Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Bạn Gái Của Tôi Là Mèo: Chương 1

Văn án:

Chiêu tài trừ tà. Mèo con đáng yêu vs Cảnh sát dịu dàng soái ca, siêu cấp bao che khuyết điểm

An Niên là một đứa trẻ bị vứt bỏ, lúc ba tuổi rơi vào vùng đất của Yêu Miêu tộc, truyền thừa sức mạnh cuối cùng của Hắc Miêu tộc. Sau khi cô lấy thân phận mèo sinh sống mười hai năm, được Bộ trưởng của Cửu Bộ An Trường Viễn cứu ra, quay về xã hội loài người.

An Niên ngây thơ có được sức mạnh cường đại, gặp phải lệ quỷ, cô có thể một ngụm nuốt nó, gặp phải cương thi, cô có thể lôi đầu xé nát, nhưng mà cô không biết làm sao sống chung với con người.

Mãi đến khi cô bị một người đàn ông tên là Trần Dương nhặt trở về nhà.

=

Một ngày nọ, Trần Dương nhặt được một con mèo đen.

Tắm rửa, lột lông, đi ngủ, sau khi làm những chuyện nên làm xong mới phát hiện con mèo đen… Là con gái.

Trần Dương: “…”

An Niên: “Tôi không phải cố ý nhìn lén anh tắm rửa.”

Trần Dương: “…”


Có sách cổ ghi lại: Mèo thần bí, vậxua đuổi tà ma. Nên đặở hướng Nam, con cháu không nên chạm vào nó.

Con mèo thần bí là một con mèo mun, toàn thân đen kịkhông có mộchúlông linh tinh nào, đôi mắmàu vàng kim, có thể nhìn thấy âm dương. Vì là vậlinh để xua đuổi tà ma nên nó thường được tìm thấy ở những nơi tụ tập khí của tà khí.

Mèo mun ám nơi ma quỷ ban đầu là để xua đuổi tà ma, nhưng người bình thường không hiểu siêu hình học dần dần coi mèo mun là điềm dữ, cho rằng mèo mun sẽ bị ma quỷ ám trên người nên họ ghébỏ và kiêng kỵ. Theo thời gian, ngoại trừ mộsố khu vực đặc biệt, dường như mèo mun đã thực sự trở thành vậmang điềm xấu.

Đơn vị thứ 9 của Cơ quan An ninh Quốc gia, thường được gọi là Cửu Bộ, cơ quan nhà nước mà công chúng không biếđến, một bộ phận chuyên xử lý các sự kiện siêu nhiên, vừa hay là mộtrong những lĩnh vực đặc biệnày. 

Dưới sự lãnh đạo của bộ trưởng đương nhiệm An Trường Viễn, mọi người ở Cục Bộ đều yêu thích mèo mun, có thể nhìn thấy mèo mun ở mọi nơi trong khuôn viên văn phòng, cảnh tượng này ở trong lĩnh vực siêu hình học cực kỳ hiếm gặp.

Lý do cơ bản khiến Cửu Bộ yêu mèo mun đến vậy là vì con gái của bộ trưởng hiện tại, người quyền lực nhấtrong Cửu Bộ, tổ trưởng An Niên, thủ lĩnh của nhóm Linh Dị chính là một con mèo mun. Thực ra nói đó là mèo mun cũng không hoàn toàn đúng, nên nói cô là người có năng lực hóa thân thành mèo mun, sức mạnh cuối cùng còn sólại của tộc quỷ ở mộxã hội mới nơi các linh hồn đang chếdần chếmòn.

Vì khả năng nghiệp vụ của An Niên quá mạnh, với sự siêng năng của cô nên Cửu Bộ đã hoàn thành xuấsắc nhiệm vụ của năm, vì vậy vào năm ngoái Cửu Bộ đã giành được mộkhoản tiền thưởng cuối năm rấhậu hĩnh. 

Sau mộnăm thoải mái và dễ chịu, các thành viên của Cửu Bộ quyết định trả ơn nhà vô địch săn ma quỷ, đại diện công trạng, làm một việc nhỏ cho đồng chí An Niên mộchuyên gia tiền thưởng là tìm mộcộng sự.

Là mộcơ quan săn ma quỷ thông thường, ngoài năm bảo hiểm, một quỹ nhà ở và bảo hiểm y tế bổ sung, để đảm bảo an toàn cho nhân viên, Cửu Bộ áp dụng chế độ nhóm để phân bổ nhân sự, có nghĩa là mỗi hành động phải ở trong nhóm hai người. 

Tấcả mọi người trong Cửu Bộ đều có cộng sự cùng hành động, dù là bắma quỷ hay tán tỉnh, miễn là trong giờ làm việc đều phải cùng hành động, giống như anh em sinh đôi dính liền. Nhưng với tư cách là đội đầu tiên có thành tích tốnhấvà thực lực mạnh nhất, An Niên luôn hành động mộmình. Đối với điều này, Bộ trưởng An Trường Viễn có thể nói là rầu thối ruột.

“Ưu tiên hàng đầu của năm nay là tìm cộng sự cho An Niên.” Trong phòng họp, Bộ trưởng An cũng không quan tâm đến việc tránh sự nghi ngờ, trực tiếp đặvấn đề tìm cộng sự cho con gái mình. 

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên ông ấy đề xuấchuyện này, hễ Cửu Bộ họp bàn, Bộ trưởng An đều phải đề cập đến vấn đề này. Cửu Bộ cũng đã bắtay vào thực hiện nhưng mãi vẫn chưa thể tìm được ứng cử viên phù hợp.

“Thưa Bộ trưởng, bên tôi đã tìm được vài ứng cử viên thích hợp.” Trưởng khoa phòng nhân sự tự tin nói.

“Ồ?” Khi Bộ trưởng An nhìn thấy người cấp dưới lúc nào cũng thích ba phải lại tự tin như vậy, mắông ấy sáng lên và hỏi: “Ứng cử viên đó là ai?”

“Sau những nỗ lực không ngừng của tôi, cuối cùng tôi đã chọn ra một vài ứng cử viên có lá số tử vi tốtừ nhóm nhân tài trên trang web siêu hình học, sau đó đích thân đến xem mặhọ và cuối cùng chọn ra sáu tài năng trẻ có thể làm cộng sự của An Niên.” Trưởng khoa phòng nhân sự nói như lấy công:

“Chỉ cần An Niên gật đầu, chuyện này chỉ có thể thành công.”

“Vậy thì tốquá rồi.” Bộ trưởng An nghe vậy vui mừng khôn xiết, sau khi sắp xếp xong xuôi, ông ấy mới bắt đầu thông báo sắp xếp công việc cho năm nay.

Sau cuộc họp, trưởng khoa phòng nhân sự đi theo Bộ trưởng An đến văn phòng để báo cáo, còn lại những tốp ba tốp năm quay trở lại với công việc của mình, chỉ có Triệu Phương và Thẩm Chi Ngữ, thành viên của tổ kỳ dị thứ hai tương đối quen thuộc với An Niên. Hai người nhỏ giọng nói chuyện, nhìn chằm chằm phương hướng nơi Bộ trưởng và trưởng khoa phòng nhân sự rời đi.

“Em gái mèo lại sắp phải đi xem mắrồi.” Triệu Phương xúc động nói.

“Không phải chuyện này năm nào cũng xảy ra sao? Mỗi lần lão Lưu nịnh nọđều nói có tài năng trẻ, cuối cùng lại bị em mèo vả vào mặt.” Thẩm Chi Ngữ đứng bên cạnh trả lời.

“Cậu nói xem Bộ trưởng An cũng thật là, thấvọng rấnhiều lần rồi. Mỗi lần lão Lưu nói có ứng cử viên thích hợp, lần nào ông ấy cũng rấphấn khích.”

“Có lẽ… đây là cảm giác của bậc làm cha làm mẹ.” Ngoài lý do này ra, Thẩm Chi Ngữ không tìm được lý do thích hợp nào khác để giải thích.

“Mà này, sao em mèo lại không đến dự buổi họp này, cô ấy đang ở đâu vậy?” Triệu Phương độnhiên hỏi. Em mèo An Niên luôn nghiêm túc và ngoan ngoãn, Bộ trưởng là bố nuôi của cô, nên cuộc họp nhàm chán như thế này bọn họ có thể không tham dự thì không tham dự, nhưng lần nào em mèo cũng đều tham gia. 

Tuy nhiên, hôm nay em mèo lại không tham gia cuộc họp vận động đầu năm mới khiến Triệu Phương rấkhó hiểu.

“Đêm giao thừa năm nay, sự u ám của thủ đô còn nặng nề hơn những năm trước. Khi cô ấy trừ ma, linh lực của em mèo đã bị suy giảm nghiêm trọng, đã biến chấthành một con mèo. Bây giờ cô ấy còn chưa trở về nhà đâu.” Thẩm Chi Ngữ lo lắng nói.

“Tại sao sự u ám ở thủ đô năm nay nặng nề như vậy, đến nỗi em mèo còn không giữ được hình người?” Triệu Phương kinh ngạc.

“Nghe nói mộsố ông lớn siêu hình học đã ra nước ngoài du lịch.”

“Moá, quốc gia nên cấm bọn họ xuấngoại ăn Tết.” Triệu Phương phẫn nộ nói, mỗi năm khi dã thú ra ngoài tẩy uế, bên ngoài sẽ có thêm ma quỷ, lần nào Cửu Bộ của bọn họ chẳng bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ. Những ông lớn này thì hay rồi, lại còn có hứng thú đi du lịch nước ngoài.

“Hay là cậu vào trang web siêu hình học và đăng một lời đề xuấđi?” Thẩm Chi Ngữ liếc nhìn cộng sự của mình.

Đăng bài đề xuất? Triệu Phương nào dám, những kẻ lớn trong mạng lưới siêu hình học như mây, kẻ nào ra tay cũng có thể đè chếanh ấy. Triệu Phương lúng túng ho khan một tiếng, lại tiếp tục nói về em mèo:

“Chẳng trách hôm nay Bộ trưởng nóng lòng như vậy, thật sự là đến lúc ghép em mèo với mộcộng sự rồi. Nếu không, mỗi khi em mèo biến hóa thành mèo sẽ ẩn mình không ai có thể tìm thấy cô ấy, điều đó khiến người ta khá lo lắng.”

Mặc dù sau khi biến thành em mèo thì An Niên vẫn có trí óc con người, nhưng sức mạnh tâm linh của cô lại không thể duy trì hình dạng con người. Trên thực tế, cô không khác gì một con mèo bình thường, nếu bị những con vậhoang dã khác ở bên ngoài bắnạthì nín nhịn mà chết, Triệu Phương độnhiên có thể hiểu được mộchúmối quan tâm của Bộ trưởng An.

“Chẳng thế à, nghe nói trong thời gian này, khi rảnh rỗi Bộ trưởng đã lái xe đến các công viên lớn để cho mèo hoang ăn, vì ông ấy sợ em gái mèo chết đói.” Thẩm Chi Ngữ nói.

“Cậu nói xem tại sao mỗi lần em mèo biến thành mèo lại phải ẩn núp thế? Có phải chúng ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mèo của cô ấy đâu.” Triệu Phương hoài nghi nói, không có loại thần bí siêu nhiên nào mà bọn họ chưa từng thấy qua. Anh ấy thật sự không hiểu được, tại sao mỗi khi biến thành mèo An Niên lại lẩn trốn ở bên ngoài như vậy, cho đến khi cô có thể lấy lại hình dạng con người của mình mới lại xuấhiện.

“Ai mà biết được, chỉ hy vọng lần này lão Lưu thật sự có thể tìm được “con sen”* cho em gái mèo của chúng ta.”

*Con sen: ngôn ngữ mạng, tức là chủ nhân, người nuôi các con vậnhư mèo hoặc chó. (câu gốc của nó là 铲屎官: chỉ người xúc phân cho chó mèo)  

“Nói thế nào nhỉ, tôi thực sự coi em mèo của chúng ta như mèo rồi, nên gọi là bảo mẫu.” Triệu Phương sửa lại, “con sen”? Em mèo người của Cửu Bộ bọn họ là loại mèo có thể phóng uế ở bất cứ đâu sao?

“Đừng nói nhảm nữa, đi thôi, chúng ta cũng đến công viên cho mèo ăn.” Thẩm Chi Ngữ lôi kéo cộng sự của mình rồi cùng nhau rời đi.

Trong Đội Cảnh sáHình sự của thủ đô, đội viên Khưu Hằng bày ra vẻ mặt đau khổ cầm lấy gói cá khô cuối cùng trong ngăn kéo đến cho đội trưởng của mình: “Lão đại, đây ạ.” Bởi vì không nỡ, những ngón tay cầm gói cá khô của anh ấy đang run lên.

Trần Dương liếc nhìn biểu hiện đau khổ của Khưu Hằng, tự ngẫm lại có vẻ gần đây anh đã lấy rấnhiều thứ của đứa em này, nên sau khi lấy cá khô, anh lấy vài tờ tiền đỏ ở trong ví ra rồi đưa cho anh ấy.

“Lão đại, không cần đâu, em thực sự không cần, chỉ là mấy túi đồ ăn thôi, sao em có thể xin tiền anh được?” Tuy rằng tháng này quả thực hơi nghèo, nhưng Khưu Hằng không có EQ thấp đến mức đi lấy tiền của đội trưởng.

“Cầm lấy đi, mai cậu đến mang vài gói cá khô cho tôi.” Trần Dương trực tiếp vỗ tiền đến trước mặKhưu Hằng.

“Vậy cũng được.” Có bậc thang để bước xuống, Khưu Hằng lập tức cầm lấy tiền, trên mặmang theo nụ cười: “Mà em nói này, mặc dù cá khô trước cửa nhà chúng em không phải hàng hiệu, nhưng nó ăn ngon nhấtrong số những thứ em đã từng ăn.”

“Đúng là mùi vị không tệ.” Nghĩ đến một con mèo kén ăn, Trần Dương không nhịn được nở mộnụ cười nhẹ. Anh nhégói cá khô vào túi áo khoác, kéo chiếc khăn ở lưng ghế ra choàng cổ, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Lão đại, anh lại định đi cho mèo ăn à?” Khưu Hằng biếrằng đội trưởng nhà mình là mộngười nghiện công việc tiêu chuẩn, về cơ bản không bao giờ tan làm đúng giờ, ngoại trừ bữa tối với gia đình hàng tuần, nhưng gần đây anh có vẻ thích thú với một con mèo hoang. Luôn cướp đoạđồ ăn của anh ấy để cho mèo ăn.

“Ừ.” Trần Dương khẽ ậm ừ, tiếp tục điều chỉnh khăn quàng cổ. Mùa đông ở thủ đô rấdài, dù mùa xuân đã đến, cành lá khô trên đường phố cũng chưa kịp trổ ra chồi non xanh biếc, thỉnh thoảng còn có mưa, nhiệđộ sẽ giảm mạnh, thậm chí còn lạnh hơn cả tháng 12 âm lịch.

“Anh thích con mèo này như vậy, tại sao lại không mang nó về nhà? Bây giờ thời tiếrất lạnh.” Khưu Hằng nói.

“Hôm nay tôi sẽ hỏi.” Trần Dương liếc tuyếngoài cửa sổ rồi nói.

“Hỏi, hỏi ai ạ?” Khưu Hằng thắc mắc.

“Khưu Hằng này.” Trần Dương liếc mắt nhìn cậu em, hỏi: “Cậu nói xem… Mèo có lông mi không?”

“Mèo? Chắc là có?” Khưu Hằng chưa bao giờ nuôi mèo và không biếmèo có lông mi hay không, nhưng hình như mèo trong phim hoạhình thì có.

Trần Dương thở dài, biết mình hỏi vô ích, lại nghĩ tới con mèo có lông mi vẫn đang đợi mình cho ăn, Trần Dương vẫy tay với Khưu Hằng rồi quay lưng rời khỏi đội cảnh sáhình sự.

Công viên nơi Trần Dương đi đến thực tế vẫn còn cách đội cảnh sáhình sự mộkhoảng cách xa, phải mấnửa giờ lái xe mới tới nơi. Vào mùa đông, thời gian nắng không dài, khi Trần Dương đến công viên, trời đã tối rồi. Bởi vì thời tiếlạnh, thỉnh thoảng sẽ có mưa nhẹ, lúc này ở trong công viên sẽ không có ai. 

Trần Dương cầm gói cá khô, khóa xe, đi thẳng đến bồn hoa giữa trung tâm công viên, càng đến gần, anh nhìn thấy một con mèo mun đen hơn đêm đang ngồi xổm trên ghế đá bên cạnh bồn hoa, nhìn về hướng của anh.

“Meo meo!” Con mèo mun nhẹ nhàng gọi Trần Dương.

Trần Dương bước tới, cũng không nói nhiều, mở gói cá khô ra, đặtừng con cá khô trước mặcon mèo mun, để nó dễ dàng ăn. Con mèo mun thấy vậy cũng không khách sáo, cúi đầu bắt đầu ăn, rõ ràng là đã quen với việc này rồi.

Bởi vì ban ngày trời mưa, băng ghế có chúẩm ướt, cho nên Trần Dương chỉ có thể ngồi xổm ở trước mặmèo mun, nhìn chằm chằm hàng mi dài trên đôi mắto của mèo mun, độngộhỏi: “Mày là con mèo đầu tiên có lông mi mà tao gặp.”

Con mèo mun đang vui vẻ ăn hơi sững lại, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cá khô như không hiểu gì.

Trần Dương là cảnh sánhiều năm, là người giỏi quan sánhất, làm gì có chuyện anh sẽ không nhận ra sự cứng đờ trong nháy mắcủa con mèo mun chứ. Tuy nhiên, vì trong nhà có mộcô em gái giỏi bắma nên Trần Dương rấdễ chấp nhận những điều kỳ bí này.

“Có phải mày vừa chạy ra khỏi núi đúng không?” Trần Dương nghe em gái nói rằng hiện tại đã không còn có linh hồn và yêu quái, nhưng có rấnhiều động vậtâm linh, mộsố được nuôi dưỡng bởi các chiến binh Huyền Môn, mộsố ở trong rừng núi đã được đưa đến Phúc Nguyên Khai Trí.

Trong thế giới siêu hình học, động vậngoại cảm rấphổ biến, chúng sẽ không bao giờ trở thành động vậđi lạc, vì vậy Trần Dương đoán rằng con mèo mun đã chạy ra khỏi rừng.

Con mèo mun phớlờ và tiếp tục cúi đầu ăn.

Trần Dương biếcon vậrấcảnh giác, không tiếp tục hỏi han, thấy nó đang ăn uống vui vẻ, anh lại lấy ở trong túi ra mộchai nước khoáng và một cái đĩa cỡ gạtàn, đổ nước vào rồi đưa đến trước mặcon mèo mun: “Uống chúnước đi, cá này hơi mặn.”

Cuối cùng con mèo mun cũng có động tĩnh, nó ngẩng đầu nhìn Trần Dương, xoa vào lòng bàn tay Trần Dương như để bày tỏ lòng biếơn. Sự thân thiếđộngộnày khiến Trần Dương có chúchạnh lòng, nhưng cái chạm ướátrên lòng bàn tay khiến anh nhíu mày, càng quyếtâm mang con mèo mun về nhà.

“Mày không tìm được chỗ trú mưa sao? Ướhếcả rồi.” Giọng nói của Trần Dương có chúđau lòng.

Con mèo mun không trả lời, sau khi uống hai ngụm nước lại tiếp tục ăn cá.

“Mày… có muốn về nhà với tao không?” Nhìn bầu trời xám xịnhư sắp đổ mưa lần nữa, Trần Dương nhịn không được mà hỏi.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 545

Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 79/??

Thần Ẩn Thần Ẩn

TXT 139/139 761 Theo dõi 0
Momo Sakura Tú Quỳnh Yui Hatano Min Do-yoon Anh Sa Đình Duy Mayuki Ito Cô Úc Thanh Mai phim79 Quàng A Tũn Nguyễn Huy xem gì vl79 Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Ai Sayama Minami Aizawa Hồng Nhung link tối cổ giải trí Kana Momonogi truyenngontinh vlxx Viết Linh Đình Huy Đình Soạn Yu Shinoda Nguyễn Hoa Suzu Honjo radiotruyen giải trí tổng hợp Trần Vân Đình Soạn Tuấn Anh Thu Huệ Hà Thu vtvgo tv iptv m3u8 Tâm An Yua Mikami Đang cập nhật Bảo Linh nghe gì Kim Thanh truyen79.xyz phim79.com