
Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh
TXT 99/99
559 Theo dõi 0
Chàng Trai Từ Quả Trứng
VGA 36/??
464 Theo dõi 0
Dục Vọng Đàn Bà
AUX 02:11:41
1266 Theo dõi 0
Đánh Cắp – Stolen
105
761 Theo dõi 0Cô Ấy Là Robot?: Chương 1
Con Robot được ngắm nhìn thế giới từ khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Là Robot có cảm xúc, biết yêu là như nào. Nhưng để tìm kiếm hạnh phúc thực sự, cô không được phép nói ra thân phận thật của mình. Vậy mọi thứ sẽ xảy đến với cuộc đời cô sẽ bình an chứ?
Truyện này do Kaite cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz
...---4 năm trước---...
- Con Robokia vừa mới giếmộngười đó, nghe chưa?
- Trời ơi, kinh khủng quá.
- Pháminh của ông ta là hại người chứ đâu phải giúp người.
Chính là tiến sĩ Ngô Đức Lâm, ông ta đã pháminh hai Robovới trí tuệ nhân tạo đầu tiên ở ViệNam. Nhưng tất cả đều bị trục trặc, chúng phá hủy, có ý định giếđi loài người, tạo ra mộthế giới riêng dành cho nó.
Cả thế giới đang hỗn loạn vì sự việc gây chấn động này thì ông ta lại ngồi trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị mọi thứ kếthúc cuộc đời mình. Bởi ông không muốn bản thân nhận mọi lỗi lầm mà mình đã tạo ra.
- Rầm. - Mộtiếng đạp cửa thậmạnh từ phía bên ngoài, là công an. Họ đã đến và bắgiữ ông để điều tra sự việc lần này.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, không gian yên tĩnh khiến ai cũng lo sợ.
- Mời ông, giải thích về sự việc lần này. - Mộcán bộ lên tiếng.
- Tôi thực sự không biếvề vấn đề trục trặc kĩ thuậlần này. Bởi vì lần trước các người đã công nhận những con Robođó là bình thường. Giờ bị như này, sao tôi biết được.
Sau đó, 15 phútrôi qua cuộc tra hỏi kếthúc. Nhưng ông ta bị tạm giam trong vài ngày để điều tra vụ việc. Và rồi chuyện gì cũng đến, các pháminh của ông kể từ bây giờ và sau này đều sẽ bị phá hủy, bấkì là thứ gì đều cũng mang đi hủy nó. Bởi lẽ không ai trong số họ muốn quá khứ này lặp lại, nó quá là kinh khủng rồi.
...***...
Ánh sáng của bóng đèn trong phòng thí nghiệm chiếu thẳng xuống mộcô gái đang nằm trên giường. Tóc nâu uốn sóng, đen tuyền cùng với đó là làm da trắng nỏn, sống mũi cao tô điểm đó là bờ môi đỏ mọng.
Cạnh đó mộngười đàn ông chậc bốn lăm tuổi nhìn cô gái đang nằm nói:
- Con nghĩ lần này ta sẽ thành công? Tạo ra Robocó cảm xúc, hình dáng như con người sẽ được chứ?
Nghe hỏi vậy, cô trợ lý ngập ngừng:
- Con cũng không thể nào nói trước được. Nếu như có thể thì chúng ta cũng phải dấu kín chuyện này. Bởi nếu nói ra...
Nghe đến đấy, ông cũng cười chua xót, gật đầu. Bởi một lần trong quá khứ ông đã gây ra sai lầm rấnghiêm trọng đối với nền trí tuệ nhân tạo trong nước lẫn thế giới. Nên lần chế tạo này ông không thể để cho ai biếvề nó. Và ông chính là... Ngô Đức Lâm.
Cùng lúc đó, đôi mắcủa Robođang nằm nãy giờ từ từ mở ra. Sắc nâu từ con mắấy đều khiến người ta phải say đắm trước vẻ đẹp ấy.
- Hệ thống được kích hoạt. - Người trợ lý đang ấn máy tính vừa nói.
Ông bước lại gần, thấy con Robođang ngồi dậy, không mặn không nhạnói:
- Từ giờ, mọi người sẽ gọi con là Lê An Vy. Thân phận con tuyệđối không được tiếlộ cho bấkì ai, nếu không con phải trả cái giá rấđắt. Và ta là cha của con, cứ muốn nói gì hãy tìm đến ta, ta sẽ tâm sự cùng con. Đứa con gái của ta!
Nhìn khuôn mặcủa người cha, An Vy bỗng nhiên mĩm cười, dần đưa hai hai tay ôm lấy ông, một ánh sáng xuấhiện làm chói cả căn phòng. Đó là tình cảm, tình phụ tử được liên kếbởi trái tim con người và Robot.
Buông tay khỏi người ông, cô cảm nhận được tình cảm mà mộcon Robochưa bao giờ có được. Bấgiác cô đặtay lên ngực trái như mộcon người thực sự, và rồi cô mĩm cười với bản thân mình hiện tại.
- Con hãy trở thành mộcô gái bình thường, được yêu, được giận hờn, được vui. Nhưng con nhớ lấy lời ta, tuyệđối không tiếlộ thân phận của mình. Con sẽ được học tại Đại học Ngoại thương, hai ngày sau con hãy đến đó bắt đầu việc học của mình. Ta đã làm thủ tục cho con hếcả rồi, con cứ làm điều con muốn. - Nói xong, ông xoa đầu con gái mình rồi quay lưng đi để lại An Vy ở đó tìm hiểu về bản thân mình.
- Con biếrồi ạ. Con cảm ơn vì cha đã đưa con đến thế giới này. - Cô hélớn gọi cha, nghe thấy vậy ông quay lại mĩm cười với An Vy nhưng nụ cười đó lại chứa đựng sự xảo quyệmà cô không thể nhìn thấy.