Hoa Vô Tư

Hoa Vô Tư: Chương 1

Thể loại: Ngôn tình, huyền huyễn, truyện tự sáng tác

Chuyện xoay quanh cô nàng là hoa tinh da mặt dày và chàng đại phu nghèo tính cách hay xấu hổ.

Nàng muốn có cuộc sống bình yên với người mình yêu, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào những âm mưu tranh đấu của hoàng tộc.

Nàng thích dùng tên ám sát người, dùng tên cắm vào mông kẻ địch.

Dùng tiền đến mua nàng. nàng liền lấy vàng đè chết người đó.

Uy hiếp đại phu của nàng, được thôi, nàng chấp nhận vào làm thiếp trong vương phủ, khiến vương phủ gà bay chó sủa.

Kẻ nào có gan chọc giận nàng thì nhất định phải trả giá ngàn lần.

“Nghiêm Cảnh hãy tin ta”

“Ai cũng không thể làm gì huynh, trừ ta”


Ta là một đóa hoa diên vỹ trắng có ý thức, rấkì lạ phải không? Ta còn nhớ rõ hôm ấy là một ngày ngày mưa tầm tã, ngày vận mệnh cuộc đời ta xoay chuyển. Gió thổi vù vù phát ra từng tiếng ríkinh khủng vang vọng khắp thung lũng, ta cảm thấy thân mình bắt đầu nghiêng ngả, sau đó bậgốc. Trong màn mưa dày đặc, gió bão cuốn ta đến mộnơi xa lạ.

Ngày hôm sau, có vài sinh vậkì lạ đi ngang qua chỗ ta. Khi ta hỏi, ốc sên bảo những sinh vậđó là con người. Mỗi sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên trong ngày xuất hiện, con người sẽ mang theo dụng cụ đi vào trong rừng.

Cuộc sống của ta ngày càng trở nên vui vẻ, ta có bạn bè và họ dạy cho ta nhiều thứ mới mẻ. Nhưng thời gian trôi qua, bạn ốc sên không xuất hiện nữa. Ta lại làm bạn với những sinh vậkhác, như là chim, kiến, ong và bướm. Họ đến rồi đi, mọi thứ xung quanh dần dần thay đổi, chỉ có ta mãi vẫn như vậy.

Rấrất lâu sau đó, ta có thêm một người bạn mới. Đó là mộnam nhân chừng mười tám tuổi, nghe nói người con gái mà hắn yêu say đắm đã trở thành thị thiếp của một lão già để có cuộc sống giàu sang. Còn vì sao ta biếấy à? Vậy phải kể đến ba ngày trước, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặta với một bình rượu trong tay, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.

“Tại sao đường làng trồng hoa mà ta không biếvậy? Bông hoa nhỏ, chỉ có mình ngươi ở đây có cô đơn không?”

Hắn uống một hớp rượu, sau đó nằm sấp trên mặt đất, bắt đầu nấc lên những tiếng nghèn nghẹn.

“Ái Liên. Vì sao? Nàng đã nói sẽ sống cùng ta. Nàng nói nàng không sợ khổ cực, chỉ cần có ta ở bên cạnh là đủ, vậy mà nàng lại đồng ý trở thành thiếp của lão già đó. Khụ…”

Khóc xong rồi ho, rồi lại lảm nhảm. Ta thấy hắn cũng tội nên thương tình thả chúmùi hương êm dịu, muốn giúp hắn bình tĩnh lại. Bốn cánh hoa xinh đẹp như thủy tinh trong suốnhẹ lay bởi gió đêm. Mùi hương trên người ta không ngờ lại làm hắn càng pháđiên, hắn bắt đầu gào thét.

“Không có cha mẹ là lỗi của ta sao? Nghèo là lỗi của ta sao? Ông trời sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao? Trả lời đi!”

Ầm ầm.

Tiếng nói vừa dứt, trời bỗng nhiên nổi mưa to, ta cuộn mình không thèm quan tâm nữa. Lúc đó, hắn bị mưa đêm dội tỉnh, chợngừng khóc rồi ôm hai chân ngồi bên cạnh ta.

Cách mấy ngày hắn lại xuất hiện, có lẽ hôm trước dầm mưa nên ngã bệnh, sắc mặhắn không được tốlắm, trên tay không còn cầm theo bình rượu nữa, thay vào đó là mấy miếng gỗ. Ta ngơ ngác nhìn hắn loay hoay trên đầu mình, dù biếlà hắn sẽ không nghe được giọng ta nhưng vẫn hỏi:

“Ngươi định làm gì?”

“Hoa nhỏ, ta thấy ngươi rất giống ta. Ngươi không có người thân đúng không? Sau này ta sẽ trở thành người thân của ngươi. Ngươi sống ở bên đường làng với đám cỏ dại tuy có thể che thân mình, nhưng mà ngươi cao thêm tí nữa thì mọi người sẽ nhổ đi đó.”

“Mặc kệ ta.”

“Nếu có mấy con côn trùng xuất hiện, nó sẽ bắnạngươi. Ta làm cho ngươi một cái hàng rào nha.”

Nhìn hắn mang vẻ mặngu ngốc cắm mấy miếng gỗ xuống xung quanh ta, ta chỉ biếlắc lư hai phiến lá để tỏ vẻ không hài lòng. Ai biếhắn tưởng ta vui vẻ, cười ha hả rời đi. Không nhớ là ai từng nói rằng con người rấxấu xa và gian xảo? Ta nghĩ hắn khá tốbụng nhưng đầu óc không được bình thường nên đi nói chuyện với một bông hoa, nào biếhắn không có bạn bè để tâm sự nên chạy ra đây?

Thời gian thấm thoátrôi qua, đến lúc này ta đã sống gần năm trăm năm rồi, sớm biến thành hoa tinh, không còn là đóa diên vĩ trắng ngây thơ nữa. Ta cũng muốn được đi đây đó, được cảm nhận cuộc sống như con người. Trước đây, mỗi ngày ta đều nói chuyện với đám ong bướm bên người, sau đó phơi nắng và ngủ trưa, đêm đến lại ngủ. Cả ngày ta chỉ biếngủ mà thôi. Kể từ khi gặp tên kia, mỗi đêm ta đều thức ngóng về phía xa. Theo lời tên kia nói thì Ái Liên là mộcô gái xinh đẹp, dịu dàng, nàng ấy có đôi mắto tròn, hàng mi thậdài và làn da trắng mịn.

Hôm nay, hắn hỏi ý để mang ta về trồng, thậra thì ta có từ chối hắn cũng đâu có nghe được? Ta sợ mình lắc lư thì hắn sẽ nghĩ ta vui vẻ, vì vậy ta im lặng không nhúc nhích. Nào ngờ hắn tự cho là đúng, hắn bảo ta im lặng chính là đồng ý, sau đó hắn xoay người chạy đi. Chắc là đi tìm chậu cho ta. Không hiểu sao, ta cảm thấy ấm lòng, những cánh hoa xòe rộng biểu thị tâm tình của ta đang rấtốt.

Trong lúc chờ hắn quay lại, xung quanh bấngờ trở nên ồn ào.

“Cắđi! Mau lên! Cỏ dại mọc đầy ra mà các ngươi không thấy à? Nếu để Ái Liên phu nhân trở về nhìn thấy đường làng xấu xí thế này, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không? Ái Liên phu nhân là người được tri huyện sủng ái nhấđấy!”

Tiếp đến, mộtên người làm chỉ vào ta kêu lên:

“Trưởng làng, ở bên này có một bông hoa. Nó khá… kì lạ.”

Kì lạ? Ta cảm thấy bản thân mình đâu có đến nỗi kì lạ. Cánh hoa trắng ngà sau nhiều năm tu luyện đã trở thành trong suốvô cùng xinh đẹp, mùi hương cũng khá dễ ngửi. Nếu bọn họ dám chạm vào ta, ta sẽ tấn công ngay lập tức. Trong lòng ta hơi hồi hộp vì chưa từng tấn công con người bao giờ, ta chỉ biếsử dụng năng lượng để bảo vệ bản thân mà thôi. Có thể xem đó là một loại kếgiới, nên từ trước đến giờ, nếu chỉ đi ngang qua thì rấíai để ý thấy có một bông hoa nhỏ mọc bên đường như ta.

Vị trưởng làng nhìn ta một lúc, nói:

“Đào nó lên đi. Đem tặng cho Ái Liên phu nhân.”

“Không được lại gần!” Ta gần như hélên, nhưng cái xẻng trong tay tên người làm vẫn như cũ đưa nhanh tới trước mặta.

Ta đang suy nghĩ xem có nên xử tên này hay không thì tên ngốc kia đã kịp quay lại, hắn vội vàng kêu lên:

“Khoan đã. Trưởng làng, đóa diên vĩ đó là của ta. Xin ngài cho ta mang nó về.”

“Diên vĩ? Diên vĩ trong suốnhư thế này thậrấhiếm. Nghiêm tiểu tử, nó vốn mọc bên đường, ngươi nói nó là của ngươi thì ai tin? Nể mặngươi quen biếÁi Liên phu nhân, ta sẽ không tính toán với ngươi. A Bảo, đem nó về.”

Nghe tới mấy chữ Ái Liên phu nhân, vẻ mặcủa ai đó tái nhợt, hai mắvốn sáng ngời nhất thời trở nên ảm đạm. Hắn siếchặchậu hoa nhỏ trong tay, bấngờ nhào tới giậlấy ta. Bởi vì hắn phản ứng quá nhanh, A Bảo cứ trơ ra nhìn hắn, ta cũng ngẩn ngơ.

Hắn đặta vào trong chậu, ánh mắnghiêm túc nhìn trưởng làng:

“Nếu đã muốn lấy lòng thì trưởng làng nên biếrằng Ái Liên phu nhân dị ứng phấn hoa.”

Dứlời, hắn xoay người chạy đi. Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ ta như thế, ta thậcảm động nói không nên lời. Tuy nhiên lúc nói xong câu đó, dáng vẻ hắn bỏ chạy trông khá là tức cười, phá hủy hình tượng cao lớn của hắn trong lòng ta mấrồi. Mặcủa trưởng làng nhăn lại, chắc là ông ta tức lắm. Suy cho cùng cũng chỉ là một bông hoa, ông ta lại ra lệnh cho mọi người tiếp tục dọn cỏ.

Đi chừng mộkhắc đồng hồ, ta nhìn thấy mộngôi nhà tranh khá đơn sơ. Chẳng trách Ái Liên không chịu chờ hắn mà tình nguyện làm thiếp cho vị Tri huyện, nếu đổi lại là mộcô gái khác thì cũng làm như nàng ấy thôi. Bên góc trái của sân nhà có phơi mộíthảo dược, góc phải thì trồng mấy cọng rau. Hắn không đặta ở bên ngoài mà đem để ta ở trên bàn, bên cạnh cửa sổ. Trên bàn có vài quyển sách cũ đã ố vàng, ta vốn không biếchữ nên cũng chẳng để ý lắm.

Ánh mắbuồn bã của hắn hướng về phía đầu làng, tóc dài nhẹ rũ xuống bên vai, sau đó đứng cạnh cửa sổ ngẩn người rấrất lâu. Lá bên trái của ta chạm nhẹ lên mu bàn tay của hắn, tên ngốc ấy như sực tỉnh rồi ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc sách. Gương mặnghiêng nghiêng của hắn cùng với vẻ chăm chú khi làm việc thật sự rấhúhồn, ta nhìn gần như không chớp mắt. À, ta làm gì có mắnhỉ? Trong tất cả những người mà ta đã gặp thì hắn là người tuấn tú nhất, cũng tốbụng nhất, không ngờ hắn lại đi bảo vệ cho một bông hoa.

Trước khi đi ngủ, hắn lại lần nữa nói chuyện với ta.

“Ta quên nói với ngươi, ta tên là Nghiêm Cảnh. Hoa nhỏ, ngươi có tên không?”

Ta lắc đầu, mấy cánh hoa đồng thời vung vẩy.

“Sau này ta gọi ngươi là Hoa Vô Tư được không?”

Hắn cười, hàm răng trắng bóc rấdễ nhìn.

“Hoa Vô Tư, ta còn tưởng ngươi hiểu được ta đang nói gì đấy, ta ngốc quá phải không?”

Nghiêm Cảnh dùng ngón trỏ chọc chọc thân ta, cảm giác nhồn nhộlàm ta như muốn tan chảy ngay tức khắc.
-Chương 1+

Lượt xem: 1008

Thể loại: Cổ Đại, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 13/??

Ai Sayama Miu Shiromine Tuấn Anh Mayuki Ito Hồng Nhung Nguyễn Huy vtvgo tv radiotruyen phim79 giải trí Viết Linh Minami Aizawa Đang cập nhật Kana Momonogi Yua Mikami nghe gì Đình Soạn Đình Duy Nguyễn Hoa vl79 Yu Shinoda Đình Huy xem gì truyenngontinh Tú Quỳnh iptv m3u8 Cô Úc Kim Thanh Bảo Linh Min Do-yoon giải trí tổng hợp link tối cổ Momo Sakura Thu Huệ Suzu Honjo Quàng A Tũn vlxx Tâm An Karen Yuzuriha Thanh Mai Yui Hatano Hà Thu Anh Sa Nguyễn Thành Đình Soạn truyen79.xyz phim79.com