
Ước Hẹn Không Thành Của Đôi Ta
VGA 31/??
571 Theo dõi 0
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ
TXT 614/614
744 Theo dõi 0
Em Gái Bị Con Cu Bự Chơi Thô Bạo
1 giờ 9 phút
666 Theo dõi 0Cao Lương Mỹ Vị Sao Sánh Bằng Em: Chương 1
Tác giả: Lạc Lạc
Bị chứng biến ăn kể từ khi mẹ mất, cậu chỉ ăn đỡ để sống qua ngày và chưa từng có món ăn nào được xem là món khẩu vị của cậu, mùi vị món ăn mẹ nấu không thể nào quên được nhưng mãi mãi chẳng ai có thể có tài nghệ bằng mẹ của cậu, sức khoẻ của cậu ngày càng yếu sợ là sẽ không qua khỏi.
Mặc dù đã nếm qua nhiều cao lương mỹ vị nhưng chẳng món nào cậu thấy ngon cả, ấy vậy mà một cô đầu bếp bình thường năng lực không có lại có thể làm ra món khiến cậu cảm thấy mùi vị rất quen thuộc như của mẹ nấu vậy.
Nhờ có cô mà cậu khoẻ mạnh trở lại, và kể từ hôm đó cô chính thức là bảo mẫu của cậu chăm sóc cậu hồi phục lại sức khoẻ.
"Cậu hồi phục rồi đến lúc tôi phải rời đi, sau này không cần ăn đồ tôi nấu nữa, cao lương mỹ vị ngon hơn nhiều gáng ăn cho mau lớn nhé"
Ngay lúc đó cậu đã nhận ra cậu đã thật sự yêu cô, cậu chỉ cần có cô người phụ nữ thứ hai mà cậu yêu nhất trên đời này.
"Cao Lương Mỹ Vị Trên Đời Này Chẳng Thể Sánh Bằng Em"
Truyện này do Lạc Lạc cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz
Trong mộcăn nhà sang trọng, cao quý, nhưng không khí vô cùng ảm đạm, tiếng khóc nức nở tang thương của những người trong nhà, mộcậu
bé khoảng chừng mười tuổi mặc bộ vesđen trên tay là tấm ảnh của một người phụ nữ, trên môi bà ấy nở mộnụ cười hạnh phúc.
Những giọnước mắlăn dài trên má, cậu bé đứng giữa gian nhà, nhẹ đặtấm ảnh lên bàn thờ, một người đàn ông cao lớn đi đến, ông ta là cha của cậu, vẻ mặcủa ông cũng không khỏi kiềm nén sự đau thương mấmánày, tội nghiệp cho đứa con trai bé bỏng của ông.
“Mẹ…” tiếng gọi chứa đầy sự đau thương từ cậu khiến những người xung quanh cũng đồng cảm mà rơi nước mắt.
“Tiểu Doãn, con phải cố lên vượqua nỗi đau mấmánày, phải gáng sống để mẹ con ở trên trời hãnh diện về con” Lâm Mạnh Hùng ôm lấy cậu vỗ về.
Mẹ của Lâm Đại Doãn mấvì tai nạn giao thông kẻ đã gây ra cái chếcủa mẹ cậu đã nhanh chóng trốn thoákhỏi hiện trường,bà được đưa đến biện viện, nhưng đã quá muộn rồi, bà ra đi mãi mãi và sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
Hôm đó trời đổ mưa rất lớn có lẽ ông trời cũng đang xóthương Lâm Đại Doãn, mưa ngày càng lớn không khí ngày mộu ám và ảm đạm hơn.
Nhưng rồi thời gian cũng trôi qua, thoáng đó mà đã năm năm trôi qua, Lâm Đại Doãn giờ đây đã trở thành mộmộcậu thiếu niên, nhưng ký ức về mẹ mãi mãi không thể nào quên được hình ảnh cơ thể mẹ mình đẫm máu tươi đã tạo nên vếthương lớn trong cậu.
Thân thể cậu gầy gò ốm yếu, cậu suốngày nằm trên giường không thích ăn món gì cả, chỉ ăn tạm vài thứ để sống qua ngày, cũng không muốn đén trường không thích tiếp xúc với ai.
Némặcậu xanh xao, hốc hác, mặc dù vậy nhưng nhan sắc của cậu không mấđi, vẻ đẹp ấy nếu như cậu khỏe lại sẽ khiến người khác phải siêu lòng, Lâm Mạnh Hùng luôn tìm những đầu bếp có tay nghề nhấnhì nước và cả những đầu bếp nước ngoài nổi tiếng nhưng chẳng ai khiến cậu ăn ngon lại cả.
“Thiếu gia, lão gia đến thăm cậu” Lâm Đại Doãn đang lướđiện thoại thì người hầu đi vào nói.
“Tiểu Doãn, con đang chơi game sao?”.
Giọng nói của Lâm Mạnh Hùng vang lên, nhìn con trai của mình mà không khỏi xóxa, ông sống một đời vì con trai và không có ý định đi bước nữa, Lâm Đại Doãn sống trong mấy năm qua không chịu rời khỏi giường không ăn ngon như trước đây nữa, mẹ mấđã tạo nên vếthương lớn làm ảnh hưởng đến cậu rấnhiều.
“Ba, con không muốn ăn mấy món đó, chẳng ngon gì cả”.
Lâm Đại Doãn để điện thoại xuống chỉ vào những đĩa thức ăn đặtrên bàn, cậu chán ghénhững cái mùi hương từ thức ăn do những đầu bếp ấy nấu.
“Tiểu Doãn, phải làm sao để con ăn ngon lại đây, mấy năm qua con ăn cũng như không ăn, nhìn cơ thể con gầy gò như thế ta đau lòng lắm
con biếkhông”.
Lâm Mạnh Hùng rơi nước mắt.
“Ba, con không cần cô ta nữa, cô ta chẳng hiểu ý con gì cả”
Lâm Đại Doãn chỉ cô gái đang đứng bên cạnh cậu, cô ta được Lâm Mạnh Hùng đưa từ nước ngoài về làm bảo mẫu cho cậu,chăm sóc cho cậu,nhưng anh là một người cực kì khó tính cô gái này đã là cô gái thứ mộtrăm bị đuổi rồi.
“Tiểu Doãn ba thấy cô ấy cũng chăm sóc con tốmà”.
Lâm Mạnh Hùng khẽ thở dài, từ ăn uống bây giờ đến bảo mẫu anh cũng không vừa lòng, có phải ông chiều cậu quá mà hư hay không?
“Con không thích,chẳng ai có thể hiểu ý con”.
Lâm Đại Doãn lườm cô gái đó, tất cả người hầu trong nhà ai cũng sợ cậu, họ từ thương cảm bây giờ trở nên kì thị cậu, họ chỉ dám nói xấu cậu sau lưng, cậu càng ngày khó tính khiến họ như bị bóc lộvậy, chẳng ai vừa ý cậu.
“Đủ rồi Tiểu Doãn, con càng ngày càng quá đáng, ai cũng không vừa ý con vậy con tự chăm sóc mình đi!!” Lâm Mạnh Hùng lúc này tức giận
quálớn.
Lâm Đại Doãn nhìn ông, cậu không nói gì cứ thế mà nằm xuống kéo chăn lên phũ người, đây là cách cậu trốn tránh ông mỗi khi ông lớn tiếng với
Cậu, Lâm Mạnh Hùng quá mệmõi với đứa con trai này của ông rồi.
Từ khi mẹ anh mấông vừa gánh nhiệm vụ là một người mẹ một người cha, ông muốn cậu trở lại như xưa sống một cuộc sống vui vẻ nhưng cậu thực sự ngày càng quá đáng khiến ông có những lúc mấbình tĩnh lớn tiếng với cậu.
“Ra ngoài hếđi!!” Lâm Đại Doãn quálên.