
Tòa Án Quan Hệ Cha Con Của Lauren Lake (Phần 2) – Lauren Lake'S Paternity Court (Season 2)
22 105/105
598 Theo dõi 0
Ngạc Mộng Kinh Tập
AUX 50/50
794 Theo dõi 0
Ao Nước Đen
AUX Full
563 Theo dõi 0
Mao Sơn Quỷ Môn Thuật
AUX 298/1
11362 Theo dõi 2Không Thể Rời Bỏ Nàng: Chương 1
Tác giả: Phong Phong
Thể loại: Cổ Đại, Bách Hợp
Giới thiệu:
Yêu đến khắc sâu trong tâm khảm, yêu đến không thể tự khống chế….
Dù ở trong tình thế không thể tự chủ được, lại vẫn không thể ngừng được tình yêu này.
Ở trong lồng giam to lớn, không có chút tự do nào lại đang diễn ra mối tình khắc cốt ghi tâm. Thái tử điện hạ Vương Triều Vũ Văn – Vũ Văn Dương, vừa đa tình lại phong lưu Quý Liên Tích thân là một trong những hậu cung của Thái tử đã nhìn thấu, nhưng cái thân phận gông xiềng này lại làm cho nàng không thể không a dua nịnh nọt Thái tử.
Nàng vốn cho là mình sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, cho đến khi thái tử điện hạ lại nạp phi mới —— Đỗ Hàn Yên Cùng là phi tử của Thái tử điện hạ, vốn nên là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau. Giữa các nàng vốn là không thể nào có chuyện đó được.
Sống trong cung điện hiểm ác, bọn họ nhất định phải chôn sâu tình cảm của mình. Mối quan hệ vừa đau khổ lại vui sướng này chỉ chờ câu nói “Thà phụ phu quân không phụ khanh” kia thôi.
[Gửi phụ thân, mẫu thân đại nhân của con:
Con gái thăm hỏi sức khỏe cha mẹ, dạo này cha mẹ có khoẻ không? Con gái rấnhớ nhà, dùng lá thư này để nói lên tâm tư của mình.
Ca ca và tẩu tử thế nào rồi? Có phải vẫn tôn trọng nhau như khách và tôn trọng lẫn nhau không? Hi vọng ca ca và tẩu tử có thể sớm tăng thêm nhiều nam đinh cho gia tộc, duy trì hương khói, Liên Tích ở trong cung này cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Đêm qua ở điện Hoan Dương tuyếrơi rấnhỏ, sáng nay tuyếđã phủ đầy sân, rấđẹp, không biếngười trong nhà có đang ngắm cảnh giống nhau không?
Nghe nói Thái tử điện hạ đã nạp hai vị phi tần mới, ở đây rấtốt, cơm ăn áo mặc không cần lo lắng, cuộc sống an nhàn nhưng thiếu tự do, hy vọng những đứa trẻ đó có thể sớm quen dần với nơi đây.
Con gái sống rấtốt, cha mẹ đừng quá lo lắng.
Dạo này thời tiếtrở lạnh, cha mẹ nhớ mặc thêm áo vào nhé, đừng để bị lạnh, nếu cần tiền cứ nói với con gái.
Con kính cẩn chờ đợi cha mẹ hồi âm.
Trân trọng.
Kính xin phúc an.
Con gái Liên Tích khép thư.]
Quý Liên Tích đặbúlông xuống, nhìn bông tuyếbay phấp phới ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy xúc động, nếu cùng người nhà ngắm nhìn tuyếrơi thì chắc sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Bây giờ nàng đã gả đi, nàng không nên nhớ thương nhà mẹ đẻ nhiều như vậy.
Nhưng Quý Liên Tích đã vào cung được bảy năm, tuy rằng nàng hiện tại đã vững vàng ở vị trí Lương viên, nhưng Thái tử điện hạ ngày càng íquan tâm đ ến nàng, thậm chí mấy tuần gần đây cũng không đến chỗ nàng.
Cuộc sống trong cung buồn tẻ, người duy nhấcó thể khiến những phi tần này mỉm cười chính là phu quân của nàng, nhưng sau khi không còn được sủng ái, cuộc sống của nàng có thể ví như xác sống biếđi, nhạnhư nước ao bèo.
Sở dĩ nguyên nhân duy nhất khiến nàng nguyện ý tiếp tục a dua nịnh nọThái tử điện hạ là vì người nhà ở bên ngoài của nàng.
Gia đình nàng vô cùng nghèo khó, trên có cha mẹ, huynh tẩu, nhưng ca ca bị tậbẩm sinh ở mộchân không thể lao động.
Cha mẹ đã già, nguồn thu nhập duy nhất là số tiền làm thêm của tẩu tử kiếm được từ việc giặgiũ hàng ngày.
Nói đến tẩu tử thì nàng ấy thật sự rấvất vả, là con dâu gả qua đây, nàng ấy không chỉ gánh vác áp lực nối dõi tông đường cho Quý gia mà còn phải gánh vác gánh nặng tài chính của cả nhà.
Cuộc sống hàng ngày mệt mỏi khiến nàng ấy không thể quan tâm đ ến những việc khác, gả tới được mộnăm mà bụng vẫn chưa có tin tức gì.
Cha mẹ cảm thấy thương tẩu tử nên không gây áp lực cho nàng ấy, nhưng Quý Liên Tích biếtheo năm tháng, họ cũng rấsốruột.
Mà cái bị thịnày của nàng không biếlà phúc hay họa, một hôm nàng gặp Thái tử đang cải trang đi dạo trên đường, Thái tử đã nhấkiến chung tình với nàng và ngỏ lời với Quý gia.
Cả nhà nàng hết sức lo sợ, nhà bọn họ là dân thường nên không dám và cũng không thể từ chối.
Vì vậy năm nàng mười tám đôi mươi, nàng trở thành phi tần của Thái tử với vô số trạng thái trong lòng.
Dù sợ hãi nhưng nàng cũng tự thuyếphục mình nghĩ đến điều tốt, chỉ cần có bổng lộc của phi tần thì không chỉ giảm bớgánh nặng cho gia đình mà tẩu tử cũng không phải làm việc mỗi ngày, nàng quyếtâm trả công cho gia đình nên đã vượqua nỗi sợ gả cho nam nhân xa lạ.
Kể từ đó, Quý gia làm rạng rỡ tổ tiên và nàng đã thay tẩu tử trở thành nguồn kinh tế duy nhấtrong gia đình, thế nên nàng không thể để mấvị trí này.
Nàng vào cung đã được bảy năm, khi đó nàng dựa vào tuổi trẻ và sức hấp dẫn của mình mà leo lên vị trí Lương viên, khiến Thái tử không thể dứra được.
Nàng sinh ra là mộthường dân nhưng lại trở thành Lương viên, điều này thực sự khiến nàng trở thành mục tiêu chỉ trích.
Tuy nhiên, những năm này nàng chưa từng sinh con nối dõi nào cho Thái tử điện hạ nên vì thế mà không thể thăng tiến nữa.
Thái tử điện hạ cũng dần chán nàng nhất thành bấbiến*, những cô nương trẻ trung và năng động hơn sẽ làm hài lòng hắn hơn.
*Nhấthành bấbiến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới
Có lẽ như này cũng tốt, để nàng không phải mấthời gian đối phó với hắn.
Khi còn trẻ, nàng cũng có tình cảm của thiếu nữ, nàng đã cố tin rằng mình yêu Thái tử và Thái tử cũng yêu nàng.
Nhưng thời gian trôi qua, thấy Thái tử lần lượnạp các phi tần mới vào cung, nàng thấy rằng mình không có nhiều cảm xúc về chuyện đó.
Tấcả những tưởng tượng về tình yêu chỉ là của thời niên thiếu thiếu hiểu biếmà thôi, cho dù nàng từng yêu hắn, hoặc là chưa bao giờ yêu hắn thì điều đó cũng không quan trọng.
Dẫu sao khi ngươi gả vào hoàng thất, ngươi không nên mong đợi được một lòng một dạ.
Xécho cùng, nàng lúc đó cũng không phải vì yêu mà gả cho Thái tử.
Cả đời này cứ sống đơn giản thế này cũng được, chỉ cần nàng có thể để cho gia đình mình có một cuộc sống ổn định.
Quý Liên Tích cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng mọi thứ đâu thể dễ dàng như thế? Cho dù nàng không mong chờ điều gì thì nàng cũng phải củng cố địa vị của mình, nếu không sau này Thái tử kế vị, nàng trở thành phi tần của Hoàng thượng, tranh đấu trong cung nhấđịnh sẽ càng thêm bi thảm.
Không rõ nàng có gánh nổi hay không, nhưng nếu nàng già yếu cô đơn không nơi nương tựa, sớm muộn gì cũng phải vào lãnh cung.
Mộtrận gió lạnh thổi qua, làm Quý Liên Tích lạnh run, nàng đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ lại, khi tới gần cửa sổ, một bóng người đập vào mắnàng khiến nàng giậmình.
Trong ngày tuyếrơi, một bóng người lạnh lùng đứng ở phía xa, thân hình dài thẳng như ngọc, vòng eo thon nhỏ, nàng ấy giống như là do mảnh băng tuyết này tạo thành.
Dường như nữ tử đó cảm nhận được ánh mắt của nàng, nàng ấy nhìn về phía nàng và mỉm cười ngọt ngào, khiến trái tim Quý Liên Tích rung động.
"Quý nương nương?" Thị nữ Tuyếnhi nhẹ giọng gọi nàng.
Sau khi bưng bánh ngọđi vào, nàng ấy thấy nàng đứng mộmình trước cửa sổ, gọi thế nào cũng không đáp lại, cho đến khi nàng ấy tiến lên vỗ nhẹ nàng, lúc này nàng mới quay đầu lại nhìn.
"Nương nương, người đang nhìn gì vậy? Nhìn chăm chú thế ạ, Tuyếnhi gọi người mãi mà người không hề đáp lại."
Quý Liên Tích lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ không một bóng người, chỉ có bông tuyếbay tứ tung, nàng rũ bỏ suy nghĩ trong lòng, chậm rãi đóng cửa sổ lại: "Không có chuyện gì, ta chỉ cảm thấy hơi lạnh nên đến đóng cửa sổ lại thôi."
"Thì ra là thế, nương nương có việc gì cứ phân phó cho bọn Tuyếnhi là được, đừng để bị đông lạnh." Tuyếnhi đặbánh ngọlên bàn, rómộtách trà ấm cho Quý Liên Tích, đặnó trước mặnàng: "Nương nương, mời người uống trà."
Quý Liên Tích ưu nhã nâng chén trà lên, đôi môi màu anh đào của nàng áp lên miệng chén, để hơi nước trà nóng phả lên cái mũi lạnh giá của mình.
Tuyếnhi nói: "Nương nương, mấy ngày nay trời trở lạnh, người có muốn Nguyệnhi đi xin thêm quần áo cho nương nương không?"
Quý Liên Tích lấy mộmiếng bánh có kích thước vừa phải, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa chậm rãi suy nghĩ về những gì Tuyếnhi nói, đợi cho đến khi nuốxong bánh mới mở miệng nói: "Mặc dù ta có đủ quần áo, nhưng ta sợ bên cha mẹ ta bị lạnh, đi lấy mộígửi về đi."
Vốn muốn bảo nha hoàn Nguyệnhi đi lấy, nhưng lại nghĩ lại, đã vài tuần rồi nàng chưa gặp Thái tử, có lẽ hắn gần như đã quên mấnàng.
Mặc dù để cho người hầu đi lấy thêm quần áo là được rồi, nhưng nhân tiện lấy chuyện này làm cái cớ để nhắc nhở hắn về sự tồn tại của mình cũng không phải là chuyện xấu.
Vì vậy, Quý Liên Tích nói với Tuyếnhi: "Ta sẽ tự đi lấy."
Nàng đứng dậy, đưa thư nhà cho Tuyếnhi: "Cái này để Hoa nhi đi gửi về."
Tuyếnhi nhéthư nhà vào trong ngực, cầm bộ áo lông khoác lên cho Quý Liên Tích, nói: "Vậy ta gọi Nguyệnhi đi cùng nương nương nhé."
"Cũng được."
Quý Liên Tích là người như vậy đấy, nàng luôn đặngười nhà lên hàng đầu và luôn quan tâm đ ến việc người nhà ở bên ngoài cung có ấm no và đủ đầy hay không.
Chỉ là nàng thường xuyên gửi thư về mà lại mãi không thấy hồi âm, Tuyếnhi không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Quý gia không muốn gặp nương nương? Điều này có khả năng không? Bây giờ nương nương đang là Lương viên của Thái tử, phi tần của Hoàng đế tương lai, lẽ ra họ phải bám chặvào đùi của nương nương mới đúng.
Không nghĩ nhiều nữa, Tuyếnhi gọi Nguyệnhi đi cùng Quý Liên Tích, còn nàng ấy đến tìm Hoa nhi để giải quyếvấn đề.
*
Quý Liên Tích đến điện Hoan Dương, hắng giọng trước khi vào sảnh, nàng đã lâu không ở cùng Thái tử, không biếliệu mình còn có thể quen thuộc hay không.
Không ngờ thái giám lại nói với nàng rằng, Thái tử bận chăm sóc hai phi tần mới nạp trong phòng Phụng nghi, không có thời gian gặp nàng, nói xong để nàng và cung nữ Nguyệnhi đứng mộmình trong tuyết.
Quý Liên Tích cau mày, Nguyệnhi cầm ô che tuyếcho Quý Liên Tích, hỏi: "Nương nương, Thái tử điện hạ không gặp chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Quý Liên Tích suy nghĩ sâu xa, không ngờ người mới Phụng nghi lại được Thái tử sủng ái như vậy, nếu nàng không chú ý thì sẽ gây ra nguy hiểm cho chính mình, vì vậy nàng dặn dò Nguyệnhi: "Nguyệnhi, giúp ta điều tra chi tiếhai vị phi tần mới này."
"Nguyệnhi đã biết."
Quý Liên Tích gật đầu, khẽ khịmũi, xoay người nói: "Ở lại đây cũng không phải là cách, trở về đi." Nàng vừa định rời đi thì nhìn thấy Thái tử điện hạ mang theo hai nữ nhân xa lạ đi phía sau đi tới.
Không đúng, mộtrong số họ trông rấquen, trong chốc láQuý Liên Tích không thể nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó ở đâu.
Trên khuôn mặnhỏ nhắn đó có hai con mắt hạnh nhân to tròn, dưới đôi mắcười kia rõ ràng có tằm nằm, thể hiện tính cách hoạbávà tinh nghịch của nàng ấy.
Ngoài ra, những bông tuyếbay làm cho làn da của nàng ấy trắng hơn, chiếc mũi đỏ hơi cóng và đôi môi đỏ mọng khiến nàng ấy vô tình toára một luồng khí điềm đạm đáng yêu.
Bấcứ ai nhìn thấy nàng ấy đều sẽ khơi dậy mong muốn được bảo vệ nàng ấy.
Quý Liên Tích còn chưa kịp nhớ ra mình đã gặp nàng ở đâu thì Thái tử điện hạ đã gọi nàng: "Liên nhi? Sao nàng lại tới đây?"
Quý Liên Tích ý thức được cơ hội đã đến, nàng nở mộnụ cười, cao giọng một chút, giọng điệu hơi ỏn à ỏn ẻn: "Thiếp đã lâu không gặp Thái tử điện hạ, nên nhớ người ạ."
Quý Liên Tích là phi tần thứ ba của Vũ Văn Dương, thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp, cả người nàng tràn đầy ánh hào quang của một người mẹ, có thể chăm sóc người khác.
Ban đầu, Vũ Văn Dương chỉ muốn say xưa ở bên nàng cả ngày.
Đáng tiếc tính cách của nàng quá thận trọng, đối với người có mới nới cũ như Vũ Văn Dương thì nhanh chóng mấđi sự tươi tắn, dần dần dồn hếtâm trí vào phi tần mới.
Nhưng không ngờ mới có mấy tuần không gặp mà Quý Liên Tích lại tự mình tìm tới, thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dáng đáng yêu như vậy, khiến Vũ Văn Dương không kìm được nhếch mép cười.
"Nhớ bổn thái tử rồi à, tốlắm, nào, Liên nhi, để ta giới thiệu với nàng, hai người này là Dương Phụng nghi và Đỗ Phụng nghi..." Hắn quay sang hai người kia, giới thiệu Quý Liên Tích: "Vị này là Quý Lương viên, từ nay về sau các nàng là tỷ muội ở trong cùng mộcung, các nàng phải sống hòa thuận."
Sau khi nói xong, hiện trường chìm vào im lặng, hai người mới đến lập tức trở thành tiêu điểm, Dương Phụng nghi sửng sốmột hồi, hoảng sợ nhìn Vũ Văn Dương cầu cứu.
Đỗ Phụng nghi lại ngược lại, lễ phép, vững vàng và tao nhã cười với Quý Liên Tích, hành lễ: "Thần thiếp tham khiến Quý Lương viên."
Độnhiên nhìn thấy nụ cười kia, Kỷ Liên Tích sửng sốt, nàng bỗng nhớ tới bóng người vừa rồi mình nhìn thấy trong tuyết, nhất thời không có trả lời.
Hóa ra người nàng nhìn thấy vừa nãy không phải ảo giác mà là Đỗ Phụng nghi.
Thấy bầu không khí khó xử, Vũ Văn Dương cho rằng Quý Liên Tích không hài lòng với phép tắc của Đỗ Phụng nghi, vì vậy hắn vội vàng đứng ra giải vây cho nàng ấy: "Liên nhi, nàng đừng trách nàng ấy, nàng ấy vừa mới nhập cung, còn chưa đi theo ma ma học nghi thức cung đình."
Quý Liên Tích nghe xong mới phản ứng lại, thản nhiên đáp một tiếng.
Sau đó Vũ Văn Dương mang theo hai người đó trở lại điện Hoàn Dương, có lẽ đêm nay mộtrong hai người đó sẽ được sủng hạnh, nhưng Quý Liên Tích cũng không quá để ý, nàng chỉ vô cớ quan tâm đ ến Đỗ Phung nghi, nhìn bóng lưng nàng ấy rời đi.
Kếquả là vốn muốn đến xin thêm quần áo mà lại không có cơ hội để xin, nhưng cũng không sao, mục đích cơ bản của nàng đã đạđược, để người hầu đi xin sau cũng được.
Vài ngày sau, Nguyệnhi đi nghe ngóng thông tin chi tiếvề hai vị phi tần mới trở về và báo cáo với Quý Liên Tích: "Đỗ Phụng nghi tên đầy đủ là Đỗ Hàn Yên, nàng có xuấthân là mộthường dân và có bảy đệ muội.
Vài tháng trước Thái tử điện hạ gặp được nàng ở trên phố, nhấkiến chung tình với nàng, dù thế nào đi chăng nữa cũng muốn nạp nàng làm thiếp."
Trên mặQuý Liên Tích hiện lên mộnụ cười tự giễu, có phi tần nào mà chẳng phải là do Thái tử điện hạ nhấkiến chung tình mang về? Nhưng quả thậĐỗ Phụng nghi sinh ra đã rấxinh đẹp, ngay cả nàng là nữ nhân cũng bị nụ cười của nàng ấy mê hoặc, điều này khiến nàng không thể phủ nhận.
"Còn về phần Dương Phụng nghi thì tên thật là Dương Liễu, cũng xuấthân là mộthường dân.
Điều duy nhấđáng nói là nàng ấy là muội muội của Dương Chiêu huấn."
Thì ra là như vậy, nàng ta vào cung nhấđịnh là do Dương Chiêu huấn dẫn vào nhỉ!
Dương Chiêu huấn tên thật là Dương Tầm, tính cách của người này không tệ, nhưng hơi có thế lực, gió thổi chiều nào thì theo chiều đó.
Thậsự là rấđỏm dáng, không biếDương Liễu có giống tỷ tỷ của mình hay không.
Nói về Dương Tầm, nàng ta có xu hướng bám lấy Lý Lương đệ, vì vậy nàng cũng phải cẩn thận với Dương Liễu.
Lý Lương đệ là người trong cung không thích Quý Liên Tích nhất, kể từ khi nàng trở thành Lương viên thì Lý Lương đệ lúc nào cũng nhắm vào nàng, bất cứ khi nào nàng ta tìm thấy cơ hội đều sẽ chống lại nàng, vì vậy Quý Liên Tích phải đề cao cảnh giác với nàng ta.
Lý Lương đệ tên thật là Lý Nghiên, nàng ta có tính cách kiêu ngạo ngang ngược và khó đối phó, là đích nữ của quần thần bên Thái tử thái phó, lớn lên cùng với Thái tử điện hạ và thuận lợi trở thành phi tần của Thái tử.
Nghe nói nàng ta vốn sẽ trở thành Thái tử phi, nhưng bởi vì Thái tử điện hạ kiên trì không cho.
Thái tử điện hạ cố ý dành vị trí của Thái tử phi cho ý trung nhân của mình, Lý Nghiên dám tức giận nhưng không dám nói ra, lý do là bởi vì người được gọi là ý trung nhân của Thái tử lại là muội muội ruộcủa hắn, hiện tại là Trưởng công chúa điện hạ.
Khi Quý Liên Tích gả tới đây mới biết, Thái tử điện hạ đã yêu muội muội của mình, thậm chí còn muốn lấy nàng làm chính thất, đây quả thực là vụ bê bối lớn nhấtrong hoàng thất.
Quý Liên Tích không biết tại sao Hoàng thượng lại để cho Thái tử điện hạ làm loạn như vậy, nhưng có lẽ là chuyện này khiến người ta quá khó tin, cho nên gần như không có người nào cho rằng hắn nghiêm túc.
Chỉ cần Thái tử không thật sự làm ra chuyện gì khác thường, thì tất cả mọi người sẽ mắnhắm mắmở.
Gặp phải loại hoàng huynh này, Quý Liên Tích cảm thấy đau lòng thay cho Trưởng công chúa điện hạ, nhưng đồng thời cũng không khỏi hả hê.
Khi nàng bị hoàn cảnh bắbuộc phải lấy mộnam nhân mình không yêu, bị nhốtrong chiếc lồ ng đạo đức giả này cả đời, nhìn thấy người khác cũng bấhạnh vì nam nhân này, góc tối trong lòng nàng đang ngấm ngầm vui mừng.
Nhưng mấy tháng trước, nghe nói trong cung đột nhiên xuất hiện một vị phò mã không rõ lai lịch, luôn luôn bảo vệ Công chúa điện hạ, khiến cho Vũ Văn Dương không có cơ hội tới gần nàng ấy.
Xem ra đó là chuyện đáng mừng, Trưởng công chúa điện hạ đã tìm được anh hùng của mình rồi.
Quý Liên Tích cảm thấy bi ai, trong lúc nhất thời còn cho rằng mình ngang hàng với Công chúa điện hạ.
Nhưng không phải như vậy, Công chúa sinh ra đã ngậm thìa vàng, có thể thoákhỏi nanh vuốcủa hắn, mà nàng lại phải hầu hạ nam nhân này cả đời.
Mỗi lần Quý Liên Tích nghĩ đến chuyện này đều không nhịn được cười nhạo chính mình.
Nếu có thể, nàng cũng muốn gặp anh hùng của đời mình..