
Lạc Hạ
TXT 64/??
1016 Theo dõi 0
Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ
TXT 118/118
611 Theo dõi 0
Ám Hiệu Tình Đầu
TXT 66/66
1290 Theo dõi 0
Nợ Nhau Một Tình Yêu
AUX 8/8
1390 Theo dõi 0Bản Lĩnh Ngông Thần: Chương 1
Bạn đang đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần của tác giả Ngự Dụng Cuồng Thần. Trở lại đất nước sau bao năm chinh chiến, nhưng ngoài cái danh chiến thần ra thì được cái gì chứ????
Gia anh bị người khinh nhục như vậy, thế mà giờ anh mới biết.
Trở về đã bắt gặp cảnh vợ mình bị ép tái hôn, thậm chí con gái anh còn bị đem ra làm hàng hóa đấu giá…
Từ nay về sau, anh phải bảo vệ gia đình mình, dù trời có sập xuống, anh cũng phải phá nát nó!
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể tìm đọc thêm Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế hay Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời bao phủ toàn bộ Thành phố Ninh.
Trên một con phố, Sở Vĩnh Du đứng bấđộng dưới tán cây.
Nhìn đám người rải rác qua lại, trong lòng nhấthời cảm thấy xúc động.
Bốn năm chinh chiến, Sở Vĩnh Du tôi cuối cùng cũng trở về, bà xã, không biếem có khỏe không......
Mộvài người qua đường dừng lại nhìn, cảm thấy người thanh niên này hơi kì lạ.
Dáng người cao ráo nhưng không thô kệch, giống như chim ưng trong đêm tối, bên trong chứa đựng đôi mắsắc bén, sâu xa, như muốn chiếm đoạtất cả tia nắng đầu tiên vào buổi sáng sớm.
Độnhiên một bóng người đến gần, khom người và nói.
“Thưa ngài, đã điều tra rõ rồi, Đồng Ý Yên chưa thay đổi chỗ ở, hơn nữa, còn có mộtin khác.”
Mã Trạch, mộtrong bốn người bảo vệ Sở Vĩnh Du, là người mạnh mẽ vang dội, lúc này lại có mộchúdo dự.
“Nói.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cau mày, Mã Trạch bừng tỉnh và vô cùng lo sợ.
“Nhà họ Đồng kén rể ở khách sạn Tứ Thủy Đại lúc mười giờ hôm nay.”
Lại kén rể? Sở Vĩnh Du cau mày, nghĩ lại bốn năm trước, sự tác hợp của anh và Đồng Ý Yên, cũng không phải là kén rể sao.
“ Kén cho em vợ tôi sao?”
Em gái Đồng Hiểu Tiêm của Đồng Ý Yên, tính cách đanh đá nhưng lại có mộngoại hình xinh đẹp, tuy không đẹp bằng chị gái Đồng Ý Yên nhưng cũng khá quyến rũ.
“Không phải, là.....là kén cho Đồng Ý Yên.”
Nói ra câu này, cơ thể Mã Trạch có chúrun rẩy, đó là sự sợ hãi.
Phải biếngười trước mắlà Sở Vĩnh Du, người canh giữ lãnh thổ quốc gia bốn năm nay, uy danh của anh vang xa ngàn dặm, không một ai dám đụng đến anh.
Anh được vinh dự là mộtrong ba chiến thần có công bảo vệ non sông đấnước, đây là niềm vinh dự khi được trở về quê hương của mình.
Vợ của mình thế nhưng lại lần nữa kén rể, nên tức giận hay không chứ?
Vù vù!
Độnhiên trên mặt đấcó gió thổi đến, cây lớn bên cạnh ngã xuống ầm ầm, ngay cả rễ cũng bậra.
Mã Trạch cúi đầu, cố gắng chịu đựng luồng khí kinh khủng phára từ cơ thể Sở Vĩnh Du, anh ta biếcậu chủ đang tức giận.
“Nhà họ Đồng này, coi vợ tôi là cái gì chứ, coi Sở Vĩnh Du tôi là cái gì, ở khách sạn Tứ Thủy Đại đúng không? Đi thôi.”
Mở cửa xe mộcách kính cẩn, Mã Trạch phất tay, uy thế mạnh mẽ.
“ Đi thôi!”
Mercedes-Benz G63 xuấphát, cách góc phố không xa, mộchiếc xe G63 xuấhiện, giống như chiếc xe Sở Vĩnh Du ngồi, tất cả đều được treo các biển số xe.
Nửa tiếng sau, tại cổng khách sạn Tứ Thủy Đại, đám người độnhiên dừng lại, trong mắlộ ra sự kinh ngạc.
Hai mươi chiếc Mercedes-Benz G63 mới toanh lao tới đây, không cần bất kỳ tô vẽ gì, khí thế đã san bằng cả con phố.
“Wow, đây là ông chủ lớn nào vậy, Thành phố Ninh chúng ta sợ rằng chẳng có mấy người có nhiều xe G63 đến vậy.”
“Đúng vậy, mộchiếc hơn mười hai tỷ, 20 chiếc...thậkhông dám tưởng tượng nổi.”
Đang bàn luận xôn xao, chiếc xe dẫn đầu dừng lại, Sở Vĩnh Du bước xuống từ cửa sau, liếc nhìn bảng hiệu của khách sạn Tứ Thủy Đại rồi bước lên cầu thang.
Ầm Ầm!
Mộtiếng sấm sétrên mặt đất, bầu trời ngay lập tức u ám, kèm theo khí thế của cơ thể Chu Vĩnh Du, mọi người vội vàng tránh sang một bên, chỗ nào anh đi qua, thậm chí, mọi người còn không dám nhìn vào đôi mắtrông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chấlà sóng gió đang trào dâng.
“Đẹp trai quá, phong độ quá! Trời ạ, nếu sau này gả cho mộngười đàn ông như vậy, tôi chếcũng không đáng tiếc.”
“Nằm mơ đi, người ta không những phong độ, mà còn có tiền, có thể lấy người như cô sao?”
Giọng nói dần dần im lặng, Sở Vĩnh Du cũng tiến vào trong đại sảnh của khách sạn Tứ Thủy.
Cùng lúc đó, mộyến tiệc trên lầu năm lại sôi động lạ thường, hầu hếmọi người đều đến tham gia buổi tranh cử kén rể của nhà họ Đồng.
Trong mộcăn phòng trên tầng tám, mộngười phụ nữ mặc chiếc váy dạ hội hai dây màu xanh nhạđứng bên cạnh cửa sổ sáđất, bóng lưng cô đơn, đã đủ làm cho vô số nam nhân điên cuồng.
Đồng Ý Yên là vợ của Sở Vĩnh Du, mộngười phụ nữ vừa có ngoại hình vừa có khí chất.
“Yên Yên.”
Mộtiếng kêu khe khẽ phára từ người đàn ông trung niên tên Đồng Thế Tân đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng ẩn chứa sự tự trách sâu sắc.
Đồng Ý Yên quay người lại, khuôn mặxinh đẹp hiện ra nhưng lại đối lập rõ ràng với vẻ u buồn trong mắcô.
“Đây là danh sách, Yên Yên, con... hãy chọn mộngười đi.”
Gần như là lời Đồng Thế Tân vừa nói ra đối mặvới người phụ nữa trung niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa - Tư Phu, mẹ của Đồng Ý Yên độnhiên đập bàn đứng dậy, chua chánói. ngôn tình hoàn
“Chọn chọn chọn! Chọn cái rắm, ông xem bọn họ là người thế nào, không chỉ không đủ thông minh, mà còn tàn phế, đần độn, thậm chí còn bị bệnh thần kinh. Con gái của tôi sẽ biến thành cái dạng gì!”
Nói đến đây, Tư Phu nhìn Đồng Thế Tân cúi đầu, không nói gì, cũng không tức giận.
“Đều là đồ bỏ đi, lần đầu tiên chọn Sở Vĩnh Du, ínhấcũng là người bình thường, lần này thì sao? Hơn nữa chuyện kén rể trọng đại như vậy, ông xem ba ông, anh ông có ai đến không, lại phái mấy người nhỏ tuổi đến, đây là muốn sỉ nhục ai thế.”
Đồng Ý Yên bước đến, từ từ cầm bảng danh sách lên.
“Mẹ, đừng nói nữa, chỉ cần có thể đổi với Hữu Hữu, muốn con làm gì cũng được cả.”
Hữu Hữu......nghe đến tên của cháu gái, hai người họ đều không nói nên lời.
“Yên Yên, bây giờ không có người ngoài, mẹ rấsợ, ông nội con, thậsự không phải thứ gì tốt, chắgái máu mủ tình thâm, ông ta còn có thể lấy nó ra làm tiền đặcược, thậsự là...”
“Mẹ!”
Sau khi nói ra chữ này, Đồng Ý Yên duỗi tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ ngay một cái tên trên đó.
“Anh ta đi.”
Mười phúsau, trong phòng tiệc, Đồng Thế Tân nhìn ‘thanh niên tài tuấn’ phía dưới, trong lòng tức giận nói.
“Tiếp theo đây, tôi tuyên bố, lần này nhà họ Đồng của chúng tôi kén rể, người được chọn là...”
“ Tôi!”
Độnhiên một tiếng nói bá đạo vang lên, tất cả mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy ở cửa phòng tiệc, mộthanh niên mặc bộ đồ trắng đang đi đến.
Khuôn mặt điển trai khiến tất cả phụ nữ ngẩn ngơ trong giây lát.
Trên sân khấu, Đồng Ý Yên kinh hãi che miệng lại, nhưng vẫn có âm thanh truyền ra từ ngón tay của cô.
“Thiên....Vĩnh Du.”
Đi được nửa đường, bóng dáng của Sở Vĩnh Du bị mộngười ngăn lại.
“Mẹ nó, mày là ai, cô Đồng đã chọn xong rồi, mày là cái thá gì.”
Đùng!
Hoàn toàn không có nửa lời, Sở Vĩnh Du không dừng bước chân, một bạtai rơi vào mặt người chặn đường bên cạnh, trên không trung còn có mấy cái răng dính máu văng ra.
“Mẹ kiếp! Mày là Sơ Vĩnh Du?”
Giọng nói độngộvang lên, là Đồng Tử Họa, con trai nuôi thứ hai của nhà họ Đồng sửng sốt, vẻ mặtràn đầy sự bấngờ.
“Sở Vĩnh Du, cái tên này nghe quen quen.”
“À, tôi nhớ ra rồi, chồng trước của cô Đồng, cũng là ở rể, nhưng mà Sở Vĩnh Du, không phải nghe nói anh ta đi nhập ngũ chỉ vì đào hôn sao, sao giờ lại trở về?”
Giọng nói vừa truyền đi, mọi người biếrằng không phải chuyện đùa, người ta vẫn chưa ly hôn, bọn họ còn có hy vọng gì nữa, rất nhanh phòng tiệc chỉ còn mộmảnh trống không.
“Sở Vĩnh Du, cậu vẫn còn mặmũi đến đây sao?”
Tư Phu run rẩy không ngừng, người đàn ông không có trách nhiệm này, lại còn dám trở lại đây.
“Yên Yên, anh xin lỗi, Sở Vĩnh Du anh quyếđịnh quay về, sẽ không phụ tình yêu em dành cho anh nữa.”
Đồng Thế Tân và Tư Phu muốn nói, lại bị Đồng Ý Yên ngăn lại.
“Ba mẹ, hai người đi trước đi, trách nhiệm của anh ấy, bây giờ không chỉ là của mộmình con.”
Hai người đương nhiên biếrõ là nói đến Hữu Hữu, Hữu Hữu luôn bị người khác chê cười bởi vì không có ba, hai người họ cũng lo lắng chuyện này nên chỉ đành bỏ đi.
Sở Vĩnh Du cau mày, cái gì mà không chỉ trách nhiệm với mộmình cô.
Thế nhưng Đồng Ý Yên đã bước xuống, điều này làm gián đoạn suy nghĩ của anh, đặc biệlà nước mắvẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắcủa Đồng Ý Yên.
Cô vẫn luôn yêu sâu đậm người đàn ông này, nếu không, sẽ không thể xảy ra quan hệ mà sinh ra Hữu Hữu.
“Em.... tha thứ cho anh, là bởi vì, chúng ta có.....”
Đang nói, lời nói của Đồng Ý Yên độnhiên bị ai đó cắngang.
“Không Không Không! Yên Yên, Sở Vĩnh Du đã bị loại, chị hiểu chứ? Người này, là người chị mới vừa chọn, bây giờ là chồng của chị.”
Nhìn thấy đôi mắngăn cản của Đồng Tử Họa, Đồng Ý Yên vô cùng chán ghét.
“Chồng tôi là ai, không cần cậu phải chỉ tay năm ngón.”
Có người ngoài ở đây, Đồng Ý Yên thế nhưng không chừa lại chúmặmũi nào cho Đồng Tử Họa, anh ta cũng mấmặt, khinh thường nói.
“Gọi chị một tiếng Yên Yên thì tưởng mình là ai chứ? Lại dám nói chuyện như thế với tôi, Đồng Ý Yên, chị bây giờ chẳng qua chỉ là con lợn mà ông nội tôi nuôi mà thôi.”