
[Đm] Nắng Hạ Nơi Màu Mắt Em
TXT 21/??
1063 Theo dõi 0
Bí Ẩn Quân Hậu Đen
AUX 8/8
1600 Theo dõi 0
Tiểu Cô Nương Phế Vật
AUX 49/49
1638 Theo dõi 0Lạc Nhau Có Phải Muôn Đời: Chương 1
Truyện kể về một cô gái chuyên ngành lịch sử vừa mới tốt nghiệp. Cô chật vật tìm kiếm việc làm giữa thủ đô hoa lệ. Nhưng với chuyên nghành của mình, cô rất khó để tìm được việc nhưng Mơ tin rằng một ngày nào đó cô sẽ tìm được là đam mê cũng như tuổi trẻ của mình.
Mơ tin rằng vận may sẽ mỉm cười cũng giống như lời mẹ từng kể vào cái ngày sinh ra cô, trời ánh nắng dìu dịu, gió thổi qua từng sườn đồi, những bông hoa mơ trắng bay theo làn gió. Đó là hi vọng của dân làng về mùa mơ no ấm.
Nhưng thật bất ngờ, vào 1 ngày trời mưa, đi qua Văn Miếu Quốc Tử Giám, nhìn tường rêu phủ xanh lấp dưới ánh đèn mờ Mơ ngất đi dưới làn mưa rát và… cô đã trở về nơi văn hiến gần 1000 năm trước. Linh hồn xuyên qua triều nhà Lý, vào thân xác của vị hoàng hậu đặc biệt nhất lịch sử. Mơ chứng kiến tất cả sự đổi thay của một triều đại, thứ mà những con người, những nhân vật tài ba ấy từng là đề tài cho cô đánh giá và nhận xét. Từ đây vị hoàng hậu được thay thế linh hồn với suy nghĩ của người hiện đại sẽ làm gì khi tất cả cô đều biết số phận của họ còn mình thì… không!
Truyện có sử dụng một số yếu tố lịch sử Việt Nam, tuy nhiên, đây không mang tính chất là một bộ dã sử mà chỉ là góc nhìn, đồng thời cũng mang tính tiểu thuyết ngôn tình.
Truyện này do Vũ Trà My cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz
Hôm nay là Chủ Nhật, mới sáng sớm, nắng đã len lỏi qua cửa phòng chiếu rọi vào gian phòng. Căn phòng nhỏ bé đủ để 1 người loay hoay nhưng cũng có những thứ cần thiết. Điều này thì Mơ biết, chí íra mình phải sống trong điều kiện tạm ổn thì mới có nỗ lực phấn đấu. Nhưng giá thuê phòng thì khá cao, một tháng tiền thuê đã mấhơn 2 triệu vì nơi cô thuê ở gần Văn Miếu, lại nằm trong những khu sầm uấnhấHà Nội nên chi phí học tập và sinh hoạcũng gần 4 triệu một tháng. Mẹ ở nhà thúc giục Mơ nên giao lưu nhiều hơn với bè bạn. Nhưng với tính cách trầm lặng từ nhỏ cùng với quan điểm thích được hưởng thụ cảm giác 1 mình nên Mơ chưa bao giờ có ý định sẽ sống với bạn Đại học hay cả với bạn thân từ thời cấp ba.
Tuy vậy, điều quan trọng nhấvẫn là gia đình cô là nhà có điều kiện. Nhà chỉ có 2 chị em cùng với việc được bố mẹ nuông chiều, có thể chu cấp được cho Mơ và em trai không phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Ít nhất t là hếĐại học cũng không cần lo lắng. Nhưng điều kiện gia đình mới bắt đầu khấm khá từ khi cô 10 tuổi, em trai 4 tuổi và trước đó cuộc sống nhà Mơ khá tệ. Ngày ngày phải ăn cơm độn sắn, bắcá ở suối, tuy rằng cũng tạm đủ ăn nhưng lúc nào cũng lo lắng tiền bạc. Vì vậy mà ngay khi chờ tốt nghiệp đến, Mơ đã tấbậchạy ngược xuôi xin việc.
Nằm ở đầu giường, bàn tay Mơ lướt qua từng công việc được giới thiệu. Cô vẫn chưa hài lòng lắm, cô muốn chọn công việc đúng với chuyên nghành của mình. Mặc dù thành tích cũng chỉ bình thường nhưng niềm đam mê với lịch sử nước nhà là thật. Bao nhiêu năm tìm tòi, những lúc đặcâu hỏi về những con người trong quá khứ khiến cô có động lực đi tiếp theo chân môn lịch sử này đến cùng. Tuy vậy, vì thỉnh thoảng lười nhác nên thành tích cũng không quá nổi bậvả lại cô chỉ yêu thích phần lịch sử từ thời Lê sơ đến khi triều Trần sụp đổ nên có đam mê thế nào thì cũng bị các giảng viên phê bình một trận thậdài.
Màn hình đột nhiên thay đổi, tiếng mẹ gọi réo rắvào tai :
- Nay chủ nhậmà dạo này cũng rảnh rang sao không về quê. Mận chín đầy vườn rồi nhanh về mà ngâm đường.
- Á á, con biếrồi. Dạo này bận quá nên chẳng nhớ gì đến vườn mận, cả mơ chua nữa. Mẹ giục thằng Lạngâm mơ trước cho con, con sẽ về sớm trước khi xong vụ mơ.
- Vậy về sớm nhá.
- Vâng vâng.
Tiếng máy tắcụp, mẹ Mơ luôn có thói quen ngắvậy, Mơ cũng quen rồi nên chẳng buồn thắc mắc. Điều cô mong mỏi tấnhiên là làm xong mấy việc ở thành phố để trở về vùng quê yên bình.
Sớm thứ hai, Mơ bắt đầu rủ cô bạn thân từ Đà Nẵng về. Hai cô ả tíu tíở sân bay, vì Nhung mới vào đấy để thăm người yêu cũng như tiện về thăm nhà. Nhà của Nhung ở miền Trung, thành phố Đà Nẵng thân yêu, nhưng vì muốn ra Hà Nội học nên nhiều lần đều phải bay ra bay vào như thế. Cô bạn này cùng khoa với Mơ, thân nhau từ năm 2 đại học. Vì tính cách khá ổn nên giờ, bạn bè cùng lứa cũng sắp tan lìa để đi tìm việc, hoặc du học, hoặc về quê nên tình cảm vẫn giữ đến bây giờ.
Ngoại hình 2 người rất khá, cũng gần giống nhau, chỉ có điều tóc Mơ ngắn củn đến mang tai còn Nhung thì dài mượđến chấm eo. Vì thế mà tôn được vóc dáng dịu dàng của Nhung còn Mơ thì cô cũng chẳng quan trọng lắm.
Nhung mặc một chiếc quần bò rách trên là một chiếc áo thun sọc ngang, đầu đội mũ bò. Nhìn tùy tiện nhưng thoả mái. Còn Mơ thì đúng kiểu quần đùi dép lê, đúng kiểu mới chạy ra từ phòng ngủ vậy nhưng nhìn cũng tạm nên cô cũng chẳng suy suyển là bao.
- Bạn iu, có nhớ tao không ?
Nhung ôm chầm lấy Mơ thủ thỉ.
- không không, tưởng mi đào từng tấc đấở đấy rồi chứ. Cả tháng mới ra đây - mặMơ nhăn nhó trách móc.
- Được rồi bạn iu, nhăn nhó sẽ khiến chị em mình già đi, bạn yêu hứa sẽ ở đây dăm ba ngày nữa để mi thoả mái cõi lòng nhung nhớ tới bản cung - Nhung khập khiểng đôi chân, giả giọng mấy vị phi tần trong phim, cái điệu bộ chân chó và cái mặtấu hài khiến Mơ bậcười.
" Được rồi, được rồi. Mau về phòng tắm rửa rồi chị dẫn đi khắp chốn này. Mi nhìn cái bộ dáng này đi, ôi cái mùa hè nóng nực này đến hoàng đế còn chả muốn liếc nhìn cái bộ dáng nhếch nhác của quý phi đâu. "
" Tạ công công nhắc nhở, bổn cung tuân lệnh"
Nói rồi Nhung làm điệu bộ khom lưng ngả ngớn như mấy sủng phi trong phim, nháy mắtrêu trọc Mơ.
Bị gọi là thái giám nhưng Mơ chẳng những không tức giận còn cười cợt, đôi tay sờ lên khuôn mặtrắng xinh của Nhung, cũng cái điệu cợban nãy và bộ dáng sở khanh.
" Ấy dô, đó là việc của nô tài, để nô tài hầu hạ nương nương ".
Thế là mộtràng cười không dứtừ cửa sân bay, hai cô gái cứ người trêu kẻ hứng suốdọc đường về phòng Nhung. Ngay cả cái nắng như lửa đốcủa tháng 5 cũng không làm mệt mỏi thêm những con người trẻ tuổi.
Dưới đường, nhiệđộ hầm hập bốc lên, xe cộ đi thưa dần. Mộphần là vì cái nóng mộphần cũng vì đã giữa trưa, ai cũng mong nghỉ ngơi tránh kiệsức giữa cái khắc nghiệcủa thời tiết.