
Mặt Nạ Chân Tình – False Face and True Feelings
10 26/26
8730 Theo dõi 0
Bệnh Viện Đồng Hoa
AUX 4/4
1207 Theo dõi 0
Vừa Vặn Gặp Được Anh
AUX 16/16
213 Theo dõi 0Học Y Ở Thế Giới Song Song: Chương 1
Thể loại: Xuyên không, trùng sinh, vườn trường, y học, nữ cường, thanh mai trúc mã, sủng.
Nhân vật chính: Liên Tiểu Hàm – Dương Phàm
Thế giới song song thật sự có tồn tại, hơn nữa Liên Tiểu Hàm còn xuyên đến đó bằng một viên đá ngũ sắc. Không biết trong viên đá chưa loại năng lượng thần kì gì lại có thể mang linh hồn cô đi, dung nhập vào cơ thể một đứa bé sáu tuổi, ở đây cô cũng có một gia đình, ông bà cha mẹ anh chị em đầy đủ.
Ở tại thế giới mới này, Liên Tiểu Hàm dựa bản sự cố gắng, tạo nên một truyền kỳ cho riêng mình.
Lời của tác giả: Tóm tắt văn án, nội dung thì mời các bạn tiếp tục đọc truyện để nắm rõ nhé. Truyện giống như thể loại. Xuyên không trùng sinh, thanh mai trúc mã, vườn trường, nữ cường, học y…
Thể loại cũ, nhưng lại mới. Hy vọng các bạn sẽ thích tác phẩm mới này của Viễn Giả Lai Ni.
Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ khích lệ Ni, yêu các bạn nhiều.
Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc đây là chuyện gì hay không?
Ai tới nói cho cô biết, cô không phải đang mơ?
Xuyên?!
Cư nhiên trên đời thật sự có xuyên qua?!!
Liên Tiểu Hàm trước kia cực thích xem tiểu thuyết, thích đọc truyện viễn tưởng. Vì chỉ có những lúc đó cô mới cảm thấy cuộc đời ínhiều còn có thứ,có nơi thuộc về mình, để mình gửi gắm những ước mơ, hoài niệm...
Đúng vậy, cô là người thích sống trong thế giới do bản thân mình tạo thành như vậy, bởi đơn giản, cô rấcô đơn, cô không có ai bên cạnh mình. Cho nên cô muốn gửi gắm mình vào những chuyện huyền huyễn phi khoa học như vậy. Muốn hòa mình vào nhân vậtrong truyện, để cảm nhận được tình thân, tình yêu...
Cũng chỉ là vì muốn có mộchỗ để mình dựa dẫm tinh thần mà thôi!
Thời gian gần nhấcô xem một bộ truyện nói về phong thủy, trong đó có kể về dưỡng ngọc và chơi đồ cổ. Khi xem tới đoạn trong truyện miêu tả, "người dưỡng ngọc, khi gặp chuyện, ngọc nángười còn". Là ngọc đỡ tai nạn cho mình. Còn đồ cổ, thì nói rằng đồ cổ là món đồ trải qua trăm năm, hấp thụ tinh hoa của trời đất, để món đồ đó ở bên cạnh, mình cũng nhờ vào tinh hoa đó mà trở nên có tinh thần, mạnh mẽ, trừ tà tránh bệnh...
Bất quá trong đó cũng có nói, đồ cổ phải là đồ cổ di truyền cấgiữ, đừng có phải là đồ của những tên trộm mộ. Nếu là món đồ trộm mộ, thì sẽ có âm khí, chẳng những không tốcho dưỡng sinh, mà ngược lại còn hại thân thể.
Khi đó cô liền có ý niệm muốn có ngọc để dưỡng, hoặc là mộmón đồ cổ nào đó.
Chỉ là... cô không giàu, mà ngọc thật, ngọc từ thiên nhiên để dưỡng thành linh tính như trong truyện miêu tả đều bán với giá mà cô khó có thể mua... Còn đồ cổ... thôi thì đừng nhắc tới, lại càng khó mà có được... Bởi lẽ đồ thậđã được người trong giới người ta thâu tóm hếrồi, còn lại chăng cũng chỉ là đồ giả.
Ước mơ và thích thú thì ai không có? Có đôi khi mình thích những món mình sẽ không bao giờ có được, nhưng mình vẫn thích, vì đó là thích!
Cho nên....
Khi một lần đi hội chợ nhìn thấy mộsạp bán đồ đồng đồ cổ bài ở bên vỉa hè, khi nhìn thấy những món đồ giả cổ, tựa như mặngọc, dây chuyền, tượng phần, đồng tiền xu, bình gốm, chén đồng.... những món đồ củ kỹ nhưng đặc sắc bày đầy ở trên quầy, Liên Tiểu Hàm liền động tâm.
Đồ thậcô không có điều kiện và tiền bạc để mua được, thôi thì mua mộmón đồ giả, để nhìn ngắm cũng tốt, ínhấcũng có thể nhìn vào nó mà ảo tưởng...
Cho nên khi đó cô đã ngồi xuống quầy bán đồ đồng kia chọn lựa.
Chủ quầy kia khá nhiệtình, thấy cô ngồi chọn, liền bắt đầu giới thiệu. Ông nói đồ của ông đều là đồ thật. Là đồ cổ xưa thật. Chỉ là ông nói thì nói, Liên Tiểu Hàm vẫn không cho rằng ông nói thật. Trong truyện cũng đã nói qua, những người bán đồ kiểu này đa số đều nói hàng của mình đều là thật. Mà thậhay giả, đó còn phải xem kiến thức của từng người. Bất quá ngay lúc này, Tiểu Hàm không hề tin rằng những món đồ kia là thật.
Nhưng dù biết là đồ giả, nhưng ông chủ quầy cứ khăng khăng nó đồ thật, rồi chào giá cũng khá cao. Cho nên, sau một hồi hỏi giá từng món, Liên Tiểu Hàm liền do dự, sau đó quyết định chọn mua mặdây chuyền bằng ngọc. Bởi vì giá của nó chỉ có ba trăm ngàn thôi. Ba trăm ngàn không phải là con số nhiều, nhưng cũng không phải thấp. Trong mắnhững người khác, Liên Tiểu Hàm bỏ tiền đi mua mấy miếng ngọc nhỏ này là thậđiên, không khác gì kẻ điên tiêu tiền bậy bạ. Bất quá Liên Tiểu Hàm không quan tâm. Đồ giả đồ thiệt, đồ tốđồ xấu tuy quan trọng, nhưng với cô khi đó, quan trọng là vui, là tự thưởng cho mình món đồ mình thích, tự mình mãn nguyện và hài lòng.
Cho nên cô liền cẩn thận mà lựa chọn một cái mặngọc cho mình.
Ngọc có nhiều hình dạng, màu sắc, đường vân. Liên Tiểu Hàm vẫn luôn phân vân không biếnên chọn chiếc mặngọc nào.
Dù nghĩ rằng những món đồ ở quầy đều là đồ giả, nhưng cô vẫn là dựa theo sách ghi chép mà chọn lựa.
Trong sách nói, muốn biếđồ thậđồ giả, ngoại trừ có kiến thức hiểu biếnhấđịnh về ngọc, còn lại cũng quan trọng không kém đó là cảm nhận.
Khi cầm ngọc trên tay, mình cảm nhận thấy tinh thần chợthoải mái, tâm tình tốt. Thì đó là ngọc thật. Bất quá... loại cảm nhận này chỉ là một lý thuyết, chưa ai chân chính tự tin mình có thể cảm nhận ra..
Bởi lẽ, nhiều khi suy nghĩ nhiều, cố đem suy nghĩ thì sẽ ảnh hưởng cảm xúc, thì cái loại lựa chọn bằng cảm nhận đó liền không thành.
Chỉ là, một người lựa chọn tin tưởng vào sách vở như Liên Tiểu Hàm cô, vẫn là học theo. Tuy biếgiả, vẫn là dựa theo cảm nhận của mình mà lựa chọn.
Cầm lên tay, nếu là yêu thích, nếu là cảm thấy ngọc này hợp với mình. Liền sẽ chọn.
Cho nên sau một hồi cầm nắm từng cái, cuối cùng Liên Tiểu Hàm cũng chọn cho mình được một chiếc mặngọc ngũ sắc. Mộchiếc mặngọc lại có năm màu, sợi vân màu trắng, màu xanh lục, màu xanh biển, màu tím và màu nâu.
Nhìn sơ qua thấy có điểm giống như đồ chơi con nít, nhưng nhìn kỹ lại, từ từ cảm nhận, Tiểu Hàm chợcảm thấy thích tới không buôn được tay.
Viên ngọc có hình dạng khó mà diễn tả, không phải tròn, không vuông, không phải ôvan, mà nó gồ ghề không có hình dáng đặc biệgì để mà diễn tả, tựa hồ giống như một viên đá tùy tiện ở trên đường. Nhưng càng như vậy, Tiểu Hàm càng cảm thấy nó tự nhiên. (truyện được đăng tải ở trangtruyenmang. com và diễn đàn lequydon. cấm sao chép ở mọi hình thức.)
Ở trên một góc nhọn ở phần đầu có dùi một cái lỗ nhỏ, là chỗ xỏ cộdây đeo.
Tiểu Hàm vui vẻ thanh toán tiền mua lấy mặngọc này, lúc tính tiền, ông chủ còn vui vẻ tặng thêm một đoạn dây màu đỏ có móc gài để làm dây đeo. Tự nhiên Tiểu Hàm vui vẻ nhận lấy.
Vì thế, cô vừa đi vừa đem dây xỏ vào mặngọc, là muốn xỏ xong rồi sẽ đeo liên ngay. Cũng là lúc đó, vào cái thời khắc đó...
Cô nhìn thấy một đứa nhỏ tầm hai tuổi vụra khỏi tay mẹ chạy xuống đường ôm trái banh nhỏ vừa rơi ra, mà khi đó, một chiếc xe máy chạy khá nhanh đúng lúc chạy tới.
Cô không kịp nghĩ nhiều, đã nhấc chân nhào xuống khom người ôm lấy đứa nhỏ lên, muốn tránh ra. Nhưng tránh không kịp mà bị tay lái xe máy quẹvào cùi chỏ, khiến cô đau đớn, thân thể bị lực đẩy mà ngã ập xuống đường, đầu đập mạnh vào bậthềm ở lề đường. Mà chiếc xe máy cũng chạy loạn thêm một đoạn ngắn rồi người trên xe cũng té ngã.
Thời khắc đó, cô nhìn thấy rõ ràng máu đỏ tươi từ trên đầu của mình từng chútừng chúchảy ra. Người xung quanh ồn ào xô đẩy, đứa nhỏ được cô ôm trong lòng hầu như không bị tổn hại mà chui ra khỏi lòng cô, oa oa khóc lên.
Mà cô khi đó, một bàn tay còn đang nắm chặlấy chiếc mặngọc mới mua, đôi mắnhắm chặt....
Sau đó... cô nhìn thấy có người tới xốc cô dậy, lay cô kêu gọi cô, người vây quanh bu thành một vòng lớn. Mà cô, lúc bị người phụ nữ xốc lên, bàn tay mở ra, mặngọc vừa mới mua trôi theo ngón tay rơi xuống mặt đường. Máu từ trên đầu cô chảy ra ướmặt đường, thấm vào mặngọc.
Cô nhìn thấy cái lỗ nhỏ bị dùi ở trên đầu mặngọc được máu chảy thấm vào, lấp đầy...
Hỏi cô vì sao hình ảnh nhỏ đó mà cô lại đi chú ý vào thời khắc đó ư? Đó là bởi vì... cô nhìn thấy mặngọc kia đột nhiên chớp nhá rồi sáng lên, tựa như đá dạ quang ở trong đêm tối. Không phải sáng ánh lóe mắngười, mà là sáng lên, từ từ sáng lên...
Sau đó... cô thấy mình giống như bị húvào trong mặngọc đó, bởi vì càng lúc cô càng nhìn thấy rõ mình đang tiếp cận gần viên ngọc, giống như vô thức bị nó húvào, hútới... Cảm giác và hình ảnh cuối cùng chỉ nhìn thấy một loại ánh sáng dạ quang mờ ảo.
Cho tới khi cô mở mắt... chính là lúc này.. bao quanh cô đầy người, có già có trẻ. Họ đều là ánh mắlo lắng sầu thảm mà nhìn chằm chằm cô. Mới đầu cô còn tưởng là người đi đường, là người thân của đứa nhỏ được cô cứu. Nhưng chờ khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của mình phản xạ qua chiếc kính ở cửa sổ phòng bệnh viện, cô liền khiếp sợ tới mức không nói thành lời.
Bởi... thân thể này của cô đột nhiên biến nhỏ.
Giống như conan, sau một hồi ngấxỉu, tình dậy chợthấy mình bị teo nhỏ... Cô khi đó không có nghĩ tới rằng mình xuyên không, trùng sinh, mà trước tiên là nghĩ tới mình bị teo nhỏ giống conan.
Nhưng rồi kế đó, dần dần quan sárồi suy ngẫm, cô biết... mình không phải bị "teo", mà là bị "xuyên". Xuyên giống như những cuốn truyện ngôn tình mà cô đọc.
Cô còn tưởng rằng mình mơ, nhưng sự thật là không phải mơ....