Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí: Chương 1

Tác giả: Nhất Bán Công Tử.

Thể loại: Hiện đại, ABO văn, hào môn, học đường, điền văn, 1×1, HE.

Văn án:

“Đ-Đừng, đừng qua đây!!”

Từ một đỉnh thiên lập địa càn nguyên* (alpha) phút chốc biến thành nho nhỏ khôn trạch* (omega) ai ai cũng đều muốn bảo hộ. Chạy xa trăm dặm vẫn cảm thấy tin tức tố nồng đậm muốn ép chết người, thật sự khó sống a!!!

Bước vào cánh cửa, không thể quay đầu nữa rồi.

“Uy Tử Cầm, ngươi ngàn vạn không được nói!!”

Khóe môi xấu xa giương lên, đắc ý mười phần trêu cợt: “Không thì thế nào?”

Nàng muốn cắn người!!

Hào môn thế gia, thiên kim đều có, đặc biệt đáng sợ chỉ có vương thất Thổ Áo. Đạo lý gần vui như gần cọp đều thuộc nằm lòng, quả nhiên khó lòng trêu cợt.

Khôn trạch như nàng, đều thành miếng mồi ngon trong mắt toàn bộ càn nguyên của cao trung a a a!



*Doraemon: Đa Lạp A Mộng theo tiếng Trung Quốc.

Mùa thu ẩm ướt, hai bên đường lá khô bắt đầu rụng. Cửa sổ còn ám hơi sương, mành vải Doraemon nhẹ nhàng lay, đèn ngủ bên trong phòng vẫn chưa tắt. Đồng hồ trên bàn lần thứ bảy kêu vang, người trên giường xoay chuyển một cái để lộ quần đùi nhỏ in hình Doraemon. Mớ tóc hỗn loạn tứ tán trên gối đầu, hai chân mày hơi nhăn lại, tựa hồ bất mãn với tiếng đồng hồ ồn ào.

“Hiểu Hiểu, đừng ngủ nữa, trễ giờ rồi.”

Loáng thoáng nghe tiếng gọi, bất quá Hạ Trọng Hiểu vẫn giả điếc, tiếp tục cuộn người vào chăn.

“Gọi nàng làm gì, dù sao nàng cũng không dạy, tảo thiện hôm nay đúng lúc có món hồn đồn ta thích ăn nhất.”

Vừa nghe hai chữ ‘hồn đồn’, Hạ Trọng Hiểu đang mơ màng liền bậdậy. Trên tóc còn dính lại bịmắDoraemon dùng tối hôm qua, chẳng biếngủ thế nào miếng bịmắnằm trên đỉnh đầu.

“Chị hai?”

“Chịu dậy rồi sao?” Hạ Phượng Vũ kéo lại chăn bị nàng đạp loạn: “Đêm hôm qua thức khuya như vậy đủ xem hếhai bộ phim rồi.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi: “Chỉ xem được bảy tập, mệt đến ngủ quên.”

“Ngươi lớn rồi phải biếchú ý sức khỏe, đừng lúc nào cũng thức khuya.”

“Chị hai, kệ nàng đi, có nói nàng cũng không nghe.” Hạ Ly Cơ dựa lưng vào tường, chỉ tay vào Hạ Trọng Hiểu mà mỉa mai: “Xem nàng mắthành gấu trúc rồi vẫn còn xem phim, ngươi biếnội dung phim nàng xem là gì không? Chính là nữ chính cùng nam chính yêu nhau, được hai năm nam chính bị ung thư, nữ chính mỗi ngày khóc đến thiên hôn địa ám, chó ngáp phải ruồi mà nam chính hếbệnh.”

“Người ta gọi đó là sức mạnh của tình yêu!!” Hạ Trọng Hiểu trợn mắlên muốn cãi nhau: “Chị ba, ngươi xem trộm phim của ta còn có tư cách gì nói ta?”

“Ta còn cần xem trộm sao? Ở bên này phòng còn nghe ngươi hu hu khóc cả đêm, nói nam chính đáng thương, ta còn không biếhắn đáng thương chỗ nào.”

Hạ Trọng Hiểu trừng trừng mắt, đồ vô lương tâm!

Hạ Phượng Vũ nhịn không được nhướn mày giáo huấn: “Ngươi biếnàng cả đêm xem phim sao không khuyên nàng đi ngủ?”

“Ta quản nàng làm gì?”

Nói xong, Hạ Ly Cơ lưu loáxoay người rời khỏi phòng, còn cố ý đóng cửa lại.

“Tiểu khí!”

“Được rồi, đừng ồn ào, ngươi mau thay đồ rồi xuống ăn sáng.”

Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, leo xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Lúc này đại tỷ sẽ giúp nàng xếp chăn màn, quay ra thì người cũng đã đi mất, chắc là chuẩn bị hồn đồn.

Lại nói Hạ gia trong nhà chỉ có duy nhấmộkhôn trạch, là Hạ Trọng Hiểu. Năm Hạ Trọng Hiểu ba tuổi, bệnh tim của mẹ trở nên nguy kịch, bỏ lại bốn đứa con vẫn chưa hiểu chuyện. Khi đó đại tỷ Hạ Phượng Vũ chỉ mới năm tuổi lại rấtrưởng thành, thay đa đa chiếu cố ba đứa em nhỏ để đa đa có thời gian chuẩn bị tang lễ cho mẹ. Càng lớn, đại tỷ càng giống mẹ, lo hếnha đầu này đến nha đầu kia, mãi cũng không biếmệt mỏi.

Hạ Tề Ngọc và Hạ Trọng Hiểu là song bào tỷ muội, mộcàn nguyên mộkhôn trạch, dựa vào thể lực kinh người đặc trưng của càn nguyên mà ra đời sớm năm phúso với nàng.

Bất quá chưa bao giờ Hạ Trọng Hiểu chịu nhận Hạ Tề Ngọc là tỷ tỷ, rõ ràng là cố tình tranh ra với nàng. Đa đa kể lại thời gian mẹ mang thai, do Hạ Tề Ngọc là càn nguyên nên dưỡng chấđều bị nàng giành hết, liên lụy Hạ Trọng Hiểu nhỏ bé suýchếtrong bụng mẹ. Đến tận lúc sinh, Hạ Tề Ngọc cũng chui ra đầu tiên, còn Hạ Trọng Hiểu thì được bác sĩ mổ lấy ra, nhỏ chưa đến lòng bàn tay của đa đa.

Bởi vì toàn sinh ra càn nguyên, có được mộkhôn trạch, đa đa và mẹ đều nỗ lực bảo trụ lại nàng, tuy thể trạng yếu ớnhưng may mắn vẫn có thể sống.

Hạ Tề Ngọc là đồ xấu xa!!

Hạ Trọng Hiểu miên man suy nghĩ, đem tóc cộđuôi ngựa phía sau, xoay trái xoay phải xem dáng vẻ chính mình. Cảm thấy hài lòng mới lê đôi dép Doraemon đi trong nhà xuống lầu cùng mọi người ăn sáng, thầm nghĩ hồn đồn hôm nay nàng sẽ được mấy viên.

Từ xa đã thấy đa đa bận rộn đem thức ăn đặt lên bàn, Hạ Trọng Hiểu phi như bay chạy đến ôm lấy thắt lưng nàng.

“Đa đa.”

“Ây du, tiểu khôn trạch nhà chúng ta xuống rồi.” Hạ Vũ Thần híp mắcười, kéo Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống ghế, đem ly sữa tươi đặtrước mặnàng: “Hôm nay có hồn đồn ngươi thích nhất, hảo hảo ăn.”

“Cảm ơn đa đa.”

Hạ Trọng Hiểu nghịch ngợm tặng cho đa đa một cái hôn, cầm lấy ly sữa của mình một hơi uống nửa ly.

“Làm gì có phần của nàng?” Hạ Tề Ngọc liếc mắt, tay vẫn đảo nồi hồn đồn: “Không bao giờ thấy mặnàng trong bếp, vậy mà dám đòi ăn?”

“Đa đa ngươi xem!” Hạ Trọng Hiểu giả vờ đáng thương bám víu lấy đa đa: “Tề Ngọc ức hiếp ta, nàng không có phong độ!”

“Tề Ngọc đừng nháo, mau mang hồn đồn qua cho em gái ngươi đi.”

Hạ Tề Ngọc hừ một tiếng, bất quá vẫn múc hồn đồn vào bát, thuận tay đặmạnh trước mặHạ Trọng Hiểu. Có mỹ thực trước mặt, Hạ Trọng Hiểu không rảnh tranh chấp, múc mộthìa hồn đồn cho vào miệng.

Quả nhiên đồ nhà làm là ngon nhất!

“Chị hai, ta muốn một bámì.”

Hạ Phượng Vũ ôn nhu mỉm cười, di chuyển qua bên cạnh Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống: “Hảo, hảo, ăn xong phần hồn đồn làm cho ngươi bámì lạnh.”

Hạnh phúc kéo khóe môi, Hạ Trọng Hiểu lang thôn hổ yếăn hếmột bálớn hồn đồn, còn chìa báđòi ăn với đại tỷ. Hạ Phượng Vũ đối với sức ăn của nàng cũng minh bạch vài phần, nhanh chóng rời chỗ ngồi chuẩn bị, mang ra một bámì lạnh với hai quả trứng gà.

Hạ Vũ Thần đẩy mắkính lên một đoạn, nghiêng đầu nhìn tiểu khôn trạch nhà mình: “Kếquả khảo thí thế nào rồi? Ngươi chọn trường rồi đi?”

“Chọn rồi, ta nghĩ ta đủ điểm vượqua.” Hạ Trọng Hiểu húmột đũa mì, thỏa mãn nheo mắmèo: “Đang đợi giấy báo nhập học nha.”

“Nếu không đậu cũng không sao, ngươi là khôn trạch, không nhấthiếphải học cao trung.”

“Đa đa.”

Chỉ cần nghe đến mấy lời khuyên nàng từ bỏ học cao trung, Hạ Trọng Hiểu liền xù lông lên. Chính phủ quy định rõ ràng, khôn trạch chỉ cần học đến sơ trung, còn cao trung thì tùy năng lực. Nhưng bọn họ vốn dĩ không muốn khôn trạch học quá nhiều, khảo thí kết quả đều lấy lý do mà âm thầm giảm xuống mấy bậc, cốlà để thiếu điểm vào những trường cao trung lớn. Bất quá Hạ Trọng Hiểu bản lĩnh có thừa, đủ điểm khảo thí vào mộtrường cao trung nổi tiếng, cũng là trường của đại tỷ nhị tỷ đang học.

Hà Vũ Thần nghe được bất mãn từ nàng, vội chuyển sang Hạ Tề Ngọc: “Còn ngươi khảo trúng cao trung không?”

“Trúng rồi, còn đợi phiếu báo nhập học.”

“Là cao trung nào?” Hạ Phượng Vũ ân cần hỏi thăm: “Là chỗ ta đi?”

“Ân, chỗ ngươi cùng nhị tỷ.”

Hạ Ly Cơ khơi gợi được hứng thú, hỏi tiếp: “Cách điểm bao nhiêu?”

“Hai trăm.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Nàng cách điểm chuẩn năm nay có 30 điểm thôi a a a!!!

Cao trung NhấPhương phải sáu trăm mới đỗ, nàng liều mạng khảo thí cũng chỉ được có sáu trăm ba mươi điểm, thế mà Hạ Tề Ngọc lại hơn điểm chuẩn hai trăm điểm!?

Đó không phải điểm tuyệt đối sao?

Trong lòng Hạ Trọng Hiểu lạnh toát, càn nguyên đều lợi hại như vậy, nàng có cơ hội đỗ sao?

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Ly Cơ lần đầu chủ động ra ngoài, lásau mang về một gói đồ thoạnhìn rấnhẹ, có vẻ là chuyển phánhanh.

“Cái gì vậy?”

“Nhìn bề ngoài có vẻ giống giấy nhập học của NhấPhương.”

Hạ Trọng Hiểu và Hạ Tề Ngọc đồng loạngẩng đầu lên.

Hạ Vũ Thần vui mừng không kém, tiếp nhận gói đồ được bao bọc cẩn thận, dùng chúsức đã có thể xé ra. Bên trong quả nhiên là giấy báo nhập học cấkỹ trong một tấm thiếp lớn bằng giấy cứng hồng sắc, mặngoài ghi tên của học sinh trúng tuyển.

Bất quá, lại có hai tấm.

“Đa đa đưa cho ta!”

Hạ Trọng Hiểu dùng miêu trảo túm lấy giấy báo nhập học, hai mắđỏ hoe, nàng cuối cùng cũng đổ vào NhấPhương rồi a!!

Xung quanh mộmảng yên ắng, đồng loạnhìn đến tiểu khôn trạch duy nhấtrong nhà, dáng vẻ mười phần không tin nổi. Mặc dù NhấPhương không quy định cấm khôn trạch nhập học, nhưng người trong khâu tuyển sinh đều lặng lẽ gạtên khôn trạch, sao nha đầu này có thể trúng tuyển?

“Đa đa ngươi…”

Pháhiện bầu không khí có chúkỳ quặc, Hạ Trọng Hiểu nuốmột ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi thêm một tiếng ‘đa đa’.

“Ngươi làm sao để đỗ cao trung này?”

Câu đầu tiên dĩ nhiên là hoài nghi nàng động tay động chân!

Bất quá Hạ Trọng Hiểu thật sự động tay động chân, tự mình sửa lại thông tin, còn mua cả một tấm căn cước giả. Để vào được NhấPhương, nàng không tiếc biện pháp, chỉ mong có thể tiếp tục học tập.

“Phải nha, là ta động tay sửa thông tin, bằng không bọn họ sẽ tuyển ta sao?”

“Ngươi sao có thể hồ đồ như vậy?” Hạ Phượng Vũ vốn ôn nhu điềm đạm cũng có lúc nổi giận mà quở trách: “NhấPhương toàn bộ đều là càn nguyên, ngươi khảo vào đó xảy ra bấtrắc gì thì phải làm sao? Ngươi cái nha đầu này, mau chóng rúhồ sơ lại, chị hai giúp ngươi tìm mộcao trung tốhơn.”

“Ta không rút, vì cái gì mà ta phải rúhồ sơ chứ? Ta dùng năng lực bản thân khảo vào NhấPhương, có bao nhiêu càn nguyên cầu còn không được, ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốnày.”

Hạ Ly Cơ dứt khoát đẩy ghế đứng dậy: “Ta thay nàng rút, các ngươi giữ chân nàng đi.”

“Chị ba, ngươi dám đi rút, ta, ta sẽ…” Hạ Trọng Hiểu đảo mắmột vòng, lao thẳng đến bếp rút ra một con dao: “Ta chếtrước mặcác ngươi, để các ngươi vĩnh viễn mấđi tiểu muội muội đáng yêu như ta.”

Lúc nguy cấp vẫn không quên tự luyến một cái.

“Đừng nháo nữa.”

Hạ Vũ Thần nhìn giấy báo nhập học trên bàn, hai chân mày nhíu thành đường: “Tại sao phải vào NhấPhương? Điểm số của ngươi không thiếu trường để vào.”

“Đa đa, không phải ta cố ý làm khó các ngươi, mà là ta thật sự muốn tiếp tục học. Vào NhấPhương điều kiện tốt, lại có thể ở gần các tỷ tỷ, có các nàng chiếu cố vẫn dễ dàng hơn ở các cao trung khác.”

Hạ Tề Ngọc lưu loátạmột gáo nước lạnh: “Ngươi có thể ở nhà, bọn ta vẫn tùy thời chiếu cố ngươi.”

“Ta muốn đi học!”

“Hảo, hảo, trước bỏ dao xuống đã rồi tiếp tục nói.”

Thấy đa đa cùng tỷ tỷ đều thoái nhượng, Hạ Trọng Hiểu mới đặlại dao lên kệ bếp, dùng đôi mắmèo phiếm hồng đáng thương cầu tình. NhấPhương là cao trung lớn nhất, tốt nhất t, nếu có thể học ở địa phương tốnhư vậy mới có khả năng đỗ đại học danh tiếng.

Càng nghĩ càng thấy việc vào cao trung NhấPhương nhấđịnh phải thành, không được bại!!!

“Ngươi kiên quyết?”

“Ân, ta kiên quyết, đa đa, ngươi không phải thương ta nhấsao?”

Hạ Vũ Thần thoáng chốc đắn đo, tiểu khôn trạch nhà nàng tính khí thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, muốn nàng từ bỏ trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.

“Đa đa ngươi đừng thuận theo nàng.” Hạ Ly Cơ lớn tiếng đánh gãy suy tư của mọi người: “NhấPhương đều là cao đẳng càn nguyên, mộkhi phát hiện ra khí tức khôn trạch của nàng dù bọn ta có mọc thêm hai tay hai chân cũng khó cứu.”

“Động tình mỗi tháng cứ uống thuốc là được rồi.”

Hạ Tề Ngọc so với Hạ Ly Cơ cũng kiên quyếkhông kém: “Uống thuốc? Ngươi muốn uống bao nhiêu thuốc? Ngươi có biếuống quá nhiều thuốc sau này sẽ khó mang thai không?”

“Thế thì không cần gả nữa, ta có ba vị tỷ tỷ, lẽ nào các ngươi nuôi không nổi ta?”

Nói xong còn kiêu ngạo hấcằm, bày ra dáng vẻ thiên gia lão đại thì nàng nhấđịnh là lão nhị!

“Càng lúc càng không nói đạo lý, nhi nữ lớn không gả đi làm sao được?”

Lời này Hạ Vũ Thần vừa dứliền cảm thấy có gì đó bấổn, lập tức mọi ánh mắđều đổ dồn về phía nàng. Hạ Trọng Hiểu cười đến không biếmệt mỏi, túm lấy Hạ Tề Ngọc đẩy ra phía trước.

“Nghe chưa? Đa đa nói rồi, ngươi lớn phải gả đi.”

“Là khôn trạch ngươi lớn phải gả đi, đừng xuyên tạc ý tứ của ta.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi: “Ban nãy ngươi nói không phải ý tứ này.”

“Tóm lại ngươi không được đi đâu hết.”

“Chị hai! Ngươi có phải muốn ta đập đầu vào tủ lạnh ngươi mới vừa lòng không?”

Dứlời liền giậm đùng đùng lên sàn nhà, hai mắt trợn tròn lên, không những không dọa được ai càng làm bản thân thêm đáng thương.

“Ngươi tùy ý đập, hỏng thì mua mới.”

Nói xong, Hạ Ly Cơ quải balo lên vai, tiện tay cầm chai nước: “Đa, ta đi đến trường, ngươi tùy thời xem nàng.”

Ngay cả Hạ Phượng Vũ cùng theo sau, hai người ăn ý rời khỏi nhà.

“Còn chưa nhập học a.”

Đem dây giày cộlại cẩn thận, Hạ Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn ra sau lưng: “Hoạđộng câu lạc bộ.”

“Hảo, các ngươi đi sớm về sớm.”

Hai người cũng không nán lại lâu, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Cứ như vậy bị bỏ quên, Hạ Trọng Hiểu tức giận đá vào tủ lạnh, xoay người quay trở lên phòng của mình.

-Chương 1+

Lượt xem: 1163

Thể loại: Bách Hợp, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 112/??

Thiêu Thiêu

TXT 47/?? 488 Theo dõi 0
Hồng Nhung phim79 Thu Huệ Mayuki Ito Suzu Honjo Yu Shinoda truyenngontinh Đình Duy Bảo Linh Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Đình Soạn giải trí Yua Mikami vtvgo tv Đình Huy Thanh Mai radiotruyen link tối cổ Đình Soạn Miu Shiromine nghe gì Tú Quỳnh Ai Sayama Quàng A Tũn Minami Aizawa Đang cập nhật Tâm An Kana Momonogi vl79 Hà Thu Nguyễn Huy Cô Úc Nguyễn Hoa Min Do-yoon Momo Sakura Tuấn Anh vlxx xem gì Anh Sa Kim Thanh giải trí tổng hợp Viết Linh Yui Hatano iptv m3u8 truyen79.xyz phim79.com