
Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm
AUX 77/77
294 Theo dõi 0
Lãnh Đế Cuồng Thê
AUX 16/16
1173 Theo dõi 0
Suptar 2550 – Superstar 2007
87 10/10
2205 Theo dõi 0Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống: Chương 1
Giới thiệu:
Đào Nguyện mang theo hệ thống đào hoa đi đến các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là yêu đương. Hơn nữa mỗi lần yêu đương đều phải thật ngọt ngào, thật cưng chiều thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại, sau khi cậu bật hack thì thế giới nào cũng phải show ân ái.
Bạch liên hoa: Tôi cảm nhận được ác ý rất sâu đến từ thế giới này, đã nói tôi mới là vai chính mà, tại sao cuối cùng tôi lại biến thành đá kê chân hả?
Phắc boi: Vả mặt tới nhanh quá, tựa như gió lốc vậy, nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội nữa, xin hãy để tôi yêu cậu ấy một vạn năm không đổi.
Bạch nguyệt quang: vậy mà tôi lại thua bởi một tên ngốc bạch ngọt*, chẳng lẽ các người không nhìn ra sao? Tôi là trắng, hắn mới là đen!
*Ngốc bạch ngọt” là một kiểu hình tượng nhân vật đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Cực phẩm: Xin đừng gọi bọn tôi là cực phẩm, vì cực phẩm vua đang ở trước mặt kìa, bọn tôi không dám tự xưng là cực phẩm đâu.
Quần chúng vây xem: Ông trời ơi, xin hãy mang cái đôi show ân ái này đi đi, chúng tôi bị thồn cơm chó no sắp chết rồi!
1: Yêu đương với ba nuôi giàu có: Rõ ràng là có thể dựa vào bán nghệ kiếm cả đống tiền, nhưng lại cố tình chọn bán mình cho ba nuôi giàu có.
2: Nhập vai yêu nhau với ảnh đế: Yêu đương ở trong phim, nhập vai quá sâu, sâu đến yêu ra bên ngoài. Xin hãy tìm hiểu một chút về luyện tập hôn môi.
3: Xung hỉ ở những năm 60: Vị hôn phu theo đuổi được bạch nguyệt quang của mình liền từ hôn vứt bỏ cậu, cậu chỉ có thể gả cho quan quân đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ? Xin hãy tìm hiểu một chút về công thụ sủng nhau.
4: Bao nuôi chó con sói tính: Sống lại là có thể dùng đồ vật của người khác và có thể sao chép hãm hại người khác sao? Bề ngoài cao lãnh cấm dục bên trong lãng mạn như thơ Ly Tao* nhà thiết kế thụ × bề ngoài dương quang anh tuấn cơ bụng tám múi chó con bên trong ngoan độc sói tính người mẫu công.
*Một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử TQ thuộc thể loại phú, là một tác phẩm tiêu biểu của văn học lãng mạn Trung Quốc đồng thời nắm giữ một địa vị cao quý trong nền văn học nước này.
5: Hậu cung tranh sủng công lược: Cậu hoặc là không tranh, nếu tranh thì nhất định phải là độc sủng.
6: Tinh tế lính văn nghệ: Lính văn nghệ cũng không dễ làm, chẳng những phải biết hát biết nhảy mà còn phải biết giả gái nữa.
Xem văn nhắc nhở:
1: 1V1, sảng văn, chủ thụ, hệ thống rất cường đại.
2: Toàn văn hư cấu, mỗi thế giới đều không liên quan đến thế giới hiện thực, xin đừng kiểm chứng.
Đào Nguyện cầm hộp vẽ tranh bước vào lớp học. Trong lớp có khoảng hai mươi cái bàn dài, cậu chọn một cái bên cạnh cửa sổ và đi qua ngồi xuống, chờ giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc đến lớp.
Phòng học sạch sẽ sáng sủa, ở các góc có trang trí các lọ hoa, trên bục giảng và trên các bàn ở dãy cuối cùng của lớp học cũng được cắm hoa tươi.
Trong lớp có vài nữ sinh đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau. Dù lớp học vẫn chưa bắt đầu, học sinh cũng không được lớn tiếng ồn ào ở trong phòng học, đây là quy định của Học viện Quốc Học.
Sau khi Đào Nguyện bày hết dụng cụ vẽ tranh ra ngoài thì chống cằm ngồi ngẩn người. Rèm cửa sổ vẽ tranh thuỷ mặc được buộc lại, cửa sổ đang mở, cậu đưa mắt về phía cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phòng học tốt như vậy, môi trường học tốt như vậy, cùng tồn tại đằng sau sự tao nhã và xa hoa chính là cần rất nhiều tiền để chống đỡ, tất nhiên là học phí của Học viện Quốc Học rất đắt đỏ. Ba mẹ của nguyên chủ đều đã mất và chỉ còn một người em trai bị bệnh, cậu ấy sắp không đủ khả năng trang trải học phí ở đây nữa rồi. Nhưng nếu Đào Nguyện đã thay thế cậu ấy thì tất nhiên là sẽ nghĩ cách kiếm tiền để đóng học phí, cũng như giúp cậu ấy thực hiện ước mơ của mình.
Các học sinh lần lượt vào lớp, không lâu sau khi tiếng chuông nhắc nhở vào lớp vang lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ eo tròn và mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được cải tiến có yếu tố hán phục bước vào. Đây là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của bọn họ, cũng là chủ nhiệm lớp này, tên là Hồ Văn Sơn. Ông ta là một người trung niên phúc hậu, nhưng không biết có phải tại vì ông ta là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc hay không, rõ ràng không hề có một chút khí chất cổ xưa nào vậy mà cứ thích mặc đồ cổ trang.
Hồ Văn Sơn ngồi xuống phía sau bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới, nói: "Trước khi bắt đầu tiết học, thầy có vài điều muốn nói với các em. Danh sách những người giành được học bổng đã công bố rồi, học bổng dành cho lứa tuổi và học bổng chung của lớp chúng ta vẫn là bạn Từ Thiếu Viêm giành được. Chúc mừng em Từ Thiếu Viêm, nhớ đề phòng tính kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn, tiếp tục cố gắng để hoàn thiện bản thân."
"Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng hơn." Từ Thiếu Viêm cười nói, cũng khẽ gật đầu với những bạn học đang dùng ánh mắt chúc mừng xung quanh.
Hồ Văn Sơn đưa mắt nhìn Đào Nguyện, quan sát phản ứng của cậu. Thấy cậu bình tĩnh như vậy khiến ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đợi một lúc lâu mà cậu vẫn không có phản ứng gì, ông ta chỉ có thể hắng giọng nói: "Được rồi, vậy......, ừm, bắt đầu học thôi."
Sự bình tĩnh của Đào Nguyện cũng khiến các bạn học khác rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.
Hồ Văn Sơn nhấn cái nút trên bục giảng để mở màn hình điều khiển trên bàn, màn hình sau lưng ông ta lập tức sáng lên.
Hồ Văn Sơn giống như sắp bắt đầu dạy học, nhưng mãi vẫn chưa chính thức bắt đầu dạy. Rốt cuộc ông ta vẫn không nhịn được mà chủ động mở miệng hỏi: "Học sinh Đỗ Thanh Vũ, em có gì muốn nói không?"
Đào Nguyện biết chính xác ý của ông ta khi hỏi câu này, nhưng lại nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu và nói: "Em nên nói gì đó sao? Thầy muốn em nói gì ạ?"
"Em không có gì muốn nói khi bạn Từ Thiếu Viêm lại lần nữa giành được hai suất học bổng sao?" Hồ Văn Sơn nhìn cậu hỏi.
Đào Nguyện thờ ơ quay đầu lại, nhìn về phía Từ Thiếu Viêm nói: "Chúc mừng cậu, Từ Thiếu Viêm."
Từ Thiếu Viêm cũng bị thái độ của cậu làm cho bất ngờ, sửng sờ một lúc mới trả lời: "Cảm, cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi sao?" Hồ Văn Sơn nghĩ thầm, hôm nay người này bị sao vậy, sao lại bình tĩnh thế này?