Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao: Chương 1

Vạn Thu chết vào mùa đông, nhưng hiện tại lại tỉnh dậy trong một ổ chăn ấm áp.

Ở trong đầu cậu hiện lên đoạn ký ức kỳ quái, nói cậu đã xuyên sách rồi.

Trong sách cậu là một đứa con nuôi bị ngược đãi, tương lai sẽ được hào môn nhận về, bắt nạt ai đó, rồi bị bắt nạt ngược lại, cuối cùng bị trả thù đến chết.

Kiếp trước vẫn luôn bị ba mẹ nhốt trong phòng nhỏ, không được học quá nhiều, Vạn Thu thật sự nghi hoặc,

Xuyên sách là gì? Con nuôi là gì? Hào môn lại là gì?

Ở nhà ba mẹ nuôi:

Ba mẹ nuôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, còn cho cậu một gian phòng và một chiếc giường.

Đánh cậu cũng sẽ không xuống tay quá tàn nhẫn, thậm chí cũng không lưu lại sẹo.

Chỉ cần che khuất vết thương là có thể đi học rồi!

Nơi này đúng là thiên đường.

Khi gia đình giàu có kia xuất hiện, mẹ nuôi vẫn luôn không thích đứa ngốc như cậu, nên thẳng tay đổi cậu lấy một số tiền lớn.

Vạn Thu khóc lóc giữ chặt mẹ nuôi: “Tại sao mẹ không cần con nữa? Là do con ăn quá nhiều sao? Là con thành tích quá kém sao?”

Chưa từng được tiếp xúc với một thế giới thiện ý, Vạn Thu cứ ngỡ đây là nơi hạnh phúc nhất mà bản thân từng sống.

Người nhà chân chính nhìn thấy ống tay áo của Vạn Thu lộ ra vết thương.

Đau lòng ôm lấy cậu.

Quyết tâm sẽ bồi thường cho đứa nhỏ này những điều ấm áp và tốt đẹp nhất, để đứa nhỏ lớn lên thật khỏe mạnh, vô ưu vô lo.

Không cho bất luận kẻ nào dám khi dễ đứa nhỏ này.
______________

Sở gia đã tìm được đứa con mất tích nhiều năm.

Rất nhiều người lo lắng cho cuộc sống sau này của người con nuôi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy được Sở gia nhận nuôi, thay thế cho Vạn Thu thất lạc nhiều năm. Hắn ưu tú, giỏi giang, tướng mạo xuất chúng, lại được kì vọng cao.

Vạn Thu đã trở về, Sở Ức Quy cho rằng người như hắn không cần lưu lại làm vật thay thế.

Chỉ là Sở gia không bỏ rơi hắn.

Sở Ức Quy cũng cho rằng Vạn Thu sẽ bài xích mình.

Nhưng khi hắn bị sốt, nửa đêm ho khan, phát hiện cậu chủ nhỏ chân chính của Sở gia sớm đã canh giữ ở cửa, mơ màng chờ hắn tỉnh lại.

“Uống chút canh, rồi uống thuốc, phải mau khỏi bệnh, không thì sẽ bị ba mẹ đánh.”

Lúc này Sở Ức Quy mới biết, nếu Vạn Thu vì bệnh mà không làm việc, ba mẹ nuôi sẽ đánh cậu cho hả giận.

Phải làm thật tốt hết thảy việc trong nhà thì cậu mới có thể bình an.

Sở Ức Quy lại nói: “Anh có thể đánh em, mắng em hoặc bắt nạt em.”

“Tại sao?” Vạn Thu vỗ vỗ sau lưng hắn, “Ba mẹ ở rất xa, anh nhìn trộm giúp em, bọn họ không nghe thấy, sẽ không bị đánh đâu!”

Sở Ức Quy nguyện ý trả ơn Sở gia, cho dù có bị Vạn Thu khinh thường, nhục mạ hay thậm chí bị đánh đập, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Chứ không phải như thế này.

Vạn Thu khiến hắn đau lòng, áy náy, không có cách nào đối mặt.

Bản thân trộm của Vạn Thu non nửa cuộc đời, cho nên hắn phải trả nợ mãi mãi.

*Ghi chú:

1, Thụ kiếp trước tàn tật, trí lực rất thấp, sau khi xuyên sách cơ thể đã khỏe mạnh.

2, Trước khi vấn đề tâm lý của thụ được chữa khỏi, sẽ không có diễn biến tình cảm.

3, Sở Ức Quy công X Vạn Thu thụ, 1V1, HE, tình cảm phát triển khi hai bên đã thành niên, không có quan hệ pháp luật. (quan hệ anh em)

4, Gia đình thụ không hoàn mỹ, vai chính thụ và gia đình cùng trợ giúp lẫn nhau, bạn thụ sẽ được đón về nhà ở chương 33.

Tag: Hào môn thế gia, Thiên chi kiêu tử, Ngọt văn, Xuyên thư.

Một câu tóm tắt: Cậu bé ngốc cũng có thể ở gia đình giàu có mà gặp được chân ái sao?

Lập ý: Thế gian thay đổi luân hồi, sẽ không mãi mãi chỉ có vận đen.

*Đôi lời của nhà dịch:

1. Đây là bộ đầu tiên mình edit vì thấy văn án hợp gu, mình không biết tiếng Trung nên độ chính xác không cao.

2. Mình vừa đọc vừa dịch nên không biết cốt truyện về sau sẽ diễn biến ra sao.

3. Truyện dài 143 chương chứ không phải 134 nha mấy bồ, nhầm xíu 🤧🤧

4. Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


"Cháu không có tiền."

Sáng sớm. Những tia nắng mờ ảo. Trong căn nhà cũ 70 mét vuông, Vạn Thu mở to mắt trên chiếc giường đơn ở phòng nhỏ của mình. Cậu nhìn thoáng qua sắc trời, rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.

Thời gian cho đến lúc chuông báo vang lên chỉ còn mười phút, vì vậy Vạn Thu đã nhấn tắt đồng hồ. Cậu đem toàn bộ đệm chăn, ga trải giường sắp xếp chỉnh tề, chiếc bàn nhỏ cũ nát được lau sạch sẽ không một hạt bụi, ghế đẩu cũng được đặt ngay ngắn dưới gầm bàn.

Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ lớn, Vạn Thu thấy mẹ Ninh Xảo Trân vẫn đang say giấc, chỉ có một người, hôm qua ba cậu vẫn không trở về như cũ. Cậu rón rén đóng lại cửa phòng, tránh quấy rầy đến mẹ, rồi đi rửa mặt sạch sẽ.

Mở chiếc tủ lạnh đã cũ từ lâu, ánh đèn trắng như tuyết sáng lên, nhưng bên trong lại chẳng có lấy một đồ gì. Hôm qua cậu đã nhắc mẹ việc này, nhưng hiển nhiên mẹ không để nó trong lòng.

Vạn Thu biết trong nhà có cái gì, không có cái gì, nên đương nhiên biết hiện tại không thể nấu cơm sáng. Cậu trở lại căn phòng nhỏ của mình, lật đệm giường lên, thận trọng lấy một tờ năm tệ nhàu nhuyễn rồi bước ra khỏi nhà.

Hai ngày nay tiết trời không tốt, gió hơi lớn, mặc dù là mùa hè nhưng vẫn thấy lạnh. Hôm nay Vạn Thu mặc một chiếc áo hoodie, mái tóc của cậu vốn đã không cắt một tháng kể từ lúc nghỉ hè, hiện giờ dài ra, bị gió thổi tung có chút rối. Vạn Thu đội mũ lên, nhưng không có dây rút nên chỉ có thể dùng một tay giữ lại.

Phía sau có một chiếc xe màu đen không xa không gần lặng lẽ khởi động đi theo cậu.

Vạn Thu lấy ra một cái bao nilon nhăn dúm dó, đi ngang qua thùng rác sẽ lật lên xem, nhưng đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì. Trời quá lạnh, người ta sẽ không ở cái thời tiết này mà uống nước ném chai.

Cậu lại rút năm tệ trong túi ra, hiện tại phải dùng nó để đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, trước khi mẹ tỉnh dậy phải làm xong bữa sáng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng chai nhựa lăn trong gió, Vạn Thu tận lực chú ý xem âm thanh đó phát ra từ đâu.

Bên kia đường có một cái vỏ chai trà đá lăn lóc, thi thoảng lại đập vào lề đường, trượt liên tục.

Sáng sớm, đường một chiều trong khu phố cũ ít xe qua lại, lại không có biển báo nên mọi người đều cứ thế băng qua.

Vì gió mà Vạn Thu cũng không nhìn kĩ xung quanh, hướng về phía chai nước mà tới.

Bíp bíp ---

Tiếng còi xe chói tai và tiếng phanh gấp gáp đột nhiên vang bên tai, Vạn Thu cảm giác được cánh tay bị va vào đâu đó, thân thể theo bản năng tránh né, lảo đảo lùi về sau.

Chiếc xe kia dừng lại, Vạn Thu chống tay ngã xuống bên đường, mờ mờ mịt mịt nhìn lên phía trước.

Chiếc xe màu đen nãy giờ luôn âm thầm đi theo cậu cũng dừng lại. Từ trên xe, hai người đàn ông cao lớn bước xuống.

"Chết tiệt, sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn vậy."

Một người đàn ông nhanh chóng tới bên người Vạn Thu, nửa quỳ nửa ngồi vội vã nói: "Này, nhóc con, vẫn ổn chứ? Có sao không?"

Vạn Thu nhìn người đàn ông trước mặt, tuy có phần hung dữ nhưng đôi mắt lại tràn ngập lo lắng.

"Nhóc thế nào rồi?" Người đàn ông trước mặt cẩn thận hỏi han, "Thấy đau ở đâu? Chân có sao không? Này nhóc, nhóc nói gì đi."

Người đàn ông rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn khi không nhận được câu trả lời của Vạn Thu.

Vạn Thu cúi đầu nhìn khuỷu tay của mình, chỗ tay áo hoodie bị chiếc xe làm rách một vết, máu chảy dọc xuống cánh tay.

Bàn tay chống ở mặt đất cũng trầy xước, có chút đau đớn.

"Chảy máu rồi, chết tiệt, nhóc đừng lộn xộn, chú đưa nhóc đi bệnh viện."

Người đàn ông vẻ mặt hoảng loạn này không giống như đang cư xử với người xa lạ, nhẹ nhàng bế Vạn Thu lên như chỉ đang cầm một chiếc lông vũ.

Vạn Thu bị đặt trên ghế phụ, khi người đàn ông định thắt dây an toàn cho cậu, rốt cuộc cậu cũng cũng có phản ứng, đẩy đẩy người đàn ông. Sức lực không lớn nhưng người đàn ông vẫn dừng tay lại.

"Cháu không sao." Vạn Thu còn chưa tới lúc vỡ giọng, thanh âm non nớt khó phân biệt nam nữ, lại rất ôn hòa: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Người đầy máu thế kia, sao lại là vết thương nhỏ?" Người đàn ông thấy tay áo Vạn Thu đã bị máu nhuộm đỏ.

Vạn Thu lắc đầu, trực tiếp dùng tay bịt kín miệng vết thương: "Loại vết thương này sẽ nhanh cầm máu."

Loại vết thương này? Người đàn ông nhíu mày, lời này không thể không khiến người ta liên tưởng đến những điều xấu, chẳng lẽ đứa nhỏ này thường xuyên bị thương, nên cái đau do xe đụng này chẳng thèm bỏ vào mắt sao?

"Chỗ này bẩn như vậy, bên đường đều là dầu của mấy gánh hàng dong, một khi vết thương nhiễm trùng sẽ rất phiền toái, cháu hiểu không?"

Người đàn ông thả tay Vạn Thu xuống, nhìn cậu nhóc yếu ớt dễ dàng bị bẻ gãy như cành cây khô, mờ mịt nhíu mày.

"Cháu không có tiền." Vạn Thu kiên quyết cự tuyệt, nghĩ nghĩ gì đó rồi lại bổ sung: "Mẹ cũng không có tiền."

"Chú trả cho cháu, cháu phải đi bệnh viện." Người đàn ông nói.

"Cháu không biết chú." Vạn Thụ muốn nhảy khỏi ghế phụ, nhưng cơ thể gầy yếu căn bản không có cách, lại cùng người đàn ông giằng co một hồi.

"Nếu cháu không yên tâm, chú có thể giúp cháu gọi xe cứu thương tới." Người đàn ông lại cất lời.

Vạn Thu chần chờ, gọi điện như vậy có cần trả phí không?

Cậu không có tiền.

Trong lúc Vạn Thu còn đang chìm trong đống suy nghĩ, chiếc xe đã lăn bánh.

Người đàn ông tóc vàng còn lại trong số hai người đàn ông cao lớn vọt tới chiếc xe gây tai nạn, trực tiếp kéo cửa xe, hung hăng nhìn tên tài xế: "Ông lái xe kiểu quái gì đấy? Đường một chiều hẹp như thế mà không thèm nhìn kĩ à? Nếu đâm chết người thì ông tính sao? Chết tiệt..."

Thủ phạm là một tài xế taxi gầy gò, bị người đàn ông tóc vàng cơ thể vạm vỡ quát thì hoảng loạn giải thích: "Tôi...tôi không..."

Nhìn bạn mình đã bế Vạn Thu lên ghế phụ, chuẩn bị tới bệnh viện, người đàn ông tóc vàng lập tức ngồi xuống ghế phụ của xe taxi.

"Mau, đi theo chiếc xe ở phía trước!"

Vẻ mặt hắn bực bội, nhỏ giọng mắng: "Kia mà là đứa nhỏ nhà ông chủ chúng ta thì đúng là muốn đòi cái mạng này mà..."

Người đàn ông tóc vàng vội vã bấm một dãy số, đầu dây đối diện rất nhanh đã trả lời: "A lô?"

"Ông chủ, đứa bé kia bị xe đụng trúng, trông có chút nghiêm trọng, chúng tôi đang đưa tới bệnh viện."

Vẻ hung tợn vừa nãy đã biến mất, khi nói chuyện điện thoại lại có chút cung kính, "Vâng, đúng vậy, tai nạn xe hơi, xem ra chỉ bị thương nhẹ thôi... Ngài muốn tới đây sao...Tôi biết rồi, tôi sẽ gửi ngài địa chỉ..."

Tên tài xe nghe người đàn ông tóc vàng nói chuyện, tuy không biết "ông chủ" được nhắc tới ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng trông thần sắc đối phương phẫn nộ đan xen ảo não, trực giác cho tên tài xế này biết rất có thể hắn đã gây ra họa lớn rồi.
-Chương 1+

Lượt xem: 1209

Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không

TMDb: 7.9

Thời lượng: 164/164

Cô Úc Minami Aizawa Hà Thu Đình Soạn nghe gì Nguyễn Thành Hồng Nhung Tâm An Nguyễn Huy Đang cập nhật Kim Thanh giải trí Nguyễn Hoa Anh Sa Đình Huy Bảo Linh Mayuki Ito phim79 Ai Sayama truyenngontinh Đình Soạn giải trí tổng hợp Suzu Honjo Miu Shiromine Yui Hatano Momo Sakura radiotruyen Thanh Mai xem gì Kana Momonogi Tú Quỳnh Viết Linh vl79 link tối cổ vlxx Yu Shinoda Thu Huệ Tuấn Anh Quàng A Tũn Min Do-yoon Yua Mikami iptv m3u8 Đình Duy Karen Yuzuriha vtvgo tv truyen79.xyz phim79.com