luyện của Thiếu Tá Colenel để học cách điều khiển cơ bản.
Thiếu tá Colonel trông giống như một quý ông với bộ râu trắng, nhưng bạn sẽ không biếông ấy sẽ làm gì nếu ông ấy tức giận đâu, mộNPC phiền phức. Và tên ông ấy ‘Colenel’ nghĩa là Đại tá cũng là tên mộcấp bậc trong quân đội, khiến bao người chơi bối rối về cấp bậc thật sự của ông ấy, và kết quả là ông ấy khá nổi tiếng với rấnhiều người chơi.
Bài huấn luyện của Thiếu tá Colonel kéo dài khoảng một tiếng, tân thủ sẽ đạcấp 4 sau khi hoàn thành hướng dẫn. Dựa theo yếu tố này, cặp sinh đôi có lẽ chỉ mới bắt đầu chơi hôm qua hoặc hôm nay; cả hai hoàn toàn là những người mới chơi.
“Đây là ngày đầu tiên các em chơi trò này à?”
“Vâng ạ.”
“Đúng thế.”
Giọng của cặp sinh đôi chồng lên nhau.
Mặc dù Shiroe là một người ngại giao tiếp, cậu không hề ghéai cả. Cậu chỉ cảnh giác với những người tiếp cận cậu với mục đích tăm tối.
Bởi lẽ này, Shiroe không hề ghéngười mới chơi, vì họ không hiểu giá trị của Shiroe có và họ không biếvề sự hiệu quả tổ đội hay lợi dụng Shiroe cả.
Gạđi suy nghĩ chán nản này lại đằng sau, Shiroe chào mừng những tân thủ như một người chơi của Elder Tales, tin rằng đó là nghĩa vụ của những người chơi kỳ cựu.
“Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ dẫn đường cho em, đi lối này.”
Dẫn hai đứa qua những con đường quen thuộc thì không thành vấn đề, Shiroe suy tư trong khi đang chỉ đường cho cặp song sinh.
Và cứ như thế, Shiroe trở thành bạn của Tohya và Minori, thỉnh thoảng lập tổ đội với cả hai.
Tohya rấdễ gần, chào hỏi Shiroe mỗi khi thằng bé thấy cậu trong thành phố. Trái lại, Minori thì luôn cảm ơn Shiroe mộcách lịch sự.
Cặp sinh đôi, Minori là chị lớn, được sinh sớm trước cậu em trai. Em ấy có phong thái của một lớp trưởng, chăm sóc cậu em trai thô lỗ, và đó là cách cặp sinh đôi chung sống.
Cả hai đều là học sinh năm hai sơ trung, trẻ hơn rấnhiều so với những gì Shiroe mường tượng. Shiroe đã chơi trò này mộkhoảng thời gian dài, nhưng cậu hiếm khi gặp học sinh sơ trung. Bởi do khoảng cách về thế hệ, mỗi khi Shiroe gặp những ngời chơi trẻ tuổi, họ không có nhiều điểm chung và họ cũng chưa từng cùng lập tổ đội
để đánh boss.
Nhưng cặp sinh đôi tôn trọng Shiroe và không có bắcứ vấn đề gì khi mời cậu gia nhập tổ đội để chơi cùng cả.
Lần đầu Shiroe gặp cả hai, cặp sinh đôi nói rằng Elder Tales là trò MMORPG đầu tiên của chúng, và hai đứa rất thích thú.
Chuyến hành trình đầu tiên quả là mộthảm họa.
Tohya cứ lao đầu vào mấy con quái vậmỗi khi em ấy thấy chúng như quả tên lửa tầm nhiệt, còn Minrori thì luôn đuổi theo sau thằng bé, và cả hai luôn vướng vào mấy trận đánh khó khăn đến nỗi mấy đứa nó như muốn khóc luôn.
Và cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại liên tục.
Elder Tales có một hệ thống mang tên ‘Thầy trò.’
Nói đơn giản, nó để người chơi cấp cao chơi chung với người chơi cấp thấp bằng cách giảm cấp độ và chỉ số của họ xuống để phù hợp với người chơi mới.
Shiroe là một người chơi lão luyện với cái nhìn sâu rộng trong trò chơi cũng như có những trang bị thuộc hàng top tier. Sử dụng hệ thống ‘Thầy trò’, Shiroe
sẽ chỉ cao hơn một hai cấp so với cặp song sinh, cũng là mộcấp độ lý tưởng để chỉ dạy cặp sinh đôi như một người thầy.
Shiroe sẽ dùng phép của cậu để vô hiệu hóa kẻ địch, nhưng sức mạnh vậlý của ThuậSư khá thấp, và sẽ cực kỳ vô dụng nếu bị giảm cấp độ. Nhưng đó cũng là mộsự trợ giúp rất lớn cho cặp sinh đôi.
“Cảm ơn, Niichan! Được rồi, tấn công đám quái ở đằng kia nào!”
“Tohya, đợi đã, thanh HP của em đang tụkìa!”
Shiroe bị kéo lê vòng vòng bởi cặp song sinh khắp mọi nơi để hướng dẫn.
Tohya là mộSamurai của class chiến binh.
Elder Tales gọi ma thuậvà kỹ thuậchiến đấu là ‘kỹ năng’, mỗi thứ sẽ có một cái tên riêng và giá sử dụng như MP, thời gian xuấchiêu và thời gian hồi chiêu. Thời gian xuấchiêu là khoảng thời gian giữa việc chọn kỹ năng và lúc kỹ năng được sử dụng. Thời gian hồi chiêu là thời gian cần để kích hoạchiêu một lần nữa sau khi đã sử dụng.
Hầu hếmọi kỹ năng của Samurai đều có thời gian hồi khá lâu. Kỹ năng của họ rất mạnh, nhưng hầu hếchỉ có thể sử dụng một hoặc hai lần trong trận chiến, trái ngược lại với các Nhà Sư, có thể sử dụng nhiều kỹ năng liên tục trong trận chiến.
Samurai mạnh trong các trận chiến ngắn, và có thể gây một lượng lớn sáthương trong nhiều hoàn cảnh, khiến cho nhiều người thích thú và muốn chơi thử.
Nhưng ở mặtrái, nếu bạn không biếcách sử dụng các kỹ năng cẩn thận hay kích hoạtoàn bộ kỹ năng cùng một lúc, bạn sẽ không thể làm được gì trước khi thời gian hồi chiêu hết. Không có khả năng thích ứng với các thay đổi bấchợbằng cách khai thác hay che đi điểm yếu khiến việc thành thạo subclass này cực kỳ khó khăn.
“Lên nào! HelmeSlash!”
Tohya lao đến với thanh kiếm giơ lên cao, tấn công con goblin trực diện. Sáthương gây lên con goblin khá lớn, nhưng Tohya không thể di chuyển một lúc sau khi sử dụng kỹ năng nay.
”Wryyy!” “Growl!” "Hiss!”
Đám goblin nhân cơ hội này hội đồng Tohya. Tohya hốhoảng khi cậu sắp bị tấn công, nhưng cậu vẫn bấđộng trong thời gian này.
“Tohya! Rúlui mau, nguy hiểm lắm! ProtecShield!”
Minori quơ chiếc trượng của con bé và mộkhiên chắn xuất hiện chặn đòn tấn công của con goblin.
Minori là mộKannagi(Editor: aka vu nữ) thuộc class healer.
Nghĩa vụ của một healer bao gồm hồi HP, xóa bỏ các trạng thái và hiệu ứng bấlợi và sử dụng nhiều loại phép đa dạng để hỗ trợ đồng đội.
Cả ba subclass của healer đều có khả năng hồi phục HP, và họ đều có những kỹ năng độc đáo riêng.
Triệu hồi sức mạnh của các vị thần cổ đại, Kannagi thiên về chặn đứng sáthương, tạo khiên chắn bảo vệ mộthành viên hoặc cả tổ đội. Khiên chắn có thể hấp thụ một lượng sáthương nhấđịnh trước khi bị biến mất.
Nhìn vào lượng máu hồi, Kannagi có thể nói là yếu nhấtrong những subclass của healer. Nhưng khả năng vô hiệu hóa sáthương là một điểm mạnh lớn nếu sử dụng đúng lúc.
Mặt khác, kỹ năng này tùy thuộc vào năng lực của người sử dụng, đoán trước loại sáthương và tầm sử dụng của kẻ địch, thực sự rất khó để thành thạo được.
Mọi class trong Elder Tales đều được thiếkế để không ai có thể dễ dàng thuần phục, nhưng cặp sinh đôi không hề màng đến điều đó, và chỉ đơn thuần là tận hưởng trò chơi mà thôi.
Shiroe hướng dẫn cặp sinh đôi qua các cấp độ đầu quanh Abika, đồng hành cùng chúng vào các cửa hàng và trả lời hếmọi thắc mắc.
Shiroe hỏi cả hai một lần nữa: “Anh có trang bị tốhơn này, hay là anh đưa chúng cho bọn em nhé?” Mặc dù đó là những món trang bị tốt, nó chỉ ở khoảng cấp 10; còn Shiroe thì ở cấp 90 và chẳng hề bận tâm mua thêm hàng tá món như thế.
Nhưng Tohya trả lời, “Nah, em không muốn, em đã bắt đầu chơi rồi. Thu thập kho báu là điều thú vị nhấcủa trò chơi, nếu như em được nhận không trang bị, thì chơi game còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Minori nói: “Em xin lỗi vì sự ngạo mạn của em trai em. Shiroe-san, anh đã rấtốvới bọn em, nhưng thay vì đưa chúng em vậphẩm, chúng em sẽ rấvui nếu anh tiếp tục chơi cùng với chúng em!”
Bởi vì có cặp sinh đôi này, Shiroe đã có thể chơi với tư cách là một người hướng dẫn. Cặp sinh đôi không nhìn Shiroe như ai đó để lợi dụng, nên đó là mộniềm vui khi chơi với chúng.
Những ngày này cứ thế tiếp tục. Cho đến khi Catastrophe ập đến.
4
“Oh, vậy là cậu biếmộcặp sinh đôi à, rồi sao nữa?”
“Sao nữa?”
“Chủ quân, ngài có biếhọ bây giờ thế nào không?”
Shiroe nói về lần gặp mặvới cặp sinh đôi, và đồng đội cậu bắt đầu hỏi.
Dưới ánh lửa trại màu cảm, cái bóng của cả nhóm như đang nhảy múa trên trại, tạo cảm giác yên bình.
“Cả hai vẫn đang online. Tớ đã nhìn thấy hai đứa vài lần sau Catastrophe.”
“Vậy là chúng cũng bị kẹlại ở đây.”
“Tớ và cả hai đứa đều đi chúng với nhau trước đó, và bọn tớ đều bị dịch chuyển về Akiba. Và bị chia cắtừ lúc đó.”
Khi Catastrophe xảy ra, mọi người chơi đều bị dịch chuyển về ngôi làng gần nhất. Serara và Nyanta suy tư, nhớ lại sự kiện này.
“Có thể cậu nên liên lạc với chúng. Chúng có lẽ cũng đang gặp rắc rối đấy. Cả hai đứa chỉ là người mới chơi mà đã bị dính vào cái địa ngục này.” Naotsugu nói.
Shiroe biếrằng Debauchery Tea Party vẫn còn rấnhiều người rộng lượng và sẵn sàng giúp đỡ, đặc biệlà Naotsugu người luôn hếmực quan tâm đàn em và các tân thủ.(Mộhộ vệ bảo vệ đồng đội của cậu phải là người luôn hếmình giúp đỡ người khác. Nhưng mà Naotsugu, cái cách cậu ấy thể hiện bản thân sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu ấy.)
“Dù sao thì Shiroe-chi cũng có thứ mà cậu ấy phải bận tâm đến nya.”
Nyanta phábiểu trong khi ông ấy rótrà nóng vào một cái cốc kim loại. Đây không phải trà thật, chỉ là một loại nước pha với lá cây thơm và vỏ táo. Nhưng đối với những người đã luôn uống nước không vị, thì đây là mộphước lành. Akatsuki chau chuốchiếc cốc cẩn thận để làm ấm đôi tay em ấy.
“Ngài nói đúng. Lúc mới bắt đầu, chúng ta chỉ có thể tự lo cho bản thân, chẳng có thời gian để quan tâm đến người khác. Lúc tôi gặp lại chúng, thì chúng đã gia nhập một guild rồi.”
Không chỉ riêng Shiroe, những người chơi khác cũng chả có sức để cân nhắc mấy thứ khác ngoài bản thân.
“Vậy sao…”
“Vào thời điểm đó, mọi guild đều đang bận rộn chiêu mộ thành viên mới.”
Lời của Akatsuki khiến Naotsugu nhớ lại cảnh tượng và cậu gật đầu.
“Nhớ là cả hai ở khoảng cấp 20 thì phải?”
“Tớ nghĩ là hai đứa đã có nhiều tiến triển kể từ đó rồi.”
“Thậtốcho cả hai khi tìm được một guild để gia nhập vì cả hai không thể tự lo cho bản thân được.”
Naotsugu giãn cơ và nói, sau đó quay sang nhìn Shiroe.
“Này, Minori có dễ thương không?”
“Ah?”
Shiroe bắt đầu ngẫm lại.
Cậu chỉ thấy nhân vậtrong game của hai đứa trong Elder Tales, và màn hình chỉ hiện thị mẫu hình nhân vậcơ bản, nên không có cách nào biết được em ấy có dễ thương hay không. Shiroe không nói chuyện trực tiếp với chúng sau Catastrophe, nên Shiroe không biếphải trả lời.
“Không, không, bạn tôi ơi, đối với những thứ thế này thì cậu không cần phải gặp trực tiếp cô bé. Cậu đã nói chuyện với cô bé bằng voice chađúng chứ? Cậu có thể biết được liệu rằng con bé có đáng yêu hay không qua giọng nói đúng chứ?”
Naotsugu áp lực Shiroe. Còn Akatsuki chỉ còn biếcạn lời, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, liếc nhìn mộcách lạnh lùng.
Shiroe đảo mắqua Nyanta, người duy nhấcậu có thể cứu cậu.
“Serara-chi, cháu có lạnh không?”, Nyanta thể hiện sự quan tâm của một quý ông. Ông không thể hào hiệp cứu giúp người bạn cũ được sao? Khi Shiroe nghĩ về điều đó, Naotsugu tiếp tục nhấn mạnh.
“Hmm… Để biếcon bé có dễ thương hay không… Cách ăn nói rất lịch sự như một quý cô… Như thể con bé xuấthân từ một gia đình quyền quý sang trọng nhỉ? Tớ có cảm giác như gia đình con bé cũng khá giả, nhưng không giống như Henrietta-san.”
Trong lúc Shiroe phân tích, Naotsugu gật đầu lia lịa với vẻ hài lòng.
“Phải như thế! Đó là cách mộnữ sinh sơ trung nên ứng xử!”
“Tại sao cậu lại chuyển sang đoán tuổi con bé thế?”
“Naotsugu ngu ngốc…”
Em nói rấđúng! Shiroe gật đầu với Akatsuki, nhưng em ấy chỉ nói “Chủ quân cũng là mộtên ngốc.”
“Hãy liên lạc với họ sau khi chúng ta quay về! Mộcuộc hẹn, tôi sẽ là quân tiên phong, Shiroe sẽ là hỗ trợ ! Các bé gái là tuyệnhất!”
“Điều này thì tớ đồng ý với cậu.”
“Shiroe cũng thích quần chip của mấy bé gái đúng chứ nhỉ?”
“Cũng không hản. Ấn tượng của tớ chỉ ở mức chung chung so với những người khác thôi.”
Lời nói của Naotsugu khiến Shiroe cảm thấy lúng túng, nhưng cậu vẫn gật đầu. Việc liên lạc với cặp sinh đôi không phải là vấn đề, nhưng việc chuẩn bị cho mấy câu chủ đề với Naotsugu mới thực sự là rắc rối. Nhưng cũng chả thể làm được gì.
Naotsugu đã luôn bị Akatsuki bắnạt, nên đây cũng là mộcách để an ủi cậu ấy.
Bữa tiệc tiếp tục đến tận khuya.
Những vấn đề của guild, kinh nghiệm của mỗi người, thức ăn ngon, những vì sao của thế giới này, cả nhóm tiếp tục trò chuyện đến khuya.
Thưởng thức bữa tiệc dưới ánh lửa cam, tiếng cười của họ chồng chấlên nhau, bầu không khí thực sự thoải mái và không ai muốn đi ngủ cả.
Akatsuki và Serara tựa vào nhau khi họ chợngủ.
Cả hai đều trông rấđáng yêu, và kể cả người bị bắnạliên tục Naotsugu cũng nở nụ cười và đắp chăn sưởi ấm cho họ.
Khi Nyanta quyết định đã đến giờ đi ngủ, thì mặt trời đã lên cao từ hướng đông.
“Ah, no căng bụng rồi! Đã lâu lắm rồi tớ mới có được một bữa ăn ngon như thế này! Chỉ bữa ăn này thôi cũng đủ thấy chuyến đi đến Ezzo thật sự xứng đáng. Đây mới chính là đi phiêu lưu chứ!”
Bước chân của Naotsugu cứ lệch lạc bởi vì sự buồn ngủ và đói ăn, nhưng lời nói cậu cũng là lời của những người khác.
Năm người bọn họ chui vào túi ngủ, tận hưởng hơi ấm của lửa trại và chìm vào giấc mơ.
5
Chuyến hành trình tiếp tục vào ngày tiếp theo.
Nhóm của Shiroe đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ với ba người.
Với sự cộng tác của người chơi cận chiến xuấsắc Nyanta và Tu Sĩ Serara người có thể hồi phục các vếthương nhỏ nhặt, cả nhóm đã sẵn sàng lên đường.
Dù thế, họ vẫn không gấp rúvới việc quay về.
Thậra, cả nhóm cố ý trì trệ sự trở về của họ, ngủ cho đến trưa sau đêm đầu tiên. Họ chọn thời điểm thích hợp để cưỡi các điểu sư mà chỉ có thể được sử dụng trong 4 tiếng trước khi tiếp tục di chuyển trên lưng ngựa.
Họ dừng lại để dựng trại vào buổi chiều và đóng lều trước hoàng hôn, để lại rấnhiều thời gian để chuẩn bị bữa tối. Thức ăn đều là những nguyên liệu từ vùng hoang dã, nhưng vẫn là một bữa tiệc so với đồ ăn trước mà họ có.
Nyanta dồn hếcông sức vào chuẩn bị những bữa ăn, với món súp của ông ấy là món được yêu thích nhất.
Cả nhóm trò chuyện về tất cả mọi thứ.
Serara không nói sâu về những rắc rối của em ấy ở Susukino, nhưng cho dù em ấy có bị ám ảnh tâm lý đi nữa, thì bây giờ em ấy cũng đã vượqua nó, và cả nhóm an tâm khi thấy em ấy vẫn ổn.
Chẳng mấy bấngờ, Serara thích Nyanta, nhưng Nyanta có vẻ không nhân thấy điều đó. Nhưng Serara nghĩ rằng em ấy giấu tình cảm của em ấy rấkỹ và không ai nhận ra nó hết, khiến những người khác thấy rấthú vị.
Cứ mỗi khi Serara rời Nyanta, em ấy sẽ lại lén nhìn ông ấy. Trong bữa tối, em ấy sẽ ngồi bên cạnh Nyanta với một biểu cảm lấp lánh trên mặt.
Tin tốcho Serara là khi Nyanta nói ông ấy sẽ cùng cô đến Akiba và định cư ở đó. Khi Serara nghe thấy điều đó, em ấy ôm chặNyanta, xém nữa làm đổ cả nồi thứ ăn.

Thấy Serara như thế, Naotsugu mở mộnụ cười đầy nham hiểm. Mặc dù Shiroe thấy thế không hay chúnào, cậu cũng hiểu cảm giác của Naotsugu.
Nyanta luôn khẳng định rằng ông là một người lớn tuổi của Debauchery Tea Party, và chưa bao giờ dính vào bất kỳ rắc rối nào. Đối với hai cựu thành viên của Tea Party, thì đây là mộtin đầy bấngờ.
“Nhưng nghĩ đến việc đó thì, tại sao em ấy lại thích mộông già trung niên nhỉ…”
“Naotsugu, cậu hơi quá rồi đấy, chúng ta đang nói về Đội trưởng đấy. Đây chính là sức húcủa Đội trưởng.”
“Serara có mắt nhìn người tốmà.”
Cả hai người họ cười phá lên khi Akatsuki trả lời.
“Akatsuki cũng thấy ổn với ông Nyanta đúng ?”
“Sư phụ là mộkiếm sĩ bậc nhất.”
Shiroe trong cơn sốc hỏi, và Akatsuki trả lời mộcách máy móc. Câu trả lời này hơi mơ hồ về sức húcủa Nyanta, nên có lẽ là do sự kính trọng của Akatsuki dành cho Nyanta như là một đấu sĩ cận chiến, và Shiroe chấp nhận câu trả lời này.
Nói về sự trưởng thành, Nyanta là một người đáng tin cậy.
Ông ấy khẳng định rằng mình là một lão già, nhưng đó là chỉ để so sánh với những người trẻ tuổi khác. Ông ấy khoảng cỡ 40 tuổi. Ông ấy khá gầy và cao, đôi mắnhỏ, nhưng bề ngoài thì không thể chê được.
(Hmm, vậy ra Nyanta cũng được nhỉ.)
Shiroe có thói quen để tay lên cằm mỗi khi cậu đang suy nghĩ. Akatsuki nghĩ về điều gì đó và tiếp cận Shiroe, túm lấy tay áo cậu.
“Chủ quân, chủ quân.”
“Có chuyện gì sao, Akatsuki?”
“Chủ quân không phải là mộkiếm sĩ, nhưng em nghĩ ngài rất mạnh ạ.”
“À, em ấy đang an ủi mình.“ Shiroe nhận ra điều này ngay lập tức và cảm ơn Akatsuki trong khi nhẹ nhàng vuốve tóc em ấy. Biểu cảm bối rối hiện trên mặAkatsuki và cô nói: “Em không có nói điều gì đáng để được khen thưởng cả”, và xoay đầu đi. Shiroe cảm thấy con tim cậu rung động.(editor: nổi buồm ra khơi thuyền ơi)
Khi cả nhóm bay qua vùng núi Yappa, những đám mây đen xuất hiện ở hướng tây nam. Naotsugu có thể thấy những mảng trắng trong đám mây đen ập đến.
“Này Shiroe! Đội trưởng Nyanta!”
Quá lười sử dụng thần giao cách cảm, cậu hétrực tiếp về phía đồng đội bay 10 mébên dưới cậu.
“Có một cơn bão đang đến!”
Shiroe nhìn về hướng tây sau khi nghe thấy giọng của Naotsugu. Ánh mặt trời đã bị các đám mây che khuất, bầu không khí nặng nề, và các con điểu sư gặp khó khăn duy trì độ cao.
“Shiroe-chi, tuy vẫn còn khá sớm, nhưng chúng ta nên tìm mộnơi trú ẩn thôi nya.”
Nyanta điềm tĩnh khuyên nhủ Shiroe bằng thần giao cách cảm. Kiểm tra hướng bay của những đám mây lần nữa, Shiroe giơ tay phải lên, và họ bắt đầu hạ thấp xuống.
Shiroe bay về phía mộngôi làng ở vùng núi Yappa, nơi khoảng 20 ngôi nhà xen kẽ những con đường chưa được trải nhựa.
Đám điểu sư vừa hạ cánh, sấm sénổ lên và thời tiếthay đổi trong chớp mắt.
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển vào trung tâm của ngôi làng.
Đây là mộngôi làng điển hình và có thể được tìm thấy bất cứ đâu trong cả năm máy chủ NhậBản.
Bối cảnh của Elder Tales là mộthế giới với nền văn minh cổ đại đã mất, môi trường dần lấy lại được sự sống động vốn có qua hàng ngàn năm cũng như thực vậvà động vậphátriển mạnh mẽ. Trồng trọdiễn ra ở các khu vực có íquái vật.
Những người sống ở đây không phải là Phiêu Lưu giả, mà là NPC, những người tự gọi bản thân họ là Cư Dân của Vùng Đất.
Phần lớn các nhiệm vụ của Elder Tales liên quan đến việc đi đến những ngôi làng thế này và giải quyếcác vấn đề của người dân, với những câu truyện liên quan đến người dân.
Để ý đến sự thay đổi độngộcủa thời tiết, một người phụ nữ mặc chiếc đầm trắng cùng một đứa trẻ với chú chó và một con bò chạy dọc theo con đường trong làng.
Những dân làng bấkể tuổi tác và trang phục nhanh chóng thu gom đồ nghề và vội lùa những con cừu về lại chuồng.
Như Shiroe tiên đoán, tòa nhà lớn ở giữa làng chính là tòa thị chính, là mộnơi thường thấy ở các ngôi làng biên giới.
“Xin chào!”
Naotsugu chào lớn tiếng khi cậu dẫn đầu nhóm của cậu vào tòa thị chính.
“Mời vào! Các cậu là những người du hành à?”
MộNPC lớn tuổi giới thiệu ông ấy là mộtrong những trưởng lão. Đó là người đàn ông với mái tóc trắng và ngắn cùng đôi kính dày, có vẻ như ông ấy cũng đã tầm 60 tuổi rồi. Nhưng lưng ông ấy thì thẳng tắp và ông ấy có một vóc dàng của một người trẻ tuổi. Ông điềm tĩnh lắng nghe lời giới thiệu và giải thích của Shiroe và đề nghị chỗ ở qua đêm cho nhóm với một giá rẻ. Cả nhóm cảm ơn người đàn ông và đi vào mộnhà kho.
Đây có vẻ như là nơi cấchứa rơm khô cho mùa đông, với cả núi chấthành đống khắp nơi. Cơn mưa mùa hè không hề lạnh, nhưng nặng trĩu, nghe giống như những trái golf đang đổ ập xuống ngôi làng.
Shiroe đứng ở cửa kho ngước nhìn lên bầu trời, và một giọng vui tươi vang sau lưng cậu.
“Thậtuyệvời, mình yêu rơm khô!”
Naotsugu hò hévui sướng.
Thế giới này thừa hưởng sự tiện lợi từ thế giới trò chơi, với túi ngủ và lều thuộc hàng chấlượng cao. Mặc dù bạn có thể ngủ mộcách thoải mái, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một cái túi ngủ, và bạn sẽ mấđi thân nhiệvà trở nên co cứng sau một đêm. Nếu phải so sánh thì ngủ trên rơm khô thoải mái như ngủ trên một chiếc giường ở khách sạn vậy.
“Đúng vậy, đúng là mộnơi thích hợp để qua đêm nya.”
Nyanta nói trong khi ông ấy đang kiểm tra chỗ ngủ, cửa sổ và các cánh cửa. Mặc dù được làm từ gỗ, bức tường đã được phủ với thứ gì đó giống như bê tông, nên nhà kho rất khô ráo và mámẻ với mộmùi thơm dễ chịu.
Với cơn mưa đổ xuống dữ dội, việc ở trong mộngôi làng thế này quả là một điều may mắn.
“Có nơi nào để chúng ta nhóm lửa không nhỉ nya?”
“Cháu thấy có một lò sưởi ở đằng kia Nyanta-san!”
Lo lắng về bữa tối, Nyanta rời nhà kho theo sau Serara. Naotsugu và Akatsuki để việc chuẩn bị bữa tối lại cho họ và bắtay vào làm năm chiếc giường rơm khô cho cả nhóm.
“Tại sao cái giường này nhỏ thế? Là giường cho chuộhamster à?”
“Im đi tên Naotsugu ngu ngốc, tự đi mà làm giường của mình trong góc nhà ấy!”
Shiroe cười trừ khi cậu lắng nghe hai người họ cãi nhau trong khi trưởng lão tiếp cận cậu.
“Các cậu đến từ Tsukuba à? Các cậu là Phiêu lưu giả à?”
“Đúng vậy, chúng tôi là Phiêu lưu giả, và chúng tôi đang trên đường đến Akiba.”
Shiroe trả lời. ‘Phiêu lưu giả’ là cụm từ NPC dùng để mô tả nhân vậcủa người chơi.
“Ông muốn uống chúnước chứ?”
“Cảm ơn cậu rấnhiều… Đây là… trà ư?”
Shiroe lấy trà làm bởi Nyanta từ túi chứa của cậu và đổ vào một chiếc cốc kim loại cho trưởng lão, trong khi cậu đổ vào một chiếc bình khác. Cậu ngồi trên chiếc bàn cưa trong khi vị trưởng lão ngồi trên chiếc ghế gỗ.
“Ông cảm thấy thế nào?”
Có thể là do lần đầu tiên ông ấy trải nghiệm nó, vị trưởng lão bấngờ bởi hương vị đắng ngọcủa trà. Vị trưởng lão khen ngợi chấlượng của loại trà này và Shiroe cười.
“Này, tại sao em lại làm chiếc giường này cẩn thận thế?”
“Đây là giường của chủ quân tôi, nên tấnhiên là nó phải được làm hết sức chu đáo rồi.”
“Oh hiểu rồi, thật khó khăn khi phải làm giường cho người kích cỡ bình thường nhỉ?”
“Đừng có mà khinh thường tôi tên biến thái!”
Naotsugu và Akatsuki tiếp tục cãi vã trong khi chuẩn bị giường trong khi Shiroe và vị trưởng lão trò chuyện với tiếng cãi vã làm nhạc nền. Con đường giờ đã thành những vũng bùn lầy, nhưng đối với vị trưởng lão, cơn mưa chẳng có gì khác thường cả.
“Bạn cậu có vẻ náo nhiệthậnhỉ.”
“Vâng đúng thế, tôi thật sự xin lỗi về điều này.”
“Đừng nói thế, nếu cậu đã đi phiêu lưu, cậu sẽ cần đến sự nhiệhuyếthế này. Nhưng vì cậu là Phiêu lưu giả, điều này cũng không phải bấngờ gì.”
Thay đổi lớn nhấxảy ra sau Catastrophe có lẽ là sự thay đổi của các NPC. NPC trong Elder Tales cũng giống như những game khác, và họ không hề sở hữu nhân cách riêng. Mặc dù họ được lập trình tốhơn những game RPG khác, họ bị giới hạn bởi AI của họ trong khi trò chuyện với người chơi.
Nhưng sau Catastrophe, các NPC có vẻ như cũng bắt đầu hành xử giống người bình thường. Các thành viên của Brigandia có lẽ sẽ không chấp nhận, nhưng Shiroe tin điều đó.
Họ có thể suy nghĩ, thở, ăn, và đang sống.
Họ có thể uống trà cùng nhau và nói đủ thứ chuyện. Mỗi người họ có một cái tên độc đáo và ký ức riêng. Họ không phải con người, họ không phải quái vật, họ là nhân tố quan trọng trong thế giới.
Nhóm Shiroe đã luyện tập liên tục sâu trong rừng từ sau vụ Catastrophe, dành íthời gian ở Akiba.
Hơn nữa, NPC thì lại rấíở mộthành phố Phiêu lưu giả như Akiba.
Thế nên, Shiroe không hề có cơ hội tương tác với NPC, nhưng trò chuyện thế này khiến Shiroe nghĩ rằng họ đang dần dần giống người hơn.
“Cư Dân của Vùng Đấrấíkhi đi phiêu lưu.”
Vị trưởng lão nói trong khi ông ấy đang nhìn Akatsuki với đôi mắbình yên.
Cư Dân của Vùng Đất không phải là cụm từ để chỉ con người, elf hay người lùn, mà là để chỉ sự khác biệgiữa Người chơi và NPC.
Khi Elder Tales vẫn chỉ là mộtrò chơi, cụm từ này đã được sử dụng, nhưng hiếm khi được sử dụng bởi người chơi, chỉ đơn thuần gọi họ là NPC.
Nhưng mọi thứ bây giờ đã khác rồi.
“Cư Dân của Vùng Đất…”
“Đúng vậy, và đây là mộngôi làng tốt, chúng tôi có thể sống ở đây mà không cần phải lo lắng.”
Họ gọi những người chơi là Phiêu lưu giả, và nhìn họ với sự sợ hãi. Trong tâm trí họ, Phiêu lưu giả có văn hóa và phong tục khác, và khả năng của họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Phiêu lưu giả sẽ ngày mộmạnh hơn trong chiến đấu, hưởng kinh nghiệm, nhận được các loại sức mạnh hùng hậu, và sở hữu một linh hồn bấtử. Họ không tan biến khi họ nhận sáthương chí tử, và sẽ hồi sinh sau khi trở về thánh đường. Họ có thể đi mọi nơi trên thế giới và có thể đánh bại những người khổng lồ, các xác sống, kể cả rồng.
Những cá thể với sức mạnh đáng gờm ấy được biếđến với tên gọi Phiêu lưu giả.
Cư Dân của Vùng Đất không hề sở hữu sức mạnh như thế, họ sẽ ngã nếu bị thương, không thể hồi sinh nếu họ chết, là đại diện cho những người bình thường trong thế giới này.
Nhưng có những NPC có sức mạnh ngang ngửa hoặc còn hơn cả người chơi bởi vì thiếlập của hệ thống trò chơi. Cư Dân của Vùng Đấnhìn nhận họ là những cá thể khác chủng loài với họ và Phiêu lưu giả, gọi họ là Cổ Nhân.
Nếu bạn phân loại họ thế này, thì Cư Dân của Vùng Đấlà vô vọng nhất. Nếu các nhà Phiêu lưu giả thích, họ có thể cướp hếtài sản của họ, kể cả mạng sống của họ.
Sau khi Catastrophe gây ra sự gia tăng dân số, thì số lượng Cư Dân của Vùng Đấđã tăng gấp 5-10 lần, nhưng sự khác biệvề sức mạnh vẫn giữ nguyên.
Từ những gì Shiroe quan sát, họ không hề oán hận điều gì về việc này, cho rằng đây là lẽ tự nhiên. Bởi vì với họ, thế giới mà họ đang sống, đã luôn là như vậy.
(Từ cái tên Cư Dân của Vùng Đất, mọi thứ đã như vậy. Họ sống và hòa làm một với mặt đất, thứ mà mình không thể nào sánh được.)
Khi Shiroe trò chuyện với vị trưởng lão, thì đây là thứ mà Shiroe cảm nhận. Trong thế giới này, Cư Dân của Vùng Đấchiếm bao nhiêu phần trăm nhỉ? Chắc chắn ínhấcũng
phải có đén hàng trăm ngôi làng thế này ở Yappa.
(Chúng ta không có bất kỳ kiến thức nào về Cư Dân của Vùng Đất. Chúng ta cũng không biếhọ ăn gì hay làm gì vào thời gian rảnh rỗi… Chúng ta thật sự đang thiếu sókiến thức về lĩnh vực này…)
Shiroe thật sự rấtò mò và muốn hỏi vị trưởng lão, nhưng một giọng nói vui tươi đã ngắmấdòng suy nghĩ của cậu.
“Tin tốđây Shiroe-chi nya!”
Nyanta tiến đến chỗ cậu cùng với Serara rạng rỡ bên cạnh ông ấy. Có vẻ như em ấy đã biết được tin tốđấy là gì rồi.
“Là gì thế?”
“Bon ta viếng thăm vài hộ gia đình trong khu vực, và họ đã bán cho chúng ta nguyên liệu!”
“Tuyệvời lắm ạ! Đây là sữa, pho mát, và chúng ta còn có cả xúc xích hun khói và trứng nữa! Rấnhiều trứng nữa cơ! Em đã mua đường khi còn ở Susukino, nên chúng ta có thể làm bánh!”
“Bọn ta cũng đã mua bắp cải và khoai tây nữa nya.”
Cả hai người cho Shiroe xem những món đồ họ mua với vẻ đầy tự hào.
Với rấnhiều nguyên liệu trên tay, chúng ta không cần phải đi săn trên đường về Akiba nữa.
“Việc này có ổn không?”
Shiroe hỏi vị trưởng lão. Trưởng lão gật đầu chấp thuận.
“Khí trời mùa xuân rấtốt, gia súc của chúng tôi rấđông. Dân làng sẽ vui vẻ trao đổi chúng để kiếm vài đồng tiền. Nhân tiện, tôi có mộthùng mứdâu, cậu có muốn mua không?”
Vị trưởng lão thêm vào.
Ông ấy trông rấvui khi có cơ hội để kiếm thêm chúthu nhập.
“Tôi rấsẵn lòng. Cảm ơn ông.”
Shiroe theo bước vị trưởng lão bước ra ngoài.
6
Tohya lau đi vếbùn dính trên mặcậu với tay trái.
Găng tay cậu được làm từ da động vậvà dây kẽm, nên nó rấđau khi chúng chà xávào mặcậu. Nhưng thương tích kiểu này chẳng là gì cả.
Cơn đau này là vừa đủ để nước mắcậu ngừng tuôn ra.
“Nhanh lên, đừng có phí thời gian nữa!”
Tên trưởng nhóm mắng nhiếc giận dữ.
Như thường lệ, hắn ta tức giạn bởi vì đội hình chiến đấu rời rạc.
Tohya có thể hiểu cảm giác này. Cậu là mộSamurai, mộtrong ba subclass của chiến binh, với nghĩa vụ là tanker cho cả đội.
Tanker là người tiên phong ở tuyến đầu của đội hình. Bấcứ tổ đội nào cũng cần ínhấmộtanker. Họ chịu trách nhiệm khiêu khích quái vậvà chịu đòn. Việc này sẽ giúp cho các chủ lực có vị trí tốnhấđể tối đa hóa sáthương mà không sợ bị tấn công.
Có hai điều quan trọng trong việc làm tanker. Điều đầu tiên và là điều quan trọng nhất, là không được chết. Nếu tanker chết, sẽ không còn ai giữ chân quái vậlại, khiến cho pháp sư và healer, những người yếu máu, trở thành mục tiêu và đội hình sẽ tan vỡ. Điều thứ hai là cần phải kéo sự chú ý của kè thù về phía bản thân để chắc chán sự an toàn của đồng đội. Nếu như bạn không kéo được sự chú ý của chúng, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như bạn không chết, cũng như việc đồng đội của bạn sẽ bị tấn công, dẫn đến đội hình tan nát.
(Shiroe-niichan trước đây đã dạy điều đó cho mình, mình nắm được khái niệm cơ bản của nó, nhưng mà…)
Cho dù có nắm được quan niệm, vận dụng nó vào thực chiến thì lại là một vấn đề khác.
Giữ cho đội hình ổn định chính là nghĩa vụ và lý do tank tồn tại. Tohya cũng không hề muốn gây nguy hiểm cho đồng đội cậu. Nhưng điều này phụ thuộc vào sự trợ giúp của nhóm. Để giữ cho tanker sống sóvà tiếp tục bảo vệ, sự hỗ trợ và hồi máu là điều cần thiết. Kể cả tanker cứng cáp nhấcũng sẽ gục ngã trước những đợtấn công dồn dập của quái vật. Để tránh việc này, hỗ trợ và hồi phục từ hậu tuyến là cần thiết, và tanker cần phải thu húsự chú ý của quái vậđể các healer có thể tạp trung trong việc hồi máu.
Nó giống như hai mặcủa đồng xu vậy, thiếu đi mộmặsẽ dấn đến kết quả như Tohya chếvà đội hình tan rã.
Cũng như để thu húsự chú ý của kẻ thù, tank cần phải khiêu khích kẻ thù của chúng nhiều hơn đồng đội cậu, khiến bản thân trở thành mục tiêu chính. Class chiến binh có khá nhiều kỹ năng thu húsự chú ý của kẻ thù, được biếđến với tên khiêu khích. Họ có thể điều khiên tâm trí của kẻ dịch, khiến chúng quên đi sự hiện diện của những người xung quanh.
Sau khi thu húsự chú ý của chúng, vấn đề nằm ở sự gan dạ, óc suy nghĩ và sự tin tưởng vào đồng đội. Tohya tin tưởng Minori chị mình, nên điều này rấđơn giản.
(Đó là điều mà Shiroe-niichan đã nói… nhưng chỉ thế thôi thì không đủ…)
Thường thì, nếu sức mạnh của cả nhóm đều như nhau, thì sự khiêu khích của chiến binh sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu như có một đồng minh khác cấp cao hơn tank, hoặc lượng sáthương gây ra quá lớn, thì khiêu khích sẽ không có tác dụng.
Nói cách khác, kẻ địch sẽ quyết định chủ lực hoặc healer cấp cao hơn là mối đe dọa và ưu tiên họ làm mục tiêu. Đây chính là trường hợp của tổ đội của Tohya.
Trưởng nhóm của tổ đội ở cấp 46, nửa đường tới cấp độ tối đa của Elder Tales, và gấp đôi cấp với Tohya.
So sánh sức mạnh của hắn ta như mộTriệu Hồi Sư, kỹ năng thu húsự chú ý của Tohya thì không thể sánh bằng. Kẻ địch sẽ quyết định Triệu Hồi Sư là mối đe dọa lớn hơn Tohya.
Những đòn tấcông quyếliệcủa trưởng nhóm thu húsự khiêu khích bọn quái vật. Nhưng mặc dù tên trưởng nhóm gấp đôi cấp với Tohya, sức phòng thủ của hắn thì lại thấp hơn của cậu.
Bởi vì lượng sáthương gây ra bởi cả hai, nên healer sẽ cần phải hồi liên tục cho cả hai người tiên phong. Hiệu quả hồi máu sẽ giảm và họ sẽ chạm đến nguy cơ phải mấmộtrong hai người trên tiền tuyến.
Khi mọi thứ không diễn ra như đúng kế hoạch, đội hình sẽ bắt đầu thành mớ hỗn độn. Các chủ lực sẽ không biếphải ưu tiên kẻ địch nào để giải quyếtình huống cả. Họ nên tập trung tiêu diệkẻ địch đang tấn công Tohya hay là Triệu Hồi Sư? Sự hoang mang dẫn đến cả nhóm không thể tập trung vào các đòn tấn công để hạ gục kẻ thù. Điều này dẫn đến việc trận đấu bị kéo dài, khiến đội hình trở nên hỗn loạn hơn, một vòng lặp luẩn quẩn.(Đó là lý do tại sao Shiroe-niichan sử dụng hệ thống thầy trò để tránh khiêu khích quái vật.)
Tohya cuối cùng cũng đã hiểu được suy nghĩ của Shiroe.
Shiroe không hề sử dụng hệ thống đó vì tự phụ hay thương hại cặp sinh đôi cả. Anh ấy làm thế là bởi vì đó chính là cách để dạy về đội hình chiến đấu.
Mà nói thế, trưởng nhóm hiện tại của cậu thì lại khác.
Chỗ cày cấp hôm nay gồm người thằn lằn cấp 25. Với Tohya và những người mới chơi khác, đó là mộcấp khá cao.
Nhưng với tên trưởng nhóm, những con quái 20 cấp trở xuống thì lại rấdễ. Hắn ta còn không màng tiêu diệchúng. Hắn thản nhiên nói với cả đội thế này: “Tụi mày nên là những đứa phải cày cấp bằng tao, chứ không phải là ngược lại.”
Với tư cách là trưởng nhóm, hắn ta chỉ là một người phụ trách bị ép đi trông trẻ đám newbie và kiếm tiền cho guild. Hắn ta mặc kệ rủi ro bị cảnh cáo từ cấp trên nếu hắn không hoàn thành mục tiêu của họ đặra.
Trong mắt hắn ta, Tohya và những người còn lại chỉ là gánh nặng.
Tên trưởng nhóm khoác chiếc áo choàng đỏ không thèm che dấu đi sự bực tức đó.
Đồng đội của Tohya thì kiệsức, với đôi mắthâm quần và đầy mệt mỏi.
Hôm nay đã có 4 người chếrồi. Chuyến đi đến và trở về thánh đường làm tên trưởng nhóm càng thêm khó chịu.
Mặc cho những chuyện này xảy ra, hắn từ chối thay đổi cách thức. Nếu hắn chịu sử dụng hệ thống thầy trò, hắn sẽ có thể cân bằng đội hình, nhưng hắn không chấp nhận được cái ý tưởng giảm cấp độ của hắn xuống. “Làm như thế sẽ khiến mọi thứ chậm hơn, và ta sẽ không đến được mục tiêu cần thiết.”
Trong một con hẻm của Akiba, mộThi Sĩ trượchân và xém té.
“Tớ xin lỗi… Chân tớ gần như mấhếcảm giác rồi.”
Cô gái xin lỗi Tohya, người đỡ cô gái ấy. Chỉ có sự mệt mỏi và trống rỗng hiện lên trong mắcô ấy.
“Chúng ta gần tới nơi rồi, cậu có thể làm được mà.”
Tohya giúp đỡ cô gái đồng thời khuyến khích cô ấy. Cô gái đó chỉ dưới Tohya một hay hai cấp. Cơ thể cô ấy rấnhẹ, và chiếc áo choàng thấm đầy mồ hôi và bùn đất. Tohya cũng y như thế. Họ không có thời gian hay năng lượng để tắm.
(Điều này hẳn rất khó khăn cho cô ấy.)
Tohya nhìn cô gái, người như không còn sức lực để quan tâm đến ngoại hình, chỉ đang đếm số bước chân để quên đi sự mệt mỏi.
Tohya cắn chặmôi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Cậu đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện này liên tục, không thể nào tìm được đường giải tỏa cơn tức giận và bức rức.
Cả nhóm tập trung ở quảng trường thành phố dưới sự chỉ đạo của tên trưởng nhóm. Tên trưởng nhóm liếc nhìn cả nhóm và giựlấy tiền thưởng ngày từ mỗi thành viên.
Kể cả trong guild, vẫn có giới hạn về số vậphẩm bạn có thể mang theo bên người. Những vậphẩm không đáng giá sẽ được bán trong chợ, đây chính là luậlệ của Hamelin.
“Tohya, mi thu thập được khá nhiều đấy.”
Tên trưởng nhóm nói với giọng đầy khiêu khích. Tohya có thể chỉ là mộchiến binh cấp thấp, nhưng sức mạnh của cậu vẫn cao hơn các đồng đội của cậu, nên cậu có thể mang theo nhiều vậphẩm hơn. Đây cũng chính là cách cậu chia sẻ gánh nặng của đồng đội cậu.
“Tôi mang những thứ về này bằng hết sức lực của tôi.”
Tên trưởng nhóm hiểu điều này rấrõ. Tohya không hề nhìn thẳng vào mắt hắn khi cậu trả lời. Cho dù cậu có muốn đấm hắn đi chăng nữa, cậu biếrằng đánh nhau bị cấm đoán ở khu vực này. Đồng đội cậu thì kiệquệ, và cậu cũng không muốn gây ra mộcảnh tượng xấu và phí thời gian nghỉ ngơi quý báu của họ.
“Hmph.”
Tên trưởng nhóm khịmũi trước khi hắn lấy tâcả vậphẩm thu thập được bỏ vào trong chợ.
“Đối với những đứa tầm cỡ bọn mày, thì chỉ có thể thu thập được những món vô dụng thế này. Chúng mày nên biếơn là chúng mày con có thứ để ăn. Và chúng mày cũng nên biếơn về ‘Nước thánh’ đi.”
Tohya nghiến chặrăng.
Tấcả những điều này là vì Minori.
Nếu Minori không bị bắlàm con tin trong guild, cậu sẽ không đời nào để tên xấu xa nào nói kiểu ngạo mạn như thế cả. Tohya có thể cảm nhận được sự thù ghétrong mắcậu, và sự phẫn nộ ngày một lớn hơn trong lòng cậu. Cậu chuyển ánh nhìn cậu sang đường phố để tránh bị phát hiện.
Tên trưởng nhóm của cậu cũng chỉ là mộthành viên cấp thấp.(Giếchếnhững kẻ cặn bã như hắn chỉ vấy bẩn lưỡi kiếm của mình… Những tháng ngày thế này sẽ kéo dài đến chừng nào? Tại sao mọi chuyện lại như thế này Tại sao chúng ta lại mắc kẹtrong tình cảnh này… Chúng ta không cần thứ ‘Nước thánh’ đó, chúng ta không cần những thứ thế này, cứ lấy nếu ngươi muốn. Nhưng Minori đã đến giới hạn của chị ấy, nếu như chúng ta không gia nhập guild…)
“…Vừa quay về đây. Vâng, cảm ơn…. Mọi thứ ổn rồi.”
Mộánh sáng trắng lóe sáng thế giới xám xịcủa Tohya.
Đó là một giọng nói mà cậu nhớ rấnhiều trong suốtháng qua, cậu đã gần như quên đi giọng nói điềm tĩnh của anh Shiroe.
Tohya ngẩng cao đầu và lục soácon đường với đôi mắt của cậu.
Cửa hàng… Không. Chợ trời… Không. Lò rèn… Không. Tiệm vũ khí, áo giáp, quán bar, nhà nghỉ… tìm kiếm bất kỳ mọi nơi cho cảm giác quen thuộc đó… và cảm thấy vô vọng. Tohya không biếanh ấy trông như thế nào.
Tohya chỉ biếgiọng anh ấy qua voice chat, cậu không hề biếanh ấy như thế nào sau Catastrophe. Nhận ra điều này, Tohya cảm thấy sự tuyệvọng đang bóp chặtrái tim cậu.
Nhưng mộnhóm hơn mười người bước vào cánh cửa nối với quảng trường và đường chính, thu húsự chú ý của Tohya. Mộđám đông nhỏ vây quanh mộnhóm người vừa xuất hiện như thể chỉ vừa mới trở về thành phố.
Mặc dù anh ấy đang là trung tâm của sự chú ý, biểu cảm của anh ấy vẫn rất lúng túng. Người đàn ông trẻ tuổi ấy là Shiroe.
“Đừng lo lắng! Người Đầu Bếp mà tôi biếđã mấtrí sau khi nghe được chuyện này. Mỗi ngày đều là cơn bão hương vị. Trong tiếng anh, từ đó sẽ là “storm”. Khi tôi nhắc Shiro-bou đang trở về, ông ấy đã bắt đầu chuẩn bị cho một bữa tiệc lớn!”
“Wow, sẽ có tiệc à? Tôi rấmong chờ nó đấy!”
“Thậlà tuyệnya~.”
“Maryele, cô không cần phải lo lắng quá đâu.”
Tohya vội mở hệ thống lên. Cậu dừng con trỏ ở người đàn ông trước mặcậu để biếtên của anh ta bằng hệ thống.
Guild: không
Tên: Shiroe
Class: ThuậSư.
Anh ta là người đã dành thời gian của anh ấy bên cậu và Minori, chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức, người mà cậu và Minori gọi là “Niichan”
“Niichan-”
Tohya hélên, nhưng cậu bấchợdừng giữa câu.
Shiroe dường như quay đầu anh ấy và nhìn về hướng cậu.
Có thể tâm trí đang chơi đùa với cậu, nhưng cách Shiroe hướng mặnhìn về phía cậu tạo mộcảm giác đầy quyếtâm.
Shiroe cũng đang sống trong thế giới sau vụ Catastrophe này.
Khoảnh khắc Tohya cảm nhận được điều này, cậu cảm thấy mộcú sốc và lời lẽ cậu ngừng lại.
Thế giới đã thay đổi.
Sau sự kiện Catastrophe, thế giới đã chuyển hướng và thay đổi đáng kể.
Đây là thế giới mọi người hằng mong ước, và nó là mộtrò chơi đã trở hành hiện thực, mộsự cố chỉ diễn ra trong truyện cổ tích.
Nhưng nếu suy nghĩ rộng hơn, sự thậthì đây chỉ là mộngục tối xám xịt.
“Đây là một guild giúp đỡ những người mới chơi", bị cám dỗ bởi những lời này, cặp sinh đôi rơi vào bẫy bắt đầu nhận thấy lỗi lầm của bản thân. Nhưng nếu bỏ qua điểm này, Tohya nghĩ thế giới này là nơi chỉ có kẻ mạnh nắm quyền.
Tiền bạc, vậphẩm, EXP, những tài nguyên này cho phép người sở hữu có mọi quyền lực. Kẻ giàu trở nên giàu hơn, với những vậphẩm đó kiếm được thêm nhiều vậphẩm hơn, và những kẻ nhiều EXP có thể đánh quái để kiếm thêm thậnhiều EXP.
Đó là một cuộc đua để sinh tồn.
‘Kẻ sở hữu’ sẽ nhận nhiều hơn, ‘người không có’ sẽ luôn chỉ có thể ngước nhìn ‘kẻ sở hữu’. Đây chính là thế giới của Elder Tales. Sự thậđằng sau thế giới game online. Giờ nó đã trở thành hiện thực, sự thậnghiệngã này được nhấn mạnh hơn, bởi vì người chơi không thể thoára nữa.
Lối suy nghĩ trẻ con của Tohya không thể hiểu được sự thậnày hoàn toàn. Nhưng, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự thậnày bởi vì sự vô tư trẻ con của cậu.
Không hề có sự khác biệt.
Ở bất kỳ đâu của bất kỳ thế giới nào, đây đã luôn là quy luậcủa tự nhiên. Bởi vì đây là cuộc đua để sinh tồn, kẻ mạnh và kẻ yếu cần phải được phân biệrõ ràng. Nó không hề tàn khốc bởi vì nó chỉ là game.
Thế giới thực đã rất là tàn khốc rồi. Việc ép buộc quá mức và tiêu chuẩn kép đều bị cấm, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không xảy ra.
Tohya hiểu được logic này.
Chân cậu không thể cử động được cũng là vì hiểu được logic này.
Cả Minori và Tohya đều chỉ là những người mới chơi.
Họ có sức mạnh thấp và có kiến thức hạn hẹp về thế giới. Họ không có tiền tài, và tất cả những điều này có nghĩa là họ bấlực.
Không một ai hiểu điều này hơn bản thân cậu. Cậu khong chỉ bấlực, mà còn chỉ là một đứa trẻ. Tohya nghĩ cậu đã nếm được vị sắtrong máu cậu khi cậu cắn môi. Kẻ yếu không hề có sức mạnh để bảo vệ bản thân. Phép màu có thể cứu kẻ yếu mà không đòi hỏi điều gì cả không hề tồn tại.
Những lời mà Tohya đang cố gắng nói, liệu nó có phải “hãy giúp em” hay “cứu em” không? Kể cả Tohya cũng không chắc chắn.
Tohya chắc rằng anh Shiroe là một người chơi cấp cao, có nhiều kiến thức hơn bất kỳ ai trong Elder Tales. Có thể cậu nghĩ rằng anh Shiroe có thể cứu cậu bấkể Tohya có gặp rắc rối khó nhằn thế nào đi chăng nữa.
Nhưng, tại sao cậu lại nghĩ như thế? Anh ấy, Shiroe, chỉ là một người ngẫu nhiên chơi Elder Tales chung với cậu mộtuần, nhiều nhấchỉ là một người bạn. Liệu Tohya có quyền yêu cầu sự trợ giúp của anh ấy hay không?
Ví dụ, một con nợ sẽ không van xin sự trợ giúp những người không phải máu mủ của mình. Hiện thực là mộthứ tàn nhẫn. Tohya hiểu được quan niệm này.
Kể cả anh Shiroe cũng phải trả một cái giá đắđể tiếp tục sống trong thế giới này.
Không có chỗ cho những ý nghĩ ngây thơ.
Tohya hạ bàn tay đang nắm chặcủa cậu xuống.
Cậu không biếkhi nào quảng trường thành phố sẽ bắt đầu ngập mưa.
-Chương 1+
TXT 38/??
715 Theo dõi 0
TXT 86/??
300 Theo dõi 0
TXT 100/??
738 Theo dõi 0
TXT 45/??
559 Theo dõi 0
TXT 4/??
848 Theo dõi 0
TXT 16/??
775 Theo dõi 0

Joshi Luck! 5
Full
985 Theo dõi 0
Harem Cult 4
Full
776 Theo dõi 0
Horizon
VGA 48/??
353 Theo dõi 0
Tình 3 Ngày
160
790 Theo dõi 0Log Horizon: Chương 1
Các bạn đang đọc truyện tại phim79.xyz. Hãy share, like và để lại comment ở bên dưới các bạn nhé!

Màu sắc của hoa hồng, đỏ, vàng, và cam.
Ba con điểu sư bay lượn phía trên đại dương chiếu sáng lấp lánh trong ánh hoàng hôn.Cảnh ban đêm từ phía đông mang đến cho bầu trời mộsắc màu tím.Và khi mặt trời lặn xuống ở phía tây, tỏa ra mộánh sáng đỏ rực, tạo thành một dải màu tô điểm cho khung cảnh tuyệdiệu.
Dẫn đầu đoàn điểu sư, người thanh niên trong bộ bạch giáp ngoảnh đầu lại và vẫy rộng đôi tay với nụ cười lớn trên mặanh ta, ra hiệu điều gì đó cho đồng đội anh ta.
Shiroe thấy tín hiệu của Naotsugu và nhẹ nhàng nói với quý cô ngồi sau cậu, “Hãy bám chặnhé.”
Shiroe ra hiệu cho con điểu sư khổng lồ cậu đang cưỡi bằng chân của cậu, và nó khẽ nghiêng đôi cánh của nó đi 3 mét.Con quái vậbăng xuyên qua bầu trời và nó chầm chậm lướthẳng đến mặt đấvà hạ cánh.
Năm người đã rời Susukino – là Shiroe, Akatsuki, Naotsugu, vị tu sĩ trẻ Serara của Liên Minh Bán Nguyệt, người đã được cứu mạng trong nhiệm vụ, và người bảo hộ Nyanta, mộnhân miêu, đã bay không ngừng kể từ vụ trốn thoácủa họ, xuyên qua bở biên của Ezzo, và đến thẳng lãnh thổ Eastal nơi Akiba từng có.
Ngay khi mặt trời đã lặn ở phía tây, bóng tối bao trùm cả thế giới.
Mặc dù họ sở hữu mộthú cưỡi hiếm không dành cho những phiêu lưu giả thông thường, nhóm của Shiroe vẫn muốn đi xa nhấcó thể khỏi Susukino và họ tiếp tục di chuyển bằng đường bộ vào buổi chiều tà.
Việc dựng trại yêu cầu rấnhiều nỗ lực.
Dựng lều và chuẩn bị thức ăn tốn rấnhiều thời gian.Bởi vì sự thiếu vắng hiểu biếvà kinh nghiệm cắm trại, kể cả việc kiếm củi đốlửa cũng có thể mấđến tận một tiếng.
Kể từ sau sự kiện Catastrophe, nhóm của Shiroe đã học cách để sống sóở nơi hoang dã trong thế giới này, và đã không cố quá sức trên đường đến Susukino. Nhưng sau khi giải cứu Serara, họ muốn băng qua biên giới càng sớm càng tốt, đi với mộtốc độ mà những kẻ theo dấu sẽ không thể đuổi kịp họ.
Ba con điểu sư phối hợp ăn ý với nhau và cùng thực hiện mộcú lượn tuyệđẹp để đáp xuống mộngọn đồi.
“Em không có sợ đâu đấy, ok?”
Nắm tay Shiroe khi đang bước khỏi con điểu sư, Akatsuki nói với đôi mắliếc.
Sự thật là, dĩ nhiên em ấy vẫn sợ sệt, mặc dù đã quen với cảm giác bay lượn.
Thứ mà em ấy sợ chính là con quái vật.
Điểu sư có phần thân trên của đại bàng, và phần thân dưới của sư tử, đôi cánh lớn mạnh sải rộng đến 5 hay 6 mét, với cặp vuốvà chiếc mỏ sắc nhọn cộng thêm thân hình to lớn, nó dễ dàng có thể cắn đứđầu Akatsuki ngay lập tức.
Ngay khi hạ cánh, Akatsuki lập tức giữ khoảng cách với con điểu sư. Shiroe bậcười, cẩn thận không để Akatsuki phát hiện, và lấy ra mộmiếng thịtừ chiếc Túi Chứa Đựng của cậu cho con điểu sư ăn.
Dù con quái thú này trông khá đáng sợ, nó rấtrung thành với các phiêu lưu giả,người triệu hồi chúng bằng chiếc sáo. Khi Shiroe vuốve cổ con điểu sư, nó tỏ vẻ sung sướng và nuốtrọn miếng thịngay lập tức.
“Nhiệm vụ thành công tốđẹp.”
Naotsugu bước tới chỗ Shiroe sau khi xuống khỏi con điểu sư của cậu ta.
“Chính xác, kế hoạch của cậu thậtuyệvời nya~.”
Nyanta và Serara tiếp cận Shiroe từ hướng ngược lại.
“Erm, cảm ơn mọi người rấnhiều! Em thực sự rấcảm kích!”
“Đừng để ý tiểu tiếlàm gì, bọn anh cũngi chẳng làm gì vĩ đại cả.”
Shiroe đáp lại Serara đang thành kính cú đầu.
Cậu cũng cảm thấy thái độ của mình quá lạnh lùng, thế nhưng vì cảm thấy khó nói, nên cậu đành đảo mắđi.
Shiroe mở hệ thống ra và dùng thần giao cách cảm để báo cáo cho Maryele.
Maryele, người đang chờ đợi mộcách đầy lo âu lúc này thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được báo cáo của Shiroe.
Nếu như nghĩ kỹ thì, nhóm Shiroe đã lấy mấnhiệm vụ giải cứu của Maryele và đi về phía bắc.
Từ sau sự kiện Catastrophe, cả thành phố luôn có một bầu không khí ảm đạm, gây ra sự phiền muộn cho phần lớn người dân ở đây.
Shiroe chiếm mấcái nhiệm vụ này bởi vì cậu không thể chịu được cái không khí phiền muộn này.
Cậu thật sự lo lắng về Liên Minh Bán Nguyệt, và rấsẵn lòng giúp đỡ Maryele và Henrietta, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Shiroe cảm thấy có mộsự khó chịu không tả được sâu trong tim cậu.
“Thậđấy, đừng bận tâm quá.”
Shiroe chỉ làm những gì cậu ta muốn cho bản thân cậu ta.
Nên cậu ta không thể chuyển đổi những ý nghĩ của cậu thành lời nói, và chỉ có thể nói qua các câu từ đứkhúc.
“Shiroe-chi đã luôn luôn là một người rấrụrè nya~.”
Nyanta nói với giọng đầy thư giãn và thoải mái.
“Đội trưởng Nyanta.”
“Shiroe-san và Nyanta-san biếnhau sao?”
“Đúng thế, và tôi cũng chính là bạn của họ.”
Naotsugu xen vào.
“Đúng vậy nya~, khi Elder Tales vẫn còn là mộtrò chơi, Shiroe-chi, Naotsugu-chi và tôi cùng mộtổ đội và phiêu lưu cùng nhau nya~.”
Khi nó vẫn còn là mộtrò chơi.
Những lời đó đọng lại sự buồn bã trong tim mỗi người.
Nhưng đây không còn là Elder Tales nữa.
Catastrophe xảy ra, và đây chỉ là mộthế giới giống với Elder Tales, nhưng khắc nghiệgấp mười lần.
Serara tỏ vẻ buồn bã, khiến cho Shiroe bối rối, nhưng cậu lại chẳng thể tìm được lời nào để an ủi cô cả.
“Chủ quân, chúng ta cần phải chuẩn bị trại cho đêm nay.”
Shiroe cảm thấy như vừa được cứu bởi lời gợi ý của Akatsuki và bắt đầu quá trình chuẩn bị cùng những người khác. Nyanta và Serara hiểu rằng nếu cứ tiếp túc buồn phiền cũng chẳng giải quyếđược gì, nên họ gạcảm xúc đó đi, và bắt đầu tìm kiếm mộnơi phù hợp để dựng trại.
Bầu trời tối mịt, nhưng không có một dấu hiệu gì của quái vậtrong khu vực cả.
Naotsugu và Serara dựng nên một chiếc lều nhỏ. Trong mùa này, chẳng có vấn đề gì với việc ngủ ngoài dưới bầu trời đầy sao trong chiếc túi ngủ cả, nhưng sẽ rất là phiền phức cho họ nếu trời đổ mưa.
Akatsuki cùng Nyanta im lặng tiến vào bên trong rừng, chắc là đi kiểm củi đốlửa trại.
Dựng trại vào thời điểm trễ thế này vào ban đêm thực sự không mấy hiệu quả cho lắm.
Dù với ma thuậsoi sáng cả khu vực, sẽ mấthời gian để dựng lều khi trời tối. Cả nhóm đào đấlên, đặnhững viên đá để chặn gió, và nhóm lửa trại hai tiếng sau khi họ hạ cánh.
Có thể họ sẽ không có được một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn, nhưng với năm người bọn họ đều trong tâm trạng vui tươi, bởi vì họ đã thành công mỹ mãn trong phần khó khăn nhấcủa nhiệm vụ giải cứu.
Không chỉ thế, họ đã băng qua rấnhiều nơi sử dụng các điểu sư, họ không hề lo lắng gì về những kẻ theo đuổi. Điều duy nhấcòn sótrên danh sách là an toàn trở về Akiba, nên không cần phải gấp gáp, không giống như chuyến hành trình đến Susukino.
Họ có thể dành cả một đêm nữa ở đây nếu họ muốn.
Tâm thế nhàn nhã, thoải mái thể hiện rõ trên khuôn mặcủa mọi người.
Nyanta và Akatsuki tiến vào khu vực trông giống như mộrừng um tùm để nhặcủi, Naotsugu đi tìm con sông để lấy nước, trong lúc đó Shiroe và Serara dựng trại. Những túp lều vải không phải là những vậphẩm ma thuật, nhưng chúng rấcần thiếcho các phiêu lưu giả. Chúng là những vậphẩm rấnặng, nhưng sức nặng đó biến mất khi chúng được đặvào trong chiếc Túi Chứa Đựng, nên vận chuyển không phải là một vấn đề đối với họ.
Trước khi dựng lều, Serara liên lạc cho Maryele sử dụng thần giao cách cảm.
Maryele luôn nở nụ cười trên mặt, nhưng điểu đó không có nghĩa là cô ấy không hề lo lắng. Khi cô nghe được báo cáo của Shiroe, giọng cô bỗng run lên vì xúc động, có lẽ là do cô cảm thấy nhẹ nhõm trong người.
Vì Maryele quá hạnh phúc khi lắng nghe cuộc gọi của Serara, ngay cả Shiroe, người đang sắp xếp đồ dạc bên ngoài lều có thể hình dung được biểu cảm của Serara.
“Tôi đã mang nước về rồi đây.”
Người đang đi lên ngọn đồi là Naotsugu.
Cậu ta đã đi đến hồ nước và bơm đầy chiếc bình. Mặtrời đã lặn hoàn toàn, và khu rừng đúc một hình bóng rõ rệdưới bầu trời đêm.
Nyanta và Akatsuki sẽ sớm quay lại từ khu rừng.
Dù thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ giải cứu là mộthành công mỹ mãn.
2
“Cái gì đây? Thậtuyệvời!”
Naotsugu thốlên đầy ngạc nhiên.
Trước mặnăm người là một lửa trại.
“Chủ quân, chủ quân, tôi phải diễn tả thế nào đây? Đây quả thật là mộniềm sung sướng!”
Kể cả Akatsuki vô cảm thường ngày cũng thốlên kinh ngạc với đôi má ửng hồng.
Naotsugu gật đầu lia lịa, và Shiroe không thể giữ được bình tĩnh. Nhưng với con người sống nội tâm của shiroe gần như không thể bộc lộ được niềm hạnh phúc của cậu với những người khác.
“Nyahaha, vẫn còn nhiều nữa mà nya~.”
Naotsugu vẫn chỉ chăm chú vào miếng thịcủa cậu ta, và không hề nghe thấy lời của Nyanta.
Thịhươu xì xào trên ngọn lửa, và tỏa ra một hương thơm ngọlịm.
Mộthứ đơn giản như thế quả là mộkhám phá tuyệvời.
Mở đầu của bấngờ này là việc Akatsuki và Nyanta hạ gục một con hươu trên đường nhặcủi.
Trong thế giới này, động vậhoang dã không hề hiếm thấy. Dân số con người chỉ là mộphần trăm so với tổng dân số NhậBản, nên động vậhoang dã có môi trường tốđể sinh sôi phátriển.
Trong các vùng đồi núi và các khu rừng nơi tự nhiên chiếm hữu, bạn có thể thấy các loài thú hoang như hươu, chim chóc, lợn và dê. Nhưng cũng có các loài nguy hiểm như chó hoang, sói, và cả gấu nữa. Đặc biệlà lợn rừng và gấu, chúng mạnh như goblin, nên cần cân nhắc kỹ lưỡng trước.
Nhưng nếu bạn tránh các loài thú nguy hiểm, nai và chim chóc sẽ rấdễ để xử lý, thích hợp cho các người chơi cấp thấp để tập luyện và là nguồn thức ăn quan trọng.
Akatsuki và Nyanta đã săn một con hươu trên đường đi kiếm củi đốlửa trại.
Nyanta lộxác, xẻ thịcon hươu trước những cặp mắt hoang mang của mọi người, và xiên miếng thịthành những que tạo thành những xiên kebab ngon miệng.
Nhìn những xiên que kebab đang xì xèo trên ngọn lửa nóng kìa, có thể thấy rằng nó hoàn toàn khác so với những đồ ăn mà họ đã nếm thử trước đây.
Hương vị của đồ ăn.
Chỉ có đồ ăn thậmới có thể tạo ra được mùi hương tuyệvời như thế, thứ khiến cho tất cả mọi người chếlặng.
Shiroe và đồng bọn đột nhiên cảm thấy cơn đói cồn cào làm họ không thể chịu nổi.
Cắn vào miếng thịđược tẩm với muối và gia vị bởi Nyanta, lưỡi của họ bị công kích bởi vị ngọlan tỏa khắp miệng. Đây không phải là thứ mà bạn ăn để sống. Đây là thứ mà bạn ăn để cảm nhận được rằng bạn đang sống.
Sự khác biệthật sự không thể diễn tả bằng lời nói được.
“Ngon quá… Nhưng tại sao?”
Shiroe cảm thấy lúng túng.
Naotsugu và Akatsuki cũng bối rối; chỉ có Serara và Nyanta mỉm cười đầy tự hào.
Đây chính là món ăn ngon nhấhọ ăn trong suốcả tháng.
‘Tấcả đồ ăn không hề có vị’ là mộtrong những hiện tượng tàn khốc nhấtrong thế giới này. Shiroe và cả bọn… không, ba mươi ngàn người chơi NhậBản đều cảm thấy đau buồn vì thứ này.
Không quan trọng dù bạn có cơm cuộn trứng, cà ri, súp hay cá nướng, vị của nó cũng sẽ luôn là ‘bánh quy ướsũng’ ; khi không có cả muối, nó còn tệ hơn cả bánh quy ướsũng nữa. Naotsugu miêu tả nó giống như đang ăn bìa các tông vậy.
Họ đã từ bỏ hy vọng sửa chữa hiện tượng này, và giờ vấn đề đó tự dưng đã được giải quyếngay trước mắt họ.
Nyanta không hề tạo ra mộmón ăn đặc biệnào cả,
cậu ta chỉ xẻ thịcon hươu, nêm nó với muối và gia vị, và nấu nó trong một cái chảo hơ trên đống lửa.
Nó không phải là món ăn hạng sang gì cả, nhưng nếu so sanh với cuộc sống của ‘bánh quy ướsũng vô vị’ ; đây chính là đồ ăn của thiên đường.
“Thậkỳ diệu! Tuyệvời quá, đội trưởng Nyanta, cậu là số một, người tuyệnhất! Tình yêu của tôi dành cho cậu là thứ hai chỉ sau đống pantsu mà thôi!”
“Cậu tâng bốc tôi hơi quá rồi, nya~.”
Nyanta lấy những chiếc que xiên từ túi của cậu ta ra và chuẩn bị thêm nhiều xiên kebab. Serara phụ giúp bên cạnh bắt đầu thái hành như mộmón phụ.
“Đội trưởng, không phải! Nyanta-sensei! Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao vị của nó lại như vậy? Tại sao nó không giống như bánh quy ướt? Yêu cầu bị cáo cung cấp lời khai!”
Naotsugu giữ xiên kebab ở hai tay và tra hỏi. Cậu ta có vẻ cảnh giác với lời của Nyanta rằng chắc chắn rằng vẫn còn rấnhiều thịnên đang bảo vệ phần ăn của mình trên tay.
Akatsuki người luôn gọi Naotsugu là mộkẻ biến thái cũng đã nói “ngon, tuyệvời, tuyệvời!” khi em ấy đưa miếng thịvào miệng.
Nyanta cẩn thận loại bỏ phần nội tạng vừa giải thích.
“Khi chuẩn bị một bữa ăn, cậu cần phải kiếm đủ nguyên liệu, sau đó mở hệ thống để chọn món ăn cậu muốn làm, đúng chứ nya?”
Ông ta miêu tả lại cách thức cơ bản của việc chế tạo vậphẩm trong Elder Tales.
“Sử dụng phương thức này, cậu sẽ luôn khiến đồ ăn có vị đó nya. Cậu chỉ cần thu thập nguyên liệu, nhưng đừng mở hệ thống. Thay vào đó, cậu tự tay chế biến món ăn, và nó sẽ xuất hiện như là mộmón ăn ở ngoài thế giới thực nya.”
Nyanta điềm tĩnh giải thích.
“Nhưng chúng tôi…”
Akatsuki nói nửa chừng với miệng đầy thịvà buộc phải dừng lại để nuốt. Shiroe đưa cho em ấy mộcốc nước, và nói:
“Chúng tôi đã thử, nhưng sử dụng cách đó, chúng tôi luôn nhận được kết quả là những món vậphẩm bí ẩn. Khi chúng tôi nướng cá, nó sẽ trở thành than đen hoặc chấnhầy… Việc nấu nướng thông thường là điều bất khả thi trong thế giới này, đúng không?”
Đó chính là kiến thức của Shiroe về thế giới này.
Vì đây là mộtrò chơi, nếu bạn không dùng kỹ năng có trong game, thì hành động sẽ thấbại. Đây là kiến thức cơ bản nhất.
“Nếu như cậu không phải là mộĐầu Bếp, hoặc cấp độ Đầu Bếp quá thấp, thì đó là điều sẽ xảy ra nya~. Cho dù cậu có tự chế biến, cậu vẫn cần những kỹ năng trong game. Nói cách khác, những ai có nghề phụ là Đầu Bếp có thể làm ra những món ăn ngon miễn là họ tự tay làm nó nya~.”
Những lời nói của Nyanta khiến cho Shiroe kinh ngạc, và cậu cuối cùng cũng đã có thể chấp nhận nó.
Nghĩ về điều đó, việc rắc muối lên thức ăn đã là một hiện tượng rất lạ rồi. Nếu bạn chỉ có thể làm đồ ăn thông qua hệ thống, kể cả hành động rắc muối vẫn cần phải được thực hiện qua hệ thống.
Cho dù nếu người chơi không chọn Đầu Bếp làm nghề phụ, họ vẫn sẽ được 5EXP vào đó. Kĩ năng rắc muối là mộkỹ năng mặc định tuyệnhấmà những người chơi không chọn nghề phụ Đầu Bếp có thể làm được.
“Đội trưởng, điều đó có nghĩa là…”
“Cậu đúng rồi đấy Naotsugu-chi, tôi là mộĐầu Bếp nya~. Muốn mộxiên kebab nữa không?”
Shiroe và đồng bọn ăn rấnhiều thịdưới lời đề nghị của Nyanta.
Mộcon hươu cỡ trung là quá dư dả cho mộnhóm năm người, và có thể dùng cho bữa ăn của ngày mai. Nyanta lấy ra mộchai rượu táo cậu đã làm ở Susukino để chúc mừng, và mọi người tiếp tục thưởng thức.
Nyanta giới thiệu Serara với bộ ba một lần nữa.
“Em thật sự rấvui khi gặp mọi người. Em xin lỗi vì đã giới thiệu trễ thế này và em rấcảm kích về sự trợ giúp của mọi người. Em là Serara, Tu sĩ cấp 19, nghề phụ là Người Giữ Nhà, một người chơi mới của Elder Tales.”
Serara cúi đầu chào.(Thậlà mộcô bé nhiệhuyết.)
Khuôn mặt đáng yêu của mộcô gái trẻ, bờ vai nhỏ nhắn thon với mái tóc buộc phía sau chính là ấn tượng đầu Shiroe có về cô bé.
“Có vẻ con bé là mộtrong top ba cô gái trong lớp, mà thực tế là thứ ba luôn đấy, nhưng lại là người nhận được nhiều thư tình nhất.”
“Hmm… Gì cơ?” -
Naotsugu nói điều gì đó rất khó để đáp lại với người mà cậu ta chỉ mới gặp lần đầu.
Serara đang lúng túng chọn lời lẽ để trả lời.
Đầu gối của Akatsuki phátiếng kêu rợn người khi gặp mặcủa Naotsugu.
“Đừng có đá vào người ta chứ! Nói không với bạo lực!”
“Chủ quân, có vẻ như vừa có ai đó rấthô lỗ, nên tôi đã cho hắn ta một cước.”
“Cô báo cáo sau khi làm chuyện đó sao?”
Lý do Naotsugu không bảo vệ mặcậu ta là bởi vì cậu ta đang bận bảo vệ những xiên kebab trên tay, khiến cho Serara bậcười.
“Heehee…”
“Ara, đây là Naotsugu, một hộ vệ, đáng tin và mạnh mẽ.”
“Nhưng không kém phần biến thái và ngu ngốc.”
Serara gật đầu vui vẻ với lời nói của Nyanta.
“Em đã thấy anh ấy chiến đấu trước đây. Em thật sự xin lỗi vì kĩ năng hồi máu cấp thấp của em.”
Naotsugu trả lời,
“Đừng lo lắng, đó đã là mộsự trợ giúp rất lớn rồi.”
Serara liên tục xin lỗi về cấp độ thấp của em ấy, nhưng Shiroe cũng cảm thấy y chang Naotsugu, công nhận hành động và quyếtâm của em ấy. Dù sao thì, những thứ như cấp độ có thể được cải thiện qua thời gian, nên không cần phải cảm thấy có lỗi.
“Naotsugu-cchi đã luôn như thế từ lúc tôi gặp cậu ấy, nên đừng bận tâm. Và cậu ta đang khen em đấy nya~.”
“Ah?”
Serara ngẩng đầu nhìn Nyanta, người đang mỉm cười nhẹ nhàng với đôi mắt híp.
“Ý Naotsugu-cchi là em chính là cô gái nổi tiếng nhấtrong lớp, tính cách của cậu ta hơi rụrè nya~.”
“Này đội trưởng, đợi chúđã, đó không phải ý của tôi, tôi thích quần chíp nhiều hơn là những cô gái xinh đẹp!”
Như là cắngang lời Naotsugu, Akatsuki lại tung cước vào mặcậu.
“Đau đấy đồ lùn, cô đang trở nên tàn nhẫn hơi rồi đấy!”
“Chủ quân, tôi đã phi cước vào mặtên biến thái và tịch thu thịcủa hắn.”
“Huh? Ah, ah!”
Akatsuki cắn miếng thịcô cướp từ Naotsugu.
“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…”
Nyanta đưa mộxiên kebab mới cho Naotsugu rầu rĩ và hỏi, “Thế còn quý cô trẻ này thì sao nya?” ông chuyển sự chú ý sang Akatsuki. Shiroe giới thiệu em ấy cho Nyanta.
Em ấy đã cùng phiêu lưu với Naotsugu và Shiroe. Akatsuki là mộSáThủ với nghề phụ Kẻ Truy Vếrất mạnh và đáng tin. Cô nghiêm túc nhìn về phía Nyanta và cúi đầu chào Nyanta.
“Thưa thầy, đệ tử là Akatsuki.”
Naotsugu phàn nàn về cách đối xử khác biệt, được nửa lời thì Akatsuki tọng vài miếng thịchín dở vào miệng cậu ta.
Cả hai người họ đang ẩu đả lẫn nhau với những từ như “lùn tịn” và “biến thái” những người còn lại chỉ có thể cười phá lên.
“Còn về phần Shiroe-chi, cậu ta là chiến lược gia của nhóm tôi từng góp mặvào nya~. Cậu ta là mộthanh niên tài ba nya~.”
Shiroe gật đầu với lời giới thiệu của Nyanta, Serara rối rícảm ơn Shiroe. Cậu cảm thấy em ấy là mộcô gái hoạbávà tốbụng.
Em ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Shiroe tự hỏi.
Trong thế giới này, khuôn mặcủa bạn ảnh hưởng bởi gương mặthậngoài đời, nhưng kích cỡ cơ thể và ngoại hình thì được quyết định bằng dữ liệu trò chơi. Nên, một người không nên đoán mò tuổi một ai đó bởi chiều cao vì như thế sẽ rấthô lỗ và có thể sẽ sai. Shiroe học được điều này từ Akatsuki.
Từ cách ăn nói của em ấy, em ấy không giống như người lớn tuổi cho lắm.
(Cao trung, hay có thể là sơ trung chăng?)
Elder Tales là mộtrò chơi đăng ký hàng tháng, nên nhóm tuổi người chơi trung bình cao hơn những trò chơi miễn phí.
Nhưng đó chỉ mới là trung bình, không ngạc nhiên mấy khi thấy học sinh sơ trung chơi trò chơi này.
Nếu mình nhớ đúng, cặp sinh đôi cũng trong độ tuổi này.
Mộchuỗi sự kiện trong nhiệm vụ giải cứu đã làm cho Shiroe căng thẳng, nên có thể bởi vì phần khó khăn nhấđã kếthúc, hoặc là do không khí của buổi ăn mừng và đồ ăn này, nhưng Shiroe hồi tưởng lại khoảng thời gian trước sự kiện Catastrophe.
3
Shiroe biếcặp sinh đôi khi Elder Tales vẫn chỉ là mộthế giới trò chơi.
Shiroe là một người chơi solo hiếm thấy, bởi vì mộThuậSư cấp cao chỉ có thể được miêu tả bằng từ độc đáo và đa dạng, dựa theo Akiba, sống cuộc sống đời thường của cậu trong Elder Tales.
Sau khi Debauchery Tea Party tan rã, Shiroe trở thành một người chơi rảnh rỗi thực sự.
Đây không phải là một điều tiêu cực, bởi vì cậu thích thú với lối chơi này.
Ở trung tâm thành phố Akiba, có rấnhiều người chiêu mộ hay tìm kiếm tổ đội cho các đợđánh boss khắp nơi, sử dụng kênh chacủa game.
Shiroe thỉnh thoảng gia nhập mộnhóm sử dụng phương thức này, hoặc tham gia cùng bạn bè như Maryele trong nhiệm vụ của họ, hoặc là tự đi khám phá hay thu thập kho báu.
Nghề phụ của Shiroe là Nhà ghi chép, mộnghề sản xuất, với khả năng sao chép các cuộn giấy, bản đồ và những quyển thư ma thuật. Trong Elder Tales, việc sản xuấchính là chuyển hóa các nguyên liệu thành vậphẩm, nên việc kiếm các nguyên liệu thô là bước rấquan trọng.
Với Nhà ghi chép, nguyên liệu chính là giấy và mực. Cho những cuộn phép thông thường, nguyên liệu rẻ tiền nhấvẫn sẽ có hiệu quả. Nhưng đối với các quyển thư ma thuậcấp cao, bạn sẽ cần mực và các tính chấma thuật. Chế tạo mực đặc biệcũng là việc của Nhà ghi chép, cần những nguyên liệu như máu rồng hoặc khoáng sản quý hiếm.
Nếu bạn muốn kiếm nguyên liệu hiếm, bạn cần phải đi đến các nơi khác nhau và tiêu diệquái vật. Kể cả với việc Debauchery Tea Party biến mấhoặc <cô ấy> không kéo shiroe đi khắp nơi nữa, Shiroe vẫn rất bận rộn với cả đống công việc.
Khi Shiroe đang tận hưởng cuộc sống trò chơi thường ngày, thì cặp sinh đôi tiếp cận cậu.
“Niichan, niichan, xin hãy đợi một chút!”
“Xin thứ lỗi, em rấxin lỗi. Anh có thể cho bọn em hỏi chút không ạ? Bọn em muốn tìm một vài thứ.”
Cặp sinh đôi chỉ cao đến vai của Shiroe.
Cậu con trai mặc bộ giáp rẻ tiền với chiếc kiếm sau lưng.
Còn bé gái mặc áo choàng trắng, giữ một chiếc trượng với chiếc chuông trên nó.
“Không thành vấn đề, có chuyện gì sao?”
Shiroe nhớ là điều đó xảy ra ở ngay giữa khu vực đông đúc của Akiba.
Dựa theo trang bị của chúng, cặp sinh đôi là những người mới chơi, sử dụng vũ khí mặc định. Từ cách ăn nói cho đến giọng điệu, chúng là những học sinh sơ trung hoặc nhỏ hơn, dựa theo hình dáng trẻ con.
“Ma thuậcủa em rấyếu; em không thể chữa trị cho vếthương của Tohya. Em vừa mới hỏi một người qua đường, và anh ấy nói em nên mua quyển thư tốhơn. Nhưng em không biếphải mua ở đâu. Anh có thể chỉ em nơi mua chúng được không?”
Qua cách chọn từ và giọng con bé, em ấy có vẻ rất là người lịch sự.
“Còn em thì muốn học kỹ năng mới, nếu anh biết, thì xin anh hãy chỉ cho em, Niichan.”
Thanh trạng thái màu xanh lục phía trên cặp sinh đôi cho thấy rằng cô bé gái là Minori, cậu con trai là Tohya, và cả hai đều ở cấp 6.
Nhiệm vụ đầu tiên của Elder Tales là phần hướng dẫn tân thủ. Người chơi chọn Akiba làm thành phố khởi đầu sẽ được đưa đến trại huấn luyện của Thiếu Tá Colenel để học cách điều khiển cơ bản.
Thiếu tá Colonel trông giống như một quý ông với bộ râu trắng, nhưng bạn sẽ không biếông ấy sẽ làm gì nếu ông ấy tức giận đâu, mộNPC phiền phức. Và tên ông ấy ‘Colenel’ nghĩa là Đại tá cũng là tên mộcấp bậc trong quân đội, khiến bao người chơi bối rối về cấp bậc thật sự của ông ấy, và kết quả là ông ấy khá nổi tiếng với rấnhiều người chơi.
Bài huấn luyện của Thiếu tá Colonel kéo dài khoảng một tiếng, tân thủ sẽ đạcấp 4 sau khi hoàn thành hướng dẫn. Dựa theo yếu tố này, cặp sinh đôi có lẽ chỉ mới bắt đầu chơi hôm qua hoặc hôm nay; cả hai hoàn toàn là những người mới chơi.
“Đây là ngày đầu tiên các em chơi trò này à?”
“Vâng ạ.”
“Đúng thế.”
Giọng của cặp sinh đôi chồng lên nhau.
Mặc dù Shiroe là một người ngại giao tiếp, cậu không hề ghéai cả. Cậu chỉ cảnh giác với những người tiếp cận cậu với mục đích tăm tối.
Bởi lẽ này, Shiroe không hề ghéngười mới chơi, vì họ không hiểu giá trị của Shiroe có và họ không biếvề sự hiệu quả tổ đội hay lợi dụng Shiroe cả.
Gạđi suy nghĩ chán nản này lại đằng sau, Shiroe chào mừng những tân thủ như một người chơi của Elder Tales, tin rằng đó là nghĩa vụ của những người chơi kỳ cựu.
“Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ dẫn đường cho em, đi lối này.”
Dẫn hai đứa qua những con đường quen thuộc thì không thành vấn đề, Shiroe suy tư trong khi đang chỉ đường cho cặp song sinh.
Và cứ như thế, Shiroe trở thành bạn của Tohya và Minori, thỉnh thoảng lập tổ đội với cả hai.
Tohya rấdễ gần, chào hỏi Shiroe mỗi khi thằng bé thấy cậu trong thành phố. Trái lại, Minori thì luôn cảm ơn Shiroe mộcách lịch sự.
Cặp sinh đôi, Minori là chị lớn, được sinh sớm trước cậu em trai. Em ấy có phong thái của một lớp trưởng, chăm sóc cậu em trai thô lỗ, và đó là cách cặp sinh đôi chung sống.
Cả hai đều là học sinh năm hai sơ trung, trẻ hơn rấnhiều so với những gì Shiroe mường tượng. Shiroe đã chơi trò này mộkhoảng thời gian dài, nhưng cậu hiếm khi gặp học sinh sơ trung. Bởi do khoảng cách về thế hệ, mỗi khi Shiroe gặp những ngời chơi trẻ tuổi, họ không có nhiều điểm chung và họ cũng chưa từng cùng lập tổ đội
để đánh boss.
Nhưng cặp sinh đôi tôn trọng Shiroe và không có bắcứ vấn đề gì khi mời cậu gia nhập tổ đội để chơi cùng cả.
Lần đầu Shiroe gặp cả hai, cặp sinh đôi nói rằng Elder Tales là trò MMORPG đầu tiên của chúng, và hai đứa rất thích thú.
Chuyến hành trình đầu tiên quả là mộthảm họa.
Tohya cứ lao đầu vào mấy con quái vậmỗi khi em ấy thấy chúng như quả tên lửa tầm nhiệt, còn Minrori thì luôn đuổi theo sau thằng bé, và cả hai luôn vướng vào mấy trận đánh khó khăn đến nỗi mấy đứa nó như muốn khóc luôn.
Và cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại liên tục.
Elder Tales có một hệ thống mang tên ‘Thầy trò.’
Nói đơn giản, nó để người chơi cấp cao chơi chung với người chơi cấp thấp bằng cách giảm cấp độ và chỉ số của họ xuống để phù hợp với người chơi mới.
Shiroe là một người chơi lão luyện với cái nhìn sâu rộng trong trò chơi cũng như có những trang bị thuộc hàng top tier. Sử dụng hệ thống ‘Thầy trò’, Shiroe
sẽ chỉ cao hơn một hai cấp so với cặp song sinh, cũng là mộcấp độ lý tưởng để chỉ dạy cặp sinh đôi như một người thầy.
Shiroe sẽ dùng phép của cậu để vô hiệu hóa kẻ địch, nhưng sức mạnh vậlý của ThuậSư khá thấp, và sẽ cực kỳ vô dụng nếu bị giảm cấp độ. Nhưng đó cũng là mộsự trợ giúp rất lớn cho cặp sinh đôi.
“Cảm ơn, Niichan! Được rồi, tấn công đám quái ở đằng kia nào!”
“Tohya, đợi đã, thanh HP của em đang tụkìa!”
Shiroe bị kéo lê vòng vòng bởi cặp song sinh khắp mọi nơi để hướng dẫn.
Tohya là mộSamurai của class chiến binh.
Elder Tales gọi ma thuậvà kỹ thuậchiến đấu là ‘kỹ năng’, mỗi thứ sẽ có một cái tên riêng và giá sử dụng như MP, thời gian xuấchiêu và thời gian hồi chiêu. Thời gian xuấchiêu là khoảng thời gian giữa việc chọn kỹ năng và lúc kỹ năng được sử dụng. Thời gian hồi chiêu là thời gian cần để kích hoạchiêu một lần nữa sau khi đã sử dụng.
Hầu hếmọi kỹ năng của Samurai đều có thời gian hồi khá lâu. Kỹ năng của họ rất mạnh, nhưng hầu hếchỉ có thể sử dụng một hoặc hai lần trong trận chiến, trái ngược lại với các Nhà Sư, có thể sử dụng nhiều kỹ năng liên tục trong trận chiến.
Samurai mạnh trong các trận chiến ngắn, và có thể gây một lượng lớn sáthương trong nhiều hoàn cảnh, khiến cho nhiều người thích thú và muốn chơi thử.
Nhưng ở mặtrái, nếu bạn không biếcách sử dụng các kỹ năng cẩn thận hay kích hoạtoàn bộ kỹ năng cùng một lúc, bạn sẽ không thể làm được gì trước khi thời gian hồi chiêu hết. Không có khả năng thích ứng với các thay đổi bấchợbằng cách khai thác hay che đi điểm yếu khiến việc thành thạo subclass này cực kỳ khó khăn.
“Lên nào! HelmeSlash!”
Tohya lao đến với thanh kiếm giơ lên cao, tấn công con goblin trực diện. Sáthương gây lên con goblin khá lớn, nhưng Tohya không thể di chuyển một lúc sau khi sử dụng kỹ năng nay.
”Wryyy!” “Growl!” "Hiss!”
Đám goblin nhân cơ hội này hội đồng Tohya. Tohya hốhoảng khi cậu sắp bị tấn công, nhưng cậu vẫn bấđộng trong thời gian này.
“Tohya! Rúlui mau, nguy hiểm lắm! ProtecShield!”
Minori quơ chiếc trượng của con bé và mộkhiên chắn xuất hiện chặn đòn tấn công của con goblin.
Minori là mộKannagi(Editor: aka vu nữ) thuộc class healer.
Nghĩa vụ của một healer bao gồm hồi HP, xóa bỏ các trạng thái và hiệu ứng bấlợi và sử dụng nhiều loại phép đa dạng để hỗ trợ đồng đội.
Cả ba subclass của healer đều có khả năng hồi phục HP, và họ đều có những kỹ năng độc đáo riêng.
Triệu hồi sức mạnh của các vị thần cổ đại, Kannagi thiên về chặn đứng sáthương, tạo khiên chắn bảo vệ mộthành viên hoặc cả tổ đội. Khiên chắn có thể hấp thụ một lượng sáthương nhấđịnh trước khi bị biến mất.
Nhìn vào lượng máu hồi, Kannagi có thể nói là yếu nhấtrong những subclass của healer. Nhưng khả năng vô hiệu hóa sáthương là một điểm mạnh lớn nếu sử dụng đúng lúc.
Mặt khác, kỹ năng này tùy thuộc vào năng lực của người sử dụng, đoán trước loại sáthương và tầm sử dụng của kẻ địch, thực sự rất khó để thành thạo được.
Mọi class trong Elder Tales đều được thiếkế để không ai có thể dễ dàng thuần phục, nhưng cặp sinh đôi không hề màng đến điều đó, và chỉ đơn thuần là tận hưởng trò chơi mà thôi.
Shiroe hướng dẫn cặp sinh đôi qua các cấp độ đầu quanh Abika, đồng hành cùng chúng vào các cửa hàng và trả lời hếmọi thắc mắc.
Shiroe hỏi cả hai một lần nữa: “Anh có trang bị tốhơn này, hay là anh đưa chúng cho bọn em nhé?” Mặc dù đó là những món trang bị tốt, nó chỉ ở khoảng cấp 10; còn Shiroe thì ở cấp 90 và chẳng hề bận tâm mua thêm hàng tá món như thế.
Nhưng Tohya trả lời, “Nah, em không muốn, em đã bắt đầu chơi rồi. Thu thập kho báu là điều thú vị nhấcủa trò chơi, nếu như em được nhận không trang bị, thì chơi game còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Minori nói: “Em xin lỗi vì sự ngạo mạn của em trai em. Shiroe-san, anh đã rấtốvới bọn em, nhưng thay vì đưa chúng em vậphẩm, chúng em sẽ rấvui nếu anh tiếp tục chơi cùng với chúng em!”
Bởi vì có cặp sinh đôi này, Shiroe đã có thể chơi với tư cách là một người hướng dẫn. Cặp sinh đôi không nhìn Shiroe như ai đó để lợi dụng, nên đó là mộniềm vui khi chơi với chúng.
Những ngày này cứ thế tiếp tục. Cho đến khi Catastrophe ập đến.
4
“Oh, vậy là cậu biếmộcặp sinh đôi à, rồi sao nữa?”
“Sao nữa?”
“Chủ quân, ngài có biếhọ bây giờ thế nào không?”
Shiroe nói về lần gặp mặvới cặp sinh đôi, và đồng đội cậu bắt đầu hỏi.
Dưới ánh lửa trại màu cảm, cái bóng của cả nhóm như đang nhảy múa trên trại, tạo cảm giác yên bình.
“Cả hai vẫn đang online. Tớ đã nhìn thấy hai đứa vài lần sau Catastrophe.”
“Vậy là chúng cũng bị kẹlại ở đây.”
“Tớ và cả hai đứa đều đi chúng với nhau trước đó, và bọn tớ đều bị dịch chuyển về Akiba. Và bị chia cắtừ lúc đó.”
Khi Catastrophe xảy ra, mọi người chơi đều bị dịch chuyển về ngôi làng gần nhất. Serara và Nyanta suy tư, nhớ lại sự kiện này.
“Có thể cậu nên liên lạc với chúng. Chúng có lẽ cũng đang gặp rắc rối đấy. Cả hai đứa chỉ là người mới chơi mà đã bị dính vào cái địa ngục này.” Naotsugu nói.
Shiroe biếrằng Debauchery Tea Party vẫn còn rấnhiều người rộng lượng và sẵn sàng giúp đỡ, đặc biệlà Naotsugu người luôn hếmực quan tâm đàn em và các tân thủ.(Mộhộ vệ bảo vệ đồng đội của cậu phải là người luôn hếmình giúp đỡ người khác. Nhưng mà Naotsugu, cái cách cậu ấy thể hiện bản thân sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu ấy.)
“Dù sao thì Shiroe-chi cũng có thứ mà cậu ấy phải bận tâm đến nya.”
Nyanta phábiểu trong khi ông ấy rótrà nóng vào một cái cốc kim loại. Đây không phải trà thật, chỉ là một loại nước pha với lá cây thơm và vỏ táo. Nhưng đối với những người đã luôn uống nước không vị, thì đây là mộphước lành. Akatsuki chau chuốchiếc cốc cẩn thận để làm ấm đôi tay em ấy.
“Ngài nói đúng. Lúc mới bắt đầu, chúng ta chỉ có thể tự lo cho bản thân, chẳng có thời gian để quan tâm đến người khác. Lúc tôi gặp lại chúng, thì chúng đã gia nhập một guild rồi.”
Không chỉ riêng Shiroe, những người chơi khác cũng chả có sức để cân nhắc mấy thứ khác ngoài bản thân.
“Vậy sao…”
“Vào thời điểm đó, mọi guild đều đang bận rộn chiêu mộ thành viên mới.”
Lời của Akatsuki khiến Naotsugu nhớ lại cảnh tượng và cậu gật đầu.
“Nhớ là cả hai ở khoảng cấp 20 thì phải?”
“Tớ nghĩ là hai đứa đã có nhiều tiến triển kể từ đó rồi.”
“Thậtốcho cả hai khi tìm được một guild để gia nhập vì cả hai không thể tự lo cho bản thân được.”
Naotsugu giãn cơ và nói, sau đó quay sang nhìn Shiroe.
“Này, Minori có dễ thương không?”
“Ah?”
Shiroe bắt đầu ngẫm lại.
Cậu chỉ thấy nhân vậtrong game của hai đứa trong Elder Tales, và màn hình chỉ hiện thị mẫu hình nhân vậcơ bản, nên không có cách nào biết được em ấy có dễ thương hay không. Shiroe không nói chuyện trực tiếp với chúng sau Catastrophe, nên Shiroe không biếphải trả lời.
“Không, không, bạn tôi ơi, đối với những thứ thế này thì cậu không cần phải gặp trực tiếp cô bé. Cậu đã nói chuyện với cô bé bằng voice chađúng chứ? Cậu có thể biết được liệu rằng con bé có đáng yêu hay không qua giọng nói đúng chứ?”
Naotsugu áp lực Shiroe. Còn Akatsuki chỉ còn biếcạn lời, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, liếc nhìn mộcách lạnh lùng.
Shiroe đảo mắqua Nyanta, người duy nhấcậu có thể cứu cậu.
“Serara-chi, cháu có lạnh không?”, Nyanta thể hiện sự quan tâm của một quý ông. Ông không thể hào hiệp cứu giúp người bạn cũ được sao? Khi Shiroe nghĩ về điều đó, Naotsugu tiếp tục nhấn mạnh.
“Hmm… Để biếcon bé có dễ thương hay không… Cách ăn nói rất lịch sự như một quý cô… Như thể con bé xuấthân từ một gia đình quyền quý sang trọng nhỉ? Tớ có cảm giác như gia đình con bé cũng khá giả, nhưng không giống như Henrietta-san.”
Trong lúc Shiroe phân tích, Naotsugu gật đầu lia lịa với vẻ hài lòng.
“Phải như thế! Đó là cách mộnữ sinh sơ trung nên ứng xử!”
“Tại sao cậu lại chuyển sang đoán tuổi con bé thế?”
“Naotsugu ngu ngốc…”
Em nói rấđúng! Shiroe gật đầu với Akatsuki, nhưng em ấy chỉ nói “Chủ quân cũng là mộtên ngốc.”
“Hãy liên lạc với họ sau khi chúng ta quay về! Mộcuộc hẹn, tôi sẽ là quân tiên phong, Shiroe sẽ là hỗ trợ ! Các bé gái là tuyệnhất!”
“Điều này thì tớ đồng ý với cậu.”
“Shiroe cũng thích quần chip của mấy bé gái đúng chứ nhỉ?”
“Cũng không hản. Ấn tượng của tớ chỉ ở mức chung chung so với những người khác thôi.”
Lời nói của Naotsugu khiến Shiroe cảm thấy lúng túng, nhưng cậu vẫn gật đầu. Việc liên lạc với cặp sinh đôi không phải là vấn đề, nhưng việc chuẩn bị cho mấy câu chủ đề với Naotsugu mới thực sự là rắc rối. Nhưng cũng chả thể làm được gì.
Naotsugu đã luôn bị Akatsuki bắnạt, nên đây cũng là mộcách để an ủi cậu ấy.
Bữa tiệc tiếp tục đến tận khuya.
Những vấn đề của guild, kinh nghiệm của mỗi người, thức ăn ngon, những vì sao của thế giới này, cả nhóm tiếp tục trò chuyện đến khuya.
Thưởng thức bữa tiệc dưới ánh lửa cam, tiếng cười của họ chồng chấlên nhau, bầu không khí thực sự thoải mái và không ai muốn đi ngủ cả.
Akatsuki và Serara tựa vào nhau khi họ chợngủ.
Cả hai đều trông rấđáng yêu, và kể cả người bị bắnạliên tục Naotsugu cũng nở nụ cười và đắp chăn sưởi ấm cho họ.
Khi Nyanta quyết định đã đến giờ đi ngủ, thì mặt trời đã lên cao từ hướng đông.
“Ah, no căng bụng rồi! Đã lâu lắm rồi tớ mới có được một bữa ăn ngon như thế này! Chỉ bữa ăn này thôi cũng đủ thấy chuyến đi đến Ezzo thật sự xứng đáng. Đây mới chính là đi phiêu lưu chứ!”
Bước chân của Naotsugu cứ lệch lạc bởi vì sự buồn ngủ và đói ăn, nhưng lời nói cậu cũng là lời của những người khác.
Năm người bọn họ chui vào túi ngủ, tận hưởng hơi ấm của lửa trại và chìm vào giấc mơ.
5
Chuyến hành trình tiếp tục vào ngày tiếp theo.
Nhóm của Shiroe đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ với ba người.
Với sự cộng tác của người chơi cận chiến xuấsắc Nyanta và Tu Sĩ Serara người có thể hồi phục các vếthương nhỏ nhặt, cả nhóm đã sẵn sàng lên đường.
Dù thế, họ vẫn không gấp rúvới việc quay về.
Thậra, cả nhóm cố ý trì trệ sự trở về của họ, ngủ cho đến trưa sau đêm đầu tiên. Họ chọn thời điểm thích hợp để cưỡi các điểu sư mà chỉ có thể được sử dụng trong 4 tiếng trước khi tiếp tục di chuyển trên lưng ngựa.
Họ dừng lại để dựng trại vào buổi chiều và đóng lều trước hoàng hôn, để lại rấnhiều thời gian để chuẩn bị bữa tối. Thức ăn đều là những nguyên liệu từ vùng hoang dã, nhưng vẫn là một bữa tiệc so với đồ ăn trước mà họ có.
Nyanta dồn hếcông sức vào chuẩn bị những bữa ăn, với món súp của ông ấy là món được yêu thích nhất.
Cả nhóm trò chuyện về tất cả mọi thứ.
Serara không nói sâu về những rắc rối của em ấy ở Susukino, nhưng cho dù em ấy có bị ám ảnh tâm lý đi nữa, thì bây giờ em ấy cũng đã vượqua nó, và cả nhóm an tâm khi thấy em ấy vẫn ổn.
Chẳng mấy bấngờ, Serara thích Nyanta, nhưng Nyanta có vẻ không nhân thấy điều đó. Nhưng Serara nghĩ rằng em ấy giấu tình cảm của em ấy rấkỹ và không ai nhận ra nó hết, khiến những người khác thấy rấthú vị.
Cứ mỗi khi Serara rời Nyanta, em ấy sẽ lại lén nhìn ông ấy. Trong bữa tối, em ấy sẽ ngồi bên cạnh Nyanta với một biểu cảm lấp lánh trên mặt.
Tin tốcho Serara là khi Nyanta nói ông ấy sẽ cùng cô đến Akiba và định cư ở đó. Khi Serara nghe thấy điều đó, em ấy ôm chặNyanta, xém nữa làm đổ cả nồi thứ ăn.

Thấy Serara như thế, Naotsugu mở mộnụ cười đầy nham hiểm. Mặc dù Shiroe thấy thế không hay chúnào, cậu cũng hiểu cảm giác của Naotsugu.
Nyanta luôn khẳng định rằng ông là một người lớn tuổi của Debauchery Tea Party, và chưa bao giờ dính vào bất kỳ rắc rối nào. Đối với hai cựu thành viên của Tea Party, thì đây là mộtin đầy bấngờ.
“Nhưng nghĩ đến việc đó thì, tại sao em ấy lại thích mộông già trung niên nhỉ…”
“Naotsugu, cậu hơi quá rồi đấy, chúng ta đang nói về Đội trưởng đấy. Đây chính là sức húcủa Đội trưởng.”
“Serara có mắt nhìn người tốmà.”
Cả hai người họ cười phá lên khi Akatsuki trả lời.
“Akatsuki cũng thấy ổn với ông Nyanta đúng ?”
“Sư phụ là mộkiếm sĩ bậc nhất.”
Shiroe trong cơn sốc hỏi, và Akatsuki trả lời mộcách máy móc. Câu trả lời này hơi mơ hồ về sức húcủa Nyanta, nên có lẽ là do sự kính trọng của Akatsuki dành cho Nyanta như là một đấu sĩ cận chiến, và Shiroe chấp nhận câu trả lời này.
Nói về sự trưởng thành, Nyanta là một người đáng tin cậy.
Ông ấy khẳng định rằng mình là một lão già, nhưng đó là chỉ để so sánh với những người trẻ tuổi khác. Ông ấy khoảng cỡ 40 tuổi. Ông ấy khá gầy và cao, đôi mắnhỏ, nhưng bề ngoài thì không thể chê được.
(Hmm, vậy ra Nyanta cũng được nhỉ.)
Shiroe có thói quen để tay lên cằm mỗi khi cậu đang suy nghĩ. Akatsuki nghĩ về điều gì đó và tiếp cận Shiroe, túm lấy tay áo cậu.
“Chủ quân, chủ quân.”
“Có chuyện gì sao, Akatsuki?”
“Chủ quân không phải là mộkiếm sĩ, nhưng em nghĩ ngài rất mạnh ạ.”
“À, em ấy đang an ủi mình.“ Shiroe nhận ra điều này ngay lập tức và cảm ơn Akatsuki trong khi nhẹ nhàng vuốve tóc em ấy. Biểu cảm bối rối hiện trên mặAkatsuki và cô nói: “Em không có nói điều gì đáng để được khen thưởng cả”, và xoay đầu đi. Shiroe cảm thấy con tim cậu rung động.(editor: nổi buồm ra khơi thuyền ơi)
Khi cả nhóm bay qua vùng núi Yappa, những đám mây đen xuất hiện ở hướng tây nam. Naotsugu có thể thấy những mảng trắng trong đám mây đen ập đến.
“Này Shiroe! Đội trưởng Nyanta!”
Quá lười sử dụng thần giao cách cảm, cậu hétrực tiếp về phía đồng đội bay 10 mébên dưới cậu.
“Có một cơn bão đang đến!”
Shiroe nhìn về hướng tây sau khi nghe thấy giọng của Naotsugu. Ánh mặt trời đã bị các đám mây che khuất, bầu không khí nặng nề, và các con điểu sư gặp khó khăn duy trì độ cao.
“Shiroe-chi, tuy vẫn còn khá sớm, nhưng chúng ta nên tìm mộnơi trú ẩn thôi nya.”
Nyanta điềm tĩnh khuyên nhủ Shiroe bằng thần giao cách cảm. Kiểm tra hướng bay của những đám mây lần nữa, Shiroe giơ tay phải lên, và họ bắt đầu hạ thấp xuống.
Shiroe bay về phía mộngôi làng ở vùng núi Yappa, nơi khoảng 20 ngôi nhà xen kẽ những con đường chưa được trải nhựa.
Đám điểu sư vừa hạ cánh, sấm sénổ lên và thời tiếthay đổi trong chớp mắt.
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển vào trung tâm của ngôi làng.
Đây là mộngôi làng điển hình và có thể được tìm thấy bất cứ đâu trong cả năm máy chủ NhậBản.
Bối cảnh của Elder Tales là mộthế giới với nền văn minh cổ đại đã mất, môi trường dần lấy lại được sự sống động vốn có qua hàng ngàn năm cũng như thực vậvà động vậphátriển mạnh mẽ. Trồng trọdiễn ra ở các khu vực có íquái vật.
Những người sống ở đây không phải là Phiêu Lưu giả, mà là NPC, những người tự gọi bản thân họ là Cư Dân của Vùng Đất.
Phần lớn các nhiệm vụ của Elder Tales liên quan đến việc đi đến những ngôi làng thế này và giải quyếcác vấn đề của người dân, với những câu truyện liên quan đến người dân.
Để ý đến sự thay đổi độngộcủa thời tiết, một người phụ nữ mặc chiếc đầm trắng cùng một đứa trẻ với chú chó và một con bò chạy dọc theo con đường trong làng.
Những dân làng bấkể tuổi tác và trang phục nhanh chóng thu gom đồ nghề và vội lùa những con cừu về lại chuồng.
Như Shiroe tiên đoán, tòa nhà lớn ở giữa làng chính là tòa thị chính, là mộnơi thường thấy ở các ngôi làng biên giới.
“Xin chào!”
Naotsugu chào lớn tiếng khi cậu dẫn đầu nhóm của cậu vào tòa thị chính.
“Mời vào! Các cậu là những người du hành à?”
MộNPC lớn tuổi giới thiệu ông ấy là mộtrong những trưởng lão. Đó là người đàn ông với mái tóc trắng và ngắn cùng đôi kính dày, có vẻ như ông ấy cũng đã tầm 60 tuổi rồi. Nhưng lưng ông ấy thì thẳng tắp và ông ấy có một vóc dàng của một người trẻ tuổi. Ông điềm tĩnh lắng nghe lời giới thiệu và giải thích của Shiroe và đề nghị chỗ ở qua đêm cho nhóm với một giá rẻ. Cả nhóm cảm ơn người đàn ông và đi vào mộnhà kho.
Đây có vẻ như là nơi cấchứa rơm khô cho mùa đông, với cả núi chấthành đống khắp nơi. Cơn mưa mùa hè không hề lạnh, nhưng nặng trĩu, nghe giống như những trái golf đang đổ ập xuống ngôi làng.
Shiroe đứng ở cửa kho ngước nhìn lên bầu trời, và một giọng vui tươi vang sau lưng cậu.
“Thậtuyệvời, mình yêu rơm khô!”
Naotsugu hò hévui sướng.
Thế giới này thừa hưởng sự tiện lợi từ thế giới trò chơi, với túi ngủ và lều thuộc hàng chấlượng cao. Mặc dù bạn có thể ngủ mộcách thoải mái, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một cái túi ngủ, và bạn sẽ mấđi thân nhiệvà trở nên co cứng sau một đêm. Nếu phải so sánh thì ngủ trên rơm khô thoải mái như ngủ trên một chiếc giường ở khách sạn vậy.
“Đúng vậy, đúng là mộnơi thích hợp để qua đêm nya.”
Nyanta nói trong khi ông ấy đang kiểm tra chỗ ngủ, cửa sổ và các cánh cửa. Mặc dù được làm từ gỗ, bức tường đã được phủ với thứ gì đó giống như bê tông, nên nhà kho rất khô ráo và mámẻ với mộmùi thơm dễ chịu.
Với cơn mưa đổ xuống dữ dội, việc ở trong mộngôi làng thế này quả là một điều may mắn.
“Có nơi nào để chúng ta nhóm lửa không nhỉ nya?”
“Cháu thấy có một lò sưởi ở đằng kia Nyanta-san!”
Lo lắng về bữa tối, Nyanta rời nhà kho theo sau Serara. Naotsugu và Akatsuki để việc chuẩn bị bữa tối lại cho họ và bắtay vào làm năm chiếc giường rơm khô cho cả nhóm.
“Tại sao cái giường này nhỏ thế? Là giường cho chuộhamster à?”
“Im đi tên Naotsugu ngu ngốc, tự đi mà làm giường của mình trong góc nhà ấy!”
Shiroe cười trừ khi cậu lắng nghe hai người họ cãi nhau trong khi trưởng lão tiếp cận cậu.
“Các cậu đến từ Tsukuba à? Các cậu là Phiêu lưu giả à?”
“Đúng vậy, chúng tôi là Phiêu lưu giả, và chúng tôi đang trên đường đến Akiba.”
Shiroe trả lời. ‘Phiêu lưu giả’ là cụm từ NPC dùng để mô tả nhân vậcủa người chơi.
“Ông muốn uống chúnước chứ?”
“Cảm ơn cậu rấnhiều… Đây là… trà ư?”
Shiroe lấy trà làm bởi Nyanta từ túi chứa của cậu và đổ vào một chiếc cốc kim loại cho trưởng lão, trong khi cậu đổ vào một chiếc bình khác. Cậu ngồi trên chiếc bàn cưa trong khi vị trưởng lão ngồi trên chiếc ghế gỗ.
“Ông cảm thấy thế nào?”
Có thể là do lần đầu tiên ông ấy trải nghiệm nó, vị trưởng lão bấngờ bởi hương vị đắng ngọcủa trà. Vị trưởng lão khen ngợi chấlượng của loại trà này và Shiroe cười.
“Này, tại sao em lại làm chiếc giường này cẩn thận thế?”
“Đây là giường của chủ quân tôi, nên tấnhiên là nó phải được làm hết sức chu đáo rồi.”
“Oh hiểu rồi, thật khó khăn khi phải làm giường cho người kích cỡ bình thường nhỉ?”
“Đừng có mà khinh thường tôi tên biến thái!”
Naotsugu và Akatsuki tiếp tục cãi vã trong khi chuẩn bị giường trong khi Shiroe và vị trưởng lão trò chuyện với tiếng cãi vã làm nhạc nền. Con đường giờ đã thành những vũng bùn lầy, nhưng đối với vị trưởng lão, cơn mưa chẳng có gì khác thường cả.
“Bạn cậu có vẻ náo nhiệthậnhỉ.”
“Vâng đúng thế, tôi thật sự xin lỗi về điều này.”
“Đừng nói thế, nếu cậu đã đi phiêu lưu, cậu sẽ cần đến sự nhiệhuyếthế này. Nhưng vì cậu là Phiêu lưu giả, điều này cũng không phải bấngờ gì.”
Thay đổi lớn nhấxảy ra sau Catastrophe có lẽ là sự thay đổi của các NPC. NPC trong Elder Tales cũng giống như những game khác, và họ không hề sở hữu nhân cách riêng. Mặc dù họ được lập trình tốhơn những game RPG khác, họ bị giới hạn bởi AI của họ trong khi trò chuyện với người chơi.
Nhưng sau Catastrophe, các NPC có vẻ như cũng bắt đầu hành xử giống người bình thường. Các thành viên của Brigandia có lẽ sẽ không chấp nhận, nhưng Shiroe tin điều đó.
Họ có thể suy nghĩ, thở, ăn, và đang sống.
Họ có thể uống trà cùng nhau và nói đủ thứ chuyện. Mỗi người họ có một cái tên độc đáo và ký ức riêng. Họ không phải con người, họ không phải quái vật, họ là nhân tố quan trọng trong thế giới.
Nhóm Shiroe đã luyện tập liên tục sâu trong rừng từ sau vụ Catastrophe, dành íthời gian ở Akiba.
Hơn nữa, NPC thì lại rấíở mộthành phố Phiêu lưu giả như Akiba.
Thế nên, Shiroe không hề có cơ hội tương tác với NPC, nhưng trò chuyện thế này khiến Shiroe nghĩ rằng họ đang dần dần giống người hơn.
“Cư Dân của Vùng Đấrấíkhi đi phiêu lưu.”
Vị trưởng lão nói trong khi ông ấy đang nhìn Akatsuki với đôi mắbình yên.
Cư Dân của Vùng Đất không phải là cụm từ để chỉ con người, elf hay người lùn, mà là để chỉ sự khác biệgiữa Người chơi và NPC.
Khi Elder Tales vẫn chỉ là mộtrò chơi, cụm từ này đã được sử dụng, nhưng hiếm khi được sử dụng bởi người chơi, chỉ đơn thuần gọi họ là NPC.
Nhưng mọi thứ bây giờ đã khác rồi.
“Cư Dân của Vùng Đất…”
“Đúng vậy, và đây là mộngôi làng tốt, chúng tôi có thể sống ở đây mà không cần phải lo lắng.”
Họ gọi những người chơi là Phiêu lưu giả, và nhìn họ với sự sợ hãi. Trong tâm trí họ, Phiêu lưu giả có văn hóa và phong tục khác, và khả năng của họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Phiêu lưu giả sẽ ngày mộmạnh hơn trong chiến đấu, hưởng kinh nghiệm, nhận được các loại sức mạnh hùng hậu, và sở hữu một linh hồn bấtử. Họ không tan biến khi họ nhận sáthương chí tử, và sẽ hồi sinh sau khi trở về thánh đường. Họ có thể đi mọi nơi trên thế giới và có thể đánh bại những người khổng lồ, các xác sống, kể cả rồng.
Những cá thể với sức mạnh đáng gờm ấy được biếđến với tên gọi Phiêu lưu giả.
Cư Dân của Vùng Đất không hề sở hữu sức mạnh như thế, họ sẽ ngã nếu bị thương, không thể hồi sinh nếu họ chết, là đại diện cho những người bình thường trong thế giới này.
Nhưng có những NPC có sức mạnh ngang ngửa hoặc còn hơn cả người chơi bởi vì thiếlập của hệ thống trò chơi. Cư Dân của Vùng Đấnhìn nhận họ là những cá thể khác chủng loài với họ và Phiêu lưu giả, gọi họ là Cổ Nhân.
Nếu bạn phân loại họ thế này, thì Cư Dân của Vùng Đấlà vô vọng nhất. Nếu các nhà Phiêu lưu giả thích, họ có thể cướp hếtài sản của họ, kể cả mạng sống của họ.
Sau khi Catastrophe gây ra sự gia tăng dân số, thì số lượng Cư Dân của Vùng Đấđã tăng gấp 5-10 lần, nhưng sự khác biệvề sức mạnh vẫn giữ nguyên.
Từ những gì Shiroe quan sát, họ không hề oán hận điều gì về việc này, cho rằng đây là lẽ tự nhiên. Bởi vì với họ, thế giới mà họ đang sống, đã luôn là như vậy.
(Từ cái tên Cư Dân của Vùng Đất, mọi thứ đã như vậy. Họ sống và hòa làm một với mặt đất, thứ mà mình không thể nào sánh được.)
Khi Shiroe trò chuyện với vị trưởng lão, thì đây là thứ mà Shiroe cảm nhận. Trong thế giới này, Cư Dân của Vùng Đấchiếm bao nhiêu phần trăm nhỉ? Chắc chắn ínhấcũng
phải có đén hàng trăm ngôi làng thế này ở Yappa.
(Chúng ta không có bất kỳ kiến thức nào về Cư Dân của Vùng Đất. Chúng ta cũng không biếhọ ăn gì hay làm gì vào thời gian rảnh rỗi… Chúng ta thật sự đang thiếu sókiến thức về lĩnh vực này…)
Shiroe thật sự rấtò mò và muốn hỏi vị trưởng lão, nhưng một giọng nói vui tươi đã ngắmấdòng suy nghĩ của cậu.
“Tin tốđây Shiroe-chi nya!”
Nyanta tiến đến chỗ cậu cùng với Serara rạng rỡ bên cạnh ông ấy. Có vẻ như em ấy đã biết được tin tốđấy là gì rồi.
“Là gì thế?”
“Bon ta viếng thăm vài hộ gia đình trong khu vực, và họ đã bán cho chúng ta nguyên liệu!”
“Tuyệvời lắm ạ! Đây là sữa, pho mát, và chúng ta còn có cả xúc xích hun khói và trứng nữa! Rấnhiều trứng nữa cơ! Em đã mua đường khi còn ở Susukino, nên chúng ta có thể làm bánh!”
“Bọn ta cũng đã mua bắp cải và khoai tây nữa nya.”
Cả hai người cho Shiroe xem những món đồ họ mua với vẻ đầy tự hào.
Với rấnhiều nguyên liệu trên tay, chúng ta không cần phải đi săn trên đường về Akiba nữa.
“Việc này có ổn không?”
Shiroe hỏi vị trưởng lão. Trưởng lão gật đầu chấp thuận.
“Khí trời mùa xuân rấtốt, gia súc của chúng tôi rấđông. Dân làng sẽ vui vẻ trao đổi chúng để kiếm vài đồng tiền. Nhân tiện, tôi có mộthùng mứdâu, cậu có muốn mua không?”
Vị trưởng lão thêm vào.
Ông ấy trông rấvui khi có cơ hội để kiếm thêm chúthu nhập.
“Tôi rấsẵn lòng. Cảm ơn ông.”
Shiroe theo bước vị trưởng lão bước ra ngoài.
6
Tohya lau đi vếbùn dính trên mặcậu với tay trái.
Găng tay cậu được làm từ da động vậvà dây kẽm, nên nó rấđau khi chúng chà xávào mặcậu. Nhưng thương tích kiểu này chẳng là gì cả.
Cơn đau này là vừa đủ để nước mắcậu ngừng tuôn ra.
“Nhanh lên, đừng có phí thời gian nữa!”
Tên trưởng nhóm mắng nhiếc giận dữ.
Như thường lệ, hắn ta tức giạn bởi vì đội hình chiến đấu rời rạc.
Tohya có thể hiểu cảm giác này. Cậu là mộSamurai, mộtrong ba subclass của chiến binh, với nghĩa vụ là tanker cho cả đội.
Tanker là người tiên phong ở tuyến đầu của đội hình. Bấcứ tổ đội nào cũng cần ínhấmộtanker. Họ chịu trách nhiệm khiêu khích quái vậvà chịu đòn. Việc này sẽ giúp cho các chủ lực có vị trí tốnhấđể tối đa hóa sáthương mà không sợ bị tấn công.
Có hai điều quan trọng trong việc làm tanker. Điều đầu tiên và là điều quan trọng nhất, là không được chết. Nếu tanker chết, sẽ không còn ai giữ chân quái vậlại, khiến cho pháp sư và healer, những người yếu máu, trở thành mục tiêu và đội hình sẽ tan vỡ. Điều thứ hai là cần phải kéo sự chú ý của kè thù về phía bản thân để chắc chán sự an toàn của đồng đội. Nếu như bạn không kéo được sự chú ý của chúng, thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như bạn không chết, cũng như việc đồng đội của bạn sẽ bị tấn công, dẫn đến đội hình tan nát.
(Shiroe-niichan trước đây đã dạy điều đó cho mình, mình nắm được khái niệm cơ bản của nó, nhưng mà…)
Cho dù có nắm được quan niệm, vận dụng nó vào thực chiến thì lại là một vấn đề khác.
Giữ cho đội hình ổn định chính là nghĩa vụ và lý do tank tồn tại. Tohya cũng không hề muốn gây nguy hiểm cho đồng đội cậu. Nhưng điều này phụ thuộc vào sự trợ giúp của nhóm. Để giữ cho tanker sống sóvà tiếp tục bảo vệ, sự hỗ trợ và hồi máu là điều cần thiết. Kể cả tanker cứng cáp nhấcũng sẽ gục ngã trước những đợtấn công dồn dập của quái vật. Để tránh việc này, hỗ trợ và hồi phục từ hậu tuyến là cần thiết, và tanker cần phải thu húsự chú ý của quái vậđể các healer có thể tạp trung trong việc hồi máu.
Nó giống như hai mặcủa đồng xu vậy, thiếu đi mộmặsẽ dấn đến kết quả như Tohya chếvà đội hình tan rã.
Cũng như để thu húsự chú ý của kẻ thù, tank cần phải khiêu khích kẻ thù của chúng nhiều hơn đồng đội cậu, khiến bản thân trở thành mục tiêu chính. Class chiến binh có khá nhiều kỹ năng thu húsự chú ý của kẻ thù, được biếđến với tên khiêu khích. Họ có thể điều khiên tâm trí của kẻ dịch, khiến chúng quên đi sự hiện diện của những người xung quanh.
Sau khi thu húsự chú ý của chúng, vấn đề nằm ở sự gan dạ, óc suy nghĩ và sự tin tưởng vào đồng đội. Tohya tin tưởng Minori chị mình, nên điều này rấđơn giản.
(Đó là điều mà Shiroe-niichan đã nói… nhưng chỉ thế thôi thì không đủ…)
Thường thì, nếu sức mạnh của cả nhóm đều như nhau, thì sự khiêu khích của chiến binh sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu như có một đồng minh khác cấp cao hơn tank, hoặc lượng sáthương gây ra quá lớn, thì khiêu khích sẽ không có tác dụng.
Nói cách khác, kẻ địch sẽ quyết định chủ lực hoặc healer cấp cao hơn là mối đe dọa và ưu tiên họ làm mục tiêu. Đây chính là trường hợp của tổ đội của Tohya.
Trưởng nhóm của tổ đội ở cấp 46, nửa đường tới cấp độ tối đa của Elder Tales, và gấp đôi cấp với Tohya.
So sánh sức mạnh của hắn ta như mộTriệu Hồi Sư, kỹ năng thu húsự chú ý của Tohya thì không thể sánh bằng. Kẻ địch sẽ quyết định Triệu Hồi Sư là mối đe dọa lớn hơn Tohya.
Những đòn tấcông quyếliệcủa trưởng nhóm thu húsự khiêu khích bọn quái vật. Nhưng mặc dù tên trưởng nhóm gấp đôi cấp với Tohya, sức phòng thủ của hắn thì lại thấp hơn của cậu.
Bởi vì lượng sáthương gây ra bởi cả hai, nên healer sẽ cần phải hồi liên tục cho cả hai người tiên phong. Hiệu quả hồi máu sẽ giảm và họ sẽ chạm đến nguy cơ phải mấmộtrong hai người trên tiền tuyến.
Khi mọi thứ không diễn ra như đúng kế hoạch, đội hình sẽ bắt đầu thành mớ hỗn độn. Các chủ lực sẽ không biếphải ưu tiên kẻ địch nào để giải quyếtình huống cả. Họ nên tập trung tiêu diệkẻ địch đang tấn công Tohya hay là Triệu Hồi Sư? Sự hoang mang dẫn đến cả nhóm không thể tập trung vào các đòn tấn công để hạ gục kẻ thù. Điều này dẫn đến việc trận đấu bị kéo dài, khiến đội hình trở nên hỗn loạn hơn, một vòng lặp luẩn quẩn.(Đó là lý do tại sao Shiroe-niichan sử dụng hệ thống thầy trò để tránh khiêu khích quái vật.)
Tohya cuối cùng cũng đã hiểu được suy nghĩ của Shiroe.
Shiroe không hề sử dụng hệ thống đó vì tự phụ hay thương hại cặp sinh đôi cả. Anh ấy làm thế là bởi vì đó chính là cách để dạy về đội hình chiến đấu.
Mà nói thế, trưởng nhóm hiện tại của cậu thì lại khác.
Chỗ cày cấp hôm nay gồm người thằn lằn cấp 25. Với Tohya và những người mới chơi khác, đó là mộcấp khá cao.
Nhưng với tên trưởng nhóm, những con quái 20 cấp trở xuống thì lại rấdễ. Hắn ta còn không màng tiêu diệchúng. Hắn thản nhiên nói với cả đội thế này: “Tụi mày nên là những đứa phải cày cấp bằng tao, chứ không phải là ngược lại.”
Với tư cách là trưởng nhóm, hắn ta chỉ là một người phụ trách bị ép đi trông trẻ đám newbie và kiếm tiền cho guild. Hắn ta mặc kệ rủi ro bị cảnh cáo từ cấp trên nếu hắn không hoàn thành mục tiêu của họ đặra.
Trong mắt hắn ta, Tohya và những người còn lại chỉ là gánh nặng.
Tên trưởng nhóm khoác chiếc áo choàng đỏ không thèm che dấu đi sự bực tức đó.
Đồng đội của Tohya thì kiệsức, với đôi mắthâm quần và đầy mệt mỏi.
Hôm nay đã có 4 người chếrồi. Chuyến đi đến và trở về thánh đường làm tên trưởng nhóm càng thêm khó chịu.
Mặc cho những chuyện này xảy ra, hắn từ chối thay đổi cách thức. Nếu hắn chịu sử dụng hệ thống thầy trò, hắn sẽ có thể cân bằng đội hình, nhưng hắn không chấp nhận được cái ý tưởng giảm cấp độ của hắn xuống. “Làm như thế sẽ khiến mọi thứ chậm hơn, và ta sẽ không đến được mục tiêu cần thiết.”
Trong một con hẻm của Akiba, mộThi Sĩ trượchân và xém té.
“Tớ xin lỗi… Chân tớ gần như mấhếcảm giác rồi.”
Cô gái xin lỗi Tohya, người đỡ cô gái ấy. Chỉ có sự mệt mỏi và trống rỗng hiện lên trong mắcô ấy.
“Chúng ta gần tới nơi rồi, cậu có thể làm được mà.”
Tohya giúp đỡ cô gái đồng thời khuyến khích cô ấy. Cô gái đó chỉ dưới Tohya một hay hai cấp. Cơ thể cô ấy rấnhẹ, và chiếc áo choàng thấm đầy mồ hôi và bùn đất. Tohya cũng y như thế. Họ không có thời gian hay năng lượng để tắm.
(Điều này hẳn rất khó khăn cho cô ấy.)
Tohya nhìn cô gái, người như không còn sức lực để quan tâm đến ngoại hình, chỉ đang đếm số bước chân để quên đi sự mệt mỏi.
Tohya cắn chặmôi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Cậu đã nghĩ đi nghĩ lại chuyện này liên tục, không thể nào tìm được đường giải tỏa cơn tức giận và bức rức.
Cả nhóm tập trung ở quảng trường thành phố dưới sự chỉ đạo của tên trưởng nhóm. Tên trưởng nhóm liếc nhìn cả nhóm và giựlấy tiền thưởng ngày từ mỗi thành viên.
Kể cả trong guild, vẫn có giới hạn về số vậphẩm bạn có thể mang theo bên người. Những vậphẩm không đáng giá sẽ được bán trong chợ, đây chính là luậlệ của Hamelin.
“Tohya, mi thu thập được khá nhiều đấy.”
Tên trưởng nhóm nói với giọng đầy khiêu khích. Tohya có thể chỉ là mộchiến binh cấp thấp, nhưng sức mạnh của cậu vẫn cao hơn các đồng đội của cậu, nên cậu có thể mang theo nhiều vậphẩm hơn. Đây cũng chính là cách cậu chia sẻ gánh nặng của đồng đội cậu.
“Tôi mang những thứ về này bằng hết sức lực của tôi.”
Tên trưởng nhóm hiểu điều này rấrõ. Tohya không hề nhìn thẳng vào mắt hắn khi cậu trả lời. Cho dù cậu có muốn đấm hắn đi chăng nữa, cậu biếrằng đánh nhau bị cấm đoán ở khu vực này. Đồng đội cậu thì kiệquệ, và cậu cũng không muốn gây ra mộcảnh tượng xấu và phí thời gian nghỉ ngơi quý báu của họ.
“Hmph.”
Tên trưởng nhóm khịmũi trước khi hắn lấy tâcả vậphẩm thu thập được bỏ vào trong chợ.
“Đối với những đứa tầm cỡ bọn mày, thì chỉ có thể thu thập được những món vô dụng thế này. Chúng mày nên biếơn là chúng mày con có thứ để ăn. Và chúng mày cũng nên biếơn về ‘Nước thánh’ đi.”
Tohya nghiến chặrăng.
Tấcả những điều này là vì Minori.
Nếu Minori không bị bắlàm con tin trong guild, cậu sẽ không đời nào để tên xấu xa nào nói kiểu ngạo mạn như thế cả. Tohya có thể cảm nhận được sự thù ghétrong mắcậu, và sự phẫn nộ ngày một lớn hơn trong lòng cậu. Cậu chuyển ánh nhìn cậu sang đường phố để tránh bị phát hiện.
Tên trưởng nhóm của cậu cũng chỉ là mộthành viên cấp thấp.(Giếchếnhững kẻ cặn bã như hắn chỉ vấy bẩn lưỡi kiếm của mình… Những tháng ngày thế này sẽ kéo dài đến chừng nào? Tại sao mọi chuyện lại như thế này Tại sao chúng ta lại mắc kẹtrong tình cảnh này… Chúng ta không cần thứ ‘Nước thánh’ đó, chúng ta không cần những thứ thế này, cứ lấy nếu ngươi muốn. Nhưng Minori đã đến giới hạn của chị ấy, nếu như chúng ta không gia nhập guild…)
“…Vừa quay về đây. Vâng, cảm ơn…. Mọi thứ ổn rồi.”
Mộánh sáng trắng lóe sáng thế giới xám xịcủa Tohya.
Đó là một giọng nói mà cậu nhớ rấnhiều trong suốtháng qua, cậu đã gần như quên đi giọng nói điềm tĩnh của anh Shiroe.
Tohya ngẩng cao đầu và lục soácon đường với đôi mắt của cậu.
Cửa hàng… Không. Chợ trời… Không. Lò rèn… Không. Tiệm vũ khí, áo giáp, quán bar, nhà nghỉ… tìm kiếm bất kỳ mọi nơi cho cảm giác quen thuộc đó… và cảm thấy vô vọng. Tohya không biếanh ấy trông như thế nào.
Tohya chỉ biếgiọng anh ấy qua voice chat, cậu không hề biếanh ấy như thế nào sau Catastrophe. Nhận ra điều này, Tohya cảm thấy sự tuyệvọng đang bóp chặtrái tim cậu.
Nhưng mộnhóm hơn mười người bước vào cánh cửa nối với quảng trường và đường chính, thu húsự chú ý của Tohya. Mộđám đông nhỏ vây quanh mộnhóm người vừa xuất hiện như thể chỉ vừa mới trở về thành phố.
Mặc dù anh ấy đang là trung tâm của sự chú ý, biểu cảm của anh ấy vẫn rất lúng túng. Người đàn ông trẻ tuổi ấy là Shiroe.
“Đừng lo lắng! Người Đầu Bếp mà tôi biếđã mấtrí sau khi nghe được chuyện này. Mỗi ngày đều là cơn bão hương vị. Trong tiếng anh, từ đó sẽ là “storm”. Khi tôi nhắc Shiro-bou đang trở về, ông ấy đã bắt đầu chuẩn bị cho một bữa tiệc lớn!”
“Wow, sẽ có tiệc à? Tôi rấmong chờ nó đấy!”
“Thậlà tuyệnya~.”
“Maryele, cô không cần phải lo lắng quá đâu.”
Tohya vội mở hệ thống lên. Cậu dừng con trỏ ở người đàn ông trước mặcậu để biếtên của anh ta bằng hệ thống.
Guild: không
Tên: Shiroe
Class: ThuậSư.
Anh ta là người đã dành thời gian của anh ấy bên cậu và Minori, chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức, người mà cậu và Minori gọi là “Niichan”
“Niichan-”
Tohya hélên, nhưng cậu bấchợdừng giữa câu.
Shiroe dường như quay đầu anh ấy và nhìn về hướng cậu.
Có thể tâm trí đang chơi đùa với cậu, nhưng cách Shiroe hướng mặnhìn về phía cậu tạo mộcảm giác đầy quyếtâm.
Shiroe cũng đang sống trong thế giới sau vụ Catastrophe này.
Khoảnh khắc Tohya cảm nhận được điều này, cậu cảm thấy mộcú sốc và lời lẽ cậu ngừng lại.
Thế giới đã thay đổi.
Sau sự kiện Catastrophe, thế giới đã chuyển hướng và thay đổi đáng kể.
Đây là thế giới mọi người hằng mong ước, và nó là mộtrò chơi đã trở hành hiện thực, mộsự cố chỉ diễn ra trong truyện cổ tích.
Nhưng nếu suy nghĩ rộng hơn, sự thậthì đây chỉ là mộngục tối xám xịt.
“Đây là một guild giúp đỡ những người mới chơi", bị cám dỗ bởi những lời này, cặp sinh đôi rơi vào bẫy bắt đầu nhận thấy lỗi lầm của bản thân. Nhưng nếu bỏ qua điểm này, Tohya nghĩ thế giới này là nơi chỉ có kẻ mạnh nắm quyền.
Tiền bạc, vậphẩm, EXP, những tài nguyên này cho phép người sở hữu có mọi quyền lực. Kẻ giàu trở nên giàu hơn, với những vậphẩm đó kiếm được thêm nhiều vậphẩm hơn, và những kẻ nhiều EXP có thể đánh quái để kiếm thêm thậnhiều EXP.
Đó là một cuộc đua để sinh tồn.
‘Kẻ sở hữu’ sẽ nhận nhiều hơn, ‘người không có’ sẽ luôn chỉ có thể ngước nhìn ‘kẻ sở hữu’. Đây chính là thế giới của Elder Tales. Sự thậđằng sau thế giới game online. Giờ nó đã trở thành hiện thực, sự thậnghiệngã này được nhấn mạnh hơn, bởi vì người chơi không thể thoára nữa.
Lối suy nghĩ trẻ con của Tohya không thể hiểu được sự thậnày hoàn toàn. Nhưng, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự thậnày bởi vì sự vô tư trẻ con của cậu.
Không hề có sự khác biệt.
Ở bất kỳ đâu của bất kỳ thế giới nào, đây đã luôn là quy luậcủa tự nhiên. Bởi vì đây là cuộc đua để sinh tồn, kẻ mạnh và kẻ yếu cần phải được phân biệrõ ràng. Nó không hề tàn khốc bởi vì nó chỉ là game.
Thế giới thực đã rất là tàn khốc rồi. Việc ép buộc quá mức và tiêu chuẩn kép đều bị cấm, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không xảy ra.
Tohya hiểu được logic này.
Chân cậu không thể cử động được cũng là vì hiểu được logic này.
Cả Minori và Tohya đều chỉ là những người mới chơi.
Họ có sức mạnh thấp và có kiến thức hạn hẹp về thế giới. Họ không có tiền tài, và tất cả những điều này có nghĩa là họ bấlực.
Không một ai hiểu điều này hơn bản thân cậu. Cậu khong chỉ bấlực, mà còn chỉ là một đứa trẻ. Tohya nghĩ cậu đã nếm được vị sắtrong máu cậu khi cậu cắn môi. Kẻ yếu không hề có sức mạnh để bảo vệ bản thân. Phép màu có thể cứu kẻ yếu mà không đòi hỏi điều gì cả không hề tồn tại.
Những lời mà Tohya đang cố gắng nói, liệu nó có phải “hãy giúp em” hay “cứu em” không? Kể cả Tohya cũng không chắc chắn.
Tohya chắc rằng anh Shiroe là một người chơi cấp cao, có nhiều kiến thức hơn bất kỳ ai trong Elder Tales. Có thể cậu nghĩ rằng anh Shiroe có thể cứu cậu bấkể Tohya có gặp rắc rối khó nhằn thế nào đi chăng nữa.
Nhưng, tại sao cậu lại nghĩ như thế? Anh ấy, Shiroe, chỉ là một người ngẫu nhiên chơi Elder Tales chung với cậu mộtuần, nhiều nhấchỉ là một người bạn. Liệu Tohya có quyền yêu cầu sự trợ giúp của anh ấy hay không?
Ví dụ, một con nợ sẽ không van xin sự trợ giúp những người không phải máu mủ của mình. Hiện thực là mộthứ tàn nhẫn. Tohya hiểu được quan niệm này.
Kể cả anh Shiroe cũng phải trả một cái giá đắđể tiếp tục sống trong thế giới này.
Không có chỗ cho những ý nghĩ ngây thơ.
Tohya hạ bàn tay đang nắm chặcủa cậu xuống.
Cậu không biếkhi nào quảng trường thành phố sẽ bắt đầu ngập mưa.