Độ Ách

Độ Ách: Chương 1

Văn án

Tám năm trước, thân phận ác quỷ của đan dược trưởng lão núi Bão Trần Bách Lý Quyết Minh bị bại lộ trước thế nhân, đệ tử của y là Tạ Tầm Vi đại nghĩa diệt thân, tự tay gϊếŧ thầy.

Tám năm sau, ác quỷ trở lại.

Điên khùng trà xanh mỹ nhân đồ đệ công x Nóng nảy ngạo kiều đại lão sư phụ thụ.

*Đại lão: rất rất rất lớn tuổi.


Chương 1: Mở đầu

Chân trời rực đỏ, tựa như máu tươi thấm nhuộm nửa bầu trời. Ngoảnh đầu vọng lại, cánh rừng xanh ngáđang đắm chìm trong biển lửa, nham thạch nóng chảy phun trào khắp nơi, có cộphun cao tận trăm thước. Thứ chấlỏng vàng đỏ mon men trên vách núi, để lại mấy rãnh sâu hoắm ghê người. Bên dưới vách đá mọc lên rấnhiều cộkhói, nóng hừng hực mà bốc thẳng lên cao, liếʍ ɭáρ bầu trời đỏ như máu. Không khí chung quanh nồng nặc mùi cháy khét, cực kỳ gay mũi. Ngọn núi Bão Trần vốn tiên khí ngập tràn ngày nào, thoáng cái chẳng khác gì tu la luyện ngục.

Tạ Tầm Vi đứng trong gian phòng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đây là quỷ vực của sư tôn hắn, nuốchửng toàn bộ ngọn núi Bão Trần. Bên trong quỷ vực, sức mạnh của ác quỷ bao trùm khắp nơi. Sư tôn hắn đã thay đổi kếcấu của ngọn núi này, mặt đấnứtoạc ra, dung nham nóng rực xuyên thủng lớp bề mặtrồi lên trên. Tuy nhiên, các đệ tử tiên môn cũng đang tiến vào. Vô số tu sĩ dưới chân núi pháđộng tấn công, ánh kiếm uốn lượn như rắn, theo chân bọn họ lao qua ngọn lửa và đống nham thạch hừng hực. Các tiên môn hợp lực kếpháp trận ở bốn góc chân núi, gọi trận mưa to đổ xuống, nhằm phá quỷ vực của sư tôn hắn.

“Sư tôn….” Tạ Tầm Vi nghe thấy âm thanh khàn khàn của chính mình.

“Đến lúc tạm biệrồi, Tầm Vi.”

Tầm nhìn dần mơ hồ bởi nước mắt, nam nhân cao gầy vươn tay, đặlên đỉnh đầu hắn. Lòng bàn tay y lúc nào cũng ấm áp, nước mắTạ Tầm Vi tuôn rơi. Hắn không ngừng suy nghĩ, rõ ràng là giả dối, sư tôn dịu dàng như vậy sao có thể là ác quỷ chứ? Danh tiếng của y thơm như thế, có thân phận như thế, tên y là Bách Lý QuyếMinh, là đan dược trưởng lão của núi Bão Trần, và là sư đệ của đại tông sư Vô Độ. Lúc nào y cũng nói cười, y biếnấu cơm, biếdiễn tạp kỹ phun lửa dưới chân núi, lại còn dám bỏ tỏi vào vò rượu của tiệm rượu người ta, sau đó xách đồ đệ của mình chạy tán loạn trên đường phố mặc cho nha sai truy đuổi.

Nam nhân như vậy sao có thể là ác quỷ ghê tởm được?

Nhưng sự thậđúng là như vậy, sư tôn không ăn không uống, cũng không hề già đi, hắn cứ nghĩ là vì đạo pháp sư tôn tinh thâm đã đạđến cảnh giới cao rồi, nhưng hóa ra sư tôn lại là yêu ma. Sư tôn đã chếtừ lâu, người chếkhông ăn không uống, cũng sẽ không già đi.

“Ta không có gì để giải thích với con cả, như bọn họ nói, ta thật sự là mộác quỷ, một linh hồn bám víu trên thân xác người sống.” Bách Lý QuyếMinh cúi đầu rúđao ra, ánh đao lóe sáng trong căn phòng tối mờ, “Thân thể ta nhiều năm qua không bị hủy hoại, không giống người thường, là bởi vì đóa sen sáu cánh trong ngực ta, ở vị trí trái tim. Đám cẩu tặc dưới chân núi kia, hơn phân nửa đến là vì cái này.”

“Liên Hoa Tâm sáu cánh?” Tạ Tầm Vi hỏi.

“Đúng vậy, Liên Hoa Tâm, có thể giúp bảo toàn thân xác người chếkhông bị thối rữa, đám cẩu tặc kia lại nghĩ nó có khả năng cải lão hoàn đồng.” Bách Lý QuyếMinh nhếch miệng cười, bỗng nhiên đanh mặlại, “Còn phân nửa, có lẽ thật sự là vì con mà đến.”

Tạ Tầm Vi khẽ cụp mắt, nước mắđọng trên hàng mi.

“Con là một đứa bé mồ côi của Tạ thị, bátự thuần âm, là lô đỉnh trời sinh. Mấy năm qua, đám cẩu tặc đó giả mù sa mưa muốn tới bàn chuyện hôn sự với con đều bị lão tử đánh cho cụp đuôi cúvề. Con mà rơi vào tay đám heo chó đó, chắc chắn không có kếcục tốlành gì.” Bách Lý QuyếMinh quăng vỏ đao xuống, cắn ngón trỏ, điểm lên trán Tạ Tầm Vi, máu đầu ngón tay lóe sáng, “Cho nên vi sư phải thi ác chú trên người con. Từ nay về sau, tất cả những kẻ động vào con sẽ chết, ai dám làm nhục con sẽ không được toàn thây. Tuy nhiên, nhân duyên của con e là chỉ đến được đây thôi…”

“Con không cần nhân duyên gì cả,” Tạ Tầm Vi lắc đầu khóc, “Con muốn sư tôn được sống.”

“Đứa nhỏ ngốc này,” Bách Lý QuyếMinh vỗ vỗ đầu hắn, “Ta vốn nên chếtừ lâu rồi, ngay cả ta cũng không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, lão tiên môn già nhấcòn chưa bằng tuổi ta, đám tông chủ trưởng lão đều phải gọi ta bằng cụ. Năm nay con mới mười bốn, còn rấtrẻ, có rấnhiều chuyện con chưa làm. Nhưng con phải nhớ kĩ, nam nhân trong thiên hạ đều là heo chó, nếu có đứa nào dám thề non hẹn biển với con, nói chuyện đời đời kiếp kiếp, đừng nghĩ ngợi gì nữa, mấy lời ma quỷ còn đáng tin hơn chúng nó.”

Tạ Tầm Vi nhấthời không biếnói gì, có lẽ sư tôn quên mấy cũng là nam nhân.

Bách Lý QuyếMinh nghiêm túc nói: “Tòa nhà đầu tiên ở phía bắc cạnh cầu hoa sen Kim Lăng, nhớ chưa? Đại viện rấrộng ba cổng vào ba cổng ra, vị trí đắc địa, chợ ở ngay ngoài cửa, nơi đó vốn là của hồi môn vi sư tích cóp cho con xuấgiá, khế ước nhà đấchôn dưới gốc cây liễu bên ngoài tòa nhà. Là con gái, phải cầm tiền trong tay mới chắc chắn được.”

Đã là lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện linh tinh như vậy. Tạ Tầm Vi nghẹn ngào, nhưng đây là sư tôn hắn, tự cao tự đại, hay nói mấy lời xàm xí, cũng không đáng tin cậy chúnào. Nam nhân này còn không hề biết, đồ đệ mình vốn không phải là mộnữ nhân.

Nhóm đệ tử tiên môn đầu tiên đã vượqua bức tường lửa, đang lao lên núi, Tạ Tầm Vi nghe thấy tiếng la hécủa bọn họ. Bọn họ đang tìm Bách Lý QuyếMinh, ánh kiếm rạch thủng màn đêm, tựa như đàn én bạc lấp lánh giữa ánh lửa hừng hực. Bách Lý QuyếMinh nhìn hắn thậlâu, cầm đao đẩy cánh cửa gỗ mục nára, ánh lửa sáng rực tràn vào gian phòng chậchội, mộnửa gương mặcủa Bách Lý QuyếMinh nhấn chìm trong biển lửa đỏ rực, từng lọn tóc phấphơ đón gió như đang bốc cháy.

“Con nên đi rồi, đồ đệ.”

Y vung đao, mộmình nghênh chiến với tất cả đệ tử tiên môn đang bò lên đỉnh núi. Y mở một tấm chắn vô hình ra bên cạnh mình, tất cả phù chú bay về phía y như đom đóm trong nháy mắxám xịt, lập tức hóa thành tro bụi. Y xoay người, giẫm chân, lưỡi đao được hun nóng trên lòng bàn tay y trở nên đỏ rực như mặt trời. Từng tu sĩ nhào về phía trước, y túm tóc từng người mộnhư túm đầu con thỏ, lưỡi đao nóng rực cắđứyếhầu bọn họ, máu tươi bắn tung tóe. Thời khắc này Tạ Tầm Vi mới nhận thức được, nam nhân diễn tạp kỹ phun lửa ở đầu phố, tên bán thuốc giả bị nha sai truy đuổi đích thị là một đại ma đầu. Y gϊếŧ người, như một gã đồ tể gϊếŧ thịgia súc.

“Ra phía sau núi chạy đi, đừng sợ, quỷ vực của ta sẽ không làm tổn thương con. Đừng quay đầu lại, đừng nhìn ta.” Đôi mắBách Lý QuyếMinh trở nên đỏ ngầu như máu, giờ y đã hiện nguyên hình của mộtên ác quỷ thực sự. Y vừa vung đao, vừa nói, “Nhớ kỹ, là ta uy hiếp con, là ta giấu con, là ta ép con trở thành đệ tử của ta. Từ nay về sau, con phải giống như mọi người, ghéta, hận ta, thóa mạ ta. Con là người, ta là quỷ, ta và con sinh tử bấđồng!”

Tạ Tầm Vi chậm rãi quỳ xuống, run rẩy dập đầu.

“Chạy đi!” Bách Lý QuyếMinh gào lên, vung đao xé toạc màn đêm.

Tạ Tầm Vi quay đầu chạy ra sau núi, gấu quần bị cắrách do vướng vào bụi cây. Phía sau hắn, ánh lửa đỏ vàng bùng lên, nuốchửng toàn bộ ánh kiếm lao vào đó. Hắn không biếsư tôn đã khởi động trận pháp gì, hắn chỉ cảm thấy luồng hơi nóng hừng hực bốc lên phía sau lưng, gần như đốcháy cả da thịt.

Hắn vừa khóc, vừa chạy về phía chân núi. Màn đêm đen kịđược thắp sáng bởi đống nham thạch đỏ rực, tựa như máu tươi vươn vãi đầy đất. Nhưng tất cả nham thạch đều tránh khỏi chân hắn, hơi nóng cũng tránh xa thân thể hắn, hắn biếlà sư tôn đang bảo vệ từng bước chân của hắn. Dường như có đôi mắđang nhìn hắn từ phía sau, hắn nhớ trong kinh thư có nói, nếu quỷ vực đủ mạnh thì ác quỷ ở khắp mọi nơi, cho nên hắn biếsư tôn đang dõi theo bóng lưng hắn.

Sư tôn, sư tôn. Hai hàng nước mắt của hắn tuôn ra như suối.

Bỗng nhiên đùng một tiếng, tựa như sấm xéxẹqua đỉnh đầu. Tạ Tầm Vi độngộngoảnh đầu lại, mây trên đỉnh núi đột nhiên đen kịt, hòa vào màn máu đỏ thẫm. Nơi đó vừa xảy ra một vụ nổ mạnh, cỏ cây bốn phía cháy đen thui. Kếgiới quỷ vực sụp đổ, mộtrận mưa to như những mũi tên nhọn ào ào trúxuống các khe nứt. Dường như ánh mắvẫn luôn dõi theo hắn giờ đã không còn nữa, giống như con diều bị đứdây. Tạ Tầm Vi hiểu điều này có ý nghĩa gì, chỉ khi ác quỷ bị trừng phạt, quỷ vực mới sụp đổ.

“Sư tôn!” Tạ Tầm Vi gào lên.

Trong phúchốc đầu óc trống rỗng, ngực trái nhói lên từng cơn, tựa như trái tim bị moi sống ra, máu chảy xối xả. Hắn không thèm để tâm chuyện gì nữa, vừa khóc vừa dùng hai tay hai chân bò lên núi. Dung nham đã lụi tàn, mặt đấnóng rực bị cơn mưa to gộrửa, trở nên nhão nhớp và ẩm ướt, mưa đổ xuống vùng đấcháy xém và bốc hơi thành làn sương trắng dày đặc.

Cuối cùng hắn cũng bò lên được đỉnh núi, chân tay đám tu sĩ bị đốcháy thành tro, đao kiếm návụn như xương gãy, xiêu xiêu vẹo vẹo cắm trên mặt đất. Căn nhà gỗ nhỏ nơi hắn và sư tôn ở giờ đã thành đống đổ nát, vườn thuốc mà họ cùng nhau chăm sóc giờ đã thành mộmảnh đấcháy rụi. Có một bóng người cháy đen quỳ ở chính giữa, hai đầu gối quỳ rạp xuống, tay phải chống mộthanh đao. Tạ Tầm Vi loạng choạng bước tới, quỳ xuống, run rẩy vuốve đôi gò má návụn của nam nhân.

Thuậpháp của Bách Lý QuyếMinh thiêu cháy đám tu sĩ, đồng thời cũng tự hủy hoại bản thân mình. Đôi đồng tử của y tan chảy vì nhiệđộ cao, hốc mắbiến thành hai cái hố đen như mực. Nửa người y đã cháy thành than, từng hạmưa chảy dọc xuống, khói trắng bốc lên, kêu xì xèo mấy tiếng.

Bách Lý QuyếMinh giậgiậkhóe miệng, thở dài: “Đứa nhỏ này…. Sao lại không nghe lời chứ?”

“Con không đi,” Tạ Tầm Vi ôm con quái vậkhông còn rõ hình người này, nức nở không thành tiếng, “Con muốn cùng chếvới sư tôn.”

“Đứa nhỏ ngốc, chưa đủ lông đủ cánh, nhân sinh còn chưa tự mình trải nghiệm, chếgì mà chết?” Bách Lý QuyếMinh mỉm cười, hai gò má cháy đen méo mó trông xấu xí vô cùng, “Đừng khóc, đã mười bốn tuổi rồi, sao cứ khóc nhè mãi thế? Thôi, con là nữ hài tử, chiều con vài năm đó, khi nào con mười tám tuổi, không cho phép con khóc nữa.”

“Con muốn khóc!” Tạ Tầm Vi rống lên.

“Nhớ đào cái khế ước nhà đấlên, phải chăm chỉ tu luyện. Nếu con lười biếng, vi sư sẽ nhân lúc con ngủ mà vào trong mộng témông con.” Bách Lý QuyếMinh cười, giơ tay đẩy hắn ra, “Bọn chúng sắp lên tới đây rồi, mau đi đi.”

Tạ Tầm Vi lắc đầu nguầy nguậy, chếcũng không buông tay.

“Ôi….. cái đứa trẻ này…… sao lại bướng bỉnh thế hả?”

Tạ Tầm Vi nghe thấy y thở dài một tiếng, sau đó tay y nhúc nhích, bỗng nhiên hắn cảm thấy đùi mình ướđẫm. Tạ Tầm Vi cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy mộthanh chủy thủ cắm thẳng vào ngực Bách Lý QuyếMinh, máu tươi tràn qua kẽ vếthương, rơi tí tách trên đùi hắn.

“Vì sao…..”

Hắn còn chưa hỏi xong, đột nhiên Bách Lý QuyếMinh giận dữ gầm lên, “Nghiệsúc, ngươi dám tự tay gϊếŧ thầy ư!”

Lòng bàn tay nam nhân đẩy hắn một cái, hắn ngã ra ngoài, rơi vào lòng ngực của một người. Mộđám bạch y như chim bồ câu trắng từ đâu xông tới, nhóm tu sĩ tiên môn thứ hai cuối cùng cũng trèo lên được đỉnh núi. Mộtấm màn chắn bằng thiếđổ xuống, chia cắt hắn và Bách Lý QuyếMinh, hắn thấy có kẻ đá Bách Lý QuyếMinh một cái, bóng đen gầy gò cháy xém kia ngã xuống, bọnước đen xì văng tung tóe khắp mặt đất. Tạ Tầm Vi rơi nước mắt, yếu ớvươn tay, như muốn bắlấy cái bóng đổ nákia.

“Tạ Tầm Vi đại nghĩa diệt thân! Ác quỷ đã bị tru diệt!”

“Mau phong ấn hồn phách của y đi, moi Liên Hoa Tâm của y ra!”

“Tầm Vi cô nương, Tầm Vi cô nương, cô nương sao rồi!”

Vô số người gào thévào lỗ tai hắn, âm thanh hỗn tạp cứ quanh đi quẩn lại bên tai, nhưng Tạ Tầm Vi không nghe thấy gì cả, hắn chỉ nhìn thấy nam nhân ngã xuống đấgiữa màn mưa lạnh lẽo, tu sĩ cầm thanh kiếm sắc bén đâm thủng ngực y. Nam nhân kia vẫn không nhúc nhích, vững chãi như mộpho tượng sắt, cố chấp nhìn về phía hắn. Đôi môi návụn của Bách Lý QuyếMinh mấp máy, như thể đang nói vài lời.

Trong khoảng lặng dài nhấcuộc đời này, bỗng nhiên hắn ngộ ra, sư tôn đã nói:

Đồ nhi, nhân sinh vô hạn.

Cô Tô tháng ba, mưa rơi nhiều hơn bình thường.

Tạ Tầm Vi tỉnh lại giữa cơn ác mộng, vén rèm giường lên, mặc thêm áo ngoài, ngồi trước hộp gương trang điểm. Ánh mắt hắn xuyên qua song cửa sổ nguyệđộng, vươn về phía những hạmưa trắng xóa trên mái ngói xanh thẫm đối diện. Hắn lại nhớ tới trận mưa to vào tám năm trước, khi nam nhân kia ngã vào vũng bùn, quỷ vực dần dần tiêu tán, bóng dáng cháy đen cách hắn càng lúc càng xa. Hắn không khỏi nhớ tới hồi còn bé, sư tôn luôn dẫn hắn xuống phố dưới chân núi kiếm tiền, nam nhân đó đã nói kiếm tiền làm của hồi môn cho hắn, để hắn đứng nép trong mái hiên tránh nắng, dùng đá vẽ một vòng tròn dưới chân hắn, dặn hắn không được rời nửa bước, sau đó đến ngã tư con phố, ngửa đầu, trình diễn mộmàn rồng phun lửa.

Khi đó hắn ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, tự hỏi tại sao sư phụ mình lại kém cỏi và không đáng tin như vậy. Đạo sĩ chân chính rõ ràng là để bắquỷ, nhưng sư phụ mình lại dùng thuậpháp để biểu diễn phun lửa. Có phải trên đời này chỉ có mình hắn xui xẻo không, có mộsư phụ vừa nghèo vừa xấu tính.

Sau này hắn mới biết được, sư phụ hắn đúng là ác quỷ, nhưng lại là sư phụ tốnhấthiên hạ. Vì trên đời này chẳng có ai ra đường diễn tạp kỹ phun lửa để kiếm của hồi môn cho hắn ngoài sư phụ cả.

Hắn nhìn cơn mưa, lẳng lặng ngẩn người.

“Cô nương”, phía sau truyền đến một tiếng gọi nhỏ nhẹ, con gái lớn của cữu mẫu đứng bên ngoài rèm che nhẹ giọng nói: “Phu nhân nói quỷ ở Côn Sơn bị diệtrừ gần hếrồi, chỉ còn một vài tiểu quỷ đạo hạnh không cao. Người muốn các ca tỷ đi luyện tay, coi như trải nghiệm. Bình thường chán chường trong phủ, có muốn ra ngoài chơi cùng nhau không?”

Bên trong im lặng, đang lúc nha đầu thò đầu vào trong nhìn thử, chợthấy bức rèm che lanh canh va vào nhau, vị cô nương cao gầy bước ra khỏi tấm rèm đứng trước mặnàng. Nàng nhìn hắn, không khỏi ngẩn ngơ. Cho dù đã ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi thầm ca ngợi dung mạo của Tạ Tầm Vi.

Nha đầu quen biếcô nương này, là cô nương xinh đẹp nhấtrong số các cô nương trong phủ, khuôn mặtrắng trẻo như viên ngọc được mài giũa tỉ mỉ, lúc nào cũng thùy mị, lại còn kiệm lời, lúc nàng cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều trắng tinh, mỹ nhân xinh đẹp an tĩnh như một gốc cây. Nàng không nũng nịu nóng nảy như đại tiểu thư trong phủ, cũng không cao ngạo như các tiểu thư khuê phòng khác, nàng lúc nào cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, dịu dàng như cơn mưa Cô Tô tháng ba. Khuyết điểm duy nhấcủa nàng là quá cao, ngay cả đại công tử cũng khó khăn lắm mới ngang vai được với nàng ấy.

Cô nương thậđáng thương, nha đầu không khỏi nghĩ thầm, gương mặxinh đẹp như vậy, Tạ thị diệmôn, lại bị ác quỷ bắcóc làm đồ đệ. Nàng nhớ tám năm trước trong đợbao vây đó, các đại gia tộc dốc toàn lực tấn công, núi Bão Trần bị bao vây suốba ngày ba đêm. Chính tay Tầm Vi cô nương đã đại nghĩa diệt thân, thừa dịp ác quỷ lơ là, cầm chủy thủy đâm thẳng vào ngực kẻ đó.

Người tốlại không được đền đáp, cô nương ấy bị hạ ác chú, từ nay về sau không thể thành thân được nữa. Có lẽ là vì ác chú nên sức khỏe của nàng không được tốlắm, động mộtí là ho ra máu. Kiếm đạo thì không có thiên phú, mày mò tám năm, mới khiến thanh kiếm lay chuyển được chúxíu. Không có gia đình làm chỗ dựa, đạo hạnh lại không cao, chỉ được mỗi gương mặthanh tú, nên trở thành niềm đố kị của các tiểu thư khuê phòng. Mấy năm này nàng trải qua rấvất vả, như mộnhành cỏ dại ven đường, người người khi dễ. May thay, cữu mẫu của nàng — đại phu nhân Dụ thị từ bi, nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này, còn nói đợi khi nào ác chú được hóa giải, sẽ để đại công tử cưới nàng vào cửa.

 Nha đầu thương tiếc hắn, ánh mắcũng dịu dàng hơn rấnhiều, nói: “Coi như là ra ngoài chơi đi, đại công tử cũng đi nữa.”

“Được”, Tạ Tầm Vi mỉm cười, vẫn là nụ cười ấm áp ấy, đẹp đẽ không chútì vết, “Đành nhờ các ca ca tỷ tỷ chiếu cố vậy.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tố Tố có lời muốn nói:

1. Tạ Tầm Vi là công, công mặc nữ trang, lúc nhỏ là một chiếc bánh ướ(míướt), khi trưởng thành lại hóa trà xanh. Nhìn tưởng gà bệnh, ai ngờ là vương giả.

2. Bách Lý QuyếMinh là thụ, là một gương mặvàng trong làng #sưtônbịđồđệkhidễ.

3. Cuộc sống khốn khó, nhân sinh gian nan, viếđược tác phẩm muốn trọc đầu, đừng mắng tác giả QAQ.

4. Chúc mọi người vạn sự như ý, đại cáđại lợi.

-Chương 1+

Lượt xem: 991

Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 137/??

Minami Aizawa Ai Sayama Momo Sakura Yu Shinoda phim79 Kim Thanh Mayuki Ito truyenngontinh iptv m3u8 Yua Mikami Nguyễn Hoa Min Do-yoon Suzu Honjo xem gì Thanh Mai Cô Úc Tú Quỳnh Tuấn Anh Nguyễn Thành Karen Yuzuriha Miu Shiromine Hồng Nhung Viết Linh Anh Sa Đình Soạn link tối cổ giải trí Tâm An Nguyễn Huy Thu Huệ vlxx Kana Momonogi Đình Soạn Hà Thu Bảo Linh Đang cập nhật nghe gì vl79 giải trí tổng hợp Đình Duy Đình Huy radiotruyen Yui Hatano Quàng A Tũn vtvgo tv truyen79.xyz phim79.com