TXT 134/??
583 Theo dõi 0
TXT 34/??
617 Theo dõi 0
TXT 39/39
984 Theo dõi 0
TXT 376/??
355 Theo dõi 0
TXT 48/48
717 Theo dõi 0
TXT 338/??
850 Theo dõi 0
TXT 92/92
405 Theo dõi 0
12/12
1045 Theo dõi 0
10/10
740 Theo dõi 0
Min Do-yoon Tú Quỳnh Kana Momonogi Hà Thu Tâm An iptv m3u8 vlxx Đình Soạn radiotruyen Bảo Linh Yua Mikami Thu Huệ Kim Thanh Đình Huy nghe gì Nguyễn Thành Momo Sakura Tuấn Anh Đình Duy Hồng Nhung Trần Vân Nguyễn Hoa vtvgo tv Yui Hatano Thanh Mai Đang cập nhật giải trí Nguyễn Huy Quàng A Tũn Yu Shinoda phim79 vl79 Đình Soạn Karen Yuzuriha truyenngontinh Cô Úc giải trí tổng hợp Minami Aizawa link tối cổ xem gì Viết Linh Anh Sa Suzu Honjo Mayuki Ito Ai Sayama
audio79.xyz
tv79.xyz
phim79.xyz
truyen79.xyz
phim79.com

Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn
TXT 134/??
583 Theo dõi 0
Tháng Ngày Tôi Làm Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn
TXT 34/??
617 Theo dõi 0
Vi Ân
TXT 39/39
984 Theo dõi 0
Chàng Rể Quân Vương
TXT 376/??
355 Theo dõi 0Chiến Tuyệt Vô Song: Chương 1
Tiên Nhân cũng được mà Phàm Nhân cũng chẳng sao, vì ta Mạc Hiểu Nam người mà sẽ cho các ngươi biết Thế giới này sẽ chuyển biến như thế nào, cho các ngươi biết màu đen của cái chết hay mà xanh của sự sống nó ra sao, nhất là bọn tiên nhân cặn bã kia suốt ngày ca tụng mình thanh cao, ca tụng mình là người có đức hạnh đứng trên chúng sinh, làm phúc cho muôn dân.
Ta Mạc Hiểu Nam kẻ truy tìm trường sinh, quyết tâm thay đổi cái tiên giới cặn bã này.
Vân Hoa, năm 538.
Tại mộthôn trang hẻo lánh tên Linh Tương, xung quanh được rừng cây quay quanh chính giữa thôn làng còn có có một đám trẻ đang quay quanh một gốc cây cổ thụ to lớn, gốc cây cổ thụ còn có mộtấm bia cao mộmébên trên có khắc dòng chữ Vũ Hóa Vạn Tường.
“Các ngươi biếđây là cái gì không?” Mộđứa trẻ tầm mười mộtuổi ngũ quan tinh xảo trên tay cầm mộnhánh trúc xanh, đứng trên đỉnh tấm bia quơ quơ nhành trúc trước mặt đám bạn nói.
“Cây trúc?”
“Nhánh trúc.”
“Đúng đúng đây là mộnhánh trúc, nhưng cũng không phải là nhánh trúc bình thường mà các ngươi vẫn nghĩ, mà đây là nhánh trúc được tiên nhân trồng, kể cả cây cổ thụ sau lưng ta cũng là của tiên nhân trồng xuống.”
“Sao ngươi biếđó là của tiên nhân trồng?”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“Các ngươi đúng là chưa va chạm xã hội bao giờ, theo như ta đọc được mộchútin tức từ cuốn sách của trưởng làng thì, làng ta trăm năm trước dường như đã có ân cứu mộtiên nhân, được tiên nhân để lại mộtấm thạch phù có thể dẫn dắphàm nhân chúng ta bước lên tiên lộ đạđược tr....” đứa trẻ bảy tuổi cầm nhánh trúng chỉ thẳng mặtừng người mộmạnh giọng nói.
Nhưng chưa nói hếthì có một viên đá đáp thẳng vào đầu.
“Bốp..”
Mộâm thanh lanh lảnh vang lên: “Ngươi lúc nào cũng ồn ào như vậy sao Mạc Hiểu Nam?”
Người đang nói đây là cháu gái trưởng làng Tô Tiểu Tuyết, mặc trên mình một bộ quần áo màu hồng cánh sen, mắphượng môi đỏ da trắng như tuyếmái tóc đen óng mượdài đến eo, trên tay nàng còn cầm một viên đá.
Lúc này, Mạc Hiểu Nam đang ôm đầu ngồi trên tấm bia, hai mắgiận giữ nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Tuyếhậm hực nói: “Ngươi vì sao lúc nào cũng muốn gây chuyện với ta? ngươi khôn chọc ta mộngày là ăn cơm không ngon sao?, tối ngủ sẽ mơ thấy ác mộng sao?”
“Còn nữa đây là lần thứ tám trong tuần rồi đấy, ngươi không cảm thấy phiền phức cho người xung quanh sao? ngươi có biếđã làm gián đoạn câu chuyện của ta hay không?”
“Ta nguyền rủa ngươi lớn lên không lấy được trượng phu, nếu kiếm được thì kẻ đó có khi bị thiểu năng, não bị úng nước.”
Tô Tiểu Tuyếnghe thấy lời nói của hắn sắc mặlập tức tối đen, cắn răng hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam: “Ngươi cảm thấy lời ngươi có phải là sự thậhay không, hay như vô số lần trước chỉ nói bằng miệng mà không có chứng cứ, với lại lời thề hai năm trước ngươi nói với ta bây giờ tính sao đây?”
“Ạch, lời thề gì nhỉ? ta có thề điều gì với ngươi sao? nếu có cũng là do rượu thề đấy chứ, nhưng chính nhân quân tử như ta thì không bao giờ gần nữ sắc, nên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ta nói ngươi có hiểu không?” Mạc Hiểu Nam cười cười nói.
“Ngươi...ngươi được lắm Mạc Hiểu Nam, hôm nay sẽ có người giáo huấn ngươi ta đứng ngoài xem thử ngươi có thể chịu đựng được đến khi nào?
có lẽ ngươi vẫn chưa biếta đã nói với Mạc thúc thúc ngươi dám vụng trộm uống rượu” Tô Tiểu Tuyếmặt đỏ bừng hélớn.
Tô Tiểu Tuyếnói hếcâu, Mạc Hiểu Nam trong lòng cảm thấy có mộchúlành lạnh, hắn lấy hai ngón tay chỉ thẳng mặTô Tiểu Tuyếquyếđoán nói: “Ngươi nói dối, ta sống từng tuổi này chưa bao giờ chạm vào một giọrượu nào, mà hôm nay ngươi dám hắnước bẩn cho ta sao.”
Đợi hắn nói hếcâu, một bàn tay cực lớn từ phía sau đặlên vai hắn, một giọng nói đanh thép vang lên: “Nếu như ngươi không uống thì vò rượu Đoạn Trường của vi phụ đã đi đâu.”
Mồ hôi trên trán Mạc Hiểu Nam chảy ròng ròng, miệng lắp bắp nói: “Con đâu biếrượu cha cấsao lại hỏi con, với lại chìa khóa hầm là cha giữ thì làm sao rượu có thể mấđược.”
Đại hắn phía sau đưa bàn tay đến trước mặMạc Hiểu Nam, trong bàn tay còn có mộchiếc chìa khóa bằng sắt, sau đó mở miệng nói: “Tại sao chiếc chìa khóa này lại rơi trong rừng, bên cạnh còn có một vò rượu Đoạn Trường của ta, không những thế tiền trong nhà còn mấđi không ít, con có thể giải thích cho ta không?”
“Cha người có thể nghe con nói lời trăn trối trước khi từ biệđược không?” Mạc Hiểu Nam thành khẩn đáp.
“Nói đi.” Đại hán trả lời.
“Hũ rượu đó không phải mộmình con trộm đi, bên cạnh còn có một đồng phạm vừa ăn cướp vừa la làng, nhân lúc nhà chúng ta cháy mà thoátội nên không thể để cho ả đắc ý được, nhưng trước khi con nói ra kẻ đó cha có thể thả lỏng tay mộchút không, xương vai con muốn nárồi.”
“Được, lời trăn trối được chấp thuận nhưng bây giờ có thể khai ra đồng phạm được rồi.”
Mạc Hiểu Nam hai ngón tay vẫn cứ chỉ thẳng vào Tô Tiểu Tuyếmiệng hélớn: “Chính là nàng.”
Bây giờ trong thâm tâm của Mạc Hiểu Nam đang rấđắý, hắn đường đường là mộthiên tài mấy năm gần đây chưa từng thấbại bấmộcứ kế hoạch nào, mỗi bước đi đều được hắn tính toán rấtỉ mỉ, kể cả việc để lại vò rượu và chìa khóa ở trong rừng, số tiền hắn lấy của gia đình cũng được hắn vận dụng vào mộkế hoạch to lớn khác.
“Chính nàng là người đã xúi dục con, bởi vì không biếtại sao có thể nói cho người biết, cộng thêm bằng chứng là đêm qua nàng uống say ỷ vào võ công học được từ cha nàng lấy ra đánh con, còn nói cái gì mà ta sẽ theo ngươi đi tìm tiên nhân nữa chứ, thậmắc cỡ quá đi.” Hắn vừa nói vừa tỏ ra mình vô tội.
“Chưa hếchưa hếđêm qua con còn phát hiện mộívấn đề rấkỳ lạ, mảnh rừng phía sau thôn chúng ta đã bị sang phẳng không một tiếng động, trên đấchỉ còn để lại mộídấu vếcủa chiến đấu, theo như kinh nghiệm khám xélâu năm của con đây có thể là mộtrận chiến đấu của tiên nhân đối với một cái gì đó rấcường đại, còn chưa hếthôn ta dạo gần đây cũng xuấhiện mộíchuyện ly kỳ không kém đó chính là Tô gia gia dạo này ra ngoài với tầng xuấbấthường, khi về khuôn mặcó chúâm trầm dường như đang lo lắng mộthứ gì đó sắp xảy đến với làng của chúng ta.”
“Vò rượu tuần trước con mượn là để dụ dỗ Tô gia gia lấy lời khai, không những không làm được gì mà còn bị Tô gia gia treo lên đánh, nhưng điều con không hiểu nhấđó chính là người năm nay đã ngoài 80 thì lấy sức đâu ra để đánh con, còn vò rượu của cha được con bỏ một lượng lớn mê dược vào, nên đáng lý là phải có mộchútác dụng nào đối với gia gia nhưng chuyện đó không hề xảy ra, còn chuyện khu rừng đằng sau làng chắc chắn có liên quan đến Tô gia gia.”
“Nên hai đêm trước con đã lén theo gia gia ra ngoài trên đường đi thấy người đi ngang qua mộngôi miếu hoang gần bờ suối cách làng năm mươi dặm, khi đến gần ngôi miếu thì Tô gia gia độnhiên biến mấkhông mộchúdấu vết, cộng thêm vụ việc mộngôi làng khác cách làng ta mộtrăm dặm bốc hơi chỉ trong một đêm, vì thế điều này đã đặra một giả thuyếrất lớn, đó chính là Tô gia gia đã bị kẻ gây ra vụ mấtích của cánh rừng phía sau ngôi làng hủy thi diệtích, và đã thay thế ông ấy đóng một vở kịch thật là hoàn hảo.”
-Chương 1+
Tại mộthôn trang hẻo lánh tên Linh Tương, xung quanh được rừng cây quay quanh chính giữa thôn làng còn có có một đám trẻ đang quay quanh một gốc cây cổ thụ to lớn, gốc cây cổ thụ còn có mộtấm bia cao mộmébên trên có khắc dòng chữ Vũ Hóa Vạn Tường.
“Các ngươi biếđây là cái gì không?” Mộđứa trẻ tầm mười mộtuổi ngũ quan tinh xảo trên tay cầm mộnhánh trúc xanh, đứng trên đỉnh tấm bia quơ quơ nhành trúc trước mặt đám bạn nói.
“Cây trúc?”
“Nhánh trúc.”
“Đúng đúng đây là mộnhánh trúc, nhưng cũng không phải là nhánh trúc bình thường mà các ngươi vẫn nghĩ, mà đây là nhánh trúc được tiên nhân trồng, kể cả cây cổ thụ sau lưng ta cũng là của tiên nhân trồng xuống.”
“Sao ngươi biếđó là của tiên nhân trồng?”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“Các ngươi đúng là chưa va chạm xã hội bao giờ, theo như ta đọc được mộchútin tức từ cuốn sách của trưởng làng thì, làng ta trăm năm trước dường như đã có ân cứu mộtiên nhân, được tiên nhân để lại mộtấm thạch phù có thể dẫn dắphàm nhân chúng ta bước lên tiên lộ đạđược tr....” đứa trẻ bảy tuổi cầm nhánh trúng chỉ thẳng mặtừng người mộmạnh giọng nói.
Nhưng chưa nói hếthì có một viên đá đáp thẳng vào đầu.
“Bốp..”
Mộâm thanh lanh lảnh vang lên: “Ngươi lúc nào cũng ồn ào như vậy sao Mạc Hiểu Nam?”
Người đang nói đây là cháu gái trưởng làng Tô Tiểu Tuyết, mặc trên mình một bộ quần áo màu hồng cánh sen, mắphượng môi đỏ da trắng như tuyếmái tóc đen óng mượdài đến eo, trên tay nàng còn cầm một viên đá.
Lúc này, Mạc Hiểu Nam đang ôm đầu ngồi trên tấm bia, hai mắgiận giữ nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Tuyếhậm hực nói: “Ngươi vì sao lúc nào cũng muốn gây chuyện với ta? ngươi khôn chọc ta mộngày là ăn cơm không ngon sao?, tối ngủ sẽ mơ thấy ác mộng sao?”
“Còn nữa đây là lần thứ tám trong tuần rồi đấy, ngươi không cảm thấy phiền phức cho người xung quanh sao? ngươi có biếđã làm gián đoạn câu chuyện của ta hay không?”
“Ta nguyền rủa ngươi lớn lên không lấy được trượng phu, nếu kiếm được thì kẻ đó có khi bị thiểu năng, não bị úng nước.”
Tô Tiểu Tuyếnghe thấy lời nói của hắn sắc mặlập tức tối đen, cắn răng hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Hiểu Nam: “Ngươi cảm thấy lời ngươi có phải là sự thậhay không, hay như vô số lần trước chỉ nói bằng miệng mà không có chứng cứ, với lại lời thề hai năm trước ngươi nói với ta bây giờ tính sao đây?”
“Ạch, lời thề gì nhỉ? ta có thề điều gì với ngươi sao? nếu có cũng là do rượu thề đấy chứ, nhưng chính nhân quân tử như ta thì không bao giờ gần nữ sắc, nên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ta nói ngươi có hiểu không?” Mạc Hiểu Nam cười cười nói.
“Ngươi...ngươi được lắm Mạc Hiểu Nam, hôm nay sẽ có người giáo huấn ngươi ta đứng ngoài xem thử ngươi có thể chịu đựng được đến khi nào?
có lẽ ngươi vẫn chưa biếta đã nói với Mạc thúc thúc ngươi dám vụng trộm uống rượu” Tô Tiểu Tuyếmặt đỏ bừng hélớn.
Tô Tiểu Tuyếnói hếcâu, Mạc Hiểu Nam trong lòng cảm thấy có mộchúlành lạnh, hắn lấy hai ngón tay chỉ thẳng mặTô Tiểu Tuyếquyếđoán nói: “Ngươi nói dối, ta sống từng tuổi này chưa bao giờ chạm vào một giọrượu nào, mà hôm nay ngươi dám hắnước bẩn cho ta sao.”
Đợi hắn nói hếcâu, một bàn tay cực lớn từ phía sau đặlên vai hắn, một giọng nói đanh thép vang lên: “Nếu như ngươi không uống thì vò rượu Đoạn Trường của vi phụ đã đi đâu.”
Mồ hôi trên trán Mạc Hiểu Nam chảy ròng ròng, miệng lắp bắp nói: “Con đâu biếrượu cha cấsao lại hỏi con, với lại chìa khóa hầm là cha giữ thì làm sao rượu có thể mấđược.”
Đại hắn phía sau đưa bàn tay đến trước mặMạc Hiểu Nam, trong bàn tay còn có mộchiếc chìa khóa bằng sắt, sau đó mở miệng nói: “Tại sao chiếc chìa khóa này lại rơi trong rừng, bên cạnh còn có một vò rượu Đoạn Trường của ta, không những thế tiền trong nhà còn mấđi không ít, con có thể giải thích cho ta không?”
“Cha người có thể nghe con nói lời trăn trối trước khi từ biệđược không?” Mạc Hiểu Nam thành khẩn đáp.
“Nói đi.” Đại hán trả lời.
“Hũ rượu đó không phải mộmình con trộm đi, bên cạnh còn có một đồng phạm vừa ăn cướp vừa la làng, nhân lúc nhà chúng ta cháy mà thoátội nên không thể để cho ả đắc ý được, nhưng trước khi con nói ra kẻ đó cha có thể thả lỏng tay mộchút không, xương vai con muốn nárồi.”
“Được, lời trăn trối được chấp thuận nhưng bây giờ có thể khai ra đồng phạm được rồi.”
Mạc Hiểu Nam hai ngón tay vẫn cứ chỉ thẳng vào Tô Tiểu Tuyếmiệng hélớn: “Chính là nàng.”
Bây giờ trong thâm tâm của Mạc Hiểu Nam đang rấđắý, hắn đường đường là mộthiên tài mấy năm gần đây chưa từng thấbại bấmộcứ kế hoạch nào, mỗi bước đi đều được hắn tính toán rấtỉ mỉ, kể cả việc để lại vò rượu và chìa khóa ở trong rừng, số tiền hắn lấy của gia đình cũng được hắn vận dụng vào mộkế hoạch to lớn khác.
“Chính nàng là người đã xúi dục con, bởi vì không biếtại sao có thể nói cho người biết, cộng thêm bằng chứng là đêm qua nàng uống say ỷ vào võ công học được từ cha nàng lấy ra đánh con, còn nói cái gì mà ta sẽ theo ngươi đi tìm tiên nhân nữa chứ, thậmắc cỡ quá đi.” Hắn vừa nói vừa tỏ ra mình vô tội.
“Chưa hếchưa hếđêm qua con còn phát hiện mộívấn đề rấkỳ lạ, mảnh rừng phía sau thôn chúng ta đã bị sang phẳng không một tiếng động, trên đấchỉ còn để lại mộídấu vếcủa chiến đấu, theo như kinh nghiệm khám xélâu năm của con đây có thể là mộtrận chiến đấu của tiên nhân đối với một cái gì đó rấcường đại, còn chưa hếthôn ta dạo gần đây cũng xuấhiện mộíchuyện ly kỳ không kém đó chính là Tô gia gia dạo này ra ngoài với tầng xuấbấthường, khi về khuôn mặcó chúâm trầm dường như đang lo lắng mộthứ gì đó sắp xảy đến với làng của chúng ta.”
“Vò rượu tuần trước con mượn là để dụ dỗ Tô gia gia lấy lời khai, không những không làm được gì mà còn bị Tô gia gia treo lên đánh, nhưng điều con không hiểu nhấđó chính là người năm nay đã ngoài 80 thì lấy sức đâu ra để đánh con, còn vò rượu của cha được con bỏ một lượng lớn mê dược vào, nên đáng lý là phải có mộchútác dụng nào đối với gia gia nhưng chuyện đó không hề xảy ra, còn chuyện khu rừng đằng sau làng chắc chắn có liên quan đến Tô gia gia.”
“Nên hai đêm trước con đã lén theo gia gia ra ngoài trên đường đi thấy người đi ngang qua mộngôi miếu hoang gần bờ suối cách làng năm mươi dặm, khi đến gần ngôi miếu thì Tô gia gia độnhiên biến mấkhông mộchúdấu vết, cộng thêm vụ việc mộngôi làng khác cách làng ta mộtrăm dặm bốc hơi chỉ trong một đêm, vì thế điều này đã đặra một giả thuyếrất lớn, đó chính là Tô gia gia đã bị kẻ gây ra vụ mấtích của cánh rừng phía sau ngôi làng hủy thi diệtích, và đã thay thế ông ấy đóng một vở kịch thật là hoàn hảo.”