24/24
1634 Theo dõi 0
VGA 18/??
968 Theo dõi 0
AUX 2/2
8279 Theo dõi 0
TXT 25/25
555 Theo dõi 0
TXT 19/19
329 Theo dõi 0
TXT 58/??
543 Theo dõi 0
TXT 199/199
426 Theo dõi 0
AUX 26/26
763 Theo dõi 0
TXT 491/491
561 Theo dõi 0
TXT 5/5
729 Theo dõi 0
Mayuki Ito Anh Sa Bảo Linh Hồng Nhung Đình Huy Kim Thanh Kana Momonogi truyenngontinh xem gì Viết Linh giải trí Nguyễn Huy Quàng A Tũn Suzu Honjo link tối cổ Minami Aizawa iptv m3u8 Đang cập nhật Min Do-yoon vl79 Thanh Mai Đình Soạn Yua Mikami Ai Sayama Nguyễn Hoa Cô Úc Miu Shiromine Đình Soạn Tú Quỳnh vlxx Yui Hatano Momo Sakura Yu Shinoda vtvgo tv radiotruyen Tuấn Anh Nguyễn Thành Thu Huệ nghe gì phim79 giải trí tổng hợp Đình Duy Tâm An Karen Yuzuriha Hà Thu truyen79.xyz
phim79.com

Mèo Cưỡi Cá – Perfect Mismatch
24/24
1634 Theo dõi 0
Usemono Yado
VGA 18/??
968 Theo dõi 0
Trùng Tang Dòng Họ Phùng
AUX 2/2
8279 Theo dõi 0
Anh À!! Em Mệt Rồi
TXT 25/25
555 Theo dõi 0Chú Ái Tinh Không: Chương 1
Thể loại: đam mỹ, trọng sinh, tương lai, cơ giáp, tinh tế, quân lữ văn, mỹ công x cường thụ, 1×1, HE
Editor: Nguyệt
Chung Thịnh có cơ hội được sống lại lần nữa lần này vì muốn sớm gặp được ý trung nhân nên anh đã ghi danh thi vào trường quân đội Đệ nhất liên bang.
Ở kiếp trước, anh chỉ có thể lấy thân phận cấp dưới để theo dõi bóng lưng của người anh thích còn ở kiếp này anh lại được kề vai sát cánh cùng người ấy với thân phận bạn học.
Anh vốn nghĩ đời này cũng sẽ lẳng lặng thích người ấy như trước, nhưng mà …
Vì sao ánh mắt trưởng quan nhìn anh lại kỳ quái như vậy?
Ngài Ariel …
Có chuyện gì mà phó quan tôi không biết sao?
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149150151152153154155156157158159160161162163164165166167168169170171172173174175176177178179180181182183184185186187188189190191192193194195196197198199200201202203204205206207208209210211212213214215216217218219220221222223224225226227228229230231232233234235236237238239240241242243244245246247248249250251252253254255256257258259260261262263264265266267268269270271272273274275276277278279280281282283
Editor: Nguyệt
“Ariel!!! Không!!!!”
Trơ mắnhìn chiếc cơ giáp màu lam đậm cách đó không xa bị phi thuyền của quân mai phục dùng chủ pháo bắn phá, vỡ thành từng mảnh nhỏ, Chung Thịnh đau đớn gào lên cái tên vẫn giấu sâu trong lòng.
Không phải trưởng quan, không phải ngài thiếu tướng, mà là Ariel.
Là người anh thầm mến nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nói ra – Ariel.
Hai mắChung Thịnh đong đầy nước mắt, trái tim đau nhức tưởng như khiến anh hận không thể chếđi.
Tại sao?
Rốcuộc là tại sao?
Tại sao ở nơi tiểu thư Elenna hẹn bọn họ lại có quân địch mai phục?
Chung Thịnh không hiểu, rõ ràng tiểu thư Elenna là vị hôn thê của Ariel, chẳng mấy nữa mà hai người sẽ kếhôn, vậy vì sao cô ấy lại bán đứng Ariel?
Chung Thịnh hận. Anh hận Elenna, đã có được người đàn ông hoàn mỹ nhấtrên thế giới, vậy mà lại phản bội. Đó là người đàn ông anh muốn cũng không được, mà cũng không dám muốn. Đó là quan chỉ huy trẻ tuổi nhấliên bang. Mộngười tài năng ngútrời như thế, không ngã xuống nơi chiến trường, lại chếvì âm mưu quỷ kế thế này, đây là mộsự sỉ nhục không cách nào hình dung được!!!
Muốn mà không được, có được lại không quý trọng. Giờ phúnày, Chung Thịnh vô cùng hối hận. Nếu anh pháhiện ra quỷ kế của Elenna, nếu anh thành thậbày tỏ lòng mình, có khi nào … mọi chuyện sẽ khác không?
Nếu … Nếu có “nếu” ….
Chung Thịnh vô lực che lại hai mắt, từng giọnước mắtheo kẽ tay tràn ra, rơi lên bàn điều khiển. Không có sự điều khiển của chủ nhân, chiếc cơ giáp đầy mình thương tích nay cứ thế đứng lặng yên.
Chiếc cơ giáp độnhiên dừng công kích làm địch nhân vây công nó chần chờ trong giây lát. Chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen xen nhau này dưới tình thế bị năm cơ giáp bao vây mà vẫn xử lý được hai trong số đó. Tuy nó đã mấđi gần như mộnửa động lực, nhưng ba chiếc cơ giáp còn lại vẫn không dám coi thường.
Tình hình chiến đấu độngộthay đổi, cho dù không hiểu hành động của chiếc cơ giáp này, nhưng mộgiây sau, ba cơ giáp còn lại đồng thời mở hệ thống vũ khí quang năng.
Ba cộsáng chói mắhiện lên, chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen bị nổ thành mảnh nhỏ. Chung Thịnh chỉ cảm thấy có ngón lửa nóng rực nuốchửng lấy mình trong nháy mắ…
Ariel, tôi đến đây …
o0o
“Chung Thịnh, Chung Thịnh, dậy mau! Nhanh lên! Muộn rồi đấy, hôm nay là ngày đi học cuối cùng. Dậy nhanh lên!” – Có tiếng nói cứ sa sả truyền vào tai anh.
Chung Thịnh chậm rãi mở mắra, chỉ thấy mộmảng mơ hồ. Anh dùng sức chớp chớp, khóe mắtràn ra vài giọnước làm tầm nhìn dần rõ hơn.
Trên trần nhà là những hoa văn anh đã nhìn ngắm vô số lần. Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, trên bức tường bên cạnh dán mộtờ poster chiêu sinh rấlớn của trường quân đội Đệ Nhất.
Ngón tay giậgiật, sờ soạng xuống khe hở giữa ván giường và tường, ở nơi đã sờ đến biếbao lần, anh chạm đến cái lỗ nhỏ mà mình đào ra mỗi lúc nhàm chán.
“Chung Thịnh, cậu nghĩ gì đấy? Nhanh lên.” Mộcái đầu bù xù độnhiên xuấhiện trước mắanh, vẻ mặbấkhả tư nghị nhìn anh.
“Cậu không định đi muộn thậchứ? Cậu là học trò mà ông già kia tâm đắc nhất, ba năm trời chưa từng đi muộn về sớm. Muốn phá lệ vào ngày cuối cùng hả?”
Chung Thịnh ngơ ngác nhìn gương mặcó phần xanh xao trước mắt, môi giậgiật: “Hạng Phi?”
“Tớ đây. Này, cậu sao thế?” – Chú ý tới vẻ giậmình của Chung Thịnh, thanh niên kia không được tự nhiên sờ sờ mặmình – “Trên mặtớ có gì sao?”
“Sao cậu …” lại ở đây?
Cổ họng Chung Thịnh khô rát. Anh nhìn Hạng Phi trước mắt, có cảm giác như mình đang mơ.
Đích thậlà Hạng Phi, người bạn tốnhấcủa anh, thuộc bộ tham mưu quân khu V. Đáng ra cậu ấy phải ở sở chỉ huy của quân khu V chứ sao lại ở đây?
“Sao cái gì? Chung Thịnh, hôm nay cậu làm sao vậy?” – Hạng Phi thấy Chung Thịnh là lạ mà khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mặcậu lập tức biến sắc. Cậu kéo Chung Thịnh ra khỏi giường, cầm bộ quần áo để bên cạnh ném lên mặanh, gào lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, thay quần áo mau lên. Hôm nay là tiếhọc cuối cùng của ông già ấy. Hôm qua ông ấy còn cố ý nhấn mạnh là nếu hôm nay ai đến muộn thì sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chếđấy!”
Lúc nói đến ‘sống không bằng chết”, cậu còn rùng mình mộcái, rõ ràng là rấcó kinh nghiệm với hậu quả của những lời này.
Phì.
Chung Thịnh không nhịn được bậcười. Năm đó, lúc Hạng Phi vừa vào học, bởi vì nghịch ngợm mà không ílần cậu bị các thầy cô dạy dỗ, sau đấy mỗi lần gặp các thầy cô đều như chuộthấy mèo vậy.
“Còn cười! Còn cười!” Hạng Phi bị Chung Thịnh cười thẹn đến đỏ cả mặt. Cậu tóm cổ Chung Thịnh dùng sức lắc lấy lắc để: “Cười nữa là cả hai chúng ta đều bị muộn, cho cậu nếm thử sự lợi hại của các thầy cô!!!”
“Được, được, tớ không cười.” Chung Thịnh vội nghiêm mặt, nhảy từ trên giường xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy vẫn còn thời gian thì đi vào phòng tắm.
Dấp nước lên mặt, dùng sức lau mộhồi. Nhìn khuôn mặquen thuộc mà xa lạ trong gương, Chung Thịnh bắđầu ngẩn người. Dưới cái đầu tóc nâu ngắn lộn xộn do mới tỉnh ngủ là đôi mày kiếm dày rậm, cặp mắưng sắc bén mang vài phần thành thục không phù hợp với tuổi tác, sống mũi cao thẳng, môi dày, khuôn mặhơi có vẻ lạnh lùng đã bớdần néngây ngô của tuổi niên thiếu.
Chung Thịnh cúi đầu, trên cánh tay màu lúa mạch dính đầy những giọnước. Anh đưa tay sờ mặmình, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt.
“Mười tám tuổi … sao?” – Chung Thịnh lẩm bẩm, nhìn người trong gương mà có chúmờ mịt.
Anh đã chết, chuyện này không thể nghi ngờ. Dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng còn sống. Nhưng lúc này đây anh lại đang sống sờ sờ. Chẳng lẽ những tháng ngày đã qua đó đều chỉ là mộgiấc mơ?
“Ariel …” Vô thức gọi cái tên ẩn sâu trong lòng, hình ảnh chiếc cơ giáp màu lam đậm bị những chùm sáng trắng xé thành mảnh nhỏ dồn dập ùa về trong trí óc.
Cơn đau như bị xé rách truyền từ ngực đến làm anh run rẩy toàn thân. Cho dù là mộng, cái tên đó sớm đã khắc vào nơi sâu thẳm nhấtrái tim anh.
Tỉnh ngộ lại từ trong bi thương, bên tai nghe tiếng réo tràn đầy sức sống của Hạng Phi, Chung Thịnh cong khóe môi cười cười. Khuôn mặlạnh lùng nháy mắbị ý cười hòa tan.
Ariel! Hiện tại Ariel còn sống!
Anh nhìn người trong gương cũng lộ ra vẻ tươi cười, tay nắm thậchặt.
Sống lại là thêm mộcơ hội nữa. Ta sẽ không bỏ qua!
“A a a a! Chung Thịnh, chúng ta chếchắc rồi, thậsự chếchắc rồi!” – Tiếng Hạng Phi nghe cứ như mộcon gà trống sắp bị treo cổ.
Chung Thịnh không chịu nổi sự quấy rầy của cậu, cuối cùng mở cửa, đồng thời, tay mắlanh lẹ cản lại nắm tay đương nện xuống không kịp thu thế của Hạng Phi.
“Mặc quần áo, xuấphát.” Không đợi Hạng Phi mở miệng, Chung Thịnh đã mỉm cười chặn họng cậu.
“Bây giờ xuấphánhấđịnh là không bắđược xe rồi …” – Hạng Phi mang vẻ mặcầu xin, nói nhỏ.
“Tớ có cách.” Chung Thịnh nhướn mày, cười cười, mặc quần áo vận động rồi lôi kéo Hạng Phi ra ngoài.
Hạng Phi bấđắc dĩ nhún vai. Thôi quên đi, anh bạn này của cậu đã nói là có cách thì nhấđịnh sẽ có cách. Mà cho dù cậu ta bảo hếcách thì cũng đành phải chấp nhận vậy thôi, đằng nào thì xe bus đã đi rồi, giờ nói gì cũng không kịp.
Hỏi cậu tại sao không đi trước ư? Đùa à, cậu và Chung Thịnh quen nhau mười mấy năm trời, sao có thể chỉ vì tránh bị mộông thầy trừng phạmà bỏ mặc anh em được.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Đây chính là lời thề của hai người khi kếlàm anh em ở hậu viện trại trẻ mồ hôi năm đó.
Ủ rũ đi tháng máy từ tầng hai mươi tám xuống, Hạng Phi vừa lúc thấy được cách đó xa xa là chiếc xe bus huyền phù biến mấở cuối đường hầm.
Nơi bọn họ ở là khu nhà phúc lợi chính chủ cấp cho trẻ em mồ côi không nơi nương tựa, cách nội thành rấxa. Ở nơi thế này, cách nhanh nhấđể đến trường học của họ chính là cái xe bus bình thường kia, nếu bỏ lỡ thì phải chờ mộgiờ sau mới có chuyến khác. Nhưng từ giờ cho đến lúc vào học chỉ còn chưa đầy mộtiếng, nói cách khác, hai người chắc chắn bị muộn rồi.
-Chương 1+
“Ariel!!! Không!!!!”
Trơ mắnhìn chiếc cơ giáp màu lam đậm cách đó không xa bị phi thuyền của quân mai phục dùng chủ pháo bắn phá, vỡ thành từng mảnh nhỏ, Chung Thịnh đau đớn gào lên cái tên vẫn giấu sâu trong lòng.
Không phải trưởng quan, không phải ngài thiếu tướng, mà là Ariel.
Là người anh thầm mến nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nói ra – Ariel.
Hai mắChung Thịnh đong đầy nước mắt, trái tim đau nhức tưởng như khiến anh hận không thể chếđi.
Tại sao?
Rốcuộc là tại sao?
Tại sao ở nơi tiểu thư Elenna hẹn bọn họ lại có quân địch mai phục?
Chung Thịnh không hiểu, rõ ràng tiểu thư Elenna là vị hôn thê của Ariel, chẳng mấy nữa mà hai người sẽ kếhôn, vậy vì sao cô ấy lại bán đứng Ariel?
Chung Thịnh hận. Anh hận Elenna, đã có được người đàn ông hoàn mỹ nhấtrên thế giới, vậy mà lại phản bội. Đó là người đàn ông anh muốn cũng không được, mà cũng không dám muốn. Đó là quan chỉ huy trẻ tuổi nhấliên bang. Mộngười tài năng ngútrời như thế, không ngã xuống nơi chiến trường, lại chếvì âm mưu quỷ kế thế này, đây là mộsự sỉ nhục không cách nào hình dung được!!!
Muốn mà không được, có được lại không quý trọng. Giờ phúnày, Chung Thịnh vô cùng hối hận. Nếu anh pháhiện ra quỷ kế của Elenna, nếu anh thành thậbày tỏ lòng mình, có khi nào … mọi chuyện sẽ khác không?
Nếu … Nếu có “nếu” ….
Chung Thịnh vô lực che lại hai mắt, từng giọnước mắtheo kẽ tay tràn ra, rơi lên bàn điều khiển. Không có sự điều khiển của chủ nhân, chiếc cơ giáp đầy mình thương tích nay cứ thế đứng lặng yên.
Chiếc cơ giáp độnhiên dừng công kích làm địch nhân vây công nó chần chờ trong giây lát. Chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen xen nhau này dưới tình thế bị năm cơ giáp bao vây mà vẫn xử lý được hai trong số đó. Tuy nó đã mấđi gần như mộnửa động lực, nhưng ba chiếc cơ giáp còn lại vẫn không dám coi thường.
Tình hình chiến đấu độngộthay đổi, cho dù không hiểu hành động của chiếc cơ giáp này, nhưng mộgiây sau, ba cơ giáp còn lại đồng thời mở hệ thống vũ khí quang năng.
Ba cộsáng chói mắhiện lên, chiếc cơ giáp hai màu đỏ đen bị nổ thành mảnh nhỏ. Chung Thịnh chỉ cảm thấy có ngón lửa nóng rực nuốchửng lấy mình trong nháy mắ…
Ariel, tôi đến đây …
o0o
“Chung Thịnh, Chung Thịnh, dậy mau! Nhanh lên! Muộn rồi đấy, hôm nay là ngày đi học cuối cùng. Dậy nhanh lên!” – Có tiếng nói cứ sa sả truyền vào tai anh.
Chung Thịnh chậm rãi mở mắra, chỉ thấy mộmảng mơ hồ. Anh dùng sức chớp chớp, khóe mắtràn ra vài giọnước làm tầm nhìn dần rõ hơn.
Trên trần nhà là những hoa văn anh đã nhìn ngắm vô số lần. Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, trên bức tường bên cạnh dán mộtờ poster chiêu sinh rấlớn của trường quân đội Đệ Nhất.
Ngón tay giậgiật, sờ soạng xuống khe hở giữa ván giường và tường, ở nơi đã sờ đến biếbao lần, anh chạm đến cái lỗ nhỏ mà mình đào ra mỗi lúc nhàm chán.
“Chung Thịnh, cậu nghĩ gì đấy? Nhanh lên.” Mộcái đầu bù xù độnhiên xuấhiện trước mắanh, vẻ mặbấkhả tư nghị nhìn anh.
“Cậu không định đi muộn thậchứ? Cậu là học trò mà ông già kia tâm đắc nhất, ba năm trời chưa từng đi muộn về sớm. Muốn phá lệ vào ngày cuối cùng hả?”
Chung Thịnh ngơ ngác nhìn gương mặcó phần xanh xao trước mắt, môi giậgiật: “Hạng Phi?”
“Tớ đây. Này, cậu sao thế?” – Chú ý tới vẻ giậmình của Chung Thịnh, thanh niên kia không được tự nhiên sờ sờ mặmình – “Trên mặtớ có gì sao?”
“Sao cậu …” lại ở đây?
Cổ họng Chung Thịnh khô rát. Anh nhìn Hạng Phi trước mắt, có cảm giác như mình đang mơ.
Đích thậlà Hạng Phi, người bạn tốnhấcủa anh, thuộc bộ tham mưu quân khu V. Đáng ra cậu ấy phải ở sở chỉ huy của quân khu V chứ sao lại ở đây?
“Sao cái gì? Chung Thịnh, hôm nay cậu làm sao vậy?” – Hạng Phi thấy Chung Thịnh là lạ mà khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mặcậu lập tức biến sắc. Cậu kéo Chung Thịnh ra khỏi giường, cầm bộ quần áo để bên cạnh ném lên mặanh, gào lên: “Đừng có lằng nhằng nữa, thay quần áo mau lên. Hôm nay là tiếhọc cuối cùng của ông già ấy. Hôm qua ông ấy còn cố ý nhấn mạnh là nếu hôm nay ai đến muộn thì sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chếđấy!”
Lúc nói đến ‘sống không bằng chết”, cậu còn rùng mình mộcái, rõ ràng là rấcó kinh nghiệm với hậu quả của những lời này.
Phì.
Chung Thịnh không nhịn được bậcười. Năm đó, lúc Hạng Phi vừa vào học, bởi vì nghịch ngợm mà không ílần cậu bị các thầy cô dạy dỗ, sau đấy mỗi lần gặp các thầy cô đều như chuộthấy mèo vậy.
“Còn cười! Còn cười!” Hạng Phi bị Chung Thịnh cười thẹn đến đỏ cả mặt. Cậu tóm cổ Chung Thịnh dùng sức lắc lấy lắc để: “Cười nữa là cả hai chúng ta đều bị muộn, cho cậu nếm thử sự lợi hại của các thầy cô!!!”
“Được, được, tớ không cười.” Chung Thịnh vội nghiêm mặt, nhảy từ trên giường xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ thấy vẫn còn thời gian thì đi vào phòng tắm.
Dấp nước lên mặt, dùng sức lau mộhồi. Nhìn khuôn mặquen thuộc mà xa lạ trong gương, Chung Thịnh bắđầu ngẩn người. Dưới cái đầu tóc nâu ngắn lộn xộn do mới tỉnh ngủ là đôi mày kiếm dày rậm, cặp mắưng sắc bén mang vài phần thành thục không phù hợp với tuổi tác, sống mũi cao thẳng, môi dày, khuôn mặhơi có vẻ lạnh lùng đã bớdần néngây ngô của tuổi niên thiếu.
Chung Thịnh cúi đầu, trên cánh tay màu lúa mạch dính đầy những giọnước. Anh đưa tay sờ mặmình, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt.
“Mười tám tuổi … sao?” – Chung Thịnh lẩm bẩm, nhìn người trong gương mà có chúmờ mịt.
Anh đã chết, chuyện này không thể nghi ngờ. Dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng còn sống. Nhưng lúc này đây anh lại đang sống sờ sờ. Chẳng lẽ những tháng ngày đã qua đó đều chỉ là mộgiấc mơ?
“Ariel …” Vô thức gọi cái tên ẩn sâu trong lòng, hình ảnh chiếc cơ giáp màu lam đậm bị những chùm sáng trắng xé thành mảnh nhỏ dồn dập ùa về trong trí óc.
Cơn đau như bị xé rách truyền từ ngực đến làm anh run rẩy toàn thân. Cho dù là mộng, cái tên đó sớm đã khắc vào nơi sâu thẳm nhấtrái tim anh.
Tỉnh ngộ lại từ trong bi thương, bên tai nghe tiếng réo tràn đầy sức sống của Hạng Phi, Chung Thịnh cong khóe môi cười cười. Khuôn mặlạnh lùng nháy mắbị ý cười hòa tan.
Ariel! Hiện tại Ariel còn sống!
Anh nhìn người trong gương cũng lộ ra vẻ tươi cười, tay nắm thậchặt.
Sống lại là thêm mộcơ hội nữa. Ta sẽ không bỏ qua!
“A a a a! Chung Thịnh, chúng ta chếchắc rồi, thậsự chếchắc rồi!” – Tiếng Hạng Phi nghe cứ như mộcon gà trống sắp bị treo cổ.
Chung Thịnh không chịu nổi sự quấy rầy của cậu, cuối cùng mở cửa, đồng thời, tay mắlanh lẹ cản lại nắm tay đương nện xuống không kịp thu thế của Hạng Phi.
“Mặc quần áo, xuấphát.” Không đợi Hạng Phi mở miệng, Chung Thịnh đã mỉm cười chặn họng cậu.
“Bây giờ xuấphánhấđịnh là không bắđược xe rồi …” – Hạng Phi mang vẻ mặcầu xin, nói nhỏ.
“Tớ có cách.” Chung Thịnh nhướn mày, cười cười, mặc quần áo vận động rồi lôi kéo Hạng Phi ra ngoài.
Hạng Phi bấđắc dĩ nhún vai. Thôi quên đi, anh bạn này của cậu đã nói là có cách thì nhấđịnh sẽ có cách. Mà cho dù cậu ta bảo hếcách thì cũng đành phải chấp nhận vậy thôi, đằng nào thì xe bus đã đi rồi, giờ nói gì cũng không kịp.
Hỏi cậu tại sao không đi trước ư? Đùa à, cậu và Chung Thịnh quen nhau mười mấy năm trời, sao có thể chỉ vì tránh bị mộông thầy trừng phạmà bỏ mặc anh em được.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu! Đây chính là lời thề của hai người khi kếlàm anh em ở hậu viện trại trẻ mồ hôi năm đó.
Ủ rũ đi tháng máy từ tầng hai mươi tám xuống, Hạng Phi vừa lúc thấy được cách đó xa xa là chiếc xe bus huyền phù biến mấở cuối đường hầm.
Nơi bọn họ ở là khu nhà phúc lợi chính chủ cấp cho trẻ em mồ côi không nơi nương tựa, cách nội thành rấxa. Ở nơi thế này, cách nhanh nhấđể đến trường học của họ chính là cái xe bus bình thường kia, nếu bỏ lỡ thì phải chờ mộgiờ sau mới có chuyến khác. Nhưng từ giờ cho đến lúc vào học chỉ còn chưa đầy mộtiếng, nói cách khác, hai người chắc chắn bị muộn rồi.