Chiến Đội Ace

Chiến Đội Ace: Chương 1

Văn án: 

Văn án 1:

Kể từ ngày bắt đầu nhận đệ tử, Dư Hoán Xuyên đã quyết tâm phải trở thành một sư phụ liêm chính. Dù đồng đội có trêu anh chơi trò nuôi vợ từ nhỏ đi nữa, anh vẫn kiên định với suy nghĩ rằng bản thân không thể nào thích bé đệ tử của mình được.

Dù viết ngược tên lại đi nữa thì anh cũng không thích!!!

Một ngày nọ, Xuyên Hoán Dư: “…”

Anh vẫn tự ngắt hoa mình trồng mất rồi.

Văn án 2:

Đề tài hot nhất KPL [1] chính là sau khi nữ tuyển thủ duy nhất của giải nên duyên cùng đồng đội, Ban tổ chức giải đấu đã tổ chức một buổi phỏng vấn hai người.

MC: “Không biết nhờ đâu mà anh Xuyên và A Thiển của chúng ta thành đôi thế? Hai người có thể bật mí một chút không?”

Dư Hoán Xuyên: “Lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy đã quét sạch team của chúng tôi trong ván đấu.”

MC: “Tức là anh bị trình độ của A Thiển cưa đổ sao?”

“À không,” Dư Hoán Xuyên nhướn mày cười đáp: “Trước đây tôi có thể chơi game thâu đêm, nhưng bây giờ hết rồi, 10 giờ đã phải lên giường.”

MC: “Ồ? Vì sao thế?”

Dư Hoán Xuyên nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi có chuyện quan trọng phải làm.”

‘Chuyện quan trọng’ đang ngồi bên cạnh anh liền đỏ mặt, vội vươn tay uy hiếp, “Hôm nay anh đừng hòng ăn được bùa xanh [2]!”

“Thôi mà, có bao giờ anh ăn bùa xanh của em đâu?” Dư Hoán Xuyên nắm lấy tay của cô rồi kê lên môi hôn, “Anh không ăn bùa xanh của em, bù lại một con Caesar [3] làm sính lễ tặng em, chịu không?”

Người hâm mộ: “Tụi tui đếch bao giờ tin nổi tuyển thủ E-sport trước giờ không biết yêu lại có thể nói ra câu này!”

Người ta thường nói: dân chơi game làm gì biết yêu?

Nhưng anh lại tình nguyện trao em cả vòng rừng [4].

Bùa xanh cho em, chiến công đầu nhường em, tới bản thân anh cũng tặng cho em.

— Dư Hoán Xuyên.

Văn án 3:

Dư Hoán Xuyên: “Điều tuyệt vọng nhất mà tôi từng trải qua chính là toàn đội bị người đi mid [5] bên đội đối thủ quét sạch. Sau đó, điều trùng hợp nhất mà tôi gặp phải lại là người đi mid bên đội đối thủ trở thành người yêu của tôi.”

Bạn cùng phòng của Kiều Hướng Thiển té bị thương vì vừa đi đường vừa chơi Vương Giả.

Kiều Hướng Thiển mắng: “Vương Giả chơi vui lắm à?”

Một tháng sau —

Kiều Hướng Thiển: “Mình nhổ vào, trận cuối lên rank [6] bao giờ cũng gặp tạ [7] hết. Đồ game rác, mình đếch chơi nữa!”

Ngày đó.

Dư Hoán Xuyên luôn khắc ghi ngày đó trong lòng.

Đội tuyển của anh bao lần thắng rồi lại thua, bản thân anh cũng từng trải qua đau thương và nuối tiếc, cuối cùng họ cũng đã có thể cùng nhau đạt được chiếc cúp này. Một tay Dư Hoán Xuyên giơ cúp, một tay nắm tay cô, bên cạnh anh là đồng đội luôn kề vai sát cánh, họ cùng nhau đứng trên sân khấu để nhận giải.

Khoảnh khắc ấy chính là vinh quang được mọi người ngước nhìn, cũng là mục tiêu mà tuyển thủ thi đấu E-sport chuyên nghiệp như anh hướng tới trong đời.

Điều tuyệt vời nhất mà anh từng có được chính là cùng em trải qua quãng thời gian đáng vui mừng ấy. – Dư Hoán Xuyên.


Tháng Mười một.

Thời tiếcủa thành phố S nói nóng thì không nóng, nói lạnh cũng không lạnh.

Mặc dù đã tám giờ tối nhưng trước tiệm trà sữa ‘Nếm thử xem’ vẫn rấđông khách, người tới xếp hàng thành mộchữ N.

Thanh niên thành phố S đều thích bắtrend, cho nên khi tiệm trà sữa này mới hot, họ liền muốn tới đây chụp hình đăng lên story để sống ảo.

Lúc này, Kiều Hướng Thiển và bạn cùng phòng của mình – Lưu Gia Nhã đang đứng trước cửa tiệm trà sữa.

Kiều Hướng Thiển đứng xếp hàng, lần lượđổ trọng lượng cơ thể sang hai cẳng chân. Đứng chờ mộthời gian dài không được di chuyển đã khiến cô mệhơn rấnhiều.

Chỉ là có mỗi mình Kiều Hướng Thiển cảm thấy như vậy, bởi vì bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh cô đây vẫn chơi game tới quên trời quên đấ—

“FirsBlood [1]!”

“A ha ha!” Đây là tiếng cười mãn nguyện nhấcủa người mới chơi game lần đầu – Lưu Gia Nhã.

Haiz… – Còn đây là tiếng thở dài trong lòng Kiều Hướng Thiển.

Lưu Gia Nhã rấtập trung, hai ngón tay cái đặtrên màn hình điện thoại quẹquẹkhông ngừng, mắthì dính vào màn hình, ngay cả tần suấchớp mắcũng giảm xuống. Điện thoại của cô nàng liên tục vang lên âm thanh game, khiến cho Kiều Hướng Thiển có cảm giác dường như ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía này.

Thành thậmà nói, cô có hơi xấu hổ rồi.

Thời gian gần đây, trò chơi Liên Quân Mobile đã thầm lặng xuất hiện trong cuộc sống của học sinh và thanh niên trẻ tuổi. Ở trường học, Kiều Hướng Thiển rấhay nghe thấy các nam sinh khác thảo luận về trò chơi này, ví dụ như cấm chọn, đi rừng, Điêu Thuyền Lữ Bố gì đó, cái gì mà bùa xanh nữa…

Cô nhớ rấnhiều danh từ, chỉ là — đếch hiểu.

Cũng không có cách nào hiểu.

Chẳng biếlà họ đang nói cái gì nữa?

Thân là quán quân của giải đấu toàn thành về tựa game xếp hình Tetris [2] vào ba năm trước, Kiều Hướng Thiển đã từng là trùm tựa game di động như các trò Elimination [3], Temple Escape [4]. Nhưng sau khi tiếp xúc với Liên Quân Mobile, cô mới phát hiện dường như trình độ của mình đã lỗi thời.

Kiều Hướng Thiển chưa từng nghĩ rằng tựa game moba [5] như thế lại có phiên bản di động, hơn nữa kỹ thuậđồ hoạ còn rấtốt.

Có lẽ do sự bài xích game lạ theo bản năng nên cô chưa từng chơi Liên Quân Mobile tới quên trời quên đấnhư vậy.

Kiều Hướng Thiển lại liếc nhìn màn hình điện thoại của Lưu Gia Nhã. Xám đi rồi, thanh đếm ngược thời gian hồi sinh hiện 15 giây. Cô nhìn sang số lượng tướng bên đội đối thủ, lập tức biết được Lưu Gia Nhã có được chiến công đầu nên chủ quan, từ đó mới bị hạ gục.

Nhân lúc tướng của Lưu Gia Nhã chưa hồi sinh, Kiều Hướng Thiển hỏi: “Cậu muốn uống gì?”

“Trà sữa phô mai mix cherry, íđá íđường.” Ngón tay của Lưu Gia Nhã vô thức bấm bấm màn hình điện thoại đen ngòm. Sau đó cô nàng nhìn xung quanh, sắc mặcó hơi bực bội, “Sao mình cứ thấy mạng mẽo chỗ này không tốthế nhỉ?”

Kiều Hướng Thiển nhìn điện thoại rồi nói: “Cộsóng của mình vẫn đầy bốn bậc mà, tín hiệu khá tốđấy chứ.”

Lưu Gia Nhã: “Nhưng mình vừa bị tuộfps [6] tận 460, đang chạy qua rừng thì lag luôn, chưa kịp dùng chiêu đã lên bảng đếm số [7]. Chẳng lẽ điện thoại của mình có vấn đề?”

Dừng lại một chút, không đợi Kiều Hướng Thiển trả lời, Lưu Gia Nhã đã nói tiếp: “Mình ra ngoài tìm chỗ có tín hiệu tốđây, cậu mua trà sữa rồi mình gửi WeChacho biếđường mang ra.”

Kiều Hướng Thiển thở dài, “… Thậhếcách với cậu mà.”

“Nhớ đấy nhé, íđá íđường!” Dặn dò xong, Lưu Gia Nhã liền nhanh như chớp biến mất khỏi đám người, không biếcô nàng đã tìm góc nào chơi game rồi.

Rốcục, sau năm phúxếp hàng cũng tới lượKiều Hướng Thiển.

Gọi trà sữa ở quầy thu ngân xong, Kiều Hướng Thiển cầm thẻ chờ đi tìm mộchỗ dành cho hai người để ngồi tạm.

Trong tiệm trà sữa rấồn, tiếng người tiếng nhạc lẫn cả vào nhau, Kiều Hướng Thiển chống cằm chờ một hồi. Tới khi cô sắp chán muốn chếthì ánh đèn phía trước bỗng nhiên bị ai đó che lại, trên mặt bàn có một bóng người đổ xuống.

Tiếp theo là một giọng nam trầm ấm vang lên, “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”

Kiều Hướng Thiển vô thức ngồi thẳng dậy.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy mộchàng trai mặc đồ thể thao màu đen, đầu cắkiểu tóc húi cua [8]. Anh đang nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu nhìn lại mình, anh lập tức cười lễ phép, sau đó nhướn mày chỉ ghế dựa bên cạnh.

Kiều Hướng Thiển hơi ngẩn ra, sau đó liền hoàn hồn, lắc đầu đáp: “À… không có.”

Trong lúc trả lời, tay cô vô thức gom thẻ chờ lại gần mình rồi nhích người vào trong, sau đó lại hỏi: “Anh muốn ngồi sao?”

Dù sao đây cũng là tiệm trà sữa mới hot, khách trong tiệm rấnhiều nên chỗ ngồi đã chậkín. Ban nãy Kiều Hướng Thiển cũng nhân lúc có khách ra về nên mới ngồi vào chỗ này được.

Dư Hoán Xuyên đặđiện thoại lên bàn trước rồi ngồi xuống đối diện cô. Sau khi làm xong loạđộng tác này, anh liền ngẩng mặnhìn Kiều Hướng Thiển, gật đầu nói cảm ơn.

“Không có gì.” Kiều Hướng Thiển đáp.

Tiếp theo là việc ai nấy làm, Kiều Hướng Thiển định dạo hosearch Weibo nhưng khi mới mở màn hình điện thoại, cô lại không nhịn được nhìn trộm chàng trai ở phía đối diện.

Kiểu tóc húi cua ngắn củn này rấkén người cắt, nhưng khuôn mặcủa chàng trai đang ngồi đối diện cô thì…

Sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, mặmày khôi ngô tuấn tú. Lúc này, ánh mắt của anh đang tập trung nhìn điện thoại, hàng mi vừa dày vừa dài rũ xuống, kếthành bóng râm.

Sao lông mi đàn ông lại có thể dài hơn cả lông mi của cô thế nhỉ?

Lông mi đẹp vã*! – Trong lòng Kiều Hướng Thiển thầm mắng.

Bên tai chợvang lên một tiếng ‘Timi’, tiếp theo là âm thanh đăng nhập của game Liên Quân Mobile. Đối với Kiều Hướng Thiển thì âm thanh này quen thuộc muốn chết, chính là nhờ Lưu Gia Nhã đã chơi mấy tiếng mỗi ngày mà tạo nên.

Kiều Hướng Thiển có hơi kinh ngạc nhìn chàng trai ngồi phía đối diện, nhưng ngay sau đó, cô lập tức bình thường trở lại.

Dù sao gần đây thì trò chơi này rấthịnh hành, có gặp một người qua đường chơi nó cũng không có gì lạ. Tới Lưu Gia Nhã cũng chơi Liên Quân Mobile trong khi đi tàu điện ngầm nên bị va phải người khác nữa là…

Game này hấp dẫn tới vậy hả ta?

Kiều Hướng Thiển hơi ngồi thẳng dậy, ánh mắlặng lẽ đảo qua màn hình điện thoại của chàng trai ấy. Quả nhiên là giao diện đăng nhập vào game rấquen thuộc.

Dư Hoán Xuyên cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình nên ngẩng đầu xem thử, trùng hợp va phải ánh mắtò mò của Kiều Hướng Thiển.

“…” Ngón tay của anh khựng lại trên nú‘vào game’.

Dư Hoán Xuyên không biếphải nói thế nào cho phải, “À… có chuyện gì sao?”

Khuôn mặcủa Kiều Hướng Thiển hơi đỏ lên, lắc đầu đáp: “Không có gì, không có gì, anh chơi tiếp đi.”

Dư Hoán Xuyên: “…”

Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục cúi đầu, thao tác trên màn hình điện thoại, mở bảng xếp hạng lên.

Kiều Hướng Thiển cảm thấy má mình nóng hổi, không cần nghĩ cũng biếđỏ bừng luôn rồi. Nhưng điện thoại của anh như có ma lực hấp dẫn cô vậy, khiến cô vẫn ló đầu nhìn xem.

Hình như hạng của anh giai này là Kim cương.

Nhờ ơn của Lưu Gia Nhã mà Kiều Hướng Thiển đã bắt đầu có hiểu biếvề game này.

Trên hạng Kim cương là Cao thủ thì phải? Nếu như vậy thì anh giai này cũng pro phết. – Kiều Hướng Thiển thầm nghĩ.

Dư Hoán Xuyên biếcửa hàng này đông khách, bình thường gọi nước chắc phải đợi tầm hai mươi phúnên anh quyết định đánh mộtrận rank. Vừa mới chọn tướng xong, Dư Hoán Xuyên bỗng nghe thấy cô gái ngồi đối diện như lấy hếcan đảm mà lí nhí cấgiọng, “À… tôi có thể nhìn anh chơi game không?”

“Hả?” Dư Hoán Xuyên nhướn mày, ngón tay chỉ vào màn hình rồi hỏi: “Em muốn nhìn cái này sao?”

“Vâng.”

“… Em cũng có chơi game này?”

“Không có, không có,” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, “Dạo này tôi thấy trò chơi này honên mới tò mò thôi.”

Dư Hoán Xuyên đáp: “Đúng vậy, game này mới thịnh hành gần đây, tôi cũng vừa chơi được mấy hôm.”

Trong lúc nói chuyện, ván đấu đã bắt đầu.

Dư Hoán Xuyên cúi đầu thao tác vị tướng của mình tiến vào rừng, Kiều Hướng Thiển cũng ngồi thẳng dậy, quan sáanh chơi. Vì Dư Hoán Xuyên ngồi đối diện nên Kiều Hướng Thiển chỉ có thể quan sáđược màn hình điện thoại lậngược của anh.

Quan sát người khác chơi game lại ngược màn hình là chuyện rất khó khăn, hơn nữa Kiều Hướng Thiển xem tới hoa mắnhưng vẫn không hiểu Dư Hoán Xuyên đang làm cái gì. Cô chỉ thấy nhân vậnhỏ xíu trong màn hình chạy tới chạy lui, từ nửa trên bản đồ xuống nửa dưới, rồi lại từ dưới đó vòng lên giữa sông.

Trong quá trình di chuyển, Dư Hoán Xuyên còn thao tác kỹ năng khiến cô chóng cả mặt.

Trong game này, vị tướng Lý Bạch là người đi rừng, bấy giờ, Dư Hoán Xuyên đã gank [9] đường trên để bắxạ thủ và hỗ trợ team địch xong, anh điều khiển Lý Bạch chạy về bùa đỏ [10] và bùa xanh [11] nhà mình.

Từ khi giao tranh tới giờ, Dư Hoán Xuyên không có cách nào làm ngơ ánh mắnóng bỏng phía đối diện. Lúc này, sau khi đã giao tranh thắng lợi, anh trở về ăn quái rừng, vừa thao tác kỹ năng vừa ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.

Vì ban nãy mới đưa ra yêu cầu hơi xấu hổ nên lúc này, khuôn mặcủa cô vẫn còn đỏ ửng, sắc đỏ vẫn chưa tan đi. Tóc mái của cô nương theo động tác mà đong đưa trước trán, còn đôi mắrực rỡ như sao trời ấy vẫn luôn nghiêm túc nhìn vào màn hình điện thoại của anh.

Tay của Dư Hoán Xuyên hơn run một chút, thời điểm vừa ăn bùa xanh xong, anh bấcẩn dùng mấkỹ năng ‘Tê tái’ trên người.

Lãng phí mấmộkỹ năng. – Anh thầm tự trách, đây là mộsai lầm không nên phạm phải.

Dư Hoán Xuyên vô thức nâng mắt nhìn Kiều Hướng Thiển, dường như cô không hề nhận ra anh đã dùng lỗi kỹ năng ấy, dáng vẻ của cô vẫn rấtập trung, ánh mắt nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.

Phúthứ tám của ván đấu, đường trên nổ ra giao tranh. Kiều Hướng Thiển thấy Dư Hoán Xuyên điều khiển vị tướng Lý Bạch giếxong hai con quái ở bìa rừng, sau đó mới lợi dùng lối đi trong rừng để bọc sau nơi giao tranh. Cuối cùng, anh thao tác chuỗi kỹ năng liên hoàn đánh vào sau lưng đối thủ, ngón tay của anh lướnhanh trên màn hình, sử dụng kỹ năng quékiếm vào team địch.

Màn hình điện thoại phản chiếu đôi mắbình tĩnh của anh, theo sau là từng icon [12] hạ gục hiện ra, đồng thời vang lên giọng nữ nhắc nhở của hệ thống:

“Double Kills!” Giếđôi.

“Tripple Kills!” Giếba.

Trong màn hình, vị tướng Lý Bạch mặc trang phục màu trắng, một tay cầm kiếm lướnhư bay về phía trước, vừa thành thạo vừa dứkhoávung kiếm độkích đối thủ. Phía team địch là vị tướng Lỗ Ban đang cuống quýdùng kỹ năng để chạy trốn, nhưng Dư Hoán Xuyên đuổi sátheo sau, thao tác không có lấy một tia hoảng loạn nào.

Biểu tượng màu đỏ cuối cùng trên bản đồ ngã xuống, vị tướng Lý Bạch thu kiếm rồi đứng thẳng dậy, mà âm thanh của hệ thống càng thêm trào dâng —

“Quad Kills!” Giếbốn.

“Mega Kills!” Giếnăm!

“Aced!” Quésạch.

Âm thanh vừa dứt, tổng số mười người chơi trong ván đấu chỉ còn lại mỗi Lý Bạch của Dư Hoán Xuyên. Anh hệnhư một vị chúa tể băng qua hẻm núi đang thoảng gió nhẹ. Bụi cỏ bên người anh lay động theo gió, mà thanh kiếm anh đang cầm trong tay lại cắm xuống bụi cỏ ấy, bên cạnh là xác của Lỗ Ban.

Yên tĩnh.

Nghiêm nghị.

Đây là mộpha quésạch anh dũng!

Dù không chơi game này nhưng Kiều Hướng Thiển vẫn biếđể có được pha giếnăm mạng một lần như thế có bao nhiêu là khó khăn.

Mà thẻ chờ trong tay cô đã nháy đèn và rung lên từ lâu, là nhân viên phục vụ nhắc nhở cô trà sữa đã được chuẩn bị xong. Kiều Hướng Thiển đè lại cảm giác nhiệhuyếdâng trào trong lòng, sau đó đứng dậy.

Dư Hoán Xuyên cùng lúc bỏ điện thoại xuống, nghe thấy cô đứng dậy liền ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi đi trước đây.” Kiều Hướng Thiển lắc lắc thẻ chờ trong tay, cười với Dư Hoán Xuyên, “Trà sữa chuẩn bị xong rồi.”

Dư Hoán Xuyên nhìn cô, gật đầu đáp: “Được, hẹn gặp lại.”

Nói ‘hẹn gặp lại’ với một người xa lạ, có chăng sẽ thật sự không bao giờ gặp lại.

Kiều Hướng Thiển nhận trà sữa rồi bỏ vào túi giấy của tiệm, lúc ra về, trong lòng cô vô thức buồn buồn.

Lưu Gia Nhã đã gửi tin nhắn WeChatừ ban nãy, nói là cô nàng đang ngồi xổm trước mộcửa hàng. Lúc đi ra, Kiều Hướng Thiển phải mấmột hồi lâu mới tìm được Lưu Gia Nhã đang ngồi chơi game trước mộtủ kính.

Kiều Hướng Thiển đứng bên cạnh xem cô nàng chơi, “Chưa xong trận hả?”

“Còn mộtrận nữa là lên rank rồi, có pro gánh.” Lưu Gia Nhã không hề ngẩng đầu, đáp: “A Thiển, cậu dắmình về đi, tối nay không ngồi xe về nữa.”

Kiều Hướng Thiển cạn lời, chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu, “Được, mình dắcậu đi, cậu đánh cho tốvào!”

Sau đó, cô dắLưu Gia Nhã tới trước thang máy, cô nàng vẫn còn mải chơi, cả người y như con nímặc cho Kiều Hướng Thiển dắđi. Không ngờ tới trạm tàu điện công cộng, hai người đang xuống bậc thang thì Lưu Gia Nhã bỗng nhiên mấđà, lảo đảo muốn ngã, may mà Kiều Hướng Thiển kịp giữ chặcô nàng lại.

“Ui —” Cổ chân trẹo một cái, Lưu Gia Nhã đau tới mức nhíu mày, nhân vậtrong màn hình cũng bị đối phương hạ gục.

Cả người Lưu Gia Nhã gần như dựa vào Kiều Hướng Thiển, nếu không nhờ cô kéo lại, e là cô nàng thật sự nằm đo đường mất.

“Cậu không sao chứ?” Kiều Hướng Thiển hỏi.

Lưu Gia Nhã thử cử động cổ chân một chút, lập tức cảm thấy đau tới mức nhăn nhó mặmày. Cô nàng đau khổ đáp: “Hình như cổ chân của mình bị trẹo luôn rồi.”

Kiều Hướng Thiển đỡ cô nàng ngồi xổm xuống đất, nhíu mày hỏi: “Có đau lắm không?”

“Đau lắm…” Bấy giờ, Lưu TriếNhã mới không thèm chơi game nữa, điện thoại cũng quăng xuống đất. Cô nàng ngồi xổm, bị đau tới mức ứa nước mắt, Kiều Hướng Thiển nhìn mắcá chân của cô nàng, phát hiện nó đã sưng lên.

May là Kiều Hướng Thiển biếgần đây có một bệnh viện, cô lập tức đỡ Lưu Gia Nhã tới bệnh viện ấy khám gấp. Sau khi bị thương, Lưu Gia Nhã liền biếcái gì gọi là ăn năn.

Lúc ngồi ở ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, sắc mặcủa Lưu Gia Nhã y như đưa đám, “A Thiển, mình sai rồi, mình sẽ không bao giờ vừa đi đường vừa chơi game nữa.”

Kiều Hướng Thiển đang nhìn hoá đơn viện phí, nghe thấy câu này thì liếc cô nàng một cái, ngữ điệu không tốchúnào, “Bị rồi mới nói câu này, sao cậu không nói là cậu sẽ bỏ game luôn đi?”

“Sao mình biết được có bậc thang ở đó chứ?” Lưu Gia Nhã hối hận muốn chết, nhìn cái mắcá chân bị sưng thành cái bánh chưng của mình, cô nàng càng đau lòng hơn, “Hồi nãy có pro đại ca xuất hiện, kéo mình thắng trận đó. Mình muốn thăng hạng nên chờ được, nhưng pro đại ca thì không chờ…”

Kiều Hướng Thiển giận quá hoá cười, “Suy cho cùng thì game vẫn quan trọng nhỉ? Được, mình chống mắlên xem tối nay cậu lếvề ký túc xá bằng cách nào!”

“Mình không có ý này, A Thiển, mình sai rồi, tuyệt đối không có lần sau. Mình hứa là sẽ không làm cậu lo lắng nữa đâu mà.”

“Tại sao cậu không dứkhoábỏ game?” Kiều Hướng Thiển ‘hừ’ nhẹ một tiếng, ngữ điệu của cô đã nhẹ hơn, coi như thoả hiệp với Lưu Gia Nhã.

Trong đầu cô bỗng nhớ lại tình huống hôm nay ở tiệm trà sữa.

Kiều Hướng Thiển ngồi xuống bên cạnh Lưu Gia Nhã, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã sớm đen ngòm vì hếpin.

Lúc này đang là buổi tối, ngoài hành lang bệnh viện chỉ có hai người các cô đang chờ kết quả chụp CT.

Không khí nhất thời yên tĩnh.

Ngón tay của Kiều Hướng Thiển bấan gõ gõ trên màn hình điện thoại.

“Liên Quân Mobile thật sự… chơi vui lắm sao?”

Ngoài hành lang yên tĩnh bấngờ vang lên câu hỏi này.
-Chương 1+

Lượt xem: 1178

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 70/70

Suzu Honjo Yui Hatano Thu Huệ Mayuki Ito Min Do-yoon vtvgo tv Hồng Nhung Quàng A Tũn Tâm An Minami Aizawa Đình Duy giải trí Cô Úc Kana Momonogi Nguyễn Thành Karen Yuzuriha Viết Linh Yua Mikami Thanh Mai giải trí tổng hợp Momo Sakura Đang cập nhật Đình Soạn Miu Shiromine xem gì nghe gì Nguyễn Hoa Tú Quỳnh Anh Sa truyenngontinh Tuấn Anh phim79 Đình Huy Bảo Linh radiotruyen link tối cổ Kim Thanh iptv m3u8 Đình Soạn Ai Sayama vlxx vl79 Hà Thu Yu Shinoda Nguyễn Huy truyen79.xyz phim79.com