AUX 20/??
483 Theo dõi 0
AUX 4/4
1104 Theo dõi 0
TXT 80/80
1183 Theo dõi 0
AUX 9/9
644 Theo dõi 0
VGA 51/??
454 Theo dõi 0
TXT 42/42
585 Theo dõi 0
TXT 31/??
983 Theo dõi 0
TXT 208/??
1119 Theo dõi 0
AUX 9/9
970 Theo dõi 0
Anh Sa Đình Soạn Tú Quỳnh Tâm An vtvgo tv Yua Mikami Đình Soạn Thu Huệ Tuấn Anh Min Do-yoon Yu Shinoda Hồng Nhung Ai Sayama giải trí tổng hợp Đình Huy nghe gì Nguyễn Huy Cô Úc Karen Yuzuriha Minami Aizawa Đang cập nhật Viết Linh Thanh Mai Hà Thu xem gì radiotruyen truyenngontinh Bảo Linh Kana Momonogi link tối cổ Quàng A Tũn phim79 Yui Hatano Suzu Honjo Nguyễn Hoa Trần Vân Momo Sakura giải trí Mayuki Ito Đình Duy vlxx vl79 Nguyễn Thành Kim Thanh iptv m3u8 audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com

Wechat Của Ta Thông Tam Giới
AUX 20/??
483 Theo dõi 0
Phận Đời Cay Đắng
AUX 4/4
1104 Theo dõi 0
Bắc Thành Có Tuyết
TXT 80/80
1183 Theo dõi 0Chinh Chiến: Chương 1
Điều duy nhất đáng để hắn quan tâm đó chính là sinh tồn.
Sống sót chính là mục tiêu duy nhất và quan trọng nhất của hắn. Sống rồi, lại tính kế sống tiêp
Khi cuộc sống đã ổn định, hắn sẽ tìm cách để duy trì nó.
Nhưng.. hắn không được như ý nguyện. Cuộc đời và lai lịch hắn đã bị an bài phải cuốn vào vòng tranh đấu. Hắn quyết định đối mặt, tìm ra con đường cho cuộc đời của mình.
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149150151152153154155156157158159160161162163164165166167168169170171172173174175176177178179180181182183
Mấy tên công tử áo gấm đi vào cửa lớn Khách Thắng Cơ đều có biểu lộ giống nhau, ánh mắbọn họ nhìn về những tên… biên quân kia đều là sự khinh miệmà không có chúche giấu. Bởi vì đương kim bệ hạ dâng trào tâm huyết, những tên quân nhân xuấthân thấp hèn mới có thể mạnh mẽ cướp đi một nửa danh ngạch nhập học Kinh Võ Viện trong tay của con cháu thế gia. Phải biếvào mộkhắc khi đạo ý chỉ của đương kim bệ hạ hạ xuống, mâu thuẫn nảy sinh đã là chuyện không thể ngăn cản.
Vương gia Giang Nam là mộtrong số ínhững danh môn hiện thời. Ở tiền triều, Vương gia có bảy Tể Tướng, bốn cái Quốc Công, mười mấy cái Huyện Hầu, Hương Hầu. Phải nói lúc ấy, Vương gia là môn phiệđệ nhất. Tuy nhiên, sau khi Đại Nam lập quốc, Vương gia dần dần thấthế. Song, nội tình của thế gia gần năm trăm năm vẫn còn đầy đủ mà chèo chống cả gia tộc sau này.
Ở thời kỳ của tiền triều, gia tộc duy nhấcó thể cùng ngồi ngang hàng luận đạo với Vương gia là Tạ gia Giang Nam. Hai cái danh môn này có vận mệnh không kém bao nhiêu, từ khi Đại Nam thay thế tiền triều, địa vị của hai nhà này ở trong triều đình như nước sông mỗi ngày mộrút. Nhấlà khi Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên đăng cơ, hai nhà này không hề có mộngười đảm nhiệm chức quan quan Tam phẩm trở lên. Trong triều không quan, đây là điềm báo của một gia tộc sắp triệđể suy bại.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng ở địa phương của mình, Vương gia có có lực ảnh hưởng mà không gì có thể sánh kịp.
Vương Định là mộtrong những thanh niên có tài văn chương và võ học nổi tiếng trong thế hệ này của Vương gia. Phụ thân của hắn đã từng làm Quận Thừa, nhưng chỉ dừng lại ở chức quan Tứ Phẩm, khó tiến thêm nữa. Vì vực Vương gia dậy, từ lúc Vương Định còn nhỏ, ông ta đã ký thác vào hắn mộkỳ vọng rấcao. Ông không tiếc dùng số tiền lớn mời các vị giáo sư Đại Nho dạy bài, lại mời vài người có danh tiếng trong võ lâm chỉ đạo hắn tu hành.
Vương Định cũng không có phụ sự kỳ vọng của cha hắn, thuở thiếu thời danh tiếng đã truyền bá tại Giang Nam. Nhưng chính bởi vì còn trẻ mà thành danh, tính tình của hắn khó tránh khỏi cao ngạo và tự đại.
Lần này tới đế đô, hắn có hai chuyện nhấđịnh phải làm.
Tiến vào hạng ba cuộc thi của Kinh Võ Viện và cưới con gái của Húc Quận Vương Dương Khai là Dương Vi Hà làm vợ. Tuy rằng Húc Quận Vương cũng không có đáp lại ý tứ cầu hôn này, nhưng Vương Định biếnếu như hắn muốn bước một bước lên mây ở trên con đường làm quan, cưới con gái của Húc Quận Vương chính là một cái đường tắt. Gia tộc của hắn cũng cực kỳ coi trọng việc này, cũng đã mời một vị lão thần rấnổi danh ở trong triều làm mai mối cho hai người, thậm chí dâng lên tấu chương thỉnh Hoàng đế bệ hạ ân chuẩn.
Với tâm cao khí ngạo, Vương Định không có mộchúhảo cảm với đám người biên quân đang tụ tập ở Khách Thắng Cư. Lại nói, hôm nay hắn cố ý đến xem những tên quân nhân nghèo rớmồng tơi, nghèo rơi sổ đỏ, cổ hủ lạc hậu này như một hình thức. Ăn không nổi thức ăn của Khách Thắng Cư, uống không nổi rượu của Khách Thắng Cư, ở trong mắhắn, những tên biên quân này không ngượng mà chếthì đúng là khiến người ta không chịu được.
Tiểu nhị của Khách Thắng Cư cực kỳ cơ linh, hắn vội vàng đón bọn người Vương Định lên căn phòng lớn ở lầu hai. Vương Định trắng mắliếc nhìn đám biên quân, dùng thanh âm không nhỏ nói với tiểu nhị mộcâu:
- Trong chốc lát, nếu những quân nhân có đầy công huân của Đại Nam không đủ rượu để uống, các ngươi cứ việc mang lên cho họ thỏa mãn, mấbao nhiêu bạc thì cứ tính vào ta.
Lời này từ trong miệng hắn bay ra, như thế nào cũng đều mang theo chúám chỉ làm cho người ta khó chịu.
- Vâng.
Tiểu nhị thấp giọng trả lời mộcâu, trong lòng tự nhủ: “Vị Vương công tử này không biếmắc tội gì mà cố ý đến làm phiền thêm? Những quân nhân này đến ăn, đến uống thì cứ tùy họ là được, ngươi lại đến chế nhạo, châm chọc. Nếu như bọn hắn thậsự nháo sự ở Khách Thắng Cư thì chúng ta làm sao có thể gánh được.”
Mạc Tẩy Đao biến sắc, trợn mắtròn xoe, bước về phía trước một bước. Trương Thế Nhân thò tay kéo tay áo của hắn lại, khẽ lắc đầu. Mạc Tẩy Đao hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống trên ghế, tháo nắp vò rượu ra, trực tiếp cầm nó lên, uống một hơi dài.
Vừa lúc đó, người cuối cùng đi theo ở phía sau lưng Vương Định hấp dẫn tất cả lực chú ý của đám binh sĩ biên quân.
Người này có dáng người khôi ngô, râu quai nón, con mắrất lớn, eo rộng, mặhình chữ điền, mày kiếm trợn mắt. Trên người hắn không phải là cẩm y, mà là quần áo Lữ soái của biên quân Đại Nam.
- Là Vương Duy!
Trương Cuồng nhỏ giọng nói ở bên tai Trương Thế Nhân:
- Lữ soái biên quân thành Bạch Thủy, hắn là người của Đại tướng quân La Diệu, tuy cũng xuấthân hàn môn như chúng ta, nhưng tốxấu thì người ta có thể trèo lên một cái hậu trường!
- Hằng năm đều mang binh tàn sámấy cái thôn trấn của man nhân, Vương Duy?
Trương Thế Nhân không khỏi hỏi.
- Đúng là hắn!
Trương Cuồng lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Sau khi hắn đến đế đô, hắn cũng không có lui tới cùng các huynh đệ có xuấthân biên quân, mà cả ngày hắn pha trộn mộchỗ cùng đám công tử thế gia. Hắn trở thành mộtên tùy tùng, trở thành một con chó sứ, thế mà hắn còn cảm thấy vô cùng tốđẹp. Hắn đã làm mấhếmặmũi của biên quân chúng ta! Hôm qua ta nhờ mấy vị huynh đệ đi mời hắn, hắn bảo rằng hắn không rảnh, thì ra là muốn nịnh bợ người Vương gia Giang Nam, trách không được khi không chịu đến uống rượu cùng chúng ta.
Mạc Tẩy Đao lắc đầu, nói khẽ:
- Mọi người đều có chí hướng khác nhau, không miễn cưỡng… Chúng ta uống rượu!
Hắn giơ lên vò rượu lần nữa, một hơi ực cả một nửa vò.
- Trương huynh đệ, ngươi thậsự… đã yếkiến bệ hạ?
Trương Cuồng xoay qua chủ đề khác mà hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân gật đầu, nói:
- Gặp đã gặp, nhưng mà ta nhágan, không dám ngẩng đầu, đến bây giờ cũng không biếbộ dạng của bệ hạ là thế nào.
Trương Cuồng cười cười, nói:
- Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ nằm rạp lên trên mặt đất, không ngẩng đầu lên được.
Mạc Tẩy Đao lại không đáp lời, chỉ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn bọn người Vương Định đang theo thang đi lên lầu. Dường như là cảm thấy ánh mắcủa hắn, vừa đi được một nửa bậc thang, Vương Định dừng bước, nhìn về phía bên này bằng mộmắrồi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại, nhỏ giọng nói mấy câu với đồng bạn.
Trương Thế Nhân kéo ống tay áo của Mạc Tẩy Đao, cười một tiếng, nói:
- Mạc đại ca, ngươi trú ở đâu vậy?
- Phủ tiếp sứ.
Mạc Tẩy Đao trầm mặc một hồi mới hồi đáp:
- Những cái quỷ nghèo kiếxác không có bạc như chúng ta còn có thể ở chỗ nào? Sau khi đến Binh Bộ báo cáo, người không có tiền thế này thì cũng chỉ có thể tiến vào Phủ tiếp sứ ở nhờ. Đó xem như là triều đình đã chiếu cố cho biên quân chúng ta. Phải biếở đó mộngày cũng đủ ba bữa, không sợ đói bụng.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, trong nội tâm không khỏi khẽ động.
Lúc trước, vào thời điểm hắn tiến đến Binh Bộ báo cáo, không ai nói với hắn rằng hắn cũng có thể tiến vào Phủ tiếp sứ. Chỉ sợ lúc đó những người kia cũng đã đang tính toán hắn, dù sao nếu như hắn tiến vào Phủ tiếp sứ… họ muốn giếhắn thì cũng khó rấnhiều. Mà nếu hắn ở khách sạn, ra tay sẽ dễ dàng hơn.
Hắn bỗng nhiên không nhịn được cười, cười mình từ sau khi đến đế đô thì đã có đãi ngộ không tầm thường.
Thoạnhìn thì đế đô là mộtòa thành công bằng và quanh minh, nhưng với hắn nó lại là chốn mà khắp nơi đều là cạm bẫy. Có lẽ hơi sơ ý mộchúthì hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bấphục.
…
…
Bọn người Vương Định lên lầu hai, tiến vào mộcăn phòng ngay cạnh hành lang. Sau khi phân phó cho tiểu nhị đưa rượu thịlên, Vương Định khoátay áo, bảo:
- Đóng cửa lại, nghe những thanh âm của bọn quỷ nghèo kiếxác bên ngoài thật là phiền.
Đang đứng ở một bên, Vương Duy lập tức đóng cửa lại, thái độ cung kính.
- Vương Duy à, ngươi không giống như bọn họ.
Vương Định nhìn hắn một cái, vừa cười vừa nói:
- Không nói đến việc ngươi là người dưới trướng của La Đại tướng quân, tính ra thì ngươi là người xuấthân từ chi nhánh của Vương gia. Về sau ngươi không cần lui tới với những người này, miễn cho bị nhiễm mộthân tục khí.
- Vương công tử nói phải, ta sẽ làm theo.
Vương Duy hơi nghiêng người về phía trước, khiêm tốn nói ra.
- Ngồi đi ngồi đi.
Vương Định lại khoátay áo một cái tùy ý, nói:
- Đã dẫn ngươi cùng đi theo, ta sẽ không xem ngươi là người ngoài. Trận rượu ngày hôm nay không phải là không có lý do. Mộchốc nữa con trai độc nhấcủa La Đại tướng quân - người mà năm nay đạđược danh đầu của Kinh Võ Viện - La Văn Tướng quân sẽ tới. Ngươi là lính của Đại tướng quân La Diệu, chốc nữa thấy La Tướng quân thì cần phải thân cận nhiều hơn… Hôm nay mở bữa cơm này, là ta cố ý mời La Tướng quân đến để đưa tiễn đấy. Hắn đã được bệ hạ phong làm Lang tướng Tứ Phẩm, íngày nữa hắn sẽ phải rời khỏi kinh thành, đi nhậm chức trong Hữu Kiêu Vệ ở tây bắc.
- Vương huynh làm cho người ta kính nể!
Mộtên công tử áo gấm nhịn không được vỗ tay, nói:
- Nếu ngươi không nói thì ai có thể đoán được dụng ý của bữa tiệc rượu ngày hôm nay. Vậy mà ngươi có thể mời được công tử La Văn, âu cũng không dễ dàng, nếu là người khác thì làm sao có mặmũi lớn như vậy!
Vương Định cười cười:
- Đâu có đâu có, gia phụ cùng La lão Tướng quân coi như là bạn tri kỉ, thuở nhỏ ta cùng Tiểu La Tướng quân cũng cùng chơi với nhau một đoạn thời gian. Nhỡ rõ năm đó hắn gặp rắc rối, ta chịu tiếng xấu thay hắn không ílần. Cho nên người khác không mời được hắn, mặmũi của ta thì hắn vẫn không thể không cho.
Cốc cốc cốc…
Hắn vừa dứlời, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa phòng.
- Ai?
Vương Duy hỏi.
- Vương công tử, ta là người đến truyền lời.
Tiểu nhị Khách Thắng Cư đứng ở ngoài cửa, hạ giọng nói:
- Vừa rồi Tiểu La Tướng quân phái người tới, nói hôm nay có chuyện quan trọng không thoáthân được, thậsự không thể dành chúthời gian đến đây, xin ngài rộng lượng tha thứ.
Lời nói này khách khí, nhưng không khác gì một cái táchói tai giáng vào mặVương Định.
Vương Định biến sắc, sắc mặcực kỳ khó coi.
Vương Duy thấy hắn quẫn bách, vội vàng nói:
- Có lẽ là do Binh Bộ có chuyện quan trọng, dù sao Tiểu La Tướng quân sắp đi tây bắc rồi, hẳn là Binh Bộ còn có nhiều sự tình phải an bài…
- Câm miệng!
Vương Định trừng mắliếc Vương Duy một cái, cảm thấy trên mặnóng hừng hực như bị phỏng. Chính bởi vì trong nội tâm nhô ra cảm giác bị sỉ nhục, hắn càng cảm thấy những âm thanh líu ríu, ầm ĩ ngoài kia của biên quân thậđáng giận. Nhớ tới người đàn ông lúc nãy nhìn mình với khuôn mặvà ánh mắlạnh, trong lòng của hắn cũng không khỏi có chúlạnh lẽo.
- Vương Duy, ngươi biếtên Lữ soái bị mù một con mắkia là ai chăng?
- Biếrõ!
Vương Duy vội vàng cúi đầu nói:
- Hắn tên là Mạc Tẩy Đao, là Đội chính Xích Hầu của thành Phượng Hoàng Đài nơi Đông Cương. Bởi vì lập được mộícông lao, trước khi đến đế đô mới được phong lên làm Lữ soái. Tên này có tu vị không tầm thường, hơn nữa có chúuy tín ở trong biên quân. Lần tụ hội của biên quân tại Khách Thắng Cư này, hắn chính là người thu xếp. Ở trong đám người xuấthân từ quân nhân, hắn có hi vọng tiến vào hạng ba nhất. Đặc biệlà hắn không chỉ có tu vị cao thâm, mà hắn còn là người cực kỳ âm hiểm, xảo trá.
- Phượng Hoàng Đài?
Vương Định nhíu nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó:
- Là cái tên lẻn vào Đông Sở, sau đó diệcả nhà người ta? Ta biếrõ chuyện này, song lại không nhớ kỹ tên hắn. Mù một con mắt, chắc hẳn là bị mấở thời điểm đó… Nếu quả thật là hắn, ngược lại chúng ta phải chú ý mộchút.
- Mộcái bao cỏ mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng Vương huynh!
Mộngười ngồi ở bên cạnh Vương Định rócho Vương Định mộchén rượu, cười một tiếng:
- Vương huynh mới là người chắc chắn vào hạng ba, những tên biên quân hạ lưu kia có cùng đứng mộchỗ thì cũng không phải là đối thủ của Vương huynh.
- Không thể không đề phòng.
Vương Định nghĩ nghĩ, nhìn về phía Vương Duy, hỏi:
- Ngươi có hiểu rõ người này không?
Vương Duy lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ nghe nói tu vị của hắn đã vượqua Lục phẩm, thí sinh xuấthân từ quân nhân có rấnhiều, nhưng không có người vượqua hắn.
- Người này nếu như không tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện được… thì có mạnh mẽ đến mấy thì sẽ làm được gì?
- Chẳng lẽ Vương huynh nghĩ đến biện pháp gì để giáo huấn hắn mộthoáng?
- Giáo huấn?
Vương Định cười lành lạnh, nói:
- Như thế thì quá tiện nghi cho hắn… Vương Duy, lánữa ngươi xuống dưới, mời Mạc Tẩy Đao lên đây, nói rằng vừa rồi lời nói của ta liều lĩnh đắc tội hắn, giờ này ta muốn nhận lỗi!
- À?
Người đang ngồi đều lắp bắp kinh hãi.
- Vương huynh làm gì phải hạ mình như vậy?
Lập tức có người khuyên mộcâu.
- Ha ha.
Vương Định cười cười, kêu Vương Duy tiến lại, thấp giọng dặn dò vài câu. Vương Duy nghe xong thì sắc mặt đại biến, nhịn không được lui về phía sau một bước, liên tục khoátay nói:
- Vương công tử, đây chính là tội phải bị bắnhốvào đại lao! Sơ ý mộchúthì ngay cả chính ta đều dính líu vào! Không ổn, không ổn.
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
Vương Định khoátay áo nói:
- Đi thôi, chỉ cần ngươi làm xong việc này, ta sẽ có hậu tạ lớn. Lại nói, Mạc Tẩy Đao xảy ra chuyện, hắn không thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, thế thì không phải ngươi mấđi một đối thủ mạnh nhấsao? Không có hắn đè ngươi xuống, vị trí đệ nhấtrong biên quân còn có ai có thể đoạkhỏi tay ngươi?
Vương Duy khẽ giậmình, do dự trong chốc lát, nói:
- Đã Vương công tử để mắđến ta, ta cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngươi. Bấquá… Nếu đã ra tay thì cũng đừng để lọt. Trong mấy người phía dưới cũng có mấy cái có chúbản lĩnh, Lữ soái biên quân thành An Nguyên Trương Cuồng, Đội phó trinh sáthành Gia Trang Trương Thế Nhân. Nếu như đã muốn ra tay, thì phải gói ba người họ lại, làm cùng một lần!
- Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!
Vương Định cười ha ha, gương mặt đắc ý.
…
…
Ngay lúc Vương Định giao việc cho Vương Duy làm, người đang ngồi ở căn phòng trang nhã bên cạnh khẽ nhíu mày. Tuy Vương Định đè âm thanh tới cực thấp khi nói ra việc tính toán đám người Mạc Tẩy Đao, nhưng với tu vị của người này thì làm sao có thể không nghe được rõ ràng. Thấy sắc mặcủa hắn không vui, trong lòng nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện hắn trở nên căng thẳng.
- Chỉ huy sứ… Chuyện ngài để cho ta làm, ta không dám tự tiện làm chủ, cho phép ta bẩm báo cho gia phụ rồi sẽ quyếđịnh sau?
Ở Đại Nam, không có mấy người có chức danh Chỉ huy sứ.
Mặmũi người này có chúâm trầm, hắn đúng là Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực. Mà người ngồi đối diện với hắn, hai tay đều khẩn trương tới mức run nhè nhẹ là La Văn.
Hầu Văn Cực không hề để ý đế giọng điệu rấcầu khẩn của La Văn, mà chỉ vào bên ngoài, thấp giọng phân phó:
- Ngươi bảo Lưu Thiên Hộ mang một đoàn thị vệ tới, đứng ở bên ngoài chờ, không nên tới gần, trong chốc lácó thể sẽ có nhiễu loạn lớn.
- Vâng!
Thân tín mặc áo Phi Ngư của hắn lập tức lên tiếng, quay người đi ra ngoài.
- Tiểu La Tướng quân, ngươi mới vừa nói cái gì? Thậcó lỗi, trong lúc nhấthời lại thấthần, ngươi lặp lại lần nữa?
- Ta nói… Việc này ta không thể tự tiện làm chủ.
La Văn thấp thỏm hồi đáp.
- Không sao.
Hầu Văn Cực khoátay áo, thái độ gần gũi:
- Ta không vội, cho dù chờ thêm ba năm rưỡi cũng không có sao. Ngươi biếmực trai viếlên giấy Tuyên Thành của Đại Nam chúng ta vô cùng tốt, bảo tồn vài chục năm, thậm chí cả trăm năm cũng không hư. Ngươi còn trẻ, ta cũng chưa có già… Cho nên không vội.
Hắn nhìn tờ khẩu cung đang nằm ở trên bàn, vui vẻ dạdào.
-Chương 1+
Vương gia Giang Nam là mộtrong số ínhững danh môn hiện thời. Ở tiền triều, Vương gia có bảy Tể Tướng, bốn cái Quốc Công, mười mấy cái Huyện Hầu, Hương Hầu. Phải nói lúc ấy, Vương gia là môn phiệđệ nhất. Tuy nhiên, sau khi Đại Nam lập quốc, Vương gia dần dần thấthế. Song, nội tình của thế gia gần năm trăm năm vẫn còn đầy đủ mà chèo chống cả gia tộc sau này.
Ở thời kỳ của tiền triều, gia tộc duy nhấcó thể cùng ngồi ngang hàng luận đạo với Vương gia là Tạ gia Giang Nam. Hai cái danh môn này có vận mệnh không kém bao nhiêu, từ khi Đại Nam thay thế tiền triều, địa vị của hai nhà này ở trong triều đình như nước sông mỗi ngày mộrút. Nhấlà khi Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên đăng cơ, hai nhà này không hề có mộngười đảm nhiệm chức quan quan Tam phẩm trở lên. Trong triều không quan, đây là điềm báo của một gia tộc sắp triệđể suy bại.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng ở địa phương của mình, Vương gia có có lực ảnh hưởng mà không gì có thể sánh kịp.
Vương Định là mộtrong những thanh niên có tài văn chương và võ học nổi tiếng trong thế hệ này của Vương gia. Phụ thân của hắn đã từng làm Quận Thừa, nhưng chỉ dừng lại ở chức quan Tứ Phẩm, khó tiến thêm nữa. Vì vực Vương gia dậy, từ lúc Vương Định còn nhỏ, ông ta đã ký thác vào hắn mộkỳ vọng rấcao. Ông không tiếc dùng số tiền lớn mời các vị giáo sư Đại Nho dạy bài, lại mời vài người có danh tiếng trong võ lâm chỉ đạo hắn tu hành.
Vương Định cũng không có phụ sự kỳ vọng của cha hắn, thuở thiếu thời danh tiếng đã truyền bá tại Giang Nam. Nhưng chính bởi vì còn trẻ mà thành danh, tính tình của hắn khó tránh khỏi cao ngạo và tự đại.
Lần này tới đế đô, hắn có hai chuyện nhấđịnh phải làm.
Tiến vào hạng ba cuộc thi của Kinh Võ Viện và cưới con gái của Húc Quận Vương Dương Khai là Dương Vi Hà làm vợ. Tuy rằng Húc Quận Vương cũng không có đáp lại ý tứ cầu hôn này, nhưng Vương Định biếnếu như hắn muốn bước một bước lên mây ở trên con đường làm quan, cưới con gái của Húc Quận Vương chính là một cái đường tắt. Gia tộc của hắn cũng cực kỳ coi trọng việc này, cũng đã mời một vị lão thần rấnổi danh ở trong triều làm mai mối cho hai người, thậm chí dâng lên tấu chương thỉnh Hoàng đế bệ hạ ân chuẩn.
Với tâm cao khí ngạo, Vương Định không có mộchúhảo cảm với đám người biên quân đang tụ tập ở Khách Thắng Cư. Lại nói, hôm nay hắn cố ý đến xem những tên quân nhân nghèo rớmồng tơi, nghèo rơi sổ đỏ, cổ hủ lạc hậu này như một hình thức. Ăn không nổi thức ăn của Khách Thắng Cư, uống không nổi rượu của Khách Thắng Cư, ở trong mắhắn, những tên biên quân này không ngượng mà chếthì đúng là khiến người ta không chịu được.
Tiểu nhị của Khách Thắng Cư cực kỳ cơ linh, hắn vội vàng đón bọn người Vương Định lên căn phòng lớn ở lầu hai. Vương Định trắng mắliếc nhìn đám biên quân, dùng thanh âm không nhỏ nói với tiểu nhị mộcâu:
- Trong chốc lát, nếu những quân nhân có đầy công huân của Đại Nam không đủ rượu để uống, các ngươi cứ việc mang lên cho họ thỏa mãn, mấbao nhiêu bạc thì cứ tính vào ta.
Lời này từ trong miệng hắn bay ra, như thế nào cũng đều mang theo chúám chỉ làm cho người ta khó chịu.
- Vâng.
Tiểu nhị thấp giọng trả lời mộcâu, trong lòng tự nhủ: “Vị Vương công tử này không biếmắc tội gì mà cố ý đến làm phiền thêm? Những quân nhân này đến ăn, đến uống thì cứ tùy họ là được, ngươi lại đến chế nhạo, châm chọc. Nếu như bọn hắn thậsự nháo sự ở Khách Thắng Cư thì chúng ta làm sao có thể gánh được.”
Mạc Tẩy Đao biến sắc, trợn mắtròn xoe, bước về phía trước một bước. Trương Thế Nhân thò tay kéo tay áo của hắn lại, khẽ lắc đầu. Mạc Tẩy Đao hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống trên ghế, tháo nắp vò rượu ra, trực tiếp cầm nó lên, uống một hơi dài.
Vừa lúc đó, người cuối cùng đi theo ở phía sau lưng Vương Định hấp dẫn tất cả lực chú ý của đám binh sĩ biên quân.
Người này có dáng người khôi ngô, râu quai nón, con mắrất lớn, eo rộng, mặhình chữ điền, mày kiếm trợn mắt. Trên người hắn không phải là cẩm y, mà là quần áo Lữ soái của biên quân Đại Nam.
- Là Vương Duy!
Trương Cuồng nhỏ giọng nói ở bên tai Trương Thế Nhân:
- Lữ soái biên quân thành Bạch Thủy, hắn là người của Đại tướng quân La Diệu, tuy cũng xuấthân hàn môn như chúng ta, nhưng tốxấu thì người ta có thể trèo lên một cái hậu trường!
- Hằng năm đều mang binh tàn sámấy cái thôn trấn của man nhân, Vương Duy?
Trương Thế Nhân không khỏi hỏi.
- Đúng là hắn!
Trương Cuồng lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Sau khi hắn đến đế đô, hắn cũng không có lui tới cùng các huynh đệ có xuấthân biên quân, mà cả ngày hắn pha trộn mộchỗ cùng đám công tử thế gia. Hắn trở thành mộtên tùy tùng, trở thành một con chó sứ, thế mà hắn còn cảm thấy vô cùng tốđẹp. Hắn đã làm mấhếmặmũi của biên quân chúng ta! Hôm qua ta nhờ mấy vị huynh đệ đi mời hắn, hắn bảo rằng hắn không rảnh, thì ra là muốn nịnh bợ người Vương gia Giang Nam, trách không được khi không chịu đến uống rượu cùng chúng ta.
Mạc Tẩy Đao lắc đầu, nói khẽ:
- Mọi người đều có chí hướng khác nhau, không miễn cưỡng… Chúng ta uống rượu!
Hắn giơ lên vò rượu lần nữa, một hơi ực cả một nửa vò.
- Trương huynh đệ, ngươi thậsự… đã yếkiến bệ hạ?
Trương Cuồng xoay qua chủ đề khác mà hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân gật đầu, nói:
- Gặp đã gặp, nhưng mà ta nhágan, không dám ngẩng đầu, đến bây giờ cũng không biếbộ dạng của bệ hạ là thế nào.
Trương Cuồng cười cười, nói:
- Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ nằm rạp lên trên mặt đất, không ngẩng đầu lên được.
Mạc Tẩy Đao lại không đáp lời, chỉ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn bọn người Vương Định đang theo thang đi lên lầu. Dường như là cảm thấy ánh mắcủa hắn, vừa đi được một nửa bậc thang, Vương Định dừng bước, nhìn về phía bên này bằng mộmắrồi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại, nhỏ giọng nói mấy câu với đồng bạn.
Trương Thế Nhân kéo ống tay áo của Mạc Tẩy Đao, cười một tiếng, nói:
- Mạc đại ca, ngươi trú ở đâu vậy?
- Phủ tiếp sứ.
Mạc Tẩy Đao trầm mặc một hồi mới hồi đáp:
- Những cái quỷ nghèo kiếxác không có bạc như chúng ta còn có thể ở chỗ nào? Sau khi đến Binh Bộ báo cáo, người không có tiền thế này thì cũng chỉ có thể tiến vào Phủ tiếp sứ ở nhờ. Đó xem như là triều đình đã chiếu cố cho biên quân chúng ta. Phải biếở đó mộngày cũng đủ ba bữa, không sợ đói bụng.
Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, trong nội tâm không khỏi khẽ động.
Lúc trước, vào thời điểm hắn tiến đến Binh Bộ báo cáo, không ai nói với hắn rằng hắn cũng có thể tiến vào Phủ tiếp sứ. Chỉ sợ lúc đó những người kia cũng đã đang tính toán hắn, dù sao nếu như hắn tiến vào Phủ tiếp sứ… họ muốn giếhắn thì cũng khó rấnhiều. Mà nếu hắn ở khách sạn, ra tay sẽ dễ dàng hơn.
Hắn bỗng nhiên không nhịn được cười, cười mình từ sau khi đến đế đô thì đã có đãi ngộ không tầm thường.
Thoạnhìn thì đế đô là mộtòa thành công bằng và quanh minh, nhưng với hắn nó lại là chốn mà khắp nơi đều là cạm bẫy. Có lẽ hơi sơ ý mộchúthì hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bấphục.
…
…
Bọn người Vương Định lên lầu hai, tiến vào mộcăn phòng ngay cạnh hành lang. Sau khi phân phó cho tiểu nhị đưa rượu thịlên, Vương Định khoátay áo, bảo:
- Đóng cửa lại, nghe những thanh âm của bọn quỷ nghèo kiếxác bên ngoài thật là phiền.
Đang đứng ở một bên, Vương Duy lập tức đóng cửa lại, thái độ cung kính.
- Vương Duy à, ngươi không giống như bọn họ.
Vương Định nhìn hắn một cái, vừa cười vừa nói:
- Không nói đến việc ngươi là người dưới trướng của La Đại tướng quân, tính ra thì ngươi là người xuấthân từ chi nhánh của Vương gia. Về sau ngươi không cần lui tới với những người này, miễn cho bị nhiễm mộthân tục khí.
- Vương công tử nói phải, ta sẽ làm theo.
Vương Duy hơi nghiêng người về phía trước, khiêm tốn nói ra.
- Ngồi đi ngồi đi.
Vương Định lại khoátay áo một cái tùy ý, nói:
- Đã dẫn ngươi cùng đi theo, ta sẽ không xem ngươi là người ngoài. Trận rượu ngày hôm nay không phải là không có lý do. Mộchốc nữa con trai độc nhấcủa La Đại tướng quân - người mà năm nay đạđược danh đầu của Kinh Võ Viện - La Văn Tướng quân sẽ tới. Ngươi là lính của Đại tướng quân La Diệu, chốc nữa thấy La Tướng quân thì cần phải thân cận nhiều hơn… Hôm nay mở bữa cơm này, là ta cố ý mời La Tướng quân đến để đưa tiễn đấy. Hắn đã được bệ hạ phong làm Lang tướng Tứ Phẩm, íngày nữa hắn sẽ phải rời khỏi kinh thành, đi nhậm chức trong Hữu Kiêu Vệ ở tây bắc.
- Vương huynh làm cho người ta kính nể!
Mộtên công tử áo gấm nhịn không được vỗ tay, nói:
- Nếu ngươi không nói thì ai có thể đoán được dụng ý của bữa tiệc rượu ngày hôm nay. Vậy mà ngươi có thể mời được công tử La Văn, âu cũng không dễ dàng, nếu là người khác thì làm sao có mặmũi lớn như vậy!
Vương Định cười cười:
- Đâu có đâu có, gia phụ cùng La lão Tướng quân coi như là bạn tri kỉ, thuở nhỏ ta cùng Tiểu La Tướng quân cũng cùng chơi với nhau một đoạn thời gian. Nhỡ rõ năm đó hắn gặp rắc rối, ta chịu tiếng xấu thay hắn không ílần. Cho nên người khác không mời được hắn, mặmũi của ta thì hắn vẫn không thể không cho.
Cốc cốc cốc…
Hắn vừa dứlời, bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa phòng.
- Ai?
Vương Duy hỏi.
- Vương công tử, ta là người đến truyền lời.
Tiểu nhị Khách Thắng Cư đứng ở ngoài cửa, hạ giọng nói:
- Vừa rồi Tiểu La Tướng quân phái người tới, nói hôm nay có chuyện quan trọng không thoáthân được, thậsự không thể dành chúthời gian đến đây, xin ngài rộng lượng tha thứ.
Lời nói này khách khí, nhưng không khác gì một cái táchói tai giáng vào mặVương Định.
Vương Định biến sắc, sắc mặcực kỳ khó coi.
Vương Duy thấy hắn quẫn bách, vội vàng nói:
- Có lẽ là do Binh Bộ có chuyện quan trọng, dù sao Tiểu La Tướng quân sắp đi tây bắc rồi, hẳn là Binh Bộ còn có nhiều sự tình phải an bài…
- Câm miệng!
Vương Định trừng mắliếc Vương Duy một cái, cảm thấy trên mặnóng hừng hực như bị phỏng. Chính bởi vì trong nội tâm nhô ra cảm giác bị sỉ nhục, hắn càng cảm thấy những âm thanh líu ríu, ầm ĩ ngoài kia của biên quân thậđáng giận. Nhớ tới người đàn ông lúc nãy nhìn mình với khuôn mặvà ánh mắlạnh, trong lòng của hắn cũng không khỏi có chúlạnh lẽo.
- Vương Duy, ngươi biếtên Lữ soái bị mù một con mắkia là ai chăng?
- Biếrõ!
Vương Duy vội vàng cúi đầu nói:
- Hắn tên là Mạc Tẩy Đao, là Đội chính Xích Hầu của thành Phượng Hoàng Đài nơi Đông Cương. Bởi vì lập được mộícông lao, trước khi đến đế đô mới được phong lên làm Lữ soái. Tên này có tu vị không tầm thường, hơn nữa có chúuy tín ở trong biên quân. Lần tụ hội của biên quân tại Khách Thắng Cư này, hắn chính là người thu xếp. Ở trong đám người xuấthân từ quân nhân, hắn có hi vọng tiến vào hạng ba nhất. Đặc biệlà hắn không chỉ có tu vị cao thâm, mà hắn còn là người cực kỳ âm hiểm, xảo trá.
- Phượng Hoàng Đài?
Vương Định nhíu nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó:
- Là cái tên lẻn vào Đông Sở, sau đó diệcả nhà người ta? Ta biếrõ chuyện này, song lại không nhớ kỹ tên hắn. Mù một con mắt, chắc hẳn là bị mấở thời điểm đó… Nếu quả thật là hắn, ngược lại chúng ta phải chú ý mộchút.
- Mộcái bao cỏ mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng Vương huynh!
Mộngười ngồi ở bên cạnh Vương Định rócho Vương Định mộchén rượu, cười một tiếng:
- Vương huynh mới là người chắc chắn vào hạng ba, những tên biên quân hạ lưu kia có cùng đứng mộchỗ thì cũng không phải là đối thủ của Vương huynh.
- Không thể không đề phòng.
Vương Định nghĩ nghĩ, nhìn về phía Vương Duy, hỏi:
- Ngươi có hiểu rõ người này không?
Vương Duy lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ nghe nói tu vị của hắn đã vượqua Lục phẩm, thí sinh xuấthân từ quân nhân có rấnhiều, nhưng không có người vượqua hắn.
- Người này nếu như không tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện được… thì có mạnh mẽ đến mấy thì sẽ làm được gì?
- Chẳng lẽ Vương huynh nghĩ đến biện pháp gì để giáo huấn hắn mộthoáng?
- Giáo huấn?
Vương Định cười lành lạnh, nói:
- Như thế thì quá tiện nghi cho hắn… Vương Duy, lánữa ngươi xuống dưới, mời Mạc Tẩy Đao lên đây, nói rằng vừa rồi lời nói của ta liều lĩnh đắc tội hắn, giờ này ta muốn nhận lỗi!
- À?
Người đang ngồi đều lắp bắp kinh hãi.
- Vương huynh làm gì phải hạ mình như vậy?
Lập tức có người khuyên mộcâu.
- Ha ha.
Vương Định cười cười, kêu Vương Duy tiến lại, thấp giọng dặn dò vài câu. Vương Duy nghe xong thì sắc mặt đại biến, nhịn không được lui về phía sau một bước, liên tục khoátay nói:
- Vương công tử, đây chính là tội phải bị bắnhốvào đại lao! Sơ ý mộchúthì ngay cả chính ta đều dính líu vào! Không ổn, không ổn.
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
Vương Định khoátay áo nói:
- Đi thôi, chỉ cần ngươi làm xong việc này, ta sẽ có hậu tạ lớn. Lại nói, Mạc Tẩy Đao xảy ra chuyện, hắn không thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, thế thì không phải ngươi mấđi một đối thủ mạnh nhấsao? Không có hắn đè ngươi xuống, vị trí đệ nhấtrong biên quân còn có ai có thể đoạkhỏi tay ngươi?
Vương Duy khẽ giậmình, do dự trong chốc lát, nói:
- Đã Vương công tử để mắđến ta, ta cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngươi. Bấquá… Nếu đã ra tay thì cũng đừng để lọt. Trong mấy người phía dưới cũng có mấy cái có chúbản lĩnh, Lữ soái biên quân thành An Nguyên Trương Cuồng, Đội phó trinh sáthành Gia Trang Trương Thế Nhân. Nếu như đã muốn ra tay, thì phải gói ba người họ lại, làm cùng một lần!
- Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!
Vương Định cười ha ha, gương mặt đắc ý.
…
…
Ngay lúc Vương Định giao việc cho Vương Duy làm, người đang ngồi ở căn phòng trang nhã bên cạnh khẽ nhíu mày. Tuy Vương Định đè âm thanh tới cực thấp khi nói ra việc tính toán đám người Mạc Tẩy Đao, nhưng với tu vị của người này thì làm sao có thể không nghe được rõ ràng. Thấy sắc mặcủa hắn không vui, trong lòng nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện hắn trở nên căng thẳng.
- Chỉ huy sứ… Chuyện ngài để cho ta làm, ta không dám tự tiện làm chủ, cho phép ta bẩm báo cho gia phụ rồi sẽ quyếđịnh sau?
Ở Đại Nam, không có mấy người có chức danh Chỉ huy sứ.
Mặmũi người này có chúâm trầm, hắn đúng là Trấn phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực. Mà người ngồi đối diện với hắn, hai tay đều khẩn trương tới mức run nhè nhẹ là La Văn.
Hầu Văn Cực không hề để ý đế giọng điệu rấcầu khẩn của La Văn, mà chỉ vào bên ngoài, thấp giọng phân phó:
- Ngươi bảo Lưu Thiên Hộ mang một đoàn thị vệ tới, đứng ở bên ngoài chờ, không nên tới gần, trong chốc lácó thể sẽ có nhiễu loạn lớn.
- Vâng!
Thân tín mặc áo Phi Ngư của hắn lập tức lên tiếng, quay người đi ra ngoài.
- Tiểu La Tướng quân, ngươi mới vừa nói cái gì? Thậcó lỗi, trong lúc nhấthời lại thấthần, ngươi lặp lại lần nữa?
- Ta nói… Việc này ta không thể tự tiện làm chủ.
La Văn thấp thỏm hồi đáp.
- Không sao.
Hầu Văn Cực khoátay áo, thái độ gần gũi:
- Ta không vội, cho dù chờ thêm ba năm rưỡi cũng không có sao. Ngươi biếmực trai viếlên giấy Tuyên Thành của Đại Nam chúng ta vô cùng tốt, bảo tồn vài chục năm, thậm chí cả trăm năm cũng không hư. Ngươi còn trẻ, ta cũng chưa có già… Cho nên không vội.
Hắn nhìn tờ khẩu cung đang nằm ở trên bàn, vui vẻ dạdào.