
Lâm Lạc Tịch Chiếu
TXT 74/74
701 Theo dõi 0
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
TXT 233/233
1013 Theo dõi 0
Hạnh Phúc Vì Em
TXT 61/61
599 Theo dõi 0Độc Sủng Dược Phi: Chương 1
Giới thiệu:
Đêm tân hôn…
Đoan Mộc Ly Tâm: Làm gì có vương gia nào vô năng như ngươi, tân hôn cũng không động phòng được.
Đông Bách Hàn: Bổn vương là không muốn chạm vào ngươi.
Đoan Mộc Ly Tâm: Ngươi nói gì
Đông Bách Hàn: Bổn vương tiếp rượu mệt mỏi, hôm nay không động phòng.
Văn án:
Vệ quốc năm 420 Khánh Đế Đông Bách Tử Hằng lên ngôi lấy niên hiệu Vĩnh Hòa.+
Vĩnh Hòa năm thứ nhất Thần quý phi được Khánh Đế sủng ái nhất hạ sinh một nhi tử. Đứa trẻ này mới sinh ra đã đặc biệt yêu diễm xinh đẹp khiến Khánh Đế yêu thích không thôi. Khánh Đế hạ chiếu đại xá thiên hạ và đích thân ban tên cho vị nhi tử thứ ba này, chính là Tam hoàng tử Đông Bách Hàn.
Vĩnh Hòa năm thứ năm, Đông Bách Hàn được bốn tuổi bắt học tứ thư ngũ kinh. Vị hoàng tử này thông minh trác tuyệt không lâu sau đã tinh thông kinh sử
Vĩnh Hòa năm thứ mười tám, tam hoàng tử dẫn quân đánh bại bộ tộc Man Di đoạt về hơn hai mươi thành trì cho Vệ quốc.
Vĩnh Hòa năm thứ mười chín, tam hoàng tử được phong làm Ngụy Vương, là vương gia trẻ tuổi và uy quyền nhất lịch sử Vệ quốc. Hắn nắm trong tay binh quyền, còn được trực tiếp tham gia luận bàn quốc sự, Khánh Đế hết mực sủng ái nhi tử này.
Ngụy Vương Đông Bách Hàn cái tên làm khuynh đảo biết bao nữ tử trong thiên hạ nhưng đến nay việc hôn sự của hắn vẫn chưa bàn. Khánh Đế nhiều lần khuyên bảo hắn vẫn khéo léo lẩn tránh. Cho đến một ngày..
Vĩnh Hòa năm thứ mười chín, lập thu, hôn sự của Ngụy Vương gia cùng Tứ tiểu thư gia tộc Đoan Mộc làm chấn động cả kinh thành. Người người nghi vấn, Tứ tiểu thư nhà Đoan Mộc này tài giỏi đến đâu có thể ngồi vào vị trí Ngụy vương phi?
Cũng chính vì hôn sự bất đắc dĩ này mà những sự thật đằng sau cung cấm và bí mật về vị Ngụy Vương băng lãnh đó mới dần được mở ra..
Không ngờ Ngụy Vương hắn lại là một nữ tử..
Hiển nhiên con trai nàng được Hoàng Đế nhấmực nuông chiều. Mà Đông Bách Hàn trời sinh thông minh, thiên phú hơn người nên địa vị của mẹ con nàng trong lòng Đông Bách Tử Hằng ngày một vững chắc. Chỉ là Đông Bách Hàn tính tình băng lãnh, từ nhỏ đã không cùng các huynh đệ chơi chung, sau này càng lớn mối quan hệ càng không được tốđiều này khiến Đông Bách Tử Hằng rấphiền muộn. Đoan Mộc gia là gia tộc hành y, nhiều đời làm Thái y trong triều, y thuậcó thể nói là đệ nhấthiên hạ. Yến hội hôm đó chính là mượn cớ để giới thiệu bốn vị tiểu thư của nhà Đoan Mộc cho Đông Bách Hàn chọn. Nhưng từ đầu chí cuối Đông Bách Hàn không hề liếc mắmột cái, vốn tưởng hi vọng không còn ai ngờ sáng hôm sau đích thân Ngụy Vương vào triều xin ban hôn với Tứ tiểu thư Đoan Mộc Ly Tâm. Điều này nằm ngoài dự đoán của Khánh Đế. Đông Bách Tử Hằng dĩ nhiên ngay lập tức hạ chiếu hôn lễ nhanh chóng được cử hành. Nhưng có điều vị tứ tiểu thư này người đời vốn không ai biếgì về nàng. Thiên hạ từng nghe qua ba vị tiểu thư kia tinh thông y thuậhành y cứu người chứ chưa bao giờ nghe nhắc về tứ tiểu thư của Đoan Mộc gia. Mọi thông tin về nàng dường như bị phong bế.
Trong hỉ phòng Đoan Mộc Ly Tâm đang ngồi trêи giường …… ăn trái cây. Nàng quá đói, chính là từ lúc trang điểm, rước dâu, bái đường, đã hơn bốn canh giờ nàng không ăn gì rồi. Còn tiếp tục đợi nàng sẽ đói chết. Tên Ngụy vương chếbầm, ta cầu cho khách khứa chuốc say chếngươi. Thϊế͙p͙ thân thị nữ một bên thấy vậy liền nhăn mặt.
– Tiểu thư, à không Vương phi người làm vậy e là không hợp quy cũ lắm..
– Tinh nhi, em không biếlà bốn canh giờ rồi ta không ăn gì sao? Ta đói sắp chếrồi đó.
Đoan Mộc Ly Tâm bày ra bộ mặai oán, miệng vẫn không ngừng “giày xéo” cái táo trong tay.
– Nhưng mà tiểu thư… ày không là vương phi, trời ơi em bị loạn ngôn ngữ..
– Không có ai cứ gọi tiểu thư đi, dù sao Vương phi ta cũng nghe không quen.
– Tiểu thư, Ngụy Vương ngài ấy sắp vào rồi đó, người đừng ăn nữa mà.
– Ta phi, ta mặc kệ, ta cứ ăn, hắn mà lôi thôi ta sẽ ăn luôn hắn.
Kétttttt…
Tiếng mở cửa làm hai con người đang đối thoại trực tiếp đứng hình. Đông Bách Hàn mộthân hỉ phục chậm rãi bước vào, nhìn thấy cảnh trước mắkhông khỏi nhíu mày khó chịu. Tân nương tử không có khăn trùm đầu, bộ dáng lưu manh tay gác lên đầu gối mà nhai táo. Đầu Đông Bách Hàn nhấthời hiện toàn hắc tuyến. Đoan Mộc Ly Tâm lúc này mới kịp phản ứng. Nàng hấbay trái táo, với vận tốc bàn thờ kéo lại khăn trùm đầu, hai chân ngay ngắn thả xuống giường, thoắmột cái khôi phục bộ dáng nương tử đoan trang. Lần này Đông Bách Hàn co giậkhóe miệng, quả là đáng sợ. Nữ nhân này lậmặt còn nhanh hơn mấy huynh đệ của hắn.
Tinh nhi đưa tay chụp trái táo Đoan Mộc Ly Tâm hấra liền giấu vào tay áo. Cúi đầu nhẹ nhàng lui ra khép cửa lại. Phòng tân hôn hiện tại chỉ còn mỗi hai người. Đoan Mộc Ly Tâm đợi qua một lúc vẫn không thấy người kia có hành động gì liền len lén đưa tay vén khăn hỉ. Thấy Đông Bách Hàn ngồi phía bàn thong thả uống trà. Nàng đánh liều tháo hẳn khăn hỉ xuống.
– Này..
Đông Bách Hàn vẫn mộmực im lặng.
– Này, ta gọi ngươi đó.
Vẫn không có câu trả lời.
Đoan Mộc Ly Tâm tức giận bước đến bàn giậlấy chén trà trêи tay Đông Bách Hàn.
– Này, tai ngươi có vấn đề hả.
Đông Bách Hàn vốn là đang sinh khí, nữ nhân này còn ở đây càm ràm thậsự là quá phiền. Đôi mắkhẽ ngước lên, sắc lạnh xoáy sâu vào Đoan Mộc Ly Tâm. Mà cái con người kia dường như không sợ chếcòn trừng mắt nhìn lại. Đông Bách Hàn thậsự mệt mỏi, càng không muốn gây chuyện, hiện tại bản thân chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc đến sáng thôi.
– Wea, ngươi cứ ngồi đó sẽ lỡ mấgiờ động phòng đó.
– Ta không động phòng.
– Làm gì có vương gia nào vô năng như ngươi,đêm tân hôn ngay cả động phòng cũng không được.
– Bổn vương là không muốn chạm vào ngươi.
– Ngươi nói gì? *híp mắt*
– Bổn vương tiếp rượu mệt mỏi, hôm nay không động phòng.
Đông Bách Hàn ngao ngán trả lời người trước mặt. Động phòng gì chứ, thân thể hắn như vậy làm sao có thể động phòng. Mà bên kia lại không buông tha hắn.
– Ta nói lúc nãy, Lưu mama có đưa cho ta một cái khăn trắng, bảo ta sau khi động phòng phải đem nộp cho Hoàng Hậu nương nương. Ngươi nói xem, bây giờ ngươi không động phòng thì ta lấy cái gì để nộp?
Đông Bách Hàn sắc mặtrầm xuống, hắn quên mấlà còn việc này. Nhưng làm gì còn…. mà nộp. Không phải hôm yến hội hắn đã lấy của nàng rồi sao?
– Chẳng phải hôm yến hội…
– Ý ngươi là dấu lạc hồng trong phòng ngươi đêm yến hội à? Đó đâu phải của ta, là máu mũi của ngươi a~
Đông Bách Hàn nghe xong thậsự muốn thổ huyết, hôm đó hắn uống hơi say nên về Đông Các điện nghỉ. Chỉ thấy sáng dậy đầu óc quay cuồng toàn thân mệt mỏi, mà bên cạnh lại có thêm nữ nhân này quần áo xốc xếch, toàn thân đầy dấu đỏ, thêm dấu lạc hồng trêи giường. Hôm đó hắn thậsự hoảng hốt, đợi khi nữ nhân này tỉnh lại cô ta cũng không thèm nói gì đã bỏ đi.
– Đoan Mộc Ly Tâm, ngươi dám lừa bổn vương.
Đông Bách Hàn thậsự nổi giận.
– Ta lừa gì ngươi?
– Ngươi là biếta vì sự trong trắng của ngươi nên mới cầu hôn sự, hiện giờ ngươi nói chúng ta chưa từng phát sinh quan hệ há chẳng phải đang bỡn cợbổn vương?
– Hê, từ đầu đến cuối là do ngươi nghĩ đó là máu của ta nha, ta chưa hề nói như vậy, còn nữa, thân thể ta bị ngươi thấy hết, mặc dù ngươi chưa làm bước cuối cùng nhưng mấy dấu hôn trêи người ta phải giải thích sao đây?
– Ngươi… Ngươi..
– Ta làm sao, đừng nói với ta Ngụy Vương Đông Bách Hàn lại là kẻ dám làm không dám nhận.
– Hừ, bổn vương tấnhiên có trách nhiệm.
Đoan Mộc Ly Tâm cười cười nhìn Đông Bách Hàn.
– Vậy đến đây, động phòng đi
Đông Bách Hàn đứng nhìn trân trối. Cái nữ tữ này đúng là vô pháp vô thiên.
– Làm gì có loại nương tử nào như ngươi, đêm tân hôn mặdày ép phu quân động phòng.
– Cũng làm gì có loại phu quân như ngươi, khí chấnam tử để đâu mà bắnương tử phải chủ động động phòng.
Đông Bách Hàn lần nữa câm nín, hắn không cãi lại nữ nhân này.
– Ta không động.
Đông Mộc Ly Tâm vòng ra sau nhẹ nhàng đặtay lên vai người kia ấn một cái.
– Phu quân. Ngươi nói xem có phải “tiểu bảo bối” của ngươi hỏng rồi không?.
Nếu Đông Bách Hàn chân chính là mộnam tử chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình vì câu nói này. Nhưng mà hắn vốn không phải nên chỉ im lặng cho qua.
Đoan Mộc Ly Tâm lại vòng lên phía trước lớn mậôm lấy má Đông Bách Hàn kéo lại. Đôi mắhiện lên mộchúsủng nịch, xoa xoa khuôn mặtrắng trẻo anh tuấn của Đông Bách Hàn.
– Đúng là nữ tử cực phẩm
Đông Bách Hàn vốn đang định đẩy Đoan Mộc Ly Tâm ra, nhưng sau khi nghe người kia nói xong liền khựng lại. Đáy mắhiện lên chúsákhí ngày càng nồng đậm. Mà Đoan Mộc Ly Tâm cũng cảm nhận được điều đó đưa tay xuống, dùng ba phần nội lực kiềm lại tay Đông Bách Hàn không cho động thủ.
– Ngươi biếvõ công?
Đông Bách Hàn thậsự bấkhả tư nghị, nội lực người này phải cao thâm đến đâu mới có thể che giấu được đôi mắcủa hắn.
– Phải nha, ta biếvõ công, hơn nữa còn cao hơn ngươi một bậc.
Đoan Mộc Ly Tâm đắc ý cười cười.
– Ngụy Vương à không phu quân, ta nói ngươi thu lại ánh mắđó đi, ngươi không giếnổi ta, càng không ám toán được ta đâu.
Đông Bách Hàn mặc kệ lời người kia nói, tay trái động thủ xuấchiêu hướng cổ Đoan Mộc Ly Tâm đánh tới. Đoan Mộc Ly Tâm nhanh chóng ngã người ra sau né được ngọc thủ của Đông Bách Hàn. Nàng thuận thế bám vào vai Đông Bách Hàn kéo gần lại khoảng cách. Lần này là tựa hẳn vào lòng người kia. Hai tay Đông Bách Hàn bị kiềm chặt, liền dùng chân động thủ, hai người kịch liệ“đấu võ chân” dưới bàn tạo ra âm thanh va đập. Hiển nhiên hai thị nữ canh cửa phía ngoài đều nghe thấy. Tinh nhi âm thầm cảm thán “Vương gia hảo mạnh mẽ a”.
Hai người nhanh chóng đỏ mặnhanh chóng rời khỏi đó.
Trong phòng màn tranh đấu vẫn tiếp tục diễn ra. Tấnhiên Đông Bách Hàn sau một lúc động thủ liền bị Đoan Mộc Ly Tâm chế ngự. Nàng khí phách áp Đông Bách Hàn trêи giường, mặc cho người kia tức giận.
– Ta nói tướng công ngươi, không đánh lại ta thì nên an phận mộchút, đợi sau này có cơ hội thì giếta không muộn mà.
– Sao ngươi biếta là nữ tử
– Đêm đó, quả thậta thấy có người bỏ thuốc vào rượu của ngươi, chỉ là ngửi thấy mùi xuân dược nên ta hiếu kì đi theo xem họ định làm gì.
Đông Bách Hàn nhíu mày tiếp tục chờ Đoan Mộc Ly Tâm kể tiếp.
– Kếquả ta thấy có hai người mặc huyếsam nói với mộnữ tử là hãy đến phòng ngươi nên ta ngầm đoán được điều gì đó. Cuối cùng ta đánh ngấcô ta và vào phòng của ngươi.
( Suy nghĩ thậsự của Đoan Mộc Ly Tâm Định dụ dỗ lão công tương lai của ta, hừ, các ngươi đáng chết)
– Ngươi vào phòng ta để làm gì
– Dĩ nhiên là giải độc cho ngươi a, xuân dược ngươi uống phải dược tính cực mạnh, nhưng ta không ngờ thú tính ngươi cao như vậy, vừa nhìn thấy đã như con hổ chết đói lâu năm vồ lấy ta
Đông Bách Hàn: …
– Ta vạn bấđắc dĩ mới dùng nội công đánh ngấngươi, ai ngờ mạnh tay quá làm ngươi chảy máu mũi, cuối cùng ngươi lại nghĩ bậy thì đi cầu hôn với ta~
Đông Bách Hàn không còn lời gì để nói. Tình huống quá cẩu huyết, nàng mà tìm ra kẻ nào hạ dược nàng tuyệđối phân kẻ đó ra làm vạn mảnh.
– Ngươi đã nhìn thấy thân thể của ta?
– Không nha, ta rấđàng hoàng, ngươi không thấy sáng ra quần áo ngươi vẫn chỉnh tề à, chỉ có quần áo của ta là bị ngươi xé náthôi.
– Vậy tại sao…
– Bắmạch, ta cũng là thần y, trong lúc giằng co ta có chạm qua cổ tay của ngươi.
Nhãn thần Đông Bách Hàn nhìn sâu vào Đoan Mộc Ly Tâm như dò xéngười kia. Nàng độnhiên bắgặp ánh mắdịu dàng của Đoan Mộc Ly Tâm không có mưu tính, không có gian tà. Nhưng bí mậcủa nàng không thể để người ngoài biết, nàng vẫn phải giếnữ tử này. Đoan Mộc Ly Tâm dĩ nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng Đông Bách Hàn, nàng cười nhẹ.
– Phu quân ngươi lại muốn giếta sao? Ta nói rồi ngươi chưa đủ khả năng. Bí mậcủa ngươi ta nhấđịnh giữ kín chỉ cần ngươi hứa với ta mộchuyện.
– Chuyện gì?
– Ngoan ngoãn làm hảo phu quân của ta a~. Phải tốvới ta, phải chiều chuộng ta, còn nữa không được lập thϊế͙p͙.
Đông Bách Hàn đầu nổi hắc tuyến, một đám quạ đen vùn vụbay qua. Điều kiện hàm hồ gì thế này, rõ ràng biếnàng là nữ tử còn bắnàng làm hảo phu quân, Đoan Mộc Ly Tâm cô ta điên rồi chăng?
– Giúp người thì giúp cho trót, tối nay lại mượn máu của ngươi a~
Nói xong Đoan Mộc Ly Tâm kéo tay Đông Bách Hàn cắn mạnh một cái. Máu nhỏ từ đầu ngón tay xuống chiếu khăn trắng trêи giường. Nàng hài lòng đem chiếc khăn gấp gọn để trêи bàn rồi quay người cởi ngoại sam thong thả nằm xuống. Đông Bách Hàn nhìn nữ nhân nằm xuống bên cạnh, dáng vẻ thoải mái, an ổn ngủ say không khỏi khó hiểu. “Nàng ta thậsự không sợ nàng sẽ nhân lúc này giếngười diệkhẩu sao? “
Còn đang miên man suy nghĩ thì người kia độnhiên nghiêng người kéo nàng nằm xuống, còn gác hẳn chân lên người nàng.
– Tướng công, mai phải thượng triều, ngủ sớm a~.
Đông Bách Hàn: …..
Quả là một đêm tân hôn ác mộng.
———————————————————
Hố mới, viếluôn sợ quên. Hố cũ chưa xong hố mới lại đào. Ta cảm thấy bản thân rảnh rỗi quá đây mà (((: