
Phải Lòng Ảnh Hậu Đã Có Chồng
TXT 95/95
975 Theo dõi 0
Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
TXT 161/??
547 Theo dõi 0
Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi
TXT 145/??
663 Theo dõi 0
Con Trai Là Sát Nhân
AUX Full
310 Theo dõi 0Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học: Chương 1
Truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học của tác giả Quản Hồng Y kể về một thanh niên lôi thôi đúng chuẩn lại vô tình xuyên không, mà còn mang thân phận "nữ sinh" nhu nhược bị người khác bắt nạt, trong khi rõ ràng thân thể này vẫn là của cậu Cái quỷ gì vậy???? Đã thế còn bị ép phải mang trang phục nữ cho đến cuối cùng, không được để lộ giới tính chân thật. Diêm Hàn khó hiểu hỏi: Thế lúc tắm rửa phải làm sao? Hệ thống: Không đi phòng tắm công cộng là được rồi mà. Diêm Hàn: Cái gì… trường này còn có tiết bơi lội á?! Hệ thống: Tham gia mọi hoạt động với hình thức con gái nha. Diêm Hàn: Thế nếu ông muốn đi WC thì sao? Hệ thống: Nín đi. Diêm Hàn: Tổ cha nó #%**%#!!
Thậra tên của Nhan Hàm không phải là Nhan Hàm.
Cậu họ Diêm, tên chỉ có mộchữ Hàn.
Lúc mới đến Tam Thành, những người thấp vế thích kêu cậu là anh Diêm, xếp chung một hàng, lăn lộn thêm mộthời gian, lại gọi cậu là anh ba Diêm.
Diêm Hàn nóng nảy từ bé, lại còn biếvõ, đánh nhau thì tàn nhẫn, nhưng vô cùng nghĩa khí.
Khi xưa cậu vì hai chữ "nghĩa khí" mà thôi học, cái thời ấy íai làm ra chuyện lớn như vậy, cũng vì chuyện đó mà người trong "giang hồ" đều bội phục cậu, sau đó lại gọi cậu là đại ca.
Đáng tiếc đại ca cũng có lúc lậxe.
Người ta xui xẻo thì uống nước lạnh bị tê răng, cậu thì đi trên đường cái bị đập cho một gậy bay linh hồn bé nhỏ ra xa títắp, mấy người nói phải tìm ai cãi lý đây.
Bây giờ cái óvẫn còn chìm trong trạng thái buồn đau, xung quanh có vài người vây lại, ríu ra ríu rínhư chim mới đẻ, ồn ào nghẹn cả người.
Diêm Hàn tức giận nói "Cúhếđi đứng đây làm gì, đừng có vây quanh ông."
Xung quanh chớp mắan tĩnh.
Ngay sau đó, mộtrận bàn tán còn nghiêm trọng hơn nổ ra ——
"Con bốn mắnày bị đập ngu rồi hả?" Mộgiọng nữ nói.
"Bị bóng rổ đập một cái thôi mà, bộ đập chấn động não được chắc? Nó giả vờ đấy!" Mộgiọng nữ khác nói.
"Ăn vạ hả? Hay muốn nhân cơ hội thu húNgụy Ninh Hâm?" Giọng nói thứ ba rất là mấlịch sự, thậm chí còn quá đáng lấy ngón tay di di vai cậu "Ê nói chuyện đi, mày có bị gì không đây? Nói một câu xem nào."
Đậu xanh Ngụy Ninh Hâm là thằng nào? Diêm Hàn thật sự rấmấkiên nhẫn, nhưng ngại đối phương là con gái, vậy nên theo bản năng không thèm so đo.
Cậu miễn cưỡng mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chỉ mở mộcánh, qua hình ảnh loang lổ đan xen, cậu nhìn thấy vài nữ sinh mang đồng phục đang vây quanh mình, không khỏi ngu người, cảm thấy đầu óc cũng càng mê mang.
Còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, một giáo viên y tế khoác áo trắng đã chạy tới "Đừng có vây lại đây! Bệnh nhân phải được an tĩnh! Mấy em học lớp nào, đừng có đứng đây nữa, còn không mau mau về học bài đi!"
Bị giáo viên hung dữ mắng cho mộtrận, mấy nữ sinh vây quanh Diêm Hàn liền phần phậtản đi, không một ai ở lại.
Thế nhưng Diêm Hàn vẫn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng cũng được an tĩnh.
Nhưng giây tiếp theo, cả người cậu đều không khỏe.
Ở chỗ này bày đủ các loại thiếbị, nói cho cậu biếđây là phòng y tế.
Thì cũng không có gì.
Cố tình trước mắDiêm Hàn lại đặt một cái gương thậto.
Giờ phúnày cậu đang ngồi trên giường, phân nửa cơ thể bị phản chiếu trong gương, đột nhiên thấy được cảnh tượng bên trong, lông tơ toàn thân Diêm Hàn dựng đứng, suýnhảy đổng lên!
Mái tóc đen dài ngang vai, chấtóc cũng không được tốlắm, đuôi tóc khô xơ còn hơi xoăn, vì íđược quan tâm mà có vẻ hỗn độn bấkham.
Tóc mái rấdài, hầu như che mấđôi mắt.
Dưới tóc mái là cặp kính không gọng, kính rấnhẹ, mang quen thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng cũng không thể che giấu mộsự thậrằng nó vô cùng xấu.
Tạo hình này vừa thô vừa tục.
Nhưng làm người ta kinh hoàng nhất, đồng phục trên người cậu là thế nào đây!!
Áo khoác ngoài màu đỏ sậm, váy ngắn đỏ đen kẻ ô dài tới đầu gối...!
Diêm Hàn cảm thấy chắc là mình bị điên, nếu không sao lại mặc quần áo như vậy?!
Nhưng cơ thể của mình tự mình biết.
Người trong gương chắc chắn là mình.
Diêm Hàn duỗi tay tự sờ soạng...!
Đã xác nhận, không sai.
Nhưng trong lòng không hề yên ổn, mà mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.
...!Cái quỷ gì đây?!
Diêm Hàn ngã ngồi trên giường, tháo cặp kính không gọng xuống ném đi thậxa, trước mắmộmảnh mơ hồ.
......!
Cơ thể thì là cơ thể mình thật.
Nhưng tóc của cậu tuyệt đối không có dài như vậy, cậu cũng có bị cận đâu.
Quan trọng hơn, trên khóe mắphải có một vếsẹo dữ tợn đã theo cậu mấy năm nay, bây giờ chỗ đó trơn bóng như lúc ban đầu, mộchúdấu vếtừng bị thương cũng không có.
Chuyện này quá quỷ dị, nhưng Diêm Hàn chẳng kịp suy nghĩ thêm, vì trong đầu cậu đột nhiên vang lên mộchuỗi âm thanh.
[Chào mừng đến với thế giới mộng đẹp.]
[Kỹ năng được kích mở.]
[Kỹ năng được kích mở.]
[Cơ thể đang tái tạo, xin chờ trong giây lát...]
Diêm Hàn:???
Từ sâu trong đại não vang lên tiếng máy móc leng keng, chói tai vô cùng, như hận không thể đánh vào tận linh hồn cậu.
Cơ hồ ngay khi tiếng nói kếthúc, Diêm Hàn thấy hai mắmình trợn ngược, trực tiếp hôn mê bấtỉnh.
Nói mê cũng không hẳn là mê.
Ý thức của cậu thoály khỏi thân thể, nhưng lại thanh tỉnh vô cùng.
Âm thanh máy móc giới thiệu hếthảy về thế giới mộng đẹp này cho cậu nghe.
Đơn giản mà nói chính là cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cơ thể bị Chủ Thần vớtới đây, tiến hành chữa trị rồi dung hòa với một đồng chí tên "Nhan Hàm", hiện tại cậu phải lấy thân phận này để sống, đồng thời còn phải hoàn thành một loạnhiệm vụ Chủ Thần giao cho.
Nội dung nhiệm vụ rấdài, Diêm Hàn đầu óc ngu ngơ, nghe xong mơ mơ màng màng, một hồi cũng không biếđối phương muốn làm cái gì.
Nhưng có một điểm cậu rấrõ ràng.
...!Mình tám phần mười là về không được rồi.
Lúc ý thức lần nữa tiếp nhận thân thể, Diêm Hàn đột nhiên bậdậy khỏi giường.
Sau khi được Chủ Thần cải tạo, tầm nhìn của cậu rõ ràng hơn hẳn, nhưng Diêm Hàn vốn không cận thị nên không chú ý đến điểm này.
Cậu vừa tỉnh, đã bị một tiếng héthấthanh làm cho hếhồn.
"Á! Bạn, bạn nhỏ, em em em tỉnh rồi? Em thấy sao rồi?"
Diêm Hàn ngẩng đầu lên nhìn, là vị giáo viên y tế ban nãy đã gặp qua một lần.
Anh chàng này thoạnhìn rấtrẻ, lớn lên cũng đẹp trai, nhưng không hiểu vì cái gì mà lúc la lúc hét.
Mặtrời đã lặn, sắc trời bên ngoài chỉ thời điểm chạng vạng hoàng hôn.
Sau khi tiếp nhận thân phận mới, biết mình được quay lại sân trường cao trung, không cần biếnhư thế nào, Diêm Hàn vẫn cảm thấy nội tâm mình đang ẩn ẩn hưng phấn.
Thôi học cao trung là chuyện cậu hối hận nhất.
Hối hận mình niên thiếu ngông cuồng.
Hối hận mình không có chí tiến thủ.
Ở thế giới trước Diên Hàn đã sớm không còn vướng bận, bây giờ cho cậu thêm một lần cơ hội, cậu sẽ xem nó là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, trân trọng nhận lấy.
Từ giờ trở đi, cậu chính là Nhan Hàm.
Nhưng dù là vậy, anh Diêm vẫn là anh Diêm, Diêm Hàn không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
Giáo viên y tế ban nãy còn nghiêm khắc mắng học sinh, bây giờ nhìn thấy cậu, thế mà bắt đầu cà lăm, cậu rõ ràng chẳng bị gì, anh ta lại lắp bắp dong dài mãi.
"À ừ thì, bạn nhỏ em thấy thể nào rồi? Em em em hình như không giống ban nãy nhỉ? Em tên Nhan Hàm à?"
Diêm Hàn lễ phép cười cười với giáo viên, nói "Chỉ bị bóng rổ đập trúng thôi ạ, em ngủ một giấc nên khỏe hơn rồi, cảm ơn thầy, bây giờ em về lớp học."
"Không phải, em chờ mộchút..." Bác sĩ áo trắng trẻ tuổi muốn ngăn cậu lại, nhưng có chúngượng ngùng, hình như là quên mấmình muốn nói gì rồi.
Đối phương nói không rõ, Diêm Hàn cũng không biếanh ta muốn gì.
Cậu đợi một lát, lại có hơi mấkiên nhẫn, đành phải nói "Em là học sinh năm nhấlớp mười bảy, thầy có chuyện gì thì cứ tìm em."
Sau đó rời khỏi phòng y tế.
Bác sĩ trẻ tuổi hơi mở miệng, bóng lưng thon dài tinh tế kia đã ra khỏi phòng.
Trong đầu vẫn là khuôn mặxinh đẹp của đối phương ——
Kỳ lạ, tuy rằng anh ta không phải nhan khống, nhưng một người đẹp như vậy, nhấlà khi nhan sắc đã đạtới loại trình độ này, đáng lẽ mình phải phát hiện từ lúc người nọ vừa mới được đưa đến mới đúng! Đối phương vừa tháo mắkính ngủ một giấc mà cứ như đổi thành người khác, là chuyện gì đây!
Chẳng lẽ một người không mang kính với một người mang kính khác biệnhư vậy sao?...!Đúng rôi, mắkính!
"Tôi nhớ ra rồi, nè bạn nhỏ! Mắkính của em để đây này!"
Thế giới này với Diêm Hàn mà nói thì vẫn có chúkỳ ảo.
Sau khi tiếp thu thông tin của "Nhan Hàm", Diêm Hàn vừa đi đường, vừa sửa sang những chuyện Chủ Thần vừa nói cho cậu.
Thế giới mộng đẹp cũng không phải là mộthế giới thật sự tồn tại, tuy rằng rấchân thật, nhưng "Nhan Hàm" chỉ là mộnhân vậmà thôi.
Đây là thiếlập nữ sinh rấcơ bản, vẻ ngoài quê mùa, tính cách hướng nội, thành tích học tập không tốt không xấu, không có sở trường đặc biệcùng không có bạn bè, trong lớp học là một loại tồn tại trong suốt.
Nhiệm vụ hiện tại của Diêm Hàn chính là đóng vai nữ sinh này, ngăn cơn sóng dữ, đạđược năm thành tựu cơ bản: đức trí thể mỹ lao.
Nhưng đức trí thể mỹ lao là gì?
(Edit: đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ, lao động.)
Chủ Thần nói với cậu rấnhiều, Diêm Hàn cũng tự tổng kết, túm lại là phải trở nên trâu bò.
Cái gì mà học tập, thể dục, lao động, mặnào cũng phải trâu bò hết.
Thậra cũng chẳng có gì.
Đối với một người được trở về trường học như cậu mà nói, trở thành hạng nhấlà mộmục tiêu vô cùng dụ hoặc vô cùng có tính khiêu chiến, Diêm Hàn cảm thấy dù con đường phía trước dài đến đâu, khó khăn đến đâu cũng chẳng sao cả.
Nhưng vì sao cậu phải giả gái đi làm nữ sinh trung học?!
Mặdù anh Diêm không cao tới métám, nhưng mébảy đâu phải là không tới.
Muốn mộthằng đàn ông thân cao mébảy như cậu giả gái đến trường?
Đậu xanh quá đáng rồi đấy!
Đối với việc mình phải làm Diêm Hàn cũng có chúchếlặng.
Bên này cậu đang rối rắm, nên không chú ý được mình đã ra khỏi khu giáo vụ, đi đến sân thể dục.
Chuông tan học đã vang, buổi chiều năm giờ là thời gian ăn cơm tối.
Nhưng trung học Lộc Trạch là trường nội trú, sau giờ cơm tối còn có lớp học thêm với tiếtự học, cho nên bây giờ sân thể dục vô cùng náo nhiệt.
Trùng hợp hôm nay có mấy lớp hẹn đánh bóng rổ, nên rấnhiều người không đến nhà ăn, mua bánh mì trà sữa cùng đồ ăn vặở siêu thị rồi chạy đến sân thể dục xem bóng rổ.
Học kỳ hai vừa mới khai giảng không lâu, băng tuyếtan, nhiệđộ ấm dần, là loại thời tiếthích hợp để ra ngoài hoạđộng gân cốt.
Mà trường học vĩnh viễn là nơi tràn ngập sinh cơ cùng sức sống.
Trừ năm ba chuẩn bị tiến vào cuộc chiến thi đại học sinh động không nổi, các khối khác chính là tràn đầy hơi thở thanh xuân, hiệp đầu của trận đấu mới bắt đầu không lâu, ngoại trừ mấy nam sinh trong sân đã thay đồng phục, thì những người khác đang vây vài vòng quanh lưới để xem chiến, sôi nổi reo hò trợ uy cho kiện tướng bóng trổ mà bọn họ hâm mộ ——
"Ngụy Ninh Hâm! Ngụy Ninh Hâm!"
"A a a Ngụy Ninh Hâm đẹp trai quá!"
"Học trưởng Cảnh Thần! Học trưởng Cảnh Thần cố lên nhé!"
Nhưng Diêm Hàn đang suy tư đương nhiên không gia nhập đám người này rồi.
Nhìn thấy đằng trước có một đám người liền theo bản năng vòng qua, tuy cậu còn trẻ, nhưng bỏ học sớm, cũng vào xã hội sớm, từ trong xương đã không còn là học sinh ngây thơ hồn nhiên, nhiệtình bồng bột.
Diêm Hàn không xem thi đấu, học sinh đang chuyên chú vây xem cũng không ai chú ý đến cậu.
Nhưng ngay lúc này, Diêm Hàn đột nhiên nghe thấy tiếng còi dồn dập, còn có tiếng kinh hô của đám người xung quanh, đột nhiên nhìn thấy quả bóng rổ đang vun vúbay đến mộnơi...!
"Á!"
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, mắthấy quả bóng sắp đập vào đầu mộnữ sinh, Diêm Hàn không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh mấy bước, lại duỗi tay ra, quả bóng "bốp" một cái đập vào tay cậu, một tay khác của Diêm Hàn thì đỡ thân thể của người kia, vững vàng cố định quả bóng dưới cánh tay.
Nháy mắhai chân đáp xuống đất, toàn trường trở nên an tĩnh!
Mộloạđộng tác này của cậu quá nhanh, những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Diêm Hàn đã quay đầu hỏi nữ sinh suýnữa bị bóng đập "Cậu có sao không?"
Giọng của cậu vừa nhẹ vừa khàn, nhưng lại không trầm thấp.
Ngữ điệu thong dong, lộ ra mộcổ biếng nhác, nghe rấkhó phân biệnam nữ.
"Không sao..." Nữ sinh suýbị bóng đập ngẩng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói.
Diêm Hàn cũng không chú ý tới ánh mắcủa cô, ngoại trừ kinh hoảng, còn có một loại kinh diễm không tên.
Diêm Hàn định ném bóng rồi đi luôn, bỗng nhiên nghe thấy đám người nghị luận "Vậy là làm sao?"
"Là Ngụy Ninh Hâm hả? Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?"
"Hôm nay Ngụy Ninh Hâm làm sao vậy, cứ tức giân mãi, mới hồi chiều còn đập trúng một người, cậu ta có chơi đàng hoàng được không đấy..."
"Vầy thì còn đánh bóng gì nữa..."
Cùng lúc đó có người thô bạo kêu lên "Má! Nhìn gì mà nhìn! Bóng đâu? Thấthần cái gì, còn không mau đi nhặbóng đi!"
Ngay sau đó đám người bị thô lỗ đẩy ra, mộnam sinh trông cao tầm métám, mang đồng phục chơi bóng rổ tức giận đi về phía cậu.
Khuôn mặnam sinh này phổ thông, mặmụn hung dữ nên cũng chẳng nhìn ra đẹp hay không đẹp, nhưng tay dài chân dài, cơ thể cân đối.
Cậu ta bị Ngụy Ninh Hâm rống trước mặbao người nên rấkhó chịu, lại không dám phản kháng, đành phải dùng dằn đi nhặbóng.
Nhưng đi đến trước mặDiêm Hàn, lúc nhìn thấy cậu nam sinh này đột nhiên sửng sốt, nửa ngày mới duỗi tay ra, muốn duy trì khí thế ban nãy, ngang ngược nói "Đưa bóng đây."
Loại chuyển biến này làm ngữ khí của cậu ta có hơi gượng gạo.
Diêm Hàn bình tĩnh nhìn cậu ta một cái, không chỉ không trả bóng, con nương theo con đường nhỏ mà cậu ta vừa mở, bình thản đi vào sân bóng.
Tuy cậu lớn tuổi hơn mấy người này, nhưng cũng còn tính là trẻ trung khỏe mạnh.
Huống chi Diêm Hàn có mộtậxấu, xétừ góc nào đó, thì cậu...!
Không biếnén giận.
Diêm Hàn đi vào sân hỏi "Ai là Ngụy Ninh Hâm?".