TXT 79/79
882 Theo dõi 0
VGA 151/???
1317 Theo dõi 0
AUX 3/3
2501 Theo dõi 0
TXT 15/15
394 Theo dõi 0
TXT 97/97
1153 Theo dõi 0
AUX 24/24
190 Theo dõi 0
TXT 46/46
770 Theo dõi 0
TXT 54/??
562 Theo dõi 0
TXT 50/50
412 Theo dõi 0
TXT 4/4
501 Theo dõi 0
Hồng Nhung giải trí phim79 Mayuki Ito Quàng A Tũn Min Do-yoon nghe gì link tối cổ Đình Soạn Đang cập nhật Yua Mikami Minami Aizawa Ai Sayama Tú Quỳnh xem gì Đình Duy Trần Vân iptv m3u8 Nguyễn Huy Nguyễn Thành Hà Thu radiotruyen Đình Soạn Suzu Honjo Nguyễn Hoa vtvgo tv Thanh Mai Yui Hatano Momo Sakura Thu Huệ Viết Linh vlxx giải trí tổng hợp Kana Momonogi Tuấn Anh Anh Sa Yu Shinoda vl79 Đình Huy Tâm An Karen Yuzuriha Cô Úc Bảo Linh Kim Thanh truyenngontinh
audio79.xyz
tv79.xyz
phim79.xyz
truyen79.xyz
phim79.com

Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu
TXT 79/79
882 Theo dõi 0
Dead Tube
VGA 151/???
1317 Theo dõi 0
Dạy Con Hiểu Biết Về Tiền Bạc
AUX 3/3
2501 Theo dõi 0
Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù
TXT 15/15
394 Theo dõi 0Kiếm Vũ Cuồng Long: Chương 1
Thể loại: Thử Miêu đồng nghiệp văn, hài, pink, ngược Miêu, HE
Editor: Touji Fuu
Nha! vì cái gì mà Ngũ Thử ta lại không bằng Bạch Miêu kia.
“Không thấy người liền có thể khinh thị sao? Nếu không gặp y ngược lại làm cho thế nhân thực cho rằng Bạch Ngọc Đường ta sợ y sao?” Dứt lời cũng không nhìn lại thanh y công tử kia, thân hình triển khai, từ trước cửa sổ lướt ra ngoài, rơi trên một con ngựa toàn thân tuyết trắng, xông ra ngoài!
“Ai ~~ Các vị khách quan! Đại gia công tử các ca các gia các huynh đệ uống trà phẩm trà mời trà pha trà xem trà nhìn qua vọng qua nghe qua nha...”
Mộthanh niên khoảng hai mươi, tay cầm khoái bản trên trà lâu một bên théto một bên đi đến chính giữa. Hắc! Khỏi nói, bởi vì vậy mà nhóm trà khách trên lầu thực sự đều nhìn về phía hắn. (khoái bản = 1 loại vậdùng để phách nhịp trong các vở hí khúc thời xưa)
“Tiểu nhân tại đây bồi lỗi với các vị gia! Quấy nhiễu xin đừng trách móc, tiểu nhân xin được nói một đoạn cố sự cấp các vị, các vị gia nghe thú vị thì xin thưởng vài lượng tiền, nếu không thú vị.... Hắc hắc hắc... Cũng xin các vị gia thủ hạ lưu tình a nghìn vạn lần không nên đem tiểu nhân đuổi ra ngoài nga.”
Mọi người cười vang, chợnghe một tiếng quát: “Thuyếthư này thật là có chúthú vị nha, thuyếthư, ngươi nói mau đi, ta không đuổi ngươi, nhiều lắm thì, không cho ngươi tiền thưởng là được!”
Mọi người vừa nghe, lại mộtrận cười vang. Thuyếthư kia cười cười nói:
“Tấnhiên tấnhiên! Vậy tiểu nhân nói đoạn gần đây cho các vị gia.” Khoái bản trong tay vang lên. “Hắc! Triển Nam hiệp võ nghệ cao cường, trên đường giang hồ truyền mỹ danh, Yến Tử Phi trước Diệu Võ Lâu, trong lòng hiệp nghĩa ai có thể bằng, từ nay về sau bọn đạo chích giang hồ không chỗ trốn, cường đạo thổ phỉ đều gặp nạn. Ai từng nghĩ, vẫn nhấmực có người không nể mặt, người này khí chấquá tuỳ tiện, các ngươi biếai không?”
Mọi người nói theo: “Là ai a?”
“Hắn liền là, trên giang hồ, có danh tiếng —— năm huynh đệ Ngũ Thử!”
“Ngũ Thử?...”
“Ngũ Thử này a, mỗi người tự cho là võ nghệ cao, một lòng muốn tìm Ngự Miêu đọ sức, tuy rằng nói, Ngũ Thử này a, trên giang hồ coi như là cao thủ nhấlưu, đáng tiếc a, gặp phải Triển Chiêu cũng khó chặn, may mắn, Ngự Miêu độ lượng, bằng không na, chỉ sợ qua không được ba chiêu, Ngũ Thử kia a, phải ôm đầu chạy như chuộa!”
“Ha ha ha...” Lập tức trên trà lâu tràn đầy tiếng cười, đồng tiền ném ra như hạmưa, thuyếthư kia mừng đến mức đầy mặtươi cười, không ngừng thu đồng tiền nói cảm tạ.
Thình lình nghe “Ba” một tiếng, mộthỏi bạch ngân nặng năm lượng rơi trước mặthuyếthư ( lúc đó một lượng bạch ngân có thể đổi năm xâu đồng tiền, mộxâu đồng tiền bằng 1000 đồng tiền, năm lượng bạch ngân có thể để cho mộnhà bình thường tại địa phương ăn mộtháng), một bạch y công tử cạnh cửa sổ trà lâu đứng lên.
Mộthanh y công tử bên cạnh bạch y công tử kia vội hô một tiếng: “Bạch huynh!”
Thuyếthư kia vừa nhìn bạc kia sớm đã mừng đến mức đầy mặtươi cười, vội vàng bước nhanh đến trước mặbạch y công tử kia cúi mình, liên thanh nói cảm tạ.
Bạch y công tử “Xoát” mà mở ra quạxếp trong tay, phối với khuôn mặtuấn mỹ như ngọc của hắn, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tao nhã tuyệthế, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Thuyếthư, ngươi nói Ngự Miêu kia ba chiêu liền đánh bại Ngũ Thử kia? Ngươi tận mắthấy?”
Thanh niên thuyếthư có chúngượng ngùng, “Làm sao có thể? Tiểu nhân nào có bản lĩnh có thể thấy những cao thủ đó so chiêu a, ta chẳng qua nghe người bên Khai Phong nói...”
“Nga?!” Bạch y công tử cười lạnh một tiếng: “Ta ngược lại muốn xem Ngự Miêu kia có thể có bao nhiêu bản lĩnh!” Dư quang khóe mắquéthấy một con mèo nhỏ đang ngủ say trên nóc nhà đối diện, “Cũng đừng giống như con mèo này a!” Ngón tay hơi búng, một hòn đá đánh cho con mèo kia lăn xuống, mèo nhỏ bị đau tỉnh lại, nhìn nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không phát hiện, chỉ đành meo meo hai tiếng chạy đi.
Mọi người ở trà lâu nào đã thấy qua bản lĩnh như vậy, đều cả kinh ngây người.
Thanh y công tử vội vàng đứng dậy, “Bạch huynh, bấquá chỉ là vài người rảnh rỗi mà thôi, tức giận vì điều này làm gì!” Nói xong liền muốn đến kéo ống tay áo của bạch y công tử.
Bạch y công tử cười lạnh hai tiếng: “Ngũ gia tức giận cái gì, ngược lại Ngự Miêu kia bản lĩnh lớn như vậy, nếu Ngũ gia không đi gặp y, ngược lại để cho thế nhân thực cho rằng Bạch Ngọc Đường ta sợ y sao?!” Dứlời cũng không nhìn lại thanh y công tử kia, thân hình triển khai, từ trước cửa sổ lướra ngoài, rơi trên một con ngựa toàn thân tuyếtrắng, xông ra ngoài!
________
-Chương 1+
Mộthanh niên khoảng hai mươi, tay cầm khoái bản trên trà lâu một bên théto một bên đi đến chính giữa. Hắc! Khỏi nói, bởi vì vậy mà nhóm trà khách trên lầu thực sự đều nhìn về phía hắn. (khoái bản = 1 loại vậdùng để phách nhịp trong các vở hí khúc thời xưa)
“Tiểu nhân tại đây bồi lỗi với các vị gia! Quấy nhiễu xin đừng trách móc, tiểu nhân xin được nói một đoạn cố sự cấp các vị, các vị gia nghe thú vị thì xin thưởng vài lượng tiền, nếu không thú vị.... Hắc hắc hắc... Cũng xin các vị gia thủ hạ lưu tình a nghìn vạn lần không nên đem tiểu nhân đuổi ra ngoài nga.”
Mọi người cười vang, chợnghe một tiếng quát: “Thuyếthư này thật là có chúthú vị nha, thuyếthư, ngươi nói mau đi, ta không đuổi ngươi, nhiều lắm thì, không cho ngươi tiền thưởng là được!”
Mọi người vừa nghe, lại mộtrận cười vang. Thuyếthư kia cười cười nói:
“Tấnhiên tấnhiên! Vậy tiểu nhân nói đoạn gần đây cho các vị gia.” Khoái bản trong tay vang lên. “Hắc! Triển Nam hiệp võ nghệ cao cường, trên đường giang hồ truyền mỹ danh, Yến Tử Phi trước Diệu Võ Lâu, trong lòng hiệp nghĩa ai có thể bằng, từ nay về sau bọn đạo chích giang hồ không chỗ trốn, cường đạo thổ phỉ đều gặp nạn. Ai từng nghĩ, vẫn nhấmực có người không nể mặt, người này khí chấquá tuỳ tiện, các ngươi biếai không?”
Mọi người nói theo: “Là ai a?”
“Hắn liền là, trên giang hồ, có danh tiếng —— năm huynh đệ Ngũ Thử!”
“Ngũ Thử?...”
“Ngũ Thử này a, mỗi người tự cho là võ nghệ cao, một lòng muốn tìm Ngự Miêu đọ sức, tuy rằng nói, Ngũ Thử này a, trên giang hồ coi như là cao thủ nhấlưu, đáng tiếc a, gặp phải Triển Chiêu cũng khó chặn, may mắn, Ngự Miêu độ lượng, bằng không na, chỉ sợ qua không được ba chiêu, Ngũ Thử kia a, phải ôm đầu chạy như chuộa!”
“Ha ha ha...” Lập tức trên trà lâu tràn đầy tiếng cười, đồng tiền ném ra như hạmưa, thuyếthư kia mừng đến mức đầy mặtươi cười, không ngừng thu đồng tiền nói cảm tạ.
Thình lình nghe “Ba” một tiếng, mộthỏi bạch ngân nặng năm lượng rơi trước mặthuyếthư ( lúc đó một lượng bạch ngân có thể đổi năm xâu đồng tiền, mộxâu đồng tiền bằng 1000 đồng tiền, năm lượng bạch ngân có thể để cho mộnhà bình thường tại địa phương ăn mộtháng), một bạch y công tử cạnh cửa sổ trà lâu đứng lên.
Mộthanh y công tử bên cạnh bạch y công tử kia vội hô một tiếng: “Bạch huynh!”
Thuyếthư kia vừa nhìn bạc kia sớm đã mừng đến mức đầy mặtươi cười, vội vàng bước nhanh đến trước mặbạch y công tử kia cúi mình, liên thanh nói cảm tạ.
Bạch y công tử “Xoát” mà mở ra quạxếp trong tay, phối với khuôn mặtuấn mỹ như ngọc của hắn, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tao nhã tuyệthế, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Thuyếthư, ngươi nói Ngự Miêu kia ba chiêu liền đánh bại Ngũ Thử kia? Ngươi tận mắthấy?”
Thanh niên thuyếthư có chúngượng ngùng, “Làm sao có thể? Tiểu nhân nào có bản lĩnh có thể thấy những cao thủ đó so chiêu a, ta chẳng qua nghe người bên Khai Phong nói...”
“Nga?!” Bạch y công tử cười lạnh một tiếng: “Ta ngược lại muốn xem Ngự Miêu kia có thể có bao nhiêu bản lĩnh!” Dư quang khóe mắquéthấy một con mèo nhỏ đang ngủ say trên nóc nhà đối diện, “Cũng đừng giống như con mèo này a!” Ngón tay hơi búng, một hòn đá đánh cho con mèo kia lăn xuống, mèo nhỏ bị đau tỉnh lại, nhìn nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không phát hiện, chỉ đành meo meo hai tiếng chạy đi.
Mọi người ở trà lâu nào đã thấy qua bản lĩnh như vậy, đều cả kinh ngây người.
Thanh y công tử vội vàng đứng dậy, “Bạch huynh, bấquá chỉ là vài người rảnh rỗi mà thôi, tức giận vì điều này làm gì!” Nói xong liền muốn đến kéo ống tay áo của bạch y công tử.
Bạch y công tử cười lạnh hai tiếng: “Ngũ gia tức giận cái gì, ngược lại Ngự Miêu kia bản lĩnh lớn như vậy, nếu Ngũ gia không đi gặp y, ngược lại để cho thế nhân thực cho rằng Bạch Ngọc Đường ta sợ y sao?!” Dứlời cũng không nhìn lại thanh y công tử kia, thân hình triển khai, từ trước cửa sổ lướra ngoài, rơi trên một con ngựa toàn thân tuyếtrắng, xông ra ngoài!
________