
Thanh Thành Hồ
TXT 7/7
626 Theo dõi 0
Chú Chó 2022 – Dog
101
4755 Theo dõi 0
Bumpoor
VGA 19/??
1022 Theo dõi 0
Tát Nhĩ
TXT 28/28
811 Theo dõi 0Bàn Sơn: Chương 1
Lương Tân xuất thân Tội Hộ, đã được định sẵn cuộc đời không có ngày ngóc đầu dậy. Chỉ có điều, năm hắn tám tuổi, tiểu quỷ từng hầu hạ bên cạnh tổ tiên Lương gia tìm đến hiệu trung với hắn, từ đây cuộc đời hắn lật sang một trang khác.
Tu thiên ngộ đạo phải trảm diệt phàm tình, trong mắt tu sĩ chỉ có thiên đạo, không bị ngoại vật tác động, không có yêu ghét của thế gian
Đạo tâm không phải là nhân tâm
Nhưng Lương Tân là một ngoại lệ, hắn có tu vi nhưng lại không có đạo tâm. Nhìn thấy người thân hạnh phúc, hắn tươi cười rạng rỡ; nhìn thấy bằng hữu tức giận, hắn cũng nổi giận bất bình; nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi ngang qua bên cạnh, hắn nhịn không được tham lam hít lấy hương thơm thoảng qua..
Bởi vì đó là một trái tim của người phàm tục cho nên Lương Tân là người, thiên hạ nhân gian chính là ngôi nhà hạnh phúc của hắn
Nếu như phải chọn giữa ‘Người’ và ‘Tiên’, hắn không chút do dự mà quyết định: Bàn Sơn! (Ý nghĩa của “Bàn Sơn” hồi sau sẽ rõ. .. ^.^)
Kẻ mang tội ác tày trời, toàn tộc bị liên đới, con cháu đời đời làm ‘Tội Hộ’, nữ làm nô tỳ, nam lao dịch, trừ khi vì quốc gia lập được công tích lớn lao, bằng không vĩnh viễn không có ngày ngoi đầu lên.
Lương Tân từ khi mới sinh ra đã là một danh Tội Hộ, không có tư cách ăn mặn, không có tư cách mặc quần áo mới, không có tư cách đến trường học chữ, càng không có tư cách đi ra khỏi con đường đã được nha môn quy định dành riêng cho tội hộ, đi ra nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài một lần.
Lương Tân năm nay tám tuổi, đợi đến khi nó đủ mười bốn, sẽ lập tức bị nha môn phân phái đi, hoặc đi lính trấn giữ biên cương, hoặc đi phá đá, đào quặng, khai hoang....Tóm lại đều là những công việc khổ sai cửu tử nhấsinh. Chiếu theo luậpháp Đại Hồng, nếu nó có thể kiên trì được đến năm hai mươi tuổi mà không chếthì có thể trở về ba năm, tìm mộnữ tội hộ, cưới vợ sinh con, sau đó lại tiếp tục đi lao dịch sáu năm...
Lao dịch sáu năm, nghỉ ngơi ba năm, suốcuộc đời tội hộ cứ như vậy lặp đi lặp lại. Chỉ có điều đại đa số đều không có vận may kiên trì quá 'sáu năm' lần thứ hai, cha của Lương Tân chính là ở lần 'sáu năm' thứ hai, vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh nôn ra máu mà chết.
Mộnhà bọn họ làm tội hộ suốba trăm năm, từ lâu đã không còn ai nhớ tổ tiên Lương gia rốt cuộc đã gây ra tội ác tày trời gì mà để liên lụy đến con cháu đời sau, để họ phải chịu khổ!
Lương Tân hiện tại đã mơ hồ hiểu rõ vận mệnh tương lai của bản thân, nhưng lấy tâm lý trẻ con để che lấp đi gánh nặng trầm trọng này, cả ngày đều vui vẻ cười nói hi ha, buổi tối mỗi ngày đều ngồi trên mái nhà, đôi mắdõi theo bầu trời đêm, mộngôi sao băng vụqua, liền vội vội vàng vàng thầm ước nguyện.
Ước nguyện của nó từ: 'Tôi muốn lập được công lao lớn, cùng nương không phải tiếp tục làm tội hộ.' một đường giản hóa giản hóa, cuối cùng trở thành: 'lập công'. Nhưng sao băng chỉ xoẹqua một cái rồi biến mất, mà xuất hiện lại chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước, cho dù nguyện vọng chỉ có hai chữ nhưng cũng niệm không kịp.
Đêm nay, Lương Tân như cũ ngồi trên mái nhà đau khổ chờ đợi sao băng xuất hiện. Độnhiên, từ dưới mặt đấtruyền lên một giọng nói yếu ớt: - Đứa bé đang ngồi trên mái nhà, hộ gia đình phía dưới ngươi là họ Lương có phải không?
Lương Tân giậnảy mình, cúi đầu nhìn xuống, một người thấp bé gầy ốm đang đứng ở cách đấy không xa, ngẩng đầu rụrè nhìn nó.
Người này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo hèn mọn, thân người lại vừa gầy vừa nhỏ giống như mộtên quỷ bệnh lao, trên mặt còn có một cái bớhình đồng tiền rất lớn, càng nhìn càng khó coi.
Bệnh lao quỷ dường như rất khẩn trương, con mắđảo loạn, căn bản là không dám cùng Lương Tân đối thị, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nó một cái liền nhanh chóng rời đi, thêm vào đó khuôn mặt người này vàng vọxanh xao, dưới cằm còn lưu lại ba cọng râu, hiện lên vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Lương Tân trong lòng buồn bực, người này nó không nhận ra, chắc hẳn không phải là người trong khu tội hộ. Nhưng nơi này ngoại trừ quan binh lão gia căn bản là không có người bên ngoài tiến vào. Tay chân lanh lẹ nó từ trên mái nhà trèo xuống: - Là họ Lương, ông tìm nhà chúng tôi làm gì?
Lương Tân lúc này mới phát hiện ra đối phương so với nó còn thấp hơn nửa cái đầu.
Bệnh lao quỷ vô cùng cẩn thận trả lời: - Tôi không tìm nhà cậu, tôi tìm nhà họ Lương.
Lương Tân nhịn không được ha ha cười nói: - Nửa đêm canh ba, tôi ngồi ở trên mái nhà Lương gia ngắm sao trời, vậy tôi đương nhiên là người nhà họ Lương rồi!
Bệnh lao quỷ ngạc nhiên chớp chớp mắt, một lúc sau mới giậmình tỉnh ngộ: - Có đạo lý! Nói xong, bỗng nhiên thân người lướvề phía trước, cơ hồ đem khuôn mặdán vào mặLương Tân, cẩn thận đánh giá tướng mạo nó, trên khuôn mặsầu khổ nọ hiện lên vẻ do dự: - Nhìn kỹ mà nói, cũng có điểm giống... !
-Quỷ ! Lương Tân chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng hếcả lên, thélên một tiếng lùi về phía sau vài bước, rốcục ngồi bệxuống đất.
Người này là bay tới, là loại hai chân không chạm đấlướtới..............
Bệnh lao quỷ so với Lương Tân còn sợ hãi hơn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cánh tay cong queo liều mạng xua lắc: - Đừng sợ đừng sợ, tôi sẽ không hại cậu, mà tôi cũng hại không được cậu....Lại nói, cậu như vậy tôi thì có gì có thể hại cậu đây.
Lương Tân trừng mắt nhìn đối phương, run rẩy nói: - Ông thật là quỷ?
Bệnh lao quỷ cười làm lành, dè dặgậgật đầu: - Cậu đừng sợ, pháp lực của tôi rấthấp, tuyệt đối đánh không lại cậu, đánh không lại cậu, càng hại không được cậu.
Nói xong, bệnh lao quỷ hai tay vừa lật, lấy ra một cái gói được bọc bởi giấy dầu, lậđậmở ra.
Lương Tân đột nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gói giấy dầu trên tay bệnh lao quỷ, ánh mắlộ ra vẻ ngạc nhiên và tham lam: - Đây là... Đây là thịt? Từ cái gói đó bay lên mộmùi hương thần kỳ, khiến cho miệng nó đột nhiên ứa nước miếng, ngay cả cái bụng cũng kêu lên reo réo!
Nhìn thấy thần sắc của Lương Tân, ánh mắt của bệnh lao quỷ có chúmờ đi, nhẹ nhàng nói: - Đây là thịt, thịbò kho của Tụ Phúc lâu, ăn vào tăng sức lực. Nói xong, đem gói thịbò kho trong tay nhévào lòng bàn tay nhỏ bé của Lương Tân.
Lương Tân sợ ngây người.
Ăn thịt, là chuyện mà những tội hộ cho dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến, về phần Lương Tân, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, căn bản là chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thịchứ đừng nói gì đến ăn.
Sau khi cẩn thận xé mộmảnh nhỏ bỏ vào miệng, Lương Tân bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, cầm theo gói thịbò kho xoay người chạy vào nhà, dùng sức lay tỉnh Lương thị, người đã sớm đi vào giấc ngủ vì lao động vất vả quanh năm.
Khi bệnh lao quỷ lướvào trong nhà, hai mẹ con, thậm chí đều quên mấcòn có một vị tiểu quỷ khách nhân, đang ngây ngô cười, xé từng miếng từng miếng nhỏ từ khối thịkia đúvào miệng đối phương....
Bệnh lao quỷ hísâu một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa, qua một lúc lâu mới trở lại lúc này mặt mũi bầm dập nhưng ở trên lưng lại vác thêm một cái bao không nhỏ. Sau khi trở lại Lương gia, lão ta mang cái bao nặng trên vai đặxuống bàn để lộ ra: gà nướng, vịtiềm, trứng kho, nộm dê....
Lương thị lớn lên cực kỳ xấu xí, trợn mắt há mồm nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn những thứ mà mình chưa từng nhìn thấy trước đây chứ đừng nói là nghĩ đến, nhấthời không biếnên nói điều gì cho phải.
Lương Tân so ra còn bình tĩnh hơn, cẩn thân chắn trước mặmẹ mình: - Mặcủa ông......
Bệnh lao quỷ nhếch môi để lộ ra vài cái răng so le không đều nhau: - Pháp lực của tôi quá yếu, lúc ăn cắp những đồ ăn này thì bị người ta phát hiện.
Bệnh lao quỷ chỉ là mộtên tiểu quỷ hạng tép riu, nếu hiện hình ra sẽ tránh không được quyền cước của phàm nhân, nhưng nếu ẩn thân mà nói, căn bản là không thể cầm được bất kỳ vậgì của nhân gian.
Lương Tân khuôn mặt đầy vẻ cảm kích, gậgật đầu hỏi: - Ông rốt cuộc là ai, tìm nhà chúng tôi có chuyện gì... Tiếp đó, nó dường như nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặnhỏ nhắn đột nhiên toára vẻ vui sướng tự đáy lòng, nhìn chằm chằm vào bệnh lao quỷ lớn tiếng hỏi: - Ông là cha tôi sao?!
- Không phải! Lương thị và tiểu quỷ hai miệng một lời, đều hoảng sợ giậmình.
- Vậy ông là ai? Lương Tân ngược lại không thấvọng hỏi tiếp.
Bệnh lao quỷ cuống quýgiải thích: - Tôi là tùy tùng bên cạnh Lương NhấNhị, mà Lương NhấNhị chính là tổ tiên nhà các vị.
Lương Tân quay đầu lại nhìn mẹ của nó, Lương thị tức thì lắc lắc đầu, bà ta cũng không biếgia đình nhà chồng còn có một vị tiên nhân như vậy, càng chưa bao giờ nghe nói đến vị bệnh lao quỷ này.
Giọng điệu của bệnh lao quỷ từ đầu đến cuối đều là một bộ dạng rụrè nhúnhát, khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt của người đối diện:
- Hơn ba trăm năm trước tôi bị hàm oan mà chết, bởi vì oán niện quá sâu cho nên hồn phách không tan. Nhìn thấy cừu nhân ở ngay trước mặmà không có lực báo thù, chỉ có thể bằng vào tí chúpháp lực mà không ngừng trêu chọc đối phương, nhưng không ngờ lại dẫn đến sự truy sácủa quỷ soa, mắthấy sắp phải hồn phi phách tán thì Lương đại nhân xảo hợp đi qua, cứu tôi mộmạng, còn giúp tôi làm rõ oan tình, chính tay đâm cừu nhân. Cũng từ lúc đó tôi đã lập thệ vĩnh viễn là người Lương gia, đại nhân cấp cho tôi một cái tên, gọi là Phong Tập Tập(Gió hiu hiu)...
Ánh mắt của Lương Tân càng lúc càng tỏa sáng, hỏi liên tiếp: - Lương đại nhân? Tổ tiên nhà tôi là một vị đại quan?Ông ấy còn có thể đánh lui quỷ soa?Ông ấy là thần tiên sao?
Tiểu quỷ Phong Tập Tập thành thậtrả lời:
- Lương đại nhân là một vị quan lớn, bản lĩnh cũng rấcao, so với thần tiên tôi thấy cũng không quá đáng, chỉ có điều đại nhân là phàm nhân thân thể, rốt cuộc cũng chỉ có trăm năm thọ mệnh.... Sau này có một lần đại nhân gặp phải thích khách, tôi bị trận ác chiến đó ảnh hưởng, bị trọng thương từ đó ngủ say ba trăm năm. Khi tỉnh lại thì Lương đại nhân đã hóa vũ đăng tiên, tôi mấrấnhiều công sức rốt cuộc tra ra được đại nhân sau đó đắc tội với hoàng thượng, bị trị tội chém đầu, hậu nhân vĩnh viễn làm Tội Hộ. Vì tìm kiếm các vị, tôi đã chạy loạn khắp nơi, cuối cùng nhờ Diêm Vương khai ân, để cho tôi có thể tới báo ơn. Giọng nói của Phong Tập Tập ban đầu thì buồn bực khổ sở, sau đó lại trở bên vui mừng an ủi.
Lương Tân vội vàng truy hỏi: - Vậy tổ tiên nhà chúng tôi phạm vào tội gì ?
Phong Tập Tập lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ tự trách trả lời: - Điều này tôi tra không ra được, tôi pháp lực quá yếu, không thể đi vào nha môn được.
Lương thị rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vẻ mặtừ kinh ngạc đến do dự, cuối cùng biến thành dứkhoát, đột nhiên kéo Lương Tân cùng nhau quỳ xuống trước mặtiểu quỷ, lắp bắp nói: - Ông là quỷ, nhấđịnh còn có bản lĩnh khác nữa. Xin ông, van ông nhìn vào tình nghĩa với tổ tiên Lương gia, đem đứa trẻ này mang đi đi...
Phong Tập Tập sợ hãi đến mức mặquỷ trắng bạch, lập tức quỳ xuống, đối với mẹ con Lương Tân liều mạng khấu đầu: - Tôi, tôi không có bản lãnh lớn đến vậy, tôi cứu không được các vị, thậxin lỗi, thậxin lỗi! Chỉ có điều tôi vĩnh viễn ở bên cạnh các vị, lén trộm thịcho các vị ăn... Thiếu gia thân thể tốlên thì có thể vượqua được khổ dịch.Còn nữa, còn nữa! - Phong Tập Tập sắp khóc đến nơi rồi : - Tôi đi trộm quyền phổ, để cho thiếu gia luyện công phu, có bản lãnh rồi sẽ có cơ hội bỏ trốn... Ông ta khi còn sống làm người trung thực, đến khi làm quỷ thì càng là trung tâm cảnh cảnh, sau ba trăm năm vẫn trăn trở tìm kiếm con cháu của Lương NhấNhị để báo ân..........
Phong Tập Tập chỉ là mộtên tiểu quỷ bản lĩnh thấp kém, ngay cả phàm nhân cũng đánh không lại thì nói gì đến chuyện dẫn mẹ con Lương Tân bỏ trốn, ông ta cũng chỉ dám hiện thân lúc nửa đêm, ánh mặt trời ban ngày đối với ông ta tổn thương vô cùng lớn.
Mộđêm này, Lương Tân tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của thịt, lần đầu tiên được nghe chuyện của tổ tiên mình...
Lương Tân chỉ là một đứa trẻ, Lương thị cả ngày lao động vất vả, đến sau nửa đêm hai mẹ con kiên trì không nổi rơi vào giấc ngủ sâu. Phong Tập Tập tức thì vội vàng bắtay làm việc, đầu tiên là đem căn phòng thu dọn sạch sẽ, lại đem y phục, giầy quân đội đi giặvá chia sẻ với Lương thị mộphần công việc, mãi cho đến khi ánh ban mai chiếu rọi mới ẩn độn thân hình biến mất không thấy.
Ngày thức hai tỉnh lại, Lương Tân mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn có chút không dám xác định chuyện tình đêm qua có phải là một giấc mộng đẹp hay không, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Lương thị đang ngồi bên cạnh nó, thần sắc lo lắng nhìn nó.
Lương Tân vội vàng ngồi dậy: - Nương, sao vậy?
Lương thị cũng xuấthân từ tội hộ, ngoại trừ không ngừng làm việc ra thì căn bản là chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, càng không có lấy nửa điểm kiến thức và chủ kiến, khi nói chuyện giọng điệu có chúấp úng: - Phong Tập Tập là mộtiểu quỷ, tìm ngươi, ta sợ sẽ có điềm xấu....
Lương Tân cười khanh khách, vặn thắt lưng nói: - Còn có chuyện gì có thể so với hiện tại càng không tốchứ! Tiếp đó lại an ủi Lương thị vài câu, xuống giường rửa mặchuẩn bị giúp mẫu thân làm việc...
Sau bữa cơm trưa thô lậu, Lương Tân lên giường làm mộtrận đến tận lúc mặt trời lặn, lấy tinh thần chờ Phong Tập Tập đến.
Nhưng hôm nay Phong Tập Tập lại không đến như đã ước hẹn, Lương Tân ngồi trên mái nhà mộmực chờ đợi cho mãi đến khi trời sáng, tinh thần mệt mỏi mới trở lại cái giường nhỏ của mình, trong mắlộ vẻ thấvọng nồng đậm.
Ba ngày liên tiếp, Phong Tập Tập đều không tìm đến, Lương Tân mỗi đêm đều không ngủ, cứ như vậy đau khổ mà chờ đợi, cơ thể vốn gầy yếu bởi vậy mà càng thêm tiều tụy đáng thương.
Ngày thứ tư, Lương Tân đã quyết định không tiếp tục đợi nữa, nhưng đến đêm hôm đó, nó vẫn không nhịn được leo lên mái nhà ngồi...
Mãi đến nửa đêm, khi Lương Tân nửa mơ nửa tỉnh đột nhiên cảm giác có người khẽ lay động thân người nó, mở hé mắt ra nhìn, Phong Tập Tập đang cúm rúm đứng ở trước mặnó!
Lương Tân mạnh mẽ kéo mình từ trong mơ màng tỉnh táo trở lại, trong mắvừa vui mừng lại vừa tủi thân, còn chưa kịp nói gì thì Phong Tập Tập đã hoảng hốkinh sợ nói: - Để thiếu gia chờ đợi tôi, khiến cho thiếu gia ngủ không đủ giấc...
Phong Tập Tập vẫn là bộ dạng rụrè nhúnhánhư lần gặp mặtrước, thần sắc đầy vẻ tự trách. Chỉ có điều so với lần đầu tiên gặp mặt, thân hình ông ta càng thêm rách nát, hơn nữa còn mấđi cả cánh tay trái!
Lương Tân vội vàng dẫn tiểu quỷ đi vào trong nhà, vừa vào trong phòng Phong Tập Tập vội lậđậtừ trong lòng ngực lấy ra một con gà nướng, tiếp đó lại lấy ra mộtập sách mỏng trên đó có vẽ hình người, khuôn mặt đầy vẻ sung sướng: - Đây là quyền phổ!
Lương Tân từ trên tay ông ta nhận lấy cuốn quyền phổ dính đầy dầu mỡ nhưng ánh mắlại nhìn chằm chằm về phía cánh tay trái đã biến mấcủa Phong Tập Tập: - Ông bị làm sao vậy? Phong Tập Tập có chúngượng ngùng cười nói: - Quyền phổ phải đến nơi người tập võ mới lấy được, nhưng người tập võ đại đa số thân thể cường tráng, dương hỏa thịnh vượng, cái này, tôi pháp lực quá yếu, muốn lấy được phải cố hết sức, cho nên mới đến muộn. Kếquả còn bị bọn họ phát hiện ra, vì thoáthân chỉ đành bỏ đi mộcánh tay, có điều quyền phổ rốt cuộc cũng lấy trộm được.
Không đợi ông ta nói xong, Lương Tân đã khóc oa oa, Lương thị vừa mới tỉnh lại cũng yên lặng rơi lệ.
Phong Tập Tập luống cuống tay chân vội vàng nhỏ giọng an ủi khuyên giải: - Việc này, thiếu gia, tôi là âm tang chi thân, mấđi mộcánh tay cũng chỉ đau đớn một chúthôi, không có gì đáng ngại cả.
Chương 1: Hương vị thịbò (3)
Vừa dứlời, Lương Tân đột nhiên quỳ xuống trước mặPhong Tập Tập: - Tôi không phải là thiếu gia, tôi, tôi... Lương Tân không biếphải nói như thế nào, suốcả nửa buổi cũng không làm sao nói được cho đủ cái 'tôi' kia, cuối cùng một cái ý nghĩ chợlóe lên: - Ông là cha tôi! Làm cha nuôi tôi!
Tiểu quỷ bị dọa bay loạn trong phòng, một tiếng cũng không nói thành lời.
Mộtrẻ một quỷ tranh chấp một hồi lâu, cuối cùng mỗi bên cùng lùi lại một bước, Lương Tân gọi Phong Tập Tập là thúc, Phong Tập Tập sau này trực tiếp kêu tên của Lương Tân.
Sau khi lại đứng dậy, Lương Tân trong lòng tràn ngập vui sướng, đối với tiểu quỷ hô: - Phong thúc!
Phong thúc có chúngượng ngùng chà xálòng bàn tay: - Tôi không phải họ Phong, Phong Tập Tập cái tên này là được Lương đại nhân ban cho, tôi là quỷ bộc của đại nhân, tự nhiên cũng mang họ Lương.
Lương Tân vui vẻ mở miệng nói: - Lương Phong Tập Tập, vậy thì là.... lão thúc!
Lão thúc mừng rỡ, khuôn mặkhô héo vui sướng như nở hoa, vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, Phong Tập Tập mỗi đêm đều đến khu dân Tội Hộ, trong lòng ngực luôn mang theo chúđồ ăn. Ngoại trừ giúp Lương thị san sẻ mộphần công việc nặng nhọc ra còn dậy Lương Tân đọc sách, viếchữ.
Có đôi khi, Phong Tập Tập còn hái mộíthảo dược từ bên ngoài, sau khi nấu lên đưa cho Lương Tân bồi bổ thân thể, đương nhiên đều không phải là loại dược tài trân quý gì nhưng đối với sự phátriển của đứa trẻ cũng có chúítác dụng bổ dưỡng.
Những ngày tháng khốn khổ của Lương Tân cũng lập tức trở nên phong phú hơn rấnhiều, ngoại trừ ăn ngủ ra thì tất cả thời gian còn lại đều dành cho luyện quyền, đọc sách, nhàn rỗi một chúthì cuốn lấy Phong Tập Tập đòi lão kể chuyện thế giới bên ngoài.
Phong Tập Tập khi còn sống là một người bình thường, chỉ đọc quá vài năm sách tư thục, miễn cưỡng có thể dậy Lương Tân nhận biếmặchữ. Chỉ có điều luyện quyền lại không được, cũng may trên quyền phổ đã có người ghi chú cẩn thận, Lương Tân xuấthân từ gian khổ, không hề sợ có thêm mộchúgian khổ, cứ chiếu theo quyền phổ mãnh luyện.
Bản quyền phổ này công pháp cũng chẳng tính cao thâm gì, là 'Thái Tổ Trường Quyền' một loại quyền pháp phổ thông nhấđược lưu truyền trong trung thổ. Dựa vào bản lãnh của Phong Tập Tập cũng chỉ có thể ăn trộm được loại quyền phổ này mà thôi.
Thái Tổ Trường Quyền là ngoại gia quyền cước hoàn toàn là tay đấm chân đá, da dầy xương cứng, khổ luyện nó mặc dù không thành cao thủ gì nhưng hiệu quả cường kiện thân thể, phản ứng nhanh nhẹn thì vẫn là có, thêm vào đó lão thúc mỗi đêm đều đem thịđến cho ăn, thân thể của Lương Tân nhờ đó phátriển khỏe mạnh, mặc dù không khôi ngô nhưng cơ thịcó búi có thớ rắn chắc.
Có đôi khi Lương Tân còn nhũng nhiễu đòi Phong Tập Tập kể chuyện tổ tiên nó ba trăm năm trước, cứ nói đến chuyện này là Phong Tập Tập lại cười khổ lắc đầu, không phải là lão không nói mà là chuyện lão biết được quả thực là cũng không nhiều.
Phong Tập Tập mặc dù là quỷ phó của Lương NhấNhị song pháp lực quá yếu, chịu không nổi dương uy chốn nha môn, trên danh nghĩa tuy là chủ phó nhưng cơ hội cho lão ở bên cạnh phụng dưỡng tịnh không nhiều.
Xuân thu qua lại, sao trời luân chuyển, thấm thoáđã bốn năm trôi qua, Lương Tân cũng từ đứa trẻ con tám tuổi biến thành thiếu niên mười hai tuổi, lớn lên cũng không có điểm gì đặc biệt, làn da ngăm đen, con mắkhông lớn, nhìn qua không khác những đứa trẻ nông thôn nhiều lắm, còn lộ ra mộchúchất phác và phúc hậu.
Trừ bỏ mộchúcông phu quyền cước ra, Lương Tân đối với thế giới bên ngoài cũng đã có được mộchúlý giải, còn có thể xiu xiu vẹo vẹo viếmột vài câu chữ tâm đắc, khiến cho lão thúc và lão nương vui sướng không thôi.
Mấy năm nay, Phong Tập Tập ban ngày ẩn thân trong mồ mả hoang, nửa đêm lại đến dậy Lương Tân, giúp Lương thị làm việc, đối với chuyện thế giới bên ngoài không nghe không hỏi đến, mỗi ngày đều vui sướng cười luôn miệng.
Lại một buổi sáng sớm tinh mơ, Phong Tập Tập đã rời đi íphútrước, Lương Tân luyện xong đường quyền, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên từ ngoài đường cái truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập!
Người ngồi trên ngựa đều là sai dịch của nha môn, đang không ngừng lao qua khu dân Tội Hộ, trên miệng không ngừng hélớn: - Thánh chỉ hạ, trưng thu Tội Hộ khai sơn phá sát, những kẻ tròn mười hai tuổi lập tức ứng chiếu. Thiên hữu Đại Hồng!
Tiếp đó, đại đội quan binh dưới sự dẫn đường của bộ khoái nha môn đi vào khu dân Tội Hộ, tất cả nam hài tròn mười hai tuổi đều bị bắđi.
Khu dân Tội Hộ lập tức như chim vỡ tổ, quy định của Đại Hồng từ khi khai quốc cho đến nay đã hơn ba trăm năm, tội hộ tuổi tròn mười bốn mới phải khổ dịch, nhưng lần này lại biến thành mười hai.
Khu dân tội hộ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài căn bản là không biếrốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, càng không hiểu được 'Khai Sơn Phá Sát' từ miệng nha dịch rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Không cần hỏi mọi người cũng có thể hiểu được, 'Khai sơn phá sát' bốn chữ này so với đào mỏ, đi lính biên cương, khai thác đá...mười đi chín không về này còn muốn đáng sợ hơn!
Ngựa hí chó sủa, con khóc mẹ gọi, lúc này chín châu ba mươi mốphủ trên dưới Đại Hồng, mỗi mộkhu dân tội hộ ở mỗi tòa thành trì đều loạn thành một đoàn!
Lương Tân cũng đồng dạng bị quan binh từ trong lòng mẹ kéo đi, Lương thị liều mạng xông lên, mộtên quan binh bộ dáng hung tợn vừa giơ chân lên định đá, lại bị một vị bộ đầu vung quyền ngăn lại.
Bộ đầu lạnh lùng nói: - Đều là mẹ sinh cha dưỡng, vị binh gia này cũng không nên quá ngang tàng!
Tên tiểu binh đó cũng không dám cãi lại bộ đầu, ngượng ngùng cười hai tiếng rồi xoay người rời đi, bộ đầu cúi người đưa tay giữ lại Lương thị còn đang muốn lao ra, y lạnh lùng: - Ngươi liều mạng, đứa trẻ cũng liều mạng, các ngươi đều sống không được.
Tiếng hécủa Lương Tân từ bên ngoài vọng lại: - Nương, đợi con trở lại đón người!
Khuôn mặlạnh lùng của bộ đầu đến bắngười phá lệ cười một tiếng: - Hảo tiểu tử!
Tiếp đó bước nhanh ra ngoài, chỉ vào Lương Tân đối với nha dịch, quan binh khác nói:
- Không cho phép bất kỳ kẻ nào đánh nó!
Náo loạn, giằng co không đến mộcanh giờ, tất cả khu dân tội hộ đều trở bên tĩnh mịch nặng nề, tất cả thiếu niên từ mười hai tuổi trở đi đều bị đám quan binh như lang như hổ xông vào nhà kéo đi, đám mẫu thân dung mạo xấu xí ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên đường cái, ánh mắngóng về phía cuối con đường …
Lương Tân cùng với vô số thiếu niên tội dân khác bị quan binh áp giải theo hướng tây mà đi, bọn chúng không biếphải đi đâu, cũng không biếphải đi làm cái gì.
Song đối với đám thiếu niên này mà nói, nỗi sợ hãi hoảng loạn ban đầu dần dần được thay thế bằng sự tò mò với rấnhiều điều mới mẻ.Đây là lần đầu tiên bọn chúng được đi ra khỏi khu dân Tội Hộ, nhìn ngắm trời đất.
Lúc này tiết trời đang độ xuân, trời đấsắc xanh đỏ giao hòa, mây trắng gió nhẹ, nơi nơi cảnh sắc tươi tốt.
Trên đường đi, bọn họ không ngừng cùng với những đội ngũ tội hộ khác hợp lại, người càng lúc càng nhiều... Nhưng về sau có mộchi đội ngũ Tội Hộ chạy đến cùng bọn họ hội hợp, nhân số cực ít, hơn nữa gần như người nào cũng bị thương.
Dưới sự hỏi thăm của những kẻ hiếu kỳ mới biết được, chi đội ngũ này lúc chạy đi đúng lúc gặp phải hai bábộ tu sĩ đấu pháp, thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, đội ngũ vốn gần mộngàn người cuối cùng chỉ còn hơn trăm người sống sót, những người đó đều là bị uy lực cực lớn của phi kiếm pháp bảo, thần thông pháp thuậlan đến, chếkhông có chỗ chôn.