
Trách Ai Bây Giờ
AUX Full
642 Theo dõi 0
Hangah, Lee
VGA 26/??
835 Theo dõi 0
Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa
AUX 12/12
891 Theo dõi 0
Xác Vợ Trong Đám Cháy
AUX 01:35:58
8251 Theo dõi 1Cuộc Chiến Bản Thảo: Chương 1
Thể loại: Tác giả – biên tập , Hiện đại, nhẹ nhàng, HE
Convertor: [email protected]
Raw: 123yq.com
Biên tập: Phương
Chỉnh sửa: Mốc
Độ dài: 63 chương + ngoại truyện
Couple: Ngôn Nho Ngữ – Lan Ninh
Nếu làm người yêu của một tác gia trinh thám thì bạn sẽ có những trải nghiệm như thế nào.
Khi đắc tội với anh ấy, anh ấy sẽ nói:”Người như em trong tiểu thuyết của anh chỉ có thể xuất hiện dưới hình thái người chết”
Khi bạn vô cùng đắc tội anh ấy, anh ấy sẽ uy hiếp bạn:”Em có tin anh lấy tên của em đặt cho người chết đấy không?”
Còn khi bạn đã vô cùng đắc tội anh ấy thì anh ấy sẽ nói rằng:” Không những thế anh còn cho người chết đó sẽ bị một tên sát nhân hàng loạt bạo dâm làm nhục cho đến chết”
Nhưng mọi chuyện chẳng là gì khi bạn là người biên tập cho vị tác giả này. Việc anh ấy cần làm chỉ có một chuyện: Chày cối không chịu nộp bản thảo.
Cố cúi ngưới hai tay cô chống trên đầu gối, mệt mỏi thở hồng hộc chốc lát. Bốn phía vẫn là những vùng tuyết trắng phau phau, hơi thở ấm nóng vừa bay ra liền biến thành những làn khói trắng, rồi rất nhanh biến mấtrong cơn gió lạnh.
Mẹ kiếp!
Cô không nhịn được mà thầm chửi trong lòng một câu, cái quái gì mà nguyên một đám trẻ trâu, hừng hực khí thế kéo cô cùng leo núi, thế mà đảo mắđã không thấy đứa nào nữa.
Cô có chút nhụchí ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao. Bầu trời đã không còn sáng rực như lúc cô vừa lên núi nữa, dường như còn có thể nhìn thấy đám mây đen xa xa.
Trái tim nhỏ bé của Lan Ninh run lên, lẽ nào vất vả lắm mới được tới Hokkaido du lịch một lần, vậy mà phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, vẫn không nhớ ra mình đã lạc đám học sinh cấp ba từ lúc nào. Cô vẫn luôn đi cuối cùng của đoàn, nghe cả lũ huyên thuyên bằng tiếng Nhậsuốcả quãng đường, đến lúc hồi hồn lại, giữa đấtrời mênh mông này chỉ còn lại mộmình cô..
Ngay đến cả một cái dấu chân đám người kia cũng không thương tình mà lưu lại cho cô.
Là khi cô đang lơ đãng đã tự động rẽ lối khác sao? Cô vừa tự kiểm điểm bản thân, vừa thầm vui vì đây chỉ là mộngọn núi nhỏ, xác xuấđể cô tìm được đường về quán trọ vẫn tương đối cao.
... Hi vọng vậy đi.
Chưa từ bỏ ý định cô lấy điện thoại di động lại ra lướmột lượt, vẫn không có tín hiệu. Cô dựa người tạm vào một gốc cây, lấy một bình nước giữ nhiệtừ túi bên hông chiếc balo, uống một hớp nước nóng.
Thể lực cô đã tiêu hao rấnhiều, nên cô không dám ở lâu trên núi. Cảm giác người vừa ấm lên, cô nhébình giữ nhiệlại chỗ cũ, bấchợcô nghe thấy tiếng bước chân rấnhẹ nhàng vang lên gần đó.
Lông mày Lan Ninh bỗng run lên, nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh.
Mộngười đàn ông mặc bộ đồ leo núi đang chui ra từ trong bụi rậm bên cạnh, động tác không nhỏ khiến những hạtuyếcòn đọng lại trên lá cây rào rào rơi xuống.
Người đàn ông dáng người cao to, chắc hẳn cũng tầm hơn mộmét tám lăm, trên mái tóc đen như mực có vương lại mộchúvụn tuyết trắng, không biếđã bị rơi xuống từ lúc nào. Dường như anh cũng nhìn thấy cô nên dừng lại trước rừng cây.
Trong tíc tắc khi chạm mắt với anh, trái tim Lan Ninh chợrun lên.
Không được, người đàn ông này đẹp trai quá.
Có điều cô chỉ dám mê trai một giây thôi, sau đó lại như nắm nhánh cỏ cứu mạng, nhanh chóng đi tới bắchuyện với anh bằng tiếng nhật: “Xin chào, anh cũng đang leo núi sao?”
Người đàn ông không trả lời cô ngay, anh quan sácô vài phút, sau đó mới gậgật đầu nói: “Ừm, tôi đang định xuống núi.”
Giọng nói của anh trầm thấp rấdễ nghe, cách pháâm tiếng nhậcũng vô cùng tao nhã, khiến cho Lan Ninh người đã có bằng tiếng nhậN1 với số điểm khá cao, cũng không dám mở miệng nói tiếng Nhậtrước mặanh.
Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là anh ta nói anh ta đang định xuống núi!
Lan Ninh kích động mừng đến phákhóc, cô nhìn người đàn ông với vẻ mặhạnh phúc chếmất: “Vừa khéo, tôi cũng đang chuẩn bị xuống núi, chúng ta có thể đi cùng không?”
“Ừm.” Đối phương đáp ngắn gọn một tiếng, rồi sải bước dài mau chóng ra khỏi khu rừng. Lan Ninh thấy thế, cũng đuổi sátheo sau anh.
Cả đoạn đường hai người đều không nói gì với nhau, gương mặt người đàn ông vẫn rất lạnh lùng, Lan Ninh cũng không dám chủ động mở miệng hỏi chuyện. Chỉ có điều bên cạnh có một người làm bạn, cô cũng an tâm hơn lúc nãy rất nhiều.
Chí ícô không phải mộmình chếnơi đất khách tha hương.
Cứ như thế cả hai đi cùng nhau hơn ba mươi phút, Lan Ninh vừa mới an tâm một chút lại bắt đầu lo lắng không yên. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, rồi chau mày hỏi người bên cạnh: “Anh chắc chắn chúng ta không đi nhầm đường chứ?”
Như vừa nãy đã tính, ngọn núi này không lớn, dựa theo hành trình của bọn họ, hơn ba mươi phúgần như có thể xuống núi rồi, bây giờ chí íthì cũng phải tới gần chân núi chứ? Nhưng cả hai đã đi lâu như vậy rồi, cô có cảm giác bọn họ vẫn đang loanh quanh giữa sườn núi.
Người đàn ông nghe vậy liền dừng bước, nhìn về phía Lan Ninh với ánh mắkhông thể tin nổi: “Không phải nãy giờ cô đang dẫn đường sao?”
...
Mộcơn gió lạnh bỗng chốc thổi ngang qua hai người, khóe miệng Lan Ninh co giậmột hồi.
Chờ chút, anh ta nói thế là có ý gì? Lẽ nào nãy giờ không phải anh ta đang dẫn đường? Vậy bọn họ đi loanh quanh nãy giờ làm gì?
Trong nháy mắt, thế giới của cô sụp đổ.
Cơn gió đông đã ngừng thổi, Lan Ninh hígió lạnh nãy giờ nên mũi đỏ hồng, không chịu chấp nhận sự thật: “Nãy giờ tôi vẫn đi theo anh.”
“Nhưng cô đi đằng trước tôi mà.” Lúc người đàn ông vừa nói câu này, ánh mắcòn cố ý đảo qua khoảng cách hai bước chân giữa hai người họ.
Lan Ninh: “...”
Chuyện này là bởi vì lúc nãy anh dừng lại để tôi đi trước, vì thế tôi mới đi trước anh có được không?
Cô hísâu một hơi, nhìn người đối diện mỉm cười nói: “Hóa ra, anh cũng không biếđường phải không?”
“Nãy giờ tôi chưa từng nói tôi biếđường.”
...
Sau đó lại là một cuộc đấu mắt nhìn nhau không có hồi kết, mãi đến khi có cơn gió lạnh không biếthổi từ hướng nào chui tọvào cổ áo Lan Ninh, khiến cô không nhịn được mà run người một cái, thì cuộc giao đấu mắmới kết thúc.
Người đàn ông không nói lời nào đột nhiên rẽ sang bên phải, Lan Ninh theo bản năng mà chạy theo anh: “Anh tìm ra đường rồi?”
“Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi lên núi này, nhưng căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh cũng không khó để suy đoán ra đường xuống núi.” Khi anh nói như vậy, thì đang rấnghiêm túc cẩn thận quan sáhoàn cảnh xung quanh.
Lan Ninh cười ha ha: “Vậy từ nãy đến giờ sao anh không đoán đi?”
Đối phương cũng không đáp lời cô, Lan Ninh nhìn bóng lưng anh mà lườm một cái, rồi không thèm nói gì với anh nữa. Nhưng vừa đi được một lúc, cô liền phát hiện tốc độ bước chân người đàn ông lúc này đã nhanh hơn không ít, xem ra đúng như anh ta nói, vừa nãy anh ta nghĩ cô đang dẫn đường, cho nên mới phối hợp theo tốc độ của cô.
Vừa nhận ra điều này khiến Lan Ninh không nhịn được mà chau mày. Trước khi cô gặp anh đã phải mộmình xoay xở trên núi hồi lâu, bây giờ lại cùng anh đi đã hơn ba mươi phút, thể lực sắp đạtới cực hạn, nếu cứ tiếp tục đi như thế này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị anh ta bỏ rơi.
... Vì anh ta phát hiện mình không có giá trị lợi dụng nên đang định bỏ rơi mình như vứgánh nặng sao?
Không có cửa đâu!
Hiện tại Lan Ninh không còn để ý tới điều gì khác, nguyện vọng mãnh liệnhấcủa cô lúc này chỉ có một điều, chính là cô muốn sống sóxuống núi!!!
Cô cố gắng hết sức chạy nhanh hơn vài bước, nhìn bóng lưng mạnh mẽ phía trước mà hélớn một tiếng: “Anh có thể đi chậm hơn không? Tôi theo không kịp.”
Tuy rằng cô không quen biếngười đàn ông này, số câu nói chuyện qua lại cũng chỉ đếm được bằng đầu ngón tay, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể nhờ cả vào anh. Nhưng đối phương dường như cũng không có ý định quan tâm đến thể lực của cô, bước chân vẫn không ngừng lại. Lan Ninh lại hémột lần nữa, bóng người phía trước vẫn đi rất nhanh.
Lan Ninh vừa tức vừa vội, bây giờ thì cô dám chắc anh ta quả nhiên muốn bỏ rơi cô đây mà! Trong tình thế cấp bách, cô bỗng hélên với anh bằng tiếng Trung: “Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Anh mù đường đi mộmình nhanh như vậy cũng có ích gì!”
Bước chân người đàn ông bỗng dừng lại, anh quay đầu, hết sức nghiêm túc mà nhìn Lan Ninh: “Tôi không mù đường, chỉ là cảm giác về hướng không tốlắm mà thôi.”
Lần này anh nói bằng tiếng Trung, chính xác là tiếng Trung.
Lan Ninh: “...”
Trong khoảng thời gian ngắn gió lạnh dồn dập đập vào mặcô, cô không biếnên chửi thề vì cái nào trước đây. Ngạc nhiên một chút, cô mới lúng túng nở nụ cười hỏi: “Anh cũng biếnói tiếng Trung sao?”
Người đàn ông khẽ mím môi cong khóe miệng nhìn cô nở nụ cười chế nhạo: “Bởi vì tôi là người Trung Quốc.”
Lan Ninh: “...”
Lần lúng túng này có thể lọtop ba lần xấu hổ nhấcuộc đời cô mất.
Khi cô còn đang phân vân suy nghĩ có nên nói lời xin lỗi với anh không, thì đã nghe thấy đối phương mở miệng trước: “Nếu cô còn sức quámắng tôi, không bằng giữ lại chúthể lực mà chạy đi.”
Lần này Lan Ninh hoàn toàn không còn ý định nói xin lỗi anh nữa, cô nghiêng đầu nở nụ cười chế nhạo nhìn người đối diện: “Anh cho rằng vì sao tôi mấsức thế này? Nếu không phải vì anh dẫn tôi đi loanh quanh cái núi này hơn nữa tiếng, thì bây giờ tôi đang ngâm mình trong hồ nước nóng ở quán trọ rồi!”
“Câu nói này phải là tôi nói với cô mới đúng, hơn nữa mộmình tôi đi chỉ cần hai mươi phút.”
“... Ha ha nếu thế thì sao nãy giờ anh cứ lảng vảng trên núi mà không chịu xuống vậy?”
“Hi vọng cô có thể phân biệrõ sự khác nhau giữa đi dạo và lạc đường.”
“Được rồi mù đường cũng không phải bệnh nan y, anh cần gì phải chối đây đẩy như vậy.”
Người đàn ông nãy giờ vẫn ra vẻ lạnh lùng rốcục cũng tức giận phản công: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không mù đường, chỉ là cảm giác về hướng không được tốlắm thôi.”
“... Có gì khác nhau sao?” Lan Ninh trợn mắđáp lễ anh.
Ngay khi hai người đang trong trạng thái giương cung bạkiếm chuẩn bị xổm xuống xuống vào tư thế chiến đấu. Tay ôm cầu tuyếsẵn sàng tấn công đối phương, thì một giọng nói run rẩy từ bên cạnh truyền đến: “Cho hỏi... Hai vị là khách du lịch lạc đường phải không?”
Lan Ninh cùng người đàn ông kia đồng loạnhìn sang, người vừa lên tiếng không nhịn được mà giậbắn mình.
“Ông chủ?! !” Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Lan Ninh mừng đến phákhóc, người này, không phải người này là ông chủ quán trọ ở khu suối nước nóng cô ở đấy sao!
Ông chủ nhìn cô cười vang vài tiếng: “Mấy đứa học sinh cấp ba cùng cô lên núi trở về rồi, chúng nó nói đã bị lạc mấcô ở trên núi, tôi thấy trời sắp có tuyếrơi, liền lên núi tìm cô.”
“Ông chủ, ông quả thực là ông chủ quán trọ tốbụng nhất khu suối nước nóng này mà tôi biết.” Lan Ninh cảm động mắlong lanh nhìn ông chủ quán trọ.
“Cô mới chỉ gặp mộông chủ quán trọ của khu suối nước nóng này thôi.” Người đàn ông xoay người, đi theo hướng của ông chủ quán trọ.
Lan Ninh làm tư thế hísâu một cái, không cần so đo với anh ta làm gì, dù sao cũng sống sórồi niềm vui chiến thắng tất cả.
Hai người theo chân ông chủ quán trọ trở về, trên đường về còn kếnạp thêm vài vị khách du lịch nước ngoài lạc đường, thuận lợi xuống đến chân núi.
Vừa mới bước xuống chân núi, từng bông từng bông hoa tuyếbắt đầu rơi lả tả.
“Trận mưa tuyết này càng lúc sẽ càng lớn, nếu như bây giờ mọi người vẫn loanh quanh trên núi, sẽ rấnguy hiểm.” Ông chủ quán trọ nhấn mạnh từng câu cảnh báo cho bọn họ.
Trong lòng mọi người mang theo chúsợ hãi quay trở lại quán trọ, về đến nơi Lan Ninh mới nhận ra, hóa ra cô cùng người đàn ông kia cùng ở chung một quán trọ.
Cô đi ngang qua đẩy vai anh hừ một cái rồi trở về phòng của mình, người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.
Lan Ninh đã đông cứng người trên núi hơn hai tiếng, hiện tại việc cần thiếcô phải làm là ủ ấm. Cô vừa trở về phòng, liền mau chóng quấn mái tóc dài thành búi lên đỉnh đầu, ôm vài vậdụng cần thiếđến nhà tắm nước nóng.
Thoải mái ngâm mình hơn nửa giờ, cô mới bò từ nhà tắm đi ra. Thuận tay mua thêm mộchai sữa bò, Lan Ninh uống một hơi hếsạch chai sữa bò, thỏa mãn thở ra một hơi: “Thoải mái quá.”
Lúc lưu luyến rời khỏi nhà tắm thì cô nhận ra bên ngoài quả nhiên tuyếđã rơi nhiều hơn trước. Cô về phòng thay quần áo, sau đó đi tới phòng ăn giải quyếbữa tối.
Phòng ăn được bài trí vô cùng tao nhã, mộnửa phòng là nơi dùng cơm, mộnửa còn lại là những giá bằng gỗ chấđầy sách. Lan Ninh gọi mộphần mì sợi cà ri và vài xiên thịgà nướng, sau đó bắt đầu đi qua đánh giá các loại sách.
Sách nơi này không nhiều bằng nhà sách, nhưng cũng có đầy đủ các thể loại. Ánh mắt của cô dạo qua một vòng thư mục sách treo ở từng khu, không ngờ còn có cả sách của thầy Hạnh Tâm.
Hạnh Tâm là tác giả tiểu thuyếtrinh thám nổi tiếng nhấtrong nước, tác phẩm của anh không chỉ được các độc giả trong nước quan tâm và đón nhận, còn được mua bản quyền phiên dịch thành nhiều thứ tiếng khách nhau, nổi tiếng cả ở nước ngoài.
Vào lúc này đây ở giá sách đối diện, chính là bản tiếng Nhậcủa hệ liệtrinh thám An Nhiên.
Lan Ninh không nhịn được mà đi tới nhìn một chút, ( Diễn viên), ( Bí mậmùa hè ), ( Cộng sinh), hệ liệnày đã xuấbản được ba tác phẩm, tất cả đều có ở đây.
Cô cầm lấy quyển đầu tiên trong hệ liệ( Diễn viên), mở bìa ngoài ra. Bên trong có in phần giới thiệu do đích thân tác giả viếbằng tiếng Nhật, mặc dù đây là bản tiếng Nhật, nhưng cũng không in thêm hình tác giả giống như những bản khác.
“Haiz.” Cô thầm thở dài một cái, thầy Hạnh Tâm không thích lộ mặtrước giới truyền thông, anh ta cũng không tham dự buổi họp báo ra mắtác phẩm, cho đến bây giờ, e rằng chỉ có biên tập viên bên xuấbản mới biếmặt mũi anh ta ra sao.
Cô bĩu môi, lại liếc nhìn trang bìa. Trang bìa vô cùng bình thường viếtóm tắgiới thiệu câu chuyện ——
Được khen là thần thám giới cảnh sáNgô Dạng, sau khi rời khỏi đội cảnh sát, quyết định mở một quán internetên là “An Nhiên” ở góc nhỏ của thành phố. Vốn tưởng rằng có thể nhàn nhã sống qua ngày, ai ngờ hậu bối trong đội mang theo một vụ án ly kỳ tìm tới anh...
“Thậkhông tiện làm phiền một chút, mì sợi cà ri cô gọi đã có rồi.”
Giọng nói lanh lảnh của người phục vụ kéo tâm trí Lan Ninh trở về, cô nói cám ơn với người phục vụ, rồi gấp sách để lại lên giá.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô cầm một bộ hoàn toàn mới trong hệ liệtrinh thám An Nhiên trên giá sách, cuối cùng thanh toán tiền.
Tuy rằng quyển sách này cô đã có một bản tiếng Trung, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy bản tiếng Nhật, vẫn không kiềm chế được muốn thu mua.
Dù sao cô cũng là độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm mà.