
Thoáng Qua
TXT 5/5
470 Theo dõi 0
Thập Đại Hồng Côn
VGA 21/??
504 Theo dõi 0
Pháo Hôi Xinh Đẹp
TXT 119/??
1183 Theo dõi 0Hạc Minh Giang Hồ: Chương 1
Thể loại: Bách hợp, ân oán giang hồ, báo thù rửa hận, ngược luyến tàn tâm
Editor: Arashi
Số chương: 71
Couple: Đoạn Vân Tụ x Diệp Tú Thường
Tố y nhiễm lê hoa
Trường kiếm vũ sương hoa.
Dẫn ca khiếu phù vân
Kinh hạc minh thiên hạ.
—-
“Kinh hạc xuất, thần quỷ khóc!”
Nàng là truyền nhân duy nhất của “Kinh Hạc Kiếm” Võ Lâm tuyệt học.
Nàng là thiếu nữ tuyệt sắc, lại cải trang thành niên như ngọc.
Thống trị Võ Lâm không phải là chuyện nàng sở cầu, nàng lại bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Nàng không lưu luyến hồng trần vạn trượng, nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện bị trói buộc.
Còn nhớ rõ, dưới mạn thiên hoa vũ, ta cười tươi như hoa.
Nhưng giữa đao quang kiếm ảnh, còn có thể giữ chặt phần ôn nhu lưu luyến này không?
Sau những ân oán tình cừu, còn có thể chấp tử chi thủ thưởng thức sơn hà?
Một đoạn truyền kỳ yêu hận đan xen
Một đoạn Võ Lâm thần thoại kiếm khuynh thiên hạ.
Đoạn Vân Tụ nhìn chính mình, môi nở nụ cười gượng, trong tim ẩn ẩn mộnỗi buồn.Trong chốc lát, đôi mắnàng dần dần lạnh xuống, lộ ra kiên định. Nàng không ngần ngại đưa tay rúxuống trâm bạch ngọc, cởi bỏ búi tóc mặc cho nó tuông ra, sau đó gọn gàng cuộn lại thành một búi, cài lên cây trâm bằng trúc, lại cầm lấy bútô đậm chân mày, tiếp đó thay một bộ y phục màu xanh.
Trong làn gió mát, Linh Ẩn đạo nhân mộthân đạo bào màu xám dáng người tiên phong đạo cốt, ngồi vào bàn, nhìn môn đệ của mình là Đoạn Vân Tụ, ngày hôm qua nàng vẫn là thiếu nữ tuyệsắc mà nay đã biến thành thiếu niên tuấn tú. Đại đệ tử Nhiếp Cầm và tam đệ tử Lan Thanh Nhân đứng hai bên tả hữu của Bà cũng nhìn thấy Đoạn Vân Tụ mặc mộthân nam trang.
“Tụ nhi, ngươi đã quyết định?” Linh Ẩn đạo nhân chậm rãi nói.
“Đúng vậy, sư phụ“. Đoạn Vân Tụ gậgật đầu, giọng kiên quyết.
“Tốlắm, sư phụ cũng không cản trở con. Sư phụ biếmười năm nay con vất vả luyện công là vì cái gì. Nhưng con phải nhớ kỹ lời ta nói, giang hồ hiểm ác, nên cẩn thận một chút! Mộkhi có người biếthân phận thật sự của con, chỉ sợ ác mộng mười năm trước lại tái diễn....”
“Đồ nhi ghi nhớ dạy bảo của sư phụ!”
Linh ẩn đạo nhân nhìn thoáng qua đại đệ tử Nhiếp Cầm. Nhiếp Cầm hiểu ý, đưa thanh kiếm trong tay cho Đoạn Vân Tụ.
“Để thanh Linh Ẩn Kiếm này trợ giúp con một tay” Linh Ẩn đạo nhân nói.
“Sư phụ.... “ Đoạn Vân Tụ có hơi giậmình, phải biếrằng thanh Linh Ẩn Kiếm này vốn là bảo vậhiếm có trên đời, năm đó sư phụ chính là dùng thanh kiếm này, tung hoành trên giang hồ, khó có địch thủ, trở thành hiệp nữ danh chấn võ lâm, sau này không biếvì cớ gì? Người xuấgia tu đạo, được tôn là “Linh Ẩn đạo nhân“.
Con cầm lấy, cho dù bảo kiếm có tốhơn nữa cũng phải có người dùng mới được. Tụ nhi con thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, lại tinh thông kiếm đạo, Linh Ẩn Kiếm pháp của ta con đã luyện thành, nếu con có thể tìm được Kinh Hạc Kiếm pháp tổ truyền của gia tộc lấy đi tu luyện không biếchừng con cũng có thể đạtới cảnh giới của tổ tiên...”
Linh Ẩn đạo nhân kể, trăm năm trước Đoạn Thiên Nhai đúng là Đoạn gia gia chủ. Năm đó, hắn lấy Kinh Hạc Kiếm pháp tung hoành thiên hạ, cầu bại một lần mà không được, tương truyền “Kinh hạc xuất, quỷ thần khóc“. Nhưng sau đó lớp hậu bối của Đoạn gia tư chất không cao, không thể lãnh hội tinh túy Kinh Hạc Kiếm như các tiền bối, tới phụ thân của Đoạn Vân Tụ, Đoạn Hàn lại ẩn cư giang hồ, nghe nói Kinh Hạc Kiếm pháp đã muốn thấtruyền. Mà Tụ nhi tuy có thiên phú cực cao về kiếm đạo, mặc dù bốn tuổi đã bắt đầu theo phụ thân tu tập nội công, nhưng hắn lại không truyền kiếm pháp cho nàng. Năm ấy mười tuổi, cơ duyên xảo hợp Tụ nhi đã bái ta làm sư phụ, chỉ trong vòng mười năm đã lĩnh ngộ được tinh túy của Linh Ẩn kiếm pháp.
Lúc này Đoạn Vân Tụ vành mắướát, quỳ xuống, chân thành nói: “Ân tình cùng kỳ vọng của sư phụ, Tụ nhi nhớ kỹ. Nếu Tụ nhi may mắn còn sống trở về, nhấđịnh ở bên phụng dưỡng, báo đáp ân sư!”
Con có thể còn sống trở về, ta đã rấvui mừng. Chuyện báo đáp, không cần để ý.”
Nói xong, Linh Ẩn đạo nhân cầm lấy phấtrần để trên bàn, “Cầm nhi, Thanh Nhân, đưa nàng xuống núi”, sau đó đứng dậy rời đi.
-----------------------------
“Đưa đến đây thôi“. Tới chân núi rồi, Đoạn Vân Tụ nói với đại sư tỷ cùng tiểu sư muội.
Nhiếp Cầm và Lan Thanh Nhân dừng chân.
Vân Tụ, nhớ bảo trọng, nếu gặp khó khăn, nhấđịnh phải báo chúng ta biết.”
Nhiếp Cầm nhìn sư muội, cầm tay nàng rồi lại buông ra, đem lưu luyến giấu ở trong lòng. Nhiều năm như vậy, ba tỷ muội cùng nhau luyện công, cùng ăn, cùng ngủ, thân như tay chân, hôm nay Đoạn Vân Tụ phải rời đi, vào nơi nguy hiểm, cũng không biếngày nào gặp lại, hay còn có thể gặp lại không. Nhưng nàng không thể mở miệng ngăn cản, Đoạn Vân Tụ mười năm thương tâm, mười năm vất vả, đều là vì khoảnh khắc báo thù rửa hận kia, tất cả nàng đều hiểu hết.
Tiểu sư muội Lan Thanh Nhân lại ôm cổ nhị sư tỷ, nhịn không khóc, “Nhị sư tỷ nếu tỷ không trở lại muội sẽ đi tìm tỷ!”
Đoạn Vân tụ vỗ vỗ lưng tiểu sư muội, cười nói: “ Thanh Nhân ngươi yên tâm, nhấđịnh là ta trở về tìm ngươi trước!”
Lan Thanh Nhân ôm một hồi lâu, rốt cuộc buông tay.
Đoạn Vân Tụ lui lại phía sau từng bước, “Ta đi rồi, mọi người bảo trọng!”
Nàng áp chế mạnh mẽ nỗi buồn ly biệt, không hề nhiều lời, xoay người lên ngựa.
Tuấn mã trắng như tuyếvung vó cấbước trên đường mà đi, ánh mắnhớ nhung của sư tỷ cùng sư muội tiêu thấở phía sau lưng nàng.
Đoạn Vân Tụ cưỡi bạch mã một đường bôn ba. Ngày hôm đó, nàng dừng chân tại mộkhách điếm, gọi mấy món điểm tâm, bổng nhiên thấy vài người đàn ông mặc y phục của người luyện võ mang theo vũ khí bước vào khách điếm, ngồi xuống bàn trống, bên cạnh nàng.
Tiểu nhị nhìn thấy, chính là người của Lôi Công trại ở phụ cận, chạy nhanh lại tiếp đón bọn họ, họ gọi vài cân rượu thịsau đó bắt đầu tán gẫu, trong đó có một người mặc áo xám, vừa vân vê chòm râu dài mộtấcủa mình vừa khoe khoan tin tức hắn mới nghe được.
“Này, các huynh đệ, có nghe nói? Minh Viễn Sơn Trang đang pháanh hùng thiếp, nói là phải cử hành đại hội tru ma, mời các lộ anh hùng đến thương lượng như thế nào diệtrừ ma giáo. Ta đoán, nữa tháng trước Phi Long Môn bị diệmôn có quan hệ với chuyện này. Phi Long Môn kia cũng thậthảm, hơn trăm mạng người đều phải đi gặp Diêm Vương Gia. Hôm nay, nếu diệđược ma giáo, thật sự là chuyện tốt!”
“Thậvậy sao, Lưu đại ca?” bên cạnh mộtiểu tử mặc áo vải thô nữa tin nữa ngờ hỏi lại.
“Ta mà lừa ngươi là con rùa đen vương báđản! Ngươi còn không biết, đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang đã sắp tới Ngụy Gia Bảo ở Lưu Châu mời 'Thần Phong Chưởng' Ngụy lão gia tử tới.
“Đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang chính là Diệp Tú Thường Diệp đại tiểu thư?” Nam tử trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ.
Đại Hán họ Lưu độngộđánh lên đầu thiếu niên nọ, “Triệu Cường ngươi đừng mơ tưởng!” Diệp Tú Thường kia là ai? Là đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang! Nàng cùng ca ca được xưng 'Giang Nam Song Tú'! Nghe nói nàng không chỉ võ công cao, biếđánh đàn chơi cờ, mà người lớn lên so với hoa còn xinh đẹp hơn! Người thích nàng có thể xếp từ nơi này đến quê nhà của ngươi. Nhưng tất cả đều là các công tử nhà có quyền có thế, nếu không chính là các thiếu đương gia của các môn các phái. Ngươi xem, nhìn ngươi có điểm nào xứng được!”
Triệu Cường rụcổ, vẻ mặtủi thân, “Lưu đại ca, chính là ta nghĩ, hy vọng một chúthôi, ta đương nhiên, đương nhiên biếkhông có cái bản lĩnh kia, chỉ là nếu có thể nhìn thấy Diệp đại tiểu thư một lần, ta dù có chếcũng cam tâm.”
Mấy hán tử kia nghe được lời này đều cười ha hả.
“Ngươi nha, nếu chỉ là muốn gặp như ngươi nói, thì có cơ hội! Nghe nói sắp tới Diệp đại tiểu thư hẹn “Tương Tây Tứ Quỷ” gặp ở ngoài thành Tùy Châu, vì mộtháng trước bọn họ đã giếchếngười của Cố gia nên nàng đến đòi lại công đạo. Nơi này cách thành Tùy Châu cũng không xa!”
“Tương Tây Tứ Quỷ? Diệp đại tiểu thư đánh thắng được bọn họ không? Bọn họ thế nhưng đánh bại không íanh hùng! Liêu Kim Thương kia không phải bị bọn họ giếsao? Kia chính là anh hùng nổi danh của bạch đạo. Triệu Cường lộ vẻ mặlo lắng.
“Được rồi, tiểu tử này, hoàng đế không vội thái giám vội. Ta không biếrõ Diệp đại tiểu thư kia có thủ đoạn gì, lại nghĩ muốn lấy một địch bốn, chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay? Ta xem a, nàng lần này chỉ sợ sẽ lành ídữ nhiều“.
Triệu Cường vội cãi lại: “Lưu đại ca, ngươi đừng có miệng quạ đen! Ta nghe nói ba năm gần đây Diệp tiểu thư ra ngoài, trên đường gặp qua không ínhân vậhắc đạo lợi hại, nhưng đều không có thấthủ quá!”
“Tiểu tử ngươi nóng ruộlàm cái gì! Ngươi có nôn nóng cũng vô ích! Diệp Tú Thường nàng rất lợi hại, có điều nàng ta cũng chỉ là mộtiểu cô nương, trước kia đều là lấy mộchọi một, ta xem lần này, nàng ''song quyền nan địch tứ thủ“.
Đại hán họ Lưu lấy túi tiền từ trong ngực ra, mặTriệu Cường lộ tia nghi hoặc.
“Nhìn xem, nếu nàng thắng, tất cả đều là của ngươi!”
“Được, một lời đã định! Nếu nàng thua ta đưa huynh gấp đôi!”
Hai người ở chỗ này tranh luận tới mặt đỏ tai hồng, bên kia Đoạn Vân Tụ chỉ là cười cười. Bất quá, trong lòng nàng đối với Diệp đại tiểu thư cũng sinh ra tò mò, kia rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Về sau có cơ hội phải tìm hiểu xem này lời đồn trên giang hồ là thậhay giả....